Khí Trùng Tinh Hà

Chương 961

Qua cánh cửa không gian thứ nhất, bọn người Tần Vô Song chân không dừng bước, tiếp tục tiến vào, trên đường đi, qua đoạn đường vạn dặm, cũng không có thêm lần nào gặp phải phiền phức.
Thật ra thuận lợi ngoài dự đoán của mọi người. Nhưng lúc này mọi người đều biết, bọn họ đã tiến vào đoạn đường trung tâm nhất của Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc!
Cánh cửa không gian quỷ dị, đã tỏ rõ tất cả. Tiếp Thiên Đại Hạp Cốc này, xác thực có bộ mặt thần kỳ của nó. Có lẽ truyền thuyết là sự thật!

Sắc trời dần dần ảm đạm, Tần Vô Song nhìn địa thế xung quanh, nói:
- Hạ trại ngay tại chỗ đi, tốt nhất là tìm một sơn động.
Những cường giả Thần đạo bọn họ, ban ngày hay đêm tối, khác biệt cũng không phải quá lớn. Cho dù là giữa đêm, cũng đồng dạng có thể chạy đi.
Nhưng suy nghĩ đến nơi quỷ dị như vậy, nếu giữa đêm đi đường, chỉ sợ chỉ một chút sơ ý, liền có khả năng gặp phải phiền phức, vì vậy dứt khoát là hạ trại ngay tại chỗ.
- Đội trưởng, ngươi nói Vạn Thần Quật này, rốt cuộc là nơi thế nào. Có phải có loại bảo tàng gì đó không?
Lỗ Hùng vô tâm hỏi.
Tất cả mọi người đều rất có hứng thú, xúm lại xung quanh Tần Vô Song, muốn nghe xem Đội trưởng giải thích.
Tần Vô Song nói:
- Nơi địa phương giống như đoạt thiên tạo hóa này, không nói đến bảo tàng, thứ tốt khẳng định là có. Phải xem các ngươi muốn thứ gì!
- Ta muốn có một món vũ khí Thiên Thần Đạo, tốt nhất là cự phủ hay là lang nha bổng gì đó, ta thích nhất loại binh khí to lớn…
Lỗ Hùng không chút che giấu dã tâm của hắn.
- Chút viễn cảnh này…
Hắc Dực cười nhạo nói:
- Nếu Vạn Thần Quật thật sự là nơi giam giữ Ác ma, ta thấy Chủ Thần Khí cũng có khả năng có!
- Chủ Thần Khí? Mẹ ơi, nếu có Chủ Thần Khí, vậy thật sự phát tài rồi. So với Chủ Thần Khí, tinh thạch có là gì chứ?
Lỗ Hùng cười ngốc nghếch nói.
Lời này khiến Cốc Phong cảm thấy không vui:
- Tinh thạch cũng chia ra loại Cực phẩm và Hạ phẩm. Nếu là tinh thạch cấp bậc Cực phẩm cao nhất, giá trị không hề thua kém Chủ Thần Khí, thậm chí còn đáng giá hơn Chủ Thần Khí.
- Tinh thạch Cực phẩm, ngươi đã nhìn thấy sao?
Hắc Dực cười tủm tỉm hỏi:
- Tinh thạch Thập phẩm đã là vô cùng hiếm gặp rồi. Thập Nhất phẩm ta còn chưa từng nghe nói. Còn về tinh thạch Thập Nhị phẩm đứng đầu, tựa hồ là tồn tại trong truyền thuyết.
Cốc Phong than thở nói:
- Chưa từng thấy, không có nghĩa là không có!
Ai cũng biết, Cốc Phong có một loại dục vọng chiếm giữ đặc biệt đối với tinh thạch, mọi người thật ra cũng không thấy lạ. Nhưng kêu bọn họ chọn lựa, thật sự vẫn cảm thấy, Chủ Thần Khí hiện thực hơn một chút với tinh thạch Cực phẩm.
Dù sao, Chủ Thần Khí, rất nhiều Chủ Thần đều có thể luyện chế ra. Còn tinh thạch, là vật do thiên địa tự nhiên sinh thành, cha trời mẹ đất, tạo hóa mà thành, không phải là thứ mà nhân loại có thể luyện chế ra, muốn thấy cũng không thể thấy.
