Kho Dữ Liệu

Chương 108

16 giờ 05 phút. Chiều ngày thứ 2.

Khu Lưu Trữ, phòng cá nhân số 11.

Cả một khoảng không gian rộng lớn mà trống trải vô cùng. Nền đất bằng phẳng đang mọc lún phún cỏ xanh, nơi đây trông giống như một cánh đồng đang nỗ lực vươn mình hồi sinh sau một mùa đông dài lạnh giá. Không có mặt trời, nhưng khắp nơi đều chan hòa một thứ ánh sáng ấm áp, dịu dàng như đôi bàn tay mẹ. Người mẹ hiền từ với đôi bàn tay ấm áp đó đang nhẹ nhàng vuốt ve lấy từng sinh linh của nó, đôi chút như an ủi, đôi chút như động viên. Một cơn gió nhẹ khẽ lướt qua mặt đất kéo theo một chuỗi rì rào của những ngọn cỏ non nô đùa lay động. Trong không khí còn vương theo vị ẩm ướt, trong lành.

Giữa trung tâm đồng cỏ, một khung cửa lẻ loi dựng thẳng. Cánh cửa đơn trắng toát với những đường vân ngang dọc như vi mạch, thi thoảng lại có một vài kí tự lạ mắt nổi lên mà đôi chỗ lại xuất hiện hoa văn đồ án tổ hợp thành hình pháp trận. Cánh cửa liên kết với không gian Đại Sảnh.

Cách chỗ cánh cửa không xa đang tụ tập một nhóm người - toàn bộ thànhviên của tiểu đội luân hồi 013. Tụi nó chiếm lấy một khoảng đất tương đối lớn, diện tích phải cỡ bằng một sân bóng chuyền. Vài cái thùng gỗ to nhỏ khác nhau nằm dải rác, mơ hồ tạo thành một hình vòng tròn méo mó. Cả đám đứa đứng đứa ngồi, tì tựa lung tung vào mấy cái thùng gỗ, ánh mắt hướng về vị trí trung tâm.

Nam linh hoạt tháo ra bộ dao găm vẫn buộc trên người, sau đó là cởi áo. Phía đối diện cậu, anh chàng tên Du kia cũng đang buộc gọn lại mái tóc dài của mình.

Du có một mái tóc rất dài, trước kia còn có chút xác xơ rối loạn, nhưng từ khi tiến vào Khu Lưu Trữ, không biết hắn lén hoán đổi loại dầu gội gì mà bỗng nhiên trở lên thẳng đều, mượt ra phết. Bình thường Du để mặc mái tóc của mình buông xuống khắp nơi, vì thế khuôn mặt của hắn cũng bị che đi gần hết. Hai thằng Minh, Thi đã nhiều lần tự hỏi, không biết khi tầm nhìn bị cản trở thế kia, nó có khó chịu lắm không, nhưng thấy thằng Du vẫn chứ hoạt động bình thường. Chắc là thằng này nó quen mẹ rồi, mà kiểu này trông cũng khá là phong cách.

Không có ai hỏi, Du cũng chẳng nói. Hai lần tham gia chiến đấu, hắn luôn lấy tấn công tầm trung từ khẩu P90 và năng lực nguyền rủa của {Thần Tứ} làm chính. Còn cận chiến, thực sự là không mấy khi động đến. Thế nhưng bây giờ, hắn đang thách đấu với “Nam điên”, một kẻ mang danh hiệu “Chinh Tướng” của băng Sói Lốc. Bắt đầu được liệt vào hàng ngũ cao thủ của nghệ thuật cận chiến, “Nam điên” là một đối thủ đáng gớm. Và Du, hắn cũng muốn dùng cận chiến để thách thức với lần thử thách này.

Bỏ qua kĩ năng của Kho Dữ Liệu, tháo xuống trang bị chiến trường, Du có cảm giác như mình trở về với ngày xưa, cái thời dọc ngang đường phố. Không cần kiến thức, không quan tâm đến hậu quả, cứ mặc kệ tương lai mà mang một thân xác thịt, cùng với tình nghĩa anh em đốt cháy bầu nhiệt huyết để lao vào những trận đánh nhau nơi đầu phố. Bây giờ lớn chút rồi, biết suy tính hơn nhưng máu phưu lưu và chút nổi loạn đường phố vẫn còn trong huyết quản. Lại tiến vào Kho Dữ Liệu, lại gặp hai thằng Minh, Thi, bị tính cách của hai thằng ảnh hưởng, lại sinh tử cũng đã từng trải qua.

