Khiêu Vũ Với Quỷ

Chương 13

Nuốt ực một cái, Nikki đi vào trong. Cô mò trong túi lôi ra sợi dây chuyền của Monica. Nó khẽ đập trong tay cô, một nhịp đập câm lặng dắt cô thẳng đến chỗ con quỷ nhỏ.

Cô lặng lẽ tiến lên trước. Không có cửa sổ trong hành lang nhỏ, và bóng tối khép lại dần. Cô nén lại thôi thúc được bật đèn pin, vì căn cứ vào giọng nói vọng lại cô biết với khoảng cách này người ta vẫn có thể nhìn thấy.

Mạng nhện thõng xuống mặt, cô nháy né sang bên. Tiếng kêu của cô bị đè xuốn tắt ngúm thành một tiếng xuýt xoa. Tim đập loạn nhịp, cô dừng lại và lắng nghe. Tiếng nói chuyện rì rầm ở phòng bên vẫn tiếp tục.

Thở dài, cô đi tiếp. Hành lang kết thúc bằng một chuỗi cầu thang. Cô lưỡng lự, bụng thắt lại. Cô đã trèo một chuỗi cầu thang tượng tự để thóat khỏi Jasper. Trời ơi, không biết hắn có ở đây không?

Cô không cảm thấy sự hiện diện của Jasper, chỉ thấy có Monica, nhưng nỗi sợ rằng cô đang mù quáng bước thẳng vào một cái bẫy khác đè nặng như một khối đã tảng lạnh lẽo trong bụng cô.

Cô bật đèn pin lên và lia vào bóng tối. Những bậc thang đầy bụi không hằn vết chân người, nhưng cố biết Monica ở trong bóng tối phía dưới.

Ma cà rồng có bay được không? Cổ họng cô đắng nghét. Cô nhắm mắt, nuốt một cách khó nhọc. Nghĩ là ma cà rồng bay được thì thật lố bịch. Chúng không bay, khi thừa sức di chuyển nhanh hơn mắt nhìn thấy.

Nếu Monica đang thức và chờ cô thì sao? Nhịp đập của sợi dây nói nó đang ngủ, nhưng làm sao cô chắc nhịp tim của ma cà rồng tương tự nhịp tim người?

Mồ hôi vã ròng ròng xuống trán. Cắn môi, cô chậm rãi đi xuống cầu thang. Bụi tung mù mịt thành một đám mây làm cô cay mắt. Cô dụi mũi, cố không hắt hơi. Cánh cửa phía cuối cầu thang khép chặt. Cô chạm vào đấm cửa rồi lại lưỡng lự. Nếu Jasper cũng ở đây thì sao? Cô phài làm gì?

Chắc là chết vì trụy tim mất. Nếu mà cô may mắn.

Chiếc dây không nói với cô điều gì. Cô cũng không nghĩ nó nói được gì - nó là của Monica, không phải của Jasper. Miệng khô khốc, cô vặn tay xoay và mở cửa. Không khí ùa ra đặc quánh mùi thời gian và ẩm mốc của ống nước bị rỉ. Cô quét đèn qua các tầng bóng tối. Sàn nhà nhớp nháp hiện ra nhưng cũng chẳng thấy gì hơn nữa.

Một bàn tay đặt lên vai cô, tim cô ngừng đập.

Cô hét lên va xoay lại, thấy vị cha xứ cô nhìn thấy lúc trước ở sân nhà thờ.

Cô nuốt khan và nở một nụ cười yếu ớt. “Chà à, cha làm con sợ đứng tim.”

“Ta không định thế. Ta chắc chắn đấy.” Giọng ông dịu dàng, như thể ông sợ đang nói chuyện với một người không tỉnh táo. “Ta chỉ muốn biết con đang làm gì ở dưới này thôi.”

Cô có nên nói dối không? Cô nhìn ông một giây rồi quyết định sẽ không làm thế. Có gì đó trong đôi mắt màu xanh lá cây nói rằng ông đã nhìn thấy nhiều, đủ để phân biệt một lời nói dối và sự thật.

“Con là một thám tử tư.” Cô rút ví ra và chiếu đèn vào giấy phép hành nghề. “Con được báo là có một tên tội phạm đang trốn trong hầm của cha.”

