Đưa trẻ con đi chơi là một công việc vất vả, giống như Bảo Bảo là một đứa trẻ không biết mệt mỏi, đứa bé này lại càng hoạt bát hơn bạn bè đồng trang lứa, lá gan cũng lớn, ở trong công viên như cá gặp nước, trò chơi kích thích nào cũng muốn chơi, thậm chí còn muốn chơi thử trò Đĩa quay 360 độ. Cũng may là những trò chơi mạo hiểm đều có giới tuổi tác dựa theo chiều cao, nếu không thì nhất định là Tiêu Đồng không thể chịu đựng nổi.
Sáng sớm Tiêu Đồng và Du Khinh Hàn đưa Bảo Bảo ra ngoài, đến chín giờ tối mới lái xe về đến nhà. Bảo Bảo chơi một ngày, đến lúc ngồi lên xe mới biết mệt, dựa vào ngực Tiêu Đồng ngủ, Tiêu Đồng cũng sức cùng lực kiệt, ngoẹo đầu ngủ gà ngủ gật. Du Khinh Hàn nhẹ nhàng dừng xe lại, nhìn vào kính chiếu hậu, một lớn một nhỏ phía sau ôm nhau ngủ thành một khối, hoàn toàn không nhận ra đã về đến nhà.
Du Khinh Hàn cũng không bật đèn, cô dựa vào ánh đèn yếu ớt trong bãi đậu xe lặng lẽ ngắm nhìn hồi lâu, trong mắt tràn ngập ý cười. Nhiều năm trôi qua, có vẻ như hôm nay là lần đầu tiên khoảng cách giữa cô và Tiêu Đồng gần đến vậy, cô còn ước ao gì nữa đây? Cuộc sống không thể tốt đẹp hơn được nữa.
Mấy phút sau, Tiêu Đồng mới từ từ tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, nàng ôm Bảo Bảo vào lòng, thấy xe đã ngừng, xoa xoa mắt hỏi: "Đến nhà rồi?"
Trên mặt nàng vẫn còn nét mơ màng của người mới vừa tỉnh ngủ, ngẩng đầu nhìn Du Khinh Hàn, Du Khinh Hàn cảm thấy trong lòng ấm áp, nhẹ cười nói: "Vừa mới tới."
"Ừm, hôm nay làm cô vất vả rồi." Tiêu Đồng ẵm Bảo Bảo xuống xe.
"Với tôi mà còn khách sáo làm gì." Du Khinh Hàn nhanh chóng xuống xe, nhận lấy Bảo Bảo từ tay Tiêu Đồng, động tác hơi lớn nên đã đánh thức bé, bé đạp đạp đôi chân ngắn cũn của mình. Tiêu Đồng vỗ nhè nhẹ vào lưng bé, hồi lâu sau mới dỗ bé ngủ lại được. Nếu như bây giờ lại làm cục cưng này giật mình lần nữa thì đêm nay đừng mong đi ngủ.
Du Khinh Hàn lại càng nhỏ tiếng hơn, gần như chỉ nghe thấy giọng gió của cô, "Đêm nay để con bé ngủ chỗ tôi đi, tí nữa lại tỉnh thì phiền phức to."
"Bình sữa, tã lót của nó đều ở bên chỗ tôi, chiều nay con bé ăn sớm, chắc nửa đêm sẽ đói bụng tỉnh dậy đòi uống sữa đó."
"Vậy làm sao bây giờ? Hay là để tôi bế con bé về nhà em?"
Tiêu Đồng không muốn Du Khinh Hàn bước vào nhà mình, suy nghĩ một lúc, nói: "Không cần phiền vậy đâu, cô bế Bảo Bảo về nhà cô trước đi, chút nữa tôi đem mấy thứ đó qua."
Du Khinh Hàn nhìn ra suy nghĩ của Tiêu Đồng, có chút mất mát, nói: "Được rồi, vậy tôi đi lên trước."
