Khiết Phích

Chương 61

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mạc Tịch Nguyên không phải người không nghề ngỗng như Du Khinh Hàn, dù cho có ở trong bệnh viện nửa năm một năm cũng không ai tìm đến. Mạc lão gia đã dần lui về hậu trường, nâng đỡ Mạc Tịch Nguyên lên làm người đứng đầu, tần suất xuất hiện của Mạc Tịch Nguyên trên các tạp chí kinh tế ngày càng nhiều lên, người tinh tường đều biết đây là Mạc gia sắp giao vào tay Mạc Tịch Nguyên.

Mấy năm qua Mạc gia căn cơ không ổn, trước đó Mạc Tịch Nguyên vừa xử lý hai quản lý cấp cao cấu kết với công ty bên ngoài đánh cắp bí mật thương mại, hai người này đều là tâm phúc của chú ba nhà chị, không chừng bây giờ chú ba còn đang toan tính chiêu trò lật đổ Mạc Tịch Nguyên. Mỗi ngày chị đều bận đến mức chân không chạm đất, mãi đến tận đêm khuya mới có chút thời gian rảnh, còn phải nhớ gọi hai cuộc điện thoại đến Viện 2, một cú là gọi cho Trần Lạc hỏi thăm về tiến triển của Tiêu Đồng, một cú là gọi cho hai dì bảo mẫu chăm sóc Tiêu Đồng, hỏi tình trạng sinh hoạt của Tiêu Đồng.

Bề ngoài Mạc Tịch Nguyên là người hiền lành, nhưng cũng xa cách, đối với người lẫn vật bên ngoài không liên quan đến mình đều không hề để tâm, sự lạnh nhạt toả ra từ xương cốt, bây giờ nếu không phải vì sự liên quan của Du Khinh Hàn, thậm chí dù cho có gián tiếp liên quan đến chị, chị cũng sẽ bỏ mặc.

Hai dì bảo mẫu nói rõ tình huống sinh hoạt của Tiêu Đồng, việc lớn việc nhỏ đều gì cũng đều nói hết trong điện thoại, cuối cùng lại nói: "Tiểu thư yên tâm đi, Tiêu tiểu thư có bọn tôi chăm sóc, khẳng định sẽ ổn thoả, nhưng còn cô ngày đêm đều bận rộn, phải nhớ ăn cơm đúng bữa, ngủ sớm được thì ngủ sớm một chút, việc hôm nay chưa làm xong thì để ngày mai làm, ngày nào cũng làm mà có bao giờ thấy xong được đâu..."

Hai người càm ràm liên miên cả nửa ngày, cuối cùng Mạc Tịch Nguyên ấn huyệt thái dương bất đắc dĩ ngắt lời, "Dì à, con biết rồi, giờ cũng không còn sớm, hai người cũng nghỉ ngơi đi, có lẽ tháng sau con mới có thời gian, lúc đó lại tới đó xem."

Bên này Tiêu Đồng cũng ổn, từ sau lần sốt cao đó, Du Khinh Hàn quả nhiên không dám tới quấy rầy, dù cho cô mỗi ngày nhớ nhung muốn gặp mặt Tiêu Đồng đến đau xé tâm can cũng không có gan lượn lờ trước mặt nàng, nhiều nhất cũng chỉ có thể trốn sau rèm cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn nàng, thoả chút tương tư. Tình trạng lần đó của Tiêu Đồng quả thực quá nguy hiểm, khiến Du Khinh Hàn kinh sợ tột cùng. Mạc Tịch Nguyên cũng là người nói được làm được, quả nhiên không đến nữa, chỉ thay hộ lý kia bằng hai dì lớn tuổi, mặt mũi hiền hoà, săn sóc cơ thể chu đáo hơn nhiều so với người trước đó, cả trong lẫn ngoài đều vệ sinh sạch sẽ, đến mạng nhện dưới chân giường của Tiêu Đồng lúc trước cũng dọn sạch.

Cuộc sống thoải mái, người không muốn gặp cũng không lởn vởn trước mặt, Tiêu Đồng cảm thấy những tháng ngày này ung dung hiếm có, nếu như những ma quỷ trong góc kia không rục rịch tiến ra thì không lúc nào tốt đẹp bằng những ngày tháng này.

