“Duy Tinh Đại Đế mời nói.” Thẩm Sâm lập tức nói.
Đối với Thẩm Sâm mà nói, cuối cùng vẫn chưa có người nào đưa ra biện pháp khiến hắn hài lòng, vậy thì hắn sẽ tự đưa ra biện pháp giao đấu. Phân chia bình quân, ha ha, Thanh Phương Tiên Vực hắn cường giả nhiều như mây, cũng sẽ không đồng ý với cách phân chia này. Cho dù là bọn họ có chuẩn bị ở phía sau, hắn cũng không muốn danh ngạch bị chia đều như vậy.
Bái Huân ôm quyền hướng về phía đông đảo tiên đình vương, “Các vị tiên đình vương, suy nghĩ của ta là người có thể lên chứ không thể xuống. Đây không phải là đang phân chia danh ngạch bình thường, mà là vấn đề liên quan đến sự tồn vong của các tiên vực ở tiên giới, không thể có bình quân hay không bình quân được. Tiên Vực có năng lực thì mới có thể sống sót, tiên vực không có năng lực chỉ có thể bị đào thải đi. Cũng không cần nói đến vấn đề công bằng, bởi vì lượng kiếp sẽ không đối xử công bằng đâu.”
“Đúng, ta đồng ý với lời Duy Tinh Đại Đế nói, đây mới là quy tắc sinh tồn của chúng ta. Nếu không thì lấy gì đi trên con đường tu đạo này?” Thẩm Sâm vung tay lên, tán thưởng nói.
Bái Huân tiếp tục nói, “Đề nghị của ta là 1080 cái danh ngạch này đều không chia ra, các tiên vực nếu như muốn có, vậy lấy đi hết cũng không thành vấn đề gì.”
KHông có ai nói chuyện, tất cả mọi người đều biết Bái Huân nhất định sẽ nói tiếp.
Quả nhiên Bái Huân tiếp tục nói, “Nhưng bất cứ tiên vực nào sau khi lấy được danh ngạch rồi, ngươi cần phải nhận khiêu chiến. Ví dụ như ngươi muốn lấy mười cái danh ngạch, vậy thì ngươi cần phải nhận mười lần khiêu chiến. Ngươi muốn có 100 danh ngạch, vậy phải nhận 100 lần khiêu chiến. Kết quả của mỗi lần khiêu chiến chính là một cái danh ngạch, thắng thì sẽ lấy được danh ngạch của đối phương, thua thì mất đi một danh ngạch.”
“Duy Tinh Đại Đế, nếu như ta muốn mười cái danh ngạch, kết quả khiên chiến mười lần đều bị thua hết, vậy chẳng phải ta không còn danh ngạch nào nữa sao?” Một tiên đình vương vội vàng lên tiếng, ngay cả tên và lai lịch của mình cũng không nói ra.
Bái Huân từ tốn nói, “Đương nhiên là không phải như vậy, ngươi cũng có thể khiêu chiến với tiên vực khác để lấy về, đương nhiên phải tìm tiên vực phù hợp để khiêu chiến.”
Nói là nói như thế, thật ra tất cả mọi người đều hiểu, nếu như mười cái danh ngạch đều bị thua hết, đó chính là không còn bất cứ hy vọng nào tiến vào bí cảnh nữa. Bởi vì loại khiêu chiến này, khi thua trận nhất định bị vẫn lạc. Mười lần đều bị thua hết, vậy thì cho thấy mười người mạnh nhất đều bị giết, đâu còn cơ hội mà khiêu chiến với người khác?
“Vậy người tham gia khiêu chiến và bị khiêu chiến, có phải tu vi không có hạn định không?” Lại có người hỏi.
Lần này không đợi Bái Huân nói chuyện, Ngũ Thiên Thành đã lên tiếng, “Đương nhiên là cảnh giới Tiên Vương rồi, bởi vì người tiến vào bí cảnh cũng là cảnh giới Tiên Vương. Nếu như tiên đế và cường giả Bán Thần đến khiêu chiến, vậy thì mọi người trực tiếp hỗn chiến là được rồi, còn quy định quy tắc làm gì?”
Bái Huân nhìn lướt qua Ngũ Thiên Thành, ý định ban đầu của hắn chính là không hạn chế tu vi, đừng nói là tiên đế, cho dù là Thần Nhân cũng có thể tham gia khiêu chiến thi đấu. Nhưng lời Ngũ Thiên Thành nói khiến hắn không thể cãi lại. Nếu như hắn nói không hạn chế tu vi, vậy thì thật sự chỉ có thể hỗn chiến. Bởi vì có một vài tiên vực có cường giả Bán Thần cảnh, mà lại có một vài tiên vực ngay cả tiên đế hậu kỳ cũng không có, cái này rõ ràng là gây nên hỗn chiến rồi.
Chuyện khác thì thôi đi, cái này liên quan đến sự tồn vong của tiên vực, ai lại từ bỏ chứ?
Thẩm Sâm cười ha ha một tiếng, “Đề nghị của Duy Tình Đại Đế rất tốt, ta đồng ý, mấy vị đạo hữu khác có ý kiến gì không?”
Rất nhiều người đều nhìn về phía Lam Tiểu Bố, nghe nói thực lực của Ngũ Vũ Tiên Giới là thấp nhất, ngay cả tiên vương cũng không thể tấn cấp. Loại biện pháp này, Ngũ Vũ Tiên Giới nhất định là nơi lo lắng nhất, nếu như có người đưa ra ý kiến phản đối, vậy thì nhất định là Ngũ Vũ Tiên Giới.
Nhưng khiến đám người bất ngờ là, Lam Tiểu Bố tựa như không biết cách này bất lợi với hắn vậy, cũng không có bất cứ ý kiến gì.
Lam Tiểu Bố không hề nói chuyện, trong lòng Thẩm Sâm vô cùng buồn bực. Hắn hi vọng Lam Tiểu Bố nói chuyện, sau đó dùng một câu nghẹn chết Lam Tiểu Bố. Đó chính là những tiên vực khác đều đồng ý cả rồi, Ngũ Vũ Tiên Giới ngươi tính là gì chứ, ngươi là vương của Ngũ Vũ Tiên Giới trong vị diện tiên giới, không dám tranh đoạt thì cút đi. Đây là lời chính Lam Tiểu Bố đã nói trước đó, bây giờ hắn đang định trả lại nguyên câu.
Đáng tiếc là người ta hoàn toàn không để ý, một chút ý kiến cũng không nhắc đến, hắn chỉ có thể nuốt xuống lời nói mình định nghẹn chết Lam Tiểu Bố xuống, không thể nghẹn chết người khác, nhưng bản thân mình lại bị nghẹn không nhẹ.
Chờ nửa ngày sau mà không có ai nói chuyện nữa, Thẩm Sâm đành phải nói, “Tốt, xem ra tất cả mọi người đều đồng ý với biện pháp này, vậy thì cứ dựa theo cách này mà làm. Bởi vì cách này là do Duy Tinh Đại Đế nói ra, vậy cơ hội chọn danh ngạch đầu tiên sẽ dành cho DuyTinh Đại Đế.”
Nói xong câu đó, Thẩm Sâm vung tay lên, ở trước mặt hắn có 1080 mảnh ngọc phù lơ lửng trong không trung, “Những mảnh ngọc phù này là do Thanh Phương Tiên Vực ta luyện chế ra, cũng chính là ngọc phù dùng để tiến vào bí cảnh Hỗn Độn. Tiên đình lựa chọn danh ngạch, trực tiếp lấy số lượng ngọc phù tương ứng là được.”
Ngũ Thiên Thành một lần nữa đứng lên nói, “Thanh Phương Đại Đế, những ngọc phù này là do Thanh Phương Tiên Vực luyện chế ra, vậy thì Thanh Phương Tiên Vực muốn luyện chế ra bao nhiêu thì luyện chế bấy nhiêu, người khác lấy được ngọc phù thì có ích lợi gì? Đến lúc đó Thanh Phương Tiên Vực luyện chế thêm một ít nữa, chẳng phải sẽ đẩy rơi cơ hội tiến vào bí cảnh Hỗn Độn của người khác rồi sao?”
Thẩm Sâm sầm mặt lại, lạnh lùng nói, “Nói như vậy là Nguyệt Linh Đại Đế không tin tưởng Thanh Phương Tiên Vực ta rồi? Thanh Phương Tiên Vực ta mời mọi người đến đây, nói thế chẳng phải là nói Thanh Phương Tiên Vực ta gọi mọi người đến đây rồi hại mọi người sao? Nguyệt Linh Đại Đế nếu đã không tin Thanh Phương Tiên Vực ta thì mời đi.”
Chương 759: Người chỉ có thể lên chứ không thể xuống. (2)Ngũ Thiên Thành nhìn về phía Lam Tiểu Bố, trước đó hắn đã giúp Lam Tiểu Bố nói chuyện rất nhiều, lúc này hắn hi vọng Lam Tiểu Bố có thể đứng ra nói chuyện.
Chẳng những là Ngũ Thiên Thành, cho dù là những tiên đình vương còn lại cũng cảm thấy lo lắng về chuyện này. Thanh Phương Tiên Vực ngươi luyện chế ra ngọc phù tiến vào bí cảnh Hỗn Độn, vậy thì cũng có thể sẽ xảy ra tình huống như Ngũ Thiên Thành nói. Nhưng mà Lam Tiểu Bố không lên tiếng, cũng không có tiên đình vương nào nói chuyện.
Lam Tiểu Bố không khiến Ngũ Thiên Thành thất vọng, hắn đứng lên ôm quyền nói, “Nguyệt Linh Đại Đế, các vị tiên đình vương. Ta cảm thấy chuyện này không có ý nghĩa , ta nghe nói loại ngọc phù tiến vào bí cảnh này một khi luyện chế ra sẽ lập tức được bí cảnh Hỗn Độn tán thành, cho nên chỉ có 1080 ngọc phù ở đây mới có thể tiến vào bí cảnh Hỗn Độn. Nếu như luyện chế ra ngọc phù mới để tiến vào bí cảnh Hỗn Độn, sẽ bị bí cảnh Hỗn Độn giết chết.”
Thẩm Sâm đã chuẩn bị sẵn sàng để mỉa mai Lam Tiểu Bố rồi, không ngờ Lam Tiểu Bố lại nói bậy nói bạ giúp hắn, có quỷ mới tin Thanh Phương Tiên Vực hắn luyện chế ngọc phù sẽ được bí cảnh Hỗn Độn thừa nhận.
Ngũ Thiên Thành cau mày, hắn không tin Lam Tiểu Bố và Thẩm Sâm là cùng một phe. Đối kháng lúc trước hắn đã tận mắt nhìn thấy, không hề giả dối.
Vào giờ phút này, hắn nghe thấy truyền âm của Lam Tiểu Bố, “Nguyệt Linh Đại Đế, xin tin tưởng ta, ngọc phù tiến vào bí cảnh Hỗn Độn tuyệt đối chỉ có 1080 cái này thôi.”
Ngũ Thiên Thành lại nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố một hồi lâu, không phải là hắn không tin Lam Tiểu Bố, mà là chuyện này quá quan trọng.
Lam Tiểu Bố không nói gì thêm, hắn đang điên cuồng phác họa trận văn Hư Không tiên trận trên những tấm ngọc phù này. Hắn là một tiên trận đế Hư KHông cấp chín, vẽ phác thảo trận văn Hư KHông tiên trận trên những miếng ngọc phù này, không có ai có thể nhận ra. Nhiều nhất chỉ có thể cảm nhận được thần niệm của Lam Tiểu Bố quét tới quét lui trên những miếng ngọc phù này thôi, trên thực tế không chỉ là Lam Tiểu Bố, thần niệm của các tiên đình vương khác đều rà quét đống ngọc phù này.
Trên thực tế, đừng nói là Ngũ Thiên Thành không tin Thẩm Sâm, Lam Tiểu Bố cũng không tin Thẩm Sâm. Ngay khi Thẩm Sâm lấy những miếng ngọc phù này ra, Lam Tiểu Bố đã biết gia hỏa này muốn giở trò. Cho dù bọn họ không tán thành 1080 miếng ngọc phù này, Thanh Phương Tiên Vực vẫn có thể gian lận được. Đã như vậy, còn không bằng cắt đứt nguồn gốc để đối phương gian lận.
Suy nghĩ của Lam Tiểu Bố rất đơn giản, khắc họa trận văn Hư Không tiên trận lên những miếng ngọc phù dùng để tiến vào bí cảnh Hỗn Độn này rồi, sau đó sẽ bố trí một cái Hư KHông Giảo Sát tiên trận cấp chín bên ngoài bí cảnh Hỗn Độn.
Đến lúc đó, chỉ có ngọc phù có trận văn Hư Không tiên trận của hắn mới có thể tiến vào bí cảnh Hỗn Độn, cho dù là ngọc phù giống như vậy, nếu như không có trận văn Hư KHông tiên trận của hắn, vậy thì sẽ bị Hư KHông Giảo Sát tiên trận trực tiếp giết chết.
Đã dám giở trò với hắn thì cùng chơi đùa một trận đi. Trừ khi chỗ ngươi cũng có tiên trận đế Hư Không cấp chín, nếu không, Thanh Phương Tiên Vực ngươi cũng chỉ có thể ngồi nhìn Bố gia ngươi chơi thôi.
Quả nhiên Thẩm Sâm tiếp tục nói, “Ngũ Vũ Vương nói không sai, ngọc phù này quả thật đã được bí cảnh Hỗn Độn tán thành. Bởi vì ngọc dùng để luyện chế những miếng ngọc phù này là từ bên trong bí cảnh Hỗn Độn đẩy ra, hơn nữa chỉ có thể luyện chế ngọc phù để tiến vào bí cảnh Hỗn Độn.”
Loại chuyện hoang đường này không có bất cứ ai tin cả, nhưng lại không thể không tin. Nếu như ngươi không tin, ngươi đi luyện chế ngọc phù đi. Nếu như ngọc phù mà ngươi luyện chế không thể tiến vào bí cảnh Hỗn Độn được, tiên vực của ngươi cũng không cần chờ lượng kiếp đến, mấy tiên vực khác sẽ liên thủ lại tiêu diệt ngươi.
Duy Tinh Đại Đế cười ha ha một tiếng, “Được, đã như vậy thì ta sẽ ra tay trước, Duy Tinh Tiên Vực ta muốn lấy 100 danh ngạch.”
Duy Tinh Đại Đế Bái Huân nói xong thì vung tay lên một cái, 100 miếng ngọc phù trực tiếp nằm trong tay hắn.
Bái Huân cuốn ngọc phù xong, Lam Tiểu Bố cũng vung tay lên cuốn một cái, mười miếng ngọc phù lập tức nằm trong tay của hắn, “Ngũ Vũ Tiên Giới ta muốn mười cái danh ngạch.”
Người khác cho rằng người thứ hai lấy danh ngạch sẽ là Thanh Phương Tiên Vực, Thẩm Sâm kia sẽ đưa tay lấy ngọc phù. Nhưng Lam Tiểu Bố sẽ không để lại mặt mũi cho hắn, cứ lấy ngọc phù đến tay trước rồi nói sau.
Thẩm Sâm cười lạnh, cho dù ngọc phù hắn có làm giả hay không, Ngũ Vũ Tiên Giới ngươi cùng đừng mơ lấy được ngọc phù, những ngọc phù này chỉ tạm thời ở trong tay ngươi mấy ngày thôi.
“Nguyệt Linh Tiên Vực ta cũng muốn mười danh ngạch.” Ngũ Thiên Thành biết lúc này phản đối cũng không có ý nghĩa gì, cứ lấy danh ngạch về tay trước đã. Tay hắn vung lên, mười miếng ngọc phù nằm trong tay hắn.
“Hư Hoàng Tiên Vực ta muốn 20 danh ngạch…”
Khi rất nhiều tiên vực phát hiện ngọc phù càng lúc càng ít, lũ lượt cướp đoạt ngọc phù, nhưng mà cho dù như vậy, vẫn có hơn 20 tiên vực không lấy được một miếng ngọc phù nào.
Những tiên đình vương của tiên vực không cướp được ngọc phù kia sắc mặt vô cùng khó coi, bọn họ chỉ có thể chờ khiêu chiến.
Trên mặt Thẩm Sâm tươi cười nói, “Những tiên vực cầm được ngọc phù cũng chỉ mới lấy được danh ngạch tạm thời mà thôi, mấy tiên vực không lấy được ngọc phù cũng không cần lo lắng. Bởi vì các ngươi còn có 1080 lần khiêu chiến. ĐƯợc rồi, đại hội phân phối danh ngạch lần này đến đây là kết thúc. Thời gian khiêu chiến quyết định là một năm sau. Một năm sau chúng ta sẽ dựng một cái quảng trường hư không hoàn toàn mới bên ngoài Hư Không Thạch, cái quảng trường hư không này chính là nơi để khiêu chiến. Buổi nghị sự hôm nay đến đây, ta hy vọng lần này tất cả tiên vực ở vị diện tiên giới chúng ta có thể đồng tâm hiệp lực, cùng vượt qua nguy nan lần này.”
Chương 760: Làm sao các ngươi bồi thường nổi.“Có người theo dõi chúng ta.” Vừa rời khỏi vương điện Thanh Phương Tiên Đình, Cung Duẫn Kỳ lập tức truyền âm.
“Ta biết, người kia chắc hẳn là Tiềm Cung. Trước đó khi ở vương điện, gia hỏa này đã có sát ý với ta, bây giờ chắc hẳn đang muốn cướp đoạt ngọc phù trong tay chúng ta thôi.” Lam Tiểu Bố từ tốn nói.
Lần này ngọc phù đã phân chia hết trong đại hội tiên vực tiên giới, đây chẳng qua là tạm thời ở trong tay từng tiên đình vương mà thôi, tương lai lúc khiêu chiến, còn có khả năng bị tiên vực khác lấy đi.
Nhưng cái này chỉ là tình huống ngoài mặt mà thôi, trên thực tế cũng không phải như vậy. Bởi vì đề nghị của Lam Tiểu Bố, đã khiến tư cách được phân phối danh ngạch của hơn 200 tiên môn và tiên tộc bị tước đoạt mất. Có thể nói lần này Lam Tiểu Bố đã đắc tội với quá nhiều cường giả.
Rất nhiều người đoán được, mười danh ngạch của Ngũ Vũ Tiên Giới này, chắc chắn sẽ không đợi được đến trận giao đấu một năm sau.
Thử nghĩ một chút xem, nếu như có người sớm giết chết mấy người Lam Tiểu Bố, cướp danh ngạch này đi, ai mà biết được? Hơn nữa người cướp đi danh ngạch tuyệt đối sẽ không tham gia thi đấu.
Nói cách khác, trận giao đấu một năm sau, ngoài mặt thì nói là có 1080 lần khiêu chiến, nhưng trên thực tế không có nhiều ngọc phù như vậy. Không chỉ là Ngũ Vũ Tiên Giới của Lam Tiểu Bố, những tiên vực khác cũng có thể sẽ xảy ra tình huống như vậy.
“Hóa ra là tiểu phù các này à, có gan lắm, chỉ dẫn theo một tiên đế nho nhỏ mà dám đến Thanh Phương Tiên Vực. Loại người có khí phách như ngươi, khó trách có thể tiêu diệt được Tín Trăn, khiến Ngũ Vũ Tiên Đình đổi chủ. Xem ra thủ hạ Mục Vạn Do của ta đã bị ngươi giết rồi nhỉ?” Lam Tiểu Bố vừa trở về đến phù các, phía sau đã truyền đến một giọng nói lạnh lẽo.
Lam Tiểu Bố vung tay lên, Kiều Hưng đã xuất hiện bên cạnh hắn, “Kiều Hưng, ngươi nhìn xem gia hỏa này có phải là Tiềm Cung hay không?”
Kiều Hưng lập tức gật đầu, “Chính là hắn, khi hắn đến Ngũ Vũ Tiên Giới, đã đòi Tín Trăn giao bốn cái Thiên Vực Bia ra. Lúc đó tả tưởng Đàm Kỳ của Ngũ Vũ Tiên Đình lên tiếng phản đối, Tiềm Cung đã giết chết Đàm Kỳ ngay tại chỗ.”
