Kho Dữ Liệu

Chương 40

- …Đều là sự thật - Thủy nhẹ nhàng tiếp lời chàng trai trẻ rồi im lặng cúi đầu. Cô biết, dù nói thế nào thì điều này cũng thực sự khó tiếp nhận. Với lại, cũng còn vài phút nữa mới bắt đầu nhiệm vụ chính, vậy nên cứ cho mấy tân thủ có chút thời gian để dần chấp nhận sự thực này.

Trong lúc Thủy đang nói chuyện với mấy tân thủ thì thằng Minh đã tò mò tiến lại gần kẻ mà đến tận bây giờ vẫn còn đang ngủ.

“Thằng này lạ vãi, làm thế quái nào mà nó vẫn còn ngủ được nhỉ?” - Minh thầm nghĩ.

Minh hứng thú ngồi xổm xuống đánh giá cậu trai kì lạ. Nó vừa định hảo tâm đánh thức thì cậu trai đã khẽ cựa mình, cuối cùng cũng tỉnh.

Cậu trai nhìn rất trẻ với làn da ngăm đen và mái tóc cắt bốc cực ngắn, chiếc áo khoác da đen với cái quần bò cùng màu. Dưới chân cậu ta là đôi giày vải xanh kiểu lính và trông đặc biệt phong cách với bàn tay phải được băng kín mít bằng vải trắng.

Thoáng một giây mơ màng khi vừa tỉnh lại, nhận ra hoàn cảnh không đúng cậu trai đột ngột vùng dậy, nhanh chòng lùi về một góc phòng, ánh mắt lạnh đi cảnh giác nhìn mọi thứ. Khi nhìn thấy bé Lan với đôi tai hồ li và cái đuôi dài trắng toát, vẻ mặt của cậu trai bỗng biến đổi, rồi sau đó, sự kiên quyết và điên cuồng hiện lên trong ánh mắt.

Lén lút hít sâu vào một hơi, cậu trai khẽ co người, bàn chân trái tì sát vào góc tường. Đạp mạnh. Lực phản chấn sinh ra từ bức tường cung cấp một động năng đủ để cho cơ thể dễ dàng đạt được tốc độ cực lớn trong nháy mắt. Lợi dụng tốc độ cao, cậu trai vượt qua chỗ thằng Minh và lao nhanh về phía bé Lan. Bàn tay phải đã nắm lại, được đưa lên cao để chuẩn bị cho một cú đấm mạnh mẽ.

Hơi bất ngờ trước phản ứng và tốc độ vượt quá người thường của cậu trai trẻ, lại thêm vào tư thế không thích hợp, Minh chưa kịp phản ứng gì thì đã bị vượt qua. Nhưng nó chả lo, đằng sau còn có thằng Thi, mà tiểu đội bây giờ cũng chẳng còn ai quá yếu.

Thấy cái đứa vừa tỉnh dậy đã lao đến phía bé Lan với động tác tỏ vẻ công kích một cách rõ ràng, thằng Thi, hiện vẫn còn đang gối đầu lên đùi của bé tất nhiên không thể trơ mắt nằm nhìn.

Khẽ trượt ra khỏi cặp đùi mềm mại, nó vận sức, lăng mạnh hai chân lên trong khi lưng vẫn còn dán sát trên mặt đất. Dùng hai tay làm trụ, nó gập người lại rồi mạnh mẽ bung hai chân ra cùng một lúc. Cả cơ thể chống ngược lên trên, tiếp lấy nắm đấm đang giáng xuống. Đôi {Rambler 2.0} được giữ nguyên ở trạng thái [Rắn], chấp nhận chịu thêm 50% trọng lực để đổi lấy sự kiên cố của đôi giày.

- Ầm! - Cậu trai văng ngược ra ngoài, lớp vải trắng quấn trên nắm tay phải đã thấm máu.

Trong khoảng thời gian đó, mấy đứa còn lại cũng đã kịp thời phản ứng. Khẩu P90 vẫn được Du đeo ngang hông đã được rút ra, lên đạn. Hai khẩu súng lục với tạo hình đặc biệt đã xuất hiện trong tay Cỏ May. Một tấm lá chắn nhỏ xuất hiện bên cạnh mỗi người, phiêu phù một cách lặng yên và không bắt mắt, {Lá Chắn Cổ Ngữ} đã được Thủy kích hoạt. Bên cạnh cô, thằng Minh cũng đứng đó đề phòng. Vẫn còn ngồi dưới đất nhưng đầu ngón tay của bé Lan đã hơi phát sáng, một nòng súng kép đã nhô ra khỏi chóp đuôi và hai quả cầu ánh sáng yên lặng chuyển động quanh người.