- Đội trưởng, ngươi muốn điểm cái gì?
Tiểu Giang trái lại tò mò hỏi.
Tần Vô Song cười cười:
- Ta muốn tìm một đường thông đạo, một đường thông đạo có thể rời khỏi Vị diện này, Thần khí gì đó, nếu số lượng có hạn, ta sẽ không tranh với các ngươi. Nếu có nhưng thứ tốt khác, dùng được, ta cũng sẽ không khách khí đâu.
- Ha ha, đó là đương nhiên rồi, Đội trưởng, ưu tiên ngươi chọn lựa mà!
Điều này, không có ai có thể phản đối. Bao gồm cả bảy đại Thú vương. Bọn họ có thể đến được đây, đã là kỳ tích rồi, dọc đường không có Tinh Hà đại nhân mở đường, bọn họ căn bản không thể đến được đây.
Giữa lúc đang nói, Tần Vô Song đột nhiên đứng dậy, sắc mặt trong nháy mắt như khủng bố dọa người, bước nhanh ra ngoài cửa động.
- Thiết Hoằng, triệu tập đội ngũ, kêu mọi người nhanh chóng tìm chỗ ẩn náu, nơi càng an toàn càng tốt. Tất cả mọi người, ngừng lại hô hấp, cắt đứt toàn bộ sức sống, tránh để Chủ Thần tìm tòi Thần hồn.
- Chủ Thần?
Mọi người đều nhảy dựng lên:
- Đã tới rồi sao?
Tần Vô Song sắc mặt vô cùng khó coi:
- Đến rồi, thật không ngờ, Lôi Chủ Thần lại đến nhanh như vậy, đáng sợ hơn nhiều so với chúng ta tưởng tượng.
- Nhanh, ẩn nấp đi, đừng chần chừ nữa.
Tần Vô Song hạ lệnh nói. Trong lòng dâng lên một luồng cảm giác bất an, Chủ Thần này một khi tiếp cận, ẩn nấp rốt cuộc có bao nhiêu hiệu quả, thực sự không dễ nói. Có thể bị phát giác hay không, đây thật sự là phụ thuộc vào số trời.
Nghĩ đến đây, xua xua tay:
- Thôi, không cần ẩn nấp, trốn ở đây đi. Xung quanh, cũng có sơn động, có thể bao trùm một chút dao động Thần hồn của các ngươi. Tránh né ở bên ngoài, bại lộ càng nhanh.
Tên tuổi của Chủ Thần, xác thực lực chấn động vô cùng. Những Thần đạo cường giả này, mặc dù là tán tu, nhưng xưa nay cũng đều là nhân vật kiệt ngạo bất tuân, bá đạo một phương. Lúc này, lại im bặt như ve sầu mùa đông, phảng phất giống như ý thức được quyết định của vận mệnh đã đến rồi, sắc mặt cũng vô cùng ngưng trọng.
Đúng như bọn họ biết, Chủ Thần đến rồi, một khi phát giác ra bọn họ, không thể có bất cứ kỳ tích gì phát sinh. Trước mặt Chủ Thần, bọn họ không chỉ ngay cả cơ hội xuất chiêu cũng không có, chứ đừng nói là phản kháng.
- Hừ hừ, con mồi tựa hồ cách ta không xa!
Trong hư không, một đạo thanh âm uy áp vô cùng, mơ hồ truyền đến.
Đừng thấy thanh âm này rất gần, nhưng kỳ thực, có lẽ Lôi Chủ Thần này còn ở cách đó vạn dặm. Độ rộng của Thần hồn kéo dài bao trùm, thực sự là đáng sợ.
Ngay cả Tần Vô Song, cũng hoàn toàn không cách nào phán đoán được khoảng cách của hai bên.
Nhìn trận thế này, nếu Lôi Chủ Thần có thể thông qua được cánh cửa không gian thứ nhất, mười phần có chín có thể tìm được đến đây.
Hiện tại, hy vọng duy nhất chính là, Lôi Chủ Thần không vượt qua được cánh cửa không gian thứ nhất, tiến vào cánh cửa sai lầm, bị không gian loạn lưu cuốn đi!
Cũng chỉ có một tia hy vọng này, mới có thể bảo đảm bọn họ sẽ không xảy ra chuyện.
