Sau khi Tiểu Văn rời khỏi, một mình tôi đờ đẫn ngồi
trong quán cà phê khá lâu, kết quả này khá bất ngờ.
Làm bố á?Tôi á? Đừng đùa thế chứ!
Mấy năm nay tôi hoàn toàn là một nhà giam t*ng trùng,
đám nhóc tì trong người tôi còn đang tù vô thời hạn kia kìa, cùng lắm là do bàn
tay phải làm ăn tắc trách, thỉnh thoảng vượt ngục vài lần. bây giờ bảo tôi làm
bố á? Thế thì tôi có lỗi với đám nhóc tì của tôi quá!
Vuốt chiếc dây chuyền trên cổ, nhớ lại vẻ mặt và ánh
mắt của Tiểu Văn lúc vừa rồi, tôi thực sự không nghĩ là cô ấy đang nói dối.
“Em nói thật đấy, anh có thể không tin, em càng không
thể ép anh. Em chỉ đang tìm một người có thể giúp em lần này, người đó có thể
là anh, có thể không.” Tiểu Văn buồn bã nói.
“Em không muốn cho bố mẹ em biết quá nhiều, càng không
muốn họ bị ràng buộc, bây giờ em rất ổn, cũng đã quen được tự do rồi, vì vậy em
cần một lí do để thuyết phục họ, làm họ yên lòng.” Tiểu Văn thì thầm.
“Em đã từng nhờ mấy người, có người mới từng gặp một
lần, có người hoàn toàn xa lạ, có những người đồng ý giúp em, nhưng với điều
kiện, chắc anh cũng đoán ra được, họ muốn có thân xác em làm thù lao, tất cả
đều như vậy.” Tiểu Văn lạnh nhạt nói.
“Em nghĩ giờ anh biết em muốn anh giúp em làm gì rồi,
bố mẹ em sẽ không ở lại lâu, nhiều nhất là một tuần, nếu anh đồng ý em sẽ rất
cảm kích anh, nếu anh cần tiền thì em có một ít.” Tiểu Vân bình tĩnh nói.
“Xin lỗi các bạn anh giùm em, em không biết anh chàng
Thịt Chó đó có vợ rồi, nếu cần em có thể giải thích trực tiếp với chị ấy, em
chỉ cố thử thôi. Nhưng chỉ có mình anh ra gặp, hơn nữa không vừa gặp đã có tán
tỉnh đong đưa, tưởng em hẹn anh ra là sẽ lên giường với anh.” Tiểu Văn khẽ
cười.
“Anh cứ nghĩ đi rồi nhanh chóng trả lời em, muộn nhất
là ngày mai. Em hy vọng anh là người có thể giúp em, em không còn nhiều thời
gian nữa.”
Tiểu Văn nói xong câu đó liền đứng dậy mỉm cười rồi ra
về, bỏ lại cho tôi một lựa chọn khó vô cùng, và thế là tôi đi đời.
Tôi đến tòa soạn mới mà lòng ngổn ngang tâm sự, tôi
giới thiệu sơ qua về tình hình của lão Đường cho chủ nhiệm Đồ, ông gật đầu bảo
đã nói chuyện với tổng biên tập rồi, thế là tôi gọi điện cho lão Đường, hỏi cậu
ta nếu có thời gian thì mang hồ sơ của mình đến nói chuyện trực tiếp với chủ
nhiệm Đồ.
Trên đường đến ban văn nghệ tôi gặp Nghê Tiểu Uyển,
Tiểu Uyển thực sự không còn giận tôi nữa, mà cô ấy còn quan tâm hỏi thăm con
chó bệnh Đường Đường của nhà tôi. Tôi lơ đãng trả lời, cô ấy hỏi một đằng tôi
đáp một nẻo. Tiểu Uyển thấy tôi có vẻ rầu rĩ, sắc mặt rất tệ, tưởng là tôi chăm
chó đến lao lực liền quan tâm hỏi han mấy câu, bảo tôi chú ý giữ gìn sức khỏe.
Nói chuyện với Tiểu Uyển xong, tôi tới ban văn nghệ,
các đồng nghiệp mới chào đón tôi, ban đã sắp xếp cho tôi một cái bàn làm việc
cùng một chiếc máy vi tính mới toanh.