Vị cha xứ nhíu mày. “Ta không hiểu. Tất cả cửa đều khóa, và ta không thấy ai lạ xung quanh.”

Không ai trừ cô, cô đoán từ cái nhìn của ông. “Cửa bên cạnh và cửa này đều mở, Cha ạ. Cha có mới kiểm tra không?”

“Cái này thì không.”

“Vậy thì người báo tin của con có lẽ nói đúng.” Cô liếc qua vai. Có gì đó lay động trong bóng tối - hay chỉ là tưởng tượng của cô thôi?

“Tên tội phạm này có nguy hiểm không con?”

Tại sao ông vẫn không chịu đi chỗ khác? Nếu Monica thức dậy, vị cha xứ sẽ gặp nguy hiểm. Nikki không nghĩ bộ áo chùng của ông che chắn được gì nhiều. “Da, rất nguy hiểm.”

“Vậy ta nghĩ ta nên gọi cảnh sát.”

Cô liếc nhìn căn hầm tối một lần nữa. Ít nhất nếu vị cha xứ gọi cảnh sát, ông cũng đi chỗ khác. Và có lẽ sẽ tốt hơn nếu cảnh sát kéo Monica ra ngoài ánh nắng và cái chết sẽ đến. Miễn là họ đến trước hoàng hôn, sẽ không có gì nguy hiểm.

Loại trừ được Monica thì cơn ác mộng còn lại chỉ là Jasper.

Linh tính chạy trên da. “Vậy thì cha gọi cảnh sát đi. Nói với họ là Monica Trevgard bị mắc kẹt dưới hầm. Con sẽ ở đây để canh không cho nó thóat ra.”

Mắt ông mở to khi nghe tên Monica, rồi ông gật đầu và đí lên cầu thang.

Nikki nhìn ông đi. Ông có biết Monica không? Có lẽ cô nên báo trước về điều sắp xảy ra… Cô lắc đầu dựa vào tường. Là cha xứ hay không, ông cũng sẽ không tin cô.

Từng phút trôi qua, sự im lặng nặng nề hơn. Cô nhìn đồng hồ. Có khi vị cha xứ đã đi gọi nhà thương điên trước, để biết chắc cô không phải là một mụ điên trốn trại.

Vài phút sau cô nghe tiếng còi xe. Nhưng cô không thoát khỏi cảm giác có gì đó rất sai, và cô đang làm một thứ không nên làm. Nhưng họ phải tiêu diệt Monica, vì sự an toàn của mọi người.

Có chắc là thế không?

Tiếng bước chân dội vang trên hành lang. Cô xoa tay, cầu họ đi nhanh hơn.

MacEwan trèo thang xuống và dừng lại cạnh cô. “Tốt hơn hết đây không nên là trò đùa của cô.”

Hơi thở của ông phả vào cô, cô nhăn mũi. Mùi tỏi nặng chẳng ảnh hưởng gì đến ma cà rồng. “Không phải đâu. Nó là của ông đấy.”

Cô đưa ông đèn pin, nhưng ông lắc đầu lôi ra một chiếc của mình. “Jenkins, trông chừng cô này. Hai người đi theo tôi.”

Ba người đàn ông bước vào. Bóng tối phủ kín họ, chỉ những vệt sáng nhún nhảy cho biết họ ở đâu. Cô nắm chặt tay, nửa như chờ đợi rằng Monica sẽ tỉnh dậy và cố chạy trốn. Nhưng không âm thanh nào phá tan im lặng trừ những bước chân không đều.

Nhiều phút sau, bộ đàm của Jenkins phát tín hiệu.

“Gọi nhân viên y tế vào, Jenkins.” Giọng MacEwan bực bội qua bộ đàm. “Và bảo họ mang theo cáng. Con bé trông không khỏe lắm.”

“Còn cô James thì sao ạ?”

“Bảo cô ta đứng yên, không tôi sẽ xử cô ta sau.”

Người cảnh sát trẻ nhìn cô. Nikki cười méo xệch. “Mệnh lệnh đã được thông qua. Tôi đang đứng yên đây.”

Anh hơi nhếch ra một nụ cười rồi đi ngược lên phía trên. Nikki chuyển trọng tâm từ chân này sang chân kia, nhấp nhổm chờ đợi trong bóng tối. Cô muốn vào trong hầm và tự mình nhìn thấy Monica, nhưng MacEwan nói là làm.

