Khiêu Vũ Với Quỷ

Chương 2

Quái vật di chuyển nhanh đến nỗi anh không tránh được. Michael đấm mạnh vào bụng nó, nhưng cú đánh không ngăn được đòn tấn công. Cả hai đổ sụp xuống.

Michael tức tối chửi rủa. Mỗi giây anh phí với những quái vật này là một giây Nikki James gần hơn với cái chết. Cô ngốc đã đi vào phòng. Cơn đói của kẻ thù như có thể sờ thấy, sống động như một con súc vật trườn bò trong đêm tối.

Cơn giận làm anh run rẩy, một con giận sau thẳm và tăm tối, anh cố gắng đến tuyệt vọng để điều khiển. Anh cần một cái đầu tình táo, không phải một trí óc ngập tràn giận dữ. Quái vật siết bàn tay quanh cổ anh và vặn mạnh. Michael cười khan. Sự ngu đần của những sinh vật này thật quá mức tưởng tượng. Anh với lên và bẻ lỏng ngón tay nó. Giữ chúng xa khỏi cổ, anh lên gối một cú mạnh rồi nèm quái vật qua đầu.

Nó bay qua cửa và biến mất sau những bậc thang.

Anh gượng đứng lên, và tung người, cảm nhận được quái vật thứ hai đang tiến lại. Thay vì tấn công, nó loạng choạng rồi đứng lại - khoảnh khắc anh nhìn thấy lưỡi dao bạc nó đang cầm.

Anh lùi lại. Quái vật bám theo, lưỡi dao như một ngọn lửa bạc hứa hẹn cái chết.

Linh tính chạy xuyên qua anh. Không có thời gian cho cái này. Đáng lẽ anh nên ngăn cản cô từ công viên, đang lẽ nên điều khiển tâm trí cô và ra lệnh cho cô tránh xa khỏi đứa trẻ và ngôi nhà này.

Nhưng cô khác với hầu hết những người khác. Dù anh có thể đọc được những suy ý nghĩ thoáng qua của cô dễ dàng, anh không biết mình có thể thâm nhập vào não cô đủ sâu để thực sự điều khiển cô hay không. Năng lực của cô quá mạnh với anh, và có lẽ, với cả Jasper. Nhưng sau cái chết, sẽ là một ván chơi mới. Jasper có khả năng gọi các nạn nhân của hắn từ nầm mồ. Cái chết sẽ không diệt được khả năng của cô. Không thể khi da cô vần còn dính trên xương, dù chỉ là chút thịt.

Quái vật vồ vào anh. Michael né được nhát đâm rồi túm lấy cổ tay nó vặn mạnh, khiến con dao rơi ra, anh tống một cùi chỏ vào mặt con vật làm nó vỡ mũi. Nó tru lên, một tiếng đau đớn cao vút. Michael rủa thầm. Quái vật này đang kinh tởm thật, nhưng ai mới đang sợ hơn? Xác chết hay kẻ ép chúng đi lên từ nầm mồ.

Có thể anh không giết được Jasper ngay bây giờ, nhưng anh có thể mang lại cho quái vật kia sự yên nghỉ vĩnh viễn. Nắm tóc nó, anh bẻ ngang cổ. Nó rơi xuống thành một đống dười chân anh. Một con chết, còn năm con nữa, nếu anh tính của Monica và Jasper.

Michael đá lưỡi dao đi rồi nhặt can xăng lên. Anh mở nắp vẩy xăng khắp sàn nhà, vẫy cả lên tường. Mọi nơi. Miễn là bắt lửa.

Ném cái can rỗng vào góc nhà, anh rút từ trong tùi ra một hộp diêm. Ngôi nàh cũ khô rang. Với lượng xăng đổ ra, nó sẽ bốc cháy dễ dàng. Nhưng không có ai trong nhà ngoài bốn người. Jasper sẽ chạy - hắn sẽ chạy ngay khi có ngữi thấy mùi lửa. Nếu Monica ngu ngốc đến nỗi không biết đường đi theo, thì kệ nó. Nikki mới là người anh phải cứu. Cô sẽ trở thành một vũ khí hết sức nguy hiểm nếu rơi vào tay Jasper.

