Khí Vận Hệ Thống

Chương 291


Hiện tại, nhìn chung mà nói, cả hai bên đang ở thế giằng co, nhưng xét về lâu dài thì đội ngũ Tần Vũ có chút yếu thế, vì hơn một nửa đội hình đã bị thương trong lúc giao chiến với Tư Mã Thiên còn chưa kịp hồi phục.

Một tên ma tộc bứt tốc lên phía trước, nện một chiêu cực mạnh về phía một người của đội ngũ Tần Vũ.

“Cự Ma Phủ”
BÀNH!
Người này kịp thời tế lên khiên thuẫn chống đỡ, nên chỉ bị bức lui ra sau hơn mười trượng, cao thủ của Tần thế gia nhanh chóng phản kích, đánh hắn lui trở lại.

Tần Vũ tế lên Nhật Nguyệt Tinh Cung, thẳng hướng đám ma tộc mà oanh kích!
“Bạo Liệt Tiễn”
UỲNH!
Đám ma tộc nhanh chóng lùi lại phía sau hơn năm sáu trượng, tế lên pháp bảo phòng ngự chống đỡ, thủ hạ của Tần Vũ nhanh chóng tận dụng thời cơ, liên tiếp oanh kích đẩy lùi bọn chúng kéo giãn khoảng cách.

Nhĩ Cát ở đằng xa tế lên pháp bảo, Huyết Hồn Độc Châu, hắn phun một ngụm ma huyết lên đầu ngón tay, vẽ lên quả cầu hai chữ “Huyết Độc” màu đen, độc châu cấp tốc hóa lớn bằng cái đầu người, mượn chưởng lực của hắn, lao về phía Tần Vũ.

Tần Vũ lập tức phóng xuất U Minh Đăng và Thiên Huyền Phiến, nhanh chóng phản chấn lại Huyết Hồn Độc Châu, thủ hạ ở xung quanh, cũng lập tức thi triển phong hệ và hỏa hệ chiêu thức hỗ trợ đánh tan độc khí.

Bọn ma tộc thấy vậy, liền tận dụng cơ hội ở bên ngoài oanh kích liên miên về phía đội hình của Tần Vũ.

Tần Vũ hai mắt lạnh lẽo, hai tay kết ấn Phật Nộ Hỏa Liên ngũ sắc nhanh chóng hình thành ở bên trong Luyện Ngục Đại Trận, Viêm Hỏa Tổ Phù quang mảng rực rỡ trợ uy cho Tần Vũ thi triển chiêu thức, hắn cười gằn:
- Phật Nộ Hỏa Liên, bạo!

BÀNH! ÙYNH UỲNH!
Thánh tử Vạn Ma tông biến sắc, hắn biết một chiêu này của Tần Vũ, uy lực công kích vô cùng khủng bố, nhất là khi kết hợp với Luyện Ngục Đại Trận và Viêm Hỏa Tổ Phù, hắn cấp bách chỉ thị cho đám thủ hạ đang bị vây ở bên trong đại trận:
- Toàn lực chống đỡ!
Uy lực của Phật Nộ Hỏa Liên lan ra hơn một dặm mới dừng lại, ma tộc ở trong đại trận bị trọng thương hơn ba bốn người, có ba tên Luyện Hư kỳ xấu số, trực tiếp bị oanh sát tại chỗ, mấy tên Hợp Thể kỳ đỉnh phong thì chỉ bị thương nhẹ, do bọn chúng lợi dụng mấy tên yếu hơn làm lá chắn, tình hình phút chốc thay đổi.

Tuy nhiên, đám còn lại cũng lợi dụng Phong Bạo Cường Hỏa Hoàn bị phong áp của Phật Nộ Hỏa Liên thổi bạt đi mà lao ra ngoài, chủ lực của bọn chúng vẫn có thể chiến đấu được.

Từ xa, hỏa xa của Tần Vũ liên tục oanh kích vào bên trong đại trận, trợ uy cho Phật Nộ Hỏa Liên, chủ lực của Tần thế gia cũng nhanh chóng trợ uy cho chủ tử, bọn họ hiểu rằng, chỉ có trọng thương đám ma tộc đang vây ở bên trong đại trận, mới có cơ hội lật ngược tình thế.