"Ừm."
Tiêu Đồng về đến nhà, mới vừa mở cửa, còn chưa kịp đổi giày, Trần Hồi liền nhảy tới hỏi nàng: "Như thế nào thế nào? Công viên trò chơi đó chơi có vui không?"
"Chơi không vui." Tiêu Đồng tiện tay đặt chìa khoá lên đầu tủ giày, xoa xoa vai rồi đi vào phòng khách, ngồi trên sofa, vươn vai nắn eo, thở dài, không muốn động một ngón tay, nâng cằm nói với Trần Hồi, "Rót cho tôi ly nước đi."
"Ha, hai người bỏ mặc em đi chơi sung sướng, về còn không ngại sai khiến em nữa chứ!" Trần Hồi nói móc Tiêu Đồng một câu, nhưng vẫn không ngừng động tác trên tay, rót cho Tiêu Đồng ly nước, sau đó đặt vào trong tay nàng, khinh thường: "Đến mức đó sao? Chơi có một ngày mà mệt thành như vậy luôn à?"
"Đứng không thôi đã đau eo rồi, còn ngồi vào xe điện bị đụng đến sáu lần, xương cốt của tôi sắp nát luôn, em thử đi mà xem?"
"Hay là để em mát xa cho?"
"Quên đi." Tiêu Đồng nằm nhoài trên ghế sofa đấm đấm vào thắt lưng mình, "Em lại ngăn kéo kia lấy đồ của Bảo Bảo mang qua cho Du Khinh Hàn là được rồi.
"Cái nào đây?"
"Ngăn thứ hai bên tay phải đó, có cái túi du lịch ca rô, tiện thể nói với Du Khinh Hàn, lúc bốn giờ nếu Bảo Bảo tỉnh thì cho nó uống sữa, nước ấm thôi không được nóng quá, cho nước vào trước rồi mới cho sữa bột vào, nếu không sữa sẽ không tan, với lại, nhớ thay tã cho nó, trước khi thay thì nhớ rửa sạch người con bé, tiện thể sờ sau lưng xem em nó có bị ướt không, nếu ướt thì phải nhanh thay quần áo, nếu không thì dễ bị cảm lắm, với lại..."
Trần Hồi lấy ra túi du lịch ra, nghe Tiêu Đồng huyên thuyên liên tục không chớp mắt, bó tay toàn tập, "Được rồi được rồi được rồi, sư phụ, cô nói như vậy thì làm sao người ta nhớ được? Hay là em đi đưa đồ còn cô gọi điện thoại cho Du Khinh Hàn dặn dò chị ấy?"
"Quên đi, tôi tự đi vậy, mấy giờ rồi?" Tiêu Đồng đỡ eo đứng lên, cầm túi du lịch trong tay Trần Hồi, nhân tiện liếc nhìn đồng hồ treo tường, "Nhanh vậy đã mười giờ rồi à? Vậy tôi phải đi liền thôi, đúng rồi, em cũng ngủ sớm chút đi, ngày mai còn phải dậy sớm đó."
"Được, sư phụ đi cẩn thận kẻo ngã!"
"Biết rồi."
Nhà Du Khinh Hàn cách đây không xa, ngay bên cạnh nhà Tiêu Đồng, nàng chỉ vừa gõ cửa một tiếng thì Du Khinh Hàn đã cấp tốc ra mở cửa. Du Khinh Hàn vừa nhìn thấy Tiêu Đồng, hai mắt sáng trưng, tươi cười xán lạn, hôm nay theo Bảo Bảo chơi cả một ngày, hiện tại đã mười giờ tối rồi mà vẫn tràn đầy tinh thần, Tiêu Đồng không biết cô lấy đâu ra sức sống bừng bừng như vậy.