Michael quẹt diêm quăng về hướng cái can rồi quay người chạy về phía cầu thang.

--- ------ -------***--- ------ ---------

Cửa đóng rầm sau lưng cô. Nikki xoay lại nhưng không có lối thoát. Một tiếng cười trẻ con vang vọng trong bóng tối, giễu cợt cô.

Monica cùng bè đảng với quỷ.

“Làm tốt lắm, cục cưng của ta”.

Giọng nói dịu dàng nhưng đầy uy quyền. Như thôi miên. Tiếng nói làm căn phòng dường như ấm lên, vậy mà da cô nhăn nhúm, sợ hãi khi chất dọng đó chạm vào. Bản năng bảo cô không động đậy, một dấu hiệu nhỏ nhất của nỗi sợ cũng sẽ mang cái chết đến nhanh hơn. Tim cô đập thình thịch như trống, nghe rõ mồn một. Chắc chắn hắn biết và cảm nhận được nỗi sợ của cô.

Không khí bị khuấy động. Cô vội vã lùi lại. Thứ đó cười, âm thanh trầm trầm của sự thích thú. Nikki nắm chặt tay. Năng lượng dồn xuống các đầu ngón, nhưng cô không tung ra, mà lùi thêm một bước. Lưng cô chạm tường, nhưng cô không thấy ăn toàn hơn. Giá mà cô chạy được ra cửa...

“Không còn đường thoát nào cho em đâu”.

Giọng kẻ lạ kia dịu dàng một cách kì lạ, nhưng đầy sự chết chóc.

Nikki nghiên ngường, một tay cố với cái đấm cửa một cách tuyệt vọng. Trời ạ. Nó phải ở rất gần , cô không đi sâu vào phòng lắm.

“Nhìn ta đi”. Giọng nói thay đổi, sâu hơn, cám dỗ hơn. “Hãy nhìn ta...”.

Lửa xanh rừng rực cháy trong bóng tối. Nikki nhìn trân trân, bị thôi miên khi ngọn lửa cháy sáng hơn, biến thành một đôi mắt xanh màu ngọc bích.

Đôi mắt đó quá đẹp.

Và cũng đầy chết chóc.

Nikki nuốt khac và cố dứt mắt ra. Ngón tay cô chạm đấm cửa, run run nắm lấy nó.

“Không” hắn thì thầm “Ở lại đây với ta”.

Lời của hắn vờn quanh cô, quyến rũ và mời mọc. Lửa xanh giữ chặt cô. Cô không thể thoát khỏi ánh mắt đẹp mê hồn đầy uy lực ấy.

“Hãy là của ta”.

Kí ức hiện lên, và Nikki thấy một lần khác, một người khác, lẩm nhẩm những câu y hệt.

“Không”. Cô hét lên, vung tay tung ra một cú đòn năng lượng đã được tích tụ. Đôi mắt màu ngọc bích biên mất và có gì đó nặng nề đập vào bờ tường phía bên kia.

Sự giận dữ rít xuyên bóng đêm. Nikki sập cửa và chạy về hành lang.

Khói xoáy trong đêm, một mùi khó chịu xộc thẳng vào họng làm cô bị sặc. Trời ơi, lửa, lửa ở khắp mọi nơi. Nhưng cô không thể dừng lại. Nhất là khi quỷ dữ ở ngay sau lưng. Cô với cửa dẫn ra hành lang và mở tung.

Như địa ngục đang chào đón cô. Giấy dán tường nhỏ những giọt nước mắt bằng lửa xuống sàn, những bậc thang đã biến thành biển lửa đỏ rực. Khói cuộn quanh người cô, đâm vào mắt và làm cô khó thở. Cô ho rồi dụi mắt. Cô đang định làm gì nhỉ?

Gỗ nứt sau lưng.

Chạy, cô nghĩ; rồi nhảy vào hành lang, sập cửa sau lưng.