Sau khi đạp văng kẻ dám tấn công bé Lan ra ngoài, nương theo dư lực còn sót lại, hai tay Thi hơi vận sức, bật người đứng thẳng dậy. Ánh mắt của nó lạnh đi, nhìn về phía thằng nhãi đang chật vật lui lại cuối căn phòng. Hai chân dụng lực, cả cơ thể bắn đi, nó trực tiếp tấn công mà không cần hỏi nguyên do. Tất cả những kẻ dám có ý đồ tấn công cô gái của nó đều đáng bị ăn đập.

Bị đá bay ra ngoài, sau khi tiếp đất, cậu trai trẻ vẫn phải liên tục lui lại để triệt tiêu dư lực, mãi cho đến sát cuối phòng, cả người tựa hẳn vào tường mới miễn cưỡng ổn định được lại cơ thể. Chưa kịp làm ra tư thế phòng thủ, kẻ đối diện đã lại lao vào. Tốc độ nhanh đến khó tin kết hợp với sức mạnh mà đối phương đã thể hiện ra qua lượt giao thủ vừa rồi khiến cho trực giác của cậu liên tục lên tiếng hối thúc cơ thể nhanh chóng làm ra động tác né tránh, tuyệt đối đừng đón đỡ. Tin vào trực giác của mình, cậu trai chật vật nghiêng người, hai chân vội vã dụng lực, cùng lúc đó, cơ thể cậu ta liên tục xoay tròn, thành công né qua một bên ngay trước khi thằng Thi lao tới.

- RRRầm…!!! - Chân thằng Thi mạnh mẽ đạp vào bờ tường, nơi mà chỉ một khắc trước thôi còn là vị trí của cậu trai trẻ. Bức tường rung lên bần bật nhưng dưới sự gia trì của kết giới nhị phân nên không hề nứt vỡ.

Hơi bật ra ngoài sau đợt tấn công, thằng Thi điều chỉnh cơ thể ngay khi vẫn còn ở trên không trung và khi vừa tiếp đất, nó đã ở tư thế sẵn sàng cho đợt tấn công tiếp theo. Mạnh mẽ dậm chân, nó đuổi kịp đối thủ vẫn còn đang trong trạng thái bật ra ngoài, một cú đá thẳng tầm cao được tung ra một cách không do dự.

Hoảng sợ trước sự linh hoạt của đổi thủ, cậu trai vội vàng đưa hai tay lên trước ngực cố gắng đỡ đòn. Trong lúc đó, cậu ta kịp nhìn thoáng qua mặt thằng Thi.

- Ầm…!!! - Cảm giác như xương cánh tay trái, nơi trực tiếp đỡ đòn đã rạn nứt, đau đớn mãnh liệt truyền về não bộ. Trực diện đón đỡ đòn tấn công, cậu trai tiếp tục bị đá bay đi, căn phòng không được rộng lắm nên cả người lại đập vào bờ tường bên cạnh.

“Khuôn mặt này, phong cách tấn công này…”. Lúc bị đá bay đi, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu trai trẻ. Cơ thể gục xuống sau khi va chạm với bức tường, thấy thằng Thi lại lao vào, cậu trai vội vàng hô lớn:

- Sói Lốc! Thi sói đại ca!

Nghe thấy đối phương có thể gọi ra được tên mình, thằng Thi lập tức giải trừ tư thế tấn công, cơ thể ở giữa không trung khẽ lộn một vòng, hai chân tiếp xúc với bờ tường, triệt tiêu dần lực lượng rồi nhẹ nhàng tiếp đất. Vẫn giữ nguyên tư thế đề phòng, nó nghi hoặc nhìn về phía cậu trai trẻ.

Cố gắng gượng dậy, cậu trai đưa tay lên trên cổ, tháo xuống một sợi dây chuyền tầm thường không bắt mắt. Sợi dây chuyền được luồn qua một chiếc huy hiệu tròn nhỏ có khắc biểu tương hình đầu sói in trên hoa văn hình cơn lốc - Huy hiệu Sói Lốc.

