Đáp xuống trên hòn đảo này, ấn tượng đầu tiên của Tần Vô Song chính là một chữ: Nóng!
Cũng may mắn hai người bọn họ đều là Thần đạo cường giả, trên người có khí tức Thần đạo hộ thể cường đại, nhiệt khí này mặc dù khiến bọn họ có chút không thoải mái, nhưng cũng không ảnh hưởng quá nhiều.
Mễ Già đi vài bước, không khỏi cảm khái nói:
- Quả nhiên là quá nóng, nơi này chỉ sợ những tu luyện giả cấp bậc Hư Võ Cảnh đến đây, cũng sẽ trực tiếp bị hôn mê mất?
Tần Vô Song nói:
- Hòn đảo này chí ít cũng rộng ngàn dặm, làm sao tìm được Xích Viêm Chi Hỏa? Ngươi có cách gì không?
Mễ Già vuốt vuốt tay, cười quỷ dị:
- Nếu là trước kia, ta thật sự không có cách. Nhưng mà, hiện tại ta có cái này, cũng không cần lo lắng nữa rồi!
Nói xong, trong tay Mễ Già nhoáng lên, giơ giơ lên một chiếc nhẫn màu sương trắng trong tay.
- Đó là cái gì?
Tần Vô Song nhíu mày hỏi.
- Băng Sương Giới Chỉ, hắc hắc, nhìn thấy khối đá ngân sương phía trên không? Thứ này có thể căn cứ vào biến hóa của nhiệt độ mà xuất hiện biến hóa. Thông qua Băng Sương Giới Chỉ này, đại khái có thể phán đoán xem Xích Viêm Chi Hỏa ở vị trí nào.
Tần Vô Song có chút hoài nghi:
- Thật sự có tác dụng như vậy sao?
- Thử xem thì biết!
Nói xong, tự nhiên búng ngón tay, Mễ Già dẫn đầu đi mấy bước, nghiêm túc tìm tòi trên hòn đảo.
Tần Vô Song cười nói:
- Nể tình ngươi lúc trước đã hộ pháp không công giúp ta, nếu ngươi có thể tìm được, vậy ta sẽ bỏ công ra một chút, thuận tiện ở bên ngoài canh phòng, vạn nhất có khách không mời, ta phụ trách đuổi đi.
- Được, trông chừng cho bổn tiểu thư, đừng để những tên gia hỏa thối đó đến quấy rầy.
Mễ Già nói xong, bóng dáng đã biến mất trên hòn đảo.
Tần Vô Song nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Ái Ti Mạt:
- Tiểu tử, trên hòn đảo này, nhất định có rất nhiều thực vật mà ngươi muốn ăn, tự đi tìm chút gì ăn đi.
Ái Ti Mạt đắc ý kêu một tiếng, kêu lên mấy tiếng khoan khoái, rất nhanh phi hành mà đi.
Tần Vô Song chọn một nơi yên tĩnh trên hòn đảo, góc nhìn vô cùng tốt, ngồi xuống, vẫn quy củ cũ, triệu hồi hai con linh thú mạnh nhất ra hộ pháp.
Hấp thu Long Tức của Hạ Tử Ngưu, Tần Vô Song cũng cần phải tiêu hóa một chút. Đột phá Thần đạo chưa được bao lâu, Tần Vô Song liền hấp thu Long Tức của Ngưng Thần Đạo sáu, bảy kiếp, còn thu thập Thần hồn Long Đan của đối phương, đối với Tần Vô Song mà nói, trận chiến đầu tiên sau khi tiến vào Thần đạo, không nghi ngờ gì là vô cùng thành công.
Nhớ tới hình dáng chạy trốn chật vật của Thúc Nha, Tần Vô Song cảm thấy vô cùng vui sướng. Hắn phát hiện, tính cách của bản thân cũng đang chậm rãi biến hóa.
Lúc trước, với tính cách của hắn, người khác sợ hay không sợ hắn, hắn căn bản không để ý. Nhưng hiện giờ, nhìn thấy tình cảnh loại cường giả đó chật vật mà chạy như vậy, hắn lại cảm thấy vô cùng khoái trá không có lý do.
