Khí Vũ Trụ (Bản Dịch Full)

Chương 47 - Chương 872: Bí Mật Dưới Đáy Chiểu Nê Hà

Chương 872: Bí mật dưới đáy Chiểu Nê Hà

Thần niệm Lam Tiểu Bố lại thẩm thấu xuống dưới một lần nữa, đồng thời vận chuyển Đoán Thần Thuật.

Thần niệm vừa thẩm thấu vào trong Chiểu Nê Hà lại bị cắn nuốt tiếp, lần này Lam Tiểu Bố đã có chuẩn bị, bởi vì không ngừng vận chuyển Đoán Thần Thuật, cho nên thần niệm cũng không hoàn toàn bị cắn nuốt hết. KHông chỉ như vậy, bởi vì công pháp này đối kháng với lực lượng cắn nuốt thần niệm, khiến thần niệm của hắn ngưng luyện được một tia.

Nơi này quả nhiên có thể tu luyện Đoán Thần Thuật, tu vi của Lam Tiểu Bố không thể nào tiến thêm, đương nhiên sẽ không chút do dự tiếp tục thẩm thấu thần niệm vào trong Chiểu Nê Hà.

Đoán Thần Thuật của Lam Tiểu Bố bây giờ là cấp chín, theo những gì hắn hiểu về Đoán Thần Thuật, sau khi thần niệm đến cấp chín, không thể nào tiến bộ được thêm nữa. Nhưng lần này, Lam Tiểu Bố cảm nhận được Đoán Thần Thuật của mình có sự tiến bộ, chẳng lẽ còn có thể bước vào cấp mười? bookstore.vip - ebook truyện giá rẻ

Cho dù có thể đột phá lên cấp 10 hay không, thần niệm của Lam Tiểu Bố vẫn tiếp tục ngưng luyện

Một ngày nào đó vào nửa năm sau, thần niệm của Lam Tiểu Bố lại tăng cường thêm một tia nữa, sau đó thức hải đột nhiên ầm vang, sau đó thức hải không ngừng khuếch trương. Không chỉ như vậy, thần niệm của hắn khi thẩm thấu vào bên trong Chiểu Nê Hà không còn cảm giác bị cắn nuốt nữa.

Nói cách khác, lực lượng bên trong Chiểu Nê Hà đã không còn có thể ngăn chặn thần niệm của hắn nữa, thần niệm của hắn đã cao hơn quy tắc lực lượng của Chiểu Nê Hà.

Đây là thần niệm đã đột phá lên cấp 10?

Rất nhanh Lam Tiểu Bố đã xác định, thần niệm của mình tuyệt đối đã đột phá cấp 10, giờ phút này thần niệm cua hắn đã vượt xa tu vi của hắn.

Lam Tiểu Bố không còn tiếp tục rèn luyện thần niệm của mình, mà không còn kiêng kị thẩm thấu thần niệm của mình vào sâu trong Chiểu Nê Hà.

KHi thần niệm không ngừng tiến sâu vào trong Chiểu Nê Hà, Lam Tiểu Bố chấn động phát hiện ra, ở sâu bên dưới Chiểu Nê Hà, hắn nhìn thấy vô số cây hình trụ cực lớn. Mỗi một cây đều vô cùng thô to, nghiêng nghiêng ở trong Chiểu Nê Hà, không biết kéo dài đến nơi nào.

Thần niệm của Lam Tiểu Bố di chuyển trên những cây cột hình trụ này, hắn cảm nhận được một loại lực lượng đại trận đỉnh cấp, đây hình như là một loại đại trận dẫn đạo.

HÌnh trụ to lớn, đại trận dẫn đạo, cắn nuốt thần niệm, còn có một tít thần linh khí…

Lam Tiểu Bố đột nhiên nghĩ đến vết nứt ở Tịch Thần cốc, vết nứt kia cũng càng ngày càng mở rộng, mà thứ tràn ra từ trong vết nứt kia, cũng là thần linh khí.

Nếu như những thần linh khí này đến từ cùng một nơi, vậy thì tất nhiên sẽ là Thần giới.

Những cây trụ to lớn này chắc hẳn không phải là do tự nhiên sinh ra, nếu là do người bố trí, vậy bố trí những hình trụ này để làm gì? Hơn nữa muốn dẫn cái gì? CHẳng lẽ dẫn thần linh khí đến tiên giới sao?

Lam Tiểu Bố đột nhiên nghĩ đến một khả năng, những hình trụ này và vết nứt ở Tịch Thần cốc giống nhau. Những cây trụ này có phải chính là đại trận Chuyển Di dẫn lượng kiếp từ Thần giới đến đây hay không? Thần giới chuyển lượng kiếp đến Tiên giới, cũng không thể chỉ dựa vào thực lực của một cá nhân. Cây trụ bên dưới Hư Không Chiểu Nê Hà rất có thể là đại trận Chuyển Di này, đại trận này dẫn lượng kiếp đến Tiên giới, sau đó sẽ bộc phát ở Tịch Thần cốc.

Nếu là như vậy, thế thì giữa Chiểu Nê Hà và Tịch Thần cốc nhất định có một giới vực giao tiếp.

Lam Tiểu Bố đã quyết định, chờ sau khi chuyện ở Côn Khư Hải kết thúc, phải nghĩ cách đến Chiểu Nê Hà một chuyến, xem xét tình hình thế nào.

Nếu như suy đoán của hắn là chính xác, vậy thì hắn phải phá cái đại trận này đi. Cho dù tương lai hắn nhất định sẽ đến Thần giới, nhưng Thần giới dựa vào đâu mà muốn đẩy tai nạn về cho Tiên giới?

Quy tắc thiên địa ở Tiên giới vốn yếu ớt hơn Thần giới, loại lượng kiếp này đối với Thần giới mà nói có lẽ chỉ hủy diệt đi một khu vực, nhưng đối với Tiên giới thì sẽ hủy diệt toàn bộ Tiên giới.

36 lá trận kỳ của Thiên Cương trận bàn là do hắn phân phát ra, nhưng Thiên Cương trận bàn có tác dụng hay không, bản thân Lam Tiểu Bố cũng không biết, hắn cũng chỉ mới nghe đồn ở bên ngoài mà thôi. Nếu như có thể không cần đến Thiên Cương trận bàn mà vẫn giải quyết được vấn đề này, thế thì không còn gì tốt hơn.

Lam Tiểu Bố còn đang suy nghĩ làm cách nào để lượng kiếp không thể dẫn đến Tiên giới được, Lượng Trường Tư lại đi đến trước mặt Lam Tiểu Bố.

“Lam đạo hữu.” Lượng Trường Tư kính cẩn kêu một tiếng.

Lam Tiểu Bố mở to mắt nhìn Lượng Trường Tư đang cẩn thận từng li từng tý một trước mặt mình, “Lại có chuyện gì nữa? Không phải tiên thuyền đã đi qua Hư Không Chiểu Nê Hà rồi sao?”

Lượng Trường Tư vội vàng nói, “Quả thật là như vậy, chỉ là lần này có chút không đúng. Trước đó mỗi lần vượt qua Hư Không Chiểu Nê Hà, đều có trụ lớn bùn nhão phóng lên tận trời, thậm chí trong những cây trụ lớn bùn nhão của Chiểu Nê Hà này còn có lực hút. Rất nhiều tiên thuyền khi vượt qua Chiểu Nê Hà, cũng bởi vì những cái trụ lớn bùn nhão này mà bị rơi xuống Chiểu Nê Hà. Nhưng lần này Chiểu Nê Hà rất yên tĩnh, trừ sóng trên Chiểu Nê Hà ra, không nhìn thấy bất cứ cây trụ bùn nhão nào cả.”

“Thế không phải là càng tốt hơn sao?” Lam Tiểu Bố từ tốn nói.

Lượng Trường Tư sợ hãi nói, “Dựa theo kinh nghiệm của các tiên thuyền của Côn Khư Hải khi vượt qua Hư Không Chiểu Nê Hà, nếu như khi vượt qua Chiểu Nê Hà, không có trụ lớn bùn nhão, khi vượt qua nơi này tám chín phần sẽ gặp phải vết nứt hư không. Một khi gặp phải vết nứt hư không này, thập tử vô dinh. Cho đến bây giờ, không có bất cứ tiên thuyền nào có thể chạy thoát khỏi vết nứt hư không.”

“Vết nứt hư không?” Lam Tiểu Bố nhíu mày, nếu như quả thật là vết nứt hư không, vậy thì đúng là rất phiền phức.

Lượng Trường Tư nói, “Ta cũng không biết rõ, bởi vì chuyện này ta chưa từng gặp phải, nhưng ta thật ra có thấy hình ảnh trên thủy tinh cầu mà người khác truyền đến. Tên tu sĩ truyền hình ảnh này, ngay sau đó đã bị vết nứt cắn nuốt.”

Chương 873: Bí mật dưới đáy Chiểu Nê Hà (2)

Không đợi Lam Tiểu Bố nói chuyện, Lượng Trường Tư đã lấy thủy tinh cầu ra.

Lam Tiểu Bố nắm lấy thủy tinh cầu kích phát, hắn nhìn thấy một cái lỗ đen, lỗ đen này từ nhỏ biến thành lớn, nhanh chóng biến thành kích thước vô cùng khoa trương. Sau đó hắn nhìn thấy một nửa chiếc tiên thuyền đều bị hút vào trong đó. Hình ảnh trên thủy tinh cầu dừng lại ở đây, rõ ràng là chủ nhân của thủy tinh cầu này cũng đã bị hút vào trong lỗ đen.

Lam Tiểu Bố ném thủy tinh cầu cho Lượng Trường Tư, đứng trên boong thuyền của tiên thuyền hư không, nhíu mày nhìn chằm chằm phía trước. Phía trước không có cái gì cả, tựa như là một con đường vô cùng bằng phẳng.

Thế nhưng lúc này trong lòng Lam Tiểu Bố cũng có một cảm giác xấu. Loại cảm giác này rất quái gị, tựa như một khắc sau thế giới của hắn sẽ kết thúc vậy.

Chuyện này có chút không đúng, Lam Tiểu Bố lập tức bắt đầu khắc họa trận văn.

Hắn là tiên trận đế, bị giới hạn vởi tu vi và trình độ luyện khí, khi dùng trận kỳ bố trí tiên trận thì đẳng cấp còn không cao bằng hắn dùng trận văn bố trí trận pháp. Bây giờ thần niệm của hắn đã mạnh hơn một cấp độ, có thể khắc họa ra trận văn hư không đỉnh cấp.

Có sáu thế lực lớn ở Côn Khư Hải, sáu thế lực này lần lượt là Đại Côn Tiên Cung, Vô Lượng phường thị, Tam Tiên điện, Loan Tiểu đảo, Côn Khư tiên thị, Long Minh cốc.

Nhưng trừ sáu thế lực lớn này ra, còn có rất nhiều thế lực khác cũng không kém tồn tại, ví dụ như LƯợng gia ở Côn Khư Hải cũng là một trong số đó.

Lượng gia của Côn Khư Hải tuy rằng chưa được xếp trong sáu thế lực lớn kia, nhưng cũng được người khác âm thầm xưng tụng là thế lực thứ bảy ở Côn Khư Hải. Chỉ dựa vào tiên thuyền mà Lượng gia Côn Khư Hải kinh doanh đến Tiên giới, cũng có thể thấy được thế lực của Lượng gia ở Côn Khư Hải mạnh đến mức nào. Vụ làm ăn này không phải cứ có tiên thuyền hư không là có thể làm, mà là phải có một nguồn lực khổng lồ chèo chống.

Gia chủ Lượng gia Lượng Liên Phong là cường giả tiên đế cấp cao nhất, còn bộ phận cường giả Bán Thần Cảnh hư giả kia, nghe đồn Lượng Liên Phong cũng có thể giết chết trong chớp mắt. Đương nhiên mấy vị Bán Thần cảnh hư giả này, ở Lượng gia cũng có, hơn nữa không phải chỉ có một.

Lượng Huân Thiên, Lượng Biên Ảnh đều là cường giả Bán Thần như vậy. Trừ bọn họ ra, Lượng gia còn có ba cường giả tiên đế viên mãn, Lượng Cốc Tỉnh, LƯợng Phi, Lượng Nguyệt Lương.

Còn về Lượng Trường Tư, mặc dù ở bên ngoài có tiếng tăm lớn đến dọa người, nhưng ở Lượng gia thì thật sự không là gì cả.

Giờ phút này trong đại điện Lượng gia, mười tiên đế đỉnh cấp đại diện cho Lượng gia đang ngồi ở đây, nguyên nhân là vì Lượng Trường Tư đã phát tin tức về. Vì phát cái tin tức này, Lượng Trường Tư đã mất hơn 30 năm. Bởi vì 30 năm trước, Lượng Trường Tư khống chế tiên thuyền hư không đã bị người khác khống chế, không chỉ như vậy, hình như Lượng Trường Tư còn bị cấm tỏa.

Gia chủ Lượng Liên Phong ngồi trên ghế chủ vị, nói với vị trưởng lão bên cạnh mình, “Mạch Nham, nói lại tin tức mà Trường Tư trưởng lão đã phát về đi.”

“Vâng.” Tên trưởng lão bên cạnh Lượng Liên Phong đứng dậy, nhìn Thông Tin châu nói, “Gia chủ, Lượng gia ta có thể đã chọc phải một phiền phức lớn rồi. Chuyện này có liên quan đến chuyện Cô Tài mất tích mà ta nói lúc trước, Cô Tài cưỡng ép bắt một nữ nhân tên là Lạc Thải Tư đi, người này có một đạo lữ là Lam Tiểu Bố.

Lam Tiểu Bố một đường đuổi theo đến đây, còn đuổi kịp tiên thuyền chúng ta ở Côn Tiền đảo. Thực lực của người này ta nhìn không thấu, chắc là vẫn chưa đến tiên đế. Nhưng trận đạo của người này có thể nói là có một không hai ở tiên gới, ta khẳng định ở tiên giới không có người nào có trận đạo mạnh hơn hắn, đây là một tiên trận đế đỉnh cấp. Hắn dựa vào trận đạo, chỉ qua mười mấy giây là đã có thể giam ta lại, đồng thời khóa tu vi của ta lại. Mà ta bỏ ra 30 năm, lúc này mới có thể phát tin tức về được…”

Trưởng lão Bán Thần cảnh Lượng Huân Thiên nghe đến đó thì hừ một tiếng, “Lượng Cô Tài này rốt cuộc là muốn làm gì? Là một người cháu, hắn muốn đi lịch luyện rèn luyện bản thân, chứ không phải là ra ngoài gây chuyện.”

Tất cả mọi người đều hiểu ý Lượng Huân Thiên nói, đó chính là gây chuyện thì cũng phải lựa chọn. Gây chuyện với một tiên đế thì không sao cả, thế nhưng ngươi lại gây chuyện với một tiên trận đế.

Một tên trưởng lão Bán Thần cảnh khác là Lượng Biên Ảnh từ tốn nói, “Khi Cô Tài bắt Lạc Thải Tư kia đi, cũng không biết Lam Tiểu Bố là tiên trận đế. Hơn nữa, Cô Tài là cháu ruột của Lượng gia ra, mọi người đều biết thiên phú tiềm ẩn của hắn ra sao, cũng biết tại sao hắn lại muốn ra ngoài. Một khi thiên phú của hắn thức tỉnh, toàn bộ Côn Khư Hải có ai là đối thủ của hắn? Lúc đó Lượng gia ta sẽ xưng bá toàn bộ Côn Khư Hải. Hắn tùy tiện bắt đi mấy nữ nhân thì sao chứ? Đây có là gì đâu chứ, chẳng lẽ Lượng gia ta còn phải nhìn sắc mặt của một kẻ tán tu mà sống sao?”

Lượng Liên Phong từ chối cho ý kiến, chỉ từ tốn nói, “Tiếp tục đọc.”

“Lúc đó trong lòng ta cực kỳ tức giận, mãi cho đến khi Lam Tiểu Bố nói hắn đã tiêu diệt Tịch Thần cốc.” Mạch Nham trưởng lão nói đến đây khiến toàn bộ đại điện im phăng phắc.

Tiêu diệt Tịch Thần cốc? Thực lực của Tịch Thần cốc cũng có thể xếp là hạng nhất ở Côn Khư Hải đó? Cho dù là thực lực của Đại Côn Tiên Cung cũng chẳng thể so sánh được với Tịch Thần cốc.

Lượng Huân Thiên nhìn Lượng Biên Ảnh, “Biên Ảnh Thái Thượng, bây giờ ngươi có còn cảm thấy Lượng Cô Tài tùy tiện bắt mấy người đi là chuyện hiển nhiên không?”

Sắc mặt Lượng Biên Ảnh có chút khó coi, Lượng gia hắn mặc dù cao cao tại thượng, nhưng trong mắt Tịch Thần cốc, Lượng gia hắn chẳng là gì cả.

Mạch Nham trưởng lão tiếp tục đọc, “Cho dù ta có làm thế nào, cũng không thể đối địch với người này được. Với tốc độ bây giờ của Côn Bằng Hào, ta đoán nhiều nhất là hai mươi năm nữa, Côn Bằng Hào sẽ đến Côn Khư Hải.”

Không có người nào nói chuyện, bọn họ biết ý của Lượng Trường Tư là gì, chính là nhắc nhở Lượng gia chuẩn bị trước, là đánh hay hòa, đều phải sớm chuẩn bị.

Chương 874: Lam Tiểu Bố bị cuốn đi.

“Lam Tiểu Bố diệt đi Tịch Thần cốc là chính hắn nói, không có người nào nhìn thấy, cũng không có người nào xác nhận. Có lẽ hắn biết, chuyện này hoàn toàn không thể nào xác nhận được, cho nên mới dám nói bậy nói bạ như vậy, dám nói mình đã tiêu diệt Tịch Thần cốc.” Lượng Biên Ảnh chậm rãi nói,

Không có người nào phản bác lại câu này, bởi vì lời này là thật.

Tịch Thần cốc có rất ít người ra ngoài, một khi ra ngoài không phải là diệt đi một tiên vực thì chính là diệt một tinh cầu. Biết về Tịch Thần cốc, chỉ là mơ hồ nghe nói đến bên trong tu luyện đều dùng thần linh khí. Tu luyện ở nơi như thế, tu sĩ có cảnh giới ngang nhau, tu sĩ của Tịch Thần cốc đương nhiên sẽ có thể miểu sát tu sĩ của những nơi khác.

Nhưng Tịch Thần cốc nằm ở đâu, không có ai biết đến. Hơn nữa mắt của người Tịch Thần cốc đều mọc ở trên trán, cho dù là thế lực đệ nhất ở Côn Khư Hải Đại Côn Tiên Cung, sợ là người ta cũng không đặt vào mắt. Cho nên cũng có cực ít người có bằng hữu là người của Tịch Thần cốc.

Nói cách khác, lời Lượng Biên Ảnh nói có thể là thật, chính là Lam Tiểu Bố đang nói láo. Mục đích của chuyện này, chính là đang dọa Lượng Trường Tư, khiến Lượng gia không dám làm gì đạo lữ của hắn mà thôi.

Ngay cả Lượng Huân Thiên cũng không phản bác, ngay cả chính Lượng Trường Tư cũng không dám khẳng định Lam Tiểu Bố có thật sự đã tiêu diệt Tịch Thần cốc hay không, hắn làm sao mà khẳng định được? Trong lòng hắn chỉ cho rằng, Lượng Cô Tài ở bên ngoài gây chuyện là không đúng mà thôi.

Lượng Liên Phong chậm rãi nói, “Chuyện diệt đi Tịch Thần cốc này nghe qua thấy rợn cả người, cho dù có là tiên trận đế cấp chín, muốn diệt được Tịch Thần cốc cũng chẳng khác nào người si nói mộng, cho nên chuyện này có tính chân thực vô cùng thấp. Huân Thiên nói rất đúng Lượng Cô Tài ở bên ngoài gây họa, tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Cho dù Lam Tiểu Bố có nói dối, thực lực của hắn cũng không mạnh như vậy, nhưng Lượng Cô Tài cứ gây họa như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ chọc đến phiền phức lớn. Lượng gia ta có thể đứng vững ở Côn Khư Hải, đồng thời phát triển cho đến ngày hôm nay, cũng là vì làm chuyện gì cũng khiêm tốn.