"Em tới rồi." Du Khinh Hàn cười hắc hắc, "Đi vào ngồi một chút không? Tôi đang hâm nóng sữa, em cũng uống một ly đi, tối sẽ dễ ngủ hơn."
"Không cần đâu, cảm ơn. Đây là quần áo và đồ dùng hàng ngày của Bảo Bảo." Tiêu Đồng đưa chiếc túi cho Du Khinh Hàn, bàn giao lại với cô những chuyện lúc nãy vừa nói với Trần Hồi, cuối cùng còn không quên căn dặn, "Hôm nay con bé đổ mồ hôi nhiều, cô nhớ thay quần áo cho nó, sáng mai thức dậy cơm nước xong nhất định phải tắm, nếu không sẽ nổi rôm sảy." . Ngôn Tình Hay
"Biết rồi biết rồi." Du Khinh Hàn không nhịn được cười, "Làm như tôi chưa từng chăm sóc nó vậy, năm đó nó còn chưa đầy tháng, tôi là người đi thay tã còn gì, lúc chị Tịch Nguyên gửi Bảo Bảo cho tôi cũng không thấy chị ấy nói nhiều như em đâu."
Tiêu Đồng phớt lờ câu nói của cô, sau khi bàn giao xong chuyện của Bảo Bảo cũng chỉ để lại một câu: "Cô biết là được, tôi đi trước."
"Tiêu Đồng!" Du Khinh Hàn vội vã gọi nàng lại.
Tiêu Đồng quay đầu lại, "Còn chuyện gì nữa không?"
"Không có, tôi chỉ muốn nói với em, hôm nay tôi rất vui, thật sự..." Trong nháy mắt Du Khinh Hàn nói năng lộn xộn, "Thật sự, tôi vui lắm, Tiêu Đồng, tôi..."
So với sự kích động của Du Khinh Hàn thì Tiêu Đồng có vẻ rất lạnh nhạt hơn nhiều, chỉ khẽ gật đầu một cái, "Không có chuyện gì thì tôi đi trước."
"Được, em, em đi đường cẩn thận một chút! Về nhà nhớ nhắn tin cho tôi!" Du Khinh Hàn rướn cổ lên nói, Tiêu Đồng cũng không quay đầu lại.
Du Khinh Hàn vui vẻ một ngày, đến khi bóng lưng Tiêu Đồng vừa biến mất, lòng cũng dần lạnh đi, dường như niềm vui của cả ngày hôm nay cũng là giả.
Cô chờ một buổi tối, chờ đến khi đèn đóm ở căn nhà bên cạnh đều tắt hết mà cũng không chờ được tin nhắn báo bình an của Tiêu Đồng.
Du Khinh Hàn dựa vào ban công, uống cốc sữa bò đã trở nên lạnh lẽo như con gió ngoài kia. Cô nấu hơi nhiều sữa, nhiều đến mức khiến bụng cô khó chịu.
Sáng sớm Tiêu Đồng bị đánh thức bởi tiếng khóc của đứa bé, trong lúc mơ màng nàng nghe thấy tiếng trẻ con khóc, ngồi dậy trên giường, phát hiện thật sự là có tiếng khóc, mà nó lại còn truyền đến từ nhà bên cạnh. Nàng hoảng sợ không kịp thay quần áo, chạy tới ban công hô to: "Du Khinh Hàn, có phải Bảo Bảo đang khóc không?"
Du Khinh Hàn ẵm Bảo Bảo cầm theo bình sữa vừa đi vừa dỗ đến bên cạnh ban công, "Bảo Bảo không khóc, không khóc nha? Nhìn một cái nè, nhìn xem bên kia là ai? Có phải là dì út không ta? Bảo Bảo thích nhất dì út đúng không?"
"Con không muốn dì út! Con muốn mẹ! Con muốn mẹ con muốn mẹ!" Bảo Bảo mới thức dậy nên khó chịu, khóc rưng rức nghe rất thương tâm.
