Kim Quang Long Vương theo sát phía sau, thấy tình hình như vậy vội quát:
- Tiểu tử Tần gia, mau lui lại!
Chín đạo Xạ Nhật Tiễn hóa thành chín đạo kim quang, tản ra trên không trung, biến thành thế Cửu Tinh Liên Châu, đầu đuôi tương liên nhau, trực tiếp nối kết thành một khối, giống như một khối tinh không mênh mông, một hố đen rộng lớn, hướng về phía Kim Ô Thú thôn phệ mà tới.
Kim Ô Thú tuy là dục hỏa thiêu thân sống lại, nhưng trong giây lát nhìn thấy Xạ Nhật Tiễn ầm ầm phóng tới, lập tức cánh cửa ký ức dường như được đột ngột mở ra. Từng chiếc lông vũ toàn thân lập tức dựng đứng hết lên, đôi mắt hung hãn nhất thời cũng đỏ bừng lên, giống như được quét một lớp hỏa diễm vậy.
Một tiếng gầm nhẹ, lửa giận của Kim Ô Thú trong khoảnh khắc hiển nhiên là đã lên đến đỉnh điểm, tựa như gặp được kẻ thù từ kiếp trước, hai mắt đỏ bừng, lông chim dựng cả lên.
Uy năng cường đại của Xạ Nhật Tiễn vù vù bay tới!
Hai cánh của Kim Ô Thú mở rộng hết cỡ, liên tiếp đập ra chín cái, chín đạo cương phong mang hỏa diễm nối tiếp nhau như những đợt sóng cực lớn nhanh chóng khuếch tán, bao quanh lấy thân thể hình thành nên những lớp vỏ bọc phòng ngự vững chắc.
Ầm!
Sự va chạm dữ dội làm cho cả quỹ đạo di chuyển cơ hồ biến thành phế tích, ngoại vi Phù Tang Lâm, những khe nứt không gian vỡ thành từng mảnh hư không bay loạn xạ, dòng khí cũng cuồn cuộn bốc lên tận mây xanh.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGGCửu Tinh Liên Châu, sức công kích mạnh nhất của Xạ Nhật Tiễn, không ngờ không có tác dụng gì trước sức phòng ngự cường đại của Kim Ô Thú, đành bất lực bay về.
Kim Ô Thú cất tiếng cười nanh ác, rồi gầm lên đầy kỳ dị.
Hiển nhiên, Thần Tú Cung đã khơi dậy trong đầu nó vô số những ký ức đau thương, cũng gợi lại trong nó sự thù hận ngút trời. Nhìn thấy chủ nhân mới của Thần Tú Cung hiển nhiên còn xa mới sánh được với Hậu Nghệ của thời Thái cổ, Kim Ô Thú lập tức trở nên đắc ý, hướng về phía Tần Vô Song lao xuống.
Còn cách Tần Vô Song mấy trăm trượng, Tần Vô Song đã cảm nhận thấy mùi chết chóc cường đại đang đè xuống khắp cả đất trời. Trong lúc nhất thời, có cảm giác như trời đất sắp sập xuống!
Đúng lúc đó, Kim Quang Long Vương đã vọt tới, ngũ trảo kim sắc vươn ra, hướng về phía Kim Ô Thú đang bay tới đánh ra một trảo. Hư không nhất thời như lõm xuống, bốn đạo trảo mang nhanh như chớp điện bay tới.
Cùng lúc đó, Kim Quang Long Vương cũng quát lên:
- Tiểu tử, không muốn chết thì chạy mau!
Tần Vô Song âm thầm nghiêm nghị, không chút chần chừ hóa thành một đạo tử quang, hướng ra phía ngoài vọt đi. Ý đồ của Kim Ô Thú là tru sát chủ nhân của Thần Tú Cung, lại bị Kim Quang Long Vương chặn ngang giữa đường, tất nhiên là vô cùng tức giận, thân thể đứng lại, đôi cánh chấn động, căm tức nhìn Kim Quang Long Vương:
- Con lươn thối kia, ngươi thật sự muốn đối đầu với Kim Ô đại gia của nhà ngươi sao?
