Khí Vận Hệ Thống

Chương 317


Bầu trời Thông Thiên Địa Cung đột nhiên biến sắc, trên bầu trời chín vòng tròn đồng tâm phân biệt lớn nhỏ cấp tốc xoay tròn, vân vụ cuồn cuộn, làm cho tu sĩ cảm thấy một sự áp bức vô hình rất lớn.

Trên hư không một thanh kiếm màu xanh lục dần dần xuất hiện, kiếm khí vô cùng nồng đậm, liên tục chém loạn trong hư không, làm cho môi trường xung quanh nổi lên từng đợt phong bạo nho nhỏ.

Đất đá bên dưới nơi Tiên Khí xuất thế, xoáy thành từng tụ xoáy nhỏ, từ từ cũng hình thành chín vòng tròn đồng tâm tương ứng vô cùng khoa trương dọa người, lá cây xung quanh mười dặm xào xạc đón chào tiên kiếm xuất thế tạo thành một cảnh tượng khó phai trong lòng tu sĩ.

Chuôi kiếm từ từ lộ diện, ở chuôi kiếm có một đầu chân long nhỏ quấn quanh, không biết là do kỹ nghệ điêu khắc của Luyện Khí Sư đạt đến đăng phong tạo cực, hay đầu chân long này là thật, mà làm cho người ta nhìn vào cảm giác như nó còn sống, không những vậy còn làm cho người ta cảm giác nó đang liên tục truyền long khí và chân khí cho thanh Tiên Kiếm.

Tu sĩ bên trong Thông Thiên Địa Cung tầng hai hô hấp càng trở nên ngưng trọng, Tiên Khí đã xuất thế, không những vậy, lần này lại là một kiện công kích Tiên Khí, càng làm cho tu sĩ đỏ mắt thèm khát.

Tần Vũ nhìn dị tượng trên không trung một lát, rồi nhanh chóng trấn tĩnh, hắn mỉm cười tà dị, mấy cái lão đầu bên trên thật là biết cách chơi.

Tần Vũ ra hiệu cho đội ngũ tiếp tục di chuyển rời xa khu vực Tiên Khí xuất thế, nếu như hắn không nói trước kế hoạch cho Hoa Hướng Tâm, tên đầu trọc còn nghĩ rằng Tần Vũ bị điên.

Ở bên này Đằng Hóa Nguyên ngửa mặt lên trời cười lớn, quả là lão thiên phù hộ Đằng gia, Tiên Khí xuất hiện ngay tại phụ cận nơi hắn chuẩn bị, hắn hét lớn:
- Theo ta!
Đội ngũ phía sau lưng Đằng Hóa Nguyên ồ ạt tiến về nơi Tiên Khí xuất thế, khí thế bọn họ bừng bừng, sẵn sàng càn quét những người cản đường bọn họ.

Ở phía đối diện, Nạp Lan Tuyết khẽ chau mày, nàng cảm giác vô cùng khó hiểu, cái tên họ Tần kia đang làm cái gì, Tiên Khí xuất thế lại không tiến đến tranh đoạt lại chạy ra phía xa như vậy.

Bất quá nàng cũng dằn lại tò mò xuống, nhanh chóng theo ca ca của nàng tiến đến tranh đoạt tiên khí, ở vùng phụ cận chiến đấu đã bắt đầu xảy ra, từ bốn phương tám hướng trong sâm lâm, đâu đâu cũng truyền đến tiếng tu sĩ giao phong, vũ kỹ bạo nổ ầm ầm đinh tai nhức óc.


Phút chốc Thông Thiên Địa Cung tầng hai trở thành một bãi chiến trường đẫm máu, tu sĩ điên cuồng chém giết lẫn nhau, bằng mọi giá triệt hạ đối thủ đoạt Tiên Khí đến tay.

Ở phía bên này Tần Vũ đang đi săn, đúng vậy, hắn đang đi săn Mã Hồng Tuấn, ngày trước tên này tập kích hắn để lại cho đội ngũ bên dưới tổn thất thảm trọng, hắn muốn đối phương phải trả một cái giá cực đắt cho hành động đó.

Còn chuyện Tiên Khí hươu chết về tay ai thì bây giờ vẫn còn quá sớm để nói chuyện này, thời gian đầu Tiên Khí xuất thế là khoảng thời gian tranh đấu kịch liệt nhất, với kiểu người mưu tính sâu xa như Tần Vũ, hắn lựa chọn để cho đám người ngu xuẩn đó tự tiêu hao lẫn nhau, còn hắn sẽ núp ở phía sau chờ đợi thời cơ ngư ông đắc lợi.