Tiêu Đồng nghe thấy em khóc, trái tim co rút lại, nếu không phải ban công có lưới chống trộm, nàng có thể đã trực tiếp nhảy sang nhà bên. Bây giờ nàng cũng không kịp nghĩ nhiều, vội tìm sợi dây thun cột tóc lên, thay bộ quần áo, chưa kịp đánh răng rửa mặt đã chạy xuống lầu, thẳng một đường sang nhà Du Khinh Hàn bên cạnh.
"Sư phụ hôm nay cô dậy sớm vậy?" Trần Hồi ngáp một cái, còn chưa kịp nói chào buổi sáng, Tiêu Đồng đã chạy sượt qua người cô, Trần Hồi ở cùng Tiêu Đồng nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy cô vội vàng hoảng sợ thế này.
Trẻ con vừa ngủ dậy là lúc tâm trạng khó chịu nhất, người lớn càng dỗ, con bé càng khóc to hơn. Tiêu Đồng và Du Khinh Hàn làm trứng luộc hình gấu trúc cho bé ăn sáng, cho bé chơi đồ chơi rồi hứa hẹn sẽ dẫn bé đi chơi ở đâu, ăn món gì ngon, tất cả đều không có tác dụng. Bảo Bảo vẫn cứ khóc đến khi trời sáng bạch, chờ cho bé khóc mệt mới tự ngừng, mang theo gương mặt nước mắt nước mũi tèm lem kéo kéo tay áo Tiêu Đồng, "Dì út ơi, con đói."
"Được rồi, để dì làm cho Bảo Bảo ăn nha, con thích ăn gì?"
"Muốn ăn bánh ngọt hình thỏ con, muốn ăn mứt dâu."
Tiêu Đồng cầm khăn lau khô nước mắt nước mũi đầy trên mặt bé, dịu dàng nói: "Được, vậy dì út làm cho con, Bảo Bảo ngoan, đi đánh răng rửa mặt trước được không?"
"Dạ!" Bảo Bảo chân ngắn, loạng choạng bước vào nhà vệ sinh.
Lúc này Tiêu Đồng cùng với Du Khinh Hàn mới thở phào nhẹ nhõm, bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi rã rời của đối phương.
Du Khinh Hàn cười khổ, "Sao tôi lại cảm thấy con bé này còn khó chiều hơn cả lúc nó còn chưa đầy tháng vậy? Chúng ta không lên nhầm thuyền giặc của chị Tịch Nguyên đó chứ?"
"Được rồi, nhanh đi làm bánh ngọt cho con bé đi, ở chỗ cô có mứt dâu không?"
"Không có, tôi không thích ăn ngọt, em cũng biết mà."
"Vậy tôi về nhà rửa mặt, tiện thể đem mứt qua đây, cô nướng bánh cho con bé trước đi."
"Dì út, cô út ơi, hồi nãy hai người nói hôm nay sẽ đưa con đi vườn thú chơi, con nghe thấy đó!"
Hai người bất đắc dĩ nhìn nhau một chút, Du Khinh Hàn vừa bực mình vừa buồn cười, "Tiểu quỷ, con chỉ nghe thấy bọn ta dẫn con đi chơi à? Vậy sao không nghe thấy mình khóc oa oa hả? Con mấy tuổi rồi mà còn khóc nhè vậy? Thử nói xem có xấu hổ không?"
"Con là con nít mà." Bảo Bảo nói như chuyện hiển nhiên, "Mẹ nói, con nít mà khóc thì không có gì xấu hổ hết."
Du Khinh Hàn nói: "Đây là lời mẹ con nói hả? Chờ chút nữa cô gọi điện thoại hỏi nha? Nếu không phải mẹ con nói thì không dẫn con đi vườn thú ha?"
Tiêu Đồng nghe hai người này nói chuyện không nhịn được cười mắng, "Được rồi đừng ồn ào nữa, cô cũng là con nít à? Nhanh làm đồ ăn cho Bảo Bảo đi."
