Khờ Nữ Thổ Hệ

Chương 110


Hai người hàn huyên một hồi, nói chuyện kỳ dị mà từng người khi rèn luyện gặp được, hai tròng mắt của Hàn Mục Vi quay tròn mà nhìn chằm chằm Hàn Mục Kỳ: "Lục tỷ, hôm nay tỷ tới chỗ ta không phải chỉ là vì tìm ta để nói việc nhà đi?"
"Tiểu Thập Tam" Hàn Mục Kỳ buông chén trà trong tay: "Chúng ta đánh một hồi đi?" Đây là chuyện nàng muốn làm nhất sau tông môn đại bỉ lần trước, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội "Ta muốn biết giữa chúng ta chênh lệch có bao nhiêu?" Nàng xem qua Tiểu Thập Tam đánh nhau, mỗi lần xem xong đều có kinh hỉ.
Nói thật ra, Hàn Mục Vi cũng rất tưởng cùng Lục tỷ đấu một hồi: "Đầu tiên nói rõ ta tuy thích mỹ nhân, nhưng một khi đánh nhau thì cơ bản là lục thân không nhận."
Hàn Mục Kỳ cười: "Muốn muội buông ra tay chân, bằng không trận luận bàn này còn có ý nghĩa gì nữa?"
"Vậy được" Hàn Mục Vi một ngụm xử lý hết nước trà, liền đứng dậy: "Chúng ta đi thạch tràng sau Tiêu Dao Phong đi, nơi đó còn tính rộng mở." Địa phương khác đều trồng linh thực, nàng nếu dám giày xéo, lão nhân có thể đem nàng ném ra Tiêu Dao Phong.
Hàn Mục Kỳ cũng đứng dậy: "Được, ly trà này chờ đánh xong trở về vừa lúc giải khát."
Hai người ra động phủ của Hàn Mục Vi, bay vút đi vào thạch tràng, một người chiếm cứ một khối viên thạch.

Thanh phong đi qua tà áo bay phấp phới, tóc mái chướng mắt bị nhẹ nhàng phất khởi, hoảng thấy môi mắt tinh xảo của mỹ nhân, Hàn Mục Kỳ chắp tay nói: "Hàn sư thúc, thỉnh chỉ giáo" Đây là lần đầu nàng gọi Tiểu Thập Tam như vậy.
Hàn Mục Vi nghe vậy không cấm nâng mi cười khẽ: "Xưng hô này có điểm loạn" Nếu là cùng người trong nhà đánh, kia đương nhiên là sẽ không có nương tay, chỉ là không cần Long Chiến Kích thôi, lấy ra hắc thiết côn "Đến đây đi."
"Này giống như không phải pháp khí mà muội vẫn thường dùng" Mắt đào hoa thanh linh hơi hơi co rụt lại, Hàn Mục Kỳ cầm phi kiếm trong tay, tấn công: "Tiểu Thập Tam, lấy ra Long Chiến Kích của muội đi."
"Chờ tỷ thắng côn sắt trong tay muội lại nói" Hàn Mục Vi thấy Hàn Mục Kỳ công tới, cũng không trốn tránh, cổ tay phải vừa chuyển, côn sắt che ở trước mặt, nháy mắt chặn mũi kiếm.


Hàn Mục Kỳ hơi dùng một chút lực, thân kiếm cong lên mượn lực, mũi chân mới vừa chỉa xuống đất coi như không nhất kiếm.
Hàn Mục Vi rùng mình, gót chân vừa giẫm lui về sau, chỉ thấy viên thạch phía trước ở dưới chân bị chém thành hai nửa, trong mắt hiện lên tán thưởng, không nghĩ tới mười mấy năm không gặp, Lục tỷ đối với kiếm lĩnh ngộ đã đến cảnh giới này, thế nhưng tu ra kiếm khí.

Mũi chân đạp phong mà bay, côn kiếm chạm nhau, giữa hai người không có thử, đánh nhau trong nháy mắt phi thường kịch liệt.
Hàn Mục Kỳ một tay bắt côn sắt, nhấc chân đá vào mạch máu của Hàn Mục Vi, Hàn Mục Vi làm sao làm nàng thực hiện được, nghiêng người tay phải dùng sức, liền đem Hàn Mục Kỳ kéo xuống, nhân cơ hội chen chân vào phản quét, Hàn Mục Kỳ lập tức buông ra côn sắt.