Sau nửa ngày, Long Tức hấp thu được của Hạ Tử Ngưu đã dần dần được hắn luyện hóa xong. Tần Vô Song càng cảm giác được, long khí của Thái cổ Yêu long trong cơ thể, càng ngày càng nồng đậm.
Huyết mạch của Yêu Long, đã dung hợp hoàn toàn với huyết mạch của bản thân hắn. Trong lòng Tần Vô Song đột nhiên toát lên một ý niệm, thử thúc giục long khí trong cơ thể.
Hắn muốn thử một chút, nếu bản thân Long hóa, sẽ có bộ dạng như thế nào. Là hoàn toàn hóa rồng, hay là hình dạng Long Nhân nửa người nửa rồng.
Long khí từng sợi bốc lên. Từng đạo quang diễm lam sắc không ngừng bốc lên trên người Tần Vô Song.
Hai tay của Tần Vô Song, các đốt ngón tay phát ra thanh âm giống như rang đậu, lân phiến lam sắc, lúc có lúc không không ngừng hiện lên trên cánh tay của hắn.
Lân phiến đó, mới đầu chỉ là hình dáng nhỏ bé không nhìn thấy, theo sự bốc lên không ngừng của long khí lam sắc, cũng càng ngày càng rõ rệt. Cùng với Long Tức tiếp tục bùng nổ, xung quanh cơ thể bên ngoài của Tần Vô Song không ngừng hiện ra từng mảng lân giáp chỉnh tề.
Thân thể của Tần Vô Song, bị Long Tức này thúc giục, cũng là bay bổng trôi nổi. Cả thân thể vô cùng sảng khoái, giống như một con trường long muốn bay vút lên trời cao, khí thế hào hùng, phát triển đến đồ sộ.
Xung quanh cơ thể Tần Vô Song biến hóa, trong lòng cũng cảm khái:
- Đây chính là Long hóa sao? Cũng không biết, sau khi Long hóa, có thủ đoạn thần thông của Long Tộc không?
Khí thế cũng không thu lại, mà là tiếp tục thúc giục.
Chính vào lúc này, thân ảnh của Ái Ti Mạt đột nhiên từ trong chỗ tối chui ra, kích động hô lên:
- Ba ba, ba ba!
Tần Vô Song cẩn thận nhìn lại thân hình của mình, thật sự có mấy phần tương tự như ngoại hình của Ái Ti Mạt.
Ái Ti Mạt cảm nhận được long khí cường đại mà Tần Vô Song phát ra, hưng phấn múa nanh vuốt, sản sinh sự cộng minh với Tần Vô Song.
Quang mang lam sắc, cũng từ trên người Ái Ti Mạt tản phát mà ra.
Ầm ầm!
Chính vào lúc này, một đạo thanh âm rung trời, vang vọng cả hòn đảo. Tiếp theo, tiếng kinh hô của Mễ Già, từ chỗ xa truyền tới.
- Nghiệp chướng, đi chết đi!
Tần Vô Song nghe thấy thanh âm này, liền gọi Ái Ti Mạt, song song bay vụt đi.
Bên ngoài hai ba trăm dặm, trong một chỗ rừng đá, thân ảnh hỏa hồng của Mễ Già đang gấp rút lay động, hình thành đối công với nàng, cũng là một con quái vật giống như một đầu hỏa diễm mãnh sư đỏ rực.
Tiếng gầm gừ của quái vật đó, giống như gió lốc, khí thế cuộn trào mãnh liệt. Giữa lúc cái đuôi quét qua, liền quét tảng đá xung quanh bay tán loạn, đá bay lượn đầy trời, va chạm xung quanh.
Trường tiên trong tay Mễ Già cũng đang liều mạng quất về phía quái vật đó. Thế nhưng không thể ngờ nổi, quái vật đó da xù xì, thịt săn chắc, trường tiên quất lên người nó, hồng quang chợt lóe lên một cái, căn bản không nhìn thấy có thương tích gì.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGGTần Vô Song vừa nhìn tư thế này, liền biết Mễ Già rất khó thu thập được con Thần thú này.