Tiềm Cung nhìn lướt qua Kiều Hưng, từ tốn nói, “Ngươi nói sai rồi, ta chẳng những giết chết Đàm Kỳ, mà còn thuận tay tiêu diệt luôn 200.000 quân tu sĩ đối kháng với Yểm Ma.”
“Quân tu sĩ ở hẻm núi Lạc Điệp không phải do Yểm Ma diệt? Là do ngươi?” Kiều Hưng không thể tin được nhìn chằm chằm Tiềm Cung, giọng nói có chút run rẩy.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Sát khí trong người Lam Tiểu Bố tràn ra.
Kiều Hưng siết chặt tay thành nắm đấm. “Ban đầu, ở Điệp Cốc ở Đàm Diệu Tiên Vực có rất nhiều Yểm Ma tụ tập, Ngũ Vũ Tiên Đình đã xây dựng 200.000 quân tu sĩ đến đó để tiêu diệt, kết quả 200.000 quân tu sĩ kia đã biến mất tăm. Tất cả mọi người đều cho rằng họ đã bị Yểm Ma cắn nuốt, không ngờ là do tên súc sinh này làm.”
“To gan, ngươi nghĩ ở Thanh Phương Tiên Vực này ta không thể giết ngươi được sao?” Tiềm Cung hừ lạnh một tiếng, kích phát lĩnh vực Tiên Đế, hầu như sắp ngưng thực thành thực chất đánh về phía ba người Lam Tiểu Bố. Tiên đế như Cung Duẫn Kỳ, hoàn toàn không lọt vào mắt hắn.
“Quả nhiên là súc sinh, đây là hy vọng Ngũ Vũ Tiên Giới ta nhanh chóng bị Yểm Ma tiêu diệt, sau đó để tên súc sinh này luyện hóa. Cung lão ca, bắt gia hỏa này lại cho ta luyện hồn.” Lam Tiểu Bố vươn tay lấy Thất âm Kích ra, chỉ là một tiên đế viên mãn, cũng dám đến trước cửa hắn ngang ngược. Ngay cả cường giả Bán Thần hắn còn từng giết rồi, đừng nói là một Tiềm Cung. CHo dù năm cường giả đứng đầu Duy Tinh Tiên Vực có đến đây thì sao chứ?
“Tiềm cung chủ, chắc hẳn cảm thấy ở Thanh Phương Tiên Vực ta thì muốn làm gì thì làm sao?” Một giọng nói tràn đầy sát khí đột ngột vang lên, rõ ràng là giọng nói từ nơi xa truyền đến, nhưng nghe vào tai lại tựa như đối phương đang ở ngay trước mắt.
Sắc mặt Tiềm Cung hơi thay đổi, lập tức ôm quyền nói, “Nếu là Tức đạo hữu đến, ta đương nhiên sẽ nể mặt.”
Sau khi nói xong câu đó thì hắn xoay người rời đi.
“Chúng ta cũng đi vào trong đi.” Lam Tiểu Bố không có bất kỳ lời cảm tạ nào, cùng Cung Duẫn Kỳ và Kiều Hưng đi vào bên trong phù các.
“KHông biết tên gia hỏa vừa nói chuyện kia là ai nhỉ? Cảm giác sâu không lường được. Thanh Phương Tiên Vực quả nhiên cường giả như mây, tùy tiện tìm một người cũng thật đáng sợ.” Cung Duẫn Kỳ nói.
Lam Tiểu Bố nói, “Người kia tên là Tắc Vô Vân, không phải là tùy tiện tìm là có được, hắn là một cường giả Bán Thần, năm đó từng chịu thua thiệt trong tay ta.”
Gia hỏa này chính là người đã từng đến Ma Huyền Tiên Vực, đồng thời kích thích tiên yêu thú triều ở Ô Đào Lâm mạch ở Ma Huyền Tiên Vực. Hơn nữa Lam Tiểu Bố khẳng định tên gia hỏa này đã biết thân phận của mình, đồng thời biết mọi ban thưởng trong cuộc thi đấu đan dược đang nằm trong tay mình. Hắn đuổi Tiềm Cung đi, tuyệt đối cũng không phải có ý tốt gì, mà là không cho phép Lam Tiểu Bố hắn rơi vào trong tay người khác mà thôi.
“Vậy chúng ta ở đây chăm sóc hắn một trận đi.” Cung Duẫn Kỳ cười he he, không phải hắn tin rằng mình có thể nghiền ép Tắc Vô Vân kia, mà là tin rằng dựa vào Khốn Sát tiên trận cấp chín của Lam Tiểu Bố là có thể áp chế Tắc Vô Vân.
Lam Tiểu Bố lắc đầu, “Không, chúng ta không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa.”
“Vì sao?” Kiều Hưng khó hiểu, lúc này không ở lại Thanh Phương Tiên Vực thì có thể đi đâu?
Lam Tiểu Bố nhìn bên ngoài một chút, “Chúng ta chẳng những phải đi, mà còn phải đi ngay bây giờ. Nhiều nhất cũng không thể quá một ngày, cường giả của Thanh Phương Tiên Vực sẽ bao vây hết nơi này lại. Mặc dù trận đạo của ta không tệ lắm, nhưng cũng không có cách nào đối kháng được cường giả của một tiên vực. Huống hồ, bây giờ nơi này không phải là một tiên vực, bọn hắn còn có tiên trận đế cấp chín.”
Trước đó Lam Tiểu Bố định ở lại Thanh Phương Tiên Vực, đó là do hắn đang dùng thân phận của Kiều Ngao Mục. Bây giờ thân phận Kiều Ngao Mục đã không thể dùng được nữa, hắn đương nhiên phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không người ta sẽ vây chết bọn họ.
“Đi đâu?” Cung Duẫn Kỳ hỏi.
Chương 761: Làm sao các ngươi bồi thường nổi. (2)Lam Tiểu Bố chỉ chỉ bên ngoài nói, “Lúc này bọn họ chắc đang cố gắng bố trí các loại Khốn Sát tiên trận, còn đang triệu tập cường giả các phương đến vây giết chúng ta, chúng ta đi vẫn còn kịp. Cung lão ca, ngươi và Kiều Hưng vào trong tiểu thế giới của ta, ta có cách rời khỏi đây.”
“Được.” Cung Duẫn Kỳ không có chút do dự nào, dứt khoát tiến vào trong tiểu thế giới cùng Kiều Hưng.
Lam Tiểu Bố không có độn phù đỉnh cấp như Kiều Ngao Mục, nhưng mà hắn biết thần thông Thiên Cương Tam Thập Lục Biến, Ngũ Hành độn thuật chính là một thần thông trong Thiên Cương Tam Thập Lục Biến.
Sau khi Cung Duẫn Kỳ và Kiều Hưng đã tiến vào trong tiểu thế giới rồi, Lam Tiểu Bố quyết định dựa vào Thổ Đổn rời khởi phù các.
Một nén nhang sau, Lam Tiểu Bố xuất hiện trong một góc trên đường phố phồn hoa, sau đó hắn huyễn hóa thành một tán tu bình thường, nghênh ngang đi ra khỏi Cấm Uẩn tiên thành. Thật sự là do cấm trận của Cấm Uẩn tiên thành quá mạnh, hắn không thể nào trực tiếp thổ độn ra khỏi thành, nếu không hắn đã trực tiếp thổ độn ra bên ngoài thành luôn rồi.
Sau khi rời khỏi tiên thành, Lam Tiểu Bố xông ra khỏi Thanh Phương Tiên Vực. Hắn biết phải càng nhanh càng tốt, nếu không một khi bên ngoài Thanh Phương Tiên Vực tiến hành phong tỏa lại, hắn cũng không thể nào đi được nữa.
Đi đến khoảng mấy trăm ngàn dặm bên ngoài hư không Thanh Phương Tiên Vực, lúc này Lam Tiểu Bố mới để Cung Duẫn Kỳ và Kiều Hưng ra ngoài.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Cung Duẫn Kỳ nhìn thấy hư không đã biết Lam Tiểu Bố đã rời khỏi Thanh Phương Tiên Vực.
“Đến Hư Không Thạch, trước mắt chúng ta không có chỗ nào để đi, chỉ có thể đến Hư Không Thạch chiếm một chỗ, Hư Không Thạch ngày nào cũng đánh nhau, chính là nơi thích hợp để chúng ta ở lại.” Lam Tiểu Bố nói ra.
Đến Hư Không Thạch chiếm một vị trí chỉ là bước đầu tiên mà thôi, bước thứ hai hắn muốn đến Duy Tinh Tiên Vực. Tiềm Cung đã giết chết mấy chục vạn quân tu sĩ của Ngũ Vũ Tiên Giới hắn, cứ cho qua như vậy sao, đúng là nằm mơ. Tiềm Cung không đến tìm hắn, hắn cũng sẽ đến tìm Tiềm Cung.
…
Cùng lúc đó, tại phù các nơi Lam Tiểu Bố ở, bên ngoài có ít nhất mười mấy tiên đế, cường giả Bán Thần thì có ba người, bao gồm cả cường giả Bán Thần Tắc Vô Vân và tiên đình vương Thẩm Sâm của Thanh Phương Tiên Vực.
Một tên nam tử áo xanh nhìn bố trí bên ngoài phù các, mỉm cười, “KHó trách lại lớn lối như vậy, quả thật là có chút bản lĩnh, còn là một tiên trận vương cấp bảy, thủ đoạn bố trí trận pháp thế này chỉ sợ đã sắp đạt đến tiên trận tôn cấp tám rồi.”
Nam tử áo xanh này chính là tiên trận đế cấp chín duy nhất của Thanh Phương Tiên Vực, KHổng Khải, ánh mắt hắn nhìn qua hộ trận Lam Tiểu Bố bố trí bên ngoài phù các, lập tức biết đây là một tiên trận Phòng Ngự cấp bảy.
“Ha ha…” Một tên tiên đế cười ha ha, “Nếu như hắn biết đứng ở đây là một tiên trận đế cấp chín, chỉ sợ hắn cũng chẳng dám khoa chân múa tay gì đâu.”
“Phá trận, bắt hắn lại trước rồi nói.” Thẩm Sâm từ tốn nói.
Giờ phút này, khu đông của Cấm Uẩn tiên thành đã sớm bị phong tỏa lại, bất kỳ ai cũng không được phép tiến vào, cho nên chuyện Thẩm Sâm cưỡng ép phá trận pháp quanh phù các của Lam Tiểu Bố, cũng không có ai biết đến.
Hoành Thiên Quân của Tịch Đình thương hội đứng ở đằng xa thở dài, “Xem ra đồ của chúng ta không thể lấy được rồi.”
Kỳ Nguyên trưởng lão đứng bên cạnh hắn lại nói, “Đồ của Thanh Phương Tiên Vực chúng ta đương nhiên không thể lấy về được, cũng sẽ không cần. Nhưng đồ thuộc về Tịch Đình thương hội của chúng ta, ta tin Thanh Phương Đại Đế sẽ tự hiểu rõ.”
Hoành Thiên Quân trầm ngâm một lát rồi lập tức nói, “Thông báo cho cường giả Bán Thần của thương hội đến đây, cho dù là đồ đã bị lấy đi ở Ma Huyền Tiên Vực đang ở trong tay Ngôn Thừa Kiếm hay Lam Tiểu Bố, chúng ta nhất định phải có cường giả đến đây tọa trấn.”
“Vâng.” Một trưởng lão khác lên tiếng,sau đó kích phát phù truyền tin trong tay.
…
Bên ngoài phù các, KHổng KHải cầm mấy chục lá trận kỳ ra ném xuống, không gian xung quanh lập tức truyền đến tiếng ken két. KHiến Khổng Khải kinh ngạc là, tình cảnh phá trận trong tưởng tượng của hắn cũng không xảy ra.
Sau đó hắn lại lấy thêm mấy trăm lá trận kỳ nữa ném ra, lần này ngay cả tiếng vang trong không gian cũng không có.
Sắc mặt Khổng Khải thay đổi, Thanh Phương Đại Đế Thẩm Sâm đứng bên cạnh cũng cảm thấy không đúng, hắn khó hiểu hỏi, “Khổng trận đế, đây không phải là tiên trận cấp bảy sao?”
Khổng Khải cau mày, một lúc lâu sau lông mày mới giãn ra nói, “Cái này quả thật là tiên trận cấp bảy, nhưng mà truyền thừa trận đạo của Lam Tiểu Bố cực kỳ quái lạ. Thủ đoạn trận pháp của người này thật sự đáng sợ, ta đã biết tại sao lại hỏng rồi. Loại người này một khi tăng trưởng đến tiên trận đế cấp chín, chúng ta cho dù có nhiều người hơn nữa, chỉ sợ cũng không thể bắt được hắn.”
“Khổng huynh yên tâm, hắn không trưởng thành nổi đâu.” Thẩm Sâm từ tốn nói.
Khổng Khải không nói nhảm tiếp nữa, lại lấy ra hơn một trăm lá trận kỳ ném xuống.
“Răng rắc!” Một tiếng vang giòn truyền đến, trước mắt mọi người lập tức sáng lên, Khốn Sát tiên trận cấp bảy trước đó đã biến mất tăm, phù các xuất hiện rõ ràng trước mặt mọi người.
“Khổng trận đế thật lợi hại, không cần một đao một thương nào đã xé rách được trận pháp của đối phương, ha ha.” Một tên cường giả Bán Thần cười ha ha, tựa như đang tán thưởng Khổng Khải.
Chỉ có Khổng Khải là biết mọi chuyện như thế nào, sau khi hắn ném hơn một trăm lá trận kỳ này xuống, còn có thêm một lá trận kỳ mở trận. Chờ sau khi hắn ném lá trận kỳ cuối cùng kia, cái tiên trận Phòng Ngự này tựa như một cánh cửa lớn, tự động đóng mở. Chỉ có như vậy, trình độ trận đạo của Khổng Khải mới làm được. Cũng không phải soạt một cái là triệt để phá tan được.
“Lam Tiểu Bố…” Tắc Vô Vân kêu một tiếng xong cũng cảm thấy không đúng lắm, nơi này hình như không có người.
Sau đó một loạt chữ đột ngột xuất hiện trước mắt mọi người, “Ai, ta đang lo lắng thay các ngươi đây, động vào phù các của ta, tương lai các ngươi phải đền bù như thế nào mới được chứ.”
Chương 762: Xem ai không chơi nổi.Hai ngày sau, Lam Tiểu Bố dừng Phong Loan lại, xuất hiện trước mặt mọi người chính là một vùng hư không sương mù mờ mịt.
“Đây chính là Hư Không đảo?” Cung Doãn Kỳ nghi ngờ hỏi một câu.
Lam Tiểu Bố gật đầu, “Dựa theo ngọc giản phương vị mà trước đó Mưu Y Trần đã đưa cho ta, nơi này chính là Hư Không đảo. Nhưng mà Hư Không đảo bây giờ vẫn còn chưa xuất hiện, tiến vào trong này chắc hẳn là Hư Không Thạch. Xem ra Thanh Phương Tiên Vực cách nơi này chỉ có bảy tám ngày đi đường mà thôi, ta đoán chắc hẳn bọn họ đã bố trí truyền tống trận ở trên Hư Không Thạch.”
Phong Loan chỉ mất hai ngày để tới đây, nhưng đối với những tiên khí phi hành cực phẩm bình thường phải mất ít nhất là bảy tám ngày.
“Đi vào tìm một chỗ đặt chân trước đã.” Lam Tiểu Bố đã bước vào không gian mờ mịt này trước, Cung Duẫn Kỳ và Kiều Hưng nhanh chóng đi theo sau Lam Tiểu Bố tiến vào vùng hư không mờ mịt này.
Trước mặt mấy người cách vài dặm là một cự thạch hình lá vàng, khối đá này dài khoảng trăm trượng, chỗ rộng nhất cũng chỉ ba mươi trượng, chỗ hẹp nhất còn chưa đến mười trượng.
Trên không của cự thạch tràn ngập một tầng huyết khí nhàn nhạt, trên cự thạch cũng là một màu đỏ sậm, có thể thấy được nơi này đã trải qua rất nhiều lần giết chóc.
Ba người Lam Tiểu Bố vừa bước lên cự thạch, hơn trăm đạo thần niệm ẩn chứa sát khí không chút kiêng kị phóng lên người bọn họ.
Lam Tiểu Bố không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, cướp đoạt địa bàn ở nơi này, tuyệt đối không thể ẩn nhẫn được. Bất kỳ tiên vực nào, chỉ cần chiếm địa bàn ở nơi này, đó chính là tình trạng quyết thủ đến không chết không thôi.
“Nơi này có ít nhất hơn trăm nhà.” Cung Duẫn Kỳ nói.
Lam Tiểu Bố cũng thấy rõ, nơi này quả thật có hơn trăm nhà, bên ngoài một nhà đều có một cái thẻ bài, có cái viết tên của tiên vực, có cái viết tên của tiên tộc hoặc tiên môn. Ngay cả địa bàn của Tịch Đình thương hội, Lam Tiểu Bố cũng đã nhìn thấy có bốn chỗ.
Lam Tiểu Bố cười lạnh nói, “Nơi này hoàn toàn có thể chia thành 108 vùng, mỗi tiên vực đều có thể đặt chân trên cự thạch này. Nhưng Thanh Phương Tiên Vực hết lần này đến lần khác lại nói phải phân chia thành 50 vùng, có thể thấy được tên gia hỏa Thẩm Sâm này không có lòng tốt gì.”
“Mấy vị đến đây làm gì? Thanh Phương Đại Đế đã nói qua, tương lai ở đây còn phải phân chia một lần nữa, cho nên bây giờ nơi này không còn đánh nhau nữa, phải chờ sau khi phân chia xong. Ra ngoài đi, đây không phải là nơi mà các ngươi nên tới.” Lam Tiểu Bố còn đang dò xét cự thạch này, một giọng nói lạnh lẽo đã truyền đến.
Ánh mắt Lam Tiểu Bố nhìn về phía gia hỏa đang nói chuyện, là một cường giả tiên đế đỉnh phong, sắc mặt xám xanh, huyết khí quanh người cuồn cuộn, có thể thấy được đã giết rất nhiều người, ở sau lưng hắn là một thẻ bài, trụ sở Hòa Vũ Tiên Vực.
Lam Tiểu Bố dừng lại, “Nếu như ngươi còn nói nhảm thêm một câu nữa, ta sẽ chiếm địa bàn của ngươi đó, cút.”
Tên tiên đế sắc mặt xám xanh này lập tức bùng nổ sát khí, giương tay lên, một chiếc búa lớn lập aa xuất hiện trong tay hắn. Chỉ là còn chưa đợi hắn ra tay, lại có một tiên đế khác ngăn cản tiên đế mặt xám này lại, đồng thời ôm quyền nói với bọn người Lam Tiểu Bố, “Thật có lỗi, thật có lỗi, chuyện này là chúng ta không đúng, bằng hữu xin cứ tự nhiên.”
Lam Tiểu Bố từ tốn nói, “Đoạt được một vị trí cũng không dễ dàng gì, đừng có mà vất vả lắm mới cướp được đến tay, còn bị người khác cướp mất.”
Nói xong cũng mặc kệ tên gia hỏa này, quay người tiếp tục đi vào bên trong. Nếu như không phải lần này đã có mục tiêu rõ ràng, hắn sẽ lập tức giết chết tên gia hỏa này, cướp lấy vị trí đó.
Ở nơi này, cần nhất chính là phách lối và ngông cuồng. Càng phách lối càng ngông cuồng mới càng khiến người khác kiêng kị.
Thấy đám người Lam Tiểu Bố đã đi xa, tên tiên đế đã xin lỗi Lam Tiểu Bố kia lạnh lùng nói, “Củng hộ pháp, ở nơi này, người khác tránh họa còn không kịp, ngươi thì hay rồi, lại chủ động kiếm chuyện.”
Vị tiên đế mặt hơi xám kia nhíu mày nói, “Mậu tướng không phải đã nói, ở nơi này nhất định không được sợ gặp chuyện sao? Ta chỉ muốn để người khác biết ta không sợ gì hết, sao nào, ta làm sai rồi?
