Ba trang giấy kín đặc chữ.
Trên ba trang giấy này có bao nhiêu chỗ rõ ràng có vệt
nước mắt?
Tất cả mọi việc đếu được viết rõ ràng.
Lúc này nếu tôi còn không hiểu, còn không thông cảm
thì tôi bị bại não rồi.
Nhưng nếu Mạt Mạt không nói thì sao tôi hiểu được?
Tôi cầm ba tờ giấu đứng run rẩy trước ti vi.
Tôi không thể tưởng tượng được khi Mạt Mạt vì mẹ đeo
chiếc nhẫn cưới đó tâm trạng cô ấy thế nào.
Tôi không thể tưởng tượng khi Mạt Mạt bị người đàn ông
đó sỉ nhục, tâm trạng cô ấy thế nào.
Tôi cũng không thể tưởng tượng khi Mạt Mạt bị ép chấp
nhận một bản thỏa thuận, mang trong lòng nỗi sỉ nhục chạy tới Trùng Khánh tìm
tôi, che giấu mọi chuyện kết hôn với tôi, tâm trạng cô ấy thế nào.
Tôi chỉ cảm thấy mọi thứ rất thú vị vì khi cầm ba tờ
giấy này tôi bỗng có cảm giác như khi tiễn Tiểu Văn, hơn nữa nỗi buồn đó còn
mãnh liệt hơn thế rất nhiều!
Chuyện đến nước này, tôi có thể thừa nhận được chưa?
Năm năm trước, Mạt Mạt để lại một giọt nước trong lòng
tôi, tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được lúc đó cô ấy đau lòng thế nào.
Tình yêu này phải nói ra thế nào đây? Có thể nào tôi
cũng phải nói ra! Tôi yêu! Tôi thực sự yêu cô ấy!
Đầu óc tôi căng như dây đàn, chợt nhận ra mình đã đứng
đây quá lâu, còn Mạt Mạt thì sao, cô ấy ở đâu?
Cầm ba tờ giấy đó, tôi đờ đẫn ngẩng đầu, miệng vô thức
hét lên: “Mạt Mạt, Mạt Mạt!”
Tiếng hét đó tôi nghe cũng thấy rùng mình, nhưng nó
xuất phát từ đáy lòng tôi.
Vì tôi rất sợ.
Phải biết rằng viết bức thư như vậy có nghĩa là Mạt
Mạt đã đi rồi, rời khỏi đây, rời khỏi thành phố này, thậm chí là rời khỏi đất
nước này! Liệu cả đời này tôi có còn được gặp cô ấy nữa không?
“Mạt Mạt! Đừng đi! Mạt Mạt! Mạt Mạt” Tôi kích động hét
lên, hoàn toàn không suy nghĩ gì, như thể sẽ cảm động đến trời xanh.
Vừa hét tôi vừa cuống cuồng thay giày, bạn hỏi
tôi đi đâu ư? Tôi cũng không biết, tôi chỉ vô thức đuổi theo thôi, dù là ở đâu
ít nhất cũng phải đuổi theo, không phải trong phim ảnh đều thế sao?
Đột nhiên cửa phòng ngủ bật mở: “Ai gọi đấy? Mấy giờ
rồi? Làm gì thế?”
Trong phút chốc không gian như chết lặng.
Không phải là ảo giác chứ?
Tôi chầm chậm quay lại, Mạt Mạt mặc đồ ngủ, đầu tóc
rối bời, ánh mắt ngái ngủ đứng ở cửa phòng ngủ, mặt đầy vẻ cáu kỉnh đứng vuốt
tóc.
Hai chúng tôi nhìn nhau rồi cũng ngẩn ra.
Chuyện này quá bất ngờ!
“Sao em lại ở đây?” Tôi hỏi.
“Em, em đến tìm anh, anh không có nhà, em viết thư cho
anh, xong em khóc, sau đó mệt quá nên em ngủ mất…” Mạt Mạt chưa tỉnh hẳn, nheo
mắt vuốt tóc, trả lời rất thành thật.
Sự ngạc nhiên được giải tỏa, tôi như hiểu ra điều gì,
mắt tôi sáng rực, đúng là cô ấy thật!
Tôi kích động, sự kích động mấy tờ giấy đó mang tới
cho tôi lúc này liền bùng nổ!