Jasper vẫn còn chạy rông ngoài kia, có khi nhà tù là nơi an toàn nhất.

Vài phút sau Jenkins quay lại, nhưng Nikki không thấy an toàn hơn chút nào kể cả với thân hình to lớn của anh ta bên cạnh. Cô nhìn đồng hồ. Nếu MacEwan không di chuyển Monica nhanh, ông ta sẽ phải đối phó với một con ma cà rồng tỉnh táo giận dữ.

Tiếng bước chân vang lên dưới hầm. Hai nhân viên y tế chạy qua họ rồi tiến vào bóng tối. Thêm nhiều phút nữa trôi qua.

Cuối cùng, MacEwan xuất hiện. Hai nhân viên y tế khiêng Monica trên cáng ngay sau ông, và hai viên cảnh sát đi sau họ.

Cô để năm người đàn ông đi qua rồi theo họ lên cầu thang. Con bé nhìn giống người chết hơn là người sống. Nó mềm nhũn như không xương, da xanh xao đến quái đản. Nikki nhíu mày. Có gì đó không ổn…

Cô khoanh tay. Dù Monica trông thế nào thì nó vẫn là một con quái vật. Như con quỷ mà nó gọi là người yêu, Monica thích thú sự sợ hãi mà nó gây ra cho các nạn nhân của mình. Điều đấy hiện rõ trong mắt khi nó tấn công cô và Jake.

Nhưng người tình của quỷ sắp sửa nhận một kết cục xứng đáng.

MacEwan nhìn qua vai. “Tôi không muốn cô biến mất. Tôi muốn nói vài lời với cô.”

Cô gật đầu. Cô cũng không định đi. Cho đến khi cô biết chắc về số phận Monica. Cô đi theo họ xuống hành lang, rồi dừng lại khi nhân viên y tế đầu tiên bước ra ngoài. Ánh nắng chạm vào thân thể bất động của Monica, dội vào da nó hơi ấm. Trong một khoảnh khắc trông nó như Monica ngày xưa - một con bé thiếu niên ngây thơ, vô tư. Nikki cắn môi và định với tay ra để ngăn họ. Rồi cô buông thõng tay xuống, đứng nhìn hai người đàn ông khiêng nó ra ánh sáng mặt trời.

Monica hét lên một âm thanh cao chói lọi đau đớn đập mạnh vào đầu Nikki. Sai rồi. Tôi làm sai rồi. Trời ơi… Cô tiến lên một bước. Lửa chập chờn trong não cô, ngăn cô lại. Cô gập người, hít hơi trong đau đớn, mắt nhòe nước khi cố nhìn Monica.

Con bé đã và vặn vẹo trong đống dây rợ đang giữ chặt nó. Nó hét lên và nguyền rủa, gọi bố nó luôn mồm. Hai nhân viên y tế chửi bới, cố giữ cái cáng đang bị rung lắc ngày càng dữ dội. Có tiếng xé tuột và bỗng dưng nó thóat ra, đứng trên nền đất. Mắt nó mở to, một biển đỏ rực ở nơi đáng lẽ là màu trắng. Vài ngọn khói nhỏ bắt đầu bốc lên từ thịt. Nó rít lên, một âm thanh không phải của người và bò đến khung cửa để vào bên trong nhà thờ.

Trong ánh mắt điên dại của Monica, Nikki nhìn qua những lớp đau để thấy đứa trẻ đang ở sâu bên trong - một đứa trẻ lạc lõng và cô độc, thèm khát đến cháy bỏng hy vọng và yêu thương. Là mình, cô nghĩ, nếu không có Jake và MacEwan.

Cô đi tới trước để giúp Monica, nhưng ngọn lửa trong đầu cô cháy rực lên. Thở dốc, Nikki ngã gục. Cô không làm được gì hơn là đứng nhìn Monica chết. Nước mắt đua nhau lăn xuống má khi cô bắt gặp ánh mắt của con bé. Sâu trong lớp xanh thăm thẳm của đôi mắt, Nikki nhìn thấy một chớp thấu hiểu - và căm thù.

“Trời ơi! Quỷ thần thiên địa ơi! Ai đó làm gì đi.” Giọng MacEwn vang lên khô khốc bên trên những tiếng náo động bao bọc ngôi nhà thờ cổ. “Lấy cái chăn hay gì đó.”