“KHông sợ phiền phức là khi người khác chọc đến trên đầu mình, mới không sợ chuyện. Người ta rõ ràng không nhằm về phái tiên vực chúng ta mà đến, ngươi ra mặt làm gì?”
aaaaaa
tiên đế kia lạnh lùng nhìn Củng hộ pháp một chút, sau đó phát ra một đạo tin tức.
…
Lam Tiểu Bố đứng ở bên ngoài trụ sở của một tông môn, nhìn thấy Lam Tiểu Bố đến, ba tên tiên đế lập tức vây ba người Lam Tiểu Bố lại.
Một tên tiên đế hậu kỳ có dáng người cực cao nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố nói ra, “Bằng hữu có ý gì đây? Thanh Phương Đại Đế đã nói qua, tương lai sẽ phân chia địa bàn ở Hư Không Thạch một lần nữa. Bây giờ mọi người đều biết chuyện này, gần đây không có ai tranh đoạt địa bàn ở nơi này, chẳng lẽ bằng hữu định làm trái lời Thanh Phương Đại Đế nói?”
Lam Tiểu Bố từ tốn nói, “Trong mắt ta, Thanh Phương Đại Đế thì là cái quái gì chứ. Nhưng mà hôm nay ta đến đây không phải để cướp đoạt vị trí của các vị, ta muốn hỏi Tiềm Cung của Duy Tinh Tiên Vực, vị trí của hắn ở đâu?”
Hỏi thăm Tiềm Cung? Tiên đế vừa nói kia cũng kinh ngạc vô cùng nhìn ba người Lam Tiểu Bố lại một lần nữa, chẳng lẽ hắn nhìn nhầm rồi? Ba người này rất mạnh? Bằng không thì ai mà dám hỏi đến vị trí của Tiềm Cung? Tiềm Cung là người còn không thua kém cả cường giả Bán Thần, vị trí của loại cường giả như vậy mà dễ đoạt đi như vậy thì đã sớm bị người ta cướp đi rồi.
Chương 763: Xem ai không chơi nổi. (2)Sắc mặt Lam Tiểu Bố lạnh lẽo, “Thế nào, không muốn trả lời à?”
Tiên đế cao to này lập tức chỉ vào phía trong, “Tiềm Cung là cung chủ của Hồ Tiên cung, hắn chính là người cướp đoạt địa bàn của Hồ Tiên cung.”
Hồ Tiên cung? ÁNh mắt Lam Tiểu Bố lập tức nhìn về vị trí Hồ Tiên cung, trong lòng thầm nghĩ, tên chó chết này quả nhiên đã cướp được địa bàn tốt nhất.
Địa bàn của Tiềm Cung nằm ở phần gốc rễ của cái lá vàng này, diện tích khoảng hơn 200 mét vuông. Trên Hư Không Thạch này, địa bàn tốt hơn chỗ của Hồ Tiên cung này chỉ có năm sáu chỗ mà thôi.
“Đi, Cung lão ca, ổ của chúng ta đã tìm được rồi.” Lam Tiểu Bố đi trước.
“Mấy vị có ý gì?” KHiến Lam Tiểu Bố không ngờ được là, bên chỗ Hồ Tiên cung, người đi ra là một tu sĩ có tu vi Đại La Kim Tiên.
Chiếm địa bàn lớn như vậy, thế mà chỉ có một Đại La Kim Tiên trông giữ, có thể thấy được Tiềm Cung cường thế đến mức nào. Nơi này nhất định đã từng có người không biết mà cướp đoạt đi, sau đó rõ ràng đã bị Tiềm Cung cướp về một lần nữa mà thôi. Để một Đại La Kim Tiên trông giữ ở đâu, ngược lại cho thấy chủ nhân của nơi này cường đại đến mức nào, đây là không sợ người khác cướp đi.
“Cút đi, chỗ này đã bị Ngũ Vũ Tiên Giới ta trưng dụng.” Lam Tiểu Bố đập một bàn tay ra, chỉ là một tên Đại La Kim Tiên, ngay cả phản kháng cũng chưa kịp đã bị một tay của Lam Tiểu Bố đập chết.
Tất cả mọi người trên Hư Không Thạch đều kinh sợ trước hành động của Lam Tiểu Bố, ở nơi này giết người rất bình thường, không có vấn đề gì cả. Nhưng có thể dùng một bàn tay đập chết người trông giữ của Hồ Tiên cung, cái này phải cường đại và bá đạo đến mức nào?
Mặc kệ lai lịch của Lam Tiểu Bố là gì, mọi người đều biết, một vòng giết chóc mới chẳng mấy chốc nữa sẽ diễn ra.
Trên Hư Không Thạch có một quy tắc ngầm, đó chính là lúc có người đến cướp đoạt địa bàn thì lập tức sẽ có tiên vực khác tham gia vào việc cướp đoạt, đây chính là hỗn chiến. Tiên vực và tông môn có thể đứng sừng sững ở đây quanh năm, nhưng mạnh mẽ đến đâu cũng có giới hạn nhất định.
KHông đợi những thần niệm kia tiếp tục nhìn trộm, Lam Tiểu Bố xòe tay ra ném một lá trận kỳ xuống, một khắc sau chỗ này lập tức được cấm trận bảo vệ, thần niệm cũng không thể nhìn trộm được.
“Cung lão ca , ngươi và Kiều Hưng xây dựng chỗ ở đi, ta phải đi bố trí hộ trận.” Lam Tiểu Bố biết, sau khi hắn đoạt đi địa bàn của Hồ Tiên cung, chẳng mấy chốc nữa Tiềm Cung sẽ đến.
Giết Tiềm Cung, đây là chuyện đầu tiên để hắn lập uy.
“Được, cứ giao cho ta.” Cung Duẫn Kỳ tùy tiện vung tay lên, trực tiếp lấy ra một đống vật liệu, đường đường chính chính xây dựng lên chỗ ở.
Đầu tiên Lam Tiểu Bố bố trí một cái tiên trận Phòng Ngự cấp chín, sau đó lại bố trí một cái Khốn Sát tiên trận cấp chín, sau đó là các loại Giảo Sát tiên trận, huyễn trận, át thần trận cấp chín
Bố trí xong những cái này còn chưa nói, hắn lại bắt đầu bố trí Hư Không Giảo Sát tiên trận, Hư Không Khốn Sát tiên trận và Hư KHông Huyễn Sát tiên trận.
Sau khi bố trí xong hết những thứ này đã là ba ngày sau, khiến Lam Tiểu Bố khó hiểu là Tiềm Cung lại không đến gây chuyện. Chẳng những Tiềm Cung không đến, mà ngay cả cường giả của Thanh Phương Tiên Vực và Tịch Đình thương hội cũng không tìm đến.
Cung Duẫn Kỳ đã sớm xây dựng lên động phủ thật tốt, động phủ chia làm ba tầng, Lam Tiểu Bố ở tầng thứ ba, Cung Duẫn Kỳ ở tầng hai, Kiều Hưng ở tầng cuối cùng.
“Bố gia, chuyện này không thích hợp, theo lý mà nói, ngay ngày đầu tiên tên Tiềm Cung phải tìm đến rồi chứ, bây giờ đã qua ba ngày rồi.” Cung Duẫn Kỳ biết chuyện này không được bình thường.
Vào lúc này, thông tin châu của Lam Tiểu Bố sáng lên một cái.
Tin tức do Mưu Y Trần truyền đến, Lam Tiểu Bố nhìn tin tức xong thì cười ha ha, “Ta đây muốn xem Thẩm Sâm kia cướp địa bàn của ta như thế nào?”
“Tin tức gì thế?” Cung Duẫn Kỳ vội vàng hỏi.
Lam Tiểu Bố nói, “Là tin tức Mưu Y Trần truyền đến, nói ngày thứ hai sau khi chúng ta đi, Thanh Phương Tiên Vực lại triệu tập mọi người đến họp, thảo luận nên phân chia địa bàn trên Hư Không Thạch như thế nào.”
“Đây là biết chúng ta đã trốn khỏi Cấm Uẩn tiên thành, cho nên đào hố cho chúng ta mà.” Cung Duẫn Kỳ cười he he nói, hắn thật sự không lo lắng, nhiều ngày như vậy rồi, sát trận nên bố trí thì Lam Tiểu Bố cũng đã bố trí xong rồi.
“Không sai, gia hỏa này nhất định là muốn dụ chúng ta tự chui đầu vào lưới. Lại không ngờ chúng ta hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này. Thực tế thì cho dù có biết, ta cũng chẳng để tâm. Ngươi phân chia là chuyện của ngươi, ta cướp địa bàn là chuyện của ta. Không phục thì cứ đến đây mà cướp địa bàn của ta đi.” Lam Tiểu Bố cũng không thèm quan tâm.
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?” Kiều Hưng vội vàng hỏi.
Lam Tiểu Bố xua tay chặn lại, “Không cần lo lắng, ta tiếp tục bố trí trận pháp. Trước đó ta chỉ bố trí các loại khốn trận và sát trận quanh chỗ chúng ta ở, bây giờ ta muốn bố trí Khốn Sát tiên trận trên cả Hư Không Thạch. Trừ chuyện đó ra, ta còn phải bố trí các loại Khốn Sát tiên trận tại cái quảng trường hư không chưa xây dựng lên kia nữa. Hắn đã muốn chơi, vậy thì ta chơi với hắn, xem ai chơi không nổi.”
Trừ địa bàn của mình ra, đi chỗ khác bố trí trận pháp, Lam Tiểu Bố chủ yếu dùng trận văn hư không để bố trí. Hắn cũng không tin, một tiên trận đế hư không cấp chín, trong tình huống có đầy đủ thời gian mà còn không thể chơi lại được bọn gia hỏa này.
Chương 764: Không ai làm việc đắc tội với người khác.Trên Hư Không Thạch, Lam Tiểu Bố đi loạn khắp nơi, nhưng không có ai bước ra nói chuyện. Ba người Lam Tiểu Bố vừa đến nơi này đã giết chết đệ tử trông giữ của Hồ Tiên cung, trực tiếp chiếm đoạt vị trí của Tiềm Cung của Hồ Tiên cung. Mặc kệ ba tên này là kẻ ác hay tên đần, trước khi Hồ Tiên cung chưa tìm đến đối phương, không có ai trong bọn hắn đứng ra nói nhảm.
Củng Hộ pháp của Hòa Vũ Tiên Vực trước đó bị Lam Tiểu Bố quát một tiếng, bây giờ mới cảm thấy mọi chuyện không ổn. Lúc này càng không dám hé răng nửa lời, cố thủ ở trong địa bàn của mình.
Lam Tiểu Bố đương nhiên không phải đang đi loạn, hắn muốn bố trí Khốn Sát tiên trận trên khắp Hư Không Thạch. Sau khi hắn rời khỏi Thanh Phương Tiên Vực, giết đệ tử trông giữ của Hồ Tiên cung, nhất định sẽ xảy ra một trận đại chiến.
CHo nên hắn muốn bố trí Hư Không Thạch này thành tường đồng vách sắt, tốt nhất là loại tiên trận có thể giết chết tiên đế như giết gà ấy.
KHiến Lam Tiểu Bố vui mừng chính là, lúc hắn bố trí hộ trận trên Hư Không Thạch, phát hiện có một vị trí truyền tống. Truyền tống trận này nhất định là do Thanh Phương Tiên Vực để lại, nếu đã phát hiện ra, Lam Tiểu Bố cũng không chút do dự phong ấn cái truyền tống trận này lại.
Từ giờ trở đi, muốn từ Thanh Phương Tiên Vực đến đây, phải ngồi pháp bảo phi hành mà đến. Thời gian mười ngày này, vừa hay để cho hắn bố trí các loại sát trận.
Sau khi bố trí xong sát trận trên Hư Không Thạch, Lam Tiểu Bố lại chạy ra bên ngoài Hư Không Thạch bố trí các loại Khốn Sát tiên trận. Quảng trường giao đấu bên ngoài Hư Không Thạch còn chưa xây dựng lên, có lẽ sau khi hội nghị lần này kết thúc mới thành lập.
…
Trong đại điện của Thanh Phương Tiên Đình, Thẩm Sâm nói, “Trải qua ba ngày thương nghị, phương án phân chia vị trí trên Hư Không Thạch đã được tất cả mọi người tán đồng…”
Tiên đình vương Ngũ Thiên Thành của Nguyệt Linh Tiên Đình lập tức nói, “Thanh Phương Đại Đế, kết quả lần này cũng chưa đạt được sự tán đồng của tất cả mọi người, ít nhất thì đại biểu của Ngũ Vũ Tiên Giới đã đưa ra rất nhiều ý kiến quý giá lúc trước cũng không có ở đây, trừ chuyện này ra, còn có mấy tiên vực không đến đây.”
Tiên đình vương của Càn Viêm Tiên Đình Kế Mộc Ung từ tốn nói, “Nguyệt Linh Đại Đế nói thế là không đúng rồi, đại hội lần này Thanh Phương Đại Đế đã công bố ở Cấm Uẩn tiên thành, ta tin chỉ cần không phải là kẻ điếc, vậy thì nhất định có thể nghe được. Nếu nghe được rồi mà còn không tới, vậy thì cho thấy ngươi hoàn toàn không thèm để ý đến vị trí trên Hư Không Thạch rồi.”
Ngũ Thiên Thành cười lạnh nói, “Chỉ sợ là có người thấy tu vi của người ta thấp, cho nên âm thầm lén lút hạ độc thủ rồi.”
Cho dù Lam Tiểu Bố không tham gia, với hắn mà nói là chuyện tốt, nhưng mà Ngũ Thiên Thành hắn không quen nhìn hành vi như thế. Chỉ cần không phải kẻ ngớ ngẩn, thì sẽ biết Ngũ Vũ Vương có lẽ đã bị hạ độc thủ rồi. Nếu không thì sẽ không có khả năng không tham gia lần phân phối lần này.
Thanh Phương Đại Đế xua tay ngăn lại, “Cứ mặc kệ Ngũ Vũ Tiên Giới kia đi, phương án phân chia vị trí trên Hư Không Thạch lần này kết thúc, chúng ta lập tức đến Hư Không Thạch.”
Ba ngày trước Lam Tiểu Bố đã đến Hư Không Thạch, còn giết chết đệ tử trông giữ của Hồ Tiên cung, chuyện này Thẩm Sâm hắn biết rất rõ. Không chỉ như vậy, Tiềm Cung muốn lập tức đến Hư Không Thạch đuổi giết Lam Tiểu Bố cũng bị hắn ngăn lại. KHông chỉ có Tiềm Cung, Tịch Đình thương hội muốn đi tìm Lam Tiểu Bố cũng bị hắn cản lại.
KHông phải hắn có lòng tốt nghĩ cho Lam Tiểu Bố, mà là lo lắng đồ trên người Lam Tiểu Bố sẽ rơi vào tay Tiềm Cung. KHông chỉ những thứ trước đó, còn cả bí mật mà Lam Tiểu Bố có thể đến Hư Không Thạch trong vòng hai ba ngày kia nữa.
Hắn ngăn cản Tiềm Cung thì quá đơn giản, thậm chí không cần bất kỳ lý do gì cả, chỉ cần phong tỏa truyền tống trận là được. Tiềm Cung không thể dùng truyền tống trận đến Hư Không Thạch, vậy thì phải mất ít nhất tám đến mười ngày, mà trong khoảng thời gian này, hắn đã sớm dẫn người đến Hư Không Thạch.
Cứ để Lam Tiểu Bố phách lối ở Hư Không Thạch một chút, đây cũng là một trong kế hoạch của hắn. Đến lúc đó một đám tiên đình vương cùng đến Hư Không Thạch, Thẩm Sâm hắn muốn bắt Lam Tiểu Bố đi cũng cần phải có lý do chứ. Bây giờ lý do đã được Lam Tiểu Bố chủ động dâng lên, hắn làm sao có thể không bắt được?
Nghe nói sắp đến Hư Không Thạch, tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.
Thanh Phương Đại Đế lại nói tiếp, “Lần này đến Hư Không Thạch, ta hy vọng mọi người nghiêm khắc dựa theo kế hoạch mà chúng ta đã bàn bạc để làm, nếu như có người có ý đồ lật lọng, tất cả những người còn lại sẽ lập tức quần công. Thật ra đối với đông đảo tiên vực mà nói, kế hoạch lần này, Thanh Phương Tiên Vực ta mới là người bị tổn hại lớn nhất.”
LỜi này cho dù là tiên đình vương Ngũ Thiên Thành của Nguyệt Linh Tiên Vực cũng không có cách nào cãi lại được, Nguyệt Linh Tiên Vực hắn không có địa bàn trên Hư Không Thạch, mà địa bàn Thanh Phương Tiên Vực chiếm được là lớn nhất. Thanh Phương Tiên Vực đã từ bỏ đi địa bàn lớn nhất này, lựa chọn phân chia lại một lần nữa, hắn có thể nói được gì nữa?
Đã cãi lộn hết ba ngày rồi, thứ gì nên cãi đều đã cãi, bây giờ khôn có người nào có dị nghị gì, những tiên vực không lấy được vị trí trên Hư Không Thạch kia, lại ước gì Hư Không Thạch được phân chia một lần nữa. Người đã lấy được vị trí, Thanh Phương Đại Đế cũng đã từ bỏ trước rồi, bọn hắn có thể nói gì? Nên nói đều đã nói cả rồi.
Thanh Phương Đại Đế Thẩm Sâm đứng lên đầu tiên, “Chuyện này không nên chậm trễ nữa, chúng ta lập tức xuất phát thôi.”
Nếu như không phải vì Lam Tiểu Bố đang ở trên Hư Không Thạch, Thẩm Sâm tuyệt đối sẽ không tích cực như thế, ít nhất thì hắn sẽ chờ thêm ít ngày nữa rồi mới bàn tiếp. Bây giờ Lam Tiểu Bố đang ở trên Hư Không Thạch, điều hắn lo lắng nhất không phải là Lam Tiểu Bố sẽ chạy trốn. Lam Tiểu Bố là tiên đình vương của Ngũ Vũ Tiên Giới, bây giờ sẽ không thể nào chạy đi được, điều hắn lo lắng nhất chính là Lam Tiểu Bố sẽ lọt vào tay người khác.
…
Hơn ba trăm người đi theo Thanh Phương Đại Đế đi vào một tòa cung điện màu trắng bên cạnh vương điện tiên đình.
Tất cả mọi người đều biết địa vị của tòa cung điện màu trắng này, đây là vị trí duy nhất đặt truyền tống trận truyền tống đến Hư Không Thạch.
Chương 765: Không ai làm việc đắc tội với người khác. (2)“Các vị Đại Đế, truyền tống trận Thanh Phương Tiên Vực ta đã hao phí mất một lượng tài nguyên kếch xù, tốn mấy chục năm mới xây dựng lên, có thể trực tiếp truyền tống đến Hư Không Thạch. Bởi vì tình huống trong hư không vô cùng phức tạp, cho nên mỗi lần dùng truyền tống trận chỉ được truyền tống tối đa là ba mươi người. Vậy chúng ta cần phải truyền tống mười một lần…” Ở bên ngoài cung điện màu trắng, Thanh Phương Đại Đế Thẩm Sâm tự mình giới thiệu truyền tống trận này cho tất cả mọi người.
LỜi này không ai cảm thấy là giả, Truyền tống trận hư không cũng không phải dễ xây dựng. Rất nhiều truyền tống trận hư không đều là truyền tống trận tự nhiên, còn lại chính là cường giả xuất sắc của một giới xây dựng nên.
Bởi vì là truyền tống hư không, chẳng những phải cân nhắc đến khoảng cách mà còn cái để ý đến nhân tố hư không, ví dụ như vòng xoáy hư không, sai vị trí các loại.
Chuyện này vẫn chưa phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là trong hư không có nhiều nơi quy tắc thiên địa chưa hoàn chỉnh, trong tình huống như vậy mà xây dựng truyền tống trận, thì có thể thấy được gian nan như thế nào. Trong đó cần phải dùng một ít vật liệu ẩn chứa quy tắc, cho dù là một món vật liệu quy tắc nào, giá trị cũng không thể đo lường được.