- Đại ca, em đây… Nam điên đây! ­- Đưa tấm huy hiệu về phía thằng Thi, cậu trai nói.

- Chú là Nam điên...? - Nhìn tấm huy hiệu, thằng Thi nghi hoặc hỏi.

- Dạ, là em đây. Đại ca không nhớ em sao? - Cậu trai vừa nói vừa ngẩng đầu lên.

- Định mệnh, trông chú khác quá! - Khẽ lắc đầu cảm thán, rồi nó quay lại nói với cả bọn đằng sau - Không có gì, người nhà cả.

Thấy thằng Thi nói vậy, cả tiểu đội cũng buông lỏng cảnh giác, giải trừ kỹ năng và thu lại vũ khí của mình.

Nghe nói là người quen, thằng Minh cũng ham vui chạy đến. Nó nhìn chằm chằm vào cậu trai trẻ rồi trợn mắt hỏi:

- Chú là Nam điên…? - Không đợi câu trả lời, nó đã híp mắt lại, cười toe toét nói - Trông chú khác quá! Anh nhớ ngày xưa, chú có mái tóc lãng tử trông dài dài bẩn bẩn cơ mà, sao bây giờ lại cắt trọc lốc sạch sẽ thế này?

- Học cấp ba xong em đi bộ đội, không để được tóc dài… - Nam thành thật trả lời - …Trông hai đại ca vẫn (Bựa) như xưa - Đương nhiên, từ trong ngoặc cậu chỉ dám nói thầm trong suy nghĩ.

- Chú cứ quá khen chứ bọn anh bao giờ chả đẹp trai như thế

Nhìn ba thằng nói chuyện với nhau một cách thân thiết, mấy đứa còn lại của tiểu đội cũng lại gần. Còn mấy tân thủ, sau khi thấy một màn trình diễn võ thuật và phô trương vũ khí hoành tráng như vậy cũng không dám làm ồn.

Thủy nhìn về phía chàng trai trẻ mặc bộ vest đen lịch sự, hơi nghiêng đầu cười rồi cất giọng hỏi:

- Anh còn điều gì muốn hỏi chăng?

Vẫn còn ngây người trước màn trình diễn của thằng Thi, nghe thấy Thủy hỏi, chàng trai mới giật mình bừng tỉnh. Sửng sốt một khắc rồi anh ta khẽ lắc đầu, cười yếu ớt. Nếu lúc trước, chỉ nghe Thủy giải thích thì còn nửa tin nửa ngờ, ôm chút tâm lý cầu may nhưng sau một màn vừa rồi thì có lẽ, phải tự buộc mình tin thôi. Không riêng gì chàng trai trẻ nghĩ vậy mà hầu như, mọi tân nhân trong căn phòng này cũng đều ôm theo tâm lí như vậy.

Phía bên kia, thằng Thi đã bắt đầu giới thiệu từng người trong tiểu đội cho Nam làm quen:

- Đây… - Chỉ vào cô bé với đôi tai hồ li đang ngồi trong lòng mình, Thi giới thiệu - Cô bé vừa bị chú tấn công là Lan - Khẽ xoa đầu và đùa nghịch đôi tai kì lạ một chút, nó nói tiếp - À ừm… Thú cưng của anh.

- Ai?!! Ai là thú cưng của anh cơ chứ!!? Có anh là thú cưng của người ta thì có! - Như một con mèo bị chạm phải đuôi, bé Lan giãy nảy lên rồi trực tiếp xoay người, hướng đến bả vai thằng Thi cắn tới.

- Ớ! Sao lại cắn anh? Ai ui…! Bỏ ra! Đau! Đau!...

Vất vả dỗ yên bé Lan, thằng Thi lại tiếp tục giới thiệu - Đây là Cỏ May, trông hơi lạ một tí nhưng ngày xưa chú gặp rồi - Vừa nói nó vừa vỗ nhẹ vào đùi cô gái có mái tóc dài xõa lung tung đang ngồi bên cạnh làm cho cô phải đỏ bừng mặt lên vì xấu hổ. Chỉ về phía cô gái đang đứng ở vị trí gần giữa phòng, Thi nói - Đó là Thủy, chị “nuôi” thằng Minh.

- Chị nuôi...?

- Ờ…

Ngồi cách đó không xa, thằng Minh đang chảy nước rãi nhìn chằm chằm vào đôi chân dài miên man trắng ngần của một cô gái tân thủ. Dường như cảm thấy thằng Thi đang nhắc đến mình, nó quay đầu lại hỏi - Bọn mày đang khen tao cái gì đấy?