Sức nóng hừng hục làm quần áo cô cháy sém, da cô khô ráp. Tim vẫn đập liên hồi vì sợ hãi, Nikki xoay người nhưng không biết chạy đâu. Khói nhảy múa cuồng dại chung quanh làm cô mất phương hướng. Nếu cô không thể dùng thang thì sẽ phải chạy xuống hành lang... Nhưng đường nào an toàn nhất?

“Đường này”, giọng nói vang lên sau lưng cô.

Nikki nhảy dựng lên và quay lại. Một bóng người chòng chành hiện ra từ bóng tối. Có gì đó sâu bên trong cô rung lên khi nhận ra anh. Đó là Michael Kelly, người đàn ông cô đã cảm nhận được trước đó.

“Tin tôi đi”, anh nói và chìa tay ra.

Cô chần chừ, dù chần chừ lúc này là nguy hiểm. Ngọn lửa sáng rực đang nhảy múa soi tỏ gò má đẹp như tạc tượng, cái mũi cao thanh tú. Một gương mặt điển trai. Một gương mặt gây ám ảnh. Một gương mặt cô có thể tin - ít nhất trong lúc này.

Cô đưa tay đặt vào tay anh. Những ngón tay anh nắm lấy, bao bọc tay cô trong một sức nóng còn mạnh hơn bất kì ngọn lửa nào.

Anh nhanh nhẹn dẫn cô qua đám cháy vào một căn phòng khác. Cô đá cửa sập lại và thấy lối thoát duy nhất là ô cửa sổ rộng ở bên trái. Họ phải nhảy.

Điên thật. Nikki tung năng lượng về phía cửa. Kính vỡ tan, lấp lánh như hàng ngàn ngôi sao.

Gió ùa vào khoảng trống, táp vào mặt cô lạnh buốt. Cô chớp mắt, rồi nhìn xuống mặt đất tít phía dưới. Một khoảng cách xa, rất xa...

Cảm thấy sự do dự của Nikki, Michael kéo cô vào người mình.

“Không”. Cô gào lên. Nhắm mắt lại vì anh lao thẳng đến ô cửa sổ.

Anh nhảy vào đêm. Gió quất quanh họ, và trong một khoảnh khắc, dường như họ đang bay. Ảo giác vỡ tan khi họ ngã xuống đất. Hậu quả là cô văng ra khỏi vòng tay của Michael và ngã dúi về phía trước. Cô bị lăn xuống dốc và đâm vào vài cái cây trước khi dừng lại cạnh hàng rào, nửa lưng ngập dưới bùn và chân chĩa thẳng lên trời.

Cô cứ nằm thế vài giây, không dám cử động, thấy quá may mắn là mình còn sống. Cô đã cắn phải lưỡi vài lần trong khi rơi và thấy vị máu trong miện, nhưng may là tất cả các bộ phận khác đều không sao.

Ít nhất thì cô đã thoát khỏi ngôi nhà, và sự đe dọa của quỷ dữ. Nhưng người đàn ông với đôi mắt màu ngọc bích vẫn còn ở rất gần - cô cảm nhận được sự hiện diện của hắn, sự săn đuổi của hắn. Tốt nhất là nên rời khỏi khu vực này thật nhanh.

Cô chậm chạp nhấc chân khỏi hàng rào. Cơn đau chạy dọc lưng. Cô rên khe khẽ. Không còn nghi ngờ gì, ngày mai cô sẽ có một đường sẹo rực rỡ, tha hồ mà trưng bày.

“Nắm tay tôi”.

Mỗi dây thần kinh trong cơ thể đau nhừ của cô đều nhảy dựng. Giật bắn mình. Cô ngước lên. Cơ thể Michael trôi ra từ đêm và dần thành hình. Như một bóng ma, Nikki nghĩ thầm với một cái rùng mình. Cô nhìn lướt từ màu đen tuyền của quần sao anh cho đến khuôn mặt. Bản năng mách bảo cô nên tin tưỡng người đàn ông này, nhưng có gì trong mắt anh làm cô phải cảnh giác.

Nhưng anh vừa cứu cô. “Nếu định ném tôi ra ngoài cửa sổ” - cô lẩm bẩm - “Anh ít nhất cũng nên tìm cách nhẹ nhàng hơn chứ”.