Ngày làm việc đầu tiên chẳng có việc gì quan trọng,
tôi hờ hững buôn dưa chém gió với đồng nghiệp vài câu, việc đó quá đơn giản, gì
chứ chém gió thì tôi mở mồm ra là xong, mấy cô bé trong ban đều rất vui tính,
nói bừa vài câu là đã lăn ra cười, không khí hết sức sôi nổi. Tuy tán dóc với
họ nhưng chuyện của Chu Tiểu
Văn cứ lơ lửng trong lòng tôi, khiến tôi rối như tơ vò. Ngồi trước máy tính
không có gì làm, tôi lên Taobao xem sao, quả nhiên tìm thấy một gian hàng tên
là “Đồ thủ công Cầu Vồng”. Tôi dễ dàng tìm thấy ảnh chiếc dây chuyền có mặt ba
chiếc lông vũ của mình ở đó, tôi như nhìn thấy hình ảnh Tiểu Văn cặm cụi chăm
chú làm những món đồ trang sức đó. Thực ra tôi không có hứng thú muốn biết
những gì Tiểu Văn đã trải qua, nhưng nhìn ảnh những món đồ trang sức xinh đẹp
này tôi chợt nghĩ phải chăng mỗi món đồ này đều có một câu chuyện riêng?
Đúng lúc này điện thoại của tôi đổ chuông, là lão
Đường, cậu ta bảo đang ở dưới đại sảnh tòa soạn.
Tôi đưa lão Đường đến phòng họp lớn gặp chủ nhiệm Đồ,
lão Đường lễ độ đưa hồ sơ của mình cho chủ nhiệm Đồ đọc. Lão Đường ngồi cạnh
ghé sát tai tôi hỏi nhỏ: “Tòa soạn mới có người đẹp không?”
“Mẹ nhà cậu, cậu đến kiếm bát cơm cho cậu hay cho
thằng nhóc của cậu hả?” Tôi khẽ chửi.
“Cả tớ và thằng nhóc của tớ bây giờ đều đang trong
tình trạng chờ việc.” Lão Đường khẽ cười, bị tôi thụi cho một cú đau méo cả
mặt.
Chủ nhiệm Đồ ngẩng đầu lên, khẽ ho một tiếng, ngắt lời
tôi và lão Đường cười bảo: “CV và bài viết của cậu tôi đã xem rồi, Tiểu Đường
à, tôi biết năng lực của cậu chắc chắn không có vấn đề gì, người mà Lại Bảo
giới thiệu chúng tôi cũng rất tin tưởng…”
Lão Đường nghe đến đó liền quay sang nhìn tôi một cái
rồi quay lại nhìn chủ nhiệm Đồ, gượng cười tiếp lời: “Chủ nhiệm Đồ, ông cứ nói
‘nhưng” luôn đi.”
“Tiểu Đường, cậu là phóng viên mảng tin tức xã hội,
tôi đã nắm được kinh nghiệm, tài năng của cậu ở mảng này, nhưng hiện nay bộ
phận tin tức xã hội của tòa soạn chúng tôi không thiếu người, cho nên…” Chủ
nhiệm Đồ nhìn tôi và lão Đường, cười khó xử, “Cho nên tạm thời chúng tôi không
thể dành cho cậu ưu đãi tương tự như ở tòa soạn cũ được.”
Lão Đường đã lộ vẻ không vui, chuyện này tôi có thể
hiểu được, ở tòa soạn cũ, cậu ta luôn là cây bút chính của bộ phận tin tức xã
hội, hơn nữa còn có nhiều bài báo đoạt giải, cậu ta hết sức tự tin với sự nhạy
cảm, góc độ tiếp cận và giá trị tin tức của mình, tuy bây giờ tòa soạn cũ đã
sụp, cậu ta rơi vào tình thế có phần éo le, nhưng một nhân tài như cậu ta thực
ra không khó tìm được một vị trí khá.
“Chủ nhiệm Đồ, có gì thì ông cứ nói thẳng đi.” Tôi lén
vỗ lão Đường một cái rồi tươi cười nói với chủ nhiệm Đỗ.
Lão Đường đã quay đi chỗ khác, tôi biết nếu không phải
tôi ngồi đây chắc cậu ta đã đứng dậy bỏ về rồi. Chủ nhiệm Đỗ thấy vẻ không vui
của lão Đường, nhìn tôi một cái, nên biết họ cũng không muốn để mất một nhân
tài như lão Đường, dù gì ngoài kinh nghiệm công việc phong phú ra, lão Đường
còn có quan hệ rất rộng.
Chủ nhiệm Đồ, bước ra cửa phòng họp gọi với ra ngoài:
“Tiểu Uyển! Tiểu Uyển! Mang trà vào giúp tôi!”
Rõ ràng ông ấy làn vậy là để không khí đỡ căng thẳng,
khiến cuộc nói chuyện có phần thất bại này có thể hòa hoãn trở lại.
Chủ nhiệm Đồ vội quay lại ngồi đối diện với lão Đường:
“Là thế này, Tiểu Đường, cậu đến chỗ chúng tôi, có thể… một thời gian không
được đi làm các tin tức xã hội lớn, dù gì bộ phận tin tức của tòa soạn có một
số phóng viên khá kì cựu.” Thấy sắc mặt của lão Đường tối sầm xuống, chủ nhiệm
Đồ vội cười: “Ngoài ra, về chuyện lương bổng, chắc cũng phải thấp một chút, có
điều chuyện đó tôi sẽ cố hết sức…”
Sắc mặt lão Đường trông rất u ám, cảm thấy như bị sỉ nhục,
cậu ta đột ngột đứng dậy, tôi đã có dự cảm nhưng vẫn không kéo lại
kịp.
