- Lão Hắc, ngươi sợ sao? Đội trưởng không phải nói qua rồi sao? Phú quý trong nguy hiểm. Muốn có tinh thạch, muốn được phát tài, chúng ta phải có tinh thần mạo hiểm! Bằng không, chúng ta làm sao phải xa rời quê hương?
- Các ngươi thấy thế nào?
Tần Vô Song chuyển hướng hỏi những người khác.
- Muốn đi, phải tới nơi người khác chưa tới. Người của chúng ta quá ít, nếu đối đầu với Đại lục Phong Vân, không lý trí! Theo ta thấy, nơi càng nguy hiểm, có thể càng an toàn. Chí ít, đội ngũ thăm dò của Đại lục Phong Vân, chưa hẳn sẽ bỏ dễ tìm khó.
Lần này, Lỗ Đồng lại đưa ra một ý kiến tương đối liều lĩnh.
Ý kiến của Cốc Phong vĩnh viễn chỉ có một. Nơi có tinh thạch, gặp phải nguy hiểm gì, hắn cũng vô cùng nhiệt tình.
Đội phó Thiết Hoằng cũng nói:
- Đội trưởng, nếu chúng ta đã vất vả đến đây, lại có tấm bản đồ này, nếu thật sự có thể né tránh cường giả của Đại lục Phong Vân, khai phá một khu vực khác, tuyệt đối không phải là chuyện xấu. Còn hơn là cướp thức ăn trước miệng hùm!
Đối với tiểu tổ bảy người bọn họ mà nói, Đại lục Phong Vân, xác thực là một sự tồn tại giống như quái vật khổng lồ.
Tần Vô Song nhìn ra được, ý nghĩ cơ bản của mọi người, đồng ý mạo hiểm đi dò xét một số nơi nguy hiểm, cũng không muốn đi đụng đầu với cường giả của Đại lục Phong Vân.
Đây thật ra là điều dễ dàng lý giải, dù sao, thực lực tổng thể của Ô Thước Tinh, khiến đoàn người đều cảm thấy, nơi nguy hiểm của Ô Thước Tinh, dù nguy hiểm cũng chỉ có hạn.
Còn cường giả của Đại lục Phong Vân, một khi phát giác bọn họ, đó chính là tai ương ngập đầu.
Bên nặng bên nhẹ, đương nhiên biết chọn lựa như thế nào.
Tần Vô Song trọng điểm vẽ ra ba con đường.
Con đường thứ nhất, nơi hoang dã phía Nam, hoàn cảnh địa lý ác liệt nhất.
Con đường thứ hai, hải vực gần phương hướng Đông Nam.
Con đường thứ ba, chính là nối thẳng với Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc phía Tây Nam, hoàn cảnh ác liệt, địa thế hiểm trở, còn có các loại sinh vật tộc đàn cường đại chiếm cứ ở đó. Là một vùng nguyên thủy ngay cả Cự Thú Tộc cũng không cách nào thống nhất.
Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc này, lại được gọi là nơi Ác ma nguyền rủa.
Ở khắp Ô Thước Tinh, đều là một vùng cấm địa. Cho dù là Cự Thú Tộc, từ trước đến nay cũng nghiêm cấm môn hạ xông vào nơi Ác ma nguyền rủa.
- Nơi Ác ma nguyền rủa?
Hắc Dực Biên Bức nhấp đầu lưỡi dự tợn của nó, hắc hắc cười nó:
- Đội trưởng, nếu đã đi, một khi định mạo hiểm, vậy dứt khoát đi tới nơi nguy hiểm nhất đi!
Lỗ Hùng cười lớn:
- Lão Hắc, lâu như vậy, ngươi rốt cuộc cũng nói được một câu tiếng người!
Hắc Dực giả bộ giận dữ:
- Tiểu Lỗ, không tôn trọng, cẩn thận ta đánh ngươi!
- Đội phó, ngươi nói như thế nào?
Tần Vô Song hỏi Thiết Hoằng.
Thiết Hoằng lần này hiếm khi không chủ trương làm ngược lại với Hắc Dực, dòng máu mạo hiểm của tán tu trong xương cốt của hắn, lúc này cũng sôi trào lên. Nếu đi, đương nhiên phải tới nơi nguy hiểm nhất.