Mấy tên tiên đình vương vội vàng nói, “Thanh Phương Tiên Vực lần này đã vất vả rồi, đã có nhiều cống hiến cho vị diện tiên giới này.”
Thanh Phương Đại Đế cười nói, “Chúng ta đều ở cùng một tiên giới, ta đương nhiên hy vọng tất cả tiên vực đều có thể sống sót trong lượng kiếp.”
Hiệu quả mà hắn muốn chính là như vậy, chỉ cần mọi người cảm thấy Thanh Phương Tiên Vực hắn bị thua thiệt, vậy thì hắn muốn bắt Lam Tiểu Bố lại cũng sẽ không có nhiều nhân tố bên ngoài quấy nhiễu.
“Thanh Phương Đại Đế!” Một giọng nói đột ngột vang lên.
Thẩm Sâm quay đầu lại, lập tức tươi cười rạng rỡ ôm quyền nói, “Ta cứ tưởng là ai, hóa ra là Tiềm cung chủ.”
Người đến chính là Tiềm Cung, quanh người hắn bừng bừng sát khí bị đè nén lại, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, sát ý của gia hỏa này rất mạnh.
Tiềm Cung ôm quyền nói với Thẩm Sâm, “Thanh Phương Đại Đế, vị trí của ta trên Hư Không Thạch đã bị người khác chiếm đoạt, người này chẳng những chiếm lấy vị trí của ta, còn giết chết đệ tử Hồ Tiên cung ta. Bởi vì Đại Đế đang họp bàn bên trong cho nên ta không thể dùng truyền tống trận trước được, bây giờ ta hy vọng có thể dựa vào truyền tống trận của đại đế, lập tức đi đến Hư Không Thạch một chuyến.”
KHông thể dùng được là giả, căn bản là người ta không cho dùng.
“Là ai mà dám to gan như thế?” Thẩm Sâm giận dữ, thật giống như có người đoạt đi địa bàn của hắn vậy.
Tiềm Cung nói, “Đại Đế cũng biết người này, là Ngũ Vũ Vương Lam Tiểu Bố của Ngũ Vũ Tiên Giới.”
“Cái gì?” Nguyệt Linh Đại Đế Ngũ Thiên Thành cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Tiềm Cung, hắn đang nghi ngờ tên gia hỏa này đang nói dối. Tu vi của Lam Tiểu Bố chỉ sợ còn chưa đến tiên vương. Một người còn chưa đến tiên vương mà có thể cướp đoạt địa bàn của một vị cung chủ tiên đế viên mãn như hắn sao?
“Ngũ Vũ Vương? Là hắn?” Thẩm Sâm cau mày, lập tức giận dữ nói, “Ta nói tại sao mà người này không tham gia đại hội phân chia địa bàn trên Hư Không Thạch, hóa ra là đi tới Hư Không Thạch cướp địa bàn trước. Tiềm cung chủ, ngươi yên tâm đi, chuyện này ta nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời chắc chắn.”
Nói xong lại cảm thấy đáp án của mình còn chưa hoàn thiện, trên mặt Thẩm Sâm hiện lên vẻ áy náy bổ sung, “Tiềm cung chủ, qua mấy ngày chúng ta bàn bạc, vị trí trên Hư Không Thạch phải phân chia lại một lần nữa. Mặc kệ là địa bàn của Tiềm cung chủ hay là địa bàn của Thanh Phương Tiên Vực ta, đều sẽ phải bỏ ra.”
Tiềm Cung rõ ràng đã sớm biết được nội dung của buổi họp, đối mặt với ba bốn trăm cường giả tiên đế, hắn cũng biết mình không có đường để phản kháng. Hắn lập tức ôm quyền nói, “Thanh Phương Đại Đế, chuyện này Tiềm Cung ta cũng ủng hộ, nhất định phải dựa theo ý kiến của các vị tiên đình vương mà làm. Chỉ là Lam Tiểu Bố này đã giết đệ tử Hồ Tiên cung ta, ta nhất định phải bắt được hắn.”
Thẩm Sâm lộ vẻ khó cử nói. “Bởi vì buổi nghị sự lần này cũng liên quan đến chuyện tiên đình vương không tuân thủ việc phân chia vị trí trên Hư Không Thạch. Cho dù là tiên đình vương nào, chỉ cần không tuân thủ việc phân chia trên Hư Không Thạch, Thanh Phương Tiên Vực ta sẽ đại diện cho tất cả tiên vực trong tiên giới này bắt đối phương lại.”
Sau khi nói xong, tựa như lại cân nhắc vì Tiềm Cung, Thẩm Sâm nói một lần nữa, “Thế này đi, chúng ta cứ bắt Lam Tiểu Bố lại trước đã, sau đó mọi người lại bàn bạc lại một lần nữa, cuối cùng sẽ giao Lam Tiểu Bố lại cho Tiềm cung chủ, thế nào?”
“Thế thì ta đa tạ Thanh Phương Đại Đế.” Tiềm Cung ôm quyền nói cảm tạ, sắc mặt đã dễ nhìn hơn tước.
Phó hội chủ Hoành Thiên Quân của Tịch Đình thương hội đứng bên cạnh đang thầm mắng Tiềm Cung là tên ngu ngốc, Lam Tiểu Bố đáng giá không phải ở cái mạng của hắn, mà là đồ trên người hắn.
Sau khi Thanh Phương Đại Đế bắt người đi rồi, Tiềm Cung ngươi có thể lấy được cái quái gì.
Hắn đương nhiên không biết ý nghĩ của Tiềm Cung, Tiềm Cung cũng không biết trên người của Lam Tiểu Bố có rất nhiều đồ tốt, hắn chỉ cần mạng nhỏ của Lam Tiểu Bố, đồng thời bắt Ngũ Vũ Vương quay về Ngũ Vũ Tiên Giới, đi luyện hóa Ngũ Vũ Tiên Giới.
“Được, đã thế thì ngươi đi theo nhóm bọn ra trước đi.” Thanh Phương Đại Đế vung tay lên, trực tiếp kéo Tiềm Cung vào vị trí truyền tống.
Mặc dù trong lòng rất nhiều tiên đình vương ở đây đều không hài lòng, nhưng mà trước mắt ở đây chỉ có Thanh Phương Đại Đế có quyền định đoạt. Giờ phút này mới có rất nhiều người nhớ đến Lam Tiểu Bố, nếu như vị tiên đình vương không sợ trời không sợ đất kia có ở đây, Thanh Phương Đại Đế nhất định sẽ không làm như thế được.
Ba ngày trước khi phân chia danh ngạch, chính là Lam Tiểu Bố đã ra tay đuổi một vài tông môn và tiên tộc đi, tiết kiệm danh ngạch cho các tiên vực. Bởi vì Lam Tiểu Bố không sợ đắc tội người khác, mới khiến Thanh Phương Đại Đế không thể một tay che trời. Bây giờ Lam Tiểu Bố vừa đi, công việc đắc tội người này không có ai chịu làm cả.
Chương 766: Ngụy quân tử.Thanh Phương Đại Đế vô cùng hài lòng với phản ứng của mọi người, thế này là đúng rồi. Truyền tống trận là của hắn, cho dù ở trên Hư Không Thạch có địa bàn của ngươi, một khi xảy ra tình hình đột xuất, từ Thanh Phương Tiên Vực đến đó cũng phải dựa vào cái truyền tống trận này.
Trên thực tế lúc trước xây dựng cái truyền tống trận này thật sự đã tiêu tốn rất nhiều, nhưng những năm qua, phí tổn bố trí truyền tống trận đã thu về được rồi.
Thanh Phương Đại Đế dẫn đầu một nhóm ba mươi người dẫn đầu bước vào truyền tống trận, khống chế truyền tống trận này là một tâm phúc của Thanh Phương Đại Đế, thực lực là tiên đế hậu kỳ.
“Truyền tống đi.” Thanh Phương Đại Đế nói một tiếng, sau đó tiên đế khống chế truyền tống trận kia lập tức kích phát truyền tống trận, một lượng lớn tiên tinh bị thiêu đốt, từng đạo bạch quang bùng lên xung quanh. NHưng khiến mọi người trừng to mắt kinh ngạc là, bọn hắn đứng trên truyền tống trận nhưng lại không nhúc nhích tí nào. Đừng nói là không gian dao động, ngay cả dao động truyền tống cũng không có.
Tên tiên đế khống chế truyền tống trận này biến sắc, không đợi hắn nói chuyện, tiên trận đế cấp chín Khổng Khải bên cạnh lập tức bước đến trận cơ nằm ở biên giới truyền tống trận. Hẳn sờ soạng một chút, sắc mặt lập tức thay đổi, “Đại Đế, truyền tống trận này đã bị phong cấm lại rồi.”
Phong cấm truyền tống có hai cách, đầu tiên là phong cấm vị trí mở đầu, thứ hai là phong cấm vị trí đến.
Vị trí mở đầu của truyền tống trận này nằm ở Cấm Uẩn tiên thành, cũng là nằm trong địa bàn của hắn, rõ ràng sẽ không bị động tay động chân vào. Vậy thì khả năng duy nhất chính là vị trí bên phía Hư Không Thạch.
“Thẩm Sâm ta muốn nhìn xem tên Ngũ Vũ Vương này là cái quái gì, hắn cảm thấy mình là một tiên trận vương cấp bảy thì rất đáng gờm sao?” Trong mắt Thẩm Sâm bùng lên sát khí hầu như đã cô đọng thành thực chất.
Hoặc là giờ phút này, hắn đã cảm nhận được sự tức giận của Tiềm Cung lúc trước.
Khổng Khải nghiêm giọng nói, “Có thể phong ấn được đầu truyền tống trận trên Hư Không Thạch, chỉ sợ cũng không phải là một tiên trận vương cấp bảy đơn giản như vậy đâu. Hoặc là phán đoán lúc trước của ta là có chút sai lầm.”
“Bất kể có sai lầm hay không, đi thôi, chúng ta cùng đến Hư Không Thạch. Cho dù hắn có là tiên trận đế cấp chín thì tính sao chứ?” Thẩm Sâm nói xong, trực tiếp lấy ra một món pháp bảo tiên khí phi hành cực phẩm.
Nếu như ngồi tiên khí phi hành đến Hư Không Thạch, vậy thì Thẩm Sâm không còn quan trọng như trước nữa rồi. Những tiên đình vương ở đây, có ai mà chẳng có pháp bảo phi hành tiên khí cực phẩm chứ?
Trong lúc nhất thời, mấy trăm món pháp bảo phi hành lập tức xông ra khỏi Thanh Phương Tiên Vực, bay thẳng đến Hư Không Thạch.
…
Lam Tiểu Bố đã sớm bố trí xong các loại tiên trận, bây giờ hắn đang đi sâu vào bên trong Hư Không Thạch để bố trí Giảo Sát tiên trận.
Tương lai khi bí cảnh Hỗn Độn trong Hư Không đảo mở ra, nơi này chính là cửa vào. Muốn đi vào bí cảnh Hỗn Độn, nhất định phải dùng ngọc phù có khắc ấn ký trận văn hư không của hắn, nếu cưỡng ép tiến vào sẽ trực tiếp bị giết chết.
Đoàn người đến Hư Không Thạch nhanh nhất không phải là Thanh Phương Tiên Vực, cũng không phải là tiên vực lớn ghê gớm gì, mà là đoàn người Ma Huyền Tiên Vực.
“Lam đan sư…” Vừa bước lên Hư Không Thạch, Mễ Ưu Lan đã vội vàng gọi lớn.
Đi bên cạnh Mễ Ưu Lan ngoài bốn tiên đế của Tứ Đế cung thì còn có Trị Chân A của Trị gia.
Lam Tiểu Bố vừa mới hoàn thành việc bố trí tiên trận tại cửa ra vào Hư Không đảo, nghe thấy Mễ Ưu Lan gọi mình thì lập tức xuất hiện trước mặt Mễ Ưu Lan, “Ngọc Thiềm Đại Đế, đã lâu không gặp.”
Mễ Ưu Lan thở dài nói, “Thanh Phương Đại Đế đến, tất cả mọi chuyện hắn đều biết, kẻ đến không tốt.”
Ý lời nói này chính là hy vọng Lam Tiểu Bố có thể nhanh chóng chạy đi.
“Ngọc Thiềm Đại Đế, ngươi hình như cũng không xem trọng an nguy của Ma Huyền Tiên Vực lắm nhỉ.” Trị Chân A lạnh lùng nói, nàng và Lam Tiểu Bố có thù, lúc trước nếu như không phải nàng đi nhanh, đã bị Lam Tiểu Bố giết chết rồi. KHiến nàng tức giận hơn là, lần này đến đây là vì an nguy của Ma Huyền Tiên Vực, tuy nàng xem thường Mễ Ưu Lan, nhưng vẫn phải đi theo bên cạnh Mễ Ưu Lan. Mễ Ưu Lan biết rõ Thanh Phương Đại Đế ở đây có lực ảnh hưởng thế nào, vậy mà còn dám báo tin cho Lam Tiểu Bố.
Tứ Đế của Tứ Đế cung thì biết rất rõ Lam Tiểu Bố đáng sợ như thế nào, bọn hắn chỉ ôm quyền với Lam Tiểu Bố một cái, khách sáo hỏi thăm một câu.
Lam Tiểu Bố nhìn lướt qua Trị Chân A, “Trị gia ngươi đã chiếm đoạt được Nguyệt Kính Tiên Đình rồi sao? Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ta không ở Ma Huyền Tiên Vực đi. Nếu không phải là vì Ngũ Vũ Tiên Giới có chuyện, ta đã trừng trị hết cả đám Trị gia ngươi rồi. Cút đi, hôm nay nể mặt Ngọc Thiềm Đại Đế, không giết ngươi, chớ có chọc tức Bố gia ngươi.”
Lúc này Mễ Ưu Lan mới biết, Lam Tiểu Bố và Trị Chân A có thù lớn như thế.
Sau khi Lam Tiểu Bố nói xong thì ôm quyền nói với Mễ Ưu Lan: “Mễ huynh, tình cảm của ngươi ta nhận. Trên Hư Không Thạch bây giờ tốt nhất đừng lên, hôm nay ta đã chuẩn bị sẵn sàng trên Hư Không Thạch rồi, đang đợi Thẩm Sâm và Tiềm Cung đến đây chơi đùa một trận.”
Mễ Ưu Lan nghĩ đến thực lực của sư phụ Lam Tiểu Bố lúc ở Ma Huyền Tiên Vực đáng sợ như thế nào, chỉ gật gật đầu với Lam Tiểu Bố, không nói gì thêm. Sau khi truyền âm cho mấy người bên cạnh thì chủ động rút lui.
Lam Tiểu Bố là cường giả trận đạo, người khác không biết nhưng mấy người bọn họ thì biết rất rõ. Lúc trước Lam Tiểu Bố đã dựa vào Khốn Sát tiên trận cấp chín chém giết vô số Yểm Ma ở Ma Huyền Tiên Vực. Có thể khẳng định, trên Hư Không Thạch này có Khốn Sát tiên trận mà Lam Tiểu Bố bố trí.
Đối với chuyện bọn người Ma Huyền Tiên Vực đến trước, Lam Tiểu Bố cũng không cảm thấy kỳ quái. Ở Ma Huyền Tiên Vực có một cái hẻm núi Ma HUyền Hư Không, Tứ Đế của Tứ Đế cung sẽ thường xuyên vượt qua cái hẻm núi này, nếu như không có pháp bảo phi hành tốt mới là chuyện lạ. Phong Loan của hắn chính là lấy được từ Thần Vân Tiên Trì ở Ma Huyền Tiên Vực.
Chương 767: Ngụy quân tử. (2)Bọn người Mễ Ưu Lan lui ra sau không được bao lâu, hơn trăm pháp bảo phi hành đã liên tục xông đến. Nhưng mà sau khi những pháp bảo phi hành này đến thì không có một chiếc nào xông vào Hư Không Thạch.
Rất rõ ràng tất cả mọi người đều biết Lam Tiểu Bố nhất định đã bố trí Khốn Sát tiên trận trên Hư Không Thạch, nhưng có nhiều người ở đây như vậy, đương nhiên sẽ không sợ Khốn Sát tiên trận của Lam Tiểu Bố. Thế nhưng loại chuyện này không tới lượt bọn họ ra mặt, Đại Đế Thẩm Sâm của Thanh Phương Tiên Vực sẽ chủ động ra mặt.
Quả nhiên, Thẩm Sâm từ trong đám người bước ra, phía sau hắn có ba nam tử, một người trong đó Lam Tiểu Bố cũng biết, Tắc Vô Vân, cường giả Bán Thần thật sự. Bởi vậy có thể thấy được, hai người còn lại cũng là cường giả Bán Thần.
Trừ Thẩm Sâm ra, người thứ hai đứng ra chính là Tiềm Cung. Nếu như ánh mắt có thể giết người, hắn đã sớm chém Lam Tiểu Bố thành muôn ngàn mảnh rồi.
“Ta là tiên đình vương Thẩm Sâm của Thanh Phương Tiên Vực, trải qua mấy ngày mấy trăm tiên vực chúng ta bàn bạc, đã quyết định phân chia vị trí trên Hư Không Thạch lại một lần nữa. Bao gồm cả địa bàn của Thanh Phương Tiên Vực ta ở trong đó, tất cả những tiên vực, tông môn đang chiếm vị trí trên Hư Không Thạch xin mời rời khỏi Hư Không Thạch, để phân chia lại vị trí một lần nữa.” Sau khi Thẩm Sâm đến đây, không có tìm Lam Tiểu Bố gây sự trước, mà là bảo tất cả mọi người rời khỏi Hư Không Thạch.
CHín phần người trên Hư Không Thạch đã sớm biết kết quả, lúc này có không muốn rời đi cũng phải rời đi. Một số rất ít không muốn rời đi, nhưng khi nhìn thấy đại đa số người đã rời đi, bọn hắn mà không đi thì cũng chỉ có thể chịu chết. Rơi vào đường cùng, chỉ có thể rời khỏi Hư Không Thạch.
Giờ phút này phần lớn pháp bảo phi hành đều đang dừng bên ngoài Hư Không Thạch, cùng là tiên khí phi hành cực phẩm, tốc độ có khác nhau, nhưng cũng không rõ ràng như vậy.
Ánh mắt Thẩm Sâm nhìn về phía Lam Tiểu Bố, hắn lạnh lùng nói, “Ngũ Vũ Vương, ngươi không tham gia đại hội phân chia vị trí trên Hư Không Thạch thì cũng thôi đi, sau khi toàn bộ vị diện tiên giới đã quyết định xong phương án phân chia rồi, lại dám giở trò, giết người chiếm địa bàn. Hẳn là Ngũ Vũ Tiên Giới ngươi muốn đứng trên các tiên vực ở vị diện tiên giới chúng ta sao?”
Hầu như ngay khi Thẩm Sâm vừa dứt lời, Tiên Đình Vương Kế Mộc Ung của Càn Viêm Tiên Vực lập tức đứng ra nói, “Theo quy tắc mới mà chúng ta đã bàn bạc, người làm trái với phương án phân chia vị trí trên Hư Không Thạch, cho dù là ai, nhất định phải bắt lại, đồng thời đưa đến Thanh Phương Tiên Vực thẩm vấn.”
Lam Tiểu Bố nhìn chằm chằm Thẩm Sâm, từ tốn nói, “Bố gia nhà ngươi đã từng gặp qua không ít người không biết xấu hổ, nhưng lại chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ như ngươi.”
Rất rõ ràng là sau khi Thẩm Sâm biết Lam Tiểu Bố đã đến Hư Không Thạch rồi, mới thêm vào quy định xử phạt người làm trái phương án. Trên thực tế khi Lam Tiểu Bố cướp đoạt địa bàn của Tiềm Cung, phương án này còn chưa được quyết định xong.
“Tất cả mọi người đã tới chưa?” Thẩm Sâm nghiêm giọng hỏi.
Đây chính là muốn hợp tác tấn công.