Lão Đường cao ngạo nhìn chủ nhiệm Đồ, nhếch môi lạnh
lùng cười: “Ha ha, chủ nhiệm Đồ, với bản lĩnh và thực lực của Đường Đôn này
cũng gọi là có chút tiếng tăm trong làng báo ở thành phố này, thậm chí là trên
cả nước! Bây giờ ông nói vậy thì ông coi tôi là cái gì? Tôi nói cho ông biết…”
Đang nói dở thì tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, ba
chúng tôi đều quay ra nhìn, Nghê Tiểu Uyển mặc một chiếc váy voan màu xanh,
buộc tóc đuôi ngựa tươi cười bê mấy tách trà vào: “Chủ nhiệm Đồ.”
Chủ nhiệm Đồ bớt phần hoảng hốt, ra hiệu cho Nghê Tiểu
Uyển đặt trà lên bàn, Nghê Tiểu Uyển quay sang cười với tôi một cái, tò mò nhìn
lão Đường đang đứng bên rồi uyển chuyển bước ra khỏi phòng họp.
Ánh mắt lão Đường đuổi theo cô ấy, mãi cho đến khi
bóng Nghê Tiểu Uyển biến mất, ánh mắt cậu ta như có thể nhìn xuyên tường, cứ
ngơ ngẩn mãi không chịu quay về.
“Tiểu Đường, cậu nói tiếp đi, thanh niên tính cách
thẳng thắn là tôi rất thích đấy!” Chủ nhiệm Đồ tươi cười bảo lão Đường.
Lão Đường thành hòn vọng Nghê rồi.
Tôi thò tay thụi vào eo cậu ta một cái rõ mạnh.
“Á, shit! Đồ khốn! Cậu đánh vào thận tớ rồi!” Cơn đau
kéo thần hồn thần trí lão Đường trở về, cậu ta điên tiết nhìn tôi.
“Tiểu Đường, cậu nói tiếp đi.” Chủ nhiệm Đồ cười.
Lão Đường ngẩn ra, ngây người suy nghĩ một chút rồi
cúi đầu hỏi tôi:
“Vừa rồi tớ nói gì?”
“Cậu nói cậu cũng có tí máu mặt trong làng báo cả
nước, chúng tôi đánh giá thấp cậu, cậu còn muốn chúng tôi biết… cậu muốn cho chúng
tôi biết gì thì tớ chịu.” Tôi nhắc lại nguyên văn, thấy lão Đường như vậy tôi
cũng điên chứ, làm thế trước mặt chủ nhiệm Đồ sẽ rất khó xử cho tôi!
Lão Đường nghe thấy thế ánh mắt liền đơ ra, sau đó cậu
ta nhìn chủ nhiệm Đồ: “Đúng rồi! Tôi… tôi cho ông biết… cái đó…” Vừa nói lão
Đường vừa từ từ ngồi xuống, mặt cười tươi như hoa cứt lợn vẻ lấy lòng, “Chủ
nhiệm Đồ, tuy mấy năm qua tôi cũng có nhiều tiến bộ, nhưng điều đó không thể
tách rời với sự bồi dưỡng của lãnh đạo và sự giúp đỡ của đồng nghiệp, tôi thực
sự đánh giá rất cao quý báo! Những lời ông vừa nói tôi nhớ rồi, đó đã là sự
quan tâm lớn nhất với tôi, nói thực chỉ cần được tới quý báo làm việc dù phải
làm từ thực tập sinh tôi cũng rất… à không cũng hết sức vui lòng, hê hê hê…”
Mặt chủ nhiệm Đồ kinh ngạc như vừa thấy xác sống, hoàn
toàn không hiểu tại sao thái độ của lão Đường lại quay ngoắt một trăm tám mươi
độ như thế.
Tôi thở phào, thật là bó tay bó chân bó toàn thân mà!
Sau khi đã bàn bạc xong xuôi, chủ nhiệm Đồ rời khỏi
phòng họp, tôi và lão Đường ngồi lại uống trà. Lão Đường kích động như lên
đồng, cứ dán mắt nhìn hành lang ngoài cửa, chú ý từng bóng người đi qua.
Tôi bĩu môi châm một điếu thuốc: “Thôi đi, ai mà cậu
chả yêu từ cái nhìn đầu tiên?”
“Cậu nói năng cái kiểu gì thế! Cứ như tớ lăng nhăng
lắm không bằng!” Lão Đường xị mặt.
Tôi bật cười: “Cậu không lăng nhăng, vì làm quái gì có
ai yêu cậu.”