Vị cha xứ tuân lệnh chạy đi. Nhưng muốn quá rồi. Monica bùng cháy. Nikki nhắm mắt lại, không muốn nhìn nữa. Cơn đau trong đầu cô dịu đi, nhưng không có cách nào ngăn tiếng hét của Monica chọc vào mối tế bào thần kinh, làm tâm hồn cô chao đảo.

Cô đã sai về một điểm. Dù con bé có làm gì, nó cũng không đáng bị chết đau đớn thế này.

Tiếng hét yếu dần rồi tắt lịm. Vị cha xứ quay lại cầm chăn trên tay và cảnh sát phủ lên xác Monica. Nhưng ngọn lửa vẫn đùng đùng cháy, mạnh đến nỗi đốt luôn cả cái chăn. Một đường khói đen sẫm bò lên trời.

Rất nhanh chẳng gì còn lại ngoài tro tàn. Một điệu cười chạy qua đầu cô, một con quỷ ở đâu đó xa xôi đang hả hê với chiến thắng của hắn.

Có phải cô chẳng là gì hơn một vật dụng trong tay Jasper? Cô cắn môi và tự ôm chặt lấy mình, cầu rằng không phải thế. Nếu hắn có thể sai khiến cô làm thế, hắn sẽ sai khiến cô làm mọi thứ. Kể cả phản bội Michael.

Cô hít sâu và gạt nước mắt trên má. Cô không làm được gì cho Monica nữa, không ai làm được gì, ngoài khóc thương cho một cuộc sống mất đi quá sớm.

“Tôi chưa bao giờ nghe chuyện gì kiểu thế này.” Giọng MacEwan khàn khàn, đầy nỗi đau ông không bao giờ tỏ ra. “Cũng không nghĩ là tôi sẽ nhìn thấy chuyện tương tự.”

Cô đứng lên và đi tới nơi ông đang đứng. Vị cha xứ bắt đầu nhẩm kinh phía trên đống tro và vài mảnh vụn của tấm chăn, tất cả những gì còn lại của Monica.

“Tôi sẽ giải thích với người ta thế nào đây?”

Cô nhìn ông, tự hỏi có phải ông đang đợi câu trả lời. Mặt ông không có chút cảm xúc nào, nhưng cô biết vẻ bề ngòai chỉ để che đậy thôi. MacEwan - viên cảnh sát nghiêm khắc, khó nhằn, ghét phải mất một đứa trẻ, dù đứa trẻ đó có tồi tệ đến mức nào. Dù đã tung hoành rất nhiều năm trên đường phố, ông vẫn tin rằng chúng có thể cứu được, chỉ cần một nửa cơ hội.

“Ông không làm gì được đâu.” Cô cho tay vào túi để tránh cơn ớn lạnh của làn gió chiều. “Sẽ không ai tin nếu ông nói thế.”

Ông châm một điếu thuốc và hút vội vàng. “Cô biết chuyện gì sẽ xảy ra, đúng không?” một lúc sau ông nói.

Cô không trả lời, trong một thoáng không tin ông. Công tâm hay không, ông cũng rất có thể áp giải cô về đồn và tra hỏi cả đêm nếu cô thú nhận quá nhiều. Nhưng sự im lặng của cô cũng đã đủ trả lời.

“Vậy là,” ông tiếp tục, thở ra một chùm khói. “Nó là cái gì?”

Cô nhìn ông do dự. Ông đoán được bao nhiêu rồi?

“Ý ông là gì?”

Không khịt mũi bất bình.

“Không lòng vòng nữa, hoặc tôi sẽ đam ra rất khó chịu đấy. Người thường không cháy khi gặp nắng. Đương nhiên đấy cũng không phải là vấn đề Monica Trevgard từng có.”

Hay sẽ có, Nikki nghĩ mà rùng mình. Cô nhìn những miếng chăn vụ lật phật trong gió. Sức nóng của lửa làm cho đám đất phía dưới Monica hóa than. Cô không nghĩ ở đó còn có cây gì mọc lên được nữa.

“Nó là một con ma cà rồng.”

Đã đến lúc MacEwan biết sự thật, cho dù ông tin hay không. “Chúng không chịu được mặt trời.”