Tìm phú quý trong nguy hiểm, vậy thì nơi càng nguy hiểm, phú quý có thể sẽ càng lớn.
- Tiểu Giang, Tiểu Cốc, các ngươi có ý kiến gì? Đều nói ra đi.
Cốc Phong hiếm khi không nhắc đến tinh thạch:
- Đi Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc!
- Hắc hắc, ta đi theo ý kiến của mọi người!
Tiểu Giang biết rõ, ở trình độ kỹ thuật, quyền lên tiếng của hắn, dù sao cũng chỉ là một người hầu.
- Được, một khi mọi người đã đồng lòng như vậy, ý kiến hiếm khi thống nhất như vậy. Vậy thì đi Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc. Chúng ta nhận thức một chút, nguyền rủa của Ác ma, rốt cuộc lợi hại như thế nào.
Tần Vô Song ủng hộ chọn nơi này, đương nhiên cũng có đạo lý của hắn. Ô Thước Tinh này có một cấm địa như vậy, hiển nhiên vô cùng cổ quái. Rốt cuộc cấm địa này có bao nhiêu thần kỳ?
Liên tưởng đến Thần Khí Mê Cung của Đại lục Thiên Huyền, trong lòng Tần Vô Song cảm thấy, cho dù là nơi Ác ma nguyền rủa cũng không phải tính chất giống như Thần Khí Mê Cung, tất nhiên cũng có một số nơi bí mật khác của nó!
Một loại thăm dò, thúc đẩy Tần Vô Song chọn lựa Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc này.
- Tinh Hà đại nhân, ngươi nói cái gì? Các ngươi chọn lựa Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc? Tâm…
Khi một lần nữa gặp lại Xà Vương, Tần Vô Song đem chọn lựa này nói với Xà Vương, Xà Vương nhất thời sửng sốt, ngữ khí vô cùng kinh ngạc.
- Xà Vương điện hạ, Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc này thì làm sao?
Biểu tình của Xà Vương vẫn trong sự khiếp sợ vô cùng:
- Tinh Hà đại nhân, nơi đó có một ngoại hiệu, gọi là nơi Ác ma nguyền rủa. Tu luyện giả của Ô Thước Tinh chúng ta, luôn có người xông vào, nhưng có thể trở về, thật sự là vô cùng ít. Một trăm người tiến vào, có thể có năm người đi ra, đã là chuyện rất tốt rồi.
- Nơi đáng sợ như vậy, ở bên đó rốt cuộc có gì?
- Không có ai nói rõ ràng. Có người nói ở đó có quái vật hung tàn, có người nói có Ác ma dẫn người tiến vào lạc đường, có người nói Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc này căn bản chính là một nơi hư ảo, căn bản không tồn tại ở Ô Thước Tinh chúng ta. Tất cả những gì chúng ta nhìn thấy, chỉ là một ảo giác, cũng có người nói, ở đó là một Vị diện gông cùm giám sát giam giữ ma đầu thời đại Thái cổ… Tin đồn nhiều lắm…
Xà Vương thở dài:
- Tinh Hà đại nhân, nếu các ngươi cần phải mạo hiểm, tại sao không chọn cánh đồng hoang vu phía Nam, hoặc là hải vực Đông Nam? Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc đó, thật sự, thật sự quá nguy hiểm!
Tần Vô Song cười cười, trong lòng lưu lại một tâm tư, lại cười nói:
- Xà Vương điện hạ, có một câu nói nghe qua chưa? Tìm phú quý trong nguy hiểm. Chúng ta đến, chính là vì cầu tinh thạch, cầu phú quý. Chuyện mạo hiểm, chúng ta không e ngại, nhưng chỉ muốn biết, nơi đó có tinh thạch Đại La hay không?
Xà Vương ngập ngừng nói:
- Tinh thạch Đại La vẫn là có. Địa Linh Kim Quang Thử của chúng ta đã từng tiến vào thăm dò, có thể xác định, nơi đó, tuyệt đối có tinh thạch Đại La, hơn nữa còn tương đối phong phú!
- Vậy chúng ta đến đó! Xà Vương điện hạ, xin chuyển lời cho Sư Vương bệ hạ, chúng ta chỉ cầu tinh thạch mà thôi. Cự Thú Tộc các ngươi, phải khẩn trương lên.