“Nói chuyện nghiêm túc đi được không?” Lão Đường giật
điếu thuốc trên miệng tôi rít một hơi, phun khói ra rồi hỏi, “Cậu có quen cái cô
Tiểu Uyển gì đó không? Cô ấy tên gì?”
“Tiểu Uyển cái gì, người ta tên Tiểu Uyển! Họ Nghê,
Nghê Tiểu Uyển!” Tôi chữa lại.
Lão Đường sung sướng đập bàn cái chát: “Nghe này! Họ
ai ta sao mà hay thế, sao mà dịu dàng thế, nghe có vẻ sờ rất…” Vừa nói mắt cậu
ta vừa nheo lại, bắt đầu tưởng tượng bậy bạ rồi đây, mấy giây sau cậu ta đột
nhiên tỉnh lại, “Tớ bảo này, em Nghê Tiểu Uyển thực sự chính là người mà tớ
muốn! Tớ đã từng mơ thấy em! Giống hệt luôn, thật đấy!”
“Cậu mơ láo mơ toét nhiều quá bị lú lẫn rồi.” Tôi vỗ
vai lão Đường. Tôi thấy tuy cậu ta thường xuyên phấn khích, nhưng lần này đám
hormone trong người nhanh chóng bị kích động như vậy kể cũng làm tôi hơi ngạc
nhiên. Phải biết rằng lão Đường luôn tự coi mình là nhân tài tinh anh có khả
năng đoạt giải Pulitzer.
“Mặc kệ, tớ say tình là cái chắc rồi!” Lão Đường gào
lên.
Tôi bĩu môi: “Thế còn Tiểu Văn? Không phải cậu còn đòi
số điện thoại của con nhà người ta sao?”
Mặt lão Đường nghệt ra: “Tiểu Văn là ai?”
… Cậu ta còn là người sao?
Tôi vỗ vai cậu ta: “Đường gia, tớ thấy cậu có thể lấy
hết dũng khí mà thử một việc có tính thách thức một chút! Ví dụ như chung thủy
trong tình yêu.”
“Cái gì cơ? Tớ hết sức son sắt với Tiểu Uyển đấy nhá!”
Lão Đường vỗ ngực, cái cẳng còn lại khoác vai tôi, “Bảo gia lẹ lên! Tình báo,
biết bao nhiêu nói bấy nhiêu!”
Đúng là không còn gì để nói với cậu ta nữa: “Tớ và cô
ấy cũng chỉ mới quen, nhưng tớ được biết cô ấy nuôi chó, rất thích mấy con thú
nhỏ.” Những điều cần nói với lão Đường tôi đều nói hết, cứ coi như là ủng hộ
vùng bị thiên tai vậy. Tôi kể vụ nói dối về con chó bệnh hư cấu của tôi cho lão
Đường nghe. Tất nhiên là tôi đã khôn ngoan lược bỏ câu chuyện của “Đường Đường”
và “Đôn Đôn”…
Đồng tử lão Đường mở to, vẻ mặt như vừa tìm ra châu
Mỹ, không nghe tôi nói hết đã rút điện thoại ra, tách tách bấm số: “A lô! Anh
Thịt! Em muốn nuôi chó! Em muốn nuôi chó! Em không điên! Em muốn nuôi chó thật
đấy!” Cậu ta trông như sắp ngoạm cái điện thoại đến nơi, “Không có ý gì, chỉ
muốn nuôi chó thôi! Không phải chó cái! Anh tưởng em định làm gì! Chó con! Dễ
thương một tí! Đúng! Thật không? Cảm ơn cảm ơn! Anh đúng là bố Chó của em!”
Lão Đường cảm ơn cảm tạ xong tôi giật lấy điện thoại,
nói với Thịt Chó đã tìm thấy Tiểu Văn, Thịt Chó liền nhảy dựng lên, tôi vội xoa
dịu vài câu, bảo cậu ta tôi và lão Đường sẽ đến công ty lão Phó bây giờ, bếu
cậu ta có thời gian thì cũng đến.
Cúp máy xong, lão Đường bám đít tôi hỏi có phải chuyện
của Tiểu Văn, tôi bực không thèm trả lời, cậu ta còn đang yêu từ cái nhìn đầu
tiên với nữ đồng nghiệp mới, còn tôi đã sắp thành bố dự bị rồi đây.
Tôi và lão Đường ra khỏi phòng họp thì vừa hay Nghê
Tiểu Uyển từ đầu kia hành lang ôm công văn đi đến, từ xa thấy tôi liền mỉm
cười, lão Đường đang bắng nhắng bên cạnh tôi liền lập tức ra vẻ chín chắn ngẩng
cao đầu ưỡn ngực bước, thấy Nghê Tiểu Uyển lại gần liền gật đầu cười rất ga
lăng. Đồng thời một tay đấm vào lưng tôi mấy cú, rít khẽ qua kẽ răng: “Giới
thiệu tớ đi, giới thiệu tớ đi!”