Hàn Mục Vi sấn thắng truy kích, bay lên không đánh xuống, Hàn Mục Kỳ dừng lại lui về sau, côn sắt đánh vào không trung.
Hai người giằng co không ngừng, đều là một bước cũng không nhường, đánh đến thập phần quên mình, một đứa nhóc cáo bốn thước không biết khi nào đi tới bên sân, một đôi hạnh mục không nháy mắt mà nhìn chằm chằm hai người đang đánh nhau ở giữa sân, đôi tay thịt mup múp rũ tại bên người nắm chặt lại buông ra: "Lão tổ tông, tỷ của con cùng Lục tỷ đều rất lợi hại."
"Chính xác mà nói, tỷ của con còn chưa lấy ra toàn bộ thực lực" Bất quá đấu lên như vậy mới có ý tứ, Long Chiến Kích không giống pháp khí bình thường, Chung Ly ngồi xếp bằng ở Tụ Hồn Đăng, trong mắt lộ ra vừa lòng: "Hàn Mục Kỳ cũng không tồi, làm một cái nữ kiếm tu xem như đã đúng quy cách, chỉ là thân thể có chút nhược, lực đạo không đủ, hạ bàn không xong."
Giữa sân hai ngón tay của Hàn Mục Vi kẹp lấy mũi kiếm của Hàn Mục Kỳ, chỉ là không đợi nàng kéo lại gần, Hàn Mục Kỳ liền rút ra chuôi kiếm, sau đạp kiếm công vào mệnh môn, côn sắt tương để.

Hai tay của Hàn Mục Kỳ thành trảo, nàng biết để có thể kẹp lấy kiếm của nàng thì Tiểu Thập Tam đã đem linh lực quán chú ở hai ngón tay rồi.

Hàn Mục Vi hiểu ý đồ của Hàn Mục Kỳ, tất nhiên là buông ra kiếm phòng thủ, Hàn Mục Kỳ thấy thế hơi hơi mỉm cười, bay lên không, tay phải nắm chặt, kiếm lại về tới trong tay, mượn không cơ hồ là nháy mắt giết đến trước mặt Hàn Mục Vi.
Lúc này đây Hàn Mục Vi trò cũ trọng thi, bất quá khi nàng kẹp lấy mũi kiếm trong phút chốc, hai ngón tay vừa chuyển, trước khi Hàn Mục Kỳ lắc mình về phía trước thì quay người phi đá.
"Ách.." Hàn Mục Kỳ bị Hàn Mục Vi đá trúng, bay xa hơn một trượng ngã ở trên mặt đất, Hàn Mục Vi còn kẹp kiếm của nàng, thở hổn hển: "Lục tỷ, cảm ơn." Nàng đã thật lâu không thống khoái như vậy, xem ra gần nhất có rảnh phải đến nửa chỉ sơn một chút.
Hàn Mục Kỳ từ trên mặt đất bò lên, thở dài một hơi, xoay người nhìn Hàn Mục Vi: "Lần sau, lần sau ta nhất định có thể bức muội gọi ra Long Chiến Kích." Nàng tuy có luyện thể nhưng rốt cuộc có chút chậm, thân thể rõ ràng không cường hãn như Tiểu Thập Tam, bất quá nàng sẽ tiếp tục kiên trì.
Hàn Mục Vi đưa kiếm cho Hàn Mục Kỳ: "Chỉ cần ta ở trong tông, tùy thời xin đợi."
Buổi tối chờ Tiểu Nhị Bàn kết thúc tác nghiệp ngày hôm nay, Hàn Mục Vi liền mang hắn trở về nhà.

