Tất cả đệ tử trẻ tuổi đều im lặng không nói gì, quay sang nhìn nhau như muốn xem đồng bạn lựa chọn như thế nào. Còn các vị Tôn giả và Trưởng lão sắc mặt đều vô cùng bình thản.
Chiến lược di chuyển đúng là không liên quan gì đến bọn họ. Bọn họ tuổi tác đã lớn, khả năng thích nghi không bằng được thanh niên, chiến lược di chuyển chỉ là di chuyển một số ít người chứ không phải di chuyển toàn bộ.
Quan trọng nhất là bọn họ đã tiếp nhận tẩy lễ của quan niệm tông tộc trong một thời gian dài nên cảm giác trung thành đối với Tần gia khiến bọn họ không hề có ý định từ bỏ Tần gia.
- Chư vị, mọi người phải suy nghĩ cho kỹ. Di chuyển mọi người đi không phải để làm điều gì lén lút mà là để lúc Tần gia găp phải trường hợp xấu nhất vẫn có thể nhẫn nhục phụ trọng, gánh vác truyền thừa của Tần gia, cố gắng để Tần gia được hương hỏa trùng nhiên.
Tần Khiếu Thiên chậm rãi nói:
- Đương nhiên, đây chỉ là giả thuyết xấu nhất. Mọi người hãy tự suy nghĩ. Lần này đi ra mà để cho đám truy binh như lang như hổ của Thiên Đế nhìn thấy thì chỉ có nước chết chắc. Nên mọi người cũng nên chuẩn bị sẵn tinh thần.
Tần Thái Trùng là người đầu tiên tỏ thái độ:
- Đại Chưởng môn, mặc dù ra ngoài nguy hiểm trùng trùng nhưng nếu như có thể xuất lực cho Tần gia thì đệ tử Thái Trùng xin nguyện xung phong.
- Được, Thái Trùng!
Tần Vô Song không phải là người đầu tiên lên tiếng, không phải vì hắn không muốn đi, mà là đang nghĩ chuyện khác. Đang lúc do dự thì Tần Thái Trùng nói:
- Vô Song sư đệ, không lẽ đệ vẫn còn chần chừ sao?
Tần Vô Song cười xòa:
- Thái Trùng sư huynh, tiểu đệ sao dám rớt lại phía sau? Thái Trùng sư huynh đã nguyện vậy thì tiểu đệ đương nhiên phải sát cánh cùng rồi.
Tần Khiếu Thiên lắc lắc đầu:
- Không, các ngươi ra ngoài tuyệt đối phải chia nhau ra đi, không được chia nhau ra hành động. Nếu không, chẳng may bị truy sát thì vẫn có thể bị giết toàn bộ.
Không thể đi cùng nhau, điều này khiến cho rất nhiều đệ tử Tần gia nhất thời do dự. Vốn định dũng cảm đứng ra, nhưng cuối cùng đại bộ phận vẫn phải bỏ qua quyết định này.
Tốt nhất là vẫn nên lưu lại trong sơn môn. Bất luận tông môn tiền đồ thế nào, sinh tử cùng tông môn còn tốt hơn phiêu bạt bên ngoài làm cô hồn dã quỷ!
Bình thường mà nói, hai bên đều có nguy hiểm, nếu như lựa chọn, nhất định người ta sẽ lựa chọn giải pháp an toàn, nghĩa là ở lại sơn môn, bất biến ứng vạn biến.
Tần Chi Trữ đứng lên nói:
- Đệ tử nguyện ra ngoài!
- Đệ tử Tần Hạo cũng xin nguyện đi!
Tần Thiếu Hồng vốn đang có chút do dự, thấy mọi người dũng cảm xung phong như vậy, nhiệt huyết trào lên, đứng bật dậy.
- Đệ tử cũng nguyện ra ngoài!
Sau khi Tần Thiếu Hồng đứng lên thì không còn đệ tử nào xung phong nữa.
- Năm người.
Tần Khiếu Thiên thoáng mỉm cười rồi lại lạnh lùng nói:
- Năm người, không nhiều, cũng không ít. Con số này là đủ rồi. Không còn ai tình nguyện nữa chứ?