Kim Quang Long Vương hừ lạnh một tiếng:
- Yêu nghiệt Thái cổ, chết không hối cải, quả thực đáng giận! Hôm nay mà thả cho ngươi đi, Vô Tận Đông Hải sẽ không có được một ngày bình yên.
Kim Ô Thú cười lạnh, chăm chú nhìn Kim Quang Long Vương:
- Con lươn nhóc, dù là Thái cổ Tổ Long cũng không dám nói vậy với Kim Ô đại gia ta, mày là hạng nào chứ?
Kim Quang Long Vương biết rằng, Kim Ô Thú này ở thời đại Thái cổ cho dù là Tổ Long Tộc cũng không làm được gì, nhưng đó là thời đại Thái cổ, Kim Ô Thú đang ở thời kỳ đỉnh cao. Trong lúc này, Kim Ô Thú vừa mới sống lại, thực lực chưa bằng một nửa thời kỳ đỉnh cao, Kim Quang Long Vương tự tin vẫn có thể trấn áp được hắn.
Nhưng mà nếu để cho con nghiệt súc này không ngừng tiến hóa, sức mạnh của Kim Ô Thú này không ngừng được khôi phục, vạn nhất khôi phục được như thời kỳ đỉnh cao thời Thái cổ thì toàn bộ Đại lục Thiên Huyền sẽ không còn ai là đối thủ của hắn.
Kim Ô Thú một bên vừa đối đáp với Kim Quang Long Vương, một bên vẫn chăm chú nhìn ra bên ngoài. Đột nhiên, bên ngoài thân thể Kim Ô Thú chợt xuất hiện một tầng hư ảnh.
Tiếp đó, tầng hư ảnh này tản ra thành vô số đạo tàn ảnh, bay lượn đầy trời, toàn là hình dạng của Kim Ô Thú, hướng về phía ngoài bay tới.
Kim Quang Long Vương nhìn thấy hành động đó của Kim Ô Thú, lập tức hiểu ra mục đích của nó. Giận dữ quát lên một tiếng, song trảo vung lên, liên tiếp bắt qua.
Uy lực của Long Hình Thần Trảo, ngay cả thân thể cường bạo của Kim Ô Thú cũng không dám trực tiếp đối đầu. Tuy nhiên, đây lại đều là phép biến hóa thiên phú của Kim Ô Thú, ngàn ngàn vạn vạn hư ảnh, Kim Quang Long Vương tuy trảo mang lợi hại, nhưng cũng không biết cái nào là thật, cái nào là giả để mà bắt. Trong lúc nhất thời, pháp nhãn cũng không thể phân biệt nổi.
Tần Vô Song đang hướng ra phía vòng ngoài thoát đi, chợt thấy phía sau xuất hiện một lực hút cực mạnh, không ngừng kéo mạnh mình về phía sau. Tần Vô Song cũng không nghĩ nghiều, lắp tên liền bắn, ba mũi tên cùng lao vút về phía sau.
Kim Ô Thú kia mải hút hắn lại mà quên mất phòng thủ Thần Tú Cung, suýt nữa bị ba mũi tên này bắn trúng. Vô cùng tức giận, nó liền giương cánh đảo qua, một đạo lực lượng mạnh mẽ dị thường giống như một cơn lốc cuốn lấy thân hình Tần Vô Song.
Tần Vô Song vốn bị lực hút kia giữ chặt, đã vô cùng chật vật, nay lại thêm cơn lốc coáy này cuốn lấy, thân hình như một cánh thuyền nhỏ bé trước sóng dữ, hoàn toàn mất đi phương hướng, nghiêng nghiêng ngả ngả, rơi về phía bên phải của quỹ đạo.
Kim Quang Long Vương muốn ra tay ứng cứu, nhưng cũng đã không kịp.
Khe nứt không gian cuồng dã đột nhiên mở ra, giữa những luồng bạch quang phụt ra đã đưa thân hình phiêu diêu của Tần Vô Song trực tiếp thôn phệ vào trong!
Cơn lốc xoáy cực mạnh vừa lướt qua, thân hình của Tần Vô Song đã biến mất tăm tích.
Kim Quang Long Vương trong lòng nhất thời căng thẳng, một cảm giác buồn bã mất mát chợt dâng lên. Hắn sao lại không biết lý do Kim Ô Thú lại điên cuồng đối phó với Tần Vô Song cơ chứ?