Nhưng khiêm tốn không có nghĩa là lùi bước, Lượng gia ta cũng không phải là đối tượng mà người nào cũng có thể bắt nạt, nếu như người nào có thể bắt nạt được, Lượng gia ta cũng không thể nào tồn tại được ở Côn Khư Hải cho đến ngày hôm nay…”

Lượng Liên Phong vừa nói đến đây, Thông Tin Châu được Mạch Nham trưởng lão đặt trước mặt hắn đột nhiên sáng lên.

Lượng Liên Phong nắm lấy Thông Tin Châu, thần niệm quét một cái lập tức nhíu mày. Một lát sau hắn mới lên tiếng, “Trường Tư vừa mới phát tin tức, bọn hắn đã vượt qua Hư Không Chiểu Nê Hà…”

“Tốc độ thật là nhanh, loại tốc độ này, cái tiên thuyền hư không kia sợ là sẽ không chịu nổi.” Một trưởng lão sợ hãi nói.

Thời gian 30 năm, đã từ Côn Tiền đảo vượt qua Hư Không Chiểu Nê Hà, cái tốc độ này quả thật đã kích phát đến cực hạn.

Lượng Liên Phong xua tay nói, “Lượng gia ta không thiếu cái tiên thuyền hư không này, quan trọng là Trường Tư gửi tin tức đến còn có một chuyện khác nữa, đó là khi tiên thuyền hư không của bọn họ vượt qua Chiểu Nê Hà, không gặp phải trụ lớn bùn nhão, cũng không gặp phải vòng xoáy hút xuống.”

“Như vậy cũng tốt, Lam Tiểu Bố kia cho dù có hù dọa Trường Tư trưởng lão hay không đều không thể nào sống sót được. Gia chủ, ta đề nghị để Trường Tư trưởng lão bỏ thuyền chạy trốn.” Một nữ tử đứng lên nói.

Lượng Liên Phong lắc đầu, “Không còn kịp rồi, Trường Tư chắc hẳn cũng biết tình huống này.”

Quả thật là đã không còn kịp nữa rồi, giờ phút này phía trước Côn Bằng Hào đã xuất hiện một vết nứt, vết nứt này càng lúc càng lớn, lập tức xuất hiện vòng xoáy cuồng bạo hút tiên thuyền.

Cho dù Lượng Trường Tư cố gắng khống chế tiên thuyền Côn Bằng Hào tránh ra thế nào, nhưng cái lực hút kia quá mạnh, tiên thuyền hư không vẫn không ngừng đến gần vết nứt hư không.

Lúc này, ở giữa vết nứt hư không kia xuất hiện một vòng xoáy nhàn nhạt, phía sau vòng xoáy đó, thần niệm không thể nào thẩm thấu được. Khi vòng xoáy không ngừng mở rộng, biến thành một cái lỗ đen sâu không thấy đáy.

Lượng Trường Tư tuyệt vọng nhìn lỗ đen, thậm chí hắn chẳng muốn nói một câu nào. Lam Tiểu Bố có lợi hại đến đâu, thì cũng chỉ có một con đường chết.

Nhìn thấy cái tiên thuyền hư không này còn cách lỗ đen.khoảng trăm trượng, Lam Tiểu Bố đã khắc họa xong đạo trận văn cuối cùng, đồng thời vung ra mấy chục đầu Tiên Linh mạch thượng phẩm, sau đó kích phát đại trận.

Vốn dĩ tiên thuyền hư không đang bị lỗ đen hút vào đột nhiên dừng lại, sau đó chậm chạp đảo quanh tại chỗ. Tựa như có một loại lực lượng cường đại bao lấy tiên thuyền, không cho tiên thuyền tiến vào lỗ đen.

Lượng Trường Tư sợ ngây người, hắn còn chưa bao giờ nhìn thấy có tiên trận đế nào tuyệt thế như Lam Tiểu Bố. Vậy mà có thể dựa vào trận đạo ngăn cản tiên thuyền hư không tiến vào lỗ đen thế này, nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy, hắn khẳng định đây chuyện này nhất định là giả.

Nhưng sau đó Lượng Trường Tư nhanh chóng phát hiện ra, cho dù tiên thuyền đã bị Lam Tiểu Bố dùng trận pháp ngăn cản, nhưng vẫn chậm rãi di chuyển đến gần lỗ đen, chỉ là tốc độ kia vô cùng chậm mà thôi.

Lượng Trường Tư thấy Lam Tiểu Bố còn đang không ngừng bố trí trận pháp, không dám nói lời nào. Giờ phút này, hắn tin Lam Tiểu Bố thật sự đã diệt đi Tịch Thần cốc. Dù sao thì Tịch Thần cốc quá cường đại, trước đó Lam Tiểu Bố nói đã tiêu diệt Tịch Thần cốc, hắn vẫn có chút nghi ngờ.

Thế nhưng với trình độ trận đạo của Lam Tiểu Bố thế này, một khi nhốt Tịch Thần cốc lại, có ai ở bên trong Tịch Thần cốc có thể trốn ra đươc?

Thời gian từ từ trôi qua, Lượng Trường Tư vẫn không thể nhìn ra Lam Tiểu Bố đang bố trí đại trận gì, hắn mơ hồ có thể cảm nhận được, đại trận này đang dần dần mạnh lên. Cho dù như vậy, vẫn không thể nào ngăn cản tiên thuyền Côn Bằng Hào lại gần lỗ đen.

Lam Tiểu Bố cũng nhận ra cách làm này không được, hắn đột nhiên lấy ra một cầu Tiên Linh mạch màu vàng đất, cắm Tiên Linh mạch này vào đầu thuyền, sau đó hắn xông ra khỏi tiên thuyền.

Chương 875: Lam Tiểu Bố bị cuốn đi. (2)

“Lượng Trường Tư, nhớ kỹ tiên thuyền không cần vội vã lùi lại.” Nám lại một câu, Lam Tiểu Bố dùng tốc độ nhanh nhất khắc họa ra từng đạo trận văn hư không bên ngoài hư không của tiên thuyền, hắn muốn bố trí một cái Không Gian Lực Lượng Chuyển Di Đại Trận.

Sở dĩ có loại suy nghĩ này, đó là vì Chuyển Di Đại Trận bên dưới Hư Không Chiểu Nê Hà đã cho Lam Tiểu Bố linh cảm. Thần giới có thể dẫn lượng kiếp đến Tiên giới, hắn cũng chỉ chuyển dời lực lượng vòng xoáy trong một cái lỗ đen hư không đến một không gian khác mà thôi, có cái gì không được?

Lam Tiểu Bố mạo hiểm xông ra ngoài tiên thuyền, trừ chuyện muốn thử suy nghĩ của mình có thể thực hiện được hay không, còn có một lý do nữa là hi vọng có thể cứu được người trên tiên thuyền. Lam Tiểu Bố nghi ngờ, Chiểu Nê Hà chưa từng xuất hiện trụ bùn nhão chắc có liên quan đến hắn. Bởi vì thần niệm của hăn quá mạnh, trực tiếp thẩm thấu vào sâu trong Chiểu Nê Hà, đồng thời xem xét vô số trụ lớn dưới đáy Chiểu Nê Hà. Cách làm này, có lẽ đã khiến tiên thuyền không gặp phải trụ lớn bùn nhão.

Trên tiên thuyền này có ít nhất hơn vạn người, nếu như bởi vì hắn mà vẫn lạc cả vạn người, Lam Tiểu Bố hắn sẽ cảm thấy lòng khó an.

“Đây là Tiên Linh mạch cực phẩm thuộc tính thổ?” Lượng Trường Tư nhanh chóng nhận ra đầu Tiên Linh mạch mà Lam Tiểu Bố đã nhét lên đàu tiên thuyền, lại là một đầu Tiên Linh mạch cực phẩm.

Không đúng, tiên thuyền hư không đã không còn bị lỗ đen hút nữa, không chỉ như vậy, còn từ từ lùi lại.

Lượng Trường Tư sao lại không biết nắm chặt thời gian, hắn điên cuồng kích phát tiên thuyền, tốc độ tiên thuyền lui lại càng lúc càng nhanh. Còn chuyện Lam Tiểu Bố nói, bảo hắn không cần nhanh chóng lùi tiên thuyền lại, hắn đã sớm vứt sang một bên.

Sau khi tiên thuyền lùi đi, Lượng Trường Tư hình như mơ hồ nhìn thấy Lam Tiểu Bố bị lỗ đen cuốn đi. Không chờ hắn vui vẻ, lỗ đen đã lập tức biến mất.

Lượng Trường Tư thở phào một hơi, hắn có thể khẳng định, Lam Tiểu Bố đã bị lỗ đen cuốn đi rồi. Gia hỏa này đúng là ngớ ngẩn, thực lực cường đại như vậy, thế mà lại lấy mạng đổi tiên thuyền Côn Bằng Hào.

Chẳng những Lượng Trường Tư hắn có thể thở phào mà Lượng gia cũng có thể thở phào.

Đại điện nghị sự Lượng gia ở Côn Khư Hải.

Lượng Liên Phong lại nhận được một đầu tin tức, sau khi nhìn thấy tin tức này, Lượng Liên Phong đột ngột đứng lên.

Gia chủ nhận một đầu tin tức sau đó khiếp sợ đứng lên, những trưởng lão còn lại của Lượng gia đều khiếp sợ nhìn gia chủ. Nếu như không phải có quy củ hạn chế, thần niệm của bọn hắn đã sớm rà quét Thông Tin Châu trong tay Lượng Liên Phong rồi.

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào…” Lượng Liên Phong tự lẩm bẩm, tựa như phát hiện một chuyện gì đó quá kỳ lại.

“Gia chủ, có chuyện gì vậy?” Lượng Huân Thiên không nhịn được hỏi,

Lượng Liên Phong than ngắn thở dài nói, “Trường Tư khống chế tiên thuyền hư không vừa rời khỏi Hư Không Chiểu Nê Hà, quả nhiên đã bị lỗ đen trong vết nứt hư không cuốn đi. Nhưng Lam Tiểu Bố kia lại dựa vào trận pháp của mình, ngăn tiên thuyền bị hút vào lỗ đen. Không chỉ như vậy, Lam Tiểu Bố còn nhảy ra khỏi tiên thuyền, ở trong hư không bố trí đại trận ngăn cản, cuối cùng Côn Bằng Hào đã thoát khỏi lực hút của lỗ đen vòng xoáy hư không, bây giờ đã an toàn. Mà Lam Tiểu Bố thì đã bị lỗ đen cuốn đi.”

Tất cả trưởng lão trong đại điện đều vô cùng im lặng, giờ phút này đều cảm thấy hít thở không thông.

Chỉ dựa vào sức của một mình đã có thể ngăn cản được một chiếc tiên thuyền hư không bị vòng xoáy lỗ đen của Hư Không Chiểu Nê Hà cuốn đi? Nếu như thật sự có thể làm được, vậy trình độ trận đạo đã đến mức nào?

Tiên trận đế? Nếu như tiên trận đế có thể ngăn cản, vậy thì cái lỗ đen bên ngoài Hư Không Chiểu Nê Hà đã không đáng sợ như vậy.

“Nếu như Trường Tư nói thật, nói không chừng Lam Tiểu Bố kia thật sự có khả năng tiêu diệt Tịch Thần cốc.” Tiên Đế viên mãn Lượng Nguyệt Lương không nhịn được nói,

Lượng Biên Ảnh hừ một tiếng, “Cho dù hắn tiêu diệt Tịch Thần cốc thì sao chứ? Bị lỗ đen cuốn đi, còn không phải chỉ một chữ chết thôi sao? Điều này cho thấy Lượng gia ta có vận may lớn, ai đối nghịch với Lượng gia ta, đều chỉ có một con đường chết.”

“Ta khó hiểu là, vì sao Lam Tiểu Bố kia lại muốn nhảy ra khỏi tiên thuyền Côn Bằng Hào, lấy mạng của mình cứu Côn Bằng Hào? Phải biết rằng hắn và Lượng gia ta có thù, loại chuyện này đổi lại là người khác cũng sẽ không làm?” Lượng Huân Thiên nhíu mày nói,

Không ai có thể trả lời vấn đề này, nếu như nói Lam Tiểu Bố đại công vô tư, hi sinh bản thân cứu người, ha ha, lời này đến quỷ cũng chẳng tin.

Lam Tiểu Bố xông ra khỏi Côn Bằng Hào cũng không phải không có chuẩn bị, hắn lấy ra đầu Tiên Linh mạch cực phẩm kia chính là thứ để dẫn dắt đại trận. Chỉ cần hắn bố trí xong Không Gian Chuyển Di Đại Trận, thì sẽ dựa vào đại trận dẫn dắt này quay về tiên thuyền.

Lý giải của hắn về quy tắc Không gian càng ngày càng sâu, cộng thêm bây giờ thần niệm và trình độ trận đạo của hắn đã tăng, hoàn toàn có thể chuyển dời lực hút của lỗ đen này đến không gian khác, nhưng mà hắn cần rời khỏi tiên thuyền bố trí mà thôi.

Sự thật chứng minh Lam Tiểu Bố làm đúng, hắn khắc hạo trận văn vượt xa trận văn tiên trận cấp chín, loại trận văn này mà bố trí Không Gian Chuyển Di Đại Trận lại có hiệu quả, lục hút của lỗ đen bị Lam Tiểu Bố chuyển đến một phuơng vị khác.

Cũng đúng lúc này tiên thuyền ổn định lại, không còn bị hút về phía lỗ đen nữa.

Nhưng Lam Tiểu Bố không ngờ là, Lượng Trường Tư chẳng những không hãm tốc độ phi thuyền lại, ngược lại còn nhân cơ hội này kích phát tốc độ lùi lại đến mức lớn nhất. Càng khiến hắn không ngờ là, sau khi bố tri Chuyển Di đại trận xong, lục hút của lỗ đen này đối với hắn lại tăng gấp đôi.

Cho dù Lượng Trường Tư có làm theo lời hắn nói, dừng tiên thuyền ở đó, với loại lực hút cuồng bạo này, Lam Tiểu Bố cũng không thể quay về tiên thuyền được, huống chi Lượng Trường Tư còn không hề đợi hắn?

Chương 876: Lượng Kiếp Chuyển Di đại trận.

Lam Tiểu Bố lập tức tiến vào trong Vũ Trụ Duy Mô trước, đồng thời thẩm thấu thần niệm vào trong.

Thần niệmt ựa như bị truyền tống đi, sau đó thần niệm Lam Tiểu Bố lập tức truyền đến cảm giác bị xé rách quen thuộc, đây là đang ở dưới đáy Hư KHông Chiểu Nê Hà?

Lam Tiểu Bố nhanh chóng xác định, cái này quả thật chính là dưới đáy Hư KHông Chiểu Nê Hà. Cái vòng xoáy lỗ đen kia thật ra chính là trận môn truyền tống, cuốn những tiên thuyền vượt qua Chiểu Nê Hà xuống dưới đáy Chiểu Nê Hà mà thôi. Rõ ràng, đây là cố ý.

Xem ra hắn đoán không sai, bên trong Chiểu Nê Hà sở dĩ không có lực hút, cũng không có trụ lớn bùn nhão phóng lên khi Côn Bằng Hào vượt qua, đó là do thần niệm của hắn đã thẩm thấu vào trong Chiểu Nê Hà. Như vậy xem ra, chỉ cần có người có thể dùng thần niệm thẩm thấu vào trong Chiểu Nê Hà, người này sẽ không thể nào đi nổi, cuối cùng vẫn sẽ bị cuốn vào trong Chiểu Nê Hà.

Lúc đầu Lam Tiểu Bố định đến dưới đáy Hư KHông Chiểu Nê Hà một chuyến, nhưng hắn muốn đến Côn Khư Hải trước rồi mới đến đây. Không ngờ cái vết nứt hư không kia lại khiến hắn đến đây sớm hơn.

Tới sớm thì tới sớm vậy, Hư KHông Chiểu Nê Hà này đối với người khác là trí mạng, nhưng với hắn mà nói thì không phải. Ở bên dưới đáy Chiểu Nê Hà này, hắn đã sớm làm quen cả nửa năm rồi.

Lam Tiểu Bố từ trong Vũ Trụ Duy Mô đi ra, lập tức cảm giác cả người mình như bị kim châm, không gian bao trùm, từng tia đau nhói thấm đến tận cốt tủy lan tràn khắp cả người hắn. Không chỉ như vậy, thức hải còn không ngừng bị xé rách.

Thật là lợi hại, nếu như không phải hắn đã sớm rèn luyện thần niệm bên trong Chiểu Nê Hà này nửa năm, trước chưa nói đến thân thể, thức hải của hắn đã sớm bị xé rách rồi, sau đó lập tức sụp đổ. Biện pháp tự cứu duy nhất của hắn, đó là vẫn luôn trốn bên trong Vũ Trụ Duy Mô.

Cho dù thức hải của hắn có mạnh đến đâu cũng sẽ sụp đổ, có thể tưởng trượng được những người khác đến đây, cũng sẽ sụp đổ. Khó trách sau khi bị cuốn vào lỗ đen thì sẽ chết chắc, loại tình huống này cơ hội sống sót thật sự không nhiều.

Đoán Thần Thuật của Lam Tiểu Bố đã tăng lên đến cấp 10, thức hải cứng cỏi không gì sánh được, trình độ xé rách này không gây ảnh hưởng đến thức hải của hắn. Chỉ còn sự xé rách của Chiểu Nê Hà này đối với thân thể hắn, Lam Tiểu Bố cần phải vận chuyển Bất Tử Quyết rèn luyện cơ thể.

Đến lúc này, Lam Tiểu Bố tỉnh táo lại. Với sự thích ứng của hắn với Hư KHông Chiểu Nê Hà, hắn vẫn có thể thoát được cái Chiểu Nê Hà này.

Nếu đã tới, vậy hắn dứt khoát nhìn mấy cái trụ lớn bùn nhão dưới đáy Chiểu Nê Hà một chút.

Thần niệm của Lam Tiểu Bố đã vô cùng mạnh, nhưng vẫn không thể nào rà soát được hết dưới đáy Chiểu Nê Hà.

Hắn đi đến chỗ cái trụ lớn thứ nhất, nếu như không đụng vào những cây trụ lớn này, còn tưởng rằng đây là một bức tường lớn. Mỗi một cây trụ đều có đường kích khoảng chừng vạn dặm, đây là cây trụ thô to nhất mà Lam Tiểu Bố từng gặp.

Tay chạm đến cây cột, từng luồng lực lượng quy tắc Không gian được Lam Tiểu Bố nắm bắt được. Đây tuyệt đối là do người bố trí ra, còn là quy tắc dịch chuyển không gian. Điều này cho thấy hắn không hề đoán sai, cây cột trong Chiểu Nê Hà này chắc hẳn là đang tạo thành một đại trận Chuyển Di, rất có thể là đang di chuyển lượng kiếp đến Tiên giới.

Hắn có thể phá cái đại trận này được không? Sau khi phá hủy đại trận này rồi thì có ảnh hưởng gì đến Tiên giới không?

Lam Tiểu Bố vừa vận chuyển Bất Tử Quyết chống lại xé rách thân thể trong Chiểu Nê Hà, vừa nhanh chóng nghĩ cách.

Hắn muốn phá hỏng đại trận này, đầu tiên nhất định phải biết rõ đại trận này tạo thành như thế nào. Mà bây gờ hắn ngay cả chuyện dưới đáy Chiểu Nê Hà có bao nhiêu cây trụ thế này cũng không biết.

Thần niệm Lam Tiểu Bố đi dọc xuống phía dưới, nhưng vẫn không thể nào chạm đến đáy Chiểu Nê Hà. Muốn biết có bao nhiêu trụ lớn, nhất định phải tiến vào đáy Chiểu Nê Hà.