Trên thế giới này có ba loại người, đàn ông, đàn bà và
thằng khốn, ở đây bây giờ đều đủ cả.
“Chào em Tiểu Uyển,” Tôi nghiêng người giơ tay về phía
lão Đường, “Đây là lão Đường bạn anh, cậu ta cũng tới đây làm việc, sau này đều
là đồng nghiệp cả.”
“Chào anh. Em là Nghê Tiểu Uyển.” Nghê Tiểu Uyển giơ
tay ra.
“Chào em, Đường Đôn.” Lão Đường nắm chặt tay Nghê Tiểu
Uyển, mặt tươi cười như trong phim Tết.
“Đường… Đôn á?” Nghê Tiểu Uyển tròn mắt, đột nhiên
quay đầu sang nhìn tôi, “Lại Bảo, anh ấy tên là…”
Tôi chỉ có thể cười nói: “Ha ha, có lúc chuyện trùng
hợp đến khó tin nhỉ.”
Nghê Tiểu Uyển cũng cười: “Đường Đôn, cái tên dễ
thương ghê, anh có biết em vốn có một con… thôi không nói nữa, không hay lắm.
Đường Đôn, sau này chúng ta là đồng nghiệp, chào mừng anh đến tòa soạn!” Nghê
Tiểu Uyển tươi cười nói, “Em còn có việc, hai anh nói chuyện đi, bye.” Dứt lời
liền gật đầu chào tôi rồi nhanh nhẹn bước đi.
Lão Đường nghiêng người, chăm chú nhìn theo bóng dáng
đã đi xa của Nghê Tiểu Uyển cười nói: “Ôi! Bảo, cậu nhìn cái eo kìa… quyến rũ
quá.” Đang tự sướng, lão Đường bỗng trợn mắt quay phắt sang nhìn tôi, “Này Bảo,
vừa rồi bà xã tớ muốn nói gì với tớ xong lại thôi thế?”
“Bà xã cậu á?” Tôi sững người rồi lập tức hiểu ra vấn
đề, “Não cậu không có vấn đề gì chứ?”
“Chỉ là chuyện
sớm muộn thôi!” Lão Đường tự tin cười, “Này cậu nói đi, cô ấy muốn nói gì rồi
lại ngại không nói thế.”
Tôi giả bộ ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Chuyện đó… lão
Đường, đó là một hiểu lầm nho nhỏ, cậu nghe tớ từ từ từ từ kể nhé.”
Khi đến ban văn nghệ, ngực tôi vẫn còn đau âm ỉ, vừa
rồi lúc tôi nói ra chuyện con chó đã chết của Nghê Tiểu Uyển tên Đôn Đôn, con
chó bị bệnh nhà tôi tên Đường Đường, nắm đấm của cậu ta chỉ khựng lại một giây
liền lao vào tôi, cú đó uy lực của phái Đường môn nổi tiếng võ lâm, ra tay vừa
chắc vừa chuẩn vừa mạnh, trúng giữa ngực tôi, may mà tôi có cơ ngực.
Tôi chào hỏi với đồng nghiệp trong ban và xin nghỉ
phép, lão Đường cũng lịch thiệp chào hỏi từng người trong ban văn nghệ, trông
cứ như lãnh đạo xuống thị sát ấy. Tôi biết lão Đường thế này là đã hoàn toàn
chìm đắm trong những hoang tưởng về tình yêu ngọt ngào của chính mình rồi, cậu
ta thường thích làm thế, mỗi lần thích ai, yêu ai từ cái nhìn đầu tiên liền cảm
thấy mình đang yêu! Ngọt ngào lắm, đẹp đẽ lắm, phấn khích lắm… nhưng đối phương
có lẽ chả biết gì cả.
Tôi cố sống cố chết lôi được lão Đường rời khỏi tòa
soạn, cố hết sức mới đánh tan được ý tưởng đợi Nghê Tiểu Uyển tan ca của cậu
ta, chúng tôi bắt taxi phi thẳng đến công ty lão Phó. Công ty lão Phó ở khu Cầu
Sắt, theo như những lời hào hùng của cậu ta lúc đầu thì đó chỉ là tổng đà,
tương lai cậu ta sẽ mở rộng bang phái, phải mở ra rất nhiều phân đà trên toàn
thành phố, thậm chí trên toàn quốc.
Lúc đó, bọn tôi đều gật gù phụ họa, trong lòng ai mà
không có tí ước mơ? Chỉ có điều có những người muốn biến ước mơ thành gió để
chém mà thôi…
Trong phòng làm việc của lão Phó, tôi kể đầu đuôi việc
của Chu Tiểu Văn ra không chút giấu diếm, thậm chí bao gồm cả chiếc dây chuyền
trên cổ tôi.
