Khó Theo Đuổi - Bát Nguyệt Vu Hạ

Chương 17

Lúc lái xe vào bãi, Giang Sắt đã trông thấy người đàn ông đang đứng trước cửa thang máy từ phía xa xa.

Trên người anh vẫn là bộ âu phục khi xuất hiện trên TV kia.

Áo sơ mi màu xám tro, áo vest đen, chiếc quần tây thẳng thớm ôm lấy đôi chân dài đầy săn chắc.

Khi ngọn đèn xe vừa chiếu tới, anh ngước mắt nhìn sang.

Ánh đèn hắt lên gương mặt điển trai nhưng lại toát ra vẻ lạnh lùng cực điểm.

Đôi mắt sâu hun hút, sống mũi cao thẳng và phần xương quai hàm góc cạnh vẽ lên một đường cong khiến mọi người đều khao khát.

Giang Sắt xuống xe, thong thả cất bước đi về phía anh.

Cô quấn một chiếc khăn choàng cổ màu trắng thật dày, chiếc cằm nhọn vùi vào trong khăn choàng, mái tóc dài chấm vai bung xoã tự nhiên càng làm nổi bật gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô.

Bước đến gần anh, Giang Sắt mới nhận ra Lục Hoài Nghiên đã tháo kính xuống, hèn gì ánh mắt anh nhìn cô lại nặng nề hơn mọi ngày.

Lục Hoài Nghiên lướt qua chóp mũi bị cóng đến đỏ bừng của cô, "Lạnh à?"

Giang Sắt mặc áo len và áo khoác nên không thấy lạnh.

Trái lại là anh, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng và đồ vest, cúc áo đầu tiên của áo sơ mi đã được cởi ra, quả táo Adam trên cổ hiện ra rõ ràng, nhẹ nhàng dịch chuyển lên xuống mỗi khi anh nói chuyện.

"Không lạnh."

Giọng nói lạnh lùng của cô ồm ồm vang lên trong chiếc khăn choàng cổ.

Lục Hoài Nghiên nhìn xuống, ánh mắt lướt qua chiếc khăn choàng cổ dày như tấm chăn kia, anh lên tiếng hỏi, "Khăn choàng của người ta đan tặng à?"

Giang Sắt ừ một tiếng, không ngờ cô lại vui vẻ nhắc đến chuyện nhà mình, "Mẹ tôi đan cho."

Người như bọn họ từ nhỏ đã có người phụ trách mua quần áo và trang sức đi kèm.

Khăn choàng mà trước đây Giang Sắt dùng đều là loại cashmere của thương hiệu xa xỉ nào đó, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô choàng một chiếc khăn vừa bình dân vừa dày cộm thế này.

Nhưng có thể nhìn ra, cô rất thích chiếc khăn choàng này.

Chuyện đầu tiên ngay sau khi cô bước vào cửa chính là cẩn thận tháo khăn choàng xuống, vắt lên giá treo áo ở cạnh cửa.

Trong phòng có mở máy sưởi, Giang Sắt cởi áo khoác, sau đó thay sang dép đi trong nhà. Lần trước khi cô đến vẫn chưa có đôi dép này, có lẽ là do Lục Hoài Nghiên đã dặn quản gia chuẩn bị trước.

Trên bàn trà đá cẩm thạch trong phòng khách có đặt một chiếc hộp gỗ nhỏ được thiết kế rất khéo léo và tinh xảo, trên mặt hộp còn khắc hình vương miện, dưới vương miện còn có một đoá hoa trà.

Đó là logo riêng của một phòng đấu giá lâu đời ở châu Âu. Phòng đấu giá này một năm chỉ tổ chức hai hội đấu giá, người nhận được thiệp mời đều là người có thân phận cao quý.

Lục Hoài Nghiên đứng ở chỗ giao nhau giữa tiền sảnh và phòng khách, anh hất nhẹ cằm hướng về phía chiếc hộp gỗ nhỏ đặt trên bàn đá rồi nói, "Cô tự mở ra xem đi, tôi đi thay đồ."

Giang Sắt nghe thế thì ngước lên nhìn anh.

Đôi mắt cô đen lay láy, nơi đáy mắt dường như có một vòng nước xoáy, hút hết mọi tia sáng từ ngọn đèn chùm thuỷ tinh đang toả xuống.

