Khờ Nữ Thổ Hệ

Chương 140


Hàn quang chợt lóe, bạc kiếm phá không mà ra, mặc dù ở vào thế hạ phong nhưng Hàn Lăng Âm như cũ vẫn không chút nào thoái nhượng, rất có ý tưởng phân rõ sống chết.
Hai nam tử áo tím vẫn luôn đều biết cháu gái Hàn Lăng Âm của Trì Dao đạo tôn có thiên phú cực tốt, nhưng vì có cảnh giới tu vi hạn chế nên lần này tiếp tông lệnh cũng chưa có nhiều băn khoăn, bất quá nàng bị thương còn có thể chống lại bọn họ đến hiện tại, đã chứng minh nàng không tầm thường, chỉ tiếc thí sư phản bội tông, lưu không được nàng.
"Hưu..

Hưu.."
Hai đạo kim sắc kiếm khí thẳng đến Hàn Lăng Âm, thế kiếm màu ngân bạch của Hàn Lăng Âm từ trên cao đối diện, hai sắc kiếm khí vàng bạc nháy mắt đụng vào cùng nhau, oanh một tiếng, tuyết bay đầy trời.

Phá một đạo kiếm khí đã là cực hạn, mặt sau một đạo theo sát tới, nàng trốn tránh không kịp, chỉ có thể cầm kiếm nỗ lực chống: "Ách.."
Kim sắc kiếm khí bức cong băng bạc giảo ti kiếm, Hàn Lăng Âm bị đẩy đến cửa động tuyết lĩnh, mũ liền áo choàng mang ở trên đầu cũng bị quét đi, lộ ra một đầu tóc quăn đen nhánh nồng đậm, gió lạnh xẹt qua, mang theo một sợi tóc đen.

Kim sắc kiếm khí ánh lên, tay phải nàng nhẹ nhàng động, băng bạc giảo ti kiếm nguyên đã bị uốn cong lập tức lại khôi phục thành nguyên trạng.

Máu còn theo khóe miệng chảy xuống, Hàn Lăng Âm cầm kiếm đứng ở cửa động tuyết lĩnh vẫn không nhúc nhích, hai nam tử biết nàng đã là nỏ mạnh hết đà, hai người chậm rãi tới gần: "Hàn Lăng Âm, tông chủ tư phát có lệnh, chỉ cần ngươi bó tay chịu trói, liền có thể lưu ngươi một mạng, mang về tông xử trí."
Hồi tông xử trí? Hàn Lăng Âm nhẹ lôi kéo khóe miệng cười lạnh, một đôi mắt tràn đầy châm chọc: "Nguyên lai còn có thể lưu ta một mạng, ta còn tưởng rằng là Hoàng Chí Mịch luyến tiếc thân tu vi này của ta."
Uổng Tử Tiêu Tông còn đứng hàng sáu đại tông chi nhất ở Tiêu Thiến Giới, nội bộ lại thích làm một ít gà gáy cẩu trộm, nhìn một cái những lão tổ trong tông có uy tín danh dự, miệng đầy nhân nghĩa, ai dưới tòa không thu mấy cái nữ đệ tử tư chất thượng giai?

Nguyên nàng cũng có sư tỷ, nhưng ba trăm năm trước người đó thế nhưng thành thiếp thất của lão tổ bên núi, mà Thi Hoa Lý cũng nhiều thêm một người thiếp thất.

Nhiều năm như vậy, nếu không phải tổ mẫu nàng thủ đoạn cường ngạnh, từng bước mưu tính, chỉ sợ nàng cũng sống không đến hôm nay, cho nên ai dám động tổ mẫu, nàng phải giết.
"Hừ.." Một nam tử cường tráng trong đó hừ lạnh một tiếng, cầm kiếm tiến lên: "Tới tình trạng này rồi, hết thảy đã không phải do ngươi."
Chỉ là hắn mới vừa nói xong, liền cảm giác thân mình trầm xuống.