Oành! Oành! Đoàng! …
Nhĩ Cát trong lòng tiếc hận, quả nhiên muốn đánh hạ được Tần Vũ phải trả cái giá không nhỏ, ngay cả khi đối phương đã bị thương cũng không phải là điều dễ dàng gì.

Hắn cũng không thể dây dưa thêm ở đây được nữa, bởi vì hắn đã cảm nhận được khí tức của một đội ngũ tương đối hùng mạnh đang tiến về đây, hẳn là viện binh của Tần Vũ.

Lần này giao phong mặc dù không có thắng lợi, nhưng hắn cũng hiểu thêm về đội ngũ và chiêu số của Tần Vũ, coi như cũng có thu hoạch, lần sau hắn sẽ có cơ sở để áp chế Tần Vũ.

Hắn dứt khoát ra lệnh cho thủ hạ:
- Toàn bộ rút lui!
Đám ma tộc nhanh chóng lui về theo lệnh của Nhĩ Cát, trong lòng vô cùng hoài nghi, tại sao thánh tử lại đột ngột ra lệnh cho bọn chúng rút lui như vậy, bọn chúng đang có ưu thế hơn phe Tần Vũ rất nhiều, nãy giờ giao tranh cũng đã hạ sát được hơn sáu bảy người của đối phương.

Nhĩ Thành tức tối nói:

- Ca ca, chúng ta đang thắng thế tại sao lại phải rút lui!
Nhĩ Cát tức giận nói:
- Mau rút lui, đừng nhiều lời!
Tên Nhĩ Thành điên cuồng nói:
- Đại ca, ngươi quá nhát gan, ma tộc chúng ta không phải là hạng thỏ đế như vậy, thủ hạ của Nhĩ Thành ta, xông lên giết địch!
Nhĩ Cát hừ lạnh, hắn nói:
- Khốn kiếp, mặc kệ hắn, theo ta lui về, viện binh của đối phương đã tới!
Nhĩ Thành hai mắt đỏ ngầu, cười lớn nói:
- Ha ha, xem ta lấy đầu của Tần Vũ!
Nói rồi hắn và mười hai tên ma tộc, điên cuồng lao vào đội ngũ của Tần Vũ mà giao chiến kịch liệt.

Nhĩ Cát phất tay áo bỏ đi, mặc kệ Nhĩ Thành, đằng nào hắn cũng cần một cái cớ để điều động binh lực của gia tộc làm việc cho mình, vừa hay cái chết của Nhĩ Thành sẽ là cái cớ hoàn hảo cho hắn.

“Đúng là loại ngu xuẩn”
Nhĩ Cát giả bộ nói lớn:
- Mau mau bảo vệ ta và tam đệ rút lui!
Đội ngũ của Nhĩ Cát hiểu ý hắn, hời hợt chống trả, bảo vệ hắn từ từ lùi lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn mấy tên thiêu thân đang lao theo Nhĩ Thành ở phía trước, bọn chúng trong lòng cười lạnh, đúng là chủ nào tớ nấy, một đám ngu dốt.

Tần Vũ thấy vậy, hắn cũng hiểu tên kia muốn làm gì, suy cho cùng cũng là có lợi cho hắn, hắn nói với thủ hạ bên dưới:
- Giữ lại mạng của Nhĩ Thành!
“Khặc khặc, muốn lợi dụng ta?”

Đám thủ hạ của Nhĩ Thành nhanh chóng bị hạ sát, binh bại như núi đổ, cao thủ Hợp Thể kỳ của Tần Vũ nhanh chóng vây công Nhĩ Thành, nhục thân hắn nứt toạc, lại bị Tần Vũ bồi thêm một chiêu Sát Thiên kiếm kỹ, thần hồn ly thể, hoảng hốt kêu lớn:
- Ca ca, mau cứu đệ!
Tần Vũ nhanh chóng dùng khốn tiên tác trói hắn lại, Tần Vũ phải giữ tên này còn sống, nếu hắn chết, tên kia sẽ đạt được mục đích của mình.

Nhĩ Cát gào thét, vận khí oanh kích về phía Tần Vũ.

