Nếu như trước trận đấu vừa rồi, Tần Vô Song nói ra những lời này, Tây Môn Vũ thế nào cũng xem như là truyện cười, vào bên tai trái, ra khỏi tai phải, giống như gió mát thổi qua tai, cũng không có chút phản ứng nào.
Nhưng một trận chiến này, lại hơn cả vạn câu hào ngôn, so với ngàn ngôn vạn ngữ càng có sức thuyết phục hơn nhiều.
Thế giới thượng võ, tất cả đều phải dựa vào thực lực bản thân để nói chuyện. Chỉ có thực lực, mới là đạo lý vững bền mà những rung chuyển, lắc lư cho dù có thế nào cũng không thể phá vỡ được.
Trải qua trận chiến này, Tây Môn Vũ cũng lĩnh giáo được sự điên cuồng của Tần Vô Song. Nhìn qua thì lạnh lùng trầm tĩnh, nhưng lòng dạ lại rất sâu sắc. Nhưng một khi đã bùng phát, lại giống như núi lửa phun trào. Khi bắt đầu trận chiến võ miệng, đã lĩnh giáo được đầy đủ lời lẽ sắc bén của Tần Vô Song, sở trường về nắm bắt được sơ hở trong từng lời nói, cũng khiến hắn không thể phản ứng kịp thời lại được.
Không ngờ đuợc, khi động thủ, Tần Vô Song đồng dạng cũng rất nghiêm túc, thậm chí còn điên cuồng hơn khi nói chuyện nữa.
Đặc biệt là trong trận đối chiến vừa rồi, Tây Môn Vũ rõ ràng cảm nhận được phong cách chiến đấu ngang nhiên của Tần Vô Song, một loại khí thế chưa từng có từ trước đến nay, quyết tâm và dũng khí dù chết cũng không lui bước này, chính là một phẩm chất đáng quý khó có thể có được nhất của cường giả.
Dự trầm tĩnh và điên cuồng như vậy cùng tồn tại trong một đối thủ, đây là điều đáng sợ nhất. Trông giống như một ngọn núi lửa, khi không phun trào, rất yên lành và bình ổn, một khi đã phun trào, thì hoàn toàn lộ ra một bộ mặt khác hoàn toàn điên cuồng, mang theo một loại khí chất hủy diệt tất cả. Loại khí chất này cho dù là ngọc hay đá gì đều sẽ bị tiêu hủy, khiến Tây Môn Vũ không thể không đối đãi nghiêm túc, nghiền ngẫm cẩn thận những lời nói của Tần Vô Song.
Hắn không có chút nghi ngờ, tên thiếu niên trước mặt này có sự can đảm và lòng quyết đoán không gì so sánh được, có thể làm những gì mà hắn đã nói.
Tây Môn Đại phiệt, mặc dù là Đệ nhất Gia tộc Nam Vân Châu, nhưng cũng không phải không có kẽ hở. Tây Môn Vũ càng lớn tuổi, gừng càng già càng cay, lõi đời cũng càng thông thấu, suy nghĩ sự tình đương nhiên cũng càng toàn diện, càng vững vàng.
Mấy năm nay, hắn giải quyết những công việc sảng khoái như sấm rền gió cuốn cũng ít hơn so với thời tuổi trẻ, sự khôn khéo cũng nhiều hơn mấy phần. Việc đời khó liệu, họa phúc một sớm một chiều, rất nhiều khi, sơ xuất trong một lúc lơ đãng đều dẫn đến tai họa. Cục diện trước mắt làm hắn không thể không cân nhắc vấn đề này.
Trung tâm của vấn đề là: Trở thành kẻ địch của tên thiếu niên với khả năng phát triển mạnh mẽ không thể kháng cự như thế này liệu có đáng hay không. Mà Tây Môn Đại phiệt đối địch với một người như vậy, cuối cùng sẽ gánh vác kết quả như thế nào!
Bất luận hắn thay đổi suy nghĩ như thế nào, suy diễn như thế nào, cuối cùng vẫn không cách nào suy diễn ra được đáp án khiến hắn hài lòng. Hắn bi ai phát hiện, ở trước mặt sự uy hiếp của tên thiếu niên này, Tây Môn Đại phiệt phong quang vô hạn đột nhiên trở thành bế tắc!
Truy sát sao?
Lãnh Huyết Thập Tam Ưng rất tinh nhuệ, nhưng cho dù Đại Đương gia của Lãnh Huyết Thập Tam Ưng, thực lực cũng vẫn kém Tây Môn Vũ hắn một bậc. Phiệt chủ hắn cũng không tính ra được chỗ tốt nào, Thập Tam Ưng có đuổi theo tiêu diệt, cũng chỉ là uổng công mất mạng mà thôi.