Mễ Già xa xa thoáng nhìn thấy Tần Vô Song tới, duyên dáng gọi ta:
- Tần Vô Song, ngươi không phải nghĩ, cứ tiếp tục xem cảnh náo nhiệt chứ? Tên gia hỏa này, là Thần thú thủ hộ của Xích Viêm Chi Hỏa, không xử lý được nó, đừng nghĩ đến chuyện có được Xích Viêm Chi Hỏa!
Tần Vô Song dò xét hình dáng của Thần thú đó, cười nói:
- Vậy ta đến góp vui một chút.
Tần Vô Song nói xong, Bá Vương Phá Trận Thương đã nằm trong bàn tay.
Sau khi tấn thăng Thần đạo, tu vi của Tần Vô Song đương nhiên cũng tăng nhiều, chiến đấu với Thần thú bình thường, cho dù không dùng Thần Tú Cung, cũng không cảm thấy phí sức quá mức.
Quan trọng nhất chính là, toàn thân Thần thú này giống như liệt hỏa, trừ phi dùng thuộc tính tương khắc công kích, bằng không, muốn dùng công kích vật lý đánh bại nó là vô cùng khó khăn.
Thương thức của Bá Vương Phá Trận Thương, chính là do Tần Vô Song dụng công sáng tạo ra. Tùy ý một thương, giống như một vụ nổ hạt nhân, trực tiếp cuốn ra một đạo thương mang sương lạnh, thế như long xà, trực tiếp đánh xuống.
Quái vật đó bất ngờ không kịp đề phòng, dư quang thoáng nhìn thấy thương mang này cuốn tới, điên cuồng hét lên một tiếng, biết một thương này không dễ đối phó, cái đuôi lay động, thân thể lại có thể vô cùng linh hoạt tránh ra, vứt Mễ Già sang một bên, trái lại xông về phía Tần Vô Song.
Tần Vô Song quát lớn một tiếng:
- Tới hay lắm!
Trường thương trong tay lại một lần nữa rung lên, liên tiếp điểm mười mấy cái, mỗi một thương điểm ra, đều có một đạo sương mang giống như hàn tinh.
Những đốm nhỏ hàn mang bị thương thế mang theo, nhất thời vẽ thành hình thất tinh, hình thành một đạo tổ hợp công kích, hướng về phía tấm lưng rộng lớn của quái vật đó bắn tới.
Quái vật đó đuôi to khó vẫy, trực tiếp bị hàn mang này bắn trúng, thân hình toàn thân hồng sắc, lập tức bốc lên một trận khói xanh. Nơi hàn mang bắn tới, nhất thời giống như hư thối, xuất hiện từng lỗ máu phun ra.
Tần Vô Song lại một lần nữa thúc giục Âm Dương Tử Vân Dực, tốc độ giống như tia chớp, lại lẻn đến phía sau quái vật đó.
Quái vật đó chịu đau, kêu gào inh ỏi, phát ra tiếng động điếc tai nhức óc, đối với Tần Vô Song hiển nhiên là căm hận đến cực điểm.
Tần Vô Song biết, quái vật này đã hoàn toàn bị mình chọc giận.
Nhưng mà, hắn liếc mắt có thể nhìn ra, thân pháp của quái vật này mặc dù nhanh, nhưng vẫn không nhanh bằng Âm Dương Tử Vân Dực của hắn, cho nên, Tần Vô Song quyết định, dùng tốc độ đem quái vật này hành hạ kéo dài đến chết.
Vừa truyền âm nói với Mễ Già:
- Ma nữ, ta dẫn dắt quái vật này rời đi, ngươi vào thu thập Xích Viêm Chi Hỏa. Nhớ kỹ, để lại cho ta một phần, không được độc chiếm!
Nói xong, đại thương quét qua, lại có mấy đạo hàn mang bắn trúng vào phần lưng của quái vật đó.
Loại thương thế này, mặc dù không đủ làm đòn trí mạng, nhưng cũng có thể khiến quái vật đó chịu những nỗi khổ da thịt. Nhưng cái gọi là nước chảy đá mòn, cho dù vết thương có nhỏ, nếu không ngừng tích lũy, vẫn có thể trở thành thương tổn trí mạng.
Quái vật đó biết, người trước mặt này, còn đáng sợ hơn nữ nhân kia nhiều. Cùng với tiếng rống giận dữ cuồng dã, cái miệng khổng lồ của quái vật đó mở ra:
- Gào!