Lông mày anh nhướng lên trong sự ngạc nhiên, một thoáng cười chạm kẽ khuôn miệng tươi tắn. Nikki tảng lờ bàn tay chìa ra và tự ngồi dậy. Bụng cô lộn tung. Hít và hơi sâu, cô cố chống lại cảm giác nôn nao.

“Chúng ta không còn thời gian đâu”, anh nói, lo lắng lẫn trong chất giọng mềm mại. “Làm ơn nắm lấy tay cô và đi thôi”.

Nikki nắm nghía anh một lát, rồi nhìn lại ngôi nhà. Lửa sáng rực từ cửa sổ tầng trệt đang hau háu liếm lên trên. Cô không còn cảm thấy Monica, nhưng quỷ dữ đang chạy trốn.

Cô nắm tay anh. Anh kéo cô lên dễ dàng. Sức mạnh kì lạ trong thân thể mảnh dẻ. Kì lạ là anh chỉ cao hơn cô một chút nhưng trong hành lang lập lòe lửa, anh có vẻ cao lớn hơn nhiều.

“Hắn bám theo chúng ta”, Michael tuyên bố đơn giản. Dù anh vẫn cầm tay cô, anh hơi quay lại để xem xét ngôi nhà. “Chúng ta phải tiếp tục đi”.

“Thế còn Monica?”.

Michael liếc cô. Đôi mắt anh như một bể sâu thăm thẳm mà gỗ mun. Người ta có thể đánh mắt mình mãi mãi trong chiều sâu đó, Nikki nghĩ, và bối rối quay đi.

“Con bé đi theo chủ nó. Em là đồ ngốc mới đi theo”.

“Nó chắc đã chết nếu tôi không làm thế”. Nikki giật tay khỏi tay anh, chẳng mau đụng khẽ vào một bờ hông mềm.

Anh cười lạnh lùng. “Cái chết là thứ mà con bé không còn sợ nữa”.

Cô nhíu màu. “Ý anh là gì?”.

“Không có gì”. Anh khẽ nhún vai. “Sẵn sàng chạy chưa?”.

Cô nhìn lại ngôi nhà và gật đầu.

Michael dẫn đường. Anh rất nhẹ, hòa vào đêm như một bóng ma, cô bồn chồn nghĩ. Cô nhìn mấy ngón tay, nhớ lại cái nắm tay mạnh mẽ mà dịu dàng của anh. Nếu anh quả thật là một bóng ma, thì là một bóng ma vững chãi.

“Tôi cũng thực như em, Nikki” anh nói nhỏ. Ánh mắt anh chạm khẽ vào cô rồi quay đi xem xét tình hình xung quanh.

Cô quên mất là anh có thể đọc được suy nghĩ của cô - như Tommy đã từng làm nhiều năm trước. Nỗi sợ trào lên, kèm với niềm day dứt cũ. Vậy tại sao cô tin anh? Cô không thể lý giải nỗi, và điều đó khiến cô lo lắng.

“Chúng đang đi theo chúng ta”.

Nikki nhìn qua vai. Một bóng đen lừ đừ đi sau cô. “Có nên chạy không?”.

“Không. Chúng chạy nhanh hơn em nhiều”.

Nhưng không nhanh hơn anh, cô đọc được từ giọng điệu của anh. Sao anh còn đứng đây bảo vệ cô?

Một chuyển động vụt qua bên trái. Trước khi cô kịp phản ứng, Michael đẩy cô sang một bên và xoay người lại để đối phó với quái vật thứ hai.

Mặt cô đập xuống đất, miệng nuốt phải một ít cát. Cô nhổ ra và rủa anh mấy câu, rồi lộn một để đứng lên. Quái vật đang tấn công Michael cầm một con dao, lưỡi dao như ngọn lửa xanh trắng ánh lên trong đêm.