Xà Vương vâng vâng dạ dạ, đột nhiên hỏi:
- Tinh Hà đại nhân, các ngươi định lúc nào xuất phát?
- Bất cứ lúc nào!
- Không biết có thể xin Tinh Hà đại nhân đợi một chút, ta quay về lần nữa xin chỉ thị của Sư Vương bệ hạ. Có lẽ, Sư Vương bệ hạ có thể vẽ cho ngươi một con đường, dọc đường có thể tránh được cường giả của Đại lục Phong Vân đó.
Xà Vương nói không rõ ràng, nhưng trong mắt lại có ý tha thiết chờ đợi.
Tần Vô Song suy nghĩ một lát:
- Được, ta cho các ngươi bảy ngày, sau bảy ngày trả lời cho ta!
Xà Vương gật đầu đồng ý:
- Đa tạ Tinh Hà đại nhân, vậy ta lập tức quay về bẩm báo với Sư Vương đại nhân.
Trong Cửu Thú Đại Điện của Cự Thú Tộc, Xà Vương đem chọn lựa của Tần Vô Song nói ra đầu đuôi ngọn nguồn. Biểu tình của tất cả Thú vương khác, đều là vô cùng ngưng trọng.
Sư Vương chậm rãi hỏi:
- Tinh Hà đại nhân, còn nói gì không?
Xà Vương cẩn thận đem lời nói của Tần Vô Song thuật lại một lần. Sư Vương trầm ngâm nói:
- Tinh Hà đại nhân chọn lựa như vậy, rốt cuộc là xuất phát từ ý gì?
- Bệ hạ, có thể hay không, Tinh Hà đại nhân đó thật sự biết bí mật của Vạn Thần Quật? Cho nên, mới chọn lựa Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc?
- Không có khả năng, hắn là một tán tu ngoại lai, đến đây mới bao lâu, sao có thể biết bí mật ở đó? Hơn nữa, cho dù biết, nơi Ác ma nguyền rủa, hắn sao dám tùy tiện mạo phạm? Ta phỏng đoán, hắn hoàn toàn không biết, cho nên mới muốn đi khiêu chiến nơi đáng chết đó.
Tình tự của Sư Vương có vẻ rất nôn nóng:
- Tinh Hà đại nhân thực lực mặc dù mạnh, nhưng nếu hắn muốn xông vào nơi Ác ma nguyền rủa, vậy có gì khác biệt với tự sát?
Đứng ở góc độ bọn họ hiện giờ mà nhìn, đã xem Tần Vô Song là đồng minh bằng hữu, đương nhiên không hy vọng Tần Vô Song gặp nguy hiểm.
- Chỉ đơn giản là vì tinh thạch sao? Nếu vì tinh thạch, Cự Thú Tộc chúng ta mặc dù không giàu có, cũng có thể đưa tặng hắn một ít!
Lang Vương ở bên cạnh nói thầm nói.
- Tinh Hà đại nhân này, không giống với người khác.
Xà Vương sau nhiều lần giao tiếp với Tần Vô Song, hiểu biết càng nhiều, cảm khái một câu.
- Sư Vương bệ hạ, chúng ta nên làm thế nào?
- Để Tinh Hà đại nhân đi, hay là dứt khoát cùng xông vào? Truyền thuyết của Vạn Thần Quật, mặc dù nói là truyền thuyết Thái cổ, là truyền thuyết nguyền rủa. Nhưng mà, Ô Thước Tinh chúng ta tới bước này, vận mệnh bi thảm đã được chủ định, vậy chi bằng to gan đi theo đuổi một chút thay đổi. Biến hóa của vạn vật đều phù hợp với quy luật, có lẽ có thể có thu hoạch ngoài ý muốn thì sao?
- Đúng vậy, nguyền rủa thì cứ nguyền rủa đi. Bệ hạ, chúng ta ngồi đây chờ chết như vậy, ta tình nguyện bị nguyền rủa, chết trong Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc. Như vậy, cho dù chết rồi, cũng xứng đáng với liệt tổ liệt tông. Còn hơn ngồi ở đây chờ chết!
- Bệ hạ, hoặc là cùng đi đi!