“Mạt Mạt! Mạt Mạt! Anh tưởng… anh tưởng em đi rồi!”
Tôi kích động, hét lên, giọng nói run rẩy, từng bước
tiến về phía cô ấy.
Mạt Mạt nheo mắt rồi chợt bừng tỉnh, cô ấy trợn mắt
nhìn tôi rồi quay phắt vào phòng đóng sầm cửa lại.
Tôi cuống quýt chạy về phía phòng ngủ, đập vào cửa:
“Mạt Mạt! Mở cửa ra! Mạt Mạt em làm gì thế? Mở cửa!”
“Em không!” Giọng Mạt Mạt trong phòng ngủ vô cùng cứng
cỏi, “Anh định làm gì? Chửi em à? Hay là giảng đạo lí cho em? Em không muốn
nghe!”
“Không phải! Shit, anh yêu em!” Tôi cáu kỉnh gào lên.
“Hả?” Mạt Mạt cũng cuống lên, “Anh nói cái gì?”
Được rồi, không nghịch nữa, cũng không chơi trò ngôn
tình nữa. Tôi ngẩng đầu, thở sâu một hơi sau đó chầm chậm nói: “Mạt Mạt, mở cửa
ra, anh yêu em, thật đấy.”
Trong phòng ngủ im lặng một lúc. Một giọng nói buồn
buồn cất lên: “Bảo, em biết anh đã đọc thư của em rồi, đúng không?”
Tôi gật đầu: “Ừ.”
“Vậy anh có thể suy nghĩ kỹ được không? Em không muốn
anh nhất thời xốc nổi.” Giọng Mạt Mạt rất bình tĩnh, không giống đang giả vờ..
“Không đâu! Mạt Mạt, anh không xốc nổi! Anh đã đọc thư
rồi, anh đã biết hết rồi!” Tôi gào lên.
“Anh biết hết rồi ư?” Trong phòng ngủ vang lên một lời
chất vấn.
“Ừ, nhưng anh không quan tâm đến chuyện đính hôn,
chuyện thỏa thuận tiền bạc gì đó!”
Tôi điên rồi ư? Không. Say rồi ư? Không. Đọc bức thư
đó… có nguyên nhân đó, nhưng lúc này tôi chỉ muốn đối diện với Mạt Mạt, nhất
định phải đối diện với Mạt Mạt!
“Anh không…bận tâm ư?”
“Mạt Mạt, anh xin em, mở cửa ra đi, anh đã nói với em
như vậy rồi, em còn có thể nghi ngờ anh sao?” Tôi cố thuyết phục, “Đó là quá
khứ của em với người khác, với anh em vẫn còn trong trắng.”
Trong phòng ngủ rất im lặng.
“Mạt Mạt, em ra đi, được không?” Tôi khẽ hỏi.
Không biết tại sao, có lẽ tình yêu đúng là chuyện
trong khoảnh khắc chăng? Tại sao giây phút này tôi nhất định phải có được sự
tha thứ của cô ấy? Rốt cuộc…là ai có lỗi với ai đây?
“Mạt, mở cửa ra, được không?”
“Bảo, đừng ép em, em sẽ không
mở cửa đâu, em không muốn anh đọc bức thư đó xong nhất thời xốc nổi mới tìm em.
Em hy vọng anh thực sự bình tĩnh suy nghĩ kĩ càng, anh hiểu không?”
Giọng nói của Mạt Mạt rất buồn bã.
“Mạt Mạt, em không ra thì anh sẽ đợi em cả đêm!” Thấy
tôi nặng tình không.
Tiếng thở dài vang lên trong phòng ngủ: “Bảo, em xin
anh, chúng ta bình tĩnh lại rồi nói, anh đi đi, được không?”
Đi á? Đừng đùa chứ.
“Không, anh không đi đâu”
“Tại sao?”
“…Đây là nhà anh.”
Có thể bạn sẽ cảm thấy buồn cười nhưng khi bạn tự mình
trải qua thì sẽ biết.
Tôi ngồi đợi cả đêm trên ghế sofa nhưng cuối cùng vẫn
không cẩn thận ngủ quên mất.
Lúc ông mặt trời lên rõ cao tôi mớ tỉnh dậy, tinh thần
vẫn chưa hồi phục bình thường.
Tôi ngáp một cái rõ to, vươn vai một cái rõ dài… Hử?