“Có thể là thật không?” Thịt Chó nghi ngờ hỏi.
“Cô ấy muốn tìm một thằng giả làm bố đứa con trong
bụng giúp cô ấy giả bộ trước mặt bố mẹ á?” Lão Phó tự nói với mình, “Sao nghe
giống tình tiết trong phim thế nhỉ.”
“Nếu thật thì sao?” Thực ra đây mới là điều tôi lo
nhất, cũng là điều tôi mâu thuẫn nhất, tôi cảm thấy Tiểu Văn không giống đang
nói dối, càng không hy vọng cô ấy nói dối.
Tất cả đều im lặng.
Đột nhiên lão Đường đập bàn: “Nếu thật thì giúp cô ấy
đi! Một thằng đàn ông cả đời có mấy lần được dịp làm anh hùng cứu mĩ nhân, đến
lúc già muốn chém gió cũng chẳng có gì mà chém!”
Tôi và lão Phó, Thịt Chó nhìn nhau rồi cũng nhìn lão
Đường, ba chúng tôi bật cười.
Lão Đường bất giác tạo dáng mấy chiêu thức võ công,
cảnh giác lùi lại: “Làm gì thế? Nói cũng không cho người ta nói chắc?”
Những lời lão Đường nói cũng chính là điều mà ba chúng
tôi do dự không quyết, thực ra muốn giúp một người rất đơn giản, nhưng xã hội
bây giờ có quá nhiều lúc giúp người cũng chính là hại mình, nên giúp người đã
trở thành một việc nguy hiểm, đáng ra mọi người nên có mối quan hệ tốt đẹp giúp
được thì giúp một tay, nhưng bây giờ lừa đảo nhiều quá, mọi người đều có tâm lý
có thể không giúp liền không giúp. Nhưng con người lão Đường được điểm này là
tốt nhất, tuy hơi đê tiện, nhưng cũng đê tiện một cách lương thiện, đê tiện một
cách rất nghĩa khí.
“Cậu làm đi! Cậu nghĩa khí như thế, việc này cậu làm
được đấy!” Lão Phó kê tủ lão Đường.
Lão Đường trợn mắt rồi lập tức bật cười: “Tớ á? Tớ
không được, hê hê, chuyện này mà Tiểu Uyển của tớ biết được sẽ ảnh hưởng quá
lớn đến tớ, không được!”
“Tiểu Uyển á? Ai thế?” Thịt Chó tò mò.
Lão Đường phấn khởi định mở miệng tôi đã nhanh nhẹn
cướp lời: “À, tớ giới thiệu lão Đường đến tòa soạn tớ mới đến làm, Tiểu Uyển là
đồng nghiệp mới, lão Đường vừa quen hôm nay.”
Thịt Chó lập tức đáp cái cốc giấy trong tay vào lão
Đường.
“Các cậu có ý kiến gì không?” Tôi hỏi lão Phó và Thịt
Chó.
Lão Phó trầm tư: “Thế này đi, cậu hẹn cô Chu Tiểu
Văn ra nói chuyện, tớ xem xem cô ta nói thật hay giả.”
Thịt Chó đập bàn: “Đúng đấy! Ít nhất cũng bảo cô ấy
giải thích hộ tớ! Tớ bị hàm oan! Tớ phải kéo Tiểu Phấn về!”
Dù là có lòng tốt giúp người hay là dung túng tôi làm
chuyện ngu ngốc cũng mặc, nếu đã ủng hộ thì chuyến này phải chơi lớn một tí, dù
sao thì cũng chẳng có tổn thất gì.
Tôi đang kích động nghĩ thế thì lão Đường chợt nghĩ ra
chuyện gì, nhảy xổ vào nắm tay Thịt Chó: “Anh Thịt! Em nghĩ ra rồi! Anh kiếm
cho em một con chó bệnh nhé! Hạnh phúc cả đời này của em dựa vào nó hết đấy!”
Thịt Chó sững người rồi sầm mặt hất tay lão Đường ra,
nắm tay kêu răng rắc cười nham hiểm: “Ha ha, chó bệnh thì không có, chỉ có
người bệnh thôi, được không?”
Chớp mắt một cái, lão Đường đã chạy biến.
Cá nhân tôi cho rằng chuyện này không khó giải quyết,
nếu mọi việc đều là thật, vậy thì chúng tôi chỉ cần giúp Chu Tiểu Văn diễn mấy
màn kịch, lừa bố mẹ cô ấy là được.
Nếu là giả, Chu Tiểu Văn lừa tôi thì chuyện đó sớm
muộn cũng bị vạch trần, hơn nữa tôi không thấy cô ấy có thể lừa tôi cái gì, tôi
sẽ bị tổn thất gì.
Nếu Thịt Chó, lão Phó và lão Đường đã nói vậy thì
chuyện này có thể tiến thêm một bước, mọi người gặp mặt nói rõ ràng mọi việc.