Du muốn xem, mình đã đi được tới đâu…

Lúc trước hay đánh nhau, hắn cũng có chút danh tiếng nhỏ, nhưng chẳng là gì so với bất kì một ai trong Chinh Tướng. Danh tiếng đã vậy, sức mạnh thì lại càng không. Đừng nói đến chiến thắng, chỉ là hoàn thủ thôi cũng không có bao nhiêu khả năng rồi.

Nhưng bây giờ thì khác.

Kho Dữ Liệu là một nơi thần kì, được hai huyền thoại trong “Chòm Sao Màu Máu” trực tiếp hướng dẫn, lại trải qua tẩy lễ của khói lửa chiến tranh. Du cảm thấy mình mạnh lên từng ngày.

Hắn cũng có một cái biệt danh. “Du long” không phải chỉ để đó gọi chơi. Đã có một vị đại ca từng nói, ẩn trong lớp vỏ ngoài trầm lặng của hắn là một con rồng khát khao được vươn mình lên trời cao mà gầm thét.

...

----- KDL---------

Đồng hành với nhau trong suốt thời tiến hành nhiệm vụ, lại không ít lần cùng kề vai chiến đấu nhưng có lẽ phải đến tận bây giờ, Nam mới có cơ hội nhìn rõ chàng trai trầm tính này.

Hâm mộ nhìn mái tóc dài của Du, Nam lại đau lòng đưa tay lên xoa quả đầu cắt ngắn nửa phân của mình. Ngày xưa hắn cũng có một quả đầu lãng tử y như thế, dù nó hơi không hợp với mặt người cho lắm.

Mái tóc dài được vén lên làm lộ ra khuôn mặt của Du. Cảm giác đầu tiên là hơi gầy, nếu theo như văn ngôn tình thì có thể gọi là “Thanh tú”. Sống mũi không quá cao nhưng thẳng và đôi môi mỏng nhạt màu, lại thêm hai bên gò má hơi chút nhô lên, tạo ra vẻ sắc cạnh và một chút nam tính nữa.

Đóng dấu ánh mắt như chim ưng của mình vào khuôn mặt thằng Du, lại giả vờ lau mũi để sờ qua khuôn mặt của mình, Nam sờ được vài vết sẹo hằn rõ trên gò má. “Lọ! Thằng này nó đẹp trai hơn mình mất rồi” Nam không nhịn được mà thầm nghĩ. Lại quay đầu qua để nhìn một chút hai vị đại ca của mình và hắn thấy, một ông đang móc mũi, còn một ông thì đang ăn cái gì đó để một thứ có màu đỏ đỏ nâu nâu nghoe nhoét đầy cả ra mồm ra má.

Lại nhìn một chút dáng người. Cởi cái áo choàng ra Du chính là đang mặc một cái áo cộc tay bó sát. Không quá cường tráng nhưng cơ thịt khối nào ra khối đấy, kết quả của một quá trình tập luyện chăm chỉ dài dằng dặc để cân bằng được cả sức bộc lẫn sức bền.

Du có lẽ phải cao hơn mét bảy. Không biết chính sác bao nhiêu nhưng bản thân Nam là một mét sáu nhăm nhưng cũng chỉ đứng đến mắt của thằng Du thôi, những đứa còn lại thì càng là thấp hơn gần một cái đầu. Có lẽ chỉ có hai bà chị Cỏ May và Thủy, đã dáng chuẩn lại còn chơi bẩn đi giày độn đế là nhỉnh hơn được thằng đó một chút.