Đã nửa ngày rồi, không còn đệ tử nào đứng dậy nữa. Tần Khiếu Thiên nói:
- Tốt, vậy thì là năm người các ngươi. Bổn tọa bây giờ có thể nói rõ rồi.
Tần Khiếu Thiên nói đến đây, khóe miệng bỗng xuất hiện một nụ cười quỷ dị:
- Lúc nãy, trong lời nói của ta vẫn còn chút bẫy, đó là vì ta muốn thử các ngươi. Lần này ra ngoài, xác suất bị phát hiện là rất nhỏ. Bởi vậy, chỉ cần các ngươi cẩn trọng tuyệt đối không bị truy sát. Trừ phi, tự các ngươi làm hỏng mọi chuyện.
Nói đến đây, sắc mặt tất cả các đệ tử trẻ tuổi đều nhất loạt trở nên cổ quái. Đại Chưởng môn nói những nguy hiểm đó chỉ là để thử bọn họ?
Tự nhiên, bọn họ có cảm giác khóc không được mà cười cũng không xong. Trong lòng chợt có chút hổ thẹn. Cũng khó trách tại sao Đại Chưởng môn lại phải làm vậy. Nếu như không nói nguy hiểm đến vậy thì sao có thể xác định được ai thật tâm muốn ra ngoài?
Với trọng trách gánh vác truyền thừa Tần gia này, phải là những nhân vật tâm tính kiên định, không sợ chết mới có thể đảm đương được. Ngay cả một cái sinh tử chi quan cũng không nhìn ra thì hoàn toàn không phù hợp để hoàn thành nhiệm vụ to lớn này.
Tần Vô Song thầm cảm thấy bái phục chiêu này của Đại Chưởng môn.
Tần Khiếu Thiên lại nói:
- Đương nhiên, ta chỉ nói khả năng bị phát hiện không lớn. Nhưng trên thực tế, vẫn có nguy hiểm. Tân Thiên Vấn công kích Tần gia, lần trước thì bị Vô Song ám toán nên chắc chắn đã để ý đến chuyện cắm mai phục ở khắp nơi. Bởi vậy, chưa ra được khỏi phạm vi bán kính mười dặm xung quanh Tần gia thì chưa chắc đã được an toàn. Chỉ có thể hoàn toàn ra khỏi phạm vi Thiên Đế Sơn mới coi như an toàn.
Trong những tình huống kiểu này, rút lui trong phạm vi rộng cũng không phải không có khả năng.
Rút lui trong phạm vi rộng, người đông thế mạnh, nhất định sẽ tạo nên dao động. Lỡ mà bị phát hiện, thì sẽ là kết quả vạn kiếp bất phục.
Cho nên, nếu muốn rút lui, chỉ có thể tiến hành lần lượt, di chuyển trong phạm vi nhỏ.
- Được rồi, năm người các ngươi chuẩn bị một lát. Đợi Tân Thiên Vấn xuất chiêu, ta sẽ đưa các ngươi ra khỏi Vấn Đỉnh Sơn thông qua truyền tống bí trận.
Đang nói thì đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng thét đắc ý của Tân Thiên Vấn:
- Tần Khiếu Thiên, đại trận hộ sơn của Tần gia các ngươi lợi hại lắm, duy trì dựa vào nguồn linh lực dồi dào của Vấn Đỉnh Sơn à. Nếu như ta chặt đứt hết những thông đạo truyền tống linh lực thì trận pháp này có thể phế trận không? Ngươi thử nói xem?
Những lời nói của Tân Thiên Vấn như một mũi dao sắc nhọn, hung hăng cắm thẳng vào ngực Tần Khiếu Thiên. Một tia quang mang kim sắc thoáng lóe qua trong mắt Tần Khiếu Thiên, sát khí nhất thời bốc cháy hừng hực.
Giọng nói chói tai của Tân Thiên Vấn một lần nữa lại vang lên:
- Bát Hoang Lục Hợp Đại Trận hộ sơn. Chậc chậc, nghe thì đúng là đáng sợ thật. Nhưng mà, ta biết được huyền ảo của trận pháp này, hãy chống mắt ra mà xem ta phá trận pháp của các ngươi!