Lam Tiểu Bố nhìn mấy trăm cường giả tiên đế đang bao vây bên ngoài, còn có rất nhiều cường giả tiên đế đang kéo đến, hắn bình tĩnh nói, “Các vị tiên đình vương, ta không tin lão thất phu Thẩm Sâm này lắm. Người này ngoài mặt nói một đằng, sau lưng làm một nẻo. Mọi người có biết tại sao ta lại xuất hiện ở đây không? CŨng là vì ta đã làm hỏng chuyện tốt của lão thất phu này, cho nên ngay trong đêm hắn đã dẫn người đến bao vây cửa hàng của ta, muốn giết chết ta ở Cấm Uẩn tiên thành. Chỉ là ta đây nhanh chân chạy mất, nếu không thì đã sớm bị lão thất phu này giết chết rồi. Nếu như mọi người tin hắn, nói không chừng một khắc sau hắn sẽ đâm sau lưng mọi người đấy.”
“Nói bậy nói bạ…” Kế Mộc Ưng tức giận quát lớn.
Lam Tiểu Bố hoàn toàn không đợi hắn nói xong, trực tiếp ném thủy tinh cầu ra.
Trong thủy tinh cầu ghi lại quá trình Thẩm Sâm dẫn theo một đám người đến vây giết bên ngoài cửa hàng của Lam Tiểu Bố, nhìn thấy hình ảnh rõ ràng trong hư không, sắc mặt Khổng Khải có chút tái nhợt.
Giờ phút này hắn khẳng định, Lam Tiểu Bố rất có thể là một tiên trận đế cấp chín. Nếu không thì không thể có chuyện bố trí Giám Sát Trận mà hắn lại không phát hiện ra.
“Khổng trận đế? Chuyện gì thế này?” Sắc mặt Thẩm Sâm âm trầm truyền âm cho Khổng Khải.
Khổng Khải hít một hơi, truyền âm nói, “Thanh Phương Đại Đế, nếu như đối phương không phải là tiên trận đế cấp chín, vậy thì có thủ đoạn đặc biệt bố trí Giám Sát tiên trận qua mắt chúng ta.”
Rất nhiều tiên đình vương đều theo bản năng lùi xa một chút, sự thật cho thấy Lam Tiểu Bố nói không sai. Thẩm Sâm ngoài mặt nói một đằng sau lưng làm một nẻo, vậy mà lại làm ra chuyện đi vây giết tiên đình vương của tiên vực khác. Có thể tưởng tượng được, nếu như bọn họ đắc tội với Thẩm Sâm, vật người bị vây giết không phải là bọn hắn sao? Từ giờ phút này, đã không còn người nào dám ở tại Cấm Uẩn tiên thành.
Lam Tiểu Bố tiếp tục nói, “Tên tiên đình vương Thẩm Sâm của Thanh Phương Tiên Vực này, thật ra chính là một ngụy quân tử. Ngụy quân tử này mà nói, một chữ ta cũng không dám tin. Cho nên ta quyết định tiếp nhận phương án phân chia vị trí trên Hư Không Thạch, ta sẽ phân chia lại một lần nữa. Ta hy vọng mỗi một tiên vực đều có một vị trí ở nơi này, có thể trực tiếp tiến vào bên trong bí cảnh Hỗn Độn. ĐƯơng nhiên, nếu như muốn đi theo tên ngụy quân tử Thẩm Sâm này đối phó với ta, ta tuyệt đối sẽ không khách sáo, vậy thì đảm bảo kẻ đó sẽ không có địa bàn trên Hư Không Thạch.”
“Vô Vân huynh, đợi lát nữa ta thu hút sự chú ý của Lam Tiểu Bố, ngươi và KHải KHoan thừa dịp Lam Tiểu Bố không chú ý, ra tay bắt hắn lại…” Thẩm Sâm truyền âm cho Tắc Vô Vân và Phó KHải Khoan, hắn cũng không tin hai cường giả Bán Thần ra tay, trong tình cảnh thế này mà Lam Tiểu Bố còn có thể chạy thoát.
Chương 768: Đây là tiên trận gì thế?“Thanh Phương Đại Đế, ta biết tên Lam Tiểu Bố này dựa vào cái gì rồi, đây là một tiên trận cấp tám cực kỳ xảo trá, ta quả nhiên không đoán sai, Lam Tiểu Bố là một tiên trận tôn cấp tám đỉnh phong.” Khổng Khải kích động truyền âm cho Thanh Phương Đại Đế Thẩm Sâm, hắn chắc chắn mình đã nhìn ra tiên trận mà Lam Tiểu Bố đã bố trí trên Hư Không Thạch.
Thanh Phương Đại Đế Thẩm Sâm nghe vậy thì trong lòng vô cùng vui mừng, lập tức hỏi, “Đây là tiên trận gì?”
Khổng Khải truyền âm nói: “Đây là một tiên trận Chuyển Di Khốn Sát, ngoài mặt thì nhìn có vẻ là một Khốn Sát tiên trận ẩn bình thường, nhưng nếu dùng cách bình thường để phá trận, nhất định sẽ thất bại. Ta đoán Lam Tiểu Bố này chỉ mới bước nửa bước vào hàng ngũ tiên trận đế cấp chín thôi. Tiên trận này ta có thể phá vỡ…”
Thẩm Sâm nói, “Tốt, nhân lúc Tắc Vô Vân và Khải Khoan ra tay, ngươi phải lập tức phá trận.”
Khổng Khải vừa đáp vâng, đã nghe tiên đình vương Bái Huân của Duy Tinh Tiên Vực từ tốn nói, “Ngươi chỉ là một Ngũ Vũ Vương thì là cái quái gì chứ, cũng có tư cách phân chia vị trí trên Hư Không Thạch. Cũng chỉ hiểu biết một chút về tiên trận mà thôi? Ở đây có tiên trận đế cấp chín, không đến mười người, nhưng ít nhất cũng có bảy người. Ngươi lấy dũng khí từ đâu mà dám nói ra lời như vậy?”
Lam Tiểu Bố nhìn lướt qua Bái Huân, không để ý đến gia hỏa này, mà lớn tiếng nói với đông đảo tiên đình vương đang ở bên ngoài, “Ta đã bố trí Khốn Sát tiên trận ở khắp nơi này rồi, ta cho mọi người ba giây để rời khỏi nơi này, nếu không ta sẽ kích phát đại trận, ba…”
Lam Tiểu Bố vừa mới đếm ba, mấy tiên đình vương đã nhanh chóng lui lại.
Cho dù tương lai Thẩm Sâm có nói gì, Lam Tiểu Bố nói muốn kích phát Khốn Sát tiên trận, đều là cái cớ cho bọn hắn. Thử nghĩ xem người ta đã muốn kích phát Khốn Sát tiên trận rồi, ngươi còn không cho ta rời đi sao?
Rõ ràng rất nhiều người đều nghĩ đến chuyện này, sau mấy tên tiên đình vương kia, lại có thêm một đám tiên đình vương nữa lùi lại phía sau.
“Ra tay…” Cùng lúc đó, Thẩm Sâm truyền âm cho mấy người Tắc Vô Vân và Phó Khải Khoan bên cạnh.
Tắc Vô Vân và Phó Khải KHoan tựa như dùng tốc độ thuấn di vọt đến chỗ Lam Tiểu Bố, Khổng Khải cũng nhanh chóng lấy ra mấy chục lá trận kỳ.
Hai đạo thủ ấn tiên nguyên rõ ràng vươn ra bắt được Lam Tiểu Bố, mấy tiên đình vương còn đang lui lại ở đằng xa nhìn thấy tình cảnh này đều thầm than. Ngũ Vũ Vương thật sự đã suy nghĩ hão huyền rồi, vậy mà muốn dùng một cái Khốn Sát tiên trận cấp tám đối phó với cường giả ở Thanh Phương Tiên Vực.
Thẩm Sâm cũng vô cùng vui mừng, hắn không chút do dự nói, “Giết!”
Gần ba mươi cường giả tiên đế bám theo sau Tắc Vô Vân và Phó KHải KHoan xông về phía Hư Không Thạch, giờ phút này Lam Tiểu Bố chỉ vừa hét lên một mà thôi.
Tất cả mọi người biết rõ, chữ giết cuối cùng này của Thẩm Sâm không phải nhằm vào Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố đã bị Tắc Vô Vân và Phó Khải KHoan bắt lại rồi, những tiên đế này vọt vào, chỉ là để cho mấy tiên vực khác nhìn mà thôi. Ý là, Thanh Phương Tiên Vực ta mới là chủ nhà, trước để mọi người nhìn cho rõ ràng một chút, ai mà có ý kiến gì, thì sẽ có kết cục như Lam Tiểu Bố.
“Không tốt, nhanh chóng lui lại!” Khổng Khải tựa như nhìn thấy quỷ, hét lên bén nhọn.
Giờ phút này Lam Tiểu Bố mà Tắc Vô Vân và Phó Khải Khoan vừa tóm được tựa như bọt khí, biến mất tăm. Một khắc sau, cho dù là Tắc Vô Vân hay Phó Khải Khoan, còn cả hai mươi sáu tên tiên đế lúc trước lao tới đều biến mất.
Giờ phút này Hư Không Thạch cũng biến mất, sát thế cường hãn bắt đầu tụ tập bên trong Hư Không Thạch.
Tất cả mọi người đờ đẫn nhìn Lam Tiểu Bố và những tiên đế đã biến mất sau khi vào Hư Không Thạch, sau lưng lạnh toát.
Chỉ trong thời gian chớp mắt mà đã có thể cuốn đi nhiều cường giả như vậy, trận đạo phải mạnh đến mức nào chứ.
Trong lòng Tắc Vô Vân hoảng hốt, sau khi Lam Tiểu Bố biến mất, hắn điên cuồng lui lại, lại cảm thấy một luồng lực lượng cường đại bao trùm đến. Tắc Vô Vân lấy pháp bảo ra, không chút suy nghĩ đánh ra.
Oanh! Một luồng phản lực mạnh gấp đôi tiên nguyên lực của hắn đánh về, Tắc Vô Vân phun ra một ngụm máu, toàn bộ ngực đều bị loại lực lượng tiên nguyên này đập trúng, khiến hắn cảm thấy vô cùng đè nén và ngột ngạt.
“Tiểu tử, đã vào tiên trận của Bố gia, vậy mà còn muốn ra tay với Kỳ gia ngươi, muốn chết à.” Sau khi hai chữ muốn chết chấm dứt, một cái kéo to lớn lập tức xuất hiện.
Cho dù Tắc Vô Vân không dám ra tay, nhưng cũng chỉ có thể lấy ra pháp bảo của mình ra ngăn lại. Sở dĩ hắn không dám ra tay, đó là vì vừa rồi sau khi hắn ra tay, cái phản lực kia mạnh tương đương gấp hai lần hắn, hắn khẳng định đối phương mạnh hơn hắn rất nhiều.
Nhưng khiến hắn kinh ngạc chính là, lực lượng lần này kém xa tít tắp phản lực đánh hắn lúc trước.
Chỉ trong thời gian chớp mắt, Tắc Vô Vân đã hiểu, trước đó sỡ dĩ bị phản phệ mạnh như vậy, đó là vì đối phương dựa vào lực lượng của hắn gia tăng thêm hiệu quả phản kích.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tắc Vô Vân bình tĩnh lại. Ngay khi hắn quyết định xong, tìm kiếm đường ra, sát ý trong không gian bao trùm đến. Cho dù Tắc Vô Vân hiểu rõ, ở trong Khốn Sát tiên trận này, tốt nhất là hắn đừng nên cử động, thế nhưng loại sát ý ập đến này, nếu như hắn bất động thì chẳng khác nào chịu chết.
Tắc Vô Vân nhanh chóng di chuyển sang bên cạnh, chỉ một khắc sau, mặt hắn lập tức trắng bệch, hắn nhìn thấy vị trí mà mình di chuyển đến, lại đúng vị trí ở giữa lúc kéo mở ra lớn nhất.
“Phốc!” Kéo lớn kẹp lại, cả người Tắc Vô Vân bị cắt thành hai nửa.
Chương 769: Đây là tiên trận gì thế? (2)“Ha ha, Bố gia thật là trâu, Bán Thần cái gì chứ, ở trong mắt Kỳ gia chẳng khác nào sâu kiến.” Cung Duẫn Kỳ cười ha ha, ném thân thể Tắc Vô Vân qua một bên, thân hình nhoáng lên một cái, hắn biết ở trong này còn hai tên cường giả Bán Thần nữa.
Sau khi Khốn Sát tiên trận trên Hư Không Thạch khởi động, chỉ chớp mắt thôi mà 28 cường giả đã lập tức biến mất.
Sắc mặt Thẩm Sâm tái xanh, hắn nghiêm giọng quát lên, “Lam Tiểu Bố, nếu như ngươi dám giết một tiên đế nào của Thanh Phương Tiên Vực ta, ta đảm bảo sẽ khiến cho ngươi…”
Lời Thẩm Sâm còn chưa nói xong, hắn đã nhìn thấy từng đám sương máu lơ lửng trên không trung Hư Không Thạch. Cho dù có là ngớ ngẩn cũng biết, đám sương máu kia không thể nào là Lam Tiểu Bố hay người bên cạnh Lam Tiểu Bố được, nhất định là người của Thanh Phương Tiên Vực.
Bên này Thẩm Sâm còn đang uy hiếp Lam Tiểu Bố thì người ta đã đại khai sát giới rồi.
“Đánh nát cái Khốn Sát tiên trận này cho ta.” Thẩm Sâm lửa giận bừng bừng, hận không thể bắt Lam Tiểu Bố đến trước mặt mình, lột da róc xương hắn.
Lại có thêm mười tên tiên đế nữa vọt đến, trong đó chẳng những có cường giả Bán Thần thứ ba của Thanh Phương Tiên Vực, ngay cả Tiềm Cung của Duy Tinh Tiên Vực cũng xông vào Khốn Sát tiên trận trên Hư Không Thạch để công kích Lam Tiểu Bố.
Tiềm Cung hiểu rất rõ, trong tình huống này mà hắn ra tay, Thẩm Sâm cũng sẽ không nói gì cả. Đến lúc đó nếu như bắt được Lam Tiểu Bố, hắn sẽ cướp lấy nhẫn của Lam Tiểu Bố trước rồi tính sau. Lam Tiểu Bố có thể bố trí ra loại tiên trận này, cộng thêm chuyện chỉ mới hai ba ngày đã đến được Hư Không Thạch, trên người nhất định có ẩn giấu bí mật lớn. Huống hồ ba cái Thiên Vực Bia mà hắn lấy được ở Ngũ Vũ Tiên Giới đều bị nát hết, trên người Lam Tiểu Bố nhất định còn một cái nữa. Tương lai nếu hắn muốn luyện hóa Ngũ Vũ Tiên Giới. thứ trên người Ngũ Vũ Vương đương nhiên hắn phải lấy về tay.
Mười mấy món pháp bảo vừa mới lấy ra, đám người đã nghe thấy vùng hư không xung quanh mười mấy tên tiên đế đang xông đến công kích Khốn Sát tiên trận bên ngoài Hư Không Thạch phát ra âm thanh ken két, một khắc sau, mười mấy tên tiên đế này lập tức biến mất.
KHóe miệng Khổng Khải run rẩy, “Đây là Khốn Sát tiên trận gì vậy? Đây tuyệt đối không phải là tiên trận cấp chín…”
“Khổng Khải…” Trong giọng nói phẫn nộ của Thẩm Sâm còn có chút lo lắng.
“Đây đã vượt qua cấp chín…” Lời nói của Khổng Khải ngưng lại, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một loại đại trận khác, dùng trận văn hư không bố trí đại trận, nhưng cái này sao có thể xảy ra được chứ?
Một vài vị tiên đình vương đã rút đi, nhìn thấy vậy lại lùi xa hơn một chút.
“Duyệt Trận Đế, có chuyện gì thế?” Một tiên đình vương hỏi thăm tiên trận đế cấp chín đang đứng bên cạnh, vị Duyệt Trận Đế kia thở dài, “Trình độ trận đạo của người bố trí đại trận ở đây đã đạt đến mức độ kinh người. Trăm vạn năm trước ta đã trở thành tiên trận đế cấp chín, nhưng ta vẫn không thể biết rõ được đây là tiên trận gì, ta cảm thấy đây rất có thể chính là Khốn Sát tiên trận dùng trận văn hư không bố trí nên.”
“Trận văn hư không?” Vị tiên đình vương này kinh ngạc, trong mắt lộ ra sự sợ hãi.
Tên tiên trận đế này gật đầu, “ĐÚng vậy, nếu như quả thật là dùng trận văn hư không để bố trí tiên trận, sợ là không ai có thể phá vỡ được.”
Tiên đình vương của Nguyệt Linh Tiên Đình đã lùi lại ở đằng xa cũng dại ra, hắn nhìn Hư Không Thạch phía đằng xa đang không ngừng nổi lên sương máu, trong lòng vô cùng chấn động. Loại thủ đoạn như vậy, thế mà hắn còn tưởng rằng Lam Tiểu Bố đã bị giết.
Bỗng nhiên hắn nhìn thấy mấy người còn lùi lại sớm hơn hắn, vội vàng ôm quyên nói, “Ngũ Thiên Thành Nguyệt Linh Tiên Vực xin chào mấy vị đạo hữu.”
“Nguyệt Linh Đại Đế không sợ cường thế, Mễ Ưu Lan ta vô cùng tôn kính, mấy người chúng ta đều đến từ Ma Huyền Tiên Vực.” Người lùi ra ngoài đầu tiên chính là mấy tiên đế đến từ Ma Huyền Tiên Vực.
Ngũ Thiên Thành có chút khó hiểu hỏi, “Ta vẫn luôn khâm phục Ngũ Vũ Vương, cho nên Ngũ Vũ Vương nói muốn chúng ta lùi ra xa, ta mới lập tức lùi ra xa, vì sao mấy vị còn lùi sớm hơn cả ta thế?”
Mễ Ưu Lan sờ mũi nhìn về phía bốn tên tiên đế của Tứ Đế Cung, mấy người Tứ Đế cung cũng chỉ biết cười cười xấu hổ, “Ha ha, chuyện này…”
Trừ khi điên rồi, bọn hắn mới không lùi lại. Trên thực tế khi nhìn thấy Lam Tiểu Bố đứng trên Hư Không Thạch, bọn hắn hoàn toàn không dám tiến lại gần..
Hai người Lam Tiểu Bố và Cung Duẫn Kỳ kia tổ hợp với nhau, có chuyện gì mà không làm được chứ? Người ta đơn thương độc mã đã dám xông vào Thần Vân Tiên Trì, hơn nữa còn có thể tiêu diệt hết cả một tông môn như Thần Vân Tiên Trì.
Thử nghĩ một chút xem, người ta tác chiến trên sân khách mà còn dáng sợ như vậy, bây giờ đang tác chiến trên sân nhà, Lam Tiểu Bố và Cung Duẫn Kỳ đã ở đây ít nhất là mười ngày rồi. Thứ gì nên bố trí đã sớm bố trí xong, ở lại phía trước chịu chết à?
Thẩm Sâm đã sớm lùi lại đằng xa, tay đã túa đầy mồ hôi, có sóng to gió lớn nào mà hắn chưa từng trải qua? Nhưng giờ phút này, hắn lại không biết phải xử lý chuyện này như thế nào cả.
…
Thực lực của Tiềm Cung mặc dù mạnh, nhưng cũng không hề mạnh hơn Tắc Vô Vân, lúc đầu hắn dẫn theo mấy tên thủ hạ cùng với tiên đế của Thanh Phương Tiên Vực lao lên công kích Khốn Sát tiên trận của Lam Tiểu Bố. Nhưng công kích đến mấy lần rồi, không gian xung quanh giống như bị chuyển dời đi vậy, chờ đến khi bọn họ lấy lại tinh thần thì đã ở trong Khốn Sát tiên trận rồi.
Tiềm Cung tê cả da đầu, nếu như bây giờ hắn còn không biết bên ngoài Hư Không Thạch đã được Lam Tiểu Bố bố trí Khốn Sát tiên trận, vậy thì hắn chính là heo. Hắn thật sự không hiểu rõ, vì sao nơi này có nhiều tiên trận đế như vậy, lại không ai nhìn ra được bên ngoài Hư Không Thạch cũng bố trí Khốn Sát tiên trận?