- Tên khốn kiếp, đền mạng cho đệ đệ của ta!
Tần Vũ và Nhĩ Thành đều vô cùng ngạc nhiên, Nhĩ Thành vẫn còn sống, lấy gì đền mạng, nhưng chỉ trong phút chốc, cả hai liền hiểu, một chiêu này không phải nhắm vào Tần Vũ mà là tên Nhĩ Thành.

Tần Vũ thầm kêu trong lòng.

“Không ổn, mẹ kiếp, bị hắn tính kế”
Vạn Dặm Sát Long Thương ầm ầm bay về phía Nhĩ Thành, bây giờ dù có cho người ra toàn lực chống đỡ thì thần hồn Nhĩ Thành cũng sẽ bị chấn nát dưới dư uy của chiêu này.

Tần Vũ đành phải buông tay lùi về phía sau hơn trăm trượng, tập hợp cùng đội ngũ chống đỡ uy lực một chiêu này.

Nhĩ Thành chỉ kịp hét lên:
- Cứu … ta …
Nhĩ Cát một bên đau lòng nói:
- Tần Vũ khốn kiếp, thù giết tam đệ, Ma Hãn gia tộc ta thề không chết không thôi với ngươi! Rút lui!
Tần Vũ trợn mắt nhìn tên thánh tử ma tộc rời đi, còn có thể làm như vậy, tên này tâm cơ cũng không vừa, lần này đúng là thiệt thòi, thủ hạ chết tám người, trọng thương hơn hai mươi người, lại còn bị Ma Hãn gia tộc ghi thù, người được lợi cuối cùng lại là tên Nhĩ Cát.

Tần Vũ văng tục:
- Khốn kiếp! Mau chóng ổn định thương thế!
Tần Vũ không ra lệnh cho thủ hạ truy theo Nhĩ Cát là bởi vì lúc nãy, dựa theo quan sát của Tần Vũ, chủ lực của ma tộc chủ yếu là thủ hạ của tên này, bây giờ binh trong tay Tần Vũ, bị thương không nhẹ, truy theo hắn mà nói, có thể bị hắn phản sát, hơn nữa, ở phía trước còn có sẵn hậu chiêu của hắn, sơ suất là vạn kiếp bất phục.


Khoảng ba phút sau thì Cổ Huân Nhi cũng đã đuổi tới, nàng cấp bách hỏi Tần Vũ:
- Huynh không sao chứ?
Tần Vũ khẽ gật đầu:
- Ta không sao? Chúng ta nhanh chóng rút lui về điểm an toàn đã!
Huân Nhi khẽ gật đầu, sau đó phân phó thủ hạ, hỗ trợ đội ngũ Tần thế gia rút lui về cứ điểm tập kết.

Trên đường đi Huân Nhi hỏi hắn:
- Đối phương là ai?
Tần Vũ đáp lời nàng:
- Ma Hãn gia tộc, Nhĩ Cát, tên này tâm cơ không nhỏ, khá là khó đối phó, khi gặp hắn nàng cũng nên cẩn thận!
Huân Nhi khẽ gật đầu, mắt nhìn Tần Vũ rất cao, nếu như hắn đã nhận xét đối phương như vậy, hẳn là tên Nhĩ Cát này cũng không phải là hạng dễ đối phó.

Tần Vũ nói với Ngạo Dương:
- Huynh mau chóng kiểm tra thương vong, hỗ trợ mọi người hồi phục thương thế, chỗ đệ vẫn còn nhiều đan dược trị thương, không cần phải tiết kiệm.

Tần Vũ trong lòng âm thầm ghi nhớ hai cái danh tự, Tư Mã Thiên và Ma Hãn Nhĩ Cát, lần này ăn thiệt thòi lớn vậy, hắn không thể bỏ qua cho bọn họ dễ dàng như vậy được.

Nhĩ Cát nhìn về hướng thượng cổ Thanh Vân tông, hắn lẩm bẩm một mình:
- Đa tạ Tần thế tử, haha …
Một chiêu mượn đao giết người này của hắn, vận dụng vô cùng thuần thục, hắn đắc ý ngửa cổ cười lớn một tràng.



Bình Luận (0)
Comment