Hàn Lăng Âm đang nhìn chằm chằm hai người, đột nhiên bên trong Thần phủ vang lên một thanh âm "động thủ" cùng lúc đó, tay phải căng thẳng, quét ngang mà qua, băng bạc giảo ti kiếm nháy mắt chém nam tử tới gần thành hai nửa, ngay cả Nguyên Anh trong đan điền cũng chưa tránh được.
Mũi chân một chút bay lên không cầm kiếm hạ phách, kiếm khí màu ngân bạch lập tức liền làm một vị nam tử còn lại cách nàng không đến hai trượng một phân thành hai.
Phanh..
Dùng ra một kích cuối cùng, Hàn Lăng Âm cũng đã kiệt lực, mất cân bằng, từ không trung té rớt trên mặt đất, nàng giãy giụa bò đến cửa động tuyết lĩnh, hai mắt đỏ bừng, run môi nhẹ kêu: "Cha."
Bên trong vực sâu là cực hàn chi địa, dưới cực hàn chi địa vạn trượng lớp băng đóng băng một bộ hàn quan dài hai trượng, rộng một trượng thật lớn, lúc này người trong hàn quan đã tỉnh, một đôi mắt biết cười tràn đầy từ ái: "Tiểu Lăng Âm như thế nào tới, chính là bị khi dễ?"
Hắn không mở miệng còn tốt, một mở miệng Hàn Lăng Âm liền hoàn toàn nhịn không được, nước mắt không tự chủ được mà chảy ra: "Không ai khi dễ được con, tại con nhớ cha." Lăng Âm là tên mà cha nàng lấy cho nàng, chỉ là khi gặp được hắn nàng đã nổi danh, sau tổ mẫu liền làm chủ đem "Lăng Âm" ban cho nàng làm đạo hào, lại lần nữa nghe được hắn gọi tên này, trong lòng rất ấm ám, nàng không phải một người.
Năm đó nàng ở cánh đồng tuyết kết Kim Đan, Kim Đan một thành liền thức tỉnh linh tâm thân thể.

Còn chưa chờ nàng độ xong lôi kiếp thì người của Tuyết gia trấn thủ cánh đồng tuyết liền đến.


Một độ xong lôi kiếp nàng liền bị đưa tới Thiên Tuyết Cung, cung chủ Tuyết Tuân Y của Thiên Tuyết Cung nhìn đến nàng rõ ràng sửng sốt, cũng chính là ở Thiên Tuyết Cung nàng lần đầu tiên gặp được phụ thân.
Nàng ở Thiên Tuyết Cung một ngày thì Tuyết Tuân Y liền động thủ phong ấn linh tâm thân thể của nàng, làm giao dịch thì phụ thân nàng giải khai phong ấn trong cơ thể, thành mắt trận của Phục Ma Trận mà Tuyết gia bảo hộ ngũ hành thất tuyệt.