Ông không bình phẩm gì. Cô luôn thấy MacEwan rất khó đoán và không biết ông có tin cô hay không.

“Còn gã điên nào đang chạy rông ngoài kia không?”

“Người tình của Monica. Một con ma cà rồng khác.”

“Hiểu rồi.”

Ông có hiểu thật không? Có rất ít cảm xúc trên mặt, nhưng mắt ông trầm ngâm.

“Và cô định đi tìm bắt gã điên ấy?”

Cô gật đầu, nghĩ là ông sẽ không cho cô tiếp tục vụ này. Như mọi khi, MacEwan làm điều cô không ngờ.

“Vậy thì báo cho tôi mọi diễn biến.” Ông vứt điếu thuốc hút dở xuống đất, dí nó bắng gót giầy. Rồi ông cười lạnh lẽo. “Tôi không mù như cô nghĩ đâu. Tôi đã nhìn thấy nhiều điều…” Ông ngừng lại rồi nhún vai. “Thôi cứ cho là tôi không phải là khôgn thể tin có những thứ trên đời chống lại mọi lời giải thích. Hãy cẩn trọng. Tôi không cần thêm việc nữa đâu.”

Ông khẽ gật đầu với cô rồi quay đi. Cô nhìn vị cha xứ đang tưới nước lên nền đất.

Gáy cô nhưng nhức báo hiệu, cô quay lại. Jake băng qua đường và đi vào nhà thờ bằng cửa chính. Michael không đi cùng nhưng ở đâu đó gần đây. Cơn giận của anh tràn qua cô, gần như bùng lên.

“Nghe trên đài báo họ tìm thấy Monica.” Jake dừng lại nhìn ngó vị cha xứ tò mò. “Đây là tất cả chỗ còn lại à?”

Cô gật đầu.

“Nó cháy như một ngọn đuốc.”

“Xong một con, còn một con nữa.” Có rất ít lòng thương hại trong giọng anh. Nắm lấy khuỷu tay cô, anh kéo đi. “Nhưng cô nghĩ là cô đang làm gì hả? Cô có thể bị giết rồi!”

Cô vùng ra khỏi tay anh và dừng lại nhìn. “Thế anh nghĩ là anh đang làm gì, đi mà không có em lúc sáng nay?” Nếu họ ở đây với cô, có thể Monica vẫn còn sống. Và có thể, chỉ là có thể, cô sẽ ít lo hơn về việc Jasper điều khiển cô.

“Anh làm điều anh cho là tốt nhất để giữ cô an toàn.” Anh nhún vai. “Anh đoán đấy là một lỗi sai cơ bản.”

“Em tưởng chúng ta là một đội, Jake.”

“Vẫn là một đội, Nikki. Nhưng đôi khi cô làm anh sợ. Như thể là… như thể cô không hề có chút khái niệm nào về sự sống còn của chính mình. Cố toàn gắng quá sức.” Anh nhìn cô dứt khoát. “Nhiều khi anh nghĩ cô muốn chết.”

Cô hừ mũi. Nhưng đúng là có nhiều lần trong quá khứ cô không quan tâm đến việc sống chết. Có thể đó là lý do cô là một mục tiêu dễ dàng cho Tommy. “Kể cả nếu em muốn chết thì liên quan gì đến anh?”

“Khỉ thật, anh lại phải nói toẹt ra nữa à? Cô như là em gái anh. Anh không muốn thấy cô bị thương.”

Cô đúng là ngốc. Cô còn nghi ngờ gì về điều đó nữa. Cô khẽ chạm vào tay anh. “Em xin lỗi.”

Anh thở dài và lắc đầu. “Nhóc ạ, cô tự mình xoay xở quá lâu rồi. Đã đến lúc cho ai đó vào cuộc với.”

Anh nói về Michael, không phải bản thân anh. “Là anh trai hay không, câu “liên quan gì đến anh” có ý nghi gì với cô không hả?”

“Đấy là chuyện làm em gặp nhiều rắc rối nhất.” Anh giơ tay ra. “Đưa chìa khóa đây. Anh muốn cô đi nói chuyện với Michael. Ngay bây giờ, Nikki.” Anh thêm vào khi Nikki lưỡng lự.

Cô rủa thầm nhưng biết tốt hơn là không tranh cãi khi anh dùng giọng đó. Cô lôi chìa khóa ra khỏi túi. “Nếu em không biết anh rõ hơn thì em đã tin chắc anh đang uống rượu.”

