Khi Vật Hi Sinh Trở Thành Nữ Chính

Chương 61

Phượng Tử Thịnh xấu xa cười hai tiến, đầu lưỡi như có ma lực tiến vào nơi mềm mại ấm áp. Bên trong như chứa đựng một món ngon hấp dẫn khiến hắn tinh tế thưởng thức.

Răng nhỏ khẽ cắn xung quanh một tràn điện kích thích cả người Phượng Khuynh Ca, cô ưởn người về phía trước thành hình cung, ái dịch bên trong xen lẫn rượu vang chảy ra ngoài. Hai như một hoà quyện một chỗ tạo thành một mùi hương đặc biệt không ngừng chảy vào miệng hắn.

"um…đừng…khó chịu..Anh…” Phượng Khuynh Ca đứt quảng nói, bên trong cơ thể cô không ngừng co rút gắt gao bao lấy đầu lưỡi Phượng Tử Thịnh, càng dùng sức cơ thể cô càng kích thích: “anh anh, đừng…làm…”

Phía sau, mát xa bổng bị Phượng Tử Thịnh điều chỉnh lên mức cao nhất cô có chút khó khăn tiếp nhận nhưng cảm giác như có một người khác phía sau không ngừng khai phá. Cùng một lúc có hai loại kích thích cô thầm nghĩ Phượng Tử Thịnh mau mau chấm dứt loại tra tấn này.

Phượng Tử Thịnh ngẩng đầu hám trụ đôi môi mê người phía trên đang không ngừng rên rỉ, chất lỏng ái muội theo đầu lưỡi tiến vào. Phượng Khuynh Ca khó chịu cự tuyệt, cô có chút không thích ứng cảm giác này vô cùng khác lạ chẳng khác nào mình đang ‘ăn’ chính bản thân mình…cô mới không cần như vậy a!

“bảo bối, mến thử loại rượu vang mới, ân?” Phượng Tử Thịnh không hy vọng cô cự tuyệt bỏ qua loại mỹ vị cực phẩm, nâng cấm tiếp tực truyền vào.

(Chỉ có anh biến thái mới cảm thấy cự phẩm!! “ Lời của “ Ngân Nguyệt” thì phải nha!! )

Phượng Khuynh Ca có chút tức giận trừng mắt nhìn hắn. Bất quá! Mùi vị của rượu không sai, có mùi của trái cây.

Phượng Tử Thịnh nâng hai chân cô gác lên vai hưng hăng tiến vào. Hai người cùng một chỗ bắt đầu kịch liệt ra vào trải qua một màn kịch liệt ân ái từ trên giường vào tận trong phòng tắm, Phượng Tử Thịnh hài lòng chậm trãi đặt Phượng Khuynh Ca trên giường.

Phượng Tử Thịnh lấy ra một điếu thuốc, lưng tựa vào thành giường chậm chạp nhã ra khói thước. Phượng Khuynh Ca nằm gát trên cánh tay hắn ngẩng đầu thưởng thức nhất cử nhất động đầy tao nhã của mỹ nam sau một màn mưa gió.

A! cô như thế nào có thể quên ý nghĩ ban đầu cùa mình! Không được! Không được! Đây là cơ hội tốt cô nhất định phải có một bức tranh chính tay cô vẽ.

“đi đâu?” Phượng Tử Thịnh nhìn thấy cô bước xuống giường, chiếc áo ngủ nửa kín nửa hở không thể che dấu hôn ngân trên người khiến cho nơi nào đó của hắn cứng rắn thức giấc: “kỳ quái. Dáng người tiểu Ca ngày càng trở nên đáng yêu!”

Phượng Khuynh Ca bước ra khỏi phòng rất nhanh quay trở lại trong tay cầm theo giá đỡ, bút màu cùng giấy vẽ. Cô hướng Phượng Tử Thịnh nói: “không được lộn xộn, muốn làm cái gì tự mình làm.”

“nha! Tiểu Ca muốn yên tĩnh vẽ tranh sao? hôm nay anh thế nhưng muốn thưởng thức tài nghệ của em. Nếu vẽ không tốt anh nhất định sẽ trừng phạt em!” Phượng Tử Thịnh tà tà cười.

Phượng Khuynh Ca bĩu môi, hướng hắn làm một cái mặt quỷ: "em nhất định đem anh vẽ đẹp nhất…..”

Phượng Tử Thịnh không nói. Trong mắt hắn, cô dù sao cũng chỉ học vẽ một thời gian cho dù vẽ không tốt hắn cũng không muốn trừng phạt cô chỉ là muốn tăng thêm một chút tình thú giữa hai người.

Thời gian chậm rãi đi qua, Phượng Tử Thịnh ngồi trên đầu giường xem văn kiện, Phượng Khuynh Ca chấm dứt nét vẽ cuối cùng: “hôm nay vẽ cái này, lần sau vẽ cái khác.”

“ân? Cái khác? Tiểu Ca, em vẽ cái gì?” Phượng Tử Thịnh bước xuống giường đi qua chỗ cô đang ngồi cầm lên gốc giấy. Khi hắn vừa mình thấy nội dung bên trong ngón tay run run, bức tranh thiếu chút muốn rơi xuống.

Trong tranh vẽ xuân cung đồ Phượng Tử Thịnh cùng Phượng Khuynh Ca. chủ yếu xuất hiện trong tranh là Phượng Tử Thịnh ngược lại Phượng Khuynh Ca rất ít lộ diện. Địa điểm rất nhiều nơi trong phòng tắm, ban công thậm chí trên xe từng nét bút thể hiện rõ cảnh chân thật bọn họ trãi qua. Nét vẽ phi thường thành thục không chỉ có nét mặt ngay cả trạng thái của tiểu tử thịnh cũng vô cùng sống động.

"Tiểu Ca, em thật sự là bảo bối của Anh Hai. lần sau em vẽ một bức anh sẽ treo trên tường lúc nào muốn cũng có thể nhìn thấy nó.” Phượng Tử Thịnh phả một luồng khí nóng lên cổ cô, răng khẽ cắn lên vành tai.
Bình Luận (0)
Comment