Tuyết Tuân Y có nói qua, trong một ngàn năm phụ thân nàng đi không được, một ngàn năm sau Tuyết gia sẽ không hỏi đến phụ thân nàng nữa, chỉ cần hắn có thể rời đi.
Nơi này tổ mẫu nàng đã xông qua nhưng lại không thể đến động cuối, mà mỗi năm mươi năm nàng đều sẽ tới thăm một lần, mỗi lần chỉ cần có thể tiến nhiều hơn một trượng, nàng có cảm giác chính mình có khả năng mang theo phụ thân rời đi, đáng tiếc đến nay cũng không thể đi đến động cuối.
Nam tử bên trong cười khẽ, đứa nhỏ này lớn lên giống hắn nhưng tính tình lại cùng A Ly không có sai biệt, đầu óc còn có điểm không hảo sử: "Lấy tu vi hiện tại của con thì không đến được cực hàn chi địa, con cũng không cần lại bướng bỉnh đi xuống."
Hàn Lăng Âm biết, đôi tay khẩn bắt lấy tuyết: "Con sẽ càng nỗ lực" Nàng nhất định phải mang theo cha rời đi địa phương này.
"Con đi Thương Uyên tìm mẹ con đi" Nam tử buông xuống đầu, nhìn lưu ảnh thạch nắm trong tay: "Nàng tỉnh, liền ở Thương Uyên."
"Nương không chết?" Hàn Lăng Âm cũng nín khóc, đôi tay một chống cả người liền ngồi lên: "Cha nói nương không chết, hiện tại đang ở Thương Uyên Giới?"
Tổ mẫu cùng nàng nói qua nương, nói nàng mặt khác giống nhau nhưng ánh mắt lại rất tốt, liếc mắt một cái liền chọn được hôn phu thành thực cho chính mình, tuy rằng tuổi còn nhỏ, tu vi không cao nhưng tư chất không tồi, quan trọng nhất chính là đầu óc linh quang, còn một lòng một dạ mà đối đãi nàng rất tốt.
Nữ tử ngốc đó cả đời phỏng chừng chỉ thông minh hai lần, một hồi là ăn vạ hắn, dư lại lần đó là phút cuối cùng, nam tử nhẹ vê hình ảnh nữ tử trong lưu ảnh thạch chỉ biết trang quạnh quẽ, cườilắc khẽ đầu.
"Con đi Thương Uyên Giới tìm nàng, nàng hẳn là sẽ đi Chung Hiểu bí cảnh tìm Hồn Dần Thạch, con cứ tìm lứa đệ tử gần nhất vào bí cảnh mà tra, sẽ tìm được nàng, nếu có phiền toái liền cầm khối thân phận ngọc bài lúc trước cha cho con đi Thiên Diễn Tông, bọn họ sẽ trợ còn."
"Vậy cha thì sao?" Hàn Lăng Âm gãi gãi đầu: "Cha phải làm sao bây giờ?" Sớm biết vậy thì lúc trước ở Thất Huyền bí cảnh sau khi cùng Cơ Tĩnh Nguyên lão nhân kia thì phải làm hắn lấy thân báo đáp, tuy rằng tuổi tác tác của hắn cùng cha không sai biệt lắm nhưng ít ra hắn so nàng lợi hại hơn một chút.