Đáng sợ nhất là, một khi tên thiếu niên này đã xác định vững chắc sẽ trở thành kẻ địch của Tây Môn Đại phiệt, các loại thủ đoạn nham hiểm sẽ xuất hiện liên tục, hoặc đánh lén, hoặc ám sát, hoặc dùng độc… Đủ loại thủ đoạn, cũng xác thực khiến người ta khó lòng phòng bị.
Gia nghiệp của Tây Môn Đại phiệt cực lớn, chiêu bài cũng rất lớn, mục tiêu tương đối cũng sẽ rất lớn. Đối mặt với đối thủ đáng sợ như vậy, ẩn náu khẳng định là không được. Một khi đối phương không đưa ra quân bài như thông thường, hậu quả khẳng định sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Giết hết cả nhà bên ngoài phủ đệ Tây Môn Đại phiệt? Lời này mặc dù khiến Tây Môn Vũ nghe thấy rất không tự nhiên, nhưng vẫn là một khả năng không thể không đối mặt.
- Tây Môn Phiệt chủ, là địch hay là bạn, Phiệt chủ hãy một lời mà quyết.
Tần Vô Song thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, kỳ thực đã nhìn ra mâu thuẫn trong nội tâm của Tây Môn Vũ. Hắn lên tiếng nhắc nhở, chỉ là vì muốn phá vỡ một tia hy vọng cuối cùng của Tây Môn Vũ, để hắn triệt để nhìn rõ thế cục.
Tây Môn Vũ bùi ngùi thở dài một tiếng, chán nản hỏi:
- Dưới mắt lão phu chỉ có một nghi vấn.
- Phiệt chủ xin cứ hỏi.
- Không dám, xin thỉnh giáo, sư phụ của Tần tiểu ca ngươi là người ở đâu? Có phải ngươi đã tiếp nhận được Linh duyên không?
Tây Môn Vũ chỉ có thể suy nghĩ theo phương hướng này. Nếu không với một đệ tử xuất thân Hàn môn, không thể trong thời gian ngắn ngủi mấy năm, đã phát triển nhanh được như vậy, tốc độ quả thực có thể so với tia chớp.
Với nội tình của Tần gia, cho dù hơn trăm năm trước là Hào môn, cũng không thể tạo ra yêu nghiệt như vậy. Giải thích duy nhất chính là, Tần Vô Song có kỳ ngộ khác. Và kỳ ngộ này rất có thể chính là điều mà mọi người của Bách Việt Quốc tha thiết mơ ước mà không có được – Tiếp nhận Linh duyên!
Nghĩ đến đây, nội tâm của Tây Môn Vũ không thể ức chế được lóe lên một tia ghen tỵ.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.comBao nhiêu người, chỉ mong gặp chứ chưa nghĩ đến chuyện theo đuổi, cả đời chờ mong, nhưng cuối cùng một chút Linh duyên cũng không từng có. Còn tên tiểu tử Tần gia này, nói thân phận không thân phận, nói địa vị không địa vị, nói thiên phú cũng không nghe nói có thiên phú yêu nghiệt gì, dựa vào cái gì mà vận khí tốt như vậy lại rơi xuống đầu hắn chứ?
Nhưng bất luận trong lòng hắn bất cân bằng như thế nào, cũng không thể không tiếp nhận hiện thực này.
Linh duyên chính là thứ kỳ diệu như vậy, ngươi ở trong thế giới của cường giả thế tục, cho dù luyện đến đỉnh cao Chân Võ Cảnh Cửu đẳng cũng chưa chắc có thể tiếp nhận được một Linh duyên, còn những Chân Võ Cảnh chỉ có ba bốn đẳng, vì sự an bài của duyên phận lại có được Linh duyên. Nói tóm lại, thực lực đối với Linh duyên mà nói, có sự ảnh hưởng, nhưng từ trước đến nay không phải là nhân tố mang tính quyết định gì cả. Giống như lời nói mê tín, rất có thể hoàn toàn là duyên phận đã được định trước trong số mệnh.
Nhìn Tần Vô Song khẽ mỉm cười không đáp, Tây Môn Vũ lại càng thêm tin tưởng vào phán đoán của mình.
Linh Giới, tồn tại trong Đại lục Thiên Huyền, đã cách biệt với các thế tục bên ngoài Đại lục Thiên Huyền. Trên cơ bản, cường giả cấp bậc Linh Võ, rất ít khi tham dự vào phân tranh thế tục.
Chí ít, ở trong một Công quốc Bách Việt Quốc bọn họ, một trăm năm cũng khó có được một Linh Võ cường giả.