Còn xét về tuổi tác. Theo tinh thần tự nguyện và công khai minh bạch, Du khai là mình hai mươi sáu tuổi. Còn Nam điên, tính cả tuổi mụ thì mới có hai hai. Chênh lệch rõ ràng, thế nhưng cái này không quan trọng lắm, những thằng như tụi nó ít quan tâm. Khi ra ngoài đường lăn lộn, chẳng ai đi hỏi tuổi cả, mà thứ để thằng khác gọi mày là “Đại ca” chính là “Thế” và “Lực” mà mày mang theo. Hoặc mày là thằng đánh nhau có máu mặt, hoặc là mày phải có vị trí cao trong một băng. Thế nên, chính vì điều này mà dù có lớn tuổi, Du vẫn gọi hai thằng là “Đại ca”, còn với Nam điên thì luôn giữ thái độ tôn trọng cân thiết.

Cởi qua cái áo choàng, buộc gọn lại mái tóc, Du bắt đầu xuống tấn. Chân trái bước nhỏ lên phía trước, chân thuận khẽ thu về đằng sau, hai đầu gối hơi chùng còn hai tay thì nắm lại để ngang tầm mắt. Một thế tấn cơ bản có thể dễdàng bắt gặp được ở rất nhiều môn võ đang lưu hành.

Phía đối diện, Nam cũng đã chuẩn bị xong. Thằng này tháo dao, cởi áo xong thì còn tiện tay cởi luôn cả áo lót, cũng cởi luôn cả quần dài, cả người đen nhẻm, trần trùng trục mặc độc một chiếc quần đùi thái đỏ đỏ vàng vàng. Hiện trường có cả con gái nhưng Nam chẳng có tí ý ngại nào, vì thưc sự thì trang phục truyền thống của môn võ nó dùng cũng chẳng có nhiều vải hơn.

Chắp hai tay trước ngực như nhà phật rồi kẽ cúi chào, Nam không theo đạo nhưng đó là động tác nghi thức trước khi vào trận đấu. Oánh lộn thì thôi nhưng trong một trận đấu chính thức thì bắtbuộc phải có, nó thể hiện sự tôn trọng của người võ sĩ với đối thủ của anh ta. Sau đó, Nam cũng bắt đầu xuống tấn.

Trái ngược với tư thế thông dụng cơ bản của Du, thế tấn chuẩn bị của Nam vô cùng lạ. Nó bước ngang ra một bước vô cùng lớn để vị trí hai bàn chân cách nhau rất xa, chính vì thế mà trọng tâm cơ thể bị hạ xuống vô cùng thấp. Lưng nó hơi khom còn hai bàn tay của nó thì duỗi thẳng, cả cánh tay đều đưa ra bên ngoài.

Một trong những thế tấn ở vị trí vô cùng thấp của Bokator – Một môn võ cổ truyền Campuchia.

Trận đấu bắt đầu một cách không tiếng động. Từ khoảng cách chuẩn bị hơn ba mét, hai đứa bắt đầu áp sát lại nhau một cách từ từ. Khuyết thiếu thông tin về nhau, không rõ thực lực của đối thủ, cả hai đứa đều chọn cách thăm dò. Không có tiếng hò reo nơi sàn đấu, không có âm thanh hỗn loạn trên chiến trường, lại càng không có nhạc đệm hào hùng như trong phim hành động. Mấy đứa khán giả yên lặng ngồi xem.

Khoảng cách càng ngày càng gần, tiêu cự trong mắt hai đứa đồng thời co rút lại khi bắt đầu tiến vào trong tầm tấn công của nhau.

Vẫn chưa có mãnh liệt va chạm như một số đứa mong chờ.

Khi tấn thủ thì có thể vững như tường đồng nhưng bắt đầu tấn công là cũng tự sinh ra sơ hở. Đây là điều không cần phải bàn cãi vì nếu không, cũng sẽ chẳng có nhiều môn võ chọn “Phòng thủ - Tấn công” làm phong cách chiến đấu chính của mình như vậy.

Với nhận định chắc chắn rằng thực lực yếu hơn đối thủ, Du chỉ lo thủ vững thế tấn của mình. Đánh với một đối thủ mạnh hơn, bất cứ sai lầm nào cũng sẽ dẫn đến thất bại trong nháy mắt.

