Khờ Nữ Thổ Hệ

Chương 47


Trong lòng hạ quyết tâm, Hàn Mục Vi ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Mục Tiêu mở miệng nói: "Ngươi biết đại chuyện của sư huynh cùng Thi Ma Môn không?" - Hắn thực thông minh, có một số việc nói sơ liền thông, Hàn Mục Vi tin tưởng nàng hiểu thì Tiêu Tiêu cũng sẽ hiểu.

"Đương nhiên biết" - Việc này ở Tu Tiên giới không xem như là bí mật, huống chi Hàn gia bọn họ còn phụ thuộc vào Thiên Diễn Tông, chỉ là đại sư huynh đã khỏi hẳn, Béo Béo tại sao lại đột nhiên đề cập đến việc này, Hàn Mục Tiêu nhíu mày ngưng thần nhìn nàng: "Chẳng lẽ có nội tình gì ư?"
"Thế nhân chỉ biết năm đó đại sư huynh xảy ra chuyện, Thiên Nhất lão tổ một người một kiếm thiếu chút nữa san bằng Thi Ma Môn ở Đông Châu" - Hàn Mục Vi hít sâu một hơi: "Chính là không biết ở tràng quyết đấu kia Thiên Nhất lão tổ cũng chưa có thể toàn thân mà lui" - Nói xong ngón tay nàng chỉ đầu óc của mình: "Hắn bị thương, bị thương vẫn là thần hồn".

Sở dĩ nàng có hoài nghi bởi vì thời gian Tiêu Tiêu tiếp thu truyền thừa quá mức trùng hợp: "Bất quá Mộc gia tìm được Bồ Thần Quả nên ba năm trước thần hồn của Thiên Nhất lão tổ cũng được khoẻ hơn không sai biệt lắm" – Xin hãy tha thứ cho nàng vì đã cố ý giấu giếm, rốt cuộc chuyện của Tiểu Thiên Bồ hiện tại còn không thể nơi nơi nói bậy.

"Cho nên?" - Hàn Mục Tiêu truy vấn: "Béo Béo, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?" - Trong lòng hắn có chút ẩn ẩn bất an, trực giác việc này đã vượt qua phạm trù hắn có thể tưởng tượng.

"Ba năm trước đây, ta ở rừng Mạc Nhật đưa tới một hồi lôi kiếp diệt thần" - Hàn Mục Vi gọi ra một cây côn màu đồng đang được uẩn dưỡng ở đan điền: "Vô Úy đạo quân, Vô Vọng đạo quân của Vô Cực Tông đều ở, mà Thiên Nhất lão tổ lúc ấy cũng ở đó" - Một kế không thành lại tái sinh một kế, vẫn là kịch bản cũ.

"Tràng lôi kiếp ở rừng Mạc Nhật ba năm trước đây là ngươi đưa tới?" - Không phải là Thiện Đức chân quân ư, Hàn Mục Tiêu trợn tròn hai mắt, sau một lát liền minh bạch, Thi Ma Môn lưng dựa Vô Cực Tông, toàn bộ Tu Tiên giới đều biết.

Hắn hơi híp một đôi mắt đào hoa, đôi tay hơi hơi rung động sau nắm chặt: "Ý của ngươi là năm đó Thi Ma Môn không chỉ muốn trừ bỏ đại sư huynh mà bọn họ chân chính còn muốn mệnh của Thiên Nhất lão tổ?" - Nói xong hắn liền lập tức lắc đầu: "Thay vì nói Thi Ma Môn còn không bằng nói Vô Cực Tông, vậy chuyện lần này thì sao?" – Phương pháp không khác nhau lắm thật đúng là làm người không thể không hoài nghi?
"Thiên Trúc lão tổ muốn đột phá Luyện Hư" - Hàn Mục Vi nhất châm kiến huyết: "Nghe nói khi tổ tiên xảy ra chuyện Thiên Trúc lão tổ thiếu chút nữa nhập ma" - Một cái là lấy cháu ruột, một cái là lấy đệ tử đắc ý nhất, mồi đều giống nhau, nàng lại hết sức châm chọc nói: "Trung tâm của Vạn Thú rừng rậm chính là một nơi tuyệt hảo để chôn cốt, thật sự làm được thần không biết quỷ không hay".