- Tau khen mầy dạo này đẹp trai lắm. Sắp đẹp bằng tau rồi đấy.

- Cút! So với mày thì khác nào sỉ nhục nhan sắc của tao - Đếch thèm quan tâm mấy thằng xấu trai nói chuyện nữa, Minh quay đầu lại, tập trung vào chuyên môn của mình.

Khẽ hất cằm về phía chàng trai có mái tóc dài vẫn ngồi im lặng ở một góc phòng, Thi nói - Nó là Du, nhìn hơi ngu nhưng thông minh phết.

Nam cố gắng cười tươi hết cỡ chào từng người theo lời giới thiệu của thằng Thi. Mấy cô gái đều được cậu ta kêu bằng “Chị” đều vui mừng ra mặt: “Cậu ta kêu anh ấy là đại ca, kêu mình bằng chị, vậy là…” Có một sự ngầm hiểu trong lòng mỗi cô gái của cái tiểu đội này.

Thấy chàng trai tên Du có vẻ lớn tuổi hơn mình, Nam định chào bằng “Anh” thì Du đã bất ngờ lên tiếng:

- Cậu là một trong mười hai Chinh tướng?

Câu hỏi bất ngờ làm cả Nam và Thi giật mình, cách đó không xa, thằng Minh cũng có cùng phản ứng.

“Chinh tướng” là lực lượng chiến đấu tinh nhuệ của băng Sói Lốc, chỉ đứng dưới và nhận lệnh trực tiếp từ ba người mang danh hiệu “Chòm sao màu máu – Danh hiệu của những người lập băng”. Bất cứ kẻ nào mang danh hiệu “Chinh tướng” đều đã bắt đầu được liệt vào hàng ngũ “Kẻ mạnh”, đều có thể tiến thêm một bước trở thành võ giả cấp phong hào, trở thành cao thủ. “Chinh tướng” đủ khả năng để tách ra lập băng riêng.

“Chòm sao màu máu” ngoài Minh (Ảnh Quyền Minh lôi) và Thi (Ma Cước Thi sói) ra thì còn một kẻ nữa: Nhện Quỷ Tuấn khanh, hiện tại vẫn đang làm thủ lĩnh băng Sói Lốc.

- Đúng rồi, sao chú có huy hiệu màu đen...? - Thằng Thi ngạc nhiên hỏi. Trong băng Sói Lốc, chỉ có “Chinh tướng” mới được mang huy hiệu màu đen, các thành viên khác đều mang huy hiệu màu xanh hoặc màu xám bạc, huy hiệu màu đỏ chỉ được cấp tạm thời cho thành viên được quyền đại diện cho “Chòm sao màu máu”. Và theo như thằng Thi nhớ rằng, Nam điên chỉ là một thành viên bình thường mà thôi.

Ngại ngùng gãi đầu, Nam trả lời - Em mới lên Chinh tướng được nửa năm thôi. Em là Chinh tướng thứ mười ba…

- Chú lên Chinh tướng sao anh không biết? - Thằng Thi vừa vê cằm vừa hỏi.

- Dạ, em không rõ. Em tưởng quyết định lên Chinh tướng của em được hai đại ca thông qua rồi chứ? Đại ca Tuấn khanh nói vậy mà.

Ngồi xổm cách đó không xa, có lẽ nghe loáng thoáng được cuộc nói chuyện nên thằng Minh cũng tham gia - Hồi nửa năm trước, thằng Tuấn khanh có gọi điện cho anh em mình bảo xét cho thằng nào đó lên chinh tướng đấy, lúc đó tao với mày đang vội ra chợ đêm ngắm người nên xem qua loa rồi đồng ý bừa rồi… - Nó nói mà vẫn không quay đầu lại, nước miếng đã vãi thành vũng đọng đầy dưới hai chân.

Thấy thằng Minh nói thế, cả bọn đều sửng sốt. Hai cái thằng này thật là, quyết định trọng yếu của băng nhóm mà được bọn nó xem xét mọt cách qua quýt và thông qua bằng một lí do vô cùng nhảm nhí chẳng hề liên quan.

- Tôi muốn đấu với cậu một trận – Du nói, vẻ mặt lạnh lùng như ngàn năm vẫn vậy.