Nếu như có thể ngăn cản lượng kiếp đến tiên giới, Lam Tiểu Bố không để ý đến chuyện tốn thêm một chút thời gian. Nhưng mà điều kiện tiên quyết, Lạc Thải Tư không xảy ra chuyện gì. Hắn lấy ra một cái thủy tinh cầu, trên thủy tinh cầu lập tức hiện rõ tình huống trên tiên thuyền Côn Bằng Hào.

Ở bên trong động phủ của hắn, Lường Trường Tư đang điên cuồng phá bỏ cấm chế trên người. Lam Tiểu Bố cười lạnh, nếu như hắn muốn, bây giờ có thể khiến Lường Trường Tư chết một trăm lần. Nhưng mà vẫn chưa đến lúc giết Lường Trường Tư, chỉ cần Lạc Thải Tư xuất hiện trên Côn Bằng Hào, hắn sẽ lập tức biết ngay.

Cất thủy tinh cầu đi, Lam Tiểu Bố lập tức độn về phía đáy Chiểu Nê Hà.

Chỉ chớp mắt đã qua mấy ngày, Lam Tiểu Bố cảm thấy khoảng cách giữa mình và đáy Chiểu Nê Hà vẫn xa vô cùng. Dưới sự rèn luyện của Bất Tử Quyết, thân thể cũng không ngừng tăng cường. Nhưng cứ tiếp tục thế này cũng không được, quá lãng phí thời gian, Lam Tiểu Bố dứt khoát cùng lúc vận chuyển thêm Trường Sinh Quyết.

KHiến Lam Tiểu Bố vui mừng chính là, một khi Trường Sinh Quyết vận chuyển, thần linh khí từ bên trong Chiểu Nê Hà lập tức bị cuốn về phía hắn, sau đó nhanh chóng tăng tu vi của hắn lên.

Trình độ tu luyện này, tuyệt đối không kém hơn lúc ở Tịch Thần cốc.

Một tháng trôi qua, khiến Lam Tiểu Bố kinh ngạc hơn là, khi hắn không ngừng tu luyện, sự xé rách thân thể bên trong Chiểu Nê Hà đã chậm lại, Cùng với đó, tốc độ lặn xuống của hắn cũng càng lúc càng nhanh.

Lam Tiểu Bố nhanh chóng đắm chìm vào trong cảm giác này, không ngừng lặn xuống, không ngừng tu luyện nâng cao tu vi.

Mấy năm sau, ngay khi tu vi của Lam Tiểu Bố đã đạt đến tiên tôn viên mãn, ngay cả hắn cũng cảm giác có thể độ kiếp tấn cấp tiên đế bất cứ lúc nào, dưới chân đột nhiên chạm đến vật cứng, hắn đột nhiên mở to mắt, đây là đến đáy rồi?

Thần niệm không còn bị cản trở nữa, trong thần niệm của Lam Tiểu Bố, có tất cả là 108 cây trụ to lớn nghiêng nghiêng mọc rễ trong mặt đất dưới chân hắn.

Lam Tiểu Bố bước đi, mặt đất tựa như là một loại vật liệu đá, cụ thể là vật liệu gì thì hắn chưa từng gặp qua.

Chương 877: Lượng Kiếp Chuyển Di đại trận. (2)

Bởi vì thần niệm nhìn không sót được cái gì, Lam Tiểu Bố có thể cảm nhận rõ ràng tác dụng của 108 cây trụ này. Những cây trụ lớn này cơ bản chính là từng lá trận kỳ, nếu như không phải trận pháp của hắn đã vượt qua cấp độ tiên trận đế, hắn thực sự sẽ không thể nhìn ra được. Loại đại trận này hắn không thể bố trí nổi, nhưng mà nguyên lý của nó thì chỉ cần tốn một chút thời gian là hắn có thể hiểu rõ.

Lam Tiểu Bố lại lấy thủy tinh cầu nhìn một chút, Côn Bằng Hào của Lường Trường Tư vẫn còn đang trên đường đi, nhìn vào những trận văn Giám Sát mà hắn đã bố trí, tên Lượng Cô Tài kia vẫn còn chưa trở lại Côn Bằng Hào.

Lần này Lam Tiểu Bố không cất thủy tinh cầu đi nữa, mà bố trí một cái trận pháp, chỉ cần có người xuát hiện trên Côn Bằng Hào, trận pháp này sẽ lập tức nhắc nhở hắn.

Làm xong những chuyện này, Lam Tiểu Bố bắt đầu nghiên cứu đại trận rất có thể là thứ chuyển lượng kiếp đến đây này.

Thời gian từ từ trôi qua, Lam Tiểu Bố hoàn toàn chìm đắm trong 108 cây trụ lớn này.

Những cây trụ lớn này, mỗi một cây đều khắc họa vô số trận văn, những trận văn này phần lớn Lam Tiểu Bố xem không hiểu.

Mười năm nhanh chóng trôi qua, đối với Lam Tiểu Bố mà nói thì cứ như vừa trôi qua mười ngày. Lam Tiểu Bố dừng thử nghiệm đại trận này, hắn cảm thấy cho dù mình có ở lại nơi này thêm trăm năm nữa cũng chưa chắc có thể hiểu được đại trận này. Quan trọng là hắn không có nhiều thời gian như vậy.

Lam Tiểu Bố cho rằng lúc ban đầu hắn đã sai rồi, hắn cần gì phải tìm hiểu cái đại trận này? Nếu như là Lượng Kiếp Chuyển Di đại trận, vậy hắn phá cái đại trận này không phải là được rồi sao?

PHá hư đại trận này cũng không thể ra tay ngay lúc này được, bây giờ mà ra tay, tất nhiên sẽ khiến người bố trí đại trận biết, hắn nhất định phải chờ đến khi lượng kiếp đến rồi ra tay.

Khi lượng kiếp đến, hắn đến đáy Chiểu Nê Hà phá hư mấy cây trụ này thì chắc hẳn không được. Với tốc độ của hắn, cho dù có tấn cấp lên tiên đế, cũng không thể đến đáy Chiểu Nê Hà trong thời gian ngắn được.

Nhưng mà chuyện này cũng không làm khó được Lam Tiểu Bố, bố trí không được thì thôi, chẳng lẽ đến phá mà cũng không phá được? Lam Tiểu Bố bắt đầu bố trí Bạo Liệt đại trận ở gần những cây trụ lớn này.

Bởi vì những cây trụ lớn này thật sự quá lớn, bố trí hơn một trăm Bạo Liệt đại trận, cũng tốn Lam Tiểu Bố hết hai năm. Sau khi bố trí xong cái Bạo Liệt đại trận cuói cùng, Lam Tiểu Bố thở phào một hơi.

Chờ đến khi lượng kiếp đến, hắn chỉ cần khởi động những cái Bạo Liệt đại trận này, 108 cây trụ này sẽ lập tức bị đánh nát. Lúc đó, lượng kiếp không thể dẫn đến Tên giới được, tiên giới sẽ tránh được một kiếp.

Có thể rời khỏi nơi này rồi, Lam Tiểu Bố vô cùng hài lòng với chuyến đi ngoài ý muốn này của mình. Ngăn cản lượng kiếp sao? Loại chuyện này trước đó hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, bây giờ lại có thể thành công. Chờ sau khi ra khỏi Chiểu Nê Hà rồi, hắn sẽ lập tức độ kiếp tấn cấp lên tiên đế.

Lam Tiểu Bố đang chuẩn bị đi ngược dòng nước xông ra khỏi Chiểu Nê Hà, hắn đột nhiên cảm thấy không đúng.

Nếu như hắn bố trí loại Chuyển Di đại trận này, hắn sao có thể không nghĩ đến nếu như bị người khác phá hư trụ lớn trận kỳ dưới đáy Chiểu Nê Hà thì phải xử lý như thế nào? Chiểu Nê Hà đáng sợ, nhưng cũng không đến mức có thể ngăn cản tát cả mọi người tiến vào trong.

Là một trận pháp sư, hắn khẳng định sẽ nghĩ đến. Nếu như hắn có thể nghĩ đến, vậy người có trận pháp mạnh hơn hắn kia sao có thể không nghĩ đến?

Nếu như là hắn thì hắn sẽ làm gì? Hắn sẽ bày ra một cái Tu Bổ đại trận, nhanh chóng tu bổ lại 108 cái cây trụ lớn này.

Nếu tu bổ đại trận này, vậy trận tâm của cái Tu Bổ đại trận này nhất định là ở dưới đáy Chiểu Nê Hà.

Lam Tiểu Bố lại bắt đầu tìm kiếm lại, lần này thần niệm của hắn càng điều tra càng cẩn thận. Đảo mắt mấy tháng trôi qua, Lam Tiểu Bố hầu như đã lất nơi này lên mấy lần, nhưng vẫn không có phát hiện Tu Bổ đại trận nằm ở đâu.

Có lẽ là hắn suy nghĩ nhiều, nơi này không có Tu Bổ đại trận.

Mặc kệ có hay không, Lam Tiểu Bố vẫn quyết định để lại Thiên Cương trận bàn của mình ở dưới đáy Chiểu Nê Hà. Một khi thật sự có Tu Bổ đại trận, chỉ cần Tu Bổ đại trận khởi động, hắn có thể phát hiện ra đầu tiên, sau đó đựa vào 36 lá Thiên Cương trận kỳ và Thiên Cương trận bàn ngăn cái Tu Bổ đại trận này lại.

Bố trí một cái Hư KHông đại trận, khóa Thiên Cương trận bàn ở dưới đáy Chiểu Nê Hà, lúc này Lam Tiểu Bố mới thôi động lực lượng nhanh chóng xông lên khỏi Chiểu Nê Hà.

Lúc trước khi xuống, Lam Tiểu Bố phải mất mấy năm, lần này Lam Tiểu Bố ngược dòng xông lên, cho dù tu vi có tăng lên, thời gian này cũng không rút ngắn lại, thậm chí còn dài hơn một chút.

Sáu năm sau, Lam Tiểu Bố thoát khỏi Chiểu Nê Hà.

Đứng phía trên Chiểu Nê Hà, mặc dù vẫn sóng cuộn mãnh liệt, nhưng Lam Tiểu Bố chẳng có chút sợ hãi nào. Cái Chiểu Nê Hà này đối với hắn mà nói, thậm chí còn là nơi tu luyện tốt, cho dù có độ kiếp thì thế nào chứ?

KHông bằng độ kiếp bước vào tiên đế luôn ở đây?

Ý nghĩ này vừa nảy ra, lập tức gạt đi.

Có người của thần giới bố trí Lượng Kiếp Chuyển Di đại trận ở dưới Chiểu Nê Hà này, vậy cái Chiểu Nê Hà này nhất định có một vài ấn ký thần niệm của người bày trận. Nếu như hắn độ kiếp ở đâu, chẳng phải đang phô bày bí mật của mình cho người khác hay sao?

Lấy Luân Hồi Oa ra, Lam Tiểu Bố chỉ tốn mấy ngày, đã xông qua khỏi phạm vi Chiểu Nê Hà.

Một tháng sau, Lam Tiểu Bố đứng trên một khối thiên thạch trong hư không.

Bởi vì không tìm được tinh cầu bỏ hoang, hắn lại cần phải nhanh chóng tấn cấp lên tiên đế, cái thiên thạch này cũng xem như miễn cưỡng thích hợp.

Một Tụ Linh đại trận đỉnh cấp được bố trí ra, hơn trăm đầu Tiên Linh mạch các loại được Lam Tiểu Bố lấy ra chất chồng xung quanh Tụ Linh đại trận.

Lam Tiểu Bố còn chưa bắt đầu vận chuyển Trường Sinh Quyết, xung quanh Tụ Linh đại trận đã bao phủ đầy tiên linh khí nồng đậm, ở trong hư không tạo thành một mảnh sương mù tiên linh.

Chương 878: Qua lôi kiếp nhưng không tấn cấp tiên đế.

Hấp thu thần linh khí đến tiên tôn viên mãn, cộng thêm công pháp Trường Sinh Quyết của Lam Tiểu Bố tu luyện vốn dĩ không bình thường, sau khi cảm nhận được vách chắn tiên đế xong, chỉ một canh giờ ngẳn ngủi, lôi kiếp tiên đế của Lam Tiểu Bố đã ầm ầm kéo đến.

Đợt lôi kiếp thứ nhất là chín tia sét, mỗi một tia đều có kích cỡ như một thùng nước nhỏ. Lam Tiểu Bố chọn cách cứng rắn chống đỡ, từng đạo sấm sét đánh lên người Lam Tiểu Bố, xé rách bắn ra từng tia máu. Trong lòng Lam Tiểu Bố vô cùng vui mừng, cho dù cấp bậc thân thể không tấn cấp, nhưng rèn luyện dưới đáy Chiểu Nê Hà nhiều năm như vậy cũng không hề uổng phí, đã giúp cơ thể của hắn cường hãn hơn.

Lam Tiểu Bố đoán cho dù mình không vận chuyển công pháp luyện thể Bất Tử Quyết, hắn cũng có thể chống đỡ hết cả chín tia sét này.

Vận chuyển Trường Sinh Quyết, lôi nguyên và tiên linh khí nồng đậm cuốn đến. KHiến Lam Tiểu Bố vui mừng chính là, chỉ mới lần đầu tiên thôi hắn đã suýt đánh ra một vết nứt trên vách chắn tiên đế. Mà sau khi chín tia sét này đánh xong, Lam Tiểu Bố cũng chỉ bị gãy mấy khúc xương mà thôi.

Loại lôi kiếp này, khiến Lam Tiểu Bố chuẩn bị sẵn Luân Hồi Oa cũng chẳng có tác dụng gì.

Đợt lôi kiếp thứ hai và thứ ba cùng lúc đánh xuống, Lam Tiểu Bố biết rất rõ năng lực chịu đựng của mình, lần này hắn không vận chuyển Bất Tử Quyết, mà điên cuồng vận chuyển Trường Sinh Quyết hấp thu lôi nguyên, sau đó tiếp tục đột phá vách chắn Tiên đế.

Đối với Lam Tiểu Bố mà nói, không có thần linh khí, hắn không thể nhanh chóng phá vỡ vách chắn tiên đế nhanh như vậy được. Cho dù còn thiếu một chút nữa, dù sao thì cũng không xông phá được.Tiên linh khí bình thường đối với Lam Tiểu Bố mà nói, lực đột phá cũng không mạnh lắm, hắn muốn dựa vào lúc này bước vào tiên đế, trong tình huống không có thần linh khí, nhất định phải dựa vào hơi thở quy tắc của lôi nguyên trong lôi kiếp.

Mười tám tia sét liên tục đánh xuống người Lam Tiểu Bố, bởi vì Lam Tiểu Bố không vận chuyền công pháp luyện thể, xương cốt gãy càng nhiều hơn. Một lượng lớn quy tắc trong lôi nguyên cũng khiến Lam Tiểu Bố suýt chút nữa phá được một vết nứt trên vách chắn tiên đế.

Đợt lôi kiếp thứ tư cũng là chín tia sét cùng lúc đánh xuống, lần thứ ba hắn lại thiếu chút nữa là có thể đánh ra vết nứt trên vách chắn Tiên đế kia, lúc này trái tim hắn chìm xuống.

Hắn cảm thấy giác quan của mình có vấn đề, cái này không thể nào là thiếu một chút được mà là kém rất nhiều. KHông có thần linh khí, muốn bước vào cảnh giới Tiên Đế, nhất định phải có nhiều lôi nguyên hơn mới được. Nếu như vậy mỗi lần đều suýt chút nữa mới có thể bước vào cảnh giới tiên đế, vậy sau khi vượt qua chín đợt lôi kiếp, hắn vẫn không thể nào bước vào tiên đế được…

Lôi kiếp tiên đế là Cửu Cửu lôi kiếp, vượt qua cả chín đợt lôi kiếp mà còn chưa tấn cấp lên tiên đế, cái này chắc hẳn chưa từng có trong lịch sử tiên giới nhỉ?

Lam Tiểu Bố chỉ mới nghe nói không cách nào dẫn lôi kiếp đến, cuối cùng không thể tấn cấp tiên đế. Hoặc là lôi kiếp tiên đế tới, cuối cùng không vượt qua, chết trong lôi kiếp tiên đế. Hắn còn chưa từng nghe nói, lôi kiếp kéo đến, cũng vượt qua Cửu Cửu lôi kiếp, kết quả bởi vì linh nguyên không đủ mà không thể tấn cấp tiên đế.

Chẳng lẽ hắn sẽ sáng tạo nên lịch sử mới? KHông đúng, nếu như nói về tiền lệ không vượt qua Cửu Cửu lôi kiếp vẫn không thể nào bước được vào cảnh giới tiên đế, đó chính là đang nói đến tiên tôn không thể nào tấn cấp tiên đế, cho dù có vượt qua Cửu Cửu lôi kiếp, cuối cùng đều vẫn lạc.

KHông được, nhất định phải vượt qua.

Đợt lôi kiếp thứ năm đánh xuống, quả nhiên lại là chín tia sét, lần này Lam Tiểu Bố không muốn đợi nữa, hắn xông lên trực tiếp đánh một quyền vào tia sét kia.

Một quyền này tựa như đánh vào vảy ngược của lôi kiếp, đợt lôi kiếp thứ năm này vừa đánh xuống, 36 tia sét của đợt thứ sáu, thứ bảy, thứ tám cũng ầm ầm đánh xuống. Nhưng mà đây vẫn chưa phải là kết thúc, đợt lôi kiếp thứ chín cũng đánh xuống ngay sau đó.

Nhiều lôi kiếp như vậy, liên tục đánh xuống, rõ ràng là muốn dồn Lam Tiểu Bố vào chỗ chết.

Bốn mươi lăm tia sét đánh xuống vốn chính là do Lam Tiểu Bố kích động ra, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua. Những lôi kiếp này muốn đánh chết hắn, vẫn còn thiéu một mồi lửa.

Lam Tiểu Bố hoàn toàn không để ý đến vết thương trên thân thể của mình, liều mạng hấp thu lôi nguyên, sau đó vận chuyển Trường Sinh Quyết, những lôi nguyên này ngưng tụ thành một đợt lực lượng đánh lên vách chắn tiên đế.

Oanh! Oanh! Oanh! Răng rắc!

Xương cốt liên tục bị đánh gãy, máu thịt tựa như một miếng vải bị xé rách tan nát. Lúc này không còn sương máu bắn ra nữa, cả người Lam Tiểu Bố đều tê liệt, cả người đẫm máu.

Rất lâu rồi Lam Tiểu Bố không như ngày hôm nay, bị thương nặng trong lôi kiếp như vậy.

Nhưng hắn vẫn phải làm, hắn muốn bước vào cảnh giới tiên đế, nhất định phải dựa vào loại lôi nguyên này.

Tiếng sấm sét dần dần tiêu tán, trái tim Lam Tiểu Bố lại càng nặng nề hơn. Chín đợt lôi kiếp đã qua, mà hắn vẫn chưa bước vào cảnh giới tiên đế. KHông chỉ như vật, vết thương trên người hắn đã vô cùng nặng. Nếu lúc này có kẻ thù tìm đến, vậy thì hắn chết chắc.

Lam Tiểu Bố hắn sẽ trở thành tiên tôn đầu tiên vượt qua chín đợt lôi kiếp nhưng không tấn cấp lên tiên đế.

Lam Tiểu Bố nuốt một giọt Hư Không Tiên Tủy, lại lấy đan dược ra nuốt vào, chuẩn bị tìm một chỗ chữa thương, lúc này một hơi thở cuồng bạo kéo đến.

Toàn thân Lam Tiểu Bố dựng tóc gáy, chẳng những da đầu hắn tê dại mà ngay cả Nguyên Thần cũng đang run sợ.

Đay là hơi thở chết chóc, hắn đoán không sai, sau khi vượt qua chín đợt lôi kiếp mà vẫn không bước vào tiên đế, vậy thì chỉ có một con đương chết!