Mọi người biến sắc, kinh ngạc quay sang nhìn Tần Khiếu Thiên.
Tần Khiếu Thiên thản nhiên nói:
- Mọi người đừng gấp, Bát Hoang Lục Hợp Đại Trận có mười bốn đường, mỗi đường đều vô cùng cường đại, thuận theo thiên địa chi thế, hơn nữa còn rất kín đáo. Tân Thiên Vấn muốn tìm cũng không phải dễ. Dù có tìm ra thì với khả năng của hắn hoàn toàn không thể phá nổi! Dù hắn có thôi động Chân Thần Đạo Lục Binh, mất tám năm hay mười năm thì cũng chưa thể phá trừ được toàn bộ trận pháp linh nguyên!
- Tân Thiên Vấn này, lúc trước đụng phải một trận môn, suýt nữa bị sét đánh chết. Sao bây giờ lại đột nhiên biết được huyền cơ của trận pháp? Trong này, nhất định có điều gì bí ẩn!
Khẩu khí Tần Trọng Dương có vài phần nghi ngờ, cũng có vài phần bất an.
Tần Khiếu Thiên thở dài:
- Không cần đoán, trong này nhất định có sự ngầm giúp đỡ của Đồ Đằng cường giả. Nếu không có Đồ Đằng cường giả, hắn căn bản không thể biết được huyền cơ của đại trận hộ sơn Tần gia.
Quả nhiên đã xuất hiện dấu tích của Đồ Đằng cường giả. Việc này khiến tộc nhân Tần gia cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Đồ Đằng cường giả cũng giúp đỡ Tân gia? Chuyện này đúng là quá vô lý!
Tần Khiếu Thiên chầm chậm nhìn khắp mọi người, bình thản nói:
- Các ngươi nhất định cảm thấy không công bằng, cảm thấy phẫn nộ, nhưng cũng vô dụng thôi. Thế giới này, kẻ nào mạnh kẻ đó là vua! Đồ Đằng cường giả muốn can thiệp vào, trừ phi chúng ta phản kháng ra, oán thán và nguyền rủa căn bản vô tác dụng.
Tộc nhân Tần gia ai cũng đạo nghĩa bừng bừng, không ngừng gật đầu:
- Tạm thời cứ làm theo Đại Chưởng môn!
- Chiến đấu vì tông tộc, chết cũng không hối tiếc!
- Chiến! Dù là Đồ Đằng Tộc, muốn tiêu diệt Tần gia chúng ta thì vẫn phải chiến đến cùng!
Tần Khiếu Thiên thấy tộc nhân Tần gia đấu trí vì vậy mà tăng lên, cũng cảm thấy có chút an ủi, khoát khoát tay nói:
- Được rồi, mọi người có ở đây lên án thì cũng không giải quyết được gì. Tất cả cùng nhau toàn tâm tu luyện, bản thân chúng ta cường đại thì Tần gia mới có cơ hội trở mình! Một khi Đồ Đằng Tộc đã có thể ra tay thì Tần gia chúng ta cũng không thể ngồi im đứng nhìn. Vô Song, Thái Trùng, năm người các ngươi qua đây.
- Vâng!
Năm đệ tử cùng bước lên hàng đầu.
- Các ngươi về chuẩn bị, chúng ta sẽ di chuyển sớm. Ta muốn sau khi các ngươi rời Thiên Đế Sơn, phải mau chóng đến các Cấm địa của Thần khác, cầu cứu các Đồ Đằng Tộc! Nếu như Hiên Viên Tộc nghi ngờ có âm thầm xuất thủ thì những Đồ Đằng Tộc khác sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn. Đồ Đằng Tộc không can thiệp đến chuyện tranh đấu thế tục, từ xưa đến nay đều là như thế. Các ngươi muốn đi đến đâu, lần lượt nói thử xem nào.
Tần Vô Song lên tiếng:
- Đệ tử nguyện đi Vô Tận Đông Hải!
Vô Tận Đông Hải, đó là cấm địa rộng lớn nhất, cũng là nơi thần bí nhất trong năm Cấm địa của Thần. Tần Vô Song đã lên tiếng chỉ định rõ đi Vô Tận Đông Hải, đương nhiên không ai muốn tranh.