Sau khi quan sát kỹ lưỡng, Tần Vũ khẽ gật đầu ra hiệu cho thủ hạ chuẩn bị sẵn sàng.

Ở cách đó khoảng năm dặm, một toán ma tộc hai mươi mấy người đang gấp gáp di chuyển về nơi Tiên Khí xuất thế, hẳn đây là một nhóm trinh thám nhỏ, bây giờ đang trên đường quay về tập hợp cùng với đội ngũ chính.

Đột nhiên tên dẫn đầu đội ngũ ma tộc trợn lớn con mắt đỏ ngầu của mình, hắn chỉ kịp hét lên hai chữ:
- Có địch …
Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu!
BÀNH! UỲNH! UỲNH! OÀNH!
Phục Hổ La Hán Tiễn dùng để đối phó với đám ma tộc có hiệu quả rất tốt, đặc biệt là đánh phủ đầu bằng chiêu này tuyệt đối có thể áp chế ma khí của đám ma tộc, sau đó liền mượn thế mà tiến công.

Tu sĩ đi theo Tần Vũ mấy ngày qua đã quen thuộc với chiến pháp này, cửu trùng tiễn vừa bạo nổ, bọn họ đã lập tức xông lên giết địch, đám ma tộc bị dọa cho hồn vía lên mây, đội hình có chút loạn, nhao nhao lùi lại.

Ám Dạ Hành lập tức tản ra xung quanh, chờ đợi thời cơ nhất kích tất sát mà ra tay, còn lại ở tiền tuyến đã có đám người Cơ Huyền Tử phụ trách.

Tên ma tộc hét lớn:

- Các ngươi là ai? Chúng ta không thù không oán hà cớ gì lại ra tay?
Tần Vũ cười lạnh, bọn này bị ngu hay sao, giờ này còn hỏi cái câu vớ vẩn như thế này, đây đã là những ngày cuối ở trong Thông Thiên Địa Cung, lúc này ra tay chỉ có một lý do duy nhất đó là giết người đoạt bảo, cướp tích điểm, tăng xếp hạng, giành danh ngạch mà thôi.

Tần Vũ không nói không rằng, nhắm vào một tên ma tộc Hợp Thể kỳ đỉnh phong mà đánh tới.

“Trọng Nhạc Kiếm Kỹ - Bát trọng thiên”
Oành!
Tên ma tộc đỡ một kiếm này của Tần Vũ mà hai tay tê rần, hai mắt có chút hoảng hốt, hắn nhanh chóng lùi lại, đảo mắt nhìn xung quanh, tìm đường bỏ trốn, đối phương người đông thế mạnh, ở lại đối chiến, chỉ có chữ chết.

Lạp La Khắc hai tay kết ấn, một cái quỷ ấn từ từ hình thành, mang theo ma khí và tử khí nồng đậm đánh về phía Tần Vũ, đồng thời đạp cước lùi nhanh về phía sau, từ trong mi tâm của hắn, một cái tiểu đao bay nhanh như sấm, ẩn sau quỷ ấn làm sát chiêu hòng đoạt mạng địch nhân.

“Thiên Quỷ La Ấn”
“Đoạt Hồn Đao”
- Đi!
Oành!
Tần Vũ trên mặt không một biểu cảm, cả người nhẹ như lông hồng, hắn lướt đi trên hư không, nhanh như Côn Bằng nhất tộc, tốc độ nhanh đến nỗi Lạp La Khắc còn cảm thấy mình đang đối chiến với ba bốn tên Tần Vũ.

“Phù Quang Ảnh Lược”
Thiên Quỷ La Ấn và Đoạt Hồn Đao đánh vào tàn ảnh của đối phương, làm hắn càng trở nên ngưng trọng, trong sát na, hắn quyết định xoay người bỏ chạy, thực lực của đối phương đã vượt qua khả năng đối phó của hắn.


Tần Vũ mượn Trúc Lâm Khoái Bộ kết hợp với Phù Quang Ảnh Lược liên tục công kích đối phương.

Lạp La Khắc hoảng hốt liên tục tế lên pháp bảo chống đỡ, tàn ảnh của Tần Vũ xuất hiện ở bốn phương tám hướng, liên tục oanh kích hắn, nhìn hắn bây giờ vô cùng chật vật.

Đối với vây công, cách hiệu quả nhất để phá chiêu là dùng quần thể công kích, nghĩ là làm, Lạp La Khắc hút vào một hơi, súc thế vận chuyển ma khí trong cơ thể theo lộ tuyến công pháp, huyết mạch khắp người hắn trở nên to lớn dị thường, ở giữa hai lòng bàn tay hắn dần dần xuất hiện một cái huyết cầu.