Tối qua hình như có chuyện gì.
Đúng rồi! Mạt Mạt!
Thế là tôi cuống cuồng, mỏi cổ quá.
Tôi nhìn xung quang rồi phi vào phòng ngủ, trong đó
trống rỗng.
Cô ấy đi rồi ư?
Giây phút này lòng tôi vô cùng hụt hẫng.
Tôi cúi đầu lê bước vào nhà vệ sinh, mở vòi nước vục
nước rửa mặt.
Tôi chỉ muốn làm cho mình tỉnh táo hơn một chút.
Tôi ngẩng đầu soi gương, ngẩn ra rồi lại bật cười.
Trên trán tôi có một hàng chữ: Bình tĩnh là tốt nhất.
Ha ha, cô nàng này còn dạy tôi triết lí sống nữa. Cô
ấy nghiêm túc hay đang trêu đùa với tôi?
Tôi lau mặt rồi ngồi đờ đẫn trong phòng khách, sững sờ
một lúc lâu mới nhớ ra phải gửi tin nhắn cho Mạt Mạt:
“Em tránh anh à? Mình nói chuyện đi!”
Một lúc lâu sau, khi tôi đã úp xong gói mì, cô ấy mới
trả lời:
“Bảo, em không muốn anh nhất thời xúc động vì bức thư
đó hoặc thấy em đáng thương mới tìm em, chúng ta cùng bình tĩnh một thời gian
nhé. Hãy tự hỏi mình anh có yêu em không? Thực sự có thể chấp nhận em không?”
Đã là lúc nào rồi mà cô nàng này còn nói thế với tôi!
Tôi trả lời: “Anh không xốc nổi, anh cần em!”
Mấy chữ này sao mà cool quá!
Nhưng tôi chờ mỏi mòn mà di động vẫn không báo có tin
nhắn đến.
Tôi ngồi trên ghế sofa, chằm chằm nhìn chiếc điện
thoại trên bàn thậm chí có lúc còn có ảo giác điện thoại bị hỏng. Tôi cầm lên
bấm, không hỏng mà…A, vậy thì di động của Mạt Mạt hỏng rồi, nếu không sao cô ấy
không trả lời tôi.
Tôi gọi vào máy Mạt Mạt, cô ấy tắt máy.
Làm thế nào đây?
Ngẩn người mất một lúc đầu tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ:
Tìm Tiểu Hy!
Bấm được nửa dãy số tôi ngẩng đầu đờ đẫn rồi đột nhiên
lao ra cửa – còn gọi điện gì nữa? Đến nhà Tiểu Hy! Chắc chắn Mạt Mạt ở đó! Có
gì tốt hơn là trực tiếp nói rõ ràng chứ?
Tôi bắt taxi phi thẳng đến nhà Tiểu Hy. Dựa vào trí
nhớ kinh người của mình, nửa tiếng sau tôi đã đứng trước cửa nhà Tiểu Hy.
Tôi thở hổn hển, bình tĩnh lại rồi mới gõ cửa.
Cửa mở ra, trước mặt là Tiểu Khiết, cô ấy trợn mắt
nhìn tôi: “Anh rể?”
Lòng tôi vô cùng dễ chịu, vẫn gọi mình như thế sao,
giờ nghe sao mà dễ chịu quá? Sao bây giờ nhìn Tiểu Khiết, càng nhìn càng thấy
đáng yêu?
Con bé nhìn tôi một lượt từ đầu tới chân rồi quay vào
trong gọi: “Chị Hy, súc sinh đến rồi!”
…Tôi loạng choạng bám vào cánh cửa, đây cũng là gọi
thân mật chăng?
Tiểu Khiết đứng ở cửa không cho tôi vào, ánh mắt lạnh
lùng thù hận.
Tiểu Hy khoanh tay chầm chậm bước tới trước mặt tôi,
liếc tôi một cái: “Tìm ai?”
“Tiểu Hy, tôi phải nói chuyện với Mạt Mạt, xin cô cho
tôi nói chuyện với Mạt Mạt đi!”
Tiểu Hy nhìn tôi rất lâu, ánh mắt đó đang từ từ róc
thịt tôi.
“Tự tìm” Cuối cùng cô ấy thốt ra hai chữ rồi né người
sang một bên.
Tôi cũng không khách sáo, xông thẳng vào luôn, tìm
khắp từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới.