“Tiềm Cung, ta đã từng nói muốn rút hồn ngươi đốt đèn, hôm nay chính là ngày mở đầu dùng hồn phách ngươi đốt đèn.” Giọng nói của Lam Tiểu Bố truyền đến bên tai Tiềm Cung, Tiềm Cung đột nhiên giật nảy mình.
Chương 770: Xương mu bàn chân.Tiềm Cung hầu như không kịp suy nghĩ, lập tức lấy ra một cái hồ lô màu xám, miệng hồ lô mở ra, từng đóa hỏa diễm cực nóng bay về phía Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố đã sớm đề phòng Tiềm Cung, trong tay hắn ném trận kỳ ra. Nếu như hắn đơn độc chiến đấu với Tiềm Cung thì cách biệt quá xa, nhưng mà vì báo thù cho vô số oan hồn của Ngũ Vũ Tiên giới, Ngũ Vũ Vương như Lam Tiểu Bố muốn bắt sống Tiềm Cung. Nhưng hắn không ngờ thứ Tiềm Cung công kích không phải là pháp bảo mà là vô cùng vô tận hỏa diễm.
Ngọn lửa màu xám kia chỉ trong chớp mắt đã bao trùm cả người Lam Tiểu Bố, một khắc sau, quần áo, da thịt Lam Tiểu Bố đều tan rã.
Xùy! âm thanh ghê răng vang lên, Lam Tiểu Bố đang ở trong chính Khốn Sát tiên trận của mình vậy mà vẫn cảm nhận được hơi thở tử vong, Lam Tiểu Bố điên cuồng ném trận kỳ ra, Tiềm Cung bị hắn nhốt trong Khốn Sát tiên trận không còn tiếp tục công kích hắn nữa, nhưng lại không thể nào giam được hỏa diễm đang bao vây hắn.
Lam Tiểu Bố điên cuồng vận chuyển Bất Tử Quyết, nhưng ngọn lửa này quá mức đáng sợ, công pháp luyện thể trong lúc tu luyện cần phải kích thích thân thể, nhưng ngọn lửa này lại không hề kích thích hắn, mà muốn thiêu đốt hắn thành tro.
Cứ tiếp tục như vậy, hắn nhất định sẽ chết, Lam Tiểu Bố không thể nào diệt được ngọn lửa màu xám đang thiêu đốt bên ngoài thân thể hắn, chỉ có thể xông vào trong Vũ Trụ Duy Mô.
Nhưng mà tầng hỏa diễm đang bao lấy hắn kia tựa như giòi trong xương, vẫn đi theo hắn vào trong Vũ Trụ Duy Mô, hơn nữa vẫn bao quanh lấy cả người hắn, đang bắt đầu thiêu đốt máu thịt của hắn.
Sinh cơ nhanh chóng tiêu tan, Lam Tiểu Bố hoảng hốt, tiếp tục thế này thì hắn không thể kiên trì được quá ba khắc. Hắn nhanh chóng nuốt một viên đan dược chữa thương, đồng thời nuốt hai giọt Hư Không Tiên Tủy.
Nhưng cái này chỉ trị được phần ngọn mà thôi, khi tiên đan và Hư Không Tiên Tủy trong cơ thể bị tiêu hao gần như không còn lại, hắn vẫn sẽ bị ngọn lửa này thiêu đốt thành tro.
Giờ phút này Lam Tiểu Bố thật sự có chút hối hận, hắn đã xem thường một tiên đế. Khốn Sát tiên trận cấp chín của hắn có lợi hại thế nào đi nữa thì hắn cũng chỉ là một tiên vương mà hôi.
“Răng rắc!” Thậm chí Lam Tiểu Bố còn nghe thấy tiếng hỏa diễm đang thiêu đốt da thịt bên ngoài, thiêu cháy một phần máu thịt, bây giờ đang thiêu đốt đến xương cốt của hắn, nếu như không nhờ đến hai giọt Hư Không Tiên Tủy và tiên đan kia, giờ phút này chỉ sợ hắn chỉ còn lại Nguyên Thần mà thôi. Nhưng mà Nguyên Thần còn chưa chắc có thể an toàn. Từ cường độ của ngọn lửa này, thiêu đốt cả Nguyên Thần hình như cũng không phải là chuyện không thể.
“Bố gia, có cần ta giúp một tay không?” Ở đằng xa truyền đến giọng của Cung Duẫn Kỳ.
Trước đó Lam Tiểu Bố đã nói với Cung Duẫn Kỳ, hắn thân là tiên đình vương của Ngũ Vũ Tiên giới, hắn phải tự tay bắt lấy Tiềm Cung, báo thù cho vô số oan hồn ở Ngũ Vũ Tiên giới, cho nên Cung Duẫn Kỳ vẫn luôn không đến đây.
“Không được qua đây…” Giọng nói Lam Tiểu Bố khàn khàn, thật giống như vọng từ trong Địa Ngục ra. Hắn biết rõ, đừng thấy Cung Duẫn Kỳ là tiên đế đỉnh phong, đối phó với ngọn lửa này chưa chắc đã tốt hơn hắn.
Âm thanh hỏa diễm thiêu đốt máu thịt xương cốt khiến người ta sợ hãi khiến Cung Duẫn Kỳ đứng đằng xa cũng cảm thấy không được bình thường, hắn muốn đến đó, nhưng lại phát hiện Lam Tiểu Bố đã phong tỏa vùng không gian chỗ hắn lại.
Giờ phút này Lam Tiểu Bố lập tức nghĩ đến Mạc Khâu, trên người Mạc Khâu có một loại băng hàn cực hạn, có lẽ có thể giúp hắn ngăn cản loại hỏa diễm đáng sợ này.
Nhưng mà Lam Tiểu Bố lập tức từ bỏ ý nghĩ này, nếu làm vậy chỉ sợ hắn sẽ chết nhanh hơn thôi.
Thái Sơ Hằng Hỏa! Đúng rồi, hắn còn có Thái Sơ Hằng Hỏa.
Nghĩ là làm, Lam Tiểu Bố lập tức lấy Thái Sơ Hằng Hỏa bao trùm bên ngoài thân thể của mình. Khiến Lam Tiểu Bố vui mừng chính là, Thái Sơ Hằng Hỏa lại có thể cắn nuốt ngọn lửa đang bao trùm trên người hắn.
Lam Tiểu Bố lập tức liều mạng vận chuyển Bất Tử Quyết, hắn muốn tranh thủ thời gian cho Thái Sơ Hằng Hỏa.
Khi Thái Sơ Hằng Hỏa không ngừng cắn nuốt hỏa diễm bên ngoài cơ thể, tốc độ tan rã máu thịt trên người Lam Tiểu Bố càng ngày càng chậm. Từ ban đầu là khó có thể chịu đựng, dần dần Lam Tiểu Bố có thể chống cự lại, sau đó, Lam Tiểu Bố có thể mượn nhờ hỏa diễm để luyện thể. Những nơi bị ngọn lửa thiêu đốt qua cũng bắt đầu từ từ khôi phục.
Khi Thái Sơ Hằng Hỏa bộc ra ánh sáng chói mắt, hỏa diễm bao lấy bên ngoài Lam Tiểu Bố đã sớm bị Thái Sơ Hằng Hỏa cắn nuốt hết.
Thái Sơ Hằng Hỏa tấn cấp?
Lam Tiểu Bố xòe tay ra, một ngọn lửa màu xanh xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, bên ngoài ngọn lửa màu xanh này có bảy vòng tròn màu vàng. Giờ phút này, hỏa diễm của hắn đã tấn cấp thành tiên diễm cấp bảy.
Lam Tiểu Bố thở phào một hơi, ở bên trong Khốn Sát tiên trận của mình, hắn suýt chút nữa đã chết trong tay Tiềm Cung. Nếu như ở trên đường mà hắn bị Tiềm Cung cản lại, hắn cũng chỉ có một con đường chết. Cũng may không phải là không thu hoạch được gì, ít nhất thì tiên diễm Thái Sơ Hằng Hỏa của hắn cũng đã tấn lên được một cấp.
Rời khỏi Vũ Trụ Duy Mô, Lam Tiểu Bố lại vào trong Khốn Sát tiên trận của hắn trên Hư Không Thạch. Cảm nhận toàn thân trên dưới mình bị đốt vô cùng khốn đốn, Lam Tiểu Bố có chút sợ hãi. Bên trong Khốn Sát tiên trận của mình, cũng chưa chắc là đã bình yên vô sự. Vũ trụ mênh mông, thứ hắn không biết còn quá nhiều. Lần này nếu như không phải có Thái Sơ Hằng Hỏa, ngay cả Vũ Trụ Duy Mô cũng không thể cứu được hắn.
Oanh! Từng tiếng ầm vang truyền đến, Lam Tiểu Bố lấy mấy lá trận kỳ ra vứt xuống.
Tiềm Cung đang điên cuồng công kích xung quanh Khốn Sát tiên trận.
Chương 771: Xương mu bàn chân. (2)Trong vùng không gian giam giữ Tiềm Cung, Cung Duẫn Kỳ không thể vào được.
Thực lực của Cung Duẫn Kỳ là tiên đế đỉnh phong, ở trong tầng tầng tiên trận cấp chín của Lam Tiểu Bố, hắn có thể giết chết tiên đế ở trong đó, nhưng không mạo hiểm như Lam Tiểu Bố giết Tiềm Cung.
Dựa theo yêu cầu của Lam Tiểu Bố, tiên đế trong Khốn Sát tiên trận này, hắn sẽ giết hết, không để lại bất cứ người sống nào.
Không gian xung quanh đột nhiên biến đối, loại cảm giác đè nén trước đó biến mấy, Tiềm Cung đang công kích Khốn Sát tiên trận cũng dừng lại, chờ đến khi hắn quay đầu lại nhìn thấy Lam Tiểu Bố, thật sự hoảng sợ như vừa nhìn thấy quỷ.
“Ngươi…” Tiềm Cung nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố, làm sao có thể thế được? Phụ Cốt Hỏa Diễm của hắn, cho dù là cường giả Bán Thần, bị dính phải thì cũng chỉ có một con đường chết.
Mà Lam Tiểu Bố mặc dù bị đốt có chút khó coi, nhưng lại còn có thể sống sờ sờ đứng trước mặt hắn.
Lam Tiểu Bố lại nuốt thêm một giọt Hư Không Tiên Tủy, da thịt bên ngoài bị ngọn lửa thiêu đốt nhanh chóng khôi phục lại.
“Làm sao ngươi bị dính Phụ Cốt Hỏa Diễm của ta mà không có vấn đề gì?” Tiềm Cung cuối cùng cũng hỏi một câu mà trong lòng vẫn luôn cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Không đúng, Phụ Cốt Hỏa Diễm của hắn đâu?
Tay Tiềm Cung xòe ra, hồ lô rơi vào trong tay. Trong hồ lô vẫn còn một lượng lớn Phụ Cốt Hỏa Diễm, nhưng những thứ này hắn vẫn chưa luyện hóa. Hắn luyện hóa còn chưa đến một phần vạn Phụ Cốt Hỏa Diễm, những Phụ Cốt Hỏa Diễm mà hắn đã luyện hóa đã biến mất.
Lam Tiểu Bố vung tay ra ném mấy lá trận kỳ xuống, Thất âm Kích cuốn theo âm bạo liên miên, giờ phút này tựa như thiên quân vạn mã xông đến, hắn sẽ không cho Tiềm Cung có cơ hội thiêu đốt hắn nữa.
Hồ lô trong tay Tiềm Cung chỉ trong nháy mắt đã cao hơn trăm trượng, rộng mấy chục trượng cản trước người hắn. Nhưng sau đó Tiềm Cung nhanh chóng cảm thấy không đúng, hắn rõ ràng đã chắn hồ lô ở trước người, vì sao chỉ chớp hắn mà hắn đã đứng ở phía trước hồ lô rồi?
Kích mang liên miên kéo theo kích âm sôi trào cuồn cuộn ập đến, hơi thở tử vong đè ép khiến Tiềm Cung cảm thấy ngạt thở, hắn điên cuồng muốn lấy pháp bảo công kích của mình ra, nhưng hắn cảm thấy giờ phút này động tác của hắn lại trở nên cực kỳ chậm chạp.
“A!” Tiềm Cung hét lên, liều mạng thiêu đốt tinh huyết và tuổi thọ của mình, tiên nguyên bạo phát, cuối cùng hắn cũng có thể lấy ra được một thanh trường đao.
Bành! Kích âm liên miên lúc này bùng nổ, hóa thành vô sô kích mang phủ trời ngập đất đánh tới, ở trong khốn trận, trường đao trong tay Tiềm Cung còn chưa kịp phóng ra đao mang đã bị kích mang bao trùm.
Phốc phốc phốc! Từng tia máu bắn ra từ ngực Tiềm Cung, Tiềm Cung lấy đao chống xuống đất, chống thân thể mình nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố, máu từ trong khóe miệng hắn tràn ra, trong mắt hắn không có chút thù hận nào, chỉ nói từng câu từng chữ, “Ngươi thắng, nếu như không phải ở đây có tiên trận Hư Không, ngươi đã sớm chết trong tay ta rồi. Ta chỉ muốn biết, làm sao ngươi thoát được Phụ Cốt Hỏa Diễm của ta.”
Đối với Tiềm Cung mà nói, nếu như không có trận văn hư không, cho dù là Khốn Sát tiên trận cấp chín, Lam Tiểu Bố cũng không thể giết được hắn. Hư Không Khốn Sát tiên trận, hắn hoàn toàn không thể nào ra tay được, cho nên hắn bị áp chế hoàn toàn.
Lam Tiểu Bố lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiềm Cung, “Ngươi không có tư cách hỏi ta vấn đề này, hôm nay ta phải rút hồn phách ngươi luyện hóa, báo thù cho hơn 200.000 oan hồn vô tội ở Ngũ Vũ Tiên giới ta.”
Tiềm Cung cười thê thảm, “Ngươi còn chưa có tư cách luyện hồn ta…”
Nói xong, hắn không chút do dự niết hóa Nguyên Thần của mình.
Nhưng sắc mặt hắn lập tức tái nhợt, không biết từ lúc nào thức hải của hắn đã bị những xiềng xích không thuộc về thần hồn của hắn khóa lại, những xiềng xích này khóa chặt Nguyên Thần của hắn lại, khiến hắn không thể nào niết hóa Nguyên Thần của mình.
“Để cho ta tự vẫn, ta đồng ý mọi yêu cầu của ngươi…” Trong lòng Tiềm Cung vô cùng hoảng sợ.
“Tự vẫn?” Lam Tiểu Bố khinh thường châm chọc một câu, vươn tay ra cầm lấy một đạo Nguyên Thần. Trong tiên trận cấp chín của Lam Tiểu Bố, Tiềm Cung là một cường giả tiên đế, lúc này chẳng có chút cơ hội phản kháng nào.
Lam Tiểu Bố giữ chặt Nguyên Thần Tiềm Cung lại, bố trí xong một cái Hư Không Tiên Cấm Trận, sao đó ném Nguyên Thần của Tiềm Cung vào trong tiên trận này, dùng một ngọn lửa thiêu đốt Nguyên Thần đó.
“A…” Tiếng kêu đau đớn thảm thiết của Tiềm Cung từ trong Hư Không Thạch truyền ra ngoài, cả người đổ sụp trên mặt đất, Lam Tiểu Bố cất đồ của Tiềm Cung đi, dùng một ngọn lửa thiêu đốt thân thể của Tiềm Cung.
Bên ngoài Hư Không Thạch, Thẩm Sâm đã sớm lùi đến một nơi thật xa, tiếng kêu thảm thiết của Tiềm Cung khiến hắn hoàn toàn mất đi một tia may mắn trong lòng.
Lam Tiểu Bố vung tay dừng lại tất cả Khốn Sát tiên trận trên Hư Không Thạch, Hư Không Thạch lại hiện ra rõ ràng một lần nữa.
Tất cả mọi người nhìn Hư Không Thạch, trên Hư Không Thạch nằm ngổn ngang mấy chục bộ thi thể. Hư Không Thạch vốn có màu đỏ sậm nay lại bị nhuộm đỏ một lần nữa.
“Lam Tiểu Bố, ngươi thân là Ngũ Vũ Vương, thế mà trước khi lượng kiếp đến, đồ sát mười mấy tiên đế, lương tâm của ngươi đâu rồi?” Thẩm Sâm chỉ vào Lam Tiểu Bố, hắn quả thật có chút sợ hãi.
Không có người nào để ý đến lời Thẩm Sâm nói, tất cả mọi người đều nhìn thấy ở biên giới Hư Không Thạch có một cái Hư Không Tiên Cấm Trận, ở trong đó có giam một Nguyên Thần, Nguyên Thần này đang bị hỏa diễm thiêu đốt, Nguyên Thần kia còn đang kêu rên. Đây mới là đốt hồn thật sự, đối với tu sĩ mà nói, đây là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất.
Tất cả mọi người đều biết rõ, đó là Nguyên Thần của Tiềm Cung. Mười mấy tên tiên đế và cường giả Bán Thần xông vào Hư Không Thạch, Lam Tiểu Bố chỉ thiêu đốt Nguyên Thần của một mình Tiềm Cung, có thể thấy được Lam Tiểu Bố hận Tiềm Cung đến mức nào.
Chương 772: Tửu điếm Hòa Bình trên Hư Không Thạch.Lam Tiểu Bố đứng ở biên giới Hư Không Thạch, nhìn Thẩm Sâm, “Thẩm Sâm, ngươi mà còn dám lải nhải thêm nửa chữ nữa, người có tin ta trực tiếp giết luôn Thanh Phương Tiên vực của ngươi không? Thanh Phương Tiên vực lợi hại lắm sao? Thế nào ta cũng có thể diệt hết.”
Thẩm Sâm ngừng lại một chút, nhìn Tiềm Cung còn đang kêu rên ở kia, hắn thật sự không dám nói nhảm tiếp nữa. Bàn về thực lực, hắn cũng không mạnh hơn Tiềm Cung, thậm chí còn yếu hơn một chút. Mà Ngũ Vũ Vương trước mắt này chính là một tên điên, chẳng những là tên điên, mà còn là tên điên có thực lực đáng sợ đến kinh người.
Thấy Thẩm Sâm đã ngậm miệng lại, lúc này Lam Tiểu Bố mới ôm quyền nói với đông đảo tiên đình vương của những tiên vực còn lại, “Các vị tiên đình vương, nói thật, cái Hư Không Thạch này ta hoàn toàn có năng lực độc chiếm một mình, sau đó bán vị trí cho mọi người. Nhưng ta không muốn làm như vậy, bởi vì lần này dù sao cũng là tai nạn của vị diện tiên giới, ta không muốn dựa vào tai nạn này mà phát tài.”
“Ngũ Vũ Vương thật khảng khái. TRái phải rõ ràng, ta vô cùng khâm phục loại người đại nghĩa, nhận rõ thị phi như Ngũ Vũ Vương.” Một tiên đình vương lớn tiếng nói.
Sau khi lời này vừa dứt, lại có hơn mười người phụ họa.
Lam Tiểu Bố biết đây là đang vuốt mông ngựa, những người này miệng nói thì rất hay, nếu như có người thật sự không muốn giao địa bàn ra, có lẽ sẽ xảy ra một trận hỗn chiến. Nơi này quả thật đã được hắn bố trí rất nhiều loại tiên trận, nhưng người ta nhiều người, có thể ở bên ngoài từ từ đánh vào.
Chuyện hắn có thể bố trí Hư KHông tiên trận lúc này nhất định đã bại lộ, cho dù không thể tìm thấy được tiên trận đế Hư Không cấp chín, nhưng đông đảo tiên đế công kích trong thời gian dài, vẫn có thể phá hủy Hư Không tiên trận mà hắn bố trí. Dù sao thì nơi mà hắn khống chế cũng chỉ lớn có bấy nhiêu.