Trong tên của Nam, có thêm một chữ “Điên” gắn vào làm ngoại hiệu. Thế nhưng điều đó không có nghĩa rằng hắn sẽ đánh nhau mà không hề suy nghĩ. Đối thủ của hắn không phải là tay mơ, lại được trải qua sinh tử tẩy lễ, thế tấn vững vô cùng, không lộ ra khẽ hở. Trong đầu Nam mơ hồ có một ý nghĩ, nếu cứ liều mạng lao vào, nói không chừng kẻ ăn thiệt thòi chính là hắn. Nam bắt đầu di chuyển xung quanh tìm kiếm điểm đột phá.

Vẫn duy trì thế tấn vô cùng thấp, mắt hướng về phía đối thủ, Nam liên tục đảo vai, hai cánh tay cũng theo đó mà khua múa trước người. Mỗi bước di chuyển hai chân đều khẽ nhún, chuẩn bị lực bộc phát cho một cú lao người mãnh liệt bất cứ lúc nào. Thi thoảng, cả cơ thể hắn còn hơi xồ lên một cái rồi lại lập tức giật về ngay như uy hiếp đối thủ.

Trong thế tấn thủ của mình, Du cũng chậm dãi xoay người, di chuyển theo một vòng tròn nhỏ để liên tục bảo trì tư thế đối đầu. Bằng thế tấn cơ bản mình, Du tự tin có thể phòng thủ hiệu quả với hầu hết các đòn tấn công có thể. Thế nhưng, cữ mỗi lần dướn người động tác giả của Nam, cả cơ thể hắn đều không tự chủ được mà hơi co dút lại một phát. Có lẽ, đây là sự ảnh hưởng về mặt tâm lí đi.

Vốn đã ở vị thế yếu hơn, bây giờ khi nhịp độ trận đấu lại bị đối phương nắm giữ, về mặt tâm lí cũng đang bị áp chế dần dần, dù chưa thực sự giao tranh nhưng tình thế này với Du là tuyệt đối bất lợi. Bức thiết phải có một cách để phá vỡ cục diện hiện tại, để tìm ra lối thoát hoặc tranh được quyền chủ động thì càng tốt.

Tấn công trước.

Nam vừa thực hiện một cú dướn người lên đe dọa, cơ thể vừa mới thu về thì đúng lúc đó, Du cũng chớp lấy thời cơ mà phát động tấn công. Thở mạnh ra một hơi, chân trái mãnh liệt bước lên, cả trọng tâm cơ thề ầm ầm dồn xuống và…

Dậm chân.

Một cú tấn công bất ngờ mãnh liệt với mục tiêu là bàn chân phải đang bước ra rất xa của Nam.

-Huỳnh…! – Dường như có một tiếng vang nhẹ phát ra, nền đất mềm bị đế giày Du dẫm thụt xuống một vết nông, thế nhưng… Dẫm hụt.

Với mục đích nhử đòn ép đối phương phải tấn công trước, Nam không quá bất ngờ trước đòn tấn công của Du, tròng mắt chỉ hơi co rụt lại, rồi lập tức thu chân. Vốn đã ở tư thế vô cùng thấp, bây giờ, hai chân nó lại thu về cùng một chỗ khiến cho cả người nó như nghiêng hẳn đi, có chút xu thế muốn nhào về đằng trước. Cơ thể Nam cũng thuận theo dư lực mà xoay tròn, bàn tay trái xòe ra thành trảo trực tiếp vồ xuống, mục tiêu là má trong đùi phải mà Du vừa giậm lên lúc trước.

-Vút…! – Âm thanh chuyển động phát ra tiếng xé gió mơ hồ.

Chân vừa mới dồn hết trọng tâm để dậm xuống, không thể thu lại được ngay, Du cắn răng, cánh tay trái vẫn thủ ngang vai vội vã lật xuống, đỡ đòn.

-Chát…! – Hai cánh tay đồng thời vồ xuống với tốc độ cao đập vào nhau phát ra âm thanh chát chúa vô cùng.