Một đạo lưới lửa ngập trời, nhất thời từ miệng nó bắn ra, trực tiếp hướng về phía Tần Vô Song phun ra, trực tiếp bao phủ không trung chỗ vị trí của Tần Vô Song.
Tần Vô Song cười lớn:
- Tới hay lắm!
Thân thể dừng lại, đột nhiên co rút thành một đoàn, trực tiếp rung lên, giống như hỏa tiễn lên không, bắn về phía trời cao. Lưới lửa đó lúc này mới vọt tới, cũng chẳng khác nào đánh vào khoảng không.
Cứ như vậy mấy lần, quái vật đó liên tục công kích, cuối cùng vẫn không thương tổn được Tần Vô Song chút nào.
Tần Vô Song thấy hỏa thế ngập trời của quái vật này, lực công kích xác thực vô cùng đáng sợ, thầm nghĩ:
- Công kích hỏa thế của Tử Điện Phần Diệm Thú lợi hại, nhưng so với con Thần thú này, chênh lệch cũng quá lớn. Trừ phi Tử Điện Phần Diệm Thú có thể tiến vào Thần đạo, nếu không, rất khó để so sánh với con quái vật này.
Con quái vật này nhìn thấy tuyệt chiêu sở trường của mình cũng không làm bị thương được đối phương, hai móng cào trên mặt đất, thấp giọng rít gào, tròng mắt không ngừng chuyển động, hiển nhiên là đang suy nghĩ dùng chiêu thức mới để đối phó với Tần Vô Song.
Tần Vô Song từ xa tập trung nhìn quái vật này, dùng thú ngữ trao đổi nói:
- Ta không có ý giết ngươi, nếu là hàng phục, có thể miễn cho ngươi tội chết. Nếu tiếp tục hồ đồ ngu xuẩn, ta sẽ không khách khí nữa!
Tần Vô Song cũng nhìn ra được, con quái vật này mặc dù lợi hại, nhưng hiển nhiên vẫn còn ở giai đoạn Ngưng Thần Đạo, so với Thiên Tu Truy Vân Thú đã được giải phong trên hòn đảo của Mộng Huyễn Thiên Trì, thực lực còn kém xa.
Nếu không phải đang ở trong Thang Cốc, Tần Vô Song không muốn tùy tiện sử dụng Thần Tú Cung, há lại có thể để con quái vật này có thể làm như vậy?
Quái vật đó nghe Tần Vô Song nói thú ngữ, không khỏi sửng sốt, nhưng sau khi nghe hiểu, thốt nhiên giận dữ, lòng tự trọng của Thần thú nhất thời tràn ra. Điên cuồng gào thét một tiếng, thân thể đột nhiên đứng thẳng dậy, toàn thân cuốn lại, hóa thành một đạo quang mang giống như lưỡi kiếm, xuyên vào mây xanh. Phảng phất là một thanh kiếm sắc bén muốn chém phá trời cao, một cây thần binh muốn hủy thiên diệt địa.
Thần quang này xông tới, hư không xung quanh nhất thời xuất hiện từng đạo nếp nhăn, đột nhiên bị xé rách ra, hình thành một đạo lốc xoáy khuyếch trương ra phía ngoài, khí sắc giữa thiên địa, nhất thời vì đó mà biến đổi.
Tần Vô Song âm thầm nghiêm nghị, biết đây là tuyệt chiêu của quái vật. Tử khí toàn thân cũng đột nhiên đại phát mãnh liệt, Âm Dương Tử Vân Dực trong khoảnh khắc thúc giục tới cực hạn.
Tại chỗ một đạo tử quang lóe lên, bên trong tầng mây ngay cả quỹ tích di động cũng không nhìn thấy, ngay sau đó, thân hình của Tần Vô Song, đã biến mất trong hư không.
Phảng phất, khoảng cách của không gian này, trong một khắc, giống như hoàn toàn mất hiệu lực. Cả thân hình của Tần Vô Song, biến mất trong trời cao.
Khí thế của quái vật đó không ngừng tăng lên, nhưng khí thế hủy thiên diệt địa này vừa hình thành, lại phát hiện, địch nhân mà nó công kích đã biến mất không thấy!