Khi tôi tìm đến căn phòng ngủ ở tầng hai đó, tôi còn
mong đợi khi đẩy cửa ra, Mạt Mạt đang ở trong đó chơi điện tử sẽ quay sang mỉm
cười với tôi.
Nhưng bên trong không có ai.
Tôi tìm tất cả mọi nơi, tủ lạnh, tủ tường, tủ quần áo,
máy giặt, ngăn kéo…
Mạt Mạt không có ở đây.
“Tiểu Hy! Mạt Mạt…” Tôi bước nhanh ra cửa nhìn chằm
chằm vào Tiểu Hy, gần như gào lên.
Tiều Hy liếc tôi một cái rồi cuối cùng trừng mắt lên:
“Lại Bảo, rốt cuộc anh nói gì với Mạt Mạt hả? Nó quay về cứ khóc mãi! Nó nói đã
kể tất cả với anh, đã nói hết rồi anh còn không thông cảm? Anh có phải là đàn
ông không vậy?”
Giờ tôi làm gì có tâm trạng mà giải thích với bà hả bà
cố nội!
Tôi gật đầu, truy hỏi: “Tiểu Hy, nói cho tôi biết Mạt
Mạt đi đâu, cô ấy đi đâu rồi?”
Ánh mắt Tiểu Hy trở nên u ám, cô ấy khẽ thở dài: “Cô
ấy đi rồi.”
“Đi rồi?”
“Ừ, mang theo hành lí, không nói là đi đâu.” Vừa nói
Tiều Hy vừa bước từng bước về phía tôi, buộc tôi phải lùi lại. “Lại Bảo, đừng
tìm nữa, nếu Mạt Mạt yêu anh vậy thì dù ở đâu nó cũng yêu anh, nếu anh làm tổn
thương nó thì dù thế nào nó cũng sẽ đau lòng.”
Tôi đã bị Tiểu Hy ép đến hết đường lui, nếu lùi nữa sẽ
ra ngoài mất.
“Lại Bảo, Mạt Mạt là người thế nào tôi rõ hơn anh!”
Tiểu Hy nói, do dự một lúc liền quay sang trừng mắt
nhìn Tiểu Khiết.
Tiểu Khiết ngẩn ra rồi liền biết ý đi vào trong nhà.
Tiểu Hy quay lại, bước thêm bước nữa, giọng nói: “Lại
Bảo, Mạt Mạt kể hết mọi chuyện cho anh biết rồi, anh nghĩ sao?”
Tôi lùi lại, ngẩn ra, nghĩ sao ư? Không bận tâm chứ
sao, đừng nói là đính hôn, có kết hôn rồi tôi cũng không bận tâm.
Tôi nhìn Tiểu Hy vẻ không hiểu.
Tiểu Hy khẽ thở dài, lại bước tới bước nữa: “Bảo, anh
biết không, Mạt Mạt phải tốn bao công sức mới tìm được anh ở đây, lại do dự bao
lâu mới giả vờ gặp lại anh? Ngoài anh ra, nó hoàn toàn không có bất cứ người
đàn ông nào khác”. Dứt lời, Tiểu Hy đấm nhẹ tôi một cái, “Nó không chỉ một lần
từng nói, nếu đến anh cũng không cần nó, thì đời này nó cũng không cần hạnh
phúc nữa, sẽ thực sự đi tìm một người đàn ông giàu có chi tiền chữa bệnh cho mẹ
nó lấy luôn cho xong!”
Tôi đã lùi ra ngoài cửa nhà Tiểu Hy.
Cô ấy xua tay, tựa cửa gật đầu với tôi: “Tôi không
muốn nói nhiều với anh, anh tự nghĩ lấy đi.”
Cánh cửa đóng sầm một cái trước mặt tôi.
Cuối cùng tôi cũng biết rã rời là như thế nào, cả cơ
thể đều mềm oặt. Là đàn ông mà mềm như thế thì quá không được đàn ông…
Tôi đã nghe thấy những điều Tiểu Hy nói, nghe xong
lòng lại thấy trống trải.
Nhưng điều làm tôi buồn hơn hết là Mạt Mạt đi rồi, tôi
không biết cô ấy đi đâu, có thể Tiểu Hy biết nhưng cô ấy không cho tôi biết.