Mọi thứ chỉ diễn ra trong một khoảng khắc. Cánh tay bị đánh bay nhưng dư lực vẫn còn khiến cho cơ thể Nam vẫn tiếp tục xoay tròn. Còn Du, chớp lấy thời cơ, nó đã mạnh mẽ nín hơi, cưỡng chế ổn định lại trọng tâm cơ thể mà dùng chân còn lại mãnh liệt bước ra thêm một bước nữa. Cùng lúc đó, tay phải đã nắm chắc lại để cạnh eo từ trước cũng đột ngột đẩy mạnh ra ngoài. Một cú đấm thẳng tầm trung kết hợp với bước chân tiến lên và trọng tâm dồn xuống.

Xượt.

Trong tư thế không có trọng tâm, không ngờ thằng Nam còn mãnh liệt vặn mình, để cho cả người ngửa hẳn lên không trung, gia tăng thêm lực li tâm và cả phần thân trên trầm xuống. Cú đấm của Du xượt qua bả vai, không gây được ra lực va đập cần thiết. Cơ thể để trần với những phần cơ bắp căng vồng lên, bóng nhẫy mồ hôi cũng hóa giải gần hết hiệu ứng “Sắc bén” của lực ma sát khi cú đấm xượt qua.

Nam còn tiếp tục xoay thêm nửa vòng tròn nữa, để cho phần bụng hướng về mặt đất. Cùng lúc đó, nó cũng thu người, cơ thể cấp tốc rút xuống, hai chân gập lại và hai tay cũng chống xuống đất hỗ trợ giữ thăng bằng cho cơ thể đang rút về. Tư thế của nó bây giờ có đôi phần tương tự như con ếch.

Nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn về phía đối thủ, khóe miệng Nam nhếch lên thành một nét cười, sau đó thì…

Bật mạnh.

Ở tư thế ngồi chồm hỗm, lực đến từ cả hai tay và hai chân, cơ thể giống như một cái lò xo bị nén vào hết cỡ mà đột ngột bung ra. Với tốc độ chớp nhoáng, Nam lao thẳng vào đối thủ của mình. Với Bokator, những thế lao người thế này vô cùng dễ thấy. Sau đó, là tấn công cao tốc ở cự li cực gần, điểm này có đôi phần giống với quyền Thái. Trong tư thế lao vào, hai tay nó đã nắm lại, để trước đầu, chuẩn bị cho những cú đấm móc hoặc cùi trỏ vào bất cứ vị trí nào có thể.

Cùng lúc đó, Du cũng đã kịp thu tay, vội vã nắm lại để chắn trước bụng và ngực, cơ thể hơi chầm xuống cho tấn thêm vững chắc, tạo thành một thế thủ xơ xài.

-Rầm…! – Như một chiếc xe mất lái lao thẳng vào cột mốc, sau đó là hàng loạt tiếng thùm thụp vang lên. Ngay sau đó, thế tấn vững chắc không thể thủ được, Du bị đấm bay ra ngoài, loạng choạng về phía sau vài bước mới ổn định được thân mình. Dù cú lao trực diện Du đã chặn được nhưng những cú đấm móc và cùi trỏ tiếp sau thì không dễ vậy, một bên eo phải và nơi ngực trái vẫn ê buốt vô cùng.

Du bay ra ngoài còn Nam thì hạ xuống ngay chỗ đấy. Hai chân vững vàng tiếp đất, hai tay đã nắm lại để trước đầu, lưng hơi cong lại, mặt hơi cúi xuống và đôi vai nhô lên che khuất phần cổ cùng với một phần quai hàm, gò má.

Sau một cú va chạm, cả hai đứa đều bỗng dưng chững lại. Thằng Du đang cố đứng thẳng người, bảo trì thế tấn đồng thời hít thở thật sâu để áp chế đi cơn đau nhói nơi ngực. Còn Nam điên, khi nó từ từ ngẩng mặt lên và hạ dần vai xuống, bọn xung quanh mới nhận thấy một vết dướm máu nơi trán, trên mắt phải. Nơi đó, thằng Du bất chấp bị dính đòn mà thúc một cùi trỏ vào, cứng rắn cắt đứt thế tấn công bão táp của Nam.