“Huyết Ma Cầu”
- Bạo!
Oành!
Lạp La Khắc mượn lực phản chấn đem thân thể của chính mình tách ra khỏi Tần Vũ, đúng như hắn dự đoán, đối phương bắt buộc phải dừng lại, tách ra khỏi phạm vi huyết cầu, chính nhờ điều này, mang lại khoảng trống cho hắn thoát vây.

Tần Vũ mượn Thất Tinh Bộ Sát tránh khỏi công kích của Huyết Ma Cầu của đối phương đồng thời nhanh chóng vòng ra sau lưng Lạp La Khắc mà đột kích, lợi thế của hắn chính là tốc độ, tuyệt đối áp chế tên trước mặt.

“Phong Vân Kiếm”
Chưa kịp vui mừng, hắn cảm nhận đằng sau lưng mình truyền đến một cỗ sát khí lành lạnh rợn người, Lạp La Khắc lập tức xoay người, vận chuyển Kim Cương Thủ bắt chéo trước ngực che chắn bộ phận trọng yếu hết sức chống đỡ công kích của Tần Vũ.

“Thất Tinh Bộ Sát Kiếm Kỹ”
OÀNH!
Xương ở hay cánh tay Lạp La Khắc nứt gãy từng đoạn, cả thân thể như diều đứt dây bay thẳng về phía mặt đất, hắn kinh nghiệm chiến đấu cũng rất phong phú, cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm tiên huyết, một cái mê vụ nhanh chóng bọc hắn lại giảm lực sát thương.

Tần Vũ cũng tặc lưỡi, thán phục khả năng ứng biến của tên này, Tần Vũ khẽ phất tay, một cái pháp bảo Phật Liên bạo nổ ngay sát phía Lạp La Khắc vừa tiếp đất.

BÀNH!
Lạp La Khắc tức giận mắng:
- Mẹ nó đê tiện, ngươi không đâm lén sau lưng, thì dùng ám chiêu, có biết nhục là gì không?

Tần Vũ sắc mặt lạnh tanh ẩn sau lớp mặt nạ Bách Quỷ lạnh lẽo, không đáp lời Lạp La Khắc, mà ngược lại gia tăng tốc độ, áp sát hắn ngay lập tức, muốn ra sát chiêu đoạt mạng.

Đối phương thiệt biết nói giỡn, chiến đấu sinh tử còn phân ra trước sau, chính đạo, tà đạo, nếu còn thời gian nghĩ nhiều như vậy, thì tốt hơn hết ngươi nên lo cho cái mạng của mình.

“Tam Thiên Lôi Động”
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Tàn ảnh của Tần Vũ lưu lại tại ba điểm chữ V trên hư không, mỗi cước hắn đạp ra để lại lôi điện lập lòe nổ tanh tách, chớp mắt đã lướt tới Lạp La Khắc, làm tên ma tộc giật mình, hiện giờ tên ma tộc hai tay bị phế chỉ còn nước dùng Huyết Độn Phù bỏ chạy.

Nói là làm, hắn tế Huyết Độn Phù nhanh chóng bỏ chạy, không những vậy còn kịp quăng lại một câu.

- Ngươi chờ đó cho ta!
Tần Vũ cười cười, cái tên nhát chết này vậy mà vẫn còn mạnh mồm, hắn lặng lẽ tế lên Nhật Nguyệt Tinh Cung, bầu trời tối sầm lại một mảnh, không khí trở nên vô cùng quỷ dị, tất cả tu sĩ ở phụ cận đều cảm nhận được gió ở phụ cận dường như đã biết mất toàn bộ.

Lạp La Khắc cảm nhận được nguy hiểm sinh tử, hắn hét thảm, gào lên trong vô vọng mà lao đi:
- Aaaaaa… ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi!
Tần Vũ lạnh lùng buông tay, cửu trùng tiễn xé gió mà lao đi, trên bầu trời chớp sáng một cái chói mắt, một màu cam sắc chiếm lấy toàn bộ hư không, từ xa hơn ba mươi dặm truyền đến một tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu!
BÀNH! UỲNH! UỲNH! OÀNH!
Nhục thân Lạp La Khắc vỡ nát, thần hồn vừa ly thể đã bị hỏa diễm nuốt chửng, thân tử đạo tiêu, tên này cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt mà thôi, đối với Tần Vũ mà nói hạ sát dễ như trở bàn tay.

Cơ Huyền Tử vừa chiến đầu vừa kinh hãi nhìn Tần Vũ, tên này càng ngày càng mạnh, sợ là sau này hắn cũng không có cơ hội đứng ngang hàng với đối phương nữa.



Bình Luận (0)
Comment