Michael có vẻ thận trọng với nó, điều khiến cô kinh ngạc. Chắc chắn cô không cho nó là một con dao to, nhất là so với những gì bọn trẻ đường phố vẫn dùng ngày nay. Cô nhặt một hòn đá gần chân và ném vào quái vật. Cú ném đủ mạnh để quái vật dừng lại và lắc đầu bối rối. Rồi nó gầm lên và tấn công cô. Bằng cách nào đó, Michael lại đứng trước nó, cử động của anh nhanh đến nỗi anh như bị nhòa đi. Anh xoay, đá vào đầu quái vật. Nó hét lên và lảo đảo đổ ra.

Đấy là tiếng của một người đàn bà trong cơn đau. Cơn ớn lạnh chạy xuyên qua cô. Những thấy này là gì vậy?

Quái vật lại xốc tới. Nikki tập hợp năng lượng. Dù con đau đầu cuộn lên, năng lượng vẫn dồn lại. Cô tập trung vào con dao trên tay quái vật. Đúng lúc đó, cô nghe tiếng chân từ phía sau.

Cô giành lưỡi dao từ tay quái vật rồi quay lại, phóng dao vào cái bóng đang lại gần. Rồi nhận ra đó là Monica.

Hoảng loạn, cô tung một đòn năng lượng khác vào lưỡi dao. Lưỡi dao rực sáng như phản kháng rối tung lên đổi hướng. Nó cắm lút cán vào một thân cây chỉ cách Monica một chút về bên trái.

Con bé không để ý. Nikki nhìu mày. Nhoài ngọn lửa phần phật đang nuốt chửng ngôi nhà cổ, màn đêm yên ắng một cách kì lạ. Quái vật chắc hẳn đã chết, không thì nó phải đang tấn công.

Michael đứng sau cô, không chạm vào nhưng đủ gần để hơi thở ấm áp của anh lướt nhẹ qua má co. Bình thường cô sẽ lùi ra xa. Nhưng đêm nay không phải là một đêm bình thường, và cô có cảm giác cô sẽ cần sự bảo vệ của anh cho đến khi đêm tàn.

Monica dừng lại cách vài bước chân. Nikki hắng giọng. “Bố em muốn nói chuyện...”

“Tôi không quan tâm ông ấy muốn gì. Bảo ông ta để tôi yên, nếu không sẽ phải hối hận đấy. Cả cô cũng sẽ phải hối hận nếu không ngừng ngay việc theo dõi tôi đi.”

Câu chữ không đáng sợ. Nhưng đôi mắt cô hồn và giọng nói trống rỗng của con bé khiến người ta ớn lạnh. Như thể nó không là gì hơn một tấm vải trắng trơn đợi một người họa sĩ vô danh tô màu lên.

“Cũng gần như thế đấy” Michael dịu dàng nói, tất nhiên lại đang đọc suy nghĩ của cô.

Cô vòng tay trước ngực, cố tránh một cơn rùng mình bất chợt.

“Và nếu cô dám thử trả lời chàng”, Monica tiếp tục hướng về phía công viên, “Tôi sẽ tự tay giết cô.”

Cô không nghi ngờ chút nào về việc Monica sẽ thực hiện lời đe dọa đó. Trong một giây, sự quỷ quái bừng cháy trong mắt con bé. Nó rất già, già hàng thế kỉ. Nó giống như là con quỷ đang đứng trong công viên, trong hình hài một người đàn ông. Nikki xoa tay. Có lẽ đã quá muộn để cứu vớt linh hồn Monica thật rồi.

Con bé bỏ đi, một cái bóng nhỏ nhoi phản chiếu trong ngọn lửa rực rỡ đang bắt đầu liếm lên cửa sổ tầng trên.

“Chúng ta phải đi thôi” Michael nói nhỏ. “Cứu hỏa đang đến.”

Cô liếc nhìn những ngôi nhà xung quanh. Người dân đứng dọc hàng rào, ngó về phía họ. Nếu cứu hỏa đang đến thì cảnh sát chắc cũng đang trên đường. Cô nhăn mặt và hướng mắt về phía Michael. Gió lùa vào tóc anh, làm những lọn tóc có màu của đêm bay lòa xòa trên mặt.

“Những kẻ tấn công chúng ta là loại sinh vật gì vậy?” cô nói, thọc tay vào túi áo cho ấm.