Nam tử dùng thần thức đảo qua con gái ngốc của hắn, thấy nàng đầy mặt hối hận chỉ cảm thấy đầu có chút đau, rõ ràng nhìn bề ngoài rất thông minh như thế nào đầu óc liền thừa Chung gia: "Con không cần phải xen vào cha, tìm được mẹ con liền về Thiên Diễn Tông thay cha coi chừng nàng, đừng làm cho nàng suốt ngày quát tháo so dũng khí, chờ thần hồn tu vi của cha đột phá Đại Thừa cảnh, vào Độ Kiếp kỳ, liền sẽ trở về tìm mọi người."
Tay Hàn Lăng Âm đang vò đầu bỗng dừng lại: "Cha, ngài hiện tại là tu vi gì?" Làm mắt trận còn có thể tu luyện, kia lúc trước nên đổi nàng đi, dù sao nàng cũng không có nhiều tâm nhãn như cha.
"So con cao hơn một chút" Nam tử giương mắt nhìn về phía Hồn Dần Thạch trong băng quan đã sắp bị tiêu hao hết, tâm tình tốt rất nhiều: "Hướng tây trăm dặm có một tòa sườn núi, dưới sườn núi có một động phủ, nơi đó thực bí ẩn, cách Thiên Tuyết Cung không xa, người đuổi giết con sẽ không dám vọng động."
"Con đã biết" Hàn Lăng Âm tuy còn muốn lại cùng cha trò chuyện nhưng cũng hiểu được hiện tại tình huống không cho phép, nàng lảo đảo đứng dậy: "Cha, con đi trước dưỡng thương, chờ thương hảo liền đi Thương Uyên Giới."
"Được, con cẩn thận một chút, nơi này không cần tới."
"Dạ"
Nam tử dùng thần thức nhìn nữ tử chống kiếm rời đi, lãnh mang trong mắt chớp động, phía trước Tiểu Lăng Âm cầm khối ngọc cốt hẳn là chính là nhạc mẫu của hắn, Tử Tiêu Tông rốt cuộc nhịn không được sao, cho nên Tiểu Đại nhà hắn mới bị đuổi giết đến tận đây?
"Ngươi động khí?" Một cái nữ tử tóc bạc người mặc lưu tiên váy tay áo rộng màu trắng xuất hiện ở dưới Phục Ma Trận, hơi ngưỡng đầu nhìn về phía băng quan bị băng bao phủ: "Muốn biết chuyện ở bên ngoài sao?"
Nữ tử vừa dứt lời, lớp băng chợt lóe, một nam tử thân xuyên một bộ áo gấm tường vân màu tím nhạt dừng ở đại trận: "Biết cũng vậy, không biết cũng thế, có khác nhau sao?" Hắn hiện tại ra không được là sự thật.
Nữ tử tóc bạc nhìn về phía nam tử cách nàng một trượng, tâm đã mất gợn sóng, sắp một nghìn ba trăm năm, nàng rốt cuộc kham phá được chữ "tình": "Hai năm trước Trì Dao đạo tôn của Tiêu Tông ngã xuống trong hải điền bí cảnh, Thi Hoa Lý mang về tới một đoạn ngọc cốt của nàng, cũng chính là khối mà Hàn Lăng Âm cầm ở trong tay."
Nam tử rũ mắt cười khẽ: "Phải không?" Người của Chung gia cơ bản đều là còn chưa tu luyện liền bắt đầu luyện thể, vừa vào Hóa Thần liền sẽ ngưng kết ngọc cốt, ngọc cốt là thứ khó bị hủ hóa nhất, cũng là nơi tốt nhất để tàng thần, bí pháp lấy máu trọng sinh là do lão tổ tông Chung Hiểu của Chung gia từ thần ma chiến trường mang ra tới, những bí pháp khác không thể so.
"Ngươi giống như không phải thực thương tâm?" Nữ tử hơi hơi nâng mi, thực mau liền hiểu rõ: "Cũng là, thần hồn còn thì không coi là ngã xuống" Thê tử hắn hẳn là tương đương xuất sắc đi, bằng không như thế nào làm hắn chung tình như thế "Trì Dao thân vẫn không đến nửa năm, Hoàng Sùng Mẫn hối hôn, con gái ngươi chính là ngườ ăn không được mệt."
"Nàng quá lỗ mãng" Nếu hắn nhớ rõ không tồi thì đương nhiệm tông chủ của Tử Tiêu Tông cùng Hoàng Sùng Mẫn xuất từ đồng tông: "Cùng nương nàng giống nhau như đúc."
Tóc bạc nữ tử nhìn chăm chú nam tử: "Hàn Hiển, thần hồn tu vi của ngươi đã đạt Đại Thừa cảnh đỉnh, ít ngày nữa liền đột phá nhập độ kiếp, nhưng tu vi của ngươi mới vừa Hợp Thể hậu kỳ" Nàng nghe nói qua một loại độ hồn chi thuật, là nàng tưởng như vậy sao: "Ngươi..

Ngươi dụng tâm mà tu luyện thần hồn như vậy là vì thê tử ngươi sao?"
Hàn Hiển cười nhẹ, không phủ nhận: "Chỉ dựa vào nàng thôi liền tính là dùng Hồn Dần Thạch, muốn trọng tố thân thể cũng cần gần ngàn năm, ta ở chỗ này nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không có ma yêu để giết thì phải cho chính mình tìm chút chuyện để làm, sinh hoạt như vậy mới không đến nỗi không thú vị."