Chương 879: Qua lôi kiếp nhưng không tấn cấp tiên đế. (2)

Chết như thế nào? Nhất định có liên quan đến quy tắc thiên địa. Lúc này Lam Tiểu Bố đâu còn nghĩ được chuyện gì khác, hắn không chút do dự muốn vọt vào trong Vũ Trụ Duy Mô.

Nhưng một khắc sau, quy tắc thiên địa cường đại đã trói chặt động tác của hắn, hắn hoàn toàn không thể đi vào Vũ Trụ Duy Mô được, đây là quyết tâm phải giết chết tên dị loại hắn này.

Giờ phút này Lam Tiểu Bố hận không thể chửi ầm lên, Tịch Thần cốc tồn tại nhiều năm như vậy, trong đó có người nào mà không hấp thu thần linh khí? Khi bọn họ tấn cấp tiên đế cũng không có loại trừng phạt đáng sợ này? Mà hắn chỉ mới tu luyện mấy chục năm, đã có loại quy tắc trừng phạt đáng sợ này?

Thật sự là tu vi của hắn quá thấp, tu vi của hắn mà mạnh hơn một chút, nhất định phải bắt người thiết lập ra quy tắc này đến đây hỏi cho rõ.

Hơi thở chết chóc càng lúc càng gần, Lam Tiểu Bố chỉ có thể miễn cưỡng lấy Luân Hồi Oa ở bên cạnh trùm lên người mình.

Dường như ngay sau khi Lam Tiểu Bố trốn trong Luân Hồi Oa, một tia sét to có đường kính khoảng chừng một mét lập tức đánh xuống, tia sét này trực tiếp đánh lên đỉnh đầu Lam Tiểu Bố. Bởi vì Lam Tiểu Bố đã trốn vào trong Luân Hồi Oa, cho nên tia sét này cũng đánh lên Luân Hồi Oa.

Hơi thở cuồng bạo đáng sợ bao trùm khắp Luân Hồi Oa, sau đó lan tràn ra ngoài, Lam Tiểu Bố đã xụi lơ trên mặt đất không thể nào giãy dụa được gì, chỉ có thể phun ra mấy ngum máu.

Loại hơi thở khủng bố này, nếu như không phải có Luân Hồi Oa, Lam Tiểu Bố hắn đã chết mấy lần rồi.

Trước mắt Lam Tiểu Bố chỉ hy vọng loại công kích đáng sợ này không còn nữa, hắn có thể dựa vào Luân Hồi Oa mà sống một lần, nhưng chưa chắc có thể vượt qua được lần thứ hai.

Một lát sau, Lam Tiểu Bố xác định không còn loại hơi thở đáng sợ này nữa, lúc này mới cẩn thận vận chuyển Trường Sinh Quyết bắt đầu chữa thương.

Trường Sinh Quyết vận chuyển một chu thiên, Lam Tiểu Bố lập tức cảm thấy kinh mạch và thức hải mình đột nhiên nổ vang, lôi nguyên tinh khiết nồng đậm chớp mắt đổ khắp toàn thân của hắn. Cho dù hắn không dốc toàn lực đột phá vách chắn tiên đế, nhưng vách chắn tiên đế của hắn không biết từ bao giờ đã bị phá vỡ rồi.

Lam Tiểu Bố nhanh chóng nắm lấy cơ hội này, hắn càng tăng nhanh tốc độ vận chuyển một chu thiên của Trường Sinh Quyết.

Một tiếng ầm ầm vang lên, Lam Tiểu Bố cảm thấy toàn bộ thân thể của mình đều thăng hoa đến mức cực hạn. Trên Luân Hồi Oa hầu như đều là lôi nguyên tinh khiết, những lôi nguyên này bị Lam Tiểu Bố hấp thu hết, thức hải điên cuồng mở rộng, kinh mạch cũng nới ra vô hạn, tiên nguyên đang lưu chuyển trong đan điền trở nên hơi thiếu thốn.

Thành công, Lam Tiểu Bố vô cùng kích động, đâu còn bình tĩnh nữa, lại càng tiếp tục vận chuyển Trường Sinh Quyết củng cố cảnh giới tiên đế của mình.

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, mình lại tấn cấp tiên đế bên trong một cái nồi. Cho dù như thế nào, tấn cấp lên tiên đế thành công là được rồi. Lam Tiểu Bố nhanh chóng củng cố tu vi của mình, vết thương trên người hắn cũng đã nhanh chóng khôi phục sau khi tấn cấp lên tiên đế.

“Đây chính là Côn Khư Hải?” Lạc Thải Tư đang đứng trên pháp bảo phi hành khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy biển cả vô cùng vô tận trong hư không, vũ trụ Hạo Hãn thật sự quá kỳ diệu.

Già Quân Không đứng bên cạnh lại thở phào một hơi, cuối cùng cũng đưa Lạc Thải Tư đến Côn Khư Hải, tiếp theo chỉ cần tiến đến Lượng gia ở Côn Khư Hải là được.

“Đúng, đây chính là Côn Khư Hải, trong tình huống bình thường, từ chỗ ta đến Côn Khư Hải, ít nhất cần đến bảy tám chục năm, pháp bảo phi hành của ta cũng tạm được, cho nên chỉ dùng hơn bốn mươi năm đã đến được nơi này. Tốc độ của Côn Bằng Hào nhất định không nhanh như ta, cho dù Lam đạo hữu yêu cầu Lượng Trường Tư dùng tốc độ nhanh nhất của pháp bảo phi hành, chắc cũng khó có thể đến đây sớm, thậm chí có khi còn ở phía sau chúng ra. Đương nhiên bản thân Lam đạo hữu cũng có một món pháp bảo phi hành, nếu như hắn dùng pháp bảo phi hành của mình, đã sớm đến đây từ mấy chục năm trước rồi.” Già Quân Không giải thích.

Đối với pháp bảo phi hành của mình, Già Quân Không rất tự hào.

“Côn Khư Hải nhìn có vẻ rất bình yên mà.” Cổ Đạo nói.

Già Quân Không mỉm cười, “Đó là vì ngươi còn chưa vào bên trong Côn Khư Hải, bình thường sau khi tiến vào trong Côn Khư Hải rồi, cơ hội sinh tồn của người mới chỉ có một phần.”

Còn có một lời nữa Già Quân Không chưa nói ra, đó là trên thực tế nếu như hắn không dẫn đường, Cổ Đạo và Lạc Thải Tư có thể tới đây được hay không là chuyện khác. Sau này, sợ cũng không thể đến Lượng gia được.

“Côn Khư Hải lớn như vậy, muốn đến Lượng gia chắc còn một quãng đường nữa nhỉ?” Lạc Thải Tư hỏi.

Già Quân Không gật đầu, “Đúng vậy, nếu như dựa vào pháp bảo phi hành của chúng ta trực tiếp đến Lượng gia, cho dù có ta đi cùng cũng cửu tử nhất sinh. Nhưng mà ta biết một con đường tương đối an toàn, chúng ta đi theo con đường này ba tháng thì có thể đên Côn Khư tiên thị. Sau khi đến Côn Khư tiên thị rồi, chúng ta có thể dùng truyền tống trận, đi thẳng đến địa bàn của Lượng gia.”

“Côn Khư tiên thị?” Hai mắt Cổ Đạo sáng lên, “Già đảo chủ, bên trong Côn Khư Hải cũng có tiên thị sao?”

Già Quân Không đáp, “Đương nhiên là có, còn không chỉ có một cái, nhưng cái Côn Khư tiên thị này không phải bình thường. Ở Côn Khư Hải có sáu thế lực lớn, lần lượt là Côn Tiên Cung, Vô Lượng phường thị, Tam Tiên điện, Loan Tiểu đảo, Côn Khư tiên thị, Long Minh cốc. Các ngươi cũng nghe ra được rồi đi, cái Côn Khư tiên thị này có thể xếp hạng thứ năm, ở Côn Khư Hải không có người nào dám chọc đến. Cho nên sau khi đến Côn Khư tiên thị rồi, chỉ cần không đắc tội với người của tiên thị, trong tình huống bình thường thì sẽ an toàn. Cái này ở Côn Khư Hải mà nói là chuyện không hề dễ dàng.”

Chương 880: Lựa chọn của Già Quân Không.

Lạc Thải Tư gật đầu, Côn Khư Hải nàng biết khá rõ. Bất kỳ ở nơi nào, chỉ cần có người muốn ra tay thì có thể không cần lý do mà ra tay, đây chính là nơi mạnh được yếu thua. Nói một cách khác, người ta nhìn ngươi không vừa mắt, hoặc nhìn trúng một thứ nào đó trên người ngươi, đều có thể ra tay giết ngươi.

“Đi thôi, chúng ta đến Côn Khư tiên thị, sau đó từ Côn Khư tiên thị dùng truyền tống trận đến Lượng gia.” Già Quân Không nói.

Theo Già Quân Không, Lam Tiểu Bố có thể tiêu diệt được cả Tịch Thần cốc, vậy đối phó với Lượng gia hoàn toàn không cần tốn sức.

Đông đảo trưởng lão ở Lượng gia cho rằng Lam Tiểu Bố nói mình diệt đi Tịch Thần cốc là đang phô trương thanh thế, nhưng Già Quân Không lại không cho là như thế. Bởi vì hắn đã từng đối mặt với Lam Tiểu Bố, khi đứng bên cạnh Lam Tiểu Bố, hắn rõ ràng cảm nhận được sự uy hiếp nguy hiểm đến tính mạng.

Già Quân Không ở Côn Tiền đảo nhiều năm như vậy, kinh nghiệm sinh tồn vô cùng phong phú, hắn biết trực giác của mình sẽ không sai. Lam Tiểu Bố không ra tay, nhưng khi đứng trước mặt hắn vẫn khiến hắn có cảm giác đe dọa đến tính mạng như có một cường giả Bán Thần đứng trước mặt mình, vậy cho thấy rõ Lam Tiểu Bố có thực lực có thể dễ dàng nghiền ép hắn.

Pháp bảo phi hành của Già Quân Không có tốc độ rất nhanh, cộng thêm kinh nghiệm lão luyện của Già Quân Không, sau khi pháp bảo phi hành xông vào trong Côn Khư Hải, cuối cùng lách qua vòng xoáy trên mặt biển, còn một số vị trí không gian sai số trên mặt biển. Một đường đi tới, trừ bị sóng biển cuốn lấy mấy lần ra thì không gặp phải nguy hiểm gì lớn.

Hơn hai tháng sau, pháp bảo phi hành của Già Quân Không ngừng lại, hắn nhìn thấy một gốc tử Mạch Tiên Quả.

Nói thật thì hắn nhìn thấy trên một đảo san hô đá ngầm có hai tên tu sĩ đang đối đầu, hơn nữa hai tên tu sĩ này giằng co với nhau, là vì trên đảo san hô đá ngầm này xuất hiện một gốc Tử Mạch Tiên Quả.

Tử Mạch Tiên Quả là loại tiên linh thảo đỉnh cấp có giá trị không thể nào đo lường được, đây là một tiên linh thảo cấp chín, có thể mở rộng kinh mạch tu sĩ, chữa trị kinh mạch bị đứt gãy và vỡ đan điền . Loại tiên linh thảo này đối với bất kỳ tu sĩ nào cũng đều là bảo bối vô giá.

Tử Mạch Tiên Quả cũng sẽ không vì nơi này thường xuyên có người lui tới mà không xuất hiện, loại tiên quả này xuất hiện không có bất cứ dấu hiệu nào. Bởi vì Tử Mạch Tiên Quả vẫn luốn sinh trưởng trong hư không, khi sinh trưởng trong hư không, cho dù ngươi có đi ngang qua Tử Mạch Tiên Quả thì ngươi cũng không thể nhận ra được. Chỉ có khi Tử Mạch Tiên Quả sắp chín, mới có thể rơi xuống đất, lúc này mới có thể phát hiện ra.

Hai người đang giằng co kia đều là tiên vương, đối với Già Quân Không mà nói, tiên vương là sự tồn tại như sâu kiến, hắn có thể tiện tay bóp chết.

Già Quân Không dừng phi thuyền của mình trên hòn đảo san hô đá ngầm này, hai tên tiên vương kia nhìn thấy Già Quân Không đến, một người trong đó không chút do dự lấy một lá trận kỳ ra ném xuống.

Già Quân Không là đảo chủ một phương, đương nhiên không phải không biết chút gì về trận đạo, hắn nhìn thấy tiên vương này bố trí trận kỳ, lập tức biết đây là trận kỳ kích phát giám sát trận.

Thần niệm của hắn quét qua, quả nhiên nơi này có một cái trận bàn giám sát, trận kỳ này ném ra đã kích phát trận bàn giám sát, nói cách khác tình huống ở đây đã bị người biết đến.

“Tử Hách kính chào tiền bối.” Tiên vương bố trí trận kỳ chủ động cúi người hành lễ với Già Quân Không.

Tên tiên vương còn lại cũng nhanh chóng khom người hành lễ, “Lư Câu Thịnh kính chào tiền bối.”

Sắc mặt Già Quân Không có chút khó coi, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm tên tiên vương đã bố trí trận kỳ kia, “Vừa rồi ngươi có ý gì?”

Tiên vương bố trí trận kỳ lập tức nói, “Ta đến từ Lượng gia Côn Khư Hải đến đây nhận nhiệm vụ, bởi vì phát hiện ở đây có một gốc Tử Mạch Tiên Quả, hơn nữa Tử Mạch Tiên Quả này còn chưa hoàn toàn chín, cho nên đã bố trí một cái trận bàn giám sát ở đây. Vừa chờ đợi Tử Mạch Tiên Quả này chín, vừa chờ người của Lượng gia đến lấy. Tên Lư Câu Thịnh này đến sau, ta đã bố trí trận bàn giám sát ở đây cả rồi, hắn còn muốn cướp Tử Mạch Tiên Quả.”

Chỉ mấy câu, Già Quân Không đã hiểu ra.

Tử Hách quả thật là đã nhìn thấy một gốc Tử Mạch Tiên Quả, nhưng mà Tử Hách không định dâng lên cho Lượng gia, nhưng vì để phòng ngừa bất trắc, cho nên đã bố trí trận bàn giám sát gần đó. Cái trận bàn giám sát này một khi kích phát, nhất định người của Lượng gia có thể nhìn thấy, nếu không thì hắn bố trí cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Chỉ cần có nhân vật uy hiếp được hắn, Tử Hách sẽ kích phát trận pháp ngay, nói cho Lượng gia biết ở đây có Tử Mạch Tiên Quả, bán cho Lượng gia một ân tình. Nếu như không có người nào đến, chờ Tử Mạch Tiên Quả chín rồi, hắn sẽ trực tiếp ngắt đi.

Tử Mạch Tiên Quả còn chưa chín, Lư Câu Thịnh đã phát hiện ra, tu vi của Lư Câu Thịnh không thể nào áp chế được Tử Hách, cho nên Tử Hách không định kích phát trận bàn giám sát để người Lượng gia biết chuyện này. Già Quân Không đến, khiến Tử Hách hoàn toàn mất đi khả năng độc chiếm Tử Mạch Tiên Quả, cho nên hắn dứt khoát bỏ Tử Mạch Tiên Quả này cho Lượng gia, từ đó giành được ít chỗ tốt.

Đương nhiên, Tử Hách cũng vì bảo vệ tính mạng nhiều hơn. Hắn cũng không tin một tiên đế sau khi cướp đi Tử Mạch Tiên Quả của hắn sẽ giữ lại cái mạng nhỏ của hắn. Đừng nói là Côn Khư Hải, cho dù là ở nơi khác cũng tuyệt đối không thể.

Trong lòng Già Quân Không cười lạnh, nếu như là ở chỗ khác thì hắn còn sẽ kiêng kị một chút. Nhưng Lượng gia, hắn thật sự không thèm để ý. Hắn có thể khẳng định, chỉ cần Lam Tiểu Bố tìm đến Lượng gia, nhất định sẽ diệt cả Lượng gia.

Chương 881: Lựa chọn của Già Quân Không. (2)

Ngay cả Tịch Thần cốc mà Lam Tiểu Bố còn có thể diệt được, Lượng Cô Tài của Lượng gia bắt ép đạo lữ của hắn, Lam Tiểu Bố không có lý do gì mà không diệt Lượng gia.

Cảm nhận được sát cơ trong mắt Già Quân Không, Tử Hách lập tức nói, “Thiên tài Lượng Cô Tài của Lượng gia đã thức tỉnh huyết mạch Cổ Côn, bây giờ đang thu thập tất cả thiên tài địa bảo ở Côn Khư Hải để củng cố huyết mạch của Lượng Cô Tài. Loại Tử Mạch Tiên Quả này, đối với Lượng Cô Tài Lượng gia mà nói chính là bảo vật cao cấp nhất. Ngươi biết ta vì sao lại có trận bàn giám sát của Lượng gia này không? Bây giờ Lượng gia đang cấp trận bàn giám sát ở khắp nơi. Chỉ cần tìm được đồ tốt đỉnh cấp, đều có thể kích phát trận bàn giám sát bảo vệ đồ vật.”

Nói bóng gió chính là bảo vật xuất hiện bên trong trận bàn giám sát, đều là của Lượng gia. Nếu như ngươi đoạt được, vậy thì phải xem ngươi có mạng mà dùng hay không.

“Lượng Cô Tài trở về Lượng gia rồi?” Già Quân Không sửng sốt.

Không đúng, theo lý mà nói, Lượng Cô Tài trở về, vậy thì Lam Tiểu Bố cũng không có lý do gì mà chưa đến. Nếu Lam Tiểu Bố cũng đến, vậy dựa vào cái gì lại để Lượng Cô Tài thu thập bảo vật khắp nơi, củng cố huyết mạch Cổ Côn như vậy? Lam Tiểu Bố rộng lượng đến thế ư? Một gia hỏa định cướp đoạt đạo lữ của mình, còn sống thoải mái như thế?

“Đương nhiên, loại thiên phú tuyệt thế này của Lượng Cô Tài một khi thức tỉnh, đương nhiên phải quay về gia tộc mới đúng.” Tử Hách đáp.

“Vậy Côn Bằng Hào của Lượng gia cũng trở về rồi sao?” Giọng điệu của Già Quân Không có chút không tự tin.

Tử Hách đáp, “:Đương nhiên là quay về rồi, chẳng những Côn Bằng Hào quay về, mà còn chở về rất nhiều bảo vật.”

“Có nghe nói có một người tên là Lam Tiểu Bố cũng ở trên Côn Bằng Hào trở về không?” Đến chính Già Quân Không cũng cảm thấy giọng điệu của mình có chút không đúng.

“Chưa từng nghe nói đến.” Tử Hách lắc đầu.

Đầu óc Già Quân Không ong lên một cái, Lượng Cô Tài trở về thì còn có thể hiểu được, nhưng sau khi Lượng Trường Tư quay về, Lam Tiểu Bố thì lại không về, cái này mới có vấn đề.

Vào giờ phút này, Thông Tin Châu của Tử Hách sáng lên một cái, Tử Hách nhìn lướt qua Thông Tin Châu, sau đó đắc ý nói, “Người Lượng gia đã liên hệ với ta, chẳng mấy chốc nữa bọn họ sẽ phái người đến đây. Nơi này cách Côn Khư tiên thị không xa, bọn hắn đến đây cũng không tốn quá nhiều thời gian.”

Giờ phút này, Tử Hách khẳng định mạng của mình đã được bảo toàn. Mặc kệ tên tiên đế trước mặt này có lai lịch như thế nào, sau khi Lượng gia nhúng tay vào ròi, tuyệt đối sẽ không dám cướp đồ rồi giết hắn.

“Tiền bối, ta cáo từ.” Tên Lư Câu Thịnh đánh nhau với Tử Hách trước đó ôm quyền với Già Quân Không, không chút do dự xoay người bỏ chạy.

Người Lượng gia đã đến rồi, còn ở lại chịu chết à?

Già Quân Không đè nén hoảng sợ trong lòng xuống, bình tĩnh nói, “Nếu là Lượng gia thì ta không nhúng tay vào nữa.”