Không còn nghi ngờ gì nữa, Kim Ô Thú và Tần Vô Song không hề có cừu oán, có cừu oán chính là Thần Tú Cung!
Nếu Kim Ô Thú sống lại, còn cái gì khiến nó kiêng kỵ nhất, thì đó nhất định chính là bộ cung tên đã bắn chết nó ở thời đại Thái cổ.
Bộ cung tên đó, theo tình hình này mà xét, thì chính là Thần Tú Cung!
Kim Ô Thú làm như vậy rõ ràng là muốn hủy diệt luôn Thần Tú Cung để đề phòng hậu họa.
Kim Quang Long Vương nhất thời ý thức được rằng, Tần Vô Song kia có thể chính là người được trời chọn. Mà Thần Tú Cung kia cũng là ứng thời mà sinh, vì Kim Ô Thú này mà tái hiện một lần nữa.
Đáng tiếc là, Thần Tú Cung vẫn chưa kịp hiển linh thì đã bị Kim Ô Thú quét vào trong khe nứt không gian. Khe nứt không gian này thần kỳ quỷ dị, cho dù có là Chân Thần Đạo bị cuốn vào trong thì cơ hội sống sót cũng rất thấp, Tần Vô Song kia tiến vào Thần đạo chưa lâu, một khi bị cuốn vào trong, nếu ngay từ đầu không cố giãy dụa thoát ra, thì chỉ có thể là càng lún càng sâu.
Vì thế, ánh mắt của Kim Quang Long Vương dán chặt vào khe nứt không gian đó, vô cùng hy vọng Tần Vô Song có thể giãy dụa thoát ra.
Kim Ô Thú rõ ràng không lạ gì khe nứt không gian này, trong mắt lóe ra hung quang, cũng không ngừng quan sát khe nứt không gian, chỉ cần chủ nhân của Thần Tú Cung có biểu hiện định thoát ra ngoài, nó sẽ bất chấp mọi giá trấn áp quay trở lại. Tuyệt đối không thể để Thần Tú Cung một lần nữa trở thành cái gai ngay trên tim hắn.
Thời gian vài cái hô hấp trôi qua, mà tựa hồ dài như mấy năm, mấy chục năm, mấy trăm năm. Kim Quang Long Vương than nhẹ một tiếng, vòng xoáy của khe nứt không gian này vô cùng cường đại, nếu đã bị cuốn sâu vào trong thì dù có là Chân Thần Đạo cường giả cũng khó mà thoát ra được. Muốn giãy dụa thoát ra, thì phải là ngay trong thời gian đầu, khi chưa thực sự bị cuốn sâu vào trong vòng xoáy, thì mới còn chút cơ hội. Còn khi đã bị hút sâu vào rồi, thì căn bản không còn chút hy vọng nào nữa.
Thời gian giống như giọt nước, tí tách tí tách từng giọt trôi qua.
Nụ cười của Kim Ô Thú cũng ngày càng trở nên đắc ý:
- Con lươn nhỏ, đừng chờ nữa! Tiểu tử kia mà có thể sống được thì coi như hắn lợi hại.
Kim Quang Long Vương căm giận nói:
- Nghiệt súc, ngươi cứ đợi đấy, rồi có người sẽ tìm ngươi tính sổ đó!
Kim Ô Thú ha ha cười to:
- Đại lục Thiên Huyền, đã không còn Thần Tú Cung, không còn một cái Đại Thần Hậu Nghệ nữa rồi, ai tới tìm ta tính sổ, đó chính là muốn chết!
Kim Quang Long Vương trong lòng cũng không dám chắc rốt cuộc Lý Bố Y quan tâm thế nào đến Tần Vô Song, mà Lý Bố Y này vốn là người nắm giữ Thần Khí Chi Môn, người này thực lực thế nào, rốt cuộc mạnh yếu ra sao cũng đều chưa rõ, sau này có thể trấn áp được tên Kim Ô Thú này hay không cũng vẫn còn là một ẩn số.
Xung quanh cái khe nứt không gian kia, quang mang mãnh liệt, giống như những ngọn lửa đang không ngừng gầm gừ, làm cho người ta nhìn thấy mà kinh hãi.