Ra khỏi công ty lão Phó, trước khi gọi điện cho Chu
Tiểu Văn tôi gọi cho Mạt Mạt. Lần này Mạt Mạt nhấc máy nhưng nhất quyết không
nói mình đang ở đâu, chỉ bảo tôi chăm sóc cô em gái đang ở nhà tôi.
“Mạt Mạt, em coi nhà anh là nhà nghỉ đấy à? Nói đến là
đến, nói đi là đi, bây giờ lại còn cho người khác vào ở nữa!” Tôi không kìm
được hét lên trong điện thoại.
Mạt Mạt cũng không nổi giận, nghe giọng còn rất hớn
hở, khuyên tôi đừng giận, đàn ông phải rộng lượng… Tôi cần cô dạy tôi làm đàn
ông chắc!
“Anh không cần biết, anh nói cho em biết, hôm nay anh
sẽ đuổi cái cô Cao Lộ Khiết đó đi!” Tôi tiếp tục gào, cảm thấy mình đúng là bị
Mạt Mạt dắt mũi! Tôi phải giải thoát! Tôi muốn tự do! Nhất định phải thực hiện
lý tưởng cộng sản!
“Con bé là em gái em thật mà…” Giọng Mạt Mạt ở đầu bên
kia trở nên vô cùng dịu dàng.
“Cô ta có là con gái em thì anh cũng phải đuổi cô ta
đi! Đó là nhà anh!” Tôi bùng phát, hổ không ra uy cô tưởng tôi là hổ giấy à?
Đầu bên kia im lặng, hình như tôi nghe thấy tiếng Mạt
Mạt khẽ thở dài, một lúc sau, giọng Mạt Mạt khẽ khàng vang lên: “Bảo, anh đừng
giả ngây, anh thật sự không hiểu ý em sao?”
Bị hỏi thế lòng tôi khẽ run lên, giọng cũng hạ tông:
“Em có ý gì cơ?”
“Bây giờ anh là người em tin tưởng nhất, trong thành
phố này nếu không gặp anh, em cũng không biết nên làm thế nào…” Giọng Mạt Mạt
càng lúc càng trở nên đáng thương.
“Em có chuyện gì vậy?” Tôi lo lắng hỏi, hóa ra Mạt Mạt
gặp rắc rối thật!
“Anh đừng hỏi nữa, bây giờ em chỉ hy vọng anh có thể
giúp em, cũng giúp cô em gái đó của em…” Tôi như mơ hồ nghe thấy tiếng nức nở
trong giọng nói của Mạt Mạt.
Tôi thở dài: “Thôi được rồi, anh biết rồi, nhưng em
không được cho người khác vào nhà anh ở nữa! Còn nữa lúc nào em nói cho anh nghe
xem đã xảy ra chuyện gì.”
“Ok! Không thành vấn đề! Bảo, anh là người tốt nhất!
Cảm ơn anh!” Giọng Mạt Mạt lập tức vui vẻ trở lại, “Em còn có việc, em cúp máy
đây! Bye bye!”
Bên kia cúp máy rồi tôi vẫn cầm điện thoại dí sát vào
tai, đứng bên đường ngắm người qua người lại, may mà không có người quen, không
ai thấy màn biểu diễn ngây dại đờ đẫn của tôi.
Không sai, tôi đoán chắc tôi lại bị chơi rồi!
Lão Phó cùng Thịt Chó đi tìm Tiểu Phấn, muốn giải
thích rõ ràng tất nhiên là cho Tiểu Văn trực tiếp giải thích trước mặt Tiểu
Phấn rồi.
Lão Đường về nhà thay đồ, biết tối nay sẽ gặp Tiểu
Văn, cậu ta liền như pin được nạp điện, nhất quyết đòi ăn mặc sao cho thật bảnh
bao mới chịu. Bây giờ mà hỏi cậu ta Nghê Tiểu Uyển là ai chắc mặt cậu ta cũng
đần độn ra thôi.
Trên đường về nhà, tôi thầm tuyên thệ không bao giờ
mềm lòng với Mạt Mạt nữa!
Khi lên taxi tôi gọi điện cho Tiểu Văn, lại chuyển về
tổng đài, tôi đành nhắn tin. Cô ấy nhanh chóng gọi lại. Đáng lẽ tôi vẫn còn hơi
do dự, không biết Tểu Văn có đồng ý nói hết mọi việc trước mặt nhiều người như
vậy không, nên lúc nói cũng rất e dè, không ngờ Tiểu Văn đồng ý ngay.
“Em cũng nghĩ vậy, ít nhất phải xin lỗi các bạn anh.”
Tôi yên tâm bảo Tiểu Văn tối nay đến nhà tôi, mọi
người cùng bàn bạc, bạn tôi đều rất trượng nghĩa, đồng ý giúp em.