Cảnh Hành hai ngày một lần sẽ chạy đến thăm Tiêu Đồng, mang cho nàng nào tổ yến, nào nhân sâm để bồi bổ. Tiêu Đồng không thích loại râu dài có mùi thuốc kia nhưng lại không đành lòng phụ ý tốt của Cảnh Hành, mỗi lần đều bóp mũi uống hết, mặt nhăn lại thành một nắm, Cảnh Hành liền lấy kẹo hồ lô nhét vào miệng nàng, đầu lưỡi Tiêu Đồng cảm nhận được vị ngọt, nếp nhăn trên mặt cũng dần giãn ra, quai hàm lên xuống chậm rãi nhai.

Sự yêu thích của Tiêu Đồng đối với kẹo hồ lô dường như đã nâng thành mức độ si mê, mỗi lần ăn hai xiên còn chưa hết thèm, luôn giục Cảnh Hành lần tới đem theo nhiều hơn nữa.

"Ăn ngon như vậy sao?" Cảnh Hành cầm khăn ướt lau miệng và tay cho Tiêu Đồng, ném cây xiên vào sọt rác.

"Ăn ngon." Tiêu Đồng liếm môi nói, "Kẹo hồ lô là đồ ăn ngon nhất thế giới."

"Tại sao?" Cảnh Hành hỏi.

Tiêu Đồng nhìn cô, cảm thấy vấn đề này có chút khó giải thích, "Ăn ngon nhất chính là ăn ngon nhất, làm gì có tại sao? Giống như em thích ăn thịt bò khô đó, chị cũng không hỏi tại sao vậy?"

"Chị nhớ được em thích ăn thịt bò khô?" Cảnh Hành trong lòng tràn ngập vui mừng.

Tiêu Đồng bị sự kinh ngạc của Cảnh Hành chọc cười, "A Hành, hôm nay em sao vậy? Thật là lạ."

"Không có, không có gì." Cảnh Hành chậm rãi ổn định tâm tình, nhưng trong lòng vẫn kích động, gần đây hành vi của Tiêu Đồng ngày càng bình thường, chính là dấu hiệu tốt.

Ăn kẹo hồ lô xong phải đi đánh răng, Cảnh Hành dẫn Tiêu Đồng vào phòng tắm, giám sát nàng đánh răng, không cho nàng ăn bớt nguyên vật liệu. Tiêu Đồng nghiêm túc đánh hai phút, mới nhổ kem đánh răng trong miệng ra, dùng nước súc miệng xong mới nói: "A Hành, chừng nào chúng ta mới đi vậy? Bệnh của chị gần như khỏi hẳn rồi."

"Còn chưa hết mà." Cảnh Hành cười nói, "Chờ Trần Lạc nói chị khoẻ rồi thì mới đi được."

"Trần Lạc... không giống với hồi trước chị biết." Tiêu Đồng vừa lau mặt vừa nói, "Mặc áo blouse trắng thật đáng sợ, chị cũng không dám nói chuyện với cô ấy."

"Chị không dám nói chuyện với Trần Lạc là vì cậu ấy mặc áo blouse trắng?"

"Ừm." Tiêu Đồng gật đầu, "Trần Lạc là bác sĩ, bác sĩ rất đáng sợ."

"..." Cảnh Hành nghĩ, nếu như Trần Lạc biết Tiêu Đồng không muốn giao tiếp là vì điều này, hẳn sẽ khóc thét lên.

Chỉ là cuối cùng coi như Tiêu Đồng cũng có chút ít nhận thức về nơi này, Cảnh Hành nghĩ chút nữa nói chuyện với Trần Lạc, nói cô sau này đừng mặc áo blouse là được.

Đến tối lại dụ dỗ Tiêu Đồng ăn một chén cháo hải sản, thêm một quả trứng luộc, dỗ Tiêu Đồng lên giường ngủ xong Cảnh Hành mới rời khỏi.

Hiện tại Tiêu Đồng vẫn không cách nào tự mình ngủ, chỉ là càng ngày càng ít khi phải dùng đến thuốc an thần, có lúc nửa đêm tỉnh giấc, uống nửa viên thuốc ngủ thì có thể ngủ thẳng đến sáng hôm sau.

Thời điểm Cảnh Hành không có ở đó, biểu hiện của Tiêu Đồng tiêu cực hơn nhiều, tuy rằng không giống như trước hoàn toàn phong bế bản thân tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhưng cũng không nói nhiều, thường thường người khác hỏi nàng năm, sáu câu nàng chỉ trả lời lại một câu.