Nữ tử minh bạch, nàng hiện tại thực may mắn chính mình chưa lâm vào quá sâu: "Một năm trước Hàn Lăng Âm thí sư phản bội tông" Nữ tử thấy Hàn Hiển nhíu mày cũng liền không hề vòng vo "Bất quá ngươi cũng không cần quá lo lắng, Cơ Tĩnh Nguyên mang theo một cô nương cùng Hàn Lăng Âm lớn lên có chín phần giống về Tiêu Thiến Giới, cô nương đó tên Cơ Hàn Hinh, nghe nói là con gái của Cơ Tĩnh Nguyên cùng Hàn Lăng Âm."
Hàn Hiển nghe vậy mặt kéo đến thật dài: "Cơ gia ở Trọng Nguyên thành sao?"
"Đúng vậy" Nữ tử thấy Hàn Hiển sắc mặt không tốt, không khỏi cười, nguyên lai hắn cũng sẽ có biểu hiện như vậy: "Yên tâm đi, bởi vì Cơ Tĩnh Nguyên làm vậy mà đã có mấy sóng người nửa đường rời khỏi cánh đồng tuyết, lỗ tai ta đều thanh tĩnh không ít."
"Mắt trận mới của ngươi chuẩn bị xong chưa?" Hàn Hiển không nghĩ lại tiếp tục nói về con gái ngốc của hắn, bối tay mà đứng, nhìn về phía hàn quan bị đóng băng: "Không ra trăm năm, ta liền rời đi."
Lúc trước hắn ở Vạn Thú rừng rậm đại chiến Lục Nhĩ hầu vương bị Vô Úy của Vô Cực Tông "lỡ tay" đả thương, lập tức liền biết đối phương muốn hắn chết liền mang thương bỏ chạy, chính là Vô Úy từng bước ép sát, vạn bất đắc dĩ hắn chỉ có thể tua nhỏ thần hồn, dùng phân thân sớm đã luyện chế tốt chết độn.
Đáng tiếc hắn vận khí không tốt, thế nhưng trốn chạy tới ổ của Hồ Vương, vừa tua nhỏ thần hồn đã mất lực tái chiến, khi đó trên người cũng chỉ có hai viên Oanh Thiên Lôi còn dùng được, chỉ là không nghĩ tới hai viên Oanh Thiên Lôi chẳng những giết Hồ Vương còn xé rách hư không, hắn cũng vô ý bị hư không nuốt hết, khi tỉnh lại liền ở Thiên Tuyết Cung của Tiêu Thiến Giới.
Còn chưa chờ thương dưỡng hảo hắn liền nhìn đến hắn Tiểu Lăng Âm, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới Tiểu Lăng Âm sẽ thừa hưởng linh tâm thân thể của hắn.

Linh tâm thân thể không giống với linh thể khác, nó thức tỉnh thật sự chậm, phần lớn đều là ở sau khi kết Kim Đan, một khi thức tỉnh thân thể liền có thể so với căn nguyên, sẽ tự động hút linh vận chuyển công pháp.
Này vốn là chuyện tốt nhưng linh tâm thân thể có trí mệnh tệ đoan, chính là gặp gỡ linh căn thuộc tính là thủy hoặc băng thì sẽ là lô đỉnh tốt nhất.

Linh tâm thân thể của hắn ở Tàng Minh Giới thức tỉnh, A Ly đem hắn mang về Chung gia sthì, lão tổ đã độ kiếp của Chung gia liền ra tay phong ấn.
Nhưng tình huống của Tiểu Lăng Âm thì khác, hắn không tin được người của Tử Tiêu Tông cho nên liền cùng cung chủ của Thiên Tuyết Cung làm một bút giao dịch, nàng ra tay phong ấn linh thể của Tiểu Lăng Âm, mà hắn cởi bỏ phong ấn linh thể của mình, lợi dụng thân thể có thể so với ngũ hành căn nguyên thay thế mắt trận của Phục Ma Trận, ma yêu trấn áp dưới nền đất một ngàn năm.
"Đã chuẩn bị tốt" Cung chủ Tuyết Tuân Y của Thiên Tuyết Cung nắm chặt tay phải, một viên Châu Tử to bằng nắm tay liền xuất hiện ở trong tay nàng: "Lúc trước hứa hẹn vẫn là bất biến, một ngàn năm sau ngươi muốn chạy tùy thời có thể rời đi." Giao dịch giữa bọn họ đã hoàn thành, Thiên Tuyết Cung tất nhiên là không thể lại cường lưu người, gần một ngàn ba trăm năm, cũng đủ rồi.
Hàn Hiển gật đầu: "Vậy là tốt rồi" Nói xong hắn liền trở về băng quan, Nguyên Anh canh giữ ở băng quan vừa thấy hắn trở về liền lập tức thoán trở về này đan điền.
Tuyết Tuân Y thu hồi Châu Tử, thân ảnh dần dần giấu đi: "Hàn Lăng Âm chỉ cần ở cánh đồng tuyết, ta liền có thể bảo nàng không có việc gì." Này cho là thù lao của ba trăm năm này đi..

Bình Luận (0)
Comment