Hôm nay Tiểu Nhị Bàn có vẻ có chút trầm mặc, Hàn Mục Vi cảm giác không đúng, ấn bả vai nho nhỏ của hắn, hỏi: "Làm sao vậy, có phải nhiệm vụ hoàn thành không đúng chỗ nên bị lão tổ tông phê bình?"
"Không phải" Hắn dư vị trận đấu ban ngày hắn nhìn thấy, lại nghĩ đến chính mình vì cái gì không lại sinh sớm hai mươi năm: "Tỷ, có một ngày Tiểu Nhị Bàn cũng sẽ tìm ngươi đánh nhau" Hiện tại hắn chỉ có thể cho xách giày cho tỷ hắn.
Hàn Mục Vi xoa xoa đầu nhỏ của hắn: "Lão tổ tông mang đệ lại đây xem?"
"Ân" Tiểu Nhị Bàn rất thành thật với tỷ mình: "Lão tổ tông nói tỷ tuy rằng không có đẹp bằng Lục tỷ nhưng bản lĩnh vẫn là thắng nàng một bậc." Lời này thật đúng là lời nói thật, bất quá nữ tử ở Thiên Diễn Tông có thể so sánh với Lục tỷ thì trước mắt hắn còn không có nhìn thấy.
"Kỳ thật ta tương đối dối trá" Hàn Mục Vi cười đùa với Tiểu Nhị Bàn: "Đệ có thể quên câu trước, chỉ nhớ kỹ câu sau là được."
Tiểu Nhị Bàn nghe vậy ngửa đầu nhíu mày: "Lão tổ tông nói việc đầu tiên mà tu sĩ phải học là đối mặt với hiện thực, tỷ, tuy rằng hiện thực rất khó đối mặt nhưng ta tin tưởng tỷ chịu được."

Không xinh đẹp bằng Lục tỷ lại không phải chuyện lớn, nếu thật sự không chịu được vậy tìm cái đạo lữ đẹp hơn Lục tỷ để khi dễ là được, tưởng tượng như vậy, hắn cảm giác tựa hồ có thể không cần mang linh thạch đi chợ đen ở Mộ Vân thành.
"Ha ha.."
Ngày tháng Hàn Mục Vi hồi tông có thể nói là phi thường phong phú, không phải tu luyện chính là đánh nhau.

Một tháng này, đánh ba mươi lăm tràng, hoặc là nàng đi nửa chỉ sơn, hoặc là người khác tìm tới cửa, tóm lại một câu là không một ngày ngừng nghỉ.
Ngày mai liền phải xuất phát đi Mộ Vân thành, hôm nay Hàn Mục Vi không chuẩn bị lại đi nửa chỉ sơn, vốn tưởng rằng có thể sống yên ổn một ngày, không nghĩ tới sẽ nghênh đón một vị đối thủ cũ.
Cũng không chơi những cái đó hư đầu tám não, lãnh người trực tiếp đi thạch tràng ở sau núi, nhìn đá vụn rơi rớt tan tác ở trong sân, nàng cũng thực bất đắc dĩ: "Ngươi hồi tông khi nào?" Nàng đã đi nửa chỉ sơn gần ba mươi ngày, nếu hắn ở trong tông thì hai người sớm đã giao thủ.
Mộc Sướng mặc long văn áo gấm màu đen thở phào một hơi: "Sáng nay" Đi tới Cửu Cửu thạch thang, vừa đến Phá Vân Phong liền nghe Mộc Hà nói Hàn Mục Vi đã trở lại "Nghe nói ngươi gần đây tương đối đắc ý, cho nên ta điều tức xong liền tới."
Hàn Mục Vi gọi ra Long Chiến Kích, thủ đoạn vừa chuyển đầu thương chỉ xuống đất: "Một khi đã như vậy, vậy đừng chậm trễ thời gian" Cho tới nay nàng cùng Mộc Sướng cũng chưa có thể phân ra thắng bại, hiện giờ nàng Trúc Cơ trung kỳ, hắn cũng Trúc Cơ trung kỳ, như vậy vừa lú, "Bắt đầu đi."
"Đánh xong ngươi có thể trả lời ta một vấn đề sao?" Mộc Sướng nắm Yến Hồi kiếm: "Đương nhiên ngươi cũng có thể không trả lời" Hắn chỉ là muốn trong lòng có cái đế.
"Vậy phải xem ngươi hỏi vấn đề gì" Nếu là chuyện tu luyện thì nàng chắc chắn biết gì nói hết không nửa lời giấu giếm, nhưng nếu có quan hệ với Hàn Mục Đồng, nàng chỉ có thể xin lỗi.
Mộc Sướng cười tươi sáng, tay vừa lật, hàn quang của kiếm phong khiến người cảm thấy lạnh lẽo, Hàn Mục Vi luôn tích thủy bất lậu như vậy, trên cao huy kiếm "hô hô hô" vài tiếng, kiếm khí màu đỏ liên tiếp hướng về phía Hàn Mục Vi.
So với kiếm khí màu xanh lục của Hàn Mục Kỳ thì kiếm khí màu đỏ của Mộc Sướng càng thêm dữ dằn, đôi tay của Hàn Mục Vi cầm kích nghiêng phách, phá đạo kiếm khí thứ nhất, sau mượn lực bay lên không né qua hai đạo kiếm khí theo sát sau đó, đến gần Mộc Sướng dựng phách.
Kích kiếm chạm vào nhau "phanh" một tiếng, bốn phía nham thạch xung quanh hai người đều bị linh lực đâm nứt ra.