“Một hay hai ly gì đó. Nhưng anh lái xe được.”

“Xe em đỗ bên đường. Gặp lại anh ở văn phòng.”

Anh gật đầu. “Tin anh ta đi. Hãy để anh ta đi cùng với em trong mọi vấn đề.”

Cô quắc mắt lên và quay đi. Cô không định cho ai vào, nhất là Michael. Quá nguy hiểm. Anh quá nguy hiểm.

Chiếc Mercedes của Jake đỗ trong bóng cây. Cửa kính sẫm màu khiến người ngoài không nhìn được vào trong, nhưng cô cảm thấy cơn giận của Michael rõ như thể chính cô đang giận.

Cô mở cửa bên người lái và trèo vào. Michael im lặng nhìn cô, mắt giấu sau cặp kính đen. Anh không nói gì khi cô khởi động máy và lái đi.

Dù cô cố nhìn chăm chú xuống đường, cô không thể không nhận ra mỗi cử động nhỏ của anh. Đã ở đây rồi, cô sợ nói chuyện với anh. Nhưng cô sợ cái gì? Anh? Hay chính cô?

“Tại sao?” Anh khẽ hỏi sau vài phút.

Đấy là câu hỏi có thể nhắm đến bất cứ cái gì. Cô chọn câu trả lời hiển nhiên nhất. “Monica phải bị ngăn lại. Anh biết mà.”

“Phải. Nhưng không phải trước khi nó dẫn chúng ta đến chỗ Jasper.”

Nikki cắn môi. Vậy ra đó là lý do Jasper muốn con bé chết. “Anh chưa bao giờ nói với em điều đó, Michael. Anh chưa bao giờ tin em đủ để nó ra điều đó, đúng không?”

Anh kêu lên một âm thanh ngờ vực như tiếng gầm gừ sâu trong cổ họng. “Không có quan sát nào khá hơn à? Không có lời buộc tội nào hơn à?” Giọng anh như châm chọc, biểu lộ cơn giận cô không thấy nhưng cảm nhận được.

“Sáng nay, khi em tỉnh dậy một mình.” Nhưng kể từ lúc đó đến nay cô đã giết một người. Ngón tay cô bám chặt vào vô lăng, nhưng cô chống lại cơn sợ đang tăng lên, không muốn anh nhận ra nó. “Em đã có thời gian để nghĩ.”

“Tất nhiên rồi.”

Cô nhìn anh, không chắc nên hiểu câu của anh như thế nào. Mặt anh chưa bao giờ xa lạ thế.

“Rồi em nghĩ ra cái gì?” Anh hơi xoay người trên ghế, đối mặt với cô.

Cô không tin giọng anh. Quá lịch sự. Quá tự chủ. “Một câu hỏi thôi.”

“Gì nào?”

Nhìn nhanh qua anh một lát cũng chẳng giúp gì, nhưng cô tóm được một chút do dự trong suy nghĩ của anh. Và cẩn trọng. Cô thả lỏng ngón tay trên vô lăng và cắn môi suy nghĩ. Cô không muốn nói lên những hoài nghi của mình, không muốn nghe câu trả lời của anh. Và con quỷ đang thì thào điên loạn trong đầu cô sẽ không bao giờ ép được cô làm điều này. Cô phải biết.

“Em muốn biết đêm qua có ý nghĩa thế nào với anh.”

Ánh mắt anh, dù đã bị che sau lớp kính, đốt cháy hồn cô. “Em nghĩ nó là sao?”

Cô không thể nhìn thẳng vào anh. “Có phải đó chỉ là phương tiện để khiến em ngủ? Khi tâm trí của chúng ta hòa quyện, có phải anh làm em ngủ không?”

Một luồng giận dữ dường như cuộn lên trong xe và xóay quanh cô. Cô nhìn chằm chằm xuống đường, tay căng cứng trên vô lăng. Cô không muốn đối diện với cơn giận đang hình thành.

“Em thật sự không thể tin tưởng ai, đúng không?”

Cô muốn hét lên rằng cô đã tin tưởng anh nhiểu hơn cô tin bất cứ ai trong suốt đời mình - có lẽ chỉ trừ Tommy. Chỉ là Michael không phải người.

