Khờ Nữ Thổ Hệ

Chương 32


Lúc này ngoài trận trừ bỏ có ba vị hóa thân đạo quân, chín vị Nguyên Anh chân quân của Thiên Diễn Tông còn thủ, cũng chỉ thừa hai vị đạo quân Vô Úy, Vô Vọng của Vô Cực Tông, và bốn vị Nguyên Anh chân quân của tông nội, đến nỗi người khác sau khi nhìn thấy Thiên Diễn Tông lục tục tới những Nguyên Anh chân quân khác cũng đều thức thời mà vỗ vỗ mông chạy lấy người.
Sau khi Thiện Đức chân quân triệt ngăn cách trận, vừa thấy người của Vô Cực Tông đến, liền hai lời chưa nói xách theo Hàn Mục Vi sau cổ thuấn di rời đi, chỉ là hắn vừa động, Vô Úy đạo quân cũng đi theo chợt lóe.
Bất quá Thiên Mục đạo quân cũng không phải ăn chay, gọi ra bản mạng pháp bảo Tử Đằng Tiên ngửa ra sau bay lên vừa kéo, lập tức liền ngăn trở Vô Úy đạo quân đường đi, vuốt râu mỉm cười nói: "Bổn quân còn chưa có chết đâu, liền không nhọc Vô Úy đạo hữu thế bổn quân giáo huấn ngoan đồ" - Vô Cực Tông tuy được xưng đạo, ma chia đều, nhưng bên trong tông môn ma tu sớm áp đảo đạo tu, mà Thiên Diễn Tông thuộc thuần khiết đạo tông môn, không trách gần ngàn năm nay Vô Cực Tông nơi chốn đều tưởng áp bọn họ một đầu.
"Cứ nghe Thiện Đức của Thiên Diễn Tông cực kỳ hiếu chiến, bổn quân cũng chỉ là muốn trông thấy hắn thôi" - Vô Úy đạo quân cũng biết hôm nay Thiên Diễn Tông người đông thế mạnh, hắn chiếm không đến cái gì tiện nghi, nhưng tổng cảm thấy không cam lòng, liền vừa nhìn lôi kiếp cũng biết, đồ vật của Chu Thiện Đức lần này được ít nhất cũng là cái thông thiên linh bảo: "Thiên Mục đạo hữu hà tất khó dễ như thế?"
"Trông thấy? Ha ha.." - Thiên Mục đạo quân không giấu sự sắc bén: "Ngoan đồ dung mạo không sâu sắc, vẫn là không cần đi" - Nói xong hắn ý cười chợt tắt, chuyện vừa chuyển: "Vô Úy, bổn quân khuyên ngươi mang theo ngươi người vẫn là sớm rời đi thôi, bằng không chúng ta liền đổi địa phương, đi Thái Ất sơn như thế nào?" - Thái Ất sơn là lôi đài mà Thương Uyên Giới công nhận, chỉ cần là ở Thái Ất trên núi bãi sinh tử lôi, vậy đại biểu cho sinh tử không truy xét.
"Ha ha ha.." - Vô Úy đạo quân nghe vậy ngửa đầu cười to, chỉ là không biết vì cái gì đột nhiên sắc mặt một bạch, phẫn nộ cắn răng: "Chúng ta đi".
Tình huống của Hàn Mục Vi bên này cũng không tốt, Thiện Đức chân quân xách theo nàng mới thuấn di bất quá trăm dặm, mặt sau liền đuổi theo một khối con rối Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh, lập tức nàng liền cảm giác được lão nhân thuấn di tốc độ chậm lại, không nghĩ nhiều móc ra hộp ngọc đựng kiếm khí cầu: "Sư phụ, ngài cho ta cái mặt mới, ta chuẩn bị ném kiếm khí cầu mà Thiên Nhất lão tổ cho ta".
"Được, cứ việc ném đi" - Thiện Đức chân quân lúc này trong lòng tức giận không thôi, nếu không phải gần nhất trên người có thương tích, hắn cũng không cần làm lão ba ba, nuốt xuống trong miệng huyết, lúc Hàn Mục Vi ném ra viên kiếm khí cầu đầu tiên, lập tức hai người liền chợt lóe không thấy, tiếp theo liền xuất hiện ở bên ngoài trăm trượng, như vậy vòng đi vòng lại mà tới trăm hồi, con rối ở mặt sau rốt cuộc bị tước đến tan tác rơi rớt.
Thiện Đức chân quân thấy thế sợ lại có ngoài ý muốn, lập tức liền phun ra một ngụm tinh huyết, kết ấn thiêu đốt, dùng bí pháp mang theo Hàn Mục Vi hóa thành ánh sáng lôi màu tím bỏ chạy.