HƠn nữa, tiên giới mênh mông, ai biết có tiên trận đế hư không nào hay không? Chỉ cần có một tiên trận đế hư không, vạch ra rõ được vị trí Hư Không tiên trận của hắn, vậy thì hắn chỉ có nước đi bán muối thôi.
Sở dĩ Thẩm Sâm phải chịu thiệt thòi, là bởi vì hắn ta quá khinh thường hắn, ban đầu cũng không biết toàn bộ nơi này đã bị hắn bố trí Hư Không tiên trận mà thôi. Chỉ cần Thẩm Sâm coi trọng hắn một chút, cho dù Thẩm Sâm không làm được gì hắn thì hắn cũng sẽ không làm gì được Thẩm Sâm.
Lam Tiểu Bố tiếp tục nói, “Ta dự định chia Hư Không Thạch thành 130 vị trí, vị diện tiên giới chúng ta có tất cả là 108 tiên vực, mỗi tiên vực sẽ chiếm được một vị trí mà không có bất cứ điều kiện nào. Còn dư hai mươi hai vị trí, ta chia nó làm thành cửa hàng, đây cũng là vì sự thuận tiện cho các tu sĩ ở trên Hư Không Thạch. Cửa hàng này bất kỳ ai cũng có thể mua sắm, cho nên hai mươi hai vị trí này, cần phải bỏ ra Tiên Linh mạch thượng phẩm hoặc đồ vật có giá trị tương đương, tiên tinh và Tiên Linh mạch thượng phẩm trở xuống ta không lấy. Các vị có ý kiến gì không?”
“Ta không có ý kiến.” Lúc này lập tức có người lớn tiếng nói. Sau đó hầu như chín phần người đều lớn giọng bảo không có ý kiến gì.
Thế này thì còn ý kiến gì nữa? Lam Tiểu Bố đã chủ động chia Hư Không Thạch ra cho mọi người mà không có bất cứ điều kiện gì cả, chẳng lẽ ngươi còn không cho phép người khác được kiếm thêm chút thu nhập sao?
Thẩm Sâm đã hận không thể giết chết Lam Tiểu Bố, bây giờ hoàn toàn không dám nói nhảm nửa câu, Lam Tiểu Bố chỉ nói mấy câu đã được đa số tiên vực ủng hộ, hắn vừa mới tổn thất nặng nề, bây giờ Thanh Phương Tiên vực lấy cái gì mà đấu với người khác?
Lam Tiểu Bố lại nói lần nữa, “Nếu như thế, vậy ta chia Hư Không Thạch thành 130 vị trí. Hai mươi hai vị trí trong đó ta sẽ cắt tách ra, còn 108 vị trí còn lại, mọi người rút thăm đi, rút được nơi nào thì sẽ ở chỗ đó. Các vị có dị nghị gì không?”
Lam Tiểu Bố vừa nói xong câu đó, hắn bỗng nhiên cảm thấy có gì đó kỳ quái, tựa như có một đạo quy tắc đột nhiên trở nên rõ ràng, hắn lập tức hiểu ra chuyện gì.
Hư Không Thạch sẽ hoàn toàn bị phong ấn lại trước ba năm, nói cách khác, muốn tham gia vào bí cảnh Hỗn Độn trên Hư Không đảo mười năm sau, nhất định phải đến Hư Không Thạch trước ba năm để chờ, nếu không sẽ không thể vào được.
“”Hư Không Thạch sắp bị phong ấn?” Có tiên đình vương ngạc nhiên kêu lên.
Vừa nghe thấy lời ấy, Lam Tiểu Bố biết tin tức này không chỉ có một mình hắn cảm nhận được, mà tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được.
Ngũ Thiên Thành nghiêm giọng nói, “Ta còn tưởng chỉ có một mình ta cảm nhận được, xem ra trước khi Hư Không đảo mở ra, Hư Không Thạch sẽ bị phong ấn lại.”
Vốn dĩ còn có rất nhiều người định ở lại bên ngoài Hư Không Thạch, chờ bí cảnh Hỗn Độn mở ra thì lại vào trong cũng như nhau, bây giờ nghĩ lại, đây là ý nghĩ ngây thơ đến mức nào. Hư Không Thạch tồn tại, rất có thể là vì bí cảnh Hỗn Độn trong Hư Không đảo.
“Ngũ Vũ Vương, Tịch Đình thương hội ta muốn mua một vị trí, xin hỏi giá bao nhiêu?” Hoành Thiên Quân làm sao còn nhớ được thù hận giữa mình và Lam Tiểu Bố.
Rất rõ ràng, nơi này bây giờ là do Lam Tiểu Bố định đoạt, cho dù tìm Lam Tiểu Bố tính sổ như thế nào, trước tiên phải tìm được một vị trí trên Hư Không Thạch trước rồi nói.
Lam Tiểu Bố nhìn thoáng qua Hoành Thiên Quân, Tịch Đình thương hội, đây cũng là một thế lực có thù lớn với hắn. Nếu như hôm nay không phải hắn dựa vào Hư Không Khốn Sát tiên trận ngăn cản Thẩm Sâm, chỉ sợ người thứ hai nhào lên ra tay với hắn sau Thẩm Sâm chính là Tịch Đình thương hội.
Tịch Đình thương hội vừa ra mặt, các đại tiên môn, tiên tộc cũng kéo nhau tiến lên muốn lấy một vị trí.
Bên trong bí cảnh Hỗn Độn có bao nhiêu đồ tốt, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được. bây giờ trước khi bí cảnh Hỗn Độn mở ra thì nơi đây sẽ bị phong ấn lại, vậy thì có ở lại bên ngoài Hư Không Thạch chờ đợi cũng chẳng có chút ý nghĩa nào. Lúc này, giá trị vị trí trên Hư Không Thạch không có nào đánh giá được.
Chương 773: Tửu điếm Hòa Bình trên Hư Không Thạch. (2)Thẩm Sâm siết chặt hai tay thành nắm đấm, Thanh Phương Tiên vực vì bí cảnh Hỗn Độn này đã sớm mưu đồ từ mấy chục năm trước, bây giờ tiên đan đế đang ở tại Thanh Phương Tiên vực có ba tên, không chỉ như vậy, còn có mười mấy thiên tài đan đạo đỉnh cấp. Đây là đang chờ sau khi bí cảnh Hỗn Độn mở ra, dựa vào tiên linh thảo đỉnh cấp trong đó bồi dưỡng ra cường giả Đan Đạo tiên đan đế.
Lam Tiểu Bố làm như vậy, quyền chủ động của Thanh Phương Tiên vực đều bị mất hết, quan trọng nhất là lần này Thanh Phương Tiên vực đã bị tổn thất quá nhiều cường giả, đủ để Thanh Phương Tiên vực từ tiên vực cấp cao nhất rơi xuống. Không nói là hạng chót, nhưng cũng chẳng còn tư cách nào mà diễu võ giương oai. Thanh Phương Tiên vực hắn muốn dựa vào tài nguyên trong bí cảnh Hỗn Độn để cường giả Bán Thần có thể rời khỏi Tiên giới, bây giờ toàn bộ kế hoạch đã bị Lam Tiểu Bố bóp chết, còn bồi dưỡng cường giả Đan Đạo làm gì nữa?
Nhìn thấy đông đảo tiên môn, tiên tộc và thương hội đều muốn có được vị trí, Lam Tiểu Bố dứt khoát nói, “Các vị đạo hữu, vị trí trên Hư Không Thạch sẽ được rút thăm phân chia vào ba ngày sau. Còn mua vị trí trên Hư Không Thạch, sẽ đợi sau khi rút thăm kết thúc thì sẽ bắt đầu đấu giá, nơi đấu giá sẽ nằm trên Hư Không Thạch. Trước mắt, ta hy vọng lập tức xây dựng một cái quảng trường giao đấu phân chia danh ngạch ở bên ngoài Hư Không Thạch. Bởi vì thời gian quá gấp rút, chúng ta không thể kéo dài giao đấu đến một năm sau được.”
Tiên đình vương của Hòa Vũ Tiên Vực Cố Sấm đã biết Củng hộ pháp của tiên vực bọn hắn đã từng đắc tội với Ngũ Vũ Vương, giờ phút này nhanh chóng đứng ra nói, “Ngũ Vũ Vương, ngươi chịu trách nhiệm rên Hư Không Thạch đã vất vả rồi. Cái quảng trường bên ngoài này cứ giao cho chúng ta xây dựng đi, nhiều nhất là ba ngày nhất định có thể xây dựng xong.”
“Đúng, quảng trường bên ngoài cứ giao cho chúng ta xây dựng.” Lập tức có Tiên ĐÌnh vương khác phụ họa.
Lam Tiểu Bố vất vả cái rắm ấy, nhưng Ngũ Vũ Vương người ta bây giờ đang nắm trong tay quyền phân chia vị trí trên Hư Không Thạch. Bởi vì tin tức quy tắc của Hư Không đảo nhắc nhở mọi người, trước khi Hư Không đảo mở ra, Hư Không Thạch sẽ bị phong ấn lại. Có thể nói so với trước đó, giá trị của Hư Không Thạch càng tăng lên nhanh chóng. Trước đó còn cho rằng cứ xem như không tiến vào Hư Không Thạch, ở bên ngoài chờ đợi cũng không có vấn đề gì. Bây giờ không còn ai nghĩ như vậy nữa, không tiến vào Hư Không Thạch, vậy thì chắc chắn không thể tiến vào bí cảnh Hỗn Độn được rồi.
“Được, vậy thì vất vả cho mọi người rồi.” Lam Tiểu Bố ôm quyền nói xong thì lập tức xoay qua nói với Cung Duẫn Kỳ và Kiều Hưng, “Cung lão ca, ngươi và Kiều Hưng phụ trách xây dựng một cái tửu điếm Hòa Bình trên Hư Không Thạch. Hư Không Thạch sẽ bị khóa lại trước khi bí cảnh Hỗn Độn mở ra, Tửu điếm Hòa Bình Hư Không Thạch này nhất định có thể kiếm được một món lời lớn.”
“Để ta lo.” Cung Duẫn Kỳ vỗ vỗ ngực, hắn biết sắp phát tài lớn rồi. Mở tửu điếm ở chỗ này, vậy nhất định sẽ kiếm lời lớn.
…
Thời gian ba ngày nhanh chóng trôi qua, ở bên ngoài Hư Không Thạch, đã dựng lên một cái quảng trường hư không có diện tích mấy vạn mét vuông.
Nhiều tiên đình vương như vậy, còn có nhiều tiên để hợp lực xây dựng nên một cái quảng trường hư không. Cộng thêm còn có Lam Tiểu Bố ở bên cạnh nhìn, đương nhiên sẽ không quá mức keo kiệt.
Lam Tiểu Bố nhìn quảng trường khổng lồ này, cũng cảm thấy vô cùng dễ chịu. Có lúc, bàn bạc không có ích lợi gì, chỉ có lợi ích và nắm đấm, mới là cách giải quyết hữu hiệu nhất.
“Xin tất cả tiên đình vương và các bằng hữu muốn mua vị trí trên Hư Không Thạch, xin mời tiến vào Hư Không Thạch.” Lam Tiểu Bố cũng không hề rời khỏi Hư Không Thạch, mà là đứng trên Hư Không Thạch lớn tiếng gọi một tiếng.
Cho dù rất nhiều tiên đình vương còn có chút do dự, dù sao trên Hư Không Thạch đâu đâu cũng là đại trận mà Lam Tiểu Bố bố trí, nhưng mà bọn người Ngũ Thiên Thành và Mễ Ưu Lan đều không chút do dự vọt vào trong Hư Không Thạch.
Đặc biệt là Mễ Ưu Lan, hắn vẫn vô cùng tin tưởng nhân phẩm Lam Tiểu Bố. Ma Huyền Tiên vực mà không có Lam Tiểu Bố, đã sớm không có, còn có thể đợi lượng kiếp đến?
Nhìn thấy đông đảo Tiên Đình vương tiến vào trong Hư Không Thạch, Thẩm Sâm cắn răng một cái, cũng chỉ có thể dẫn theo mấy người tiến vào Hư Không Thạch.
Cái này liên quan đến sự tồn vong của Thanh Phương Tiên vực, cũng liên quan đến cơ hội hắn có thể bước lên được tầng thứ cao hơn, cho dù có liều chết, hắn cũng không thể từ bỏ.
Tất cả mọi người sau khi tiến vào Hư Không Thạch, lập tức nhìn thấy hơn một trăm vị trí đã được phân chia tốt, trên mỗi một vị trí còn có đánh số.
KHiến người khác chú ý nhất không phải là hơn một trăm vị trí đã phân chia này, mà là một tòa kiến trúc cao ngất, trên hư không bên ngoài tòa kiến trúc này có mấy chữ to lơ lửng, Tửu điếm Hòa Bình Hư Không Thạch.
Trong lòng Thẩm Sâm có một ngọn lửa muốn bùng cháy, địa bàn trên Hư Không Thạch còn chưa có phân chia, Lam Tiểu Bố này đã xây trước một cái tửu điếm cho bản thân mình rồi. Tửu điếm, nghe thấy cái tên là biết có liên quan đến tức lâu rồi.
Cho dù trong lòng rất tức giận, Thẩm Sâm cũng không thể không nhịn xuống. Trên thực tế, người giống Thẩm Sâm cảm thấy khó chịu với Lam Tiểu Bố rất nhiều. Lúc đầu mọi người đã chiếm được vị trí trên Hư Không Thạch rồi, bây giờ lại phải để mọi người phân chia lại một lần nữa. Nếu như phân chia một lần nữa, vậy thì mọi người sẽ nằm trên cùng một vạch xuất phát, hết lần này đến lần khác, Ngũ Vũ Vương đã chiếm trước một vị trí còn chưa nói, còn tự mình mở một cái tửu điếm.
Nghĩ đến đây là địa bàn của Lam Tiểu Bố, nơi này không biết có bao nhiêu Hư Không sát trận ẩn, bọn họ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Cũng may Lam Tiểu Bố không khởi động Khốn Sát tiên trận đối phó với mọi người, mà chỉ ôm quyền nói với mọi người, “Các vị tiên đình vương, tông chủ tông môn, tộc trưởng tiên tộc. 108 vị trí ở đây tất cả mọi người đã nhìn thấy rồi, có một vài vị trí tương đối tốt, có một vài chỗ thì hơi kém một chút. Bây giờ mọi người phải dựa vào vận may của mình, rút ra được vị trí nào thì đến vị trí đó.”
Nói xong, Lam Tiểu Bố vung tay ném ra 107 cái thẻ số. Bây giờ hắn là người phân chia trên Hư Không Thạch, đương nhiên sẽ không tham gia rút thăm. Mặc kệ người có phục hay không, nếu đã tới nơi này, cũng phải dựa theo quy tắc của hắn mà làm.
Chương 774: Phân chia.107 thẻ số, chỉ chớp mắt đã bị lấy đi mấy 105 cái.
Lam Tiểu Bố khó hiểu hỏi, “Trước đó khi tổ chức đại hội tiên vực ở Cẩm Uẩn tiên thành, bao gồm cả Ngũ Vũ Tiên giới ta nữa thì cũng chỉ có 103 tiên vực. Lần này lại có thêm ba cái tiên vực nữa, là ba tiên vực nào đến thế?”
Ba tên nam tử bước lên trước, nói chuyện đầu tiên chính là một cường giả tiên đế viên mãn, hắn hành tiên thủ lễ với Lam Tiểu Bố một cái, “Lợi Nguyên Sát của Vĩnh Mậu Tiên Vực kính chào Ngũ Vũ Vương, Vĩnh Mậu Tiên Vực ta cùng với người của Khải Tầm Tiên Vực, Hành Loan Tiên Vực đến đây, bởi vì trên đường xảy ra chút chuyện, cho nên mới đến chậm.”
Hai người còn lại cũng tiến lên thành tiên thủ lễ, “Mục Hất của Khải Tầm Tiên Vực, Hồ Minh Chi của Hành Loan Tiên Vực kính chào Ngũ Vũ Vương.”
Sau khi ba người này nói xong, không đợi Lam Tiểu Bố hỏi đã chủ động lấy điệp văn có vương ấn tiên vực của mình ra.
Sắc mặt Thẩm Sâm và mấy cường giả của Duy Tinh Tiên Vực đều khó coi. Chỉ là một Ngũ Vũ Vương, cảnh giới chỉ mới tiên vương, cũng dám xem mình là chủ của cả tiên giới mình. Nhìn tiên đình vương của tiên vực khác khi đối mặt với Lam Tiểu Bố đều lộ ra vẻ kính cẩn, điều này khiến bọn họ vô cùng khó chịu.
Lam Tiểu Bố nhìn thấy điệp văn khó hiểu nhìn Hồ Minh Chi hỏi, “Vì sao người mới tới cảnh giới tiên vương?”
Cảnh giới tiên vương không có gì kỳ quái, nhưng một tu sĩ có cảnh giới tiên vương lại chủ động lấy ra điệp văn tiên vực mới là kỳ quái. Trong tình huống bình thường, loại chuyện này đều do tiên đình vương làm. Lam Tiểu Bố không tin còn có tiên vực giống như hắn, có một tiên đình vương là tiên vương.
Hồ Minh Chi lại hành tiên thủ lễ một lần nữa, trên mặt vô cùng đau buồn nói, “Lúc chúng ta đến đây, trên đường gặp phải bọn cướp hư không, bọn hắn cướp đoạt đồ đạc của chúng ta, đồng thời giết chết tiên đình vương của Hành Loan Tiên Vực ta. Cũng bởi vì đám cướp hư không này mà chúng ta mới đến trễ.”
Lam Tiểu Bố thầm nghĩ, ba tiên vực liên thủ đến đây, còn bị bọn cướp hư không giết mất một tiên đình vương trong đó, bọn cướp hư không này rất mạnh đó. hắn gật đầu, “Cũng không tính là trễ, ít nhất thì các ngươi cũng lấy được vị trí trên Hư Không Thạch, đồng thời có cơ hội tranh đoạt danh ngạch tiến vào bí cảnh Hỗn Độn.”
Giờ phút này tất cả tiên đình vương của các tiên vực đều tìm về vị trí của mình, có một vài tiên đình vương rút được chỗ tốt thì vô cùng mừng rỡ. Những tiên đình vương rút được vị trí kém hơn thì chỉ có thể nhận mệnh, dù sao thì cũng tốt hơn là không có.
Sắc mặt Thẩm Sâm đen như đáy nồi, vận may hắn không tốt, rút trúng vị trí chẳng những kém mà diện tích còn nhỏ.
Vốn Thanh Phương Tiên vực là chủ đạo, vị trí Thanh Phương Tiên vực chiếm được là lớn nhất, bây giờ lại lấy được một vị trí ở cạnh góc. Cơn giận này, cho dù như thế nào hắn cũng phải nhả ra.
TRên Hư Không Thạch không làm gì đuợc Lam Tiểu Bố, một khi Lam Tiểu Bố này lạc đàn, nhất định phải bắt được hắn. Đối phó với loại người như Lam Tiểu Bố rất đơn giản, chỉ cần không để hắn có cơ hội bố trí tiên trận là được.
Những tiên đình vương đến đây, hầu như ngay khi lấy được vị trí của mình thì lập tức dùng hộ trận vây lại. Tất cả mọi người hiểu rõ, cục diễn mỗi ngày hỗn chiến trên Hư Không Thạch cuối cùng cũng biến mất.
Chỉ cần Lam Tiểu Bố ở nơi này, chỉ cần không có người nào hoàn toàn phá vỡ các loại đại trận của Lam Tiểu Bố trên Hư Không Thạch, thì sẽ không có ai dám đoạt địa bàn ở chỗ này.
“Các vị tiên đình vương, việc phân chia vị trí trên Hư Không Thạch đã kết thúc, tiếp theo đây chính là tranh đoạt danh ngạch, cho nên những chuyện khác chúng ta cũng cần phải nắm chắc thời gian. Ở chỗ ta có 20 vị trí trên Hư Không Thạch muốn bán ra, vị trí thứ nhất là số 109, vị trí số 109 ở nơi nào ta tin tất cả mọi người đã nhìn thấy. Bằng hữu nào muốn mua vị trí 109, bây giờ xin mời ra giá, bất kỳ người nào muốn đều có thể mua, người nào trả giá cao nhất thì sẽ được.” Lam Tiểu Bố nói xong thì giơ một cái thẻ số lên.