Sáng sớm, một dì chải đầu cho Tiêu Đồng, một dì rửa mặt cho nàng, hỏi: "Tiêu Đồng, sáng nay ăn sủi cảo tôm được không?"

"Hoặc là ăn Tiểu Long bao, hôm kia dì gói cho con đó, nhớ không?"

khiet-phich-61-0

"Nếu con muốn ăn mì vằn thắn, cháo hay cái gì cũng được, chỉ cần nói với dì, dì làm cho con."

Cả hai dì đều là người phương nam, lại rất hay nói, cô một câu tôi một câu, một hồi kể ra bảy, tám món ăn cho Tiêu Đồng lựa chọn, Tiêu Đồng nghe muốn hôn mê, dứt khoát cúi đầu nghịch ngón tay của mình.

Đúng lúc Trần Lạc đến kiểm tra phòng, mang theo ý cười, nói: "Dì Lưu, dì Triệu à, nghe hai người nói làm con thèm quá, hay để con chọn giúp cho, con muốn ăn Tiểu Long bao, tốt nhất là nhân cua."

"Bác sĩ Trần làm khó bọn tôi quá, bây giờ làm Tiểu Long bao nhân cua làm sao kịp, chỉ có thịt thôi, cô có ăn không?"

"Ăn ăn ăn, đúng là con có lộc ăn, điều trị cho Tiêu Đồng lại được nếm thử tay nghề cao siêu của hai dì, bây giờ mỗi ngày chỉ nghĩ đến món ngon hai người làm, nghĩ nhiều quá đau hết cả đầu luôn." Trần Lạc thổi phồng hai dì đến mức vui vẻ ra mặt, mới quay đầu cười híp mắt hỏi Tiêu Đồng, "Tiêu Đồng, hôm nay nghe theo tôi, ăn Tiểu Long bao được không?"

Trần Lạc không mặc áo blouse, nét mặt hiền hoà hơn rất nhiều, Tiêu Đồng ừ một tiếng, coi như đồng ý.

Hai dì ra ngoài làm bữa sáng, Trần Lạc ở lại phòng bệnh nói chuyện phiếm với Tiêu Đồng. Vấn đề Trần Lạc có thể hỏi cũng không nhiều, chỉ đơn giản là tối hôm qua ngủ thế nào, có gặp ác mộng không? Có nhớ chi tiết ác mộng không, lại hỏi hôm nay tâm trạng Tiêu Đồng thế nào, có gì muốn tâm sự không.

Tiêu Đồng trả lời từng cái, lặp đi lặp lại nội dung cùng từ ngữ rối loạn, tin tức có ích cũng không nhiều, Trần Lạc cố gắng dựa theo câu trả lời cùng với vẻ mặt của Tiêu Đồng mà phán đoán tư duy logic của nàng, năng lực tổ chức ngôn ngữ, năng lực nhận thức có tăng lên hay không. Tiêu Đồng bây giờ nhìn có vẻ bình thường, tinh thần ổn định, không quậy phá, đối với bên ngoài cũng có phản ứng, nhưng tư duy của nàng hỗn loạn, ngôn ngữ mất trật tự, ảo giác cũng vô cùng nghiêm trọng, còn cách với "hồi phục" rất xa. Cảnh Hành cảm giác Tiêu Đồng đã sắp khỏi, Trần Lạc cũng không muốn dập tắt hy vọng của cô. Thực tế là nếu muốn bệnh tình Tiêu Đồng thật sự chuyển biến tốt lên, phải nắm được ngọn ngành sự việc mà Tiêu Đồng không không muốn đối mặt kia.

Buổi tối, Mạc Tịch Nguyên lại gọi điện thoại cho Trần Lạc, Trần Lạc đã ngủ bị Mạc Tịch Nguyên đánh thức, uể oải trêu chọc: "Chị Mạc à, bây giờ sắp mười hai giờ sáng rồi, mỗi ngày chị đều hơn nửa đêm tới quấy rầy tôi, tôi đang nghi ngờ không biết có phải do chị để ý đến tôi hay không đây."

Mạc Tịch Nguyên cũng không tức giận, khẽ cười nói xin lỗi, lại hỏi tình trạng của Tiêu Đồng.

Trần Lạc nói: "Chị Mạc, Mạc gia của chị tai mắt chỗ nào cũng có, không biết có hứng thú giúp tôi điều tra không?"

"Điều tra chuyện gì?"

"Quá khứ của Tiêu Đồng."