"Mà việc này lại vì ta mà dựng lên" - Hàn Mục Tiêu không cảm thấy việc truyền thừa này có thể giấu bao lâu, một khi hắn sửa tu công pháp của tổ tiên thì phỏng chừng không tới một năm sư phụ hắn sẽ phát hiện: "Thiên Trúc lão tổ xảy ra chuyện, Thiên Diễn Tông bị thương, Hàn gia cũng sẽ không tốt quá, mà ta cũng sẽ gặp tâm ma gặm c ắn, nếu thật là như vậy thì đúng là trò hay".

Một mũi tên bắn nhiều con chim, tính toán to lớn, Hàn Mục Vi không cấm cười nhạo: "Ngươi theo ta đi gặp sư phụ của ta đi, nếu chúng ta có thể nghĩ vậy thì các lão tổ sẽ nghĩ càng sâu xa hơn so với chúng ta, việc này không thể giấu" - Vạn nhất tổ tiên nhà mình còn chưa có chết đâu?
"Được" - Hàn Mục Tiêu cúi đầu cười khẽ, mang theo nồng đậm tự giễu: "Béo Béo, ta hiện tại là con cờ đâu".

"Một lúc vô ý, thua hết cả bàn cờ" - Hàn Mục Vi lôi kéo tay hắn tựa như khi còn bé đi ra động phủ: "Hiện tại trò chơi nói không chừng vừa mới bắt đầu, đến nỗi hươu chết về tay ai còn không biết đâu".

Quả nhiên như Hàn Mục Vi sở liệu, Thiện Đức chân quân vừa nghe việc này thì sắc mặt chợt biến, lập tức liền xách theo bọn họ thuấn di đi đến bí địa sau núi, tới động phủ của Thiên Mục lão tổ.

Không tới nửa canh giờ, Thiên Trúc lão nhân, Thiên Nhất đạo quân liền tới.

Hai người Hàn Mục Vi còn chưa kịp hành lễ thì Thiên Trúc lão nhân liền chờ không kịp hỏi: "Con nói con được truyền thừa của Hàn Tiêu?" – Chuyện này tuyệt đối không có khả năng, năm đó Hàn Tiêu xảy ra chuyện, hắn xong việc không ngừng một lần đi qua từ đường của Hàn gia: "Con lại đây để bổn quân nhìn một cái".

Hàn Mục Tiêu hiểu sự tình nghiêm trọng nên rất phối hợp đi lên: "Đệ tử bái kiến lão tổ".


"Con nên gọi bổn quân là lão tổ" - Đứa nhỏ này là đệ tử ký danh của con gái hắn, chỉ đợi lên Trúc Cơ mới chính thức thu vào môn, Thiên Trúc lão nhân không thể không cảm thán những lão quỷ dụng tâm lương khổ: "Hài tử, con đừng sợ cũng đừng phản kháng, lão tổ chỉ muốn xem xét truyền thừa ở Thần phủ của con mà thôi" - Hàn Tiêu từ lúc năm tuổi liền ở bên người hắn, truyền thừa của Hàn Tiêu thì Thiên Trúc tự nhận vẫn là có thể xem được.

"Đệ tử minh bạch" - Hàn Mục Tiêu biết Thiên Trúc lão tổ sợ làm thần hồn hắn bị thương, hít sâu một hơi, tận lực thả lỏng: "Làm phiền lão tổ" - Truyền thừa kia phỏng chừng không giả, bằng không cũng dẫn không tới cá lớn thượng câu.

Thiên Trúc lão nhân là tu vi Hóa Thần hậu kỳ đỉnh nên muốn xem xét Thần phủ vẫn là thập phần dễ dàng, không đến một nén nhang công phu, hắn liền buông ra Hàn Mục Tiêu, thần sắc bình tĩnh, bất quá hai tay nắm chặt thành quyền lại bán đứng hắn lúc này đang phẫn nộ, qua một hồi lâu mới mở miệng: "Thật là chủ tu công pháp 《 chín luyện Quy Nguyên quyết 》của Hàn Tiêu" - Sau hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai gầy yếu của Hàn Mục Tiêu: "Con phải chăm chỉ luyện".