Muốn nói Chu Thiện Đức hắn đắc ý nhất đại khái đó là phần tư chất tốt này, lôi linh căn tu sĩ chỉ bằng việc bỏ chạy liền không người có thể đuổi kịp, bằng không vừa mới cho dù có sư phụ hắn ở, hắn cũng không có khả năng mang theo tiểu đồ đệ dễ dàng mà tránh được lão tặc tử Điêu Phượng Đao Vô Úy kia như vậy.
Trở lại tông môn, Thiện Đức chân quân lảo đảo mà đứng ở chân núi nội môn, bỏ xuống Hàn Mục Vi liền chuẩn bị hồi Tiêu Dao Phong bế quan: "Con đi Tam Ngôn Phong Diễn Hành Điện đi một chuyến, có sư tổ sư thúc của con ở, không cần sợ".
"Đã biết, sư phụ" - Hàn Mục Vi hiểu hôm nay việc này nháo lớn như vậy, nàng nhiều ít cũng muốn cấp tông môn chút gì đo, bằng không thật đúng là có chút không được: "Ngài yên tâm đi" - Lời nói còn chưa nói xong, Thiện Đức chân quân đã không thấy tăm hơi.

Hàn Mục Vi thấy vậy thở dài một hơi, đối với vết thương của sư phụ nàng bất lực, bất quá Tiểu Thiên Bồ nói không có trở ngại, nàng cũng liền an tâm rồi.
Gục xuống đầu hướng tới Tam Ngôn Phong đi đến, bất quá nghĩ đến trong miệng có Thiên Diện Châu, Hàn Mục Vi tâm tình lại tốt một chút, ít nhất không cần mang một trương mặt đen thui gặp người: "Bồ Bồ, có phải vì có ngươi ở, tu sĩ có cảnh giới cao hơn ta đối với ta ra oai liền không có tác dụng gì đúng không?" - Điểm này nàng sớm đã có hoài nghi, rốt cuộc lúc nãy con rối Nguyên Anh kia đối với sư phụ nàng đều có ảnh hưởng, nhưng với nàng lại hoàn toàn không có tác dụng gì.
"Uy áp chủ yếu là hướng tới thần hồn ra oai, Thần phủ của ngươi có Bồ Thần Quả trấn, những cái đó đối với ngươi tự nhiên là không có áp bách rồi."
Bên trong Diễn Hành Điện ở núi Tam Ngôn Phong lúc này đã ngồi đầy người, chủ vị thượng tất nhiên là tam đại Hóa Thần đạo quân, hai sườn bên tắc có Nguyên Anh chân quân trước mắt ở tông nội vẫn chưa bế quan ngồi.

Hàn Mục Vi hít sâu một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực thu bụng, bước vào bên trong đại điện, chỉ là nàng không biết chính là ở thời khắc tiến Diễn Hành Điện, nàng liền hiện nguyên trạng: "Đệ tử Hàn Mục Vi bái kiến ba vị lão tổ, bái kiến các vị sư bá sư thúc" - Nơi này toàn lão tổ tông sống ở Thương Uyên Giới một phần năm, trái tim nhỏ của nàng đều có điểm chịu không nổi.

"Đứng lên đi" - Thiên Trúc lão nhân gặp qua tiểu nhi này một lần, không hổ là hậu bối dòng chính của Hàn Hiển, cặp mắt kia linh khí cùng tổ tiên nàng giống nhau như đúc: "Ngươi không phải sợ, đây là ở Thiên Diễn Tông" - Hắc oa oa có thần thực Thiên Bồ ở, nhìn dáng vẻ cũng không bị lôi kiếp làm bị thương.
"Đa tạ lão tổ, đệ tử không sợ" - Khả năng bởi vì Hàn gia là phụ thuộc vào Thiên Diễn Tông, nàng từ nhỏ đã được nghe thấy nên sớm đã quá quen thuộc với việc này: "Đệ tử có chuyện quan trọng muốn bẩm" - Dọc theo đường đi nàng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy hay là nên đem chuyện ở Tích Phúc Chi Địa đăng báo tông môn.