Lục Hoài Nghiên xoáy thẳng vào mắt cô, cười khẽ, "Tôi vừa hút thuốc, trên người ám khói."

Giang Sắt dời tầm mắt.

Lúc nãy dù là đứng trong thang máy hay là bước vào tiền sảnh, anh đều giữ một khoảng cách với cô, hoá ra là sợ làm cô bị ngạt.

Buổi tối đường thoáng ít xe, dù cô chạy đến đây rất nhanh nhưng cũng mất gần 20 phút.

Thế tại sao trong 20 phút kia anh lại không thay đồ?

Hơn nữa còn chờ đến sau khi cô đến mới thay?

Người đàn ông vừa đi vào phòng ngủ liền bước thẳng vào phòng thay đồ, lúc cởi áo vest, anh nhìn mình trong gương, không nhịn được mà bật cười.

Anh hỏi cô nhóc kia có muốn xem quà hay không chẳng qua là muốn tìm một cái cớ để gọi video với cô.

Nào có ngờ, đêm hôm khuya khoắt, cô lại đi thẳng đến đây.

Khi giọng nói dịu dàng của người con gái hoà cùng dòng điện truyền sang, cơ thể vốn đã liên tục làm việc suốt 24 tiếng không ngơi nghỉ, lại ngâm trong men rượu suốt cả đêm ấy vậy mà bỗng chốc trở nên rạo rực đến khó hiểu.

Đứng hứng gió lạnh gần 20 phút mới có thể trấn áp suy nghĩ bẩn thỉu đang bùng cháy chạy dọc khắp huyết quản.

Lục Hoài Nghiên thay sang một bộ đồ casual màu đen, lúc bước ra, Giang Sắt đã mở chiếc rương gỗ nhỏ.

Trong rương cất ba bình rượu cổ, một bình Whisky, một bình Vodka, và một bình Tequila.

Cô đưa tay gỡ bình Whisky nằm ở ngoài cùng bên trái ra.

Chất rượu trong suốt dường như chứa những mảnh vàng vụn nằm trong một chiếc bình thuỷ tinh được chế tạo thủ công, hơi lắc nhẹ một cái đã có thể nhìn thấy đáy bình khảm kim cương.

Những bình rượu cổ như thế này dù có tiền cũng chẳng mua được, không những rượu đắt mà ngay cả bình đựng rượu cũng là một món trang sức đầy nghệ thuật.

Chỉ tính một bình rượu này thôi cũng đủ để mua một căn hộ ở Bắc Thành.

Những bình rượu thế này đa phần chỉ dùng để sưu tầm, thế nhưng Lục Hoài Nghiên lại lấy từ quầy bar ra một cái bình shaker, đưa cho Giang Sắt, "Shaker năm 1869, cô có muốn chơi thử không?"

Bình lắc shaker này là của phòng đấu giá tặng kèm, chiếc được làm từ bạc nguyên chất và bạch kim tạo nên một vẻ ngoài đẹp mắt, giống như một cái vò bị tách ra làm đôi.

"Parisian*?" Giang Sắt còn có hứng thú với cái bình lắc shaker này hơn cả ba bình rượu cổ đắt đỏ kia, "Anh đã rửa chưa?"

* Một loại bình pha chế.

Lục Hoài Nghiên bật cười, "Chưa rửa thì sao phòng đấu giá dám đưa đến tay tôi?"

Giang Sắt nghe thấy thế thì lột bao tay, gỡ bình shaker kia ra.

Đây là kiểu bình shaker nguyên bản có cấu tạo gồm hai phần khít nhau, không có sẵn màng lọc, khó điều chế rượu hơn so với các bình lắc shaker hiện giờ.

Xưa nay Giang Sắt vẫn luôn thích những thứ mang tính thử thách, sau khi mở ra ba bình rượu cổ, cô tự mình bước đến quầy bar, ôm ra một hộp đựng đá đầy ắp, trong thùng còn có cả cây đục đá bằng kim loại.

Động tác pha chế rượu của cô rất tao nhã, không hề phô trương kỹ thuật của bản thân, mỗi khi những ngón tay thon dài trắng trẻo nắm chặt bình shaker đều luôn tạo cảm giác dịu dàng như thể đang nắm tay người tình.

Ba loại rượu pha trộn vào nhau tạo ra một màu vàng óng ánh, như những tia nắng ban mai phủ xuống mặt sông.