Tiểu Văn hơi ngập ngừng: “Nhà anh á?”
Tôi hiểu ngay: “Yên tâm đi, nếu em thấy chỉ có mình
anh, em có thể lập tức bỏ chạy.”
Tôi đứng trước cửa nhà, đang định rút chìa khóa thì
cửa đã bật mở, Cao Lộ Khiết tươi cười hớn hở nhìn tôi: “Anh Bảo, anh về rồi ạ!”
Vừa thấy Cao Lộ Khiết tôi đã nóng máu, con nhóc này
dám mặc quần áo của tôi! Cô nàng mặc áo phông của tôi trông rất rộng, vạt trước
thắt một cái nút ở bụng, phía trước mặc một chiếc quần short giặt bạc phếch,
“Em mặc quần áo của anh à?” Tôi kinh ngạc kêu lên.
“Em ở nhà không ngồi thì nằm, mặc đồ của em sợ bẩn và
nhăn.” Cao Lộ Khiết chớp chớp mắt, trông vô cùng thản nhiên.
Tôi sắp phát điên rồi: “Bộ em với anh thân nhau lắm
à?”
“Em có chọc anh đâu!” Cao Lộ Khiết bĩu môi, “Đừng có
đem áp lực và bực bội ở chỗ làm vào cuộc sống gia đình!”
“Anh với em lại còn có cuộc sống gia đình á?” Tôi trợn
mắt, “Được, cuộc sống gia đình đúng không? Em có tin là bây giờ anh tóm em vào
phòng ngủ không!”
Tôi hùng hồn làm mấy động tác xé quần xé áo.
Ánh mắt Cao Lộ Khiết có chút hoảng hốt nhưng trấn tĩnh
lại ngay, tiếp tục cười cợt với tôi: “Còn lâu, em biết anh Bảo của em là người
lương thiện nhất, chu đáo nhất, có phong thái quân tử nhất…”
“Thôi đi!” Tôi đẩy con bé ra, bước vào nhà thay giầy,
đi về phía ghế sofa trong phòng khách.
“Này, sao thế? Anh không đưa em ra ngoài ăn cơm à?”
Cao Lộ Khiết nhảy chân sáo theo vào.
Tôi sững lại, nhớ ra một việc lớn liền quay lại tươi
cười: “Tiểu Khiết, anh bảo này, tối nay anh có khách đến chơi, em tự ra ngoài
ăn nhé, ăn xong ở ngoài chơi lâu một chút, được không? Anh cho em tiền,” Vừa
nói tôi vừa rút ví ra, “Hai trăm đủ không?”
Cao Lộ Khiết nheo mắt nhìn tôi rồi đột nhiên ngẩng đầu
lên: “Hai trăm á? Anh coi em là gì?” rồi giơ tay ra, “Ba nghìn!”
Tôi nhẫn nhịn lắm mới không cho con nhóc một cú đấm:
“Ba nghìn á? Anh bảo em ra ngoài ăn cơm chứ có phải ra nước ngoài ăn cơm đâu!”
Tiểu Khiết bật cười ra vẻ hiểu biết: “Hứ, anh Lại Bảo,
anh muốn đuổi em đi hả? Em biết ngay mà! Em cũng thừa biết anh sẽ dùng thủ đoạn
ngu độn này mà!” Vừa nói Cao Lộ Khiết vừa cố giậm mạnh chân đi vào phòng khách,
ngồi bịch lên sofa ôm gối, lún cả người vào sofa, tỏ ý: Có đánh chết em cũng
không đi!
Con bé không chịu đi tôi cũng chẳng có chiêu gì đặc
biệt hiệu quả, lẽ nào tôi lại vứt thẳng nó ra cửa à? Nếu con bé mà gào lên,
kinh động hàng xóm và bảo vệ thì ảnh
hưởng tới tôi quá, tôi trong sáng đàng hoàng thế này, danh tiết của tôi sẽ bị
hủy hoại mất.
Tôi trợn mắt nhìn Cao Lộ Khiết, nghĩ lại những lời con
bé vừa nói… không đúng! Tôi vừa vào nhà cô nhóc này đã chuẩn bị sẵn sàng, chắc
chắn là đã có tên phản đồ báo tin trước rồi, tôi có nhắc đến chuyện đó đâu, thế
mà cô nhóc đã tưởng tôi muốn đuổi nó đi rồi.
Mạt Mạt… em là đồ bán nước! À nhầm, bán trai!... Nhầm
tiếp, bán bạn!
Thực
ra bánh bao rất vạn năng, khi đói có thể ăn:
Muốn
ăn bánh quy thì đập bẹp;
Muốn
ăn mỳ thì dùng lược mà chải;
Muốn
ăn hamburger thì xẻ đôi ra rồi nhét rau vào…
Ngày 19 tháng 3.
Trời âm u, có mưa