Cũng bị dính đòn, nhưng trông thằng Nam chẳng có vẻ gì là đau đớn hay khó chịu cả. Không phải Nam không biết đau mà đối với nó chuyện này quá là điều bình thường rồi. Khuôn mặt ngẩng lên, nhìn thẳng vào đối thủ, sau đó, nó hít sâu một hơi, đôi môi vẫn luôn mím chặt bỗng ngoẻn lên cười. Không phải là một nụ cười mỉm mà hai bên mép của nó cứ thế nhếc lên, để đôi môi hé mở lộ ra cả hàm răng. Cùng lúc đó, đôi mắt vẫn hơi nheo lại đột nhiên trừng lớn. Có cảm giác như, khí chất cả người thằng Nam bỗng nhiên thay đổi, và để chứng thực cảm giác đó, thằng Nam đang ở trong thế thủ đột ngột gồng mình. Tấn công…

Ngồi trên nóc một cái thùng gỗ ở vòng ngoài, Minh vừa xem hai thằng đàn em đánh nhau, vừa giất ngọn cỏ non cho vào trong mồm nhai, khi thấy biểu hiện của thằng Nam, nó cũng tự nhiên giật mình, buột miệng:

- Á đù! Cái thằng này…

- Kệ nó đi – Minh chưa kịp nói hết câu, thằng Thi ngồi bên cạnh đã mở mồm ngăn lại.

- Ờ. Cũng được… - Có vẻ là chuyện không quan trọng lắm, Minh cũng hàm hồ cho qua. Yên vị trên cái thùng đã được nhiệt độ của cặp mông chính mình sưởi ấm, nó vừa tiếp tục bỏ cọng cỏ non vào mồm nhai, vừa lầm bẩm – Dù sao thì cũng đéo chết được…

Ở vòng ngoài mới chỉ một hai câu đối thoại, bên trong khoảng đất trống, hai đứa đã quấn lấy nhau thành một đoàn.

Thằng Nam như phát điên, nó hoàn toàn bỏ qua phòng thủ mà cứ thế lao và đối thủ của mình. Đủ loại công kích tuôn ra như vũ bão, từ vồ, vận, quật, khóa đến đấm, đá, cùi trỏ, thậm chí là đầu.

Lấy “phòng thủ - phản công” làm chiến thuật chính, lại sử dụng thế tấn thủ cơ bản vô cùng vững chắc, vậy mà Du vẫn cảm thấy có điểm chịu không thấu. Các đòn tấn điên cuồng mãnh liệt, lại đa dạng, khó ngờ, bất cứ vị trí nào cũng đều có thể trở thành mục tiêu bị công kích. Tất cả khiến cho Du đành phải liên tục bước giật lùi về đằng sau, cố gắng hóa giải đi một phần xung lực.

Đôi khi Du nhìn thấy khe hở giữa đợt tấn công vũ bão của Nam, hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội mà lập tức thực hiện phản công vào đó. Nhưng không ngờ, đối thủ lại chẳng chịu đỡ đòn hay tránh né, cứ thế trực tiếp hứng lấy đòn tấn công của mình rồi quật trả bằng một cú còn mãnh liệt hơn.

Tình hình trận đấu đột biến, lại thêm đoạn đối thoại cụt lủn của hai thằng lúc trước, Thủy đoán chắc chắn rằng hai tên này phải biết cái gì đó. Nhướn mày, Thủy đưa ánh mắt về phía thằng Minh dò hỏi.

Vẫn giất cỏ cho vào trong mồm, ánh mắt thằn Minh bắt đầu đưa loạn đi khắp nơi, không thèm quan tâm lắm đến trận giao đấu nữa. Thực sự là đến giờ này, nếu thằng Du không có gì đột biến hơn thì Minh đã đoán được ra gần hết tình tiếp tiếp sau của trận đấu rồi. Thấy Thủy thắc mắc, nó cũng vui vẻ mà giải đáp ngay, cũng tiện tay lợi dụng cơ hội đó, nó nhảy phóc lên cái thùng gỗ mà Thủy đang ngồi, lí do là ngồi xa nói không được rõ.