Tần Hạo gãi gãi đầu:
- Đệ tử đã từng đi Mộng Huyễn Thiên Trì, nên hãy để cho đệ tử đi Mộng Huyễn Thiên Trì!
Tần Chi Trữ nói:
- Đệ tử từng đi qua biên duyên địa giới của Cực Bắc Tuyết Vực nên nguyện đi Cực Bắc Tuyết Vực.
Tần Khiếu Thiên cười lớn, nói:
- Rất tốt, Thái Trùng, còn cả Thiếu Hồng nữa, vừa hay hai ngươi đi Thiên Hỏa Nam Cương đi. Nam Cương cấm địa có hai Đồ Đằng Tộc, các ngươi mỗi người đi tìm một tộc.
- Vâng!
Thiên Hỏa Nam Cương có Hỏa Thần Chúc Dung Tộc và Viêm Đế Thần Nông Tộc, tất cả đều tự xưng là Đồ Đằng Tộc. Chuyện này, các cường giả thế hệ trẻ tuổi đều đã được nghe qua.
- Chuyến đi lần này, không phải ai cũng có thể thành công. Ha ha, nhưng vì sự sinh tồn của Tần gia, dù chỉ là một tia hy vọng chúng ta cũng phải tranh thủ.
Tần Khiếu Thiên thở dài một tiếng, nhìn bộ dạng phấn chấn bồng bột của năm người thanh niên, trong lòng cũng rất bùi ngùi. Không ngờ, Tần gia lại có ngày hôm nay.
Đúng lúc này, cả Chính Khí Đường đột nhiên khẽ rung chuyển, Tần Khiếu Thiên sắc mặt thoáng biến, bấm bấm đầu ngón tay tính toán, rồi thân ảnh vụt lóe, vọt về hướng Đông Nam.
Ở trận đồ phía Đông Nam có một đại trận đài, sáng bóng như một tấm gương. Tần Khiếu Thiên nhập thần lực, trận đài đột nhiên lóe sáng rồi phản chiếu lại toàn bộ hình ảnh những gì đang diễn ra ở một góc trận pháp.
Một đạo quang mang màu hoàng thổ như một con mãnh thú địa hành, xuyên thấu rất nhanh trong lòng đất, như một con mãnh thú ăn thịt người đang đi săn mồi.
Quang mang tìm kiếm dưới đất với một tốc độ cực nhanh.
- Đây là cái gì?
Tần Trọng Dương không nhịn được hỏi.
- Nhất định là con át chủ bài của Tân Thiên Vấn! Quang mang này là một vũ khí Thần đạo. Xem ra là một vũ khí Thần đạo có thể tiến hành tìm kiếm dưới đất. Tân Thiên Vấn nhất định là đang tìm kiếm linh nguyên của trận pháp. Vật này linh tính tràn đầy, nhất định là có chỗ dựa! Bảo sao Tân Thiên Vấn dám khoa trương như vậy!
Sắc mặt Tần Khiếu Thiên thập phần khó coi, trầm giọng quát. Nếu như thông đạo vận chuyển linh lực bị tìm thấy dễ dàng như vậy thì đối với Tần gia mà nói, chuyện này tuyệt đối không phải chuyện tốt.
- Đã tiếp cận được với thông đạo vận chuyển của Tốn môn Bát Hoang rồi. Linh vật này quả nhiên có khả năng tìm kiếm. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG
Tần Khiếu Thiên chửi rủa:
- Tân Thiên Vấn không thể có bảo vật nghịch thiên này được, nhất định là Đồ Đằng cường giả, nhất định là Đồ Đằng cường giả đã đưa cho hắn.
Tần Trọng Dương và Tần Vân Nhiên cũng chỉ biết cười khổ nhìn nhau, không lẽ ông trời thực sự muốn thử thách Tần gia sao? Sao sóng gió cứ không ngừng đến vậy?
Tần Vô Song nhìn vẻ mặt của Đại Chưởng môn, biết tình hình đã trở nên nghiêm trọng, nhất thời chưa biết nói gì. Hắn thầm nghĩ, chuyện này có lẽ có liên quan đến Đồ Đằng Tộc thật.