Tôi hơi lo, liệu có phải tôi sẽ không bao giờ gặp lại
Mạt Mạt nữa không?
Tôi hiểu, cô ấy giấu tôi suốt thời gian qua chính vì
không muốn tôi biết sự thât, không muốn tôi coi thường cô ấy.
Tôi hiểu, cô ấy lúc nào cũng vui vẻ trêu chọc tôi,
chơi tôi suốt thời gian qua đều là che giấu nỗi khổ sở trong lòng.
Nhưng tôi không hiểu, chuyện này vốn là tôi luôn là
người bị hại, tại sao đến bây giờ lại như là tôi làm tổn thương cô ấy vậy?
Đây gọi là oan gia ư?
Tôi suy nghĩ lung tung, vừa đi vừa nhìn trời, ngắm
mấy, nhìn những người đi bên cạnh, nhìn hoa nở hoa tàn bên đường, nhìn những
người chen chúc khổ sở trên xe bus, nhìn đội quản lí dẹp hàng quán vỉa hè, nhìn
những người buôn bán nhỏ chửi cha, chửi mẹ…
Cuộc sống của họ tràn đầy niềm vui, tràn đầy sức sống,
sao tôi lại khổ sở thế này? Ngay cả một cô nhóc tôi cũng không xử lí được!
Bây giờ quá sớm, chẳng có chỗ nào để đi, tôi thất thểu
về nhà.
Tôi xả nước đầy bồn tắm trong nhà vệ sinh.
Tôi rất ít khi tắm bồn, nhưng hôm nay tôi phải ngâm
mình cho đã.
Cả người tôi chìm trong nước, đầu cũng chìm dưới nước,
nín thở một thời gian dài.
Tôi quạt cánh tay trong nước, thầm nghĩ: tất cả biến
mất hết đi, tất cả đều đừng tồn tại nữa, nếu tôi là một con cá thì tốt biết
mấy, cứ bơi lội trong nước mãi như vậy, bơi theo dòng nước, càng bơi càng xa,
càng bơi càng xa, cuối cùng đụng vào một quả trứng, sau đó chúng tôi vui vẻ kết
bạn, cùng chơi, cùng dần biến thành một sinh mạng nhỏ…
Hả? Shit! Không phải tôi đang nghĩ đến cá sao?
Tôi đang ngâm mình thì nghe thấy tiếng chuông điện
thoại.
Tôi để điện thoại trên chiếc ghế gỗ cạnh bồn tắm, tôi
lấy khăn tay rồi cầm điện thoại lên nghe.
Giọng Tiểu Hy dồn dập đổ xuống: “Lại Bảo, Mạt Mạt đi
rồi”
Tôi giật mình, lắp bắp: “Tôi…tôi biết, cô… cô đã nói với
tôi rồi!”
“Không phải! Nó đi thật rồi!” Tiểu Hy gào toáng lên,
“Lúc nãy đúng là nó ra ngoài, nhưng tôi nói thế để dọa anh thôi, nhưng vừa rồi
tôi vô tình thấy hành lí của Mạt Mạt biến mất rồi! Ôi cái mồm độc địa của tôi!”
Tôi ngớ người, đứng phắt dậy.
“Lại Bảo! A lô! A lô? Lại Bảo?”
Tiểu Hy vẫn đang hét lên trong điện thoại, còn tôi
hoàn toàn chết lặng.
Thú thực vừa rồi ở
nhà Tiểu Hy, tôi cũng đoán cô ấy cố tình chọc giận tôi, tôi chỉ nghĩ kết quả tệ
nhất là sẽ không được gặp Mạt Mạt một thời gian, vì cô ấy tránh tôi nhưng
bâygiờ phiền phức rồi, nếu Mạt Mạt bỏ đi thật, mang theo cả hành lí, ngay cả
Tiểu Hy cũng không biết cô ấy đi đâu thì hết thật rồi!
Tôi cuống cuồng ra khỏi nhà tắm, lau qua người, dúng
khăn tắm quấn ngang hông, ra khỏi nhà vệ sinh liền gọi cho Mạt Mạt.
Tôi vừa bấm số vừa thầm cầu nguyện: Đừng tắt máy, Đừng
tắt máy, Đừng tắt máy!
Thông rồi!
Có bài hát thế nào nhỉ? Cùng em lên thiên đường,
Thượng Đế là một cô gái tốt!