Nếu không, bọn họ cũng chỉ có một loại khả năng đối mặt với Chủ Thần. Khác biệt duy nhất chính là thời gian đối mặt nhanh hơn hay là chậm hơn.
Với thế cục trước mắt mà nhìn, khẳng định là không đợi được cánh cửa không gian thứ hai xuất hiện.
Nói lùi một bước, rốt cuộc có cánh cửa không gian thứ hai hay không, còn phải đợi đã.
- Ân, những ảo cảnh này, thật sự thú vị, ha ha. Nhiều cánh cửa như vậy, nên chọn lựa như thế nào? Ha ha, thú vị, thú vị!
Nghe được thanh âm này, trái tim của tất cả mọi người đều như nhảy khỏi lồng ngực.
Lôi Chủ Thần có thể thông qua cánh cửa không gian này không, sẽ quyết định vận mệnh của bọn họ. Tất cả mọi người đều ngừng lại hô hấp, thời gian giống như đột nhiên dừng lại vậy.
Mỗi một giây, đều khó khăn như vậy.
Thật lâu sau, tựa hồ trong không gian lại không có bất cứ động tĩnh nào. Nhưng mà, không có ai dám lạc quan, cũng không có ai xuất hiện cảm giác giải thoát thở phào một hơi. Vì bọn họ vẫn không dám chắc chắn, Lôi Chủ Thần đó có phải đã vượt qua cánh cửa không gian hay chưa. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.com
Khi mọi ngừng đang nghi ngờ, đưa mắt nhìn nhau, Tần Vô Song đột nhiên giống như một thanh kiếm đứng dậy, sải bước ra ngoài động.
- Đội trưởng, đi đâu vậy?
Tần Vô Song khẩu khí trầm thấp:
- Lôi Chủ Thần đã vượt qua cánh cửa không gian rồi, không ngừng tiếp cận. Ta tựa hồ có thể xác định, hắn đã không ngừng tiếp cận chúng ta!
Trái tim của tất cả mọi người lập tức chìm xuống tận đáy cốc.
Lôi Chủ Thần thông qua cánh cửa không gian rồi? Vậy tiếp theo, há không phải đợi hắn đến xét xử sao? Một loại biểu tình tuyệt vọng, hiện lên trên khuôn mặt của từng người.
Lần này, bọn họ thậm chí ngay cả kỳ tích cũng không dám ảo tưởng. Trước mặt Chủ Thần, bọn họ căn bản không có khả năng dấy lên bất cứ kỳ tích bất ngờ nào.
- Chư vị, kiên định, đừng khinh suất. Đừng biểu hiện ra dáng vẻ bất ngờ. Ta nghĩ cách, trời không tuyệt đường của con người, đừng chán nản. Nhất định phải thể hiện ra khí phách mà các ngươi nên có. Cho dù chết, cũng đừng bày ra dáng vẻ khiếp nhược trước mặt kẻ địch!
Lời này giống như tiếng chuông cảnh tỉnh, khiến những người này tất cả tâm thần đều một trận nghiêm nghị. Đúng vậy, đường đường cao thủ, dưới loại trường hợp này, biểu hiện lúc nào cũng không thể chật vật được?
Lúc này, khác biệt cao thấp sẽ hiện ra. Nhìn thấy Tần Vô Song dưới loại tình hình này, vẫn trấn định như cũ, mặc dù mọi người đều nghĩ không ra hắn còn thể nghĩ ra cách gì, nhưng vẫn là không lý do, sản sinh một loại tình cảm mong đợi với Tần Vô Song.
Tần Vô Song đi đến ngoài động, tay vung lên, liền triệu hồi ra một người từ trong không gian trữ vật. Người này, chính là Lâm Kinh Phong.
Lâm Kinh Phong bị Tần Vô Song thu phục làm con rối, cẩn thận nói:
- Bái kiến chủ nhân!
- Lâm Kinh Phong, đừng nhiều lời. Lôi Chủ Thần, ngươi có quen không?
- Lôi thúc thúc, ta rất quen thuộc!
- Được, vậy ngươi cần như vậy như vậy… biết chưa hả?
Tần Vô Song dùng thần thức dặn dò mấy câu.
Lâm Kinh Phong không ngừng gật đầu.