Hàn Mục Vi cắn răng ép xuống, Mộc Sướng thận trọng nhấp, chân phải một dậm liền đẩy nàng ra, mấy năm không gặp, linh lực của nàng trở nên càng tinh thuần.
Ngươi tới ta đi, thẳng đến linh lực của hai người gần như khô kiệt còn chưa phân ra thắng bại.

Tai phải của Hàn Mục Vi vừa động cầm kích đâm thẳng đến Mộc Sướng, Mộc Sướng thấy thế ngược lại ngừng ở tại chỗ, ở thời điểm đầu thương tới gần giữa mày thì tay trái đột nhiên xuất kích, hai ngón tay kẹp lấy đầu thương nhòn nhọn, chân trái tì trên mặt đất, bắt Hàn Mục Vi ngừng lại.
Hai người nhìn chăm chú đối phương, giằng co không ngừng.

Tay phải của Hàn Mục Vi áp một cái, mượn lực lui về sau, đôi tay nắm Long Chiến Kích, chân phải một dậm "A.."
Mộc Sướng bị Hàn Mục Vi quăng đi ra ngoài, Yến Hồi kiếm chỉa xuống đất, hắn vững vàng mà đứng ở trên mặt đất, Hàn Mục Vi nhảy lên trên cao nghiêng phách, Mộc Sướng cũng không sợ, Yến Hồi kiếm đón chào.
Một chén trà nhỏ công phu, Hàn Mục Vi thở phì phò, rũ mắt nhìn về phía mũi kiếm để ở cổ họng nàng "Ngươi có phải nên thu hồi thanh kiếm?" Hắn vẫn khó chơi như vậy, bất quá cũng xác thật đối thủ tốt.
Mộc Sướng thử giật giật chân, thứ lạnh lẽo đặt ở giữa mày đang cảnh cáo hắn đừng lộn xộn: "Trả lời ta một vấn đề, có phải nhất định mắt to phải Nguyên Anh rồi mới có thể kết đạo lữ?" Đoạn thời gian trước hắn ở Đông Châu có nghe nói một sự kiện, có người dùng một nữ tử Luyện Khí kỳ thay đổi một quả Hóa Thần đan, và thể chất của nữ tử có điểm đặc thù.
Hai mắt của Hàn Mục Vi hơi hơi nhíu lại, tay phải nhẹ nhàng động, thương đầu liền chọc thủng giữa mày hắn: "Vấn đề này rất quan trọng sao, hay là ngươi chờ không nổi?" Tu Tiên giới quả nhiên không có người ngốc.
"Cảm ơn" Máu theo cánh mũi chảy tới chóp mũi, Mộc Sướng thu hồi kiếm, lui về phía sau một bước, chắp tay rời đi, hắn rốt cuộc hiểu tại sao thúc tổ lại nói như vậy, không có đủ thực lực, hắn đích xác không bảo hộ nàng được.
Hàn Mục Vi vẫn duy trì tư thế cũ nhìn bóng dáng của Mộc Sướng như thương tùng tuấn rút, một hồi lâu mới thu hồi Long Chiến Kích, xoay người nhìn thạch tràng đã rách nát bất kham, nàng cũng không biết câu nói kia nói đúng hay không? Bất quá mặc kệ như thế nào, nàng hy vọng những nỗ lực của Đồng Đồng đều đáng giá..

Bình Luận (0)
Comment