"Dạ" - Hàn Mục Tiêu lấy ra một khối gỗ màu đen to bằng ngón cái: "Lão tổ, nơi này có một sợi thần hồn của tổ tiên" - Nhìn được nỗi đau trong mắt của Thiên Trúc lão tổ, hắn rốt cuộc minh bạch băn khoăn của Béo Béo, tổ tiên thật là một khối bệnh trong lòng của Thiên Trúc lão tổ, tuy rằng hiện tại hết bệnh nhưng vết sẹo vẫn còn.

"Một sợi thần hồn?" - Thiên Nhất đạo quân nghe vậy liền đi tới, hỏi: "Sao con có thể phát hiện truyền thừa của Hàn Tiêu?" - Lẽ ra từ đường của Hàn gia hẳn là không có khả năng lưu lại thần hồn, bọn họ lúc ấy đã xem xét qua, bằng không việc này cũng sẽ không kéo dài tới hôm nay còn không rõ.

"Nửa đêm canh ba, khi nhập định thì lòng có sở cảm, nên con liền trộm đi từ đường, tiến vào thì phát hiện bài vị của tổ tiên có ánh sáng" - Hàn Mục Tiêu thành thật công đạo: "Sau khi con tiếp nhận truyền thừa thì lũ thần hồn hẳn là phải tiêu tán, nhưng con lại có Dưỡng Hồn Mộc, cho nên mới có thể giữ được hắn".

"Đem Dưỡng Hồn Mộc cấp bổn quân nhìn xem" - Thiên Trúc lão nhân run tay tiếp nhận khối gỗ màu đen, sau nhắm mắt đem thần hồn ngưng tụ thành châm tiến vào Dưỡng Hồn Mộc, không lâu lại mở một đôi mắt lạnh lẽo: "Đây là thần hồn của Hàn Tiêu" - Sai một nước cờ, những người đó phỏng chừng cũng không nghĩ tới trên người đứa nhỏ này lại có Dưỡng Hồn Mộc, tuy rằng chỉ to bằng ngón nhưng dưỡng hồn đã đủ rồi.


"Tiểu Vi Nhi, lão tổ có lấy một giọt tinh huyết của con không" - Thiên Mục đạo quân đột nhiên lên tiếng: "Có thần hồn của tổ tiên con lại có tinh huyết của dòng chính hậu bối của hắn thì muốn tìm được thân thể của hắn dễ dàng hơn rất nhiều".

"Có thể" - Một giọt tinh huyết thì Hàn Mục Vi không cần suy xét, nếu là một giọt tâm đầu huyết thì chỉ sợ khi từ Chung Hiểu bí cảnh về nàng mới dám cho.

Lấy huyết xong Hàn Mục Vi liền lôi kéo Hàn Mục Tiêu chuẩn bị rời đi: "Vậy mọi chuyện còn lại liền thỉnh các lão tổ tốn nhiều tâm, các đệ tử cáo lui trước".

"Được, sau tông môn đại bỉ liền phải nhập Chung Hiểu bí cảnh, các con đi về để chuẩn bị đi" - Thiên Mục đạo quân liếc liếc mắt nhìn một tên còn ăn vạ không đi: "Thiện Đức, ngươi đưa bọn họ rời đi" - Nhìn một cái bộ dáng mũi nhỏ, mắt nhỏ của hắn đi, sau khi kết anh xong người khác đều chuyển qua bộ dáng tuấn mỹ, hắn khen ngược chỉnh cho chính mình thành bộ dáng này.

Thiện Đức chân quân ý định rời đi, rốt cuộc chuyện thú vị lại có thể làm hắn đuổi kịp thực sự không nhiều lắm, khó được gặp một kiện mà sư phụ hắn còn không muốn cho hắn tham dự: "Dạ, đệ tử đây liền đi" - Bất quá Chung Hiểu bí cảnh lần này hẳn là thực náo nhiệt, hắn cũng nên trở về lại chuẩn bị một chút, luyện chế nhiều thêm mấy viên lôi châu, còn có thiên lôi phù cũng phải vẽ thêm mấy xấp.

Mọi người rời đi xong Thiên Nhất đạo quân mới hỏi: "Sư huynh, huynh hoài nghi Hàn Tiêu còn sống đúng hay không?" - Năm đó khi hồn bài của Hàn Tiêu nứt ra thì sư huynh còn ở trung tâm Vạn Thú rừng rậm tìm kiếm hắn thật lâu, cùng tứ đại Yêu Vương đấu vài lần, mỗi lần đều là tay không mà về, nhưng cách vài năm vẫn sẽ đi một chuyến.