Hơi bất ngờ trước đề nghị của Du, Nam cười đáp lại - Có thể được làm đồng đội của “Chòm sao màu máu” thì chắc anh cũng không tồi. Nếu được hai đại ca đồng ý thì thằng này lúc nào cũng ok.

Du hơi gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Hắn thực sự hài lòng với câu trả lời của Nam. Đã trải qua một trận chém giết sinh tử, lại được hai đại ca trực tiếp chỉ bảo một thời gian, Du thấy cả tâm lí và thể chất của mình đều được đề thăng một cách rõ ràng. Cậu ta cần một trận chiến vừa tầm để kiểm chứng điều đó và tất nhiên, Nam là một đối thủ tốt. Mặc dù biết, khả năng để mình có thể chiến thắng một Chinh tướng là vô cùng nhỏ nhưng Du vẫn muốn thử một lần.

- Các chú muốn đánh nhau thì để sau hẵng tính, đến lúc đó bọn anh kiếm cho cách chú cả khán giả lẫn bình luận viên đàng hoàng. Bây giờ, thằng Nam cho anh hỏi, sao chú dám tấn công bé Lan (thú cưng) của anh? - Từ trong ngoặc tất nhiên nó chỉ dám nghĩ trong đầu.

- Đại ca thông cảm, dạo này tiểu đoàn của bọn em có chút va chạm với lực lượng Thiên Yêu Hàn Quốc. Ngoại hình của chị nhà có chút đặc biệt nên em tưởng nhầm - Ánh mắt cậu ta hơi lướt qua cái đuôi và hai tai của Lan, bọn Thiên Yêu có vài kẻ trông y như vậy.

- Lực lượng Thiên Yêu? Chú tham gia vào “Thế Giới Ngầm”?

- Biết chút thôi, em vào bộ đội mà, lực lượng đặc biệt…

- À…

Ở cái nơi sinh tử tồn vong này, gặp được người quen chẳng biết nên vui hay buồn. Mải nói chuyện, bọn nó quên không để ý, cánh cửa phòng mục nát đã hơi hé mở tự lúc nào.

…....

- Em xin lỗi chị… - Nam hướng về phía bé Lan, đầu cúi sát đất, thành khẩn nói.

- Gọi là “Chị cả” - Bé Lan nhắc nhở, giọng nói vẫn còn đượm mùi trẻ con lộ ra vẻ hào hứng rõ ràng.

- Chị cả… Hãy tha lỗi cho em. Từ nay về sau, em không dám nữa… - Nam không dám chậm trễ, ngay lập tức sửa lại cách xưng hô của mình.

Ngồi trong lòng thằng Thi, bé Lan hết sức hưởng thụ nghe cậu đàn em mới liên mồm gọi mình bằng “Chị”, cái miệng nhỏ nhắn lúc nào cũng cười khanh khách làm lộ hai chiếc răng nanh mới hơi nhú ra, nhỏ xíu.

Đang định bắt cậu đàn em mới gọi Cỏ May là “Chị hai” thì một dự cảm không lành bỗng nhiên ập đến. Rồi em nhìn thấy, giữa căn phòng mờ sánh, một cánh bướm đen lặng lẽ xuất hiện. Ngay sau đó, là cánh thứ hai, thứ ba, thứ tư… Những cánh bướm đen nhanh chóng hiện ra, bao phủ toàn bộ căn phòng. Sợ hãi, hoảng hốt, em vội vàng ôm chặt lấy cánh tay thằng Thi, mặt tái mét, cả người đã hơi run rẩy.

Chưa cần Lan phải nói, thằng Thi đã nhân ra sự sợ hãi của cô bé trong lòng mình. Chỉ có một khả năng khiến em trở nên như vậy, nó lập tức làm ra phản ứng. Ôm lấy bé Lan và vội vàng đứng dậy, Thi hét lớn:

- Minh đâu!? Có biến! Cỏ May, hack map. Thủy, Du, chuẩn bị chiến đấu.

Đã được luyện tập cả trăm lần, cả tiểu đội lập tức chấp hành mệnh lệnh một cách không do dự. Đúng lúc đó thì...

- Uỳnh…!!! - Một góc trần nhà bỗng nhiên nổ tung như bị pháo kích, cả căn phòng như rung chuyển và đá vụn sinh ra từ vụ nổ như một cơn mưa bắn về phía tất cả mọi người trong phòng.
Bình Luận (0)
Comment