Kim Quang Long Vương cũng hiểu, lâu như vậy mà không phóng ra nổi, Tần Vô Song kia tám chín phần đã không thể thoát lên được rồi. Trong lòng liền thở dài một tiếng, rít gào nói:
- Nghiệt súc, mặc dù không có Thần Tú Cung thì hôm nay cũng không thể để người tránh khỏi công đạo. Sống lại, chung quy chỉ là giấc mộng đẹp của một đống xương khô thôi!
Kim Ô Thú ha ha cười to:
- Con lươn con, Kim Ô đại gia của nhà ngươi, thực lực vẫn chưa phục hồi được ba phần, hôm nay không đùa với ngươi. Dăm ba năm sau sẽ tìm đến ngươi tính sổ cũng chưa muộn!
Nói xong, cặp cánh chợt lóe lên, bất ngờ vọt qua tầng mây bay thẳng lên trời cao mà đi.
Kim Quang Long Vương thấy con Kim Ô Thú này đi lại như gió, nhanh như tinh cầu dịch chuyển, ngay cả Kim Quang Long Vương hắn cũng chỉ có thể đứng sau mà nhìn.
Một tiếng thở dài, Kim Quang Long Vương trong lòng ảm đạm. Kim Ô Thú này vừa mới sống lại, thực lực đã cường đại như vậy rồi, nếu để nó khôi phục dăm ba năm, thực lực khôi phục đến thời kỳ đỉnh cao, chỉ sợ cả Đại lục Thiên Huyền sẽ biến thành một Tu La sát trường.
- Không được, phải thông báo cho các thế lực Đồ Đằng khác. Lúc này không còn là trách nhiệm của riêng Vô Tận Đông Hải ta nữa, mà đã liên quan đến vận mệnh của cả Đại lục Thiên Huyền rồi!
Kim Quang Long Vương nghĩ đến đây, liền quay đầu lại nhìn mảnh Phù Tang Lâm này, lẩm bẩm nói:
- Thái cộ Thần Thụ Tộc được thiên địa tạo hóa, ta nếu cố tình phá bỏ đi, e rằng cũng phải trả giá không ít. Vạn nhất Thần Thụ Tộc liều chết, làm mình bị thương, Kim Ô Thú kia thừa dịp đánh tới, ta không thể không đề phòng. Việc hôm nay đến đây thôi, không thể để nảy sinh việc lôi thôi nữa.
Nghĩ vậy, Kim Quang Long Vương thân ảnh nhoáng lên, biến thành một đạo kim quang, biến mất trong biển lớn mênh mông.
Kim Ô Thú kia vẫn ẩn mình trong mây, thầm hận không ngừng:
- Con lươn nhỏ này cũng giảo hoạt vô cùng, nếu hắn mà ra tay đối phó với Thần Thụ Tộc, vừa hay đánh đến lưỡng bại câu thương, ta một hơi liền có thể thôn phệ Long Đan của hắn, đủ cho ta khôi phục sáu bảy thành công lực, đến lúc đó Vô Tận Đông Hải chẳng phải đã nằm trong tay ta rồi hay sao? Đáng tiếc!
Kim Quang Long Vương đuổi kịp đoàn người Long Tộc, mọi người thấy Kim Quang Long Vương sắc mặt ngưng trọng, trong lòng nặng nề, cũng không dám hỏi nhiều.
Kim Quang Long Vương nói:
- Các vị, Kim Ô Thú sống lại, Đại lục Thiên Huyền sẽ không tránh khỏi một trường hạo kiếp. Vô Tận Đông Hải của chúng ta và Thang Cốc tiếp giáp, sẽ bị ảnh hưởng đầu tiên. Để bảo toàn huyết mạch Long Tộc, mười tám Long Tộc rời bỏ thành phủ của mình, hết thảy vào ngụ trong Nhất Phẩm Long Cung!
Trong Vô Tận Đông Hải, chỉ có Nhất Phẩm Long Cung mới có khả năng ngăn cản sức tấn công điên cuồng của Kim Ô Thú. Kế hoạch hôm nay cũng chỉ có thể giữ được Long Tộc, còn những thế lực nhỏ khác cũng đành phải hy sinh, tự nhiên cũng rất khó để mọi việc đều chu toàn.