Thiên Trúc lão nhân nhìn khối Dưỡng Hồn Mộc trong tay, bạch mi nhíu chặt: "Ta vẫn luôn không cảm thấy Hàn Tiêu đã ngã xuống, chỉ là hơn một ngàn năm qua không có tin tức, ta chỉ là không thể không tin" - Hàn Tiêu lang quân, Thiên Trúc hơi ngưỡng đầu nhắm hai mắt, trong đầu hiện ra một thanh niên áo tím thanh tuấn thần dật, luôn mỉm cười, đây là Hàn Hiển hắn coi như con cũng là đệ tử đắc ý nhất của hắn.

"Bất quá lũ thần hồn này lại làm ta xác định" - Thiên Trúc mở to đôi mắt, xoay người nhìn về phía hai vị sư đệ: "Hàn Tiêu còn chưa có chết".


"Tại sao sư huynh lại khẳng định như vậy?" - Thiên Mục đạo quân cùng Thiên Nhất đạo quân liếc nhìn nhau, hai người tất nhiên là minh bạch nội bộ Hàn Tiêu còn sống loanh quanh lòng vòng này.

Tới giờ phút này Thiên Trúc cũng không tính toán giấu diếm nữa: "Hàn Tiêu khi đột phá Luyện Khí kỳ thì được đến một gốc cây tứ tượng thụ thành niên".

"Tứ tượng thụ?" - Thiên Nhất đạo quân hai mắt rùng mình: "Tứ tượng thụ chính là thứ thần mộc, là nguyên liệu tốt nhất để luyện chế cơ quan con rối, nhưng chuyện này không đáng nhắc đến, thứ làm tứ tượng thụ phong thần chính là sau khi trưởng thành, nó có thể được dùng để luyện chế phân thân của tu sĩ, chỉ cần phân thân kia có hồn liền có thể tự hành tu luyện".

"Tục truyền rằng tứ tượng thụ luyện chế phân thân cơ hồ có thể cùng bản tôn lấy giả đánh tráo" - Thiên Mục đạo quân cũng thực kinh ngạc: "Sư huynh hoài nghi hồn bài sở dĩ sẽ nứt bởi vì Hàn Tiêu tua nhỏ thần hồn?"
"Không phải hoài nghi, là khẳng định" - Thiên Trúc lão nhân cười: "Hàn Tiêu khi đột phá Luyện Khí kỳ liền bắt đầu rèn hồn, thần hồn vẫn đều rất cường đại, năm đó ở Vạn Thú rừng rậm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì bổn quân không biết, nhưng lũ thần hồn ở Dưỡng Hồn Mộc lại không phải chủ hồn" - Lũ thần hồn này rõ ràng là bị mất một tia ký ức, đến nỗi ai động tay hắn liền không biết.

"Xem ra sự tình lần này cũng không xem như chuyện xấu" - Thiên Mục đạo quân lấy khối Dưỡng Hồn Mộc trong tay Thiên Trúc lão nhân, sau lấy ra tinh huyết của Hàn Mục Vi lưu lại: "Đã có hai dạng đồ vật này thì để ta thử xem đi" - Hắn hiểu bí thuật của Thiên nhất tộc -- thời khắc mấu chốt truy hồn vẫn là có thể dùng được, chỉ là phải hao phí một chút tu vi thôi.

Thiên Trúc lão nhân lấy ra hai cái hộp ngọc: "Làm phiền sư đệ, nơi này có hai đóa cẩm thụ bàn kim hoa, cũng là trong lúc vô ý ta đoạt được, coi như giúp sư huynh thực hiện tâm nguyện đi".

"Sư huynh không cần khách khí, Hàn Tiêu cũng là ta nhìn lớn lên" - Thiên Mục đạo quân nhưng thật ra không khách khí thu hồi hai hộp ngọc kia, liền bắt đầu chuẩn bị, mà Thiên Trúc, Thiên Nhất còn lại là ngồi xếp bằng ở bên ngoài để hộ pháp.

.

Bình Luận (0)
Comment