- Nhớ kỹ, ngươi hiện tại phải quên là thân phận người hầu của ta, biểu hiện ta dáng vẻ tuyệt thế thiên tài ngươi nên có, biết chưa hả?
- Biết rồi, chủ nhân!
Lâm Kinh Phong thân là thiên tài, đầu óc cũng rất thông minh, chút năng lực lĩnh hội này, đương nhiên là có.
- Được, cứ làm như vậy đi, nhớ kỹ, đừng làm lộ!
Tần Vô Song lại dặn dò.
Chính vào lúc này, bên tai thanh âm thâm trầm lại vang lên:
- Thú vương của Cự Thú Tộc, còn có một số kẻ hèn mọn khác… Ô? Còn có…
Thần hồn của Lôi Chủ Thần, hiển nhiên đã tìm tòi đến phía trước, nhìn quét qua, lại phát hiện… phát hiện ra Lâm Kinh Phong mà hắn luôn khổ công tìm kiếm!
- Lâm Kinh Phong hiền điệt, là ngươi sao?
Lôi Chủ Thần không thể tưởng tượng nổi hỏi han.
Lâm Kinh Phong thản nhiên hét dài:
- Lôi thúc thúc, là ta. Sao người lại đến đây?
Nghe được tiếng kêu sang sảng của Lâm Kinh Phong, thần kinh Lôi Chủ Thần luôn bị kéo căng, lập tức thả lỏng rất nhiều, cám ơn trời đất, Lâm Kinh Phong không xảy ra chuyện gì.
Một luồng tia chớp xẹt qua không trung, khí thế kinh thiên giống như trời đổ sập xuống vậy, thân hình cường hãn của Lôi Chủ Thần, đã rơi xuống trên mặt đất, nhìn thấy Lâm Kinh phong bằng xương bằng thịt, ngay cả cường giả như Lôi Chủ Thần cũng lộ vẻ xúc động.
- Lâm Kinh Phong hiền điệt, ngươi không sao, chuyện này thật sự quá tốt rồi. Làm thế nào ngươi lại ở đây?
Lâm Kinh Phong cười nói:
- Lôi thúc thúc, thật không ngờ lại gặp thúc ở đây. Tiểu chất tùy hứng, thật sự khiến Lôi thúc thúc thấp thỏm rồi, hổ thẹn, hổ thẹn!
- Ha ha, lời này khách khí rồi. Chỉ cần ngươi không sao, vậy là quá tốt rồi. Những người này, là chuyện gì đây?
Lôi Chủ Thần nhất thời còn chưa hiểu rõ. Nhưng nhìn thấy Lâm Kinh Phong không sao, hắn cũng yên tâm hơn một chút, cho dù những người này có dị tâm, có hắn ở đây, cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Lâm Kinh Phong cười nói:
- Lôi thúc thúc, ta nói thật, thúc đừng quay đầu cáo trạng ta. Ta nghe nói Đại Hạp Cốc này có truyền thừa Thái cổ, cho nên muốn đến xem xem. Nhưng nơi này lại được xưng là nơi Ác ma nguyền rủa. Nếu chính xác đề ra vấn đề muốn xông vào đây, bọn Nã Ba Tuần nhất định sẽ phản đối. Cho nên, ta liền mời bọn Thú vương cùng đến. Hắc hắc, ngươi xem biểu tình của bọn chúng kìa, thực sự không hề vui vẻ. Bị ta ép đến không còn cách nào!
Lôi Chủ Thần nghĩ thầm thì ra là như thế, nhìn mấy Thú vương dở khóc dở cười, dáng vẻ nơm nớp lo sợ, chỉ sợ thật sự là bị sư điệt mình bốc đồng bức bách. Chẳng trách Tuyết Điêu Vương và Đại Tượng Vương đó nói không rõ ràng, nghĩ ra nhất định là bị Kinh Phong hiền điệt đe dọa bọn họ.
Suy nghĩ đến đây, Lôi Chủ Thần trái lại cười lên:
- Hiền điệt, ngươi đúng là hù dọa mọi người. Bên ngoài hiện tại đã hỗn loạn lắm rồi.
Tần Vô Song lơ đãng nhìn về hướng Sư Vương, đầu của Sư Vương, cũng khẽ lay động một chút, phảng phất như nhận lời cái gì.
Bình Luận (0)
Comment