Hơn nữa Tiểu Thiên Bồ cũng đã cho nàng lời chắc chắn, người tạo ra Tích Phúc Chi Địa là một vị ma tu, tu vi thuộc Hóa Thần cảnh, mà Thiên Diễn Tông trên dưới đều không có tu ma.

Huống hồ giới linh của không gian giới điểm cũng đã bị thả ra, người nọ lần này hẳn không thể rời đi không gian giới điểm kia nhanh được.

Tóm lại, nói cách khác là lão tặc kia không phải xuất thân từ Thiên Diễn Tông.
"Con nói đi" - Thiên Trúc lão nhân cười cười, có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, hắn thực thích tiểu nữ oa này: "Bổn quân là sư phụ của Hàn Hiển, tổ tiên của con, con có thể yên tâm" - Hắn đây cũng phải làm rõ trước, từ lúc Hàn Hiển ngã xuống ở Vạn Thú rừng rậm, trừ bỏ khuê nữ nhà nữ, hắn cũng không thu đồ đệ nữa.
"Dạ" - Kế tiếp Hàn Mục Vi liền đem tao ngộ lần này của nàng kỹ càng tỉ mỉ mà nói một lần, lúc nói đến bãi tha ma, thì càng miêu tả tỉ mỉ hơn, cuối cùng sắc mặt nàng có chút kỳ quái mà nhìn về phía Thiên Nhất đạo quân: "Con còn bắt được một cây củ cải trắng, chỉ là con không ăn được".

Thiên Nhất đạo quân nghe vậy hai hàng lông mày một chọn, tâm nhắc tới: "Củ cải trắng, có chạy được không?" – Đồ vật trong tay đứa bé này nếu đúng là đồ vật kia, vậy Mộc gia bọn họ thiếu nhân quả cho nàng thì thật là khó trả.
Những người ngồi trong điện đều biết Mộc Nghiêu có bao nhiêu quan trọng đối với Thiên Diễn Tông, rốt cuộc dựa theo thiên tư cùng tâm tính của hắn, chỉ cần hắn không chết, không tới ngàn năm thì Thiên Diễn Tông tất sẽ có thêm một vị lão tổ trấn phái, nói không chừng cũng có có hi vọng phi thăng Linh giới.

Đại gia ánh mắt đều không hẹn mà cùng mà nhìn về phía đứa nhóc đen thui trong điện này, đứa nhỏ này cùng Mộc gia thật đúng là cơ duyên sâu đậm!
"Có chứ ạ" – Hai mắt của Hàn Mục Vi lập tức liền lộ tặc quang: "Chạy trốn còn rất nhanh" - Dù cho tu vi nàng đuổi kịp, có thể ăn được Linh Tiên Tham, nàng tính tính một chút thì cũng cảm thấy không có lời.

Vì kế lâu dài, vẫn là đem Linh Tiên Tham này lấy ra tới, Hàn Mục Vi ở trong lòng đánh bàn tính nhỏ.

Sinh Cơ Ngọc Tuyết Quan chỉ có thể bảo vị kia trăm năm sinh cơ, hiện tại cũng chỉ còn thừa bảy mươi năm hơn, nàng liền rộng lượng một chút mà tính tám mươi năm đi.

Nói cách khác chỉ cần nàng cứu vị kia, kia vị kia mỗi lần sống lâu tám mươi năm liền thiếu nàng một cái mệnh, này thì mua bán có lời.
"Ha ha ha.." - Thiên Nhất cười to không ngừng, hắn cũng không nghi ngờ, Hàn gia tiểu oa nhi có thể bị nhầm, nhưng thần thực Thiên Bồ sẽ không nhìn nhầm Linh Tiên Tham.