Nói xong, Già Quân Không nhảy lên pháp bảo phi thuyền của mình, dẫn theo Cổ Đạo và Lạc Thải Tư nhanh chóng rời đi.

Giờ phút này trên phi thuyền vô cùng yên tĩnh, Lạc Thải Tư đã một mình xông xáo trong hư không nhiều năm, đương nhiên không phải là đồ ngốc. Trải qua nhiều năm phi hành trong hư không, nàng đã dò xét ra được, thật ra Lam Tiểu Bố và Già Quân Không cũng không phải là bằng hữu tốt gì. Bởi vì Già Quân Không chỉ gặp Lam Tiểu Bố một lần mà thôi.

Còn về chuyện tại sao Già Quân Không lại giúp nàng, thậm chí còn tự mình dẫn nàng đến Côn Khư Hải, những năm qua Lạc Thải Tư đã nghĩ ra một ít nguyên nhân. Chắc là thực lực của Lam Tiểu Bố rất mạnh, Già Quân Không muốn thiết lập quan hệ tốt với Lam Tiểu Bố, lúc này mới chủ động đưa nàng đến Côn Khư Hải.

Còn về thực lực của Lam Tiểu Bố tại sao lại mạnh như vậy, trong lòng Lạc Thải Tư cũng vô cùng khó hiểu. Nhưng đây điều là chuyện nàng nghe được từ miệng Già Quân Không, nàng tin rằng sẽ không phải là giả.

“Sư tỷ, ta cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái.” Cổ Đạo cũng cảm nhân được bầu không khí quái dị. Sau khi Già Quân Không rời khỏi đảo san hô đá ngầm kia, không hề nói đến chuyện đến Lượng gia nữa, cũng không nói chuyện phiếm với bọn hắn, ngược lại khống chế phi thuyền nhanh chóng rời khỏi. Không chỉ như vậy, lúc trước khi Già Quân Không rời khỏi đảo san hô đá ngầm kia, sắc mặt cũng không được dẹp lắm.

Lạc Thải Tư im lặng không nói, nếu như Già Quân Không muốn đối phó với bọn họ, bọn họ cũng chẳng có chút sức lực phản kháng nào. Đối với bọn họ mà nói, chỉ có thể yên lặng chờ chết mà thôi.

Bây giờ trong lòng Già Quân Không tựa như có 10.000 con lạc đà chạy qua, hắn không ngờ lại không thấy Lam Tiểu Bố đâu. Hắn tốn mấy chục năm để tạo mối quan hệ tốt với Lam Tiểu Bố, nếu như Lam Tiểu Bố vẫn lạc, vậy chẳng phải nói hắn chẳng khác nào tên hề đang biểu diễn sao?

Cái này xem như xong đi, quan trọng là hắn còn đắc tội với Lượng Trường Tư.

Không đúng, trước đó trong trận bàn giám sát kia của Tử Hách nhất định có hình ảnh của hắn, đồng thời cũng nhìn thấy Lạc Thải Tư và Cổ Đạo đứng trên boong thuyền. Nếu như hình ảnh này xuất hiện ở Lượng gia, vậy không phải đã nói rõ hắn dẫn theo Lạc Thải Tư chạy trốn sao? Hắn đang giúp Lam Tiểu Bố?

Già Quân Không siết chặt tay thành nắm đấm, hắn biết mình phải đưa ra lựa chọn.

Lựa chọn thứ nhất, hắn lập tức dẫn Lạc Thải Tư và Cổ Đạo đến Lượng gia, giao Lạc Thải Tư và Cổ Đạo cho Lượng gia, đồng thời nói cho Lượng gia hắn tốn mấy mấy chục năm, chỉ vì bắt Lạc Thải Tư đến đó.

Sự lựa chọn này chậm một chút xíu, nếu như hắn thật sự nghĩ như vậy, khi nhìn thấy Tử Hách kia, nên ở lại đảo san hô đá ngầm kia chờ người Lượng gia đến.

Lựa chọn thứ hai chính là lập tức chạy trốn, dẫn theo Lạc Thải Tư và Cổ Đạo trốn được bao xa thì trốn. Côn Khư Hải mênh mông không gì sánh được, chỉ cần bọn hắn trốn cẩn thận. Lượng gia chưa chắc có thể bắt được bọn hắn.

Nhưng tại sao hắn phải làm theo lựa chọn thứ hai?

Lựa chọn thứ nhất tuy chậm một chút, nhưng vẫn có thể làm được.

Nhưng nếu làm theo lựa chọn thứ nhất, lỡ như Lam Tiểu Bố không xảy ra chuyện gì, cuối cùng vẫn đến Côn Khư Hải, vậy thì phải làm sao đây?

Chương 882: Thế lực thứ bảy ở Côn Khư Hải.

Già Quân Không làm bất cứ chuyện gì, nhất định phải đạt được lợi ích tối đa. Mạo hiểm cũng được, nhưng nhất định phải có đủ giá trị để mạo hiểm. Những năm qua hắn vì cái gì mà có thể sống sót ở Côn Tiền đảo? Cũng là bởi vì loại kinh nghiệm sinh tồn này. Những chuyện mạo hiểm hơn hắn đã làm rất nhiều rồi, trên cơ bản đều có đủ lợi ích.

Giống như trước đó, hắn biết rõ tu vi của Lam Tiểu Bố kém, lại không biết phía sau Lam Tiểu Bố có bản lĩnh gì, hẳn vẫn lựa chọn bảo thủ, không trực tiếp ra tay với Lam Tiểu Bố. Cho nên đối mặt với hai lựa chọn này, Già Quân Không lại càng cẩn thận hơn.

Nếu như hắn chọn lựa chọn thứ nhất, dẫn Lạc Thải Tư đến LƯợng gia, hắn có thể nhận được tình hữu nghị của Lượng gia sao? Rõ ràng khả năng không lớn. Bởi vì hắn đã từng đắc tội Lượng Trường Tư, không chỉ như vậy, khi ở trên hòn đảo san hô đá ngầm kia cũng không làm theo lựa chọn thứ nhất. Cho nên cho dù bây giờ hắn đưa Lạc Thải Tư đến cho LƯợng gia, nhiếu nhất chỉ là không bị trách tội mà thôi. Hơn nữa cái này cũng chỉ là có thể mà thôi, nếu như LƯợng gia phách lối thêm một chút, nói không chừng còn muốn hỏi tội hắn tại sao lại đắc tội với Lượng Trường Tư.

Sự lựa chọn này đối với Già Quân Không mà nói là lợi không bù được hại.

Nếu làm theo lựa chọn thứ hai có lẽ sẽ như lấy giỏ trúc múc nước, bởi vì Lam Tiểu Bố chết rồi, cho dù hắn có đối tốt với Lạc Thải Tư như thế nào, cũng không thể lấy được nhiều lợi ích. Chỗ tốt là, hắn không cần đối mặt với Lượng gia cùng với những nguy hiểm không biết. Nhiều nhất thì không cần Côn Tiền đảo nữa.

Đối với Già Quân Không mà nói, đắc tội với Lượng gia hắn còn có thể sống sót, nhưng đắc tội với loại cường giả như Lam Tiểu Bố, hắn cảm thấy mình không thể sống nổi. KHông phải bởi vì tu vi của Lam Tiểu Bố quá mạnh, thậm chí có thể diệt được Tịch Thần cốc, mà là vì hắn vẫn luôn cảm thấy Lam Tiểu Bố đã hạ ấn ký thần niệm trên người mình.

Cho nên hắn cược Lam Tiểu Bố không hề chết, một cường giả có thể diệt được Tịch Thần cốc, sao có thể dễ chết như vậy chứ? Lùi một bước mà nói, cho dù Lam Tiểu Bố chết rồi, hắn cũng không cần đi đối mặt với Lượng gia.

“Lạc tiên tử, Lượng gia chúng ta không thể đi được. Lam đạo hữu không đến Lượng gia, có lẽ nửa đường xảy ra chuyện rồi. Ta nghi ngờ bây giờ LƯợng gia đã biết ta đang ở cùng với ngươi, nếu như ta đoán không sai, bước tiếp theo bọn họ sẽ truy nã ngươi và ta. Bây giờ chúng không xông ra khỏi Côn Khư Hải đã không còn kịp nữa. Lượng gia nhất định đã phong tỏa Côn Khư Hải chờ chúng ta xuất hiện. Một khi chúng ta xuất hiện, nhất định sẽ bị truy sát.” Giọng điệu của Già Quân Không vô cùng nghiêm túc.

Lạc Thải Tư thi lễ một cái, “Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của đảo chủ.”

Già Quân Không gật đầu, “Suy nghĩ của ta là bây giờ chúng ta lập tức cải trang, sau đó đến Vô Lượng phường thị. Vô Lượng phường thị vô cùng lớn, còn là thế lực đứng thứ hai ở Côn Khư Hải, gần với Đại Côn Tiên Cung. LƯợng gia có năng lực đến đâu cũng không dám truy sát chúng ta ở Vô Lượng phường thị. Quan trọng nhất chính là, Vô Lượng phường thị tương đối an toàn, chúng ta ở lại Vô Lượng phường thị chờ mấy năm được không?”

“Được, cứ nghe theo Già đảo chủ.” Lạc Thải Tư lập tức nói. Nàng cũng hiểu được ý của Già Quân Không, ở Vô Lượng phường thị chờ một khoảng thời gian, nếu như có tin tức của Lam Tiểu Bố, bọn họ sẽ lập tức đi tìm Lam Tiểu Bố. Nếu như không có tin tức của Lam Tiểu Bố, vậy nàng và Cổ Đạo sẽ ở lại Vô Lượng phường thị, còn Già Quân Không nhất định phải rời khỏi Vô Lượng phường thị.

Nhưng mà chuyện này đối với nàng mà nói đã là kết quả tốt nhất rồi, ít nhất thì Già Quân Không không bắt nàng đến giao cho Lượng gia.

Thiên thạch dưới chân Lam Tiểu Bố đã sớm hóa thành bã vụn, trên người Lam Tiểu Bố đẫm máu. Nhưng tâm trạng của hắn lại cực kỳ thoải mái, theo kế hoạch ban đầu của hắn, muốn bước vào cảnh giưới Tiên Đế ít nhất cũng phải mất mấy trăm năm. Đây là bởi vì hắn có Vũ Trụ Duy Mô và Trường Sinh Quyết.

Không ngờ thần linh khí ở Tịch Thần cốc và bên trong Chiểu Nê Hà lại giúp hắn vượt qua tiên tôn cảnh dài dằng dặc, còn chưa đến trăm năm đã đến cảnh giới tiên đế.

Cho dù chỉ mới là tiên đế tầng một, nhưng Lam Tiểu Bố tin chắc rằng, cho dù có Bánh Thần cảnh đến, hắn cũng không sợ. Không phải là bởi vì hắn có thiên phú hơn người khác, mà là vì hắn có Vũ Trụ Duy Mô.

Có Vũ Trụ Duy Mô, hắn có thể dung hợp Trường Sinh Quyết, Đoán Thần Thuật và Bất Tử Quyết, thần linh khí trong Tịch Thần cốc đã sớm chuyển hóa tiên linh khí trong người hắn thành thần linh khí.

Sử dụng thần nguyên đối phó với tiên nguyên, sau này hắn không cần phải vội vã cuống cuồng bố trí trận pháp nữa.

Sửa sang lại bản thân một chút, Lam Tiểu Bố lấy Luân Hồi Oa ra. Nếu Lượng Trường Tư không nhận được tin tức của Lượng Cô Tài, vậy thì hắn tự tiến đến Lượng gia.

Kích phát Luân Hồi Oa đến tốc độ lớn nhất, chỉ trong một năm, Lam Tiểu Bố đã đứng ở biên giới Côn Khư Hải. Sau khi hắn trở thành Tiên Đế, tốc độ của Luân Hồi Oa lại tăng thêm một cấp độ.

Đây là lần đầu tiên Lam Tiểu Bố nhìn thấy biển cả hư không, thần niệm quét thấy vô cùng mênh mông, với thần niệm bây giờ của hắn, cũng không thể bao trùm được một góc của biển cả này.

Trong lòng Lam Tiểu Bố thầm than. Nếu như vẫn luôn ở tại Địa Cầu, hắn sao có thể nhìn thấy cảnh tượng mênh mông tráng lệ này?

KHiến Lam Tiểu Bố khó hiểu là, Côn Khư Hải nguy hiểm không gì sánh được, phần lớn tu sĩ đều trốn ở một nơi an toàn tu luyện. Chỉ khi ra ngoài tìm kiếm tài nguyên tu luyện, nhưng tu sĩ này mới kết bạn đi ra, đồng thời duy trì cảnh giác cực cao.

Chương 883: Thế lực thứ bảy ở Côn Khư Hải. (2)

Nhưng trong thần niệm của hắn ở biên giới Côn Khư Hải thì lại không phải như vậy, trong thần niệm hắn nhìn thấy khoảng chừng hơn ngàn người, những người này đi loạn khắp nơi không có mục đích. Không chỉ như vậy, thậm chí hắn còn quét ra được đủ loại trận bàn giám sát cấp thấp, những trận bàn giám sát này hầu như đã bao trùm hết vùng biên giới Côn Khư Hải. Ít nhất thì phần lớn phạm vi trong thần niệm của hắn đều nằm trong phạm vi trận bàn giám sát.

Là ở vùng biên giới của Côn Khư Hải có bảo vật đỉnh cấp, hay là vì nơi này không nguy hiểm như trong truyền thuyết?

“Đứng lại.” Hai tên tu sĩ Đại La Kim Tiên xông đến, một trái một phải chặn đường Lam Tiểu Bố.

“Từ đâu tới? Đi đến đâu?” Tên tu sĩ bên trái đánh giá Lam Tiểu Bố một chút, giọng điệu lạnh lùng hỏi.

Khi Lam Tiểu Bố còn ở cảnh giới tiên vương và tiên tôn, khi tu vi không ngừng gia tăng, hơi thở trên người hắn càng mạnh hơn. Bởi vì thời gian dài tu luyện Trường Sinh Quyết, đạo vận lưu chuyển khá rõ ràng, cho nên phần lớn người có thể nhìn ra được phạm vi thực lực của hắn. Sau khi hắn bước vào tiên đế, những hơi thở đạo vận này hoàn toàn biến mất. Quy tắc đại đạo của Trường Sinh Quyết càng ngày càng hoàn thiện, ít nhất thì ở tiên giới này, đạo vận không còn hiện rõ ra như lúc trước nữa. Cho nên nhìn qua rất giống một tu sĩ bình thường, tu vi cũng trở nên mơ mơ hồ hồ.

Cũng giống như vạn vật quy nhất vậy, hắn đứng ở đó, tựa như có thể dung nhập vào không gian.

Hai tên Đại La Kim Tiên này không nhìn ra tu vi của Lam Tiểu Bố, lại cảm nhận được tuổi tác của Lam Tiểu Bố. Một tu sĩ có tuổi còn trẻ, tu vi tuyệt đối không mạnh.

“Chuyện này có liên quan gì đến hai vị không?” Lam Tiểu Bố nói.

“He he, chúng ta đang làm theo mệnh lệnh của Lượng gia, ở chỗ này tìm bắt tội phạm chạy trốn. Nhìn dáng vẻ của ngươi, hình như rất giống tội phạm đó.” Nam tử vừa nhìn Lam Tiểu Bố từ trên xuống dưới, vừa nghĩ trên người Lam Tiểu Bố có những thứ gì.

Đừng nói là bọn hắn làm việc cho Lượng gia, cho dù không làm việc cho Lượng gia, Lam Tiểu Bố cũng là một người mới, trên người nhất định có đồ tốt. Trên người Lam Tiểu Bố có hơi thở của Hư KHông Thủy, rõ ràng là mới vừa đến Côn Khư Hải, loại người này bình thường đều có bảo vật trên người làm bạn.

Ở Côn Khư Hải này, nắm tay người nào lớn, đồ chính là của người đó.

Lam Tiểu Bố cười lạnh, “Nếu như là vây bắt tội phạm chạy trốn, con mắt của các ngươi mù rồi à? Không nhìn thấy ta vừa đến Côn Khư Hải sao?”

Quả nhiên là vừa mới đến Côn Khư Hải, hai tên Đại La Kim Tiên này vô cùng vui mừng. Chỉ là không chờ bọn họ nói chuyện, Lam Tiểu Bố đã nói trước, “LƯợng gia trâu quá nhỉ, dám ở Côn Khư Hải chặn bắt tội phạm chạy trốn, chắc Côn Khư Hải là của Lượng gia hắn rồi?”

Nghe giọng điệu của Lam Tiểu Bố, một người khác kéo kéo tên tu sĩ Đại La Kim Tiên đang nổi giận kia lại. Tu sĩ bình thường cũng không nói chuyện với giọng điệu phách lối như vậy, chứ đừng nói là một tu sĩ mới đến đây.

Bởi vì giọng điệu của Lam Tiểu Bố đã khiến tên tu sĩ đang nổi giận kia cảm thấy bất thường, hắn hừ một tiếng, “Lượng gia đã là thế lực thứ bảy ở Côn Khư Hải, đây là do chính Đại Côn Tiên Cung thừa nhận. Ngươi nói xem? Ngươi định khiêu khích Lượng gia Côn Khư Hải sao?”

“LƯợng gia chính là thế lực thứ bảy ở Côn Khư Hải? Chuyện này không thể chứ?” Lam Tiểu Bố nhíu mày. Hơn 50 năm trước, hắn nghe Già Quân Không nói, Lượng gia ở Côn Khư Hải vẫn chưa được tính là một thế lực lớn. Lúc này chỉ mới mấy chục năm ngắn ngủi, sao LƯợng gia đã trở thành thế lực thứ bảy rồi?

Mấy chục năm đối với phàm nhân mới nói, có lẽ là đã nửa đời người, nhưng đối với Tiên giới mà nói, chẳng khác gì mới qua một đêm.

“KHông biết gì à, Lượng gia có một thiên tài tuyệt thế. Hắn không những đã thức tỉnh huyết mạch Cổ Côn, mà chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã từ tiên vương trung kỳ bước vào cảnh giới tiên tôn.” Đại La Kim Tiên này ha ha một tiếng nói.

“HUyết mạch Cổ Côn? Là ai?” Trong lòng Lam Tiểu Bố đã hiểu ra một chút. Xem ra người của Lượng gia thức tỉnh huyết mạch Cổ Côn, khiến mấy thế lực Đại Côn Tiên Cung kiêng kị, bắt đầu thừa nhận LƯợng gia là thế lực thứ bảy ở Côn Khư Hải. Hắn không biết cái huyết mạch Cổ Côn này mạnh đến mức nào, những người này là đang kiêng kị, hay là nịnh bợ.

“Lượng Cô Tài, cháu ruột của gia chủ Lượng gia Lượng Liên Phong, cũng là gia chủ tương lai của Lượng gia.” Tên Đại La Kim Tiên này đắc ý nói,

Lam Tiểu Bố kĩnh hãi, lập tức quát, “Lượng Cô Tài trở về rồi? Chuyện xảy ra khi nào?”

Hắn bỗng nhiên có chút hối hận, nếu không chậm trễ ở dưới đáy Chiểu Nê Hà nhiều năm như vậy, hắn đã sớm đến LƯợng gia rồi, đến mức bây giờ Lượng Cô Tài quay về sớm như vậy, hắn còn nghi ngờ có phải Lạc Thải Tư đã bị giết hay không. Nếu như Lạc Thải Tư bị giết, cho dù hắn có tiêu diệt hết Lượng gia thì có ích gì chứ?

Trước đó tên Đại La Kim Tiên kia sở dĩ trả lời kĩ càng câu hỏi của Lam Tiểu Bố, là đang muốn uy hiếp Lam Tiểu Bố, khiến Lam Tiểu Bố biết thế lực sau lưng bọn họ là ai. Nhưng khi Lam Tiểu Bố quát hỏi, bọn hắn không còn tâm trạng trả lời nữa. Hai người không hẹn cùng lấy phảp bảo ra, một trái một phải chặn Lam Tiểu Bố.