Những Thú vương này, đều ồn ào bày tỏ thái độ nói.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGGTất cả đều là vương giả kiệt ngạo bất tuân, bị người khác trường kỳ nô dịch, tinh thần phản kháng trong xương cốt, đã khiến áp tình tự của bọn họ bị đè áp từ rất lâu rồi.
Lúc này một khi bộc phát ra, đều có một loại khí phách thà làm ngọc vỡ, chứ không làm ngói lành!
- Cùng đi?
Sư Vương khẩu khí nghiêm nghị hỏi.
- Bệ hạ, quyết định đi!
Ưng Vương ở bên cạnh, lại đột nhiên nói:
- Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc, cho dù muốn đi, tuyệt đối cũng không thể cùng đi được. Nếu chín đại Thú vương cùng mất tích, chắc chắn sẽ dẫn đến sự nghi ngờ.
Sư Vương gật gật đầu:
- Ưng Vương nói rất đúng, cho dù muốn đi, cũng không thể giống như bầy ong vỡ tổ. Ưng Vương có cao kiến gì không?
- Bệ hạ, ngươi xem xem, có thể như vậy không. Chín đại Thú vương chúng ta, để lại hai người ở đây để canh giữ môn hộ, ứng phó với cường giả của Đại lục Phong Vân, giả vờ phụ họa, ứng phó qua loa. Nếu bọn chúng có hỏi thì nói bảy vị Thú vương khác cùng bế quan tu luyện một môn thần thông. Cần thời gian mười năm đến trăm năm!
Sư Vương trầm ngâm nói:
- Chủ ý này không tệ, Đại lục Phong Vân hiện giờ muốn lợi dụng chúng ta, cũng không thể hoàn toàn xé rách bộ mặt được. Lẽ nào, chúng ta nói bế quan, bọn chúng còn có thể bắt chúng ta ra sao?
- Bọn chúng sẽ không mạo hiểm như vậy, không có Cự Thú Tộc chúng ta, hiệu suất khai thác tinh thạch của bọn chúng, chí ít phải giảm bớt mất một nửa.
- Vậy ai sẽ ở lại?
Lang Vương đột nhiên hỏi vấn đề nhạy cảm này.
Nói thật, ai cũng muốn tới Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc, mặc dù nguy hiểm trùng trùng, nhưng bọn họ lại càng thích nếm thử loại cố gắng này, chứ không phải ở trong địa bàn của mình, chịu người khác ức hiếp.
Tiếp đám gia hỏa của Đại lục Phong Vân kia, cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp.
- Chư vị, việc này cần mọi người tự mình tiến cử.
Sư Vương cười ha ha nhìn quét qua toàn bộ tràng diện, thấy không có lên tiếng, đành phải điểm danh nói:
- Tuyết Điêu, ngươi tâm tư tinh tế, lại giữ được bình tĩnh, cộng thêm tính cách của ngươi tương đối dễ nói chuyện, ngươi có thể lưu lại, thế nào hả?
Tuyết Điêu Vương bất đắc dĩ, Sư Vương bệ hạ mở miệng, đương nhiên không thể làm trái được.
- Đừng nhìn ta, ha ha, Lão Hùng ta nhất định phải đi rồi!
- Ta cũng không ở lại đây!
Lang Vương biểu thị thái độ tiếp theo.
Đại Tượng Vương mục tiêu to lớn, bị ánh mắt của Sư Vương bắt được, cười khổ nói:
- Không phải là ta chứ?
Các Thú vương khác đều cười lớn:
- Chính là ngươi, Đại Tượng ạ. Thân hình ngươi to lớn, tới Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc, dọc đường dễ dàng bị người ta nhận ra, ai kêu mục tiêu quá lớn chứ?
Đại Tượng Vương cau mày khổ mặt:
- Đây chính là lý do ta ở lại?
Các Thú vương đều cười to, ồn ào nói:
- Đại Tượng Vương, ngươi trời sinh thận trọng. Ở lại đây, sẽ không hỏng chuyện, những tên gia hỏa chúng ta tính khí đều không tốt, vạn nhất xích mích, thì phiền phức lớn.
- Ý tứ là nói, ta thích hợp làm kẻ bị ức hiếp sao?
Đại Tượng Vương bất đắc dĩ nói thầm.