Nghĩ đến lời nói hôm nay của lão tặc Vô Úy, hắn càng là sảng khoái sung sướng, một hồi lâu mới nghỉ cười, đây là lần đầu sau khi Mộc Nghiêu bị trọng thương hắn mới cười đến sảng khoái như vậy: "Oa oa, Mộc Nghiêu nhà ta lớn lên thực tốt, thiên phú ngộ tính đều không tồi, người cũng thành thật, con xem con còn thiếu phu quân sao?" - Đến nỗi chuyện ở Tích Phúc Chi Địa, bọn họ đều là ngàn năm lão quái, trong lòng nhiều ít đều có suy tính, nhân quả nghĩ muốn tránh thì có thể tránh được sao, Thiên Đạo lại có thể dễ dàng lừa gạt như vậy sao?
"Khụ khụ" - Khi Thiên Nhất đạo quân nói Mộc Nghiêu người thành thật, chưởng môn Vị Hành - một Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ đều bị nước miếng của mình làm cho bị sặc, lời này mà Thiên Nhất sư bá lời có thể nói ra sao, tại sao hắn có thể xuất khẩu được như vậy: "Linh Tiên Tham, ta cũng chỉ có thể nhìn thấy nó ở trong sách cổ của tông môn mà thôi, còn không có gặp qua ở ngoài, sư điệt nhưng nguyện đem nó lấy ra cấp bổn quân đánh giá được không?" – Hy vọng ngàn vạn lần đừng nhầm lẫn, làm đại gia mừng hụt một hồi, rốt cuộc sư điệt nhà hắn còn không đến mười hai tuổi, đồng ngôn vô kỵ, muốn trách chỉ có thể trách bọn họ chính mình quá nóng lòng.
"Có thể có thể, chuyện đương nhiên mà" - Hàn Mục Vi nguyên bản còn đang rối rắm, dựa theo những ký ức ở trong đầu mình, đời trước nàng sống đến hai mươi tám năm đều vẫn là độc thân một người, cả ngày không phải ở trong nhà thì đang ở viện phúc lợi, hoặc chính là công tác, vội này vội kia căn bản không có thời gian yêu đương, khi đó nàng rất hâm mộ người cổ đại "lệnh của cha mẹ lời người mai mối", hận quốc gia không thể phân phối một người lão công, đáng tiếc lại khởi xướng tự do yêu đương.
Nàng lấy ra hộp ngọc đựng Linh Tiên Tham đưa cho sư thúc của nàng: "Trên người nó có cột lấy một dây tơ hồng, ngài túm lại thì nó liền chạy không thoát" – Sau lại quay đầu liền hỏi Thiên Nhất đạo quân: "Lão tổ, Mộc Nghiêu sư huynh lớn lên thật sự rất đẹp sao?" - Nàng có chút nhan khống.

Lời này hỏi ra tới, trong điện có vài vị đều nhịn không được cười lên tiếng.
"Ha ha, đẹp" – Lời của Thiên Nhất đạo quân là lời nói thật, Mộc Nghiêu là ở dưới mí mắt của hắn mà lớn lên, tính nết như thế nào hắn rõ ràng nhất, bất quá nữ oa nhà Hàn gia nhìn dường như cộc lốc, nhưng tâm tính lại thật tốt, bằng không ở tràng diệt thần lôi kiếp hôm nay, nàng cũng đi không ra: "Con có thể hỏi sư tổ của con với Thiên Trúc lão tổ".
Làm sao bây giờ? Nàng có điểm động tâm, duỗi tay lau lau cái mũi, rũ mắt đang muốn lại làm ra vẻ mà suy nghĩ, liền nhìn thấy ngón tay đen thui của mình vì vừa mới quét cái mũi, cả người rùng mình: "Bồ Bồ, bộ dáng hiện tại của ta là bộ dáng gì?" - Lời này cũng là làm cho nàng hết hy vọng, Mộc Nghiêu kia sợ không phải là tôn tử của Thiên Nhất lão tổ đi? Lấy gương mặt hiện tại của nàng lúc này mà nói, nàng thật đúng là muốn cảm tạ Thiên Nhất lão tổ bỏ được.
Tiểu Thiên Bồ vẫn luôn không có ra tiếng ngăn cản, chỉ là bởi vì nó cảm thấy lấy một con củ cải đổi một cái Mộc Nghiêu được như vậy một người đạo lữ là Vi Vi Nhi kiếm lời quá trớn: "Ngươi không muốn đổi sao?"
"Ta sợ đổi rồi, khi Mộc Nghiêu tỉnh lại chuyện thứ nhất chính là sát thê chứng đạo" - Hàn Mục Vi trừu trừu cái mũi, tâm tình đau đớn, ngửa đầu bắt đầu đánh giá Diễn Hành Điện thông qua sư thúc của nàng: "Sư thúc, Diễn Hành Điện này của ngài có phải sẽ phòng ngụy lột da hay không?" - Bằng không Thiên Diện Châu còn ở miệng nàng, như thế nào nàng liền biến thành bộ dáng nguyên bản rồi?.

Bình Luận (0)
Comment