-Nam điên. Lúc trước chỉ là khởi động và giao lưu thôi. Khi cả cơ thể lẫn cái đầu của nó đều đủ nóng thì nhìn đấy… Bây giờ nó mới được gọi là “Nam điên” chứ lúc bình thường không phải – Ngậm một cọng cỏ trong mồm, thằng Minh thấp giọng giảng giải. Trong lúc đó một tay nó đã vòng ra đằng sau lưng Thủy, lén lút đặt lên bả vai phía bên kia của cô, đầu nó cũng hơi nghiêng về phía đó. Trông hai đứa nó bây giờ giống y như một đôi bạn thân đang ôm vai bá cổ mà trò chuyện với nhau, chỉ là bàn tay của thằng Minh không thành thật, nắm lấy đầu bả vai của Thủy, nó nhẹ nhàng xoa nắn, miệng cũng không dừng lại – Biết thằng điên kia nó dùng võ gì không? Là Bokator đấy! Trong tiếng Khmer nghĩa là “Đánh sư tử”. Đánh nhau với giã thú thì phải biết rồi đấy…

Thằng Minh còn tiếp tục nói nhiều thứ vớ vần nữa, không biết Thủy có nghe được gì không, chỉ thấy cô đỏ mặt cúi đầu, thi thoảng lại phát ra một tiếng “Ưm” nhẹ bằng giọng mũi.

Bên trong khoảng đất trống, hai thằng vẫn loạn thành một đoàn. Trên cơ thể để trần của Nam đã in hằn vài vết thâm bầm dập. Còn Du, trông tơi tả hơn nhiều khi cái áo lót sát người đã có đầy vết xé, cả đầu và mặt cũng có nhiều chỗ thâm tím, môi hình như cũng rách rồi, máu tươi đang chảy xuống cằm và nhoe nhoét ra cả một bên gò má, thế nhưng nó vẫn kiên cường đứng thẳng.

Từ khi phát điên, thằng Nam bắt đầu sử dụng rất nhiều đòn phá trụ hay tấn công vào đầu khớp xương vô cùng hiểm độc. Điều này khiến cho Du ăn không ít đau khổ, thậm chí có vài lần, đầu gối còn suýt chút nữa là bị bẻ gẫy rồi.

-Hây! – Đang quấn chặt lấy Du, Nam bỗng nhiên dừng lại, cả cơ thể hơi giật ra ngoài một chút. Bất ngờ khiến Du không phản ứng kịp, đòn công kích dự định là sẽ tới lại không có cơ hội phát ra làm cho động tác đỡ đòn của nó thoáng sững lại trong một khắc.

Hơi kéo dãn cự li không có nghĩa là Nam ngừng tấn công, chỉ là nó đang chọn vị trí thích hợp cho đòn công kích tiếp theo mà thôi. Trong cái khoảng khắc mà Du hơi sững lại đó, nó lập tức ra chân.

-Hự! – Một cú đá thẳng chân trái nện chính xác vào phần tiếp giáp giữa đùi phải và eo của Du. Không có xung lực kịch liệt như thằng Du tưởng tượng, thế tấn của nó vẫn vững như sơn. Thế nhưng, cú đá đó không phải là tất cả. Ngay sau đó, Du cảm thấy trọng tâm của thằng Nam bắt đầu dồn lên, cùng lúc chân phải cũng bật mạnh khỏi mặt đất.

-Hây!!! – Thế tấn vững trãi của Du không ngờ lại trở thành bàn đạp cho thằng Nam bật người lên. Lòng bàn chân trái vững vàng giẫm vào đùi trên của đối phương làm trụ, đầu gối phải co lại, thuận theo lực bật lên mà thúc mạnh…

-Bokator...!

----- KDL---------


Nơi nỗi sầu vấy bẩn...

... lại một ngày, làn tuyết trắng buông rơi.

Nơi nỗi sầu vấy bẩn...

... lại một ngày, làn gió thoáng bay qua.

...

Truyện được thực hiện bởi nhóm viết: Hoa Bão

Viết chính: Lan_Thi

Phụ tá : Minh_Thần

Sói lạc lối

Cộng tác viên: Mộc Chi

Sao Na

...

#9

Dream of storm

stage 1: Tiền tố DoS

Bình Luận (0)
Comment