“Chúng ta ra ba đầu Tiên Linh mạch thượng phẩm.” Hoành Thiên Quân của Tịch Đình thương hội lập tức nói.
“Sáu đầu Tiên Linh mạch thượng phẩm.” Lúc này có người đứng ra tăng giá, hơn nữa một lần mà đã tăng thêm gấp đôi, có thể thấy được người này định tốc chiến tốc thắng, hy vọng nhanh chóng lấy được một chỗ.
“Bảy đầu Tiên Linh mạch thượng phẩm…” Rất rõ ràng loại sách lược này không có hiệu quả, vẫn có người tăng giá.
…
Rõ ràng có đến 20 vị trí, nhưng ngay cái vị trí thứ nhất đã cạnh tranh kích liệt như vậy.
Cuối cùng vị trí số 109 đã bị Tịch Đình thương hội dùng chín đầu Tiên Linh mạch thượng phẩm lấy đi. Khi giao nhận chín đầu Tiên Linh mạch thượng phẩm thì đồng thời cầm luôn thẻ số 109 đi.
Lam Tiểu Bố lấy thẻ số 110 ra, còn chưa bắt đầu lên tiếng đã nghe Mưu Y Trần truyền âm đến, “Lam huynh, Cửu Kiếm Tiên Sơn ta muốn một vị trí, thế nhưng chúng ta chỉ có thể lấy ra bốn đầu Tiên Linh mạch thượng phẩm, số Tiên Linh mạch còn lại chúng ta từ từ đi lấy…”
Mưu Y Trần đến, Lam Tiểu Bố đã sớm nhìn thấy. Chỉ là ban đầu Mưu Y Trần nói quay về tông môn bàn bạc, kết quả bàn bạc thì không thấy đâu, hắn cũng hiểu ý của đối phương. Thanh Phương Tiên vực quá cường đại, hắn chọc rất nhiều chuyện, theo Cửu Kiếm Tiên Sơn, Ngũ Vũ Vương như hắn chỉ sợ khó sống được bao lâu, cho nên không đến còn có thể hiểu được, dù sao thì Cửu Kiếm Tiên Sơn cũng nằm ở Thanh Phương Tiên vực.
Nói lời này, mặt Mưu Y Trần có chút xấu hổ. Trong lòng hắc cực kỳ bất mãn với Cửu Kiếm Tiên Sơn, hắn đã nói với mấy trưởng lão của Cửu Kiếm Tiên Sơn rất nhiều lần, nhất định phải ngay lúc Lam Tiểu Bố vừa mới tới mà giúp đỡ Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố không phải là tiên đình vương đơn giản. Hắn tận mắt nhìn thấy Lam Tiểu Bố bố trí hộ trận cho Ngũ Vũ Tiên giới, tiên đình vương bình thường làm sao có thể bố trí hộ trận của một giới được?
Nhưng cho dù như vậy, mấy trưởng lão Cửu Kiếm Tiên Sơn kia vẫn vô cùng khinh thường. Bọn hắn cảm thấy nếu như Cửu Kiếm Tiên Sơn tiếp tục đi cùng với Lam Tiểu Bố, rất có thể Cửu Kiếm Tiên Sơn sẽ bị Thanh Phương Tiên Đình đả kích, cuối cùng tông môn bị hủy diệt cũng là chuyện có thể xảy ra.
Chương 775: Phân chia. (2)Nhưng mà sự thật lại đánh một cái tát lên mặt các trưởng lão của Cửu Kiếm Tiên Sơn, Lam Tiểu Bố chẳng những sống rất tốt, mà còn giết được ba cường giả Bán Thần mười mấy cường giả tiên đế của Thanh Phương Tiên vực. Cường giả Bán Thần của Thanh Phương Tiên vực mạnh đến mức nào, Cửu Kiếm Tiên Sơn đương nhiên biết rất rõ. Đối mặt với Ngũ Vũ Vương, Thanh Phương Đại Đế Thẩm Sâm của Thanh Phương Tiên Đình bây giờ ngay cả rắm cũng không dám thả.
Giờ phút này Lam Tiểu Bố bắt đầu đấu giá vị trí trên Hư Không Thạch, Cửu Kiếm Tiên Sơn vô cùng nôn nóng. Mặc dù Mưu Y Trần không tình nguyện, thế nhưng chưởng môn và các trưởng lão đều truyền âm cho Mưu Y Trần, hy vọng Mưu Y Trần có thể lấy được một vị trí.
“Không cần, cứ lấy bốn đầu Tiên Linh mạch thượng phẩm đi, ngươi trực tiếp tăng giá, đến lúc đó chỉ cần đưa ta bốn đầu Tiên Linh mạch thượng phẩm là được.” Lam Tiểu Bố trực tiếp truyền âm, Mưu Y Trần ở Ngũ Vũ Tiên giới đợi hắn rất lâu, hơn nữa cùng một đường dẫn hắn đến Thanh Phương Tiên vực. Ngay cả vị trí trên Hư Không Thạch cũng là Mưu Y Trần hắn cho, cho nên Lam Tiểu Bố nhận phần ân tình này.
“Đa tạ Lam huynh.” Mưu Y Trần vô cùng vui mừng, lập tức kêu lên, “Mười đầu Tiên Linh mạch thượng phẩm.”
Vị trí số 110 không ngoài ý muốn bị Cửu Kiếm Tiên Sơn lấy đi, mười dầu Tiên Linh mạch thượng phẩm, không phải là thứ mà tông môn bình thường có thể lấy ra.
…
Những vị trí sau đó, trên cơ bản đều mất khoảng mười đầu Tiên Linh mạch thương phẩm bán ra. Có thể mua được vị trí ở nơi này, không có ai mà không phải là thương hội hoặc tông môn cao cấp nhất, nếu không thì chính là tiên đình vương của tiên vực.
Thẩm Sâm nhìn thấy vị trí của Thanh Phương Tiên vực ở trên Hư Không Thạch còn không bằng những tiên môn kia, trong lòng nghẹn lửa giận mà không thể nào nói nên lời.
“Đại Đế, ta có một biện pháp có thể xử lý Lam Tiểu Bố.” Có một tiên đế bên cạnh truyền âm cho hắn, người vừa nói chuyện chính là thành chủ Trường KHâm của Cẩm Uẩn tiên thành. Trường Khâm có thể làm thành chủ của Cẩm Uẩn tiên thành, rõ ràng là tâm phúc của Thẩm Sâm.
Lúc trước hắn ở trong hội nghị tiên vực đối phó với Lam Tiểu Bố không thành công, ngược lại còn bị Lam Tiểu Bố phản kích. Lần này cho là Lam Tiểu Bố nhất định phải chết, cho nên lại theo tới đây.
Bây giờ Thanh Phương Tiên vực đã tốn thất mất hai ba mươi tiên đế, còn tổn thất mất ba tên cường giả Bán Thần. Điều này khiến tiếng nói của Thanh Phương Tiên vực yếu đi nhiều, ngay cả cạnh tranh vị trí trên Hư Không Thạch cũng không có chút sức lực nào.
Thẩm Sâm mừng rỡ, lập tức truyền âm nói, “Biện pháp gì?”
Trường Khâm truyền âm nói, “Thật ra Thanh Phương Tiên vực chúng ta tổn thất nhiều cường giả như vậy, theo một góc độ nào đó mà nói, đây chưa chắc là chuyện xấu nhất. Chuyện này sẽ càng khích lệ bọn hậu bối của Thanh Phương Tiên vực ta cố gắng, nhanh chóng bổ khuyết vào chỗ trốn cường giả Bán Thần.”
Trước khi nghĩ kế, phải khiến Thẩm Sâm có ý chí chiến đấu. Phải cần cho hắn cảm thấy, chết mất mấy Bán Thần cảnh và một đống tiên đế không phải là chuyện gì lớn lao.
Thẩm Sâm gật đầu, ý của lời này hắn hiểu. Đó chính là ba cường giả Bán Thần chết rồi, còn chết một vài cường giả tiên đế viên mãn. ĐỐi với hắn mà nói, việc khống chế Thanh Phương Tiên vực lại càng chắc chắn hơn. Khỏi cần phải nói, ngay cả ba tên cường giả Bán Thần kia đã thường xuyên làm lơ lời hiệu lệnh của hắn. Không chỉ như vậy, lần này Thanh Phương Tiên vực phát động cuộc thi đấu đan dược ở các tiên vực, chính là do ba tên cường giả Bán Thần này làm ra.
Trường KHâm thấy sắc mặt Thẩm Sâm đã trở nên khá hơn một chút, lại truyền âm nói tiếp. “Tu vi của Ngũ Vũ Vương chắc hẳn là tiên vương cảnh, nhưng mà tối đa cũng là tiên vương sơ kỳ mà thôi. Lúc trước khi quyết định ra phương án phân phối danh ngạch, hắn cũng tham gia, đồng thời còn đồng ý phương án phân phối. Muốn lấy được danh ngạch tiến vào bí cảnh Hỗn Độn nhất định phải để tiên vương ở các tiên vực tiến hành giao đấu, đến lúc đó, chỉ cần phái tiên vương khiêu chiến danh ngạch của Ngũ Vũ Tiên giới là được rồi.
Mà lần này Ngũ Vũ Tiên giới bao gồm cả Ngũ Vũ Vương, chỉ có hai tiên vương. Ta cũng không tin Lam Tiểu Bố sẽ không ra trận, hắn không ra trận vậy sẽ chọc giận tất cả tiên vực, một mình hắn có mạnh đến đâu đi nữa nhưng làm sao có thể đối kháng với một trăm tiên vực? CHỉ cần hắn lên đài giao đấu, giết hắn có khác nào giết gà đâu chứ?”
“Ta lo hắn cũng bố trí Hư Không tiên trận bên ngoài quảng trường kia.” Thẩm Sâm nói, cái ý tưởng này hắn cũng nghĩ đến, chỉ lo lắng Lam Tiểu Bố cũng bố trí Hư Không tiên trận trên quảng trường hư không bên ngoài kia thôi.
Trường KHâm cười he he, “Đại đế không cần lo lắng, nơi này mặc dù không có người tinh thông trận đạo Hư Không, nhưng cũng có một vài tiên trận đế có tiếp xúc qua. Nhiều tiên trận đế ở đây như vậy, Lam Tiểu Bố kia mà dám lợi dụng trận pháp khi giao đấu, đó chính là đang tìm đường chết. Huống hồ, ta đoán Lam Tiểu Bố không bố trí Hư Không tiên trận bên ngoài kia đâu.”
“Được, nhanh gọi Thanh Phương Thập Vương dùng tốc độ nhanh nhất đến đây, cho dù là ai, nếu như có thể vặn đầu Lam Tiểu Bố xuống mang đến đây cho ta, đó chính là người thừa kế của Thanh Phương Tiên vực ta.” Thẩm Sâm lập tức nói.
“Vâng.” Sau khi Trường KHâm đáp lời thì mới phát tin tức ra.
Sau khi vị trí cuối cùng đã được đấu giá xong, Lam Tiểu Bố chủ động nói, “Việc phân chia vị trí trên Hư Không Thạch đã kết thúc, kinh doanh như thế nào là chuyện của mọi người, bây giờ chúng ta sẽ đi tranh đoạt danh ngạch. Nếu như giao đấu, vậy đương nhiên phải có trọng tài. Những tiên đình vương ở nói này, đều là trọng tài. Một khi có dị nghị về chuyện thắng bại, bất cứ tiên đình vương nào cũng có thể nói ra, mọi người cùng nhau bàn bạc đưa ra phán đoán.” Lam Tiểu Bố nói một câu khiến tất cả mọi người đều hiểu.
LOại trọng tài cho cuộc tranh đoạt danh ngạch này hoàn toàn không quan trọng, danh ngạch tiến vào bí cảnh Hỗn Độn, ai mà không điên cuồng tranh đoạt? Xác suất lớn nhất chính là ai còn sống thì là kẻ chiến thắng, chết chính là thua.
Chương 776: Cuộc tranh đoạt đẫm máu.Ở giữa quảng trường khổng lồ bên ngoài Hư Không Thạch, đã có một cái đài đấu pháp.
Khiến Lam Tiểu Bố không ngờ được là, người đầu tiên xông lên đài lại là Hồ Minh Chi.
Hồ Minh Chi hành tiên thủ lễ với đông đảo tiên đình vương rồi nói, “Ta muốn khiêu chiến với Thanh Phương Tiên vực, xin mời Thanh Phương Tiên vực phái người ra sân.”
Hồ Minh Chi đại diện cho Hành Loan Tiên Vực, bởi vì đến chậm, cho nên không lấy được danh ngạch nào. Đương nhiên tiên vực không lấy được danh ngạch nào không phải chỉ có một mình tiên vực hắn, có một vài tiên vực đến trước cũng không lấy được danh ngạch.
Rất nhiều người có chút ngây người, một cái tiên vực đến sau, thế mà lại dám khiêu chiến với Thanh Phương Tiên vực tương đương với chủ nhà?
Nhưng mà rất nhanh mọi người đã hiểu ra, Hồ Minh Chi đúng là tới chậm, nhưng hắn biết rõ tình hình. Thanh Phương Tiên vực quả thật rất mạnh, đó là trước đó, bây giờ Thanh Phương Tiên vực thật sự không tính là gì cả. Chết mất mười mấy tiên đế, ba cường giả Bán Thần cũng bị giết.
Nói không chừng bây giờ Thanh Phương Tiên vực ngay cả tiên vực bình thường cũng không sánh bằng, đây là thứ nhất. Thứ hai là tiên đình vương Thẩm Sâm của Thanh Phương Tiên vực rõ ràng đã đắc tội với tiên đình vương Lam Tiểu Bố của Ngũ Vũ Tiên giới, ở nơi này Ngũ Vũ Vương nhất ngôn cửu đỉnh, đắc tội với Lam Tiểu Bố mà có được gì tốt? Bây giờ hắn khiêu chiến với Thanh Phương Tiên vực, cũng đã cho thấy Hành Loan Tiên Vực đang đứng về phía Ngũ Vũ Vương.
Càng nhiều người khâm phục sự quả quyết của Hồ Minh Chi, mặc dù Thanh Phương Tiên vực bị thương cân động cốt, nhưng vẫn rất mạnh. Trước mắt biện pháp tốt nhất là không nên đi đắc tội là được rồi, Hồ Minh Chi chủ động đắc tội, đây là hành vi quả quyết về hàng không chút do dự.
Sắc mặt Thẩm Sâm âm trầm, không phải vì Thập Vương của Thanh Phương Tiên vực chưa đến mà tức giận, mà là bởi vì một tiên vực nhỏ mà hắn còn chưa từng nghe nói qua ngay trong trận giao đấu đầu tiên đã dám khiêu chiến Thanh Phương Tiên vực, chẳng khác nào đang đánh bốp bốp lên mặt Thanh Phương Tiên vực hắn. Nhưng tiểu tiên vực này dám lớn lối như vậy, đương nhiên là do Lam Tiểu Bố.
KHông giết Lam Tiểu Bố, chỉ sợ hắn sẽ có tâm ma.
“Cái tên Hồ Minh Chi này không sợ chết gì nhỉ, nhìn tu vi của hắn chắc là tiên vương tầng sáu, lại dám lên đài tranh đoạt danh ngạch.” Cung Duẫn Kỳ đứng bên cạnh Lam Tiểu Bố cười he he.
Lam Tiểu Bố lắc đầu, “Hắn không phải là không sợ chết đâu, mà là bởi vì Hành Loan Tiên Vực chỉ có một mình hắn, nếu như hắn không đi tranh đoạt danh ngạch, vậy vị trí của hắn tên Hư Không Thạch cũng không dùng được.”
Lam Tiểu Bố cũng không cho rằng Hồ Minh Chi chắc chắn sẽ thua, hắn cũng là tiên vương, lúc là tiên vương sơ kỳ hắn cũng đã giết được tiên tôn hậu kỳ đấy thôi. Thực lực và cảnh giới tu vi có đôi khi không liên quan đến nhau lắm.
KHiến Lam Tiểu Bố xem trọng Hồ Minh Chi, không phải là bởi vì Hồ Minh Chi không sợ chết, mà là Hành Loan Tiên Vực nhất định khi đến đây cũng có mấy tiên đế và tiên vương, vì sao đến được đây chỉ có một mình hắn, ngay cả tiên đình vương cũng vẫn lạc? Có thể sống sót trong tay của bọn cướp đường hư không kia, như vậy đã cho thấy hắn có chút thủ đoạn.
“Không biết là tiên vực nằm trong góc nào của hư không, cũng dám khiêu chiến Thanh Phương Tiên vực ta, vậy để Khê Kiều ta chăm sóc ngươi một chút.” Một tên nam tử có thân hình cao lớn bay lên đài đấu pháp.
Sau khi nói xong, hắn lấy ra một cái ngọc phù tiến vào bí cảnh Hỗn Độn đặt trên Hư Không Viên Bàn ở biên giới đài đấu pháp.
Đây là quy củ, mỗi một người bị khiêu chiến, nhất định phải lấy ra một cái danh ngạch. Nếu như người khiêu chiến cũng có ngọc phù danh ngạch tiến vào bí cảnh Hỗn Độn, hắn cũng phải lấy ngọc phù đó đặt trên Hư Không Viên Bàn ở biên giới đài đấu pháp, người nào thắng sẽ lấy được hai mảnh ngọc phù . Nếu như người khiêu chiến không có danh ngạch tiến vào bí cảnh Hỗn Độn, vậy chiếc nhẫn của người bị giết sẽ thuộc về người bị khiêu chiến.
Khê Kiều? Lam Tiểu Bố lập tức nhớ ra, đây là thúc của tên Khê Trầm Thủy kia mà? Hắn là thống lĩnh hộ thành của Cấm Uẩn tiên thành. KHê Trầm Thủy bị Cung Duẫn Kỳ làm thịt, Khê Kiều này chỉ sợ là đã chuẩn bị chờ khiêu chiến với Ngũ Vũ Tiên giới hắn rồi.
Tranh tài nhìn như có quy tắc, thật ra chẳng có chút quy tắc nào. Chỉ cần lên đài là đã có thể ra tay, chỉ cần chết thì xem như thua. Còn phạm quy? KHông tồn tại. KHông muốn chết, vậy thì nhận thua sớm đi.
Hồ Minh Chi hoàn toàn không để ý đến Khê Kiều, sau khi nhìn thấy ngọc phù danh ngạch đã được Khê Kiều bỏ vào biên giới đài đấu pháp, trường thương trong tay đã cuốn theo một vùng thương ảnh đánh về phía Khê Kiều.
Pháp bảo của Khê Kiều là một đôi chũm chọe, loại pháp bảo này rất quỷ dị, bình thường người có thể khống chế được đều là cường giả.
KHi thương ảnh đánh tới, đôi chũm chọe của Khê Kiều lập tức huyễn hóa thành bạt mang đầy trời.
Một khắc sau trên đài đấu pháp đều ngập tràn bạt mang và thương ảnh, tiên nguyên nổ tung. Cũng may đài đấu pháp này là do tiên đế cùng nhau xây dựng lên, tuy dao động đấu pháp mạnh, nhưng cũng không thể hủy đài đấu pháp này đi.
Lam Tiểu Bố nhìn thấy đôi chũm chọe của Khê Kiều, trong lòng thầm khen gia hỏa này lợi hại. Một khi dùng đôi chũm chọe này kích phát thần thông, vùng không gian kia toàn bộ là bạt mang. Đổi thành tiên vương khác, đừng bảo là chống cự, trong loại bạt mang ngập trời này, chỉ sợ đã sớm bị cắt thành ngàn mảnh.
Càng khiến Lam Tiểu Bố tán thưởng là Hồ Minh Chi, khó trách tiên đế cũng không thể thoát được tay bọn cướp đường hư không mà gia hỏa này lại có thể trốn được, còn đi cùng với tiên đình vương khác đến Hư Không Thạch này.