Anh ngần ngừ, rồi nhún vai. “Chúng có rất nhiều tên”.

Chơi đố chữ là việc cuối cùng cô muốn làm vào lúc này. Đầu đau nhói. Tay đau nhừ. Đúng ra là đau. Người cô ám mùi khói, mồ hôi và sự sợ hãi. Cô không muốn gì hơn là về nhà và ngâm mình trong bồn nước nóng.

Nhưng cô không thể. Cho đến khi cô nói chuyện với cấp trên. Để làm được thế thì đầu tiên cô phải hiểu được những thứ điên rồi xảy ra đêm nay. “Vậy anh gọi chúng là cái quái gì?”

Anh nhìn ra sau cô. Cô cưỡng lại mong muốn quay người ra sau, cảm giác rằng nếu cô làm thế, anh sẽ biến mất.

“Tôi nghĩ nên gọi chúng là thây ma,” một lát sau anh nói, đôi mắt màu gỗ mun tràn ngập sự giận dữ khi nhìn vào mắt cô. “Chúng là theo lệnh của kẻ đã tấn công em ở trong nhà.”

Cô cười vì sự kì quặc của câu trả lời, nhưng vỗi vã im bặt trước sự im lặng đầy cảnh giác của anh. Cô nhớ lại thứ mùi kinh tởm phả vào mặt và sự lạnh lẽo của da thịt mềm nhũn chạm vào tay.

Nhớ lại cảm giác của chính cô là quái vật đó chết, nhưng đồng thời không phải.

Thây ma. Điên rồi. Monica tham gia vào những thứ tệ hại hơn họ tưỡng rất nhiều.

Có tiếng còi ré lên trong đêm, cô nhìn qua vai. Một xe cứu hỏa đang rẽ ở góc phố và lại gần họ. Ho chắc đã đi tắt qua công viên nên mới đến nhanh như vậy. “Chúng ta làm sao giải thích về thây ma cho đội cứu hỏa đây?”.

“Chúng ta sẽ không giải thích” Michael nói trong lúc quan sát cái xe đang tiến đến. “Họ sẽ chỉ tìm thấy một đám tro thôi. Những kẻ khác đã đi rồi. Chúng ta cũng nên đi thôi.”

“Nếu có người báo cháy thì chắc người ta cũng bảo nhìn thấy chũng ta ở đây. Tôi sẽ ở lại chờ.”

“Tôi không thể.” Anh nhìn ra sau cô, và lùi lại. “Sẽ còn gặp lại.”

“Đợi đã” cô nói rồi với ra để chặn anh lại. Cô không muốn mất đi cảm giác dễ chịu vì sự hiện diện của anh. “Tôi...tôi thậm chí không biết tên anh.”

Anh mỉm cười cầm lấy tay cô, lướt những ngón tay trên ngón tay cô. Một cơn run bất thường chạy trên cánh tay. Cô không chắc là bởi vì hơi ấm lạ lùng của anh hay đơn giản là vì tay anh đang chạm vào tay cô.

“Em nói dối, Nikki James. Và em sẽ còn gặp lại tôi.” Anh nâng tay cô lên, hôn khẽ lên những ngón tay.

Cô vội lùi lại. Anh là người lạ. Cô phải đáp lại bằng sự cảnh giác, chứ không phải bằng...sự thích thú. Cô đã từng đi con đường đó một lần ngày xưa, và nó kết thúc với bàn tay cô nhuốm máu.

Nụ cười của anh nhòa đi. “Cứu hỏa sắp đến rồi. Em đã an toàn. Dù sao thì kẻ làm em sợ đã đi khỏi khu vực này.”

Lời của anh kéo cô trở lại công viên. Quỷ dữ đã bỏ đi. Monica cũng thế. Nhưng cô biết nguy hiểm vẫn chưa qua. Cô vẫn còn một ông khách muốn nhìn thấy con gái, bằng bất cứ giá nào.

“Hắn chắc đã đi khỏi khu vực này, nhưng tôi không nghĩ hắn đã đi khỏi đời tôi.” Giọng cô nhỏ dần.

Michael đã hoàn toàn biến mất.
Bình Luận (0)
Comment