Lam Tiểu Bố cũng không chần chừ gì nữa, hắn trực tiếp đập một bàn tay ra, chưởng ấn đập một tên Đại La Kim Tiên thành cặn máu. Đồng thời, lĩnh vực tiên đế đã khóa chặt tên Đại La Kim Tiên vẫn luôn trả lời hắn trước đó.

“Tiền, tiền bối…” Nếu như tên Đại La Kim Tiên này không biết lần này mình đã đá vào tấm sắt thì chính là heo.

“Nói, khi Lượng Cô Tài về có dẫn theo người nào về không?” Trong giọng Lam Tiểu Bốt ràn đầy sát khí.

“Tiền bối, ta thật sự không biết, chuyện này không liên quan đến ta. Ta chỉ biết sau khi Lượng Cô Tài bước vào tiên tôn, Lượng gia sẽ tổ chức đại điển tấn cấp tiên tôn…” Đại La Kim Tiên này lắp bắp trả lời.

“Đùng.” Lam Tiểu Bố lại đập một tay xuống, tên Đại La Kim Tiên này hóa thành sương máu, cùng lúc đó, hắn cũng đã vọt vào sâu trong Côn Khư Hải.

Chương 884: Khánh điển của Lượng gia ở Cổ Côn đảo.

Lam Tiểu Bố cũng không biết chỉ cần hắn đến Côn Khư tiên thị, là có thể dùng truyền tống trận đến Lượng gia. Nhưng mà tốc độ Luân Hồi Oa của hắn cực nhanh, cho dù không dùng truyền tống trận, cũng chỉ cần ba bốn ngày đã đi qua Côn Khư tiên thị, phải biết rằng phi thuyền tiên khí cực phẩm, từ biên giới Côn Khư Hải đến Côn Khư tiên thị cũng mất mấy tháng. Chậm một chút thì cũng phải mất mấy năm.

Bởi vì trong lòng vô cùng lo lắng, cho nên tốc độ Luân Hồi Oa đã được Lam Tiểu Bố kích phát đến mức cực hạn. Một vài Hải Yêu Hư Không phát hiện ra Luân Hồi Oa, chỉ là những Hải Yêu này còn chưa kịp lao ra, Luân Hồi Oa đã sớm biết mất tăm.

Lượng gia vốn ở trên một hải đảo vô danh, bởi vì sâu trong hải đảo này có một đầu Tiên Linh mạch tự nhiên, cái Tiên Linh mạch tự nhiên này do tổ tiên Lượng gia phát hiện ra, đồng thời chiếm cứ nơi này, cuối cùng đặt tên là Cổ Côn đảo.

Vốn dĩ không có người nào biết, vì sao người Lượng gia lại đặt cho cái hải đảo vô danh này là Cổ Côn đảo. Sau khi Lượng gia xuất hiện một người có huyết mạch Cổ Côn, tất cả mọi nười mới hiểu ra, hóa ra tổ tiên của Lượng gia có một tia huyết mạch Cổ Côn. Đặt tên hải đảo này là Cổ Côn đảo, là đang hy vọng có một ngày trong số hậu bối có người có thể thức tỉnh huyết mạch Cổ Côn.

Bây giờ Lượng gia thật sự đã có một thiên tài thức tỉnh huyết mạch Cổ Côn, cái này không chỉ là chuyện của Lượng gia, mà toàn Côn Khư Hải cũng chấn động vì chuyện này. Người tu luyện có huyết mạch Cổ Côn, không chỉ có thể miểu sát tu sĩ cùng cấp, cho dù có nghiền sát người hơn một đại cảnh giới cũng không có gì kì lạ. Thậm chí ở cảnh giới Tiên đế nghiền sát Thần Nhân cũng là chuyện có khả năng.

Cái này vẫn chưa phải là đáng sợ nhất, người tu luyện có huyết mạch Cổ Côn còn có một thần thông thiên phú, đó chính là hấp thu thần niệm và nguyên lực.

Ngươi nghĩ mà xem, khi ngươi và đối thủ quyết đấu, sau khi ngươi đánh thần thông ra, người khác lại hấp thu đi một phần nguyên lực và thần niệm từ thần thông của ngươi, mà phần bị hấp thu này sẽ biến thành thực lực của đổi thủ áp chế lại ngươi, kết quả sẽ như thế nào?

Giờ phút này Cổ Côn đảo đang nghênh đón thời điểm náo nhiệt nhất từ trước đến nay, vô số tu sĩ đều lũ lượt kéo đến, bởi vì Lượng gia ở Cổ Côn đảo sắp tổ chức đại điển Lượng Cô Tài tấn cấp tiên tôn.

Những tu sĩ bình thường khi tấn cấp tiên tôn, cũng không có đại điện gì cả, chỉ khi tấn cấp lên tiên đế, mới có tư cách tổ chức đại điển. Chẳng qua nếu như tu sĩ tấn cấp tiên tôn này lại thức tỉnh huyết mạch Cổ Côn, vậy thì tư cách tổ chức đại điện so với tiên đế còn lớn hơn.

Lần đại điển này, chẳng những tất cả thế lực lớn nhỏ ở Côn Khư Hải đều tham gia, mà còn có rất nhiều tán tu kéo đến. Bởi vì LƯợng gia đã hứa hén, bất kỳ tu sĩ nào tham gia lần đại điển này, đều có thể nhận được một ly tiên tửu Thâm Hải Thần Lưu.

Thâm Hải Thần Lưu chính là đặc sản của Côn Khư Hải, chỉ có ở cực sâu trong Côn Khư Hải, nó có tác dụng tăng năng lực cảm ngộ của tu sĩ. Cho dù có là Đại La Kim Tiên viên mãn, cũng hiếm có cơ hội được dùng tiên tửu Thâm Hải Thần Lưu để bước vào tiên vương cảnh. Còn tu sĩ cấp thấp, dựa vào tiên tửu Thâm Hải Thần Lưu tấn cấp lại càng có lợi ích lớn hơn.

Đương nhiên, Lượng gia cung cấp nhất định là loại tiên tửu Thâm Hải Thần Lưu hạ đẳng, nhưng thế thì sao chứ? Đừng nhìn thấy rất nhiều tu sĩ sinh tồn ở Côn Khư Hải, nhưng bọn hắn ngay cả Thâm Hải Thần Lưu là gì chỉ sợ cũng không có cơ hội nhìn thấy.

Dù không dùng truyền tống trận, vào ngày thứ mười một, Luân Hồi Oa của Lam Tiểu Bố cũng đến bên ngoài Cổ Côn đảo, cho dù Lam Tiểu Bố không có phương vị hư không của Cổ Côn đảo, hắn có thể đến Cổ Côn đảo nhanh như vậy, hắn chỉ dựa vào ấn ký thần niệm của hắn trên người Lượng Trường Tư mà thôi.

Bên ngoài Cổ Côn đảo là một quảng trường khổng lồ, quảng trường này được xây dựng trên Côn Khư Hải. Dọc theo quảng trường có hộ trận khóa lại, cửa vào hộ trận này có mấy tu sĩ trông coi. Muốn đi vào Cổ Côn đảo, phải được mấy hộ vệ này kiểm tra.

Quảng trường bên ngoài Cổ Côn đảo vô cùng rộng lớn, nhưng giờ phút này cũng đã kín hết người. Lượng gia quy định, vào lúc Lượng Cô Tài của Lượng gia tổ chức đại điển, ai dám ra tay ở chỗ này, đó chính là kẻ thù của Lượng gia.

Lam Tiểu Bố không nghĩ nhiều như vậy, Luân Hồi Oa của hắn không để ý đến cấm chế cấm bay, trực tiếp đáp xuống chính giữa quảng trường.

Mấy tên hộ vệ lập tức lao đến, tên này đúng là gan to bằng trời. Đại điển của thiên tài Lượng Cô Tài của Lượng gia Cổ Côn đảo, lại có người dám không tuân theo cấm chế cấm bay.

Lam Tiểu Bố vung tay ra, Thất âm Kích lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay, hôm nay hắn đến đây chính là để diệt Lượng gia, từ hôm nay về sau nơi này sẽ không còn tồn tại nữa.

“Ngươi là người phương nào?” Mấy tên hộ vệ của Lượng gia xông đến, vây quanh Lam Tiểu Bố, trong số những hộ vệ này, người có tu vi mạnh nhất cũng chỉ là tiên vương mà thôi. Đối với Lam Tiểu Bố mà nói, những người này còn không bằng sâu kiến.

Ánh mắt Lam Tiểu Bố hoàn toàn không nhìn những hộ vệ này, thần niệm của hắn trực tiếp xé rách mọi cấm chế, tìm kiếm Lạc Thải Tư, đồng thời hắn nhìn thấy mấy tên nam nữ trẻ tuổi thần sắc đờ đẫn đứng trên quảng trường. Những hộ vệ đang bao vây hắn kia, vốn đang trông giữ những nam nữ trẻ tuổi này.

Đây là đang giam giữ Nguyên Thần? Lam Tiểu Bố không chút do dự dùng mấy đạo Thần Hồn Thứ đánh tới, mấy tu sĩ đang bị giam giữ Nguyên Thần này lập tức giật mình bừng tỉnh. Trong đó có một nữ tử lớn tiếng kêu lên, “Lượng gia bắt những người có tư chất tiên căn tốt, tước đoạt tiên căn để người thức tỉnh huyết mạch Cổ Côn của Lượng gia cắn nuốt…”

Thật độc ác, Lam Tiểu Bố nghe nói vậy thì lập tức dùng thần niệm rà quét, hắn phát hiện có rất nhiều tán tu đều căng thẳng nhanh chóng rút đi, tựa như muốn rời khỏi quảng trường này, chỉ vì một ly tiên tửu mà bỏ luôn mạng nhỏ của mình ở đây thì quá thua thiệt rồi. Mà những người đại diện cho các tông môn kia thì lại cảm thấy rất bình thường, cũng không để ý gì.

Chương 885: Khánh điển của Lượng gia ở Cổ Côn đảo. (2)

Đây quả nhiên là nơi làm việc không theo lẽ thường. Lam Tiểu Bố vẫn không nói gì, hộ vệ vây quanh hắn càng lúc càng nhiều, một tên tu sĩ tiên vương hậu kỳ nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố nghiêm giọng nói, “Bắt hắn lại cho ta.”

Vừa nói xong, chính hắn đã lấy pháp bảo ra.

Hơn 30 tên hộ vệ cùng lúc lấy pháp bảo ra đánh về phía Lam Tiểu Bố, trường kích trong tay Lam Tiểu Bố quét một cái, mấy chục cái đầu bị hắn cuốn lên, bay vào trong không trung, máu tươi bắn ra, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ một góc quảng tường.

Mấy tên hộ vệ còn chưa xông lên hoảng sợ kêu; “Hắn là tiên đế, hắn là tiên đế…”

So với sự hỗn loạn bên ngoài quảng trường, tại đại điện tân khách lớn nhất của Lượng gia, mấy trăm vị khách đang ngồi ở đây.

Ngồi trên chủ vị là một nam tử trung niên mặt trắng không râu, vẻ mặt hắn tươi cười, loại vui vẻ kia dường như tràn từ trong xương mà ra.

Hắn chính là gia chủ của Lượng gia Lượng Liên Phong.

Bản thân Lượng Liên Phong cũng không ngờ được, Lượng gia còn có ngày hôm nay. Nhìn những người đang ngồi dưới kia là ai? Nhị cung chủ Đại Côn Tiên Cung, Tam điện chủ Tam Tiên điện, phó đảo chủ Loan Tiểu đảo…

Không phải là nhân vật đứng đầu của thế lực cao cấp thì chính là đầu não của các đại thế lực, tiên đế bình thường đều không có tư cách ngồi trong đại điện này.

Lượng Liên Phong bưng ly rượu lên nói, “Hôm nay là ngày vui lớn của Lượng gia ta, Lượng Cô Tài của Lượng gia ta sau khi thức tỉnh huyết mạch Cổ Côn, tấn cấp lên tiên tôn. Bởi vì huyết mạch Cổ Côn thức tỉnh tương đối vội vàng, cho nên lúc đó không tổ chức khánh điển, hôm nay cũng xem như là bổ sung, ta đại diện cho Lượng gia cảm tạ các vị bằng hữu Côn Khư Hải đã đến chung vui…”

Lời Lượng Liên Phong đang nói đột ngột dừng lại, nụ cười trên mặt hắn cứng dờ, sau đó lập tức bùng nổ sát khí.

“Liên Phong huynh, có phải có người đến quấy rối hay không?” Vừa nói chuyện chính là phó đảo chủ Bái Tỳ của Loan Tiểu đảo, hắn là người đầu tiên đến LƯợng gia trợ uy, trước đó cũng có quan hệ không tệ với Lượng Liên Phong, lần này hắn đương nhiên lại càng phải thắt chặt mối quan hệ tốt với Lượng gia.

Thần niệm của Lam Tiểu Bố phá hư các loại cấm chế trên Cổ Côn đảo này, đừng nói là hắn, thật ra phần lớn người trong đại điện này đều có thể cảm nhận được.

Lượng Liên Phong hít một hơi thật sau, ôm quyền nói với đám người này. “Bái Tỳ huynh nói không sai, Lượng Liên Phong ta đã ở Côn Khư Hải nhiều năm, còn chưa nhìn thấy kẻ nào ngông cuồng như thế này. Vậy mà trực tiếp dùng thần thông thần niệm, hủy toàn bộ cấm chế trên Cổ Côn đảo ta. Ha ha ha ha, Lượng Liên Phong ta thật muốn nhìn xem, là ai lợi hại như vậy, ngay cả công pháp thần niệm cũng có. Cũng đúng, có thần thông thần niệm rồi thì cần gì đặt Lượng gia ta vào mắt.”

Mười mấy tiên đế thấy vậy cũng đứng lên theo nói, “Hôm nay là lễ lớn của Cổ Côn đảo Côn Khư Hải, chúng ta đi cùng Liên Phong huynh nhìn xem.”

Có người dẫn đầu, những người còn lại đều lập tức đứng lên ủng hộ, dù sao thì tất cả mọi người đều muốn tạo mối quan hệ với Lượng gia.

Ngay lúc này, đám người lập tức nghe thấy tiếng ầm vang, sau đó toàn bộ không gian đảo đều chấn động. Một vài người đang chuẩn bị đứng lên ủng hộ Lượng gia đều ngừng lại, chỉ cần không phải đồ ngốc, đều biết rõ tiếng vang này là sao.

Rất rõ ràng có người đã đánh nát đại trận hộ đảo của Lượng gia, hơn nữa còn một kích thành công. Đại trận hộ đảo của Lượng gia chính là tiên trận cấp chín đấy, một kích đã có thể đánh nát cái hộ trận này, không tinh thông trận đạo thì tuyệt đối không thể làm được. Hơn nữa một kích này còn khiến toàn bộ không gian đảo chấn động, vậy thì không chỉ là tinh thông trận đạo thôi đâu.

Nhưng cái này vẫn chưa phải là kết thúc, vô số kiến trúc bắt đầu sụp đổ. Hộ trận này tựa như không còn là hộ trận nữa, mà là đại trận phá hư.

Dựa vào hộ trận của Cổ Côn đảo, khi đánh phá hộ trận, còn có thể dùng hộ trận này san bằng mọi kiến trúc trên Cổ Côn đảo thành bình địa, đây đâu chỉ đơn giản là mạnh về trận đạo?

Mười tu sĩ đứng lên lúc ban đầu bắt đầu hối hận trong lòng, tự nhủ nếu đứng lên muộn một chút thì cũng sẽ không chết, tại sao phải vội vàng như thế? Lượng gia quả thật có một người thức tỉnh huyết mạch Cổ Côn, nhưng cái người thức tỉnh huyết mạch Cổ Côn này còn chưa trưởng thành mà, đúng không?

Lượng Liên Phong cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, đây tuyệt đối là cường giả, hắn đột nhiên nghĩ đến Lam Tiểu Bố có trận đạo mạnh đến đáng sợ kia. Nhưng Lam Tiểu Bố đã bị cuốn vào trong vòng xoáy lỗ đen ở Chiểu Nê Hà rồi, không thể nào còn sống mới đúng chứ?

Người hoảng sợ nhất chính là Lượng Trường Tư, những năm qua, Lượng Trường Tư vẫn luốn cố gắng, nhưng mà cấm chế trên người hắn lại chẳng có chút xê dịch nào.

Điều này khiến Lượng Trường Tư có chút hoài nghi Lam Tiểu Bố có phải còn chưa chết hay không, nếu không thì tại sao những cấm chế này lại còn mạnh như vậy? Dù sao thì hắn chỉ mơ hồ cảm thấy Lam Tiểu Bố bị lỗ đen cuốn đi thôi, có thật sự bị lỗ đen cuốn đi hay không thì hắn cũng không dám khẳng định.

Bây giờ có người dám đánh nát hộ trận của Cổ Côn đảo, còn dựa vào hộ trận của Cổ Côn đảo trực tiếp đánh toàn bộ kiến trúc trên Cổ Côn đảo thành bột mịn. Đây tuyệt đối là Lam Tiểu Bố đến, là Lam Tiểu Bố đến diệt Lượng gia Cổ Côn đảo.

Lam Tiểu Bố đã tiêu diệt Tịch Thần cốc, lại đến Cổ Côn đảo…

Sắc mặt Lượng Trường Tư trắng bệch, hắn lập tức xông ra ngoài, hắn muốn đi tìm Lượng Liên Phong, đồng nói nói chuyện này cho Lượng Liên Phong.

Nhưng chờ đến khi hắn lao ra, Lượng Liên Phong đã dẫn người đến lối vào hộ trận Cổ Côn đảo. Trong lòng Lượng Trường Tư chỉ có một giọng nói đang hò hét, tuyệt đối không thể ra tay, ngàn vạn lần không thể ra tay. Nếu như là Lam Tiểu Bố đến, Lượng gia mà ra tay thì chỉ có một con đường chết. Lượng gia có mạnh đến đâu, so với Tịch Thần cốc, thật sự không đáng nhắc đến.

Chương 886: Xé rách Cổ Côn đảo.

Tại lối vào hộ trận Cổ Côn đảo, Lam Tiểu Bố chỉ dùng một kích đã đánh nát tiên trận Phòng Ngự cấp chín của Cổ Côn đảo, nhưng mà cái này vẫn chưa xong, hắn còn đánh ra kích thứ hai.

Kích thứ hai cuốn sạch sát thế đầy trời trên không Cổ Côn đảo đánh xuống, giờ phút này tất cả hơi thở hủy diệt trong không gian bên ngoài Cổ Côn đảo đều bị một kích này Lam Tiểu Bố cuốn đi hết.

Tất cả mọi người sợ ngây người, người kia là ai thế? Dữ dội đến vậy sao? Vừa mới giết mười mấy hộ vệ của Cổ Côn đảo, lại dùng một kích đánh nát tiên trận Phòng Ngự của Cổ Côn đảo? Cái này còn chưa tính, nhìn uy thế từ kích thứ hai của người này, chỉ sợ là muốn san bằng mọi thứ trên Cổ Côn đảo?

“Dừng tay!” Lượng Liên Phong đang độn gắp đến từ đằng xa hoảng sợ kêu lên, một kích này mà đánh xuống, Lượng gia Cổ Côn đảo hắn còn tồn tại được sao?

Oanh! Trường kích đập xuống, một đạo kích mang tựa như muốn xé rách không gian, từ một trượng biến thành hai trượng, rồi lại hóa thành bốn trượng, tám trượng…

Giờ phút này tất cả tu sĩ vọt ra từ Cổ Côn đảo đều nhanh chóng lấy pháp bảo ra, trước một kích này, đừng nói là Cổ Côn đảo, cho dù là mạng nhỏ của bọn hắn cũng chẳng là gì. Cái hơi thở hủy diệt đáng sợ kia, không ngăn cản thì nhất định sẽ bị trọng thương, thậm chí bị giết. Rất rõ ràng, người ra tay hoàn toàn không muốn nhẹ tay.