Đây không phải là tác phong bình thường của Trần Lạc, đối với chuyện bệnh nhân muốn giữ kín, trước giờ cô luôn dành cho sự tôn trọng lớn nhất, chỉ là tình huống của Tiêu Đồng thực sự quá mức đặc thù, nếu như không sự trợ giúp của ngoại lực, với cá tính của Tiêu Đồng, chỉ sợ đến lúc chết cũng sẽ không nói.

Nếu như là bệnh nhân bình thường, dù cho cả đời không nói, Trần Lạc cũng tôn trọng, nhưng lại có liên quan đến Cảnh Hành trong đó, nếu như Tiêu Đồng cả đời không tốt lên được, vậy thì Cảnh Hành cũng theo chịu tội một đời, chẳng bằng làm một lần cho trọn.

"Được, cô muốn tôi điều tra cái gì?"

"Gia cảnh, lý lịch, cái gì cũng được, chỉ cần liên quan đến Tiêu Đồng, tôi đều cần biết." Trần Lạc nghĩ lại, nhắc nhở, "Đúng rồi, Tiêu Đồng là người huyện Thượng Dung, chị có thể bắt đầu từ nơi này."

"Thượng Dung?" Ánh mắt Mạc Tịch Nguyên lóe lên một cái.

Trực giác làm trong ngành y nhiều năm cho Trần Lạc biết, hẳn là Mạc Tịch Nguyên có tâm tư không bình thường trong chuyện này, nhưng đây không thuộc phạm vi quan tâm của cô, cô nói: "Đúng vậy, Thượng Dung." Nói xong cúp điện thoại tiếp tục ngủ.

Lúc này Mạc Tịch Nguyên mới nhớ tới, năm đó Du gia đứng trước nguy cơ, Du lão gia đưa Du Khinh Hàn đến một nơi tránh đi đầu sóng ngọn gió, hình như cũng là đưa đến huyện Thượng Dung.

Sao lại trùng hợp như thế, nhiều chuyện đều phát sinh ở huyện Thượng Dung như vậy?

Mạc Tịch Nguyên nghĩ, nếu như Tiêu Đồng cũng là người huyện Thượng Dung, không chừng có thể hỏi thăm một chút xem cô ấy có từng nghe nói đến em gái của mình không.

...

Mạc Tịch Nguyên đưa đến hai dì bảo mẫu tốt bụng, đối xử với Tiêu Đồng rất tốt, Tiêu Đồng từ hai người tìm thấy hình bóng của bà nội, một mặt cảm kích họ, một mặt lại mang hổ thẹn trong lòng. Ở chung hơn một tháng, rốt cuộc cũng làm họ gần gũi nhau hơn, năng lực hành vi của Tiêu Đồng cũng hồi phục một chút, rửa mặt ăn cơm không còn là vấn đề, chỉ là khi tắm rửa vẫn cần hai dì đi theo vào phòng tắm khiến Tiêu Đồng rất không dễ chịu.

"Tiêu Đồng à, con cũng đừng trách hai dì không hiểu chuyện, chỉ là dì đã nhận lời phải chăm sóc kỹ lưỡng cho con, lỡ như con gặp chuyện gì trong phòng tắm thì dì làm sao ăn nói đây!"

"Con sẽ không đâu." Tiêu Đồng nói.

"Có hay không, nếu như bọn dì không nhìn thấy sẽ không yên lòng được, như vậy đi, con tự tắm, hai dì chỉ chà lưng cho con thôi không nhìn gì cả, như vậy được chưa?"

Tiêu Đồng suy nghĩ, không thể làm gì khác ngoài bất đắc dĩ đồng ý.

Hôm đó lúc Tiêu Đồng đi tắm, dì Lưu mới nhớ ra là chưa lấy khăn tắm cho Tiêu Đồng, thế là xoay người đi lấy, thoáng nhìn sau lưng Tiêu Đồng, cười nói: "Vết bớt trên lưng Tiêu Đồng thật là lạ, không giống bớt, mà giống như bị người ta cắn một cái, lưu lại hai hàng dấu răng."

Tiêu Đồng đang quay lưng lại, hơi bất an co người, lúng túng nói: "Từ lúc mới sinh con đã có rồi, chắc là kiếp trước thiếu nợ ai đó bị người ta cắn, làm dấu để sau này đến tìm con đòi nợ."

"Nói bậy không, cái gì mà kiếp trước kiếp sau chứ, tuổi con còn trẻ mà còn mê tín hơn cả bà già này."
Bình Luận (0)
Comment