Cho dù có hạt mầm như vậy, cũng sẽ rất nhanh bị Đại chủ quốc mang đi, từ đó về sau cả cuộc đời khó có thể trở về cố hương một lần. Cho dù đến cuối cùng luyện thành Linh Võ cường giả, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm rạng rỡ tổ tông, khiến địa vị của người trong gia tộc tăng lên một ít mà thôi. Căn bản không thể có năng lực trực tiếp quay về gia tộc. Vì vậy, Linh Võ cường giả, vĩnh viễn vẫn là thần bí khó lường.
Tần Vô Song không chịu để lộ chân tướng, cũng phù hợp với đặc điểm của cường giả Linh Giới. Điều này khiến Tây Môn Vũ càng thêm tin tưởng, sư phụ của Tần Vô Song khẳng định là có quan hệ với Linh Võ cường giả. Nghĩ đến đây, tất cả do dự của Tây Môn Vũ tiêu tan thành mây khói không giữ lại chút nào.
Ở trước mặt kẻ có bối cảnh Linh Võ cường giả, đừng nói là Tây Môn Đại phiệt hắn, cho dù là Chân Võ Thánh Địa của Bách Việt Quốc, chỉ cần vô ý làm trái mệnh lệnh của Linh Võ cường giả, đầu ngón tay vừa động, đã có thể khiến toàn bộ Chân Võ Thánh Địa đều hóa thành tro bụi, chớp mắt tan tành mây khói.
Thở dài một tiếng, khẩu khí của Tây Môn Vũ trở nên chán nản nói:
- Hủy bỏ, hôn ước của Tây Môn Đại phiệt ta và Đại Hề Thế gia bị xóa bỏ!
Lập tức lại bổ sung thêm một câu:
- Nhưng mà, tất cả mọi việc cứ theo ý tứ của Tần tiểu ca ngươi nói mà làm. Do Tây Môn Đại phiệt ta chủ động giải trừ hôn ước, sau này Đạt Hề Thế gia sẽ công khai đòi sự giải thích, đồng thời bồi thường vật chất mang tính tượng trưng.
- Bồi thường bao nhiêu?
- Bồi thường mang tính tượng trưng, Tây Môn Đại phiệt ta há lại làm sư tử há to miệng?
Tây Môn Vũ liên tục cười khổ:
- Tần tiểu ca, thể diện của Tây Môn Đại phiệt ta, xem như đã bị ngươi hung hăng phá vỡ rồi.
Tần Vô Song lắc đầu nói:
- Tây Môn Phiệt chủ sao lại nói những lời như vậy? Chuyện này cho dù giải quyết như vậy, hai bên đều sẽ có lợi, có thể nói là phương thức kết thúc lý tưởng nhất. Chí ít, Tần gia ta và Tây Môn Đại phiệt, không cần đời đời đối địch. Điều này há không phải là chuyện liên quan đến đại sự hưng suy của gia tộc hay sao?
Tây Môn Vũ cũng chỉ có thể an ủi bản thân như vậy.
Đồng thời trong nội tâm cũng định ra chủ ý, Tây Môn Đại phiệt, đời đời kiếp kiếp tuyệt đối không thể trở thành kẻ địch của Tần gia!
- Tần tiểu ca chính là thiếu niên anh hùng, tối nay lão phu tổ chức yến tiệc, mở tiệc chiêu đãi tất cả Võ đồng tham gia vào Thí luyện của Nam Vân Châu lần này, rất hãnh diện được mời ngươi đến tham dự.
Nếu đã quyết định cùng Tần gia thân thiện hữu hảo, thối lui một bước, Tây Môn Vũ cáo già, xảo quyệt, đương nhiên sẽ không bỏ qua nguyên tắc lợi ích hóa lớn nhất. Nếu có thể cùng Tần gia kết làm đồng minh, khiến Tây Môn Đại phiệt sau này phát triển, thì đúng là một đại hảo sự trong họa có phúc.
So với việc đối đầu với kẻ có bối cảnh Linh Giới, Tây Môn Đại phiệt tạm thời vứt bỏ một chút thứ này, đưa ra chút nhượng bộ này, có được tính là gì chứ?
Con gái không lấy được Đạt Hề Minh, lẽ nào lại không lấy được ai nữa hay sao? Chỉ cần Tây Môn Đại phiệt nhẹ nhàng đưa ra một chút chủ ý này, những con cháu Thế gia khác của Nam Vân Châu lại có thể có mấy người không sợ nguy hiểm, muốn phản kháng chứ?
- Nhất định phải mượn cơ hội này, phục hồi lại quan hệ với Tần gia, gia tăng thêm quan hệ qua lại của hai nhà!
Tây Môn Vũ âm thầm quyết định chủ ý này.