Sắc mặt mấy vị khách quý từ các đại tông môn đều vô cùng khó coi, cho dù người đến là ai, dám ra tay với bọn hắn, đúng là gan to bằng trời.

“Muốn chết!” Một tiếng gầm giận dữ từ trong Cổ Côn đảo truyền ra, sau đó một thân ảnh màu lam phóng lên tận trời. Sau đó từ thân ảnh màu lam này tản ra một vòng sáng chói lam mang, lam mang kéo dài trong chớp mắt, sau đó trực tiếp đánh về phía kích mang này.

Lượng Liên Phong và đông đảo tu sĩ Lượng gia nhìn thấy hào quang óng ánh màu lam này, đều thở phào một hơi. Bọn họ biết đây là ai ra tay, Lượng Cốc Tỉnh của Lượng gia….

Lượng Cốc Tỉnh cũng không phải là cường giả Bán Thần của Lượng gia, nhưng mà ở Lượng gia, cho dù là Bán Thần cảnh cũng chưa chắc là đối thủ của Lượng Cốc Tỉnh.

Ở Lượng gia, đều nói Lượng Cốc Tỉnh là tiên đế viên mãn, trên thực tế chỉ có Lượng Liên Phong biết, Lượng Cô Tài chỉ mới bước vào tiên đế tầng bảy. Nhưng thực lực của hắn tuyệt đối có thể xếp vào ba vị trí đầu của Lượng gia. Có thể nói nếu như không phải Lượng Cô Tài thức tỉnh huyết mạch Cổ Côn, địa vị của Lượng Cốc Tỉnh ở Lượng gia sẽ càng cao.

Cho nên mỗi lần có đại hội gia tộc, Lượng Liên Phong vô cùng tôn trọng ý kiến của Lượng Cốc Tỉnh.

Bình thường Lượng Cốc Tỉnh cũng không nói nhiều, nhưng mà pháp bảo của hắn vô cùng đặc biệt, bởi vì hắn thích màu lam, cho nên chẳng những pháp bảo của hắn là một thanh đao màu lam, mà ngay cả màu sắc thần thông cũng là màu lam.

Lượng Cốc Tỉnh ra tay, theo Lượng Liên Phong, một kích này của Lam Tiểu Bố nhất định có thể ngăn lại được, ít nhất thì sẽ không để Cổ Côn đảo bị hủy diệt.

Răng rắc! Hai đạo sát mang chạm vào nhau, sát thế nổ tung, không gian chấn động liên tục, sau đó mặt đất dưới chân cũng bắt đầu run rẩy kịch liệt.

Tất cả mọi người ở nơi xa đều có thể nhìn thấy rõ ràng, kích mang màu trắng và đao mang màu lam sau khi va chạm với nhau, ở giữa có thêm một tia tơ máu màu đỏ nhàn nhạt.

Oanh!

Tiếng ầm vang kịch liệt nổ tung dưới chân, tất cả mọi người chấn động phát hiện, mặt đất dưới chân xuất hiện một vết nứt thật sau.

Một cái bóng người bị chia thành hai nửa từ trên hư không ngã xuống, vừa hay rơi xuống cái vết nứt này.

Giờ phút này, thời gian tựa như ngừng lại, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vết nứt ở dưới chân, cái vết nứt này đang chậm rãi mở rộng và kéo dài ra… Tựa như muốn chia toàn bộ Cổ Côn đảo thành hai nửa. Không, theo xu thế này, Cổ Côn đảo nhất định sẽ bị chia thành hai nửa.

Mà bóng người bị chia làm hai vừa rơi xuống vết nứt kia, mọi người đều nhìn thấy rõ, đây là một tên nam tử mặc áo màu lam, chỉ là một đạo nhận mang đã chém từ mi tâm hắn cuống, chém thành hai nửa mà thôi.

Đám người trên Cổ Côn đảo đều vô cùng yên tĩnh, bọn hắn chỉ có thể nhìn thấy Lam Tiểu Bố cầm trường kích trong tay vẫn đang đứng bên ngoài hộ trận Cổ Côn đảo.

Khác biệt duy nhất là hộ trận của Cổ Côn đảo đã sớm biết mất rồi. Hơn nữa ở giữa Cổ Côn đảo xuất hiện một vết nứt, mà vết nứt này còn không ngừng mở rộng. Hơi thở tiên linh vận nhàn nhạt từ trong vết nứt kia tràn ra, khi thời gian từ từ trôi qua, tiên linh khí tràn ra càng lúc càng đậm.

Ai cũng biết rõ chuyện gì đang diễn ra, đây là đã bổ ra tiên mạch của Cổ Côn đảo. Chỉ cần thời gian trôi qua, Cổ Côn đảo sớm muộn gì cũng bị vết nứt này chia thành hai nửa.

Tất cả những tu sĩ chứng kiến nhìn thấy tình cảnh này đều hít một luồng hơi lạnh, nếu như không phải Lượng Cốc Tỉnh của Lượng gia ra tay ngăn cản một chút, một kích này đã hoán toàn xé rách toàn bộ Cổ Côn đảo rồi.

Nhưng ngăn cản của Lượng Cốc Tỉnh cũng chẳng làm nên được chuyện gì, một kích của người ta chẳng những hủy đi thần thông của Lượng Cốc Tỉnh, mà dư uy còn chém Cổ Côn đảo ra một vết nứt.

ltrt đang từ đằng xa chạy đến cả người lạnh lẽo, hắn vẫn đến chậm một bước. Cổ Côn đảo xong rồi, Lượng gia xong rồi. Hắn đột nhiên có chút hối hận, hối hận vì đã không nghe lời Lam Tiểu Bố nói, chủ động dừng Côn Bằng Hào lại chờ Lam Tiểu Bố, hối hận vì đã khống chế Côn Bằng Hào chạy đi trước. Đáng tiếc là không có thuốc hối hận, mọi chuyện đã trễ rồi.

Lượng Liên Phong cũng không còn tức giận nữa, thay vào đó là vô cùng sợ hãi. Hắn đã đoán được người đến là ai, nhất định chính là Lam Tiểu Bố kia. Lam Tiểu Bố bị vòng xoáy lỗ đen cuốn đi mà không chết, có thể thấy được thực lực mạnh đến mức nào.

Chương 887: Xé rách Cổ Côn đảo. (2)

Giờ phút này, hắn tin Lượng Trường Tư. Loại thức lực như Lam Tiểu Bố, đâu cần phải bố trí trận pháp Hư KHông để diệt Tịch Thần cốc? Cho dù là cứng đối cứng, người ta cũng có thể diệt được Tịch Thần cốc, thực lực này tuyệt đối là Thần Nhân cảnh.

Tất cả mọi người đều khôi phục lý trí, tỉnh táo lại. Hơn mười người lúc đầu lên tiếng ủng hộ Lượng Liên Phong đều vô thức lùi lại một hai bước, Lượng Liên Phong đột ngột nổi bật ra.

Lượng Liên Phong đang định trực tiếp khai chiến lúc này lại ôm quyền với Lam Tiểu Bố, “Vị đạo hữu này, Lượng gia ta chắc đã lỡ đắc tội với ngươi nhỉ? Vừa đến đã hủy đi đại trận hộ đảo của Lượng gia ta, còn giết chết trưởng lão Lượng gia ta, còn phá nát gia viên Lượng gia ta?”

Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng Lượng Liên Phong vô cùng lo lắng nghĩ tiếp theo nên làm như thế nào? Bởi vì hắn biết rất rõ Lam Tiểu Bố và Lượng gia hắn có đại thù.

Lam Tiểu Bố lạnh lùng nhìn chằm chằm Lượng Liên Phong: “Giao bằng hữu Lạc Thải Tư của ta ra đây, dẫn Lượng Cô Tài đến đây nữa, ta cho người mười giây.”

“Bằng hữu, chuyện này có hiểu lầm…” Sắc mặt Lượng Liên Phong hơi trắng, nếu như Lam Tiểu Bố không có tiền lệ diệt đi Tịch Thần cốc, hắn đã sớm cho toàn bộ Lượng gia liều mạng vây công. Nhưng bây giờ vây công Lam Tiểu Bố chẳng khác nào đi chịu chết, Lượng gia không yếu, nhưng so với Tịch Thần cốc thì chẳng là gì cả.

“10, 9, 8,…” Lam Tiểu Bố hoàn toàn không quan tâm đến lời Lượng Liên Phong nói, chỉ tự đếm, hơn nữa tốc độ đếm của hắn còn cực nhanh.

Miệng thì đếm số, Lam Tiểu Bố vừa dựa vào trận văn hư không phong tỏa toàn bộ Cổ Côn đảo lại. Vừa rồi thần niệm của hắn không tìm được Lạc Thải Tư, nhưng mà nếu đã tới, hắn sao có thể dễ dàng rời đi như vậy?

Nghe thấy Lam Tiểu Bố đếm số, Lượng Liên Phong biết chuyện này không thể tránh khỏi, hắn vội vàng truyền âm cho Lượng Biên Ảnh, “Lập tức dẫn Lượng Cô Tài rời khỏi đây, chờ sau khi Lượng Cô Tài trưởng thành, phải tìm mọi cách báo thù cho Lượng gia.”

Lượng Biên Ảnh định lặng lẽ rút đi, chỉ là hắn vừa lùi lại mấy bước, một đạo sát khí đáng sợ đã bao phủ hắn lại, khiến Lượng Biên Ảnh đang định rút đi lập tức dừng lại.

Khi Lam Tiểu Bố đếm đến ba, một giọng nói vang lên, “Tiền bối, Cổ Côn đảo vẫn luôn truy nã Lạc Thải Tư, chẳng những truy nã Lạc Thải Tư, mà còn truy nã cả đảo chủ Côn Tiền đảo Già Quân Không.”

Cổ Côn đảo đang truy nã Lạc Thải Tư? Lam Tiểu Bố giật mình, đây có thể hiểu là, Cổ Côn đảo cung không bắt được Lạc Thải Tư? Lam Tiểu Bố lập tức nghĩ đến khi mình vừa đến Côn Khư Hải, hắn chỉ biết Lượng gia đang bắt người ở Côn Khư Hải, cũng không hỏi thăm xem rốt cuộc là đang bắt ai, hắn không ngờ rằng, người Cổ Côn đảo đang bắt lại chính là Lạc Thải Tư.

Điều này khiến Lam Tiểu Bố thở phào một hơi, từ hôm nay trở đi, Lượng gia tuyệt đối sẽ biến mất cùng Cổ Côn đảo này, hắn sẽ không để cho một con côn trùng nào ở Lượng gia sống sót. Chỉ cần tiêu diệt xong Lượng gia, cho dù hắn tạm thời không tìm được Lạc Thải Tư, Thải Tư cũng sẽ không có vấn đề gì.

“Lượng gia phát điên rồi, bắt tu sĩ ở Côn Khư Hải tước đoạt tiên căn để Lượng Cô Tài cắn nuốt, nuôi dưỡng thứ huyết mạch Cổ Côn rắm chó kia.” Trong đám người có một nữ tử tức giận kêu lên.

Nữ tử này chính là một trong những người được Lam Tiểu Bố cứu, giọng nói của nàng lập tức kéo theo rất nhiều người phụ họa.

Một tên nam tử đứng cách Lượng Liên Phong không xa đột nhiên nhảy ra ngoài, chỉ vào Lượng Liên Phong tức giận mắng, “Lượng Liên Phong, uổng cho ta đến đây chúc mừng Lượng gia ngươi, không ngờ Lượng gia ngươi lại làm ra chuyện táng tận thiên lương như vậy. Côn Khư Hải ta tuyệt đối không cho phép loại gia tộc ác độc như thế tồn tại ở đây.”

Nói xong câu này, nam tử này lập tức quay người thi lễ với Lam Tiểu Bố một cái, “Vị đạo hữu này, ta đến từ Đại Côn Tiên Cung, là Nhị cung chủ của Đại Côn Tiên Cung Giao Bồng Huyễn. Trước đó ta không biết Lượng gia làm ra loại chuyện táng tận thiên lượng như vậy, bây giờ biết rồi, Đại Côn Tiên Cung cũng góp một phần vào việc thảo phạt Lượng gia này.

Lam Tiểu Bố đánh giá Giao Bồng Huyễn, bản lĩnh mượn gió bẻ măng của tên này rất mạnh đấy. Chỉ là nhìn thế nào thì tên Giao Bồng Huyễn này đều không giống như nhân loại, khuôn mặt hắn hơi dài, trên mặt còn có một vài đường vân, trên đầu còn có một cái sừng.

“Tam Tiên điện ta cũng khinh thường loại LƯợng gia buồn nôn này.” Lại có một người đưngs dậy.

“Còn cả Loan Tiểu đảo, tuyệt đối không cho phép loại thế lực như Lượng gia này được phép tồn tại ở Côn Khư Hải, đây là đang làm bẩn Côn Khư Hải.” Lần này chính là Bái Tỷ, người vừa ủng hộ Lượng Liên Phong đi dạy dỗ Lam Tiểu Bố không lâu trước đó, mười giây trước, hắn và Lượng Liên Phong là huynh đệ tốt, đảo mắt đã bắt đầu chèn ép Lượng Liên Phong.

“Thời gian đã đến.” Lam Tiểu Bố chợt đánh ra một đạo thủ ấn nguyên khí, mấy chục đạo trận văn hư không phối hợp với thủ ấn của Lam Tiểu Bố, bắt một nam tử trẻ tuổi từ sâu trong Cổ Côn đảo ra.

“Ngươi chính là Lượng Cô Tài?” Lam Tiểu Bố ném gia hỏa vừa bắt đến xuống dưới chân.

Gia hỏa này thật sự quá xấu, mắt lớn nhỏ, trán lồi mắt lõm, khó coi nhất chính là cái miệng đó, bờ môi vô cùng dày lật ra ngoài, ngay cả Nhị sư huynh mà đứng trước mặt người này cũng sẽ vô cùng tự tin về dung mạo của mình.

“Đạo hữu giơ cao đánh khẽ, chuyện này không liên quan đến Cô Tài, là Lượng gia ta làm sai trước.” Lượng Liên Phong vội vàng kêu lên.

Lượng Cô Tài chính là tương lai của Lượng gia, nếu như Lượng Cô Tài bị Lam Tiểu Bố mang đi, vậy thì coi như xong rồi.

Lam Tiểu Bố hoàn toàn không để ý đến Lượng Liên Phong, mà chỉ nhìn chằm chằm Lượng Cô Tài nói, “Chính là tên chó chết ngươi đã bắt Thải Tư đi?”

Lượng Cô Tài hoảng sợ nhìn Lam Tiểu Bố, vừa rồi khi cái thủ ấn nguyên khí kia đánh tới, hắn hoàn toàn không có chút sức phản kháng nào.

Chương 888: Cự Côn.

“Không phải ta, không liên quan gì đến ta cả, là hiểu lầm thôi…” Lượng Cô Tài hoảng sợ kêu lên, sự đắc ý và vui sướng trong mấy ngày nay trong nháy mắt đã biến thành mây khói.

Nhân sinh đúng là lên voi xuống chó, khi hắn bị Cổ Đạo đạp rơi xuống hư không, trong lòng đã mắng to. Nhưng hắn ở trong hư không gặp phải đàn Hư Không Thú truy sát, cuối cùng trong thời khắc sống chết đã thức tỉnh huyết mạch Cổ Côn, thật sự là khổ tận cam lai. Huyết mạch Cổ Côn thức tỉnh, khiến hắn có thể hưởng thụ mọi sự khen ngợi và cưng chiều của tất cả mọi người, lấy được sự thỏa mãn lớn nhất, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đã bị người ta đạp xuống chân.

“Ngươi còn sống chỉ lãng phí không khí thôi, đi chết đi cho ta.” Lam Tiểu Bố đập một bàn tay xuống.

Lượng Liên Phong biến sắc, khi hắn đang muốn ra tay, bỗng nhiên một luồng hơi thở kinh khủng từ sâu trong Côn Khư Hải xoắn đến, vừa hay đập lên một chưởng này của Lam Tiểu Bố.

Lam Tiểu Bố tin rằng, cho dù là Bán Thần cảnh đến, cũng không thể nào sánh được với luồng hơi thở này, chỉ đứng ở đằng xa đã khiến hắn bị đánh bay ra ngoài hộc máu.

Mà sự thật chính là như vậy, khi đạo hơi thở kinh khủng này ập đến, thậm chí Lam Tiểu Bố còn chẳng có chút năng lực phản kháng nào, bị đánh bay ra ngoài, còn phun ra một ngụm máu ở trong không trung, lục phủ ngũ tạng như bị xoắn nát.

Thần Nhân? Lam Tiểu Bố biến sắc, xòe tay ra, Thất âm Kích lập tức xuất hiện trong tay, hắn khẳng định thực lực của người này tuyệt đối không đơn giản là Thần Nhân, Thần Nhân hắn cũng từng gặp rồi, ban đầu chính là Thải Thương ở Lôi La Tiên Vực, chắc là đã vượt qua cảnh giới tiên đế, xem như là một Thần Nhân chân chính. Nhưng Thải Thương so với kẻ trước mắt này, hoàn toàn không cùng một cấp độ.

Thực lực của người này chỉ sợ không kém gì Triệu Công Minh, một cường giả như vậy còn ở lại tiên giới, sao lại không bị quy tắc thiên địa áp chế.

“Ai cũng không được giết hắn.” Một giọng nói mơ hồ không rõ vang lên, không chỉ như vậy, giọng nói này còn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo thâm trầm. Sau khi giọng nói này xuất hiện, một bóng dáng vô cùng to lớn xuất hiện trước mặt mọi người.

“Côn?” Lượng Liên Phong hoảng sợ kêu lên.

Cho dù tổ tiên của Lượng gia đã từng truyền lại, con cháu của Lượng gia sẽ có người có cơ hội thức tỉnh huyết mạch Cổ Côn, thế như khi một con Côn thật sự xuất hiện trước mặt hắn, trong mắt của hắn chỉ có sợ hãi.

Cho dù là Đại Côn Tiên Cung hay Loan Tiểu đảo, Tam Tiên điện, tất cả mọi người đều sợ hãi lùi lại.

Nghe đồn Côn Khư Hải có Côn chân chính, không ai ngờ được lời đồn này là thật.

Nếu như Côn dễ xuất hiện như vậy, thì đã không phải là Thần Thú, thậm chí là Thánh Thú.

Lam Tiểu Bố cũng chấn động nhìn gia hỏa to lớn vừa vọt lên từ trong Côn Khư Hải này, gia hỏa này có một gương mặt con người mơ hồ, đứng ở đó cao chừng mười trượng, sau lưng là hai cái cánh to lớn.

Rất rõ ràng tên gia hỏa kia đang cố gắng biến thành người, kết quả vẫn chưa hoàn toàn hóa thành người được, cho đến bây giờ chỉ có một gương mặt mơ hồ mà thôi. Nếu như đây thật sự là Côn, vậy thì chắc hẳn kích thước cơ thể đã bị thu nhỏ lại rất nhiều lần rồi.

Cự Côn duỗi móng vuốt có vảy cứng, nắm Lượng Cô Tài vào trong tay, con mắt thật to khinh thường quét khắp toàn trường, sau đó khinh thường nhìn thoáng qua Lam Tiểu Bố, mới chậm rãi nói, “Các ngươi đều phải chết…”

Nói xong móng vuốt chậm rãi duỗi ra, một luồng hơi thở hủy diệt phủ khắp xung quanh Cổ Côn đảo.

Lượng Liên Phong lớn tiếng nói, “Cổ Côn tiền bối, ta là ông của Lượng Cô Tài. Sau khi Cô Tài thức tỉnh huyết mạch Cổ Côn, chúng ta vẫn luôn bảo bọc Cô Tài, chúng ta cũng xem như là thân thích…”

“Các ngươi cũng xứng…” Sau khi Cự Côn nói xong câu đó, móng vuốt vung ra.