Và cái này không phải vấn đề lòng tin. Mà là sự lừa dối.

Đúng thế không?

“Em cần biết. Michael.”

Ánh mắt anh đốt cháy cô. Cô rùng mình và cố lờ đi nỗi sợ nhức nhối trong tim.

“Nghĩ về đêm qua đi, Nikki. Nghĩ về những điêu chúng ta đã chia sẻ. Nhìn vào bên trong trái tim của chính em.”

Không. Cô sẽ không bao giờ tin vào những gì cô cảm thấy trong những chuyện thế này. Người ta sẽ chết nếu cô tin. Đèn đường phía trước chuyển màu, cô phanh xe và lén nhìn trộm. Mặt anh vẫn dửng dưng, không có vẻ gì là anh không nghe thấy suy nghĩ của cô. Nhưng kể cả nếy anh nghe được, cô vẫn cần biết.

“Em ngốc lắm, Nikki. Em là một con ngốc không chịu lắng nghe cảm giác của chính mình.”

“Cảm giác chẳng liên quan gì đến chuyện này.” Nhưng cảm giác của cô bảo hãy tin anh, bảo cô hãy giữ chặt lấy và đừng rời ra, kể cả nếu anh có vùng vẫy. Nhưng nó cũng đã nói thế về Tommy, nhưng nó sai, sai hoàn toàn.

“Em phải hỏi, Michael. Chắc là anh hiểu điều đó chứ?”

“Điều duy nhất anh hiểu là việc anh là kẻ ngốc đến hai lần.”

Sự mệt mỏi trong giọng anh làm cô hoảng sợ. Cô vội nhìn anh. Anh có ý gì vậy?

“Anh sẽ không phủ nhận rằng có nhân tố sự thật trong nỗi sợ của em. Anh đã muốn em ngủ đủ lâu để anh và Jake đi.” Anh bỏ kính ra và dụi mắt. “Còn việc nó có nghĩa gì - anh đã nói với em trước rồi, Nikki. Nó không thể là cái gì hơn một phút thoáng qua.”

Lời của anh cắt vụn cô. Dù cô biết rõ anh không thể ở lại, cô đã hy vọng với anh đó là cái gì đó nhiều hơn sự giải tỏa về mặt thể xác. Với cô, ít nhất, đêm qua là một lần bộc bạch. Cô chưa bao giờ biết rằng hai thân xác lại có thể thành một tuyệt đối đến mức đấy. Rằng hai tâm trí có thể chia sẻ một điệu múa thơ mộng, tràn đầy ham muốn và âu yếm đến mức đấy.

Cô chớp mắt, nhìn đi chỗ khác, lái xe đi khi đèn lại đổi màu, và dòng người lại tiếp tục đi.

“Nhớ là, đêm qua anh không phải là người bắt đầu, anh cũng không phải gỗ đá,” anh nhẹ nhàng nói tiếp. “Và một câu nữa em nên hỏi. Đêm qua ai dùng ai?”

Má cô đỏ ửng, cô cắn môi. Không có gì để phủ nhận sự thật là anh nói đúng. Cô đã dùng anh, dùng hơi ấm của anh, sự âu yếm của tâm trí anh để trốn tránh cơn ác mông về Jasper.

Nhưng dù cô hối tiếc về lập luận của mình, cô không hối tiếc việc đã ngủ với anh. Mảnh ký ức cô sẽ giữ gìn trong nhiều năm tới.

“Em xin lỗi,” cô nói. “Em sai rồi. Nhưng anh bỏ em đi thì cũng sai.”

Anh không nói gì, và cô lái nốt quãng đường đến văn phòng trong im lặng. Cô đỗ xe ở phia trước tòa nhà và nhìn đồng hồ sau khi ra khỏi xe. Quá năm giờ rồi. Cô nhíu mày. Sao xe cô không ở đó? Jake đã đi trước cô…

Tâm năng của cô ùa dậy, đau đơn chạy dọc thân cô.

Chỉ có điều nó không phải cơn đau của cô. Là của Jake.

Tiếng cười tối tăm của Jasper thì thầm trong não cô, một lời trêu ghẹo hả hê, sắc nhọn cảnh báo.

Nếu cô muốn Jake sống, cô phải thay vào vị trí của anh.
Bình Luận (0)
Comment