Nhưng thông thì thông, chẳng có ai bắt máy cả!
Mạt Mạt đang ở đâu! Sao lại không bắt máy?
Tôi lo lắng đi qua đi lại trong phòng khách, vơ bừa
quần áo nhưng tôi hoàn toàn không biết mình đang làm gì, phải đi đâu.
Tôi đờ đẫn nghe điện thoại đi qua đi lại, lúc đi qua
cửa tôi đứng sững lại!
Đợi đã! Có tiếng động…
Ngoài cửa có tiếng chuông điện thoại, rất gần, rất
gần.
Có thể nào là…
Tôi lao ra giật mạnh cánh cửa.
Mạt Mạt đứng bên ngoài, nhìn tôi chằm chằm, tay cầm
điện thoại, tôi vừa mở cửa cô ấy giật mình, trợn mắt nhìn tôi rồi lại vội vàng
cúi đầu, mái tóc xõa xuống che mặt.
“Mạt Mạt! Anh tưởng em đi rồi! Em làm anh sợ quá!” Tôi
không thể nói được mình đang cảm thấy thế nào? Mừng hay giận?
“Bảo, em đã nghĩ kĩ rồi.” Mạt Mạt nức nở, giọng nói
yếu mềm khàn đặc, “Bảo, anh là người tốt. Như Tiểu Văn nói, anh là người tốt
nên anh nên tìm một cô gái trong sáng, đáng yêu, tốt bụng, hiểu anh, có thể
toàn tâm toàn ý yêu anh, anh cần một cô gái rất ưu tú, rất hoàn mỹ, có thể làm
cho anh luôn luôn vui vẻ…”
Tôi bùng nổ bước tới đặt hai tay lên vai Mạt Mạt:
“Không! Vớ vẩn! Anh không cần cô nào tốt bụng đáng yêu! Anh không cần cô gái nào ưu
tú hoàn mỹ! Anh chỉ cần em thôi! Anh chỉ muốn em không rời xa anh!”
Mạt Mạt nghe tôi nói vậy bèn chầm chậm ngẩng đầu lên,
đầu tiên cô ấy ngẩn ra, sau đó ánh mắt trở nên giận dữ, sắc mặt cũng tối sầm,
chằm chằm nhìn tôi rồi nói: “Bảo, ý em nói là em!”
Hả? Tôi đần người, trong sáng, đáng
yêu, tốt bụng, ưu
tú,hoàn mỹ… Mạt Mạt đang nói cô ấy á?
“Em…vậy vừa rồi em nói, em đến lần cuối để làm gì?
Không phải đến để từ biệt anh sao?” Đầu tôi như cái máy giặt đang hoạt động,
đảo lộn hết bên này sang bên kia, lại còn cả tiếng ù ù nữa.
Mạt Mạt lắc đầu thở dài: “Em đến để hỏi anh lần cuối,
anh…anh có cần em không?”
…Cho nên người ta mới nói không được nói một nửa, nếu
không dễ hiểu lầm lắm!
Tôi nhìn Mạt Mạt bật cười, Mạt Mạt cũng nhìn tôi bật
cười.
“Em lại chơi anh!” Vừa cười tôi vừa chau mày, giơ tay
vuốt má Mạt Mạt.
Mạt Mạt cũng cười híp mắt, thò tay rút một tờ giấy
trong túi áo giơ ra trước mặt tôi, “Bảo, còn…li hôn không?”
Không cần nhìn tôi cũng biết đó là đơn li hôn.
Tôi cầm lấy, mặt tươi cười xé tờ đơn đó ra thành trăm
mảnh.
Nhưng dùng lực mạnh quá chiếc khăn tắm tuột khỏi hông,
rơi xuống đất.
Mạt Mạt ngớ ra vội kêu á một tiếng rồi che mặt lại.
Thây kệ!
Dù gì cũng không phải lần đầu xấu hổ trong lúc đang
lãng mạn rồi!
Tôi bật cười, cứ trần như nhộng như thế giơ tay kéo cô
nàng không biết xấu hổ này vào lòng ôm thật chặt.
“Đừng đi nữa, Mạt Mạt, anh cần em, anh muốn em sống
bên anh, anh muốn em làm vợ anh!”.
Mạt Mạt nép sát vào ngực tôi, giọng nói dịu dàng như
mèo con:
“Em vốn là vợ anh mà…”