Côn Khư Hải nổi lên sóng lớn cuồn cuộn, hết đợt này đến đợt khác, hơi thở chết chóc ở trong những luồng sóng lớn này bao hết tất cả mọi người lại. Cho dù Lam Tiểu Bố dùng thần nguyên, giờ phút này cũng cảm nhận được sự tuyệt vọng, trước loại hơi thở chết chóc đáng sợ này, hắn hoàn toàn không có sức lực phản kháng.

Sóng lớn tựa như muốn bao vùng không gian Côn Khư Hải này thành một quả cầu đầy người, tất cả mọi người đều ở trong quả cầu này, sau đó bị khí thế và sóng lớn đè ép. Cho dù là tiên đế hay là Bán Thần cảnh, khi bị đè ép, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của mình bị sóng lớn cuồng bạo kia xé rách…

Lam Tiểu Bố điên cuồng vận chuyển Bất Tử Quyết, chống lại sự đè ép của sóng lớn đáng sợ này. hắn có thể lấy Luân Hồi Oa ra, cũng có thể tiến vào Vũ Trụ Duy Mô. Nhưng hắn không dám, một khi hắn lấy những thứ này ra, tất nhiên sẽ bị Cự Côn phát hiện.

“KHông thể nào…” Cự Côn đột nhiên gào thét, sau khi nó thi triển thần thông xong, một luồng lực lượng kinh khủng bao phủ nó lại, tựa như muốn cuốn nó ra khỏi Côn Khư Hải… KHông đúng, đây là muốn kéo nó ra khỏi giới vực này. Nguồn lực lượng này vượt xa tu vi của nó, thậm chí nó không thể chống cự lại được.

Cự Côn liều mạng chống cự, nó ở lại Côn Khư Hải tiên giới là vì một nhiệm vụ. Nhiệm vụ đó chính là chờ lượng kiếp đến Tiên giới, sau khi tiên giới bị hủy diệt trong lượng kiếp, hoặc nói cách khác chính là bảo vệ 108 cây trụ lớn bên dưới Hư Không Chiểu Nê Hà.

Một khi có người phát hiện ra bí mật thần giới di chuyển lượng kiếp này, nó sẽ lập tức giết chết người phá hư Chuyển Di đại trận. Nhưng bây giờ lượng kiếp còn chưa đến, nhiệm vụ của nó còn chưa hoàn thành, thế mà bởi vì thi triển thần thông, bị quy tắc thiên địa nghiền ép.

Từng tia máu liên tục bắn ra trên người Cự Côn, toàn thân thể Cự Côn đều đang run rẩy, nó hiểu rất rõ, nếu như tiếp tục chống lại quy tắc thiên địa, nó có thể sẽ bị đè ép thành bã vụn.

Trong lúc Cự Côn thi triển Giảo Sát Cự Lãng Cầu, từng tu sĩ không ngừng bị xé nứt thành bã vụn. Từ tu sĩ bình thường đến đại tiên, lại đến tiên vương, tiên tôn, cuối cùng ngay cả tiên đế cũng lần lượt bị nghiền nát thành bã vụn.

Chương 889: Cự Côn. (2)

Cự Côn thù hận nhìn chằm chằm vị trí của Lam Tiểu Bố, nếu như không phải tên sâu kiến Lam Tiểu Bố này muốn giết truyền nhân thức tỉnh huyết mạch Cổ Côn, vậy thì nó cũng không cần xuất hiện. Nếu không xuất hiện, vậy thì cũng không bị quy tắc thiên địa đè ép, sau đó không thể không rời khỏi tiên giới.

Nếu như nó còn chưa hoàn thành nhiệm vụ lượng kiếp ở tiên giới đã trở lại thần giới, có khi nào sẽ bị chủ nhân lột da không?

Cự Côn giật mình, cho dù chủ nhân có lột da nó hay không, nó nhất định phải trốn trước, mạng nhỏ là quan trọng nhất.

Mặc dù Lam Tiểu Bố bị Giảo Sát Cự Lãng Cầu của Cự Côn đè ép, nhưng vẫn có thể duy trì sự tỉnh táo, hắn là tu sĩ luyện thể, so với đông đảo tu sĩ ở đây, hắn càng có ưu thế sinh tồn trong Giảo Sát Cự Lãng Cầu này. Khi Cự Côn bị quy tắc thiên địa đè ép, thậm chí hắn còn có thể xé rách phong cấm của Giảo Sát Cự Lãng Cầu này.

Giờ phút này thân thể của Cự Côn chẳng những liên tục bắn ra máu tươi, hơn nữa còn đang gào thét, Giảo Sát Cự Lãng Cầu mà nó thi triển cũng không có ngoại lực duy trì, Lam Tiểu Bố đã hiểu ra chuyện gì.

Không phải hắn hiểu biết nhiều hơn người khác, mà là vì hắn đã từng gặp chuyện này rồi. Lúc trước Triệu Công Minh cũng vì tu vi quá mạnh, sau khi thi triển thần thông, bị quy tắc thiên địa cuốn đi. Con Cự Côn trước mắt này đến Côn Khư Hải như thế nào hắn không biết, nhưng Lam Tiểu Bố biết con Cự Côn này nhất định đang bị quy tắc thiên địa nghiền ép, sẽ phải xé rách hư không rời đi.

Lam Tiểu Bố không chút do dự đánh một kích ra, Giảo Sát Cự Lãng Cầu của Cự Côn bị một kích này của Lam Tiểu Bố xé rách. Nước biển đỏ như máu tản ra, giờ phút này không còn mấy người còn sống, đến Lượng Liên Phong của Lượng gia cũng bị nghiền chết, đừng nói là người khác.

“Sâu kiến…” Nhìn thấy Lam Tiểu Bố thoát ra khỏi thần thông Giảo Sát Cự Lãng Cầu của mình, Cự Côn giận dữ, nhưng nó chỉ có thể trơ mắt nhìn, giờ phút này mà Lam Tiểu Bố muốn chạy trốn, nó cũng chẳng có cách nào cả. Sự đè ép kinh khủng của quy tắc thiên địa, nó đã không thể chịu đựng nổi.

Khiến Cự Côn bất ngờ là, Lam Tiểu Bố hoàn toàn không chạy trốn, Thất âm Kích trong tay cuốn theo từng âm thanh sát phạt đánh về phía Lượng Cô Tài.

Cự Côn giận dữ, nó cảm thấy mình bị nhục nhã, lại càng điên cuồng chống cự lại sự đè ép và xé rách của quy tắc thiên địa, nó muốn bắt Lam Tiểu Bố lại.

Đáng tiếc là nó đã đánh giá thực lực của mình quá cao, chống cự lại sự nghiền ép đáng sợ của quy tắc thiên địa, mà nó lại muốn ra tay với Lam Tiểu Bố, chẳng khác nào người si nói mộng.

Cự kích của Lam Tiểu Bố hoàn toàn bao phủ Lượng Cô Tài trong tay Cự Côn, Lượng Cô Tài tuyệt vọng nhing Cự Côn, hắn hi vọng Cự Côn có thể ra tay cứu hắn một lần nữa.

“Sâu kiến, chẳng lẽ ngươi không biết sau khi ta xé rách hư không rồi, hắn cũng sẽ chết chắc hay sao?” Cự Côn không thể nào làm được gì, gầm thét với Lam Tiểu Bố.

Nó nói chính là sự thật, với thực lực của nó một khi bị quy tắc thiên địa cuốn đi, bất cứ sinh mạng nào đang nằm trong tay nó đều sẽ hóa thành bột mịn. Nói cách khác, cho dù Lam Tiểu Bố không ra tay thì Lượng Cô Tài cũng không thể nào sống được.

Trước đó nó không biết làm thế nào để chống cự lại quy tắc thiên địa, muốn đưa Lượng Cô Tài ra xa xa, bảo vệ một mạng của Lượng Cô Tài. Sau khi Lam Tiểu Bố phá vỡ Giảo Sát Cự Lãng Cầu của nó, nó lại muốn giết chết Lam Tiểu Bố trước.

Mãi đến khi Thất âm Kích của Lam Tiểu Bố đánh về phía Lượng Cô Tài, Cự Côn mới phát hiện ý nghĩ của mình viễn vông đến mức nào.

“Phốc!” Rõ ràng là được Cự Côn nắm trong tay, nhưng Thất âm Kích của Lam Tiểu Bố vẫn có thể xé rách Lượng Cô Tài thành bã vụn, ngay cả cầu cứu Lượng Cô Tài cũng không thể nói được.

Giết Lượng Cô Tài xong, lúc này Lam Tiểu Bố mới ngừng lại nhìn chằm chằm Cự Côn nói, “Bố gia ngươi biết, nhưng Bố gia muốn tự tay giết chết tên rác rưởi này đó, ngươi có thể làm được gì? Sau khi trở về thần giới, ngươi lo rửa sạch cổ mà chờ đi, chờ Bổ gia ngươi băm ngươi cho Cổ Đạo ăn.”

“Ngươi đáng chết…” Cự Côn nói xong ba chữ này, thân thể xương cốt vỡ vụn thành từng mảnh, toàn bộ thân thể tựa như sắp nổ tung, máu tươi bắn ra.

KHiến nó càng tức giận hơn là, tay Lam Tiểu Bố cuốn một cái, thu thập máu của nó, cất vào trong bình ngọc, còn từ từ nói, “Cầm lấy bán kiếm mấy đồng tiền rách sử dụng.”

“Phốc!” Cự Côn phun một ngụm máu, lần này là bị chọc tức. Nhưng nó cũng không dám thả lỏng chút nào, bị một cơn lốc xoáy cuôn vào trong hư không rồi biến mất.

Oanh! Dường như ngay khi Cự Côn biến mất, Côn Khư Hải dưới chân Lam Tiểu Bố đột nhiên dâng trào sóng dung nham lớn kinh khủng. Lam Tiểu Bố điên cuồng độn đi, một khắc sau hắn phát hiện ra toàn bộ vùng không gian này đã bị phong tỏa lại, đừng nói là đi, ngay cả di chuyển cũng vô cùng gian nan.

Lam Tiểu Bố nhanh chóng vọt vào trong Vũ Trụ Duy Mô, nơi mà hắn đứng lúc trước dã bùng cháy lên, bao trùm cả vùng này lại. Mấy tên tiên đế may mắn còn sống sót khi Lam Tiểu Bố phá vỡ Giảo Sát Cự Lãng Cầu của Cự Côn, cũng không thể nào trốn thoát được, đều bị chìm trong dung nham đáng sợ này, hóa thành hư vô.

Đứng trong Vũ Trụ Duy Mô, thần niệm Lam Tiểu Bố thẩm thấu ra ngoài, thần niệm vừa tiếp xúc với dung nham này đã lập tức bị đốt sạch.

Loại hỏa diễm đáng sợ trong dung nham này có ấn chứa hơi thở quy tắc tử vong, thật giống như tất cả thứ gì chỉ cần chìm vào trong đó, đều sẽ bị xé vụn.

Lam Tiểu Bố nhớ đến một loại hỏa diễm, Nghiệp Hỏa.

Chương 890: Già đảo chủ uất ức.

Đây là Nghiệp Hỏa? Sau đó Lam Tiểu Bố lập tức khẳng định, đây tuyệt đối chính là Nghiệp Hỏa, hơn nữa còn là Nghiệp Hỏa vừa được sinh ra. Con Cự Côn kia đang luyện hóa Nghiệp Hỏa ở Côn Khư Hải, bây giờ Cự Côn bị quy tắc thiên địa cuốn đi, Nghiệp Hỏa bộc phát. Cho dù chỉ là Ngiệp Hỏa vừa được sinh ra, cũng đủ khiến một góc Côn Khư Hải biến thành hư vô.

Tên tuổi của Nghiệp Hỏa lớn như vậy, Lam Tiểu Bố đương nhiên cũng có nghe nói đến. Bàn về thanh danh, Nghiệp Hỏa không biết còn mạnh hơn Thái Sơ Hằng Hỏa của hắn đến mấy lần.

Tu sĩ tầm thường nếu như nhìn thấy Nghiệp Hỏa, cho dù tốn thời gian dài, chỉ sợ vẫn phải ở lại đây bị Nghiệp Hỏa luyện hóa. Con Cự Côn kia bị quy tắc thiên địa cuốn đi, để lại Nghiệp Hỏa này, chỉ sợ là đã lấy giỏ trúc múc nước rồi. Có lẽ lúc này, trong lòng Cự Côn kia đang rất hối hận, không nên nhiều chuyện mà ra tay.

Nghiệp Hỏa có trân quý đến đâu, đối với Lam Tiểu Bố cũng chỉ như thế mà thôi, hắn dùng Thái Sơ Hằng Hỏa rất quen tay, hơn nữa bây giờ Thái Sơ Hằng Hỏa rất nghe lời, dùng cũng thuận tay, hắn cũng lười đổi hỏa diễm khác.

Nghiệp Hỏa của ngươi không phải rất mạnh sao? Thì sao nào? Đều phải để cho Thái Sơ Hằng Hỏa của ta cắn nuốt hết, xem thử có thể giúp Thái Sơ Hằng Hỏa tiến thêm một bậc nữa hay không, tạo ra một đóa hỏa diễm mạnh hơn. Lam Tiểu Bố dứt khoát lấy Thái Sơ Hằng Hỏa ra, hắn muốn để Thái Sơ Hằng Hỏa cắn nuốt Nghiệp Hỏa.

Vừa lấy Thái Sơ Hằng Hỏa ra, dung nham đang quay cuồng kia lập tức cuốn về phía Thái Sơ Hằng Hỏa.

Lam Tiểu Bố vô cùng lo lắng nhìn, một khi Thái Sơ Hằng Hỏa bị Nghiệp Hỏa cắn nuốt, hắn sẽ lập tức lấy Thái Sơ Hằng Hỏa lại.

Sở dĩ hắn làm như vậy, cũng bởi vì Nghiệp Hỏa chưa trưởng thành, mà Thái Sơ Hằng Hỏa đã là tiên diếm cấp bảy.

Mặc dù Nghiệp Hỏa mạnh, nhưng đẳng cấp thua xa Thái Sơ Hằng Hỏa của Lam Tiểu Bố. Trước sự áp chế về đẳng cấp, chắc hẳn Thái Sơ Hằng Hỏa có thể cắn nuốt nó?

Nhưng Lam Tiểu Bố nhanh chóng nhận ra mình đã sai rồi, Nghiệp Hỏa tựa như một thực thể đên cuồng gào thét, dung nham vô cùng vô tận lao về phía Thái Sơ Hằng Hỏa.

Thái Sơ Hằng Hỏa lúc đầu có thể chống cự, nhưng sau đó rất nhanh bị bao lại, hơi thở cũng bắt đầu yếu đi.

Lam Tiểu Bố kinh hãi, nếu như Thái Sơ Hằng Hỏa bị Nghiệp Hỏa cắn nuốt, vậy thì hắn chịu thiệt lớn rồi. Hắn nhanh chóng muốn thu Thái Sơ Hằng Hỏa lại, thế nhưng Thái Sơ Hằng Hỏa đã sớm bị Nghiệp Hỏa bao lấy, hắn không thể nào thu hồi lại được. Lúc này hắn cuối cùng cũng không lo được chuyện khác, mở rộng thần niệm ra, điên cuồng công kích dung nham Nghiệp Hỏa. Cùng lúc đó, tiếp tục vận chuyển Đoán Thần Thuật.

Công kích thần niệm trong nháy mắt đã bị cắn nuốt, nhưng mà Lam Tiểu Bố dựa vào Đoán Thần Thuật kéo dài sự công kích với Nghiệp Hỏa. Hơn nữa Thái Sơ Hằng Hỏa của hắn cũng mượn cơ hội phản đòn, trải qua một ngày, Thái Sơ Hằng Hỏa cuối cùng cũng chiếm một chút thượng phong. Giờ phút này sắc mặt Lam Tiểu Bố vô cùng tái nhợt, hắn cũng cảm thấy thức hải của mình sắp hỏng mất rồi.

Nhưng mà tại thời điểm mấu chốt này, Lam Tiểu Bố không dám thả lỏng.

Lại qua một ngày, Thái Sơ Hằng Hỏa cuối cùng cũng bắt đầu mạnh lên, bừng bừng trong dung nham quay cuồng, nhưng mà Lam Tiểu Bố biết thời điểm nguy hiểm nhất đã qua, hắn thu hồi thần niệm lại. Giờ phút này cho dù có bao nhiêu dung nham Nghiệp Hỏa tuôn về phía Thái Sơ Hằng Hỏa, Thái Sơ Hằng Hỏa đều nhanh chóng hâp thu tinh hoa hỏa diễm trong đó, tăng cường chính mình. Cái này tăng thì cái kia giảm, Nghiệp Hỏa không còn sức phản kháng nữa.

Lam Tiểu Bố ở trong Vũ Trụ Duy Mô cũng có thể cảm nhận được, Thái Sơ Hằng Hỏa đang dần dần mạnh lên, mà Nghiệp Hỏa thì từ từ yếu bớt. Nửa ngày sau, thần niệm của hắn mở rộng ra, lúc này dung nham Nghiệp Hỏa đã không còn có thể cắn nuốt thần niệm của hắn được nữa.

Chưa đến hai ngày, Lam Tiểu Bố rời khỏi Vũ Trụ Duy Mô, lần nữa đứng trên Côn Khư Hải. Dung nham Nghiệp Hỏa đã hoàn toàn biến mất. Lam Tiểu Bố xòe tay ra, Thái Sơ Hằng Hỏa nhảy vào trong lòng bàn tay của hắn. Giờ phút này hỏa diễm này đã khác với lúc trước, có thêm một tia màu đen. Tia màu đen này, chắc là do cắn nuốt Nghiệp Hỏa mà có.

Nhưng mà rất rõ ràng, bây giờ Thái Sơ Hằng Hỏa của hắn đã là tiên diễm cấp chín. Cảm nhận được hơi thở cường hãn mà Thái Sơ Hằng Hỏa truyền đến, Lam Tiểu Bố thầm nghĩ, bàn về lực công kích, bây giờ chắc hẳn Thái Sơ Hằng Hỏa đã mạnh hơn trước đó nhỉ?

Cất Thái Sơ Hằng Hỏa, Lam Tiểu Bố lập tức cảm ứng vị trí của Già Quân Không. Già Quân Không đoán không sai, Lam Tiểu Bố quả thật đã hạ ấn ký thần niệm trên người hắn. Nếu như không phải vì mấy người Chu Kha, Lam Tiểu Bố đã sớm giết chết hắn.

Dựa theo tin tức mà người khác truyền âm cho hắn, có thể Già Quân Không đang ở cùng Lạc Thải Tư. Lam Tiểu Bố đoán, chắc là Lạc Thải Tư đến Côn Tiền đảo, sau khi Già Quân Không biết đó là Lạc Thải Tư, lập tức dẫn Lạc Thải Tư đi tìm kiếm hắn. Mục đích làm như vậy là để hắn giơ cao đánh khẽ, tha cho hắn một mạng.

Chỉ trong chốc lát, Lam Tiểu Bố đã xác định được vị trí của Già Quân Không, quả thật là đang ở Côn Khư Hải.

Đại Côn Tiên Cung.

Già Quân Không nắm chặt hai tay, cũng là đến bái kiến Đại Côn Tiên Cung, Già Quân Không hắn thì phải chờ đợi trong một phòng đá nhỏ, người khác thì ở trong đại điện tân khách xa hoa, còn có cung chủ tiếp đãi.

Nhưng mà hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, so với đạo lữ Lạc Thải Tư của Lam Tiểu Bố thì chút uất ức này của hắn không là gì cả. Nghĩ đến Lạc Thải Tư, Già Quân Không chỉ có thể thở dài, hy vọng nàng gặp may mắn, bản thân mình cũng chỉ có thể giúp được đến đây mà thôi. hắn cũng đã dặn dò Lạc Thải Tư, đừng để Cổ Đạo xuất hiện, nếu không thì bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.

Chỉ cần cẩn thận một chút, ở trong Vô Lượng phường thị vẫn có thể sống sót được, chỉ là không nên tùy tiện ra biển là được.

Bình Luận (0)
Comment