"Tuân mệnh!" Du Khinh Hàn thấy Tiêu Đồng cười, lập tức hùng hục đi làm bánh ngọt cho Bảo Bảo.
Ăn xong bữa sáng, hai người lại đưa Bảo đi chơi vườn thú, chụp một đống ảnh, mua một đống quà lưu niệm trở về. Đến lúc này ngay cả Du Khinh Hàn cũng sắp không chịu nổi, hỏi Mạc Tịch Nguyên bao giờ mới quay lại, để còn nhanh đến đón tiểu tổ tông này về nhà.
Tiêu Đồng yếu ớt nói: "Nghe nói còn một tuần nữa, trước tiên cô hãy nghĩ đến ngày mai phải làm thế nào đi."
Du Khinh Hàn suy sụp, "Còn tới một tuần lễ nữa? Tôi đã biết anh tôi chị em đưa con bé tới chỗ chúng ta tuyệt đối không phải chuyện tốt mà! Chắc chắn là chủ ý của anh tôi rồi!"
Dù nói thế nào đi nữa, một tuần lễ đầy trắc trở rồi cũng trôi qua, hai vợ chồng Du Khinh Minh và Mạc Tịch Nguyên đi chơi thoải mái vui vẻ quay lại đón con, bị Du Khinh Hàn khua môi múa mép một hồi mới thả cho về.
Nhưng Bảo Bảo vừa đi, nhà cửa trống vắng, Du Khinh Hàn lại không quen. Buổi tối cô nằm nhoài trên ban công, nhìn cho đến khi đèn cửa sổ phòng Tiêu Đồng tắt mới đi vào ngủ.
Du Khinh Hàn cảm giác trong quãng thời gian này mình và Tiêu Đồng thật hoà hợp vui vẻ, Bảo Bảo vừa đi, lập tức đánh về nguyên hình, còn rõ ràng hơn kính chiếu yêu.
Du Khinh Hàn không xác định được mình và Tiêu Đồng còn có chút hi vọng nào hay không, một hồi an ủi mình có hi vọng, một hồi lại nghe thấy tiếng lòng mình nói: "Từ bỏ đi, cô còn không biết tự đi mà nhìn phẩm hạnh của mình."
Cô vẫn luôn không xa không gần ở bên cạnh bảo vệ Tiêu Đồng, cũng không hỏi Tiêu Đồng vấn đề này, càng không dám thăm dò. Nhưng mấy năm qua bên người Tiêu Đồng không thấy có ai khác, chỉ duy nhất mỗi mình cô.
Đến sinh nhật ba mươi lăm tuổi của Tiêu Đồng, Mạc Tịch Nguyên muốn làm tiệc mừng cho nàng nhưng bị nàng từ chối. Đến năm Tiêu Đồng bốn mươi tuổi, Mạc Tịch Nguyên nhất quyết phải mở tiệc, còn nói năng hùng hồn, "Người ta nói bốn mươi bất hoặc*, không phải nên chúc mừng sao?"
(*bất hoặc: Luận ngữ - Vi chính có câu: 'tứ thập nhi bất hoặc': người ở tuổi 40 có thể biết rõ đúng sai nên không bị lầm lạc.)
Tiêu Đồng nở nụ cười, "Chúc mừng cái gì? Chúc mừng nửa người em xuống mồ sao?"
Mạc Tịch Nguyên vẻ mặt nghiêm túc, "Em nói nhăng nói cuội gì đó?"
Tiêu Đồng chỉ lắc đầu, không nói thêm lời nào.
Cơ thể nàng lúc trẻ căn cơ đã bị phá huỷ, những năm trước đây tuổi tác chưa lớn nên nhìn vẫn còn khoẻ, hai năm gần đây đã không còn được như trước, thế nhưng nàng cũng không quan tâm lắm nên không nói ra.