Dòng rượu từ bình pha chế chảy ra như một sợi dây lụa vừa mỏng vừa dài, chầm chậm chảy xuống chiếc ly thuỷ tinh.

Ánh mắt Lục Hoài Nghiên di chuyển từ mấy đầu ngón tay trắng nhợt từ từ dời lên gương mặt đầy chăm chú của cô.

Cô như không để ý đến, cầm cây đục đá đâm vụn đá ra, sau đó gắp một viên đá bỏ vào trong ly, rồi đẩy ly sang.

"Rượu tôi pha ít nhất cũng phải có người thưởng thức, anh nếm thử xem?"

Viên đá được thả trong ly rượu có hai đầu cong cong tựa như một vầng trăng khuyết trong suốt, sau khi được dòng rượu tắm táp, nó bắt đầu óng ánh một lớp màu vàng mỏng nhạt.

Mang theo một vẻ đẹp sa đoạ.

Lòng bàn tay áp lên thành ly đã bắt đầu đọng mồ hôi, Lục Hoài Nghiên mỉm cười nhìn cô,

Giang Sắt ném trả cây đục đá vào trong thùng, "Lát nữa tôi còn phải lái xe."

Lại bắt đầu nói dối không chớp mắt.

Người đàn ông nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, chất lỏng cay nồng lan toả, anh cất giọng đầy ý vị, "Sao thế? Sợ chỗ tôi không có phòng cho cô à?"

Giang Sắt vừa cất ba bình rượu cổ vào lại trong rương gỗ, vừa điềm nhiên đáp, "Phòng ở chỗ này của anh ai cũng có thể ở lại sao?"

Lục Hoài Nghiên khẽ cười, "Cô nghĩ chỗ của tôi ai cũng có thể bước vào ư?"

"Dĩ nhiên là không rồi." Giang Sắt vén mí mắt mỉm cười, nhìn Lục Hoài Nghiên nói, "Chỗ ở của Lục tổng đâu phải ai cũng có thể ở lại, tôi đây cũng tự biết thân biết phận đấy thôi."

Khi nói lời này, ánh mắt cô nhìn thẳng vào Lục Hoài Nghiên. Anh không đeo kính, đôi mắt sâu thẳm, cảm xúc cũng được giấu kín.

Ánh mắt của cô nhóc không chỉ quan sát mà còn mang theo ý thăm dò.

Đúng, là thăm dò.

Lục Hoài Nghiên nhớ đến cuộc điện thoại lần trước của Hàn Nhân, ý cười trên gương mặt càng rõ ràng hơn.

Khi đôi mắt đã đượm ý cười, ánh mắt sắc bén của ngày thường thoắt cái đã trở nên mềm mại hơn.

Anh hơi đổ người về phía trước, đôi mắt đen như mực thản nhiên lộ ra dưới ánh đèn lờ mờ, để Giang Sắt có thể nhìn thấy rõ ánh mắt của anh hơn.

"Giang Sắt, ở chỗ tôi, cô không cần phải tự biết thân biết phận."

Giang Sắt đăm đăm xoáy thẳng vào mắt anh, một lúc lâu sau, cô khẽ chớp hàng mi, cười đáp lại, "Được rồi, tạm thời gửi rượu lại đây đi, lần sau tôi sẽ đến uống. Đến lúc đó nếu thật sự cần tá túc ở chỗ này của Lục tổng, tôi sẽ đích thân chọn phòng cho mình."

Dừng lại một lúc, cô nhìn thoáng qua ly rượu trên tay của anh, cười hỏi, "Rượu tôi pha có ngon không?"

Yết hầu Lục Hoài Nghiên chầm chậm chuyển động, anh ừ một tiếng, "Là loại rượu sẽ khiến tôi nghiện."

"Nghiện? Lời đánh giá này quá cao rồi." Giang Sắt ngước mắt mỉm cười, bâng quơ chuyển chủ đề, "Quà cũng đã xem xong, rượu cũng đã uống hết. Chi bằng chúng ta nói đến chuyện của Tào Lượng?"

Ánh mắt Lục Hoài Nghiên lướt xuống phía dưới, rơi lên đôi môi đỏ như son của cô.

Lại là nụ cười chuẩn mực như đã được đo đạc từ trước kia.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Lục Hoài Nghiên không khỏi nghĩ đến một chuyện, lúc trước mắt anh phải kém thế nào mới có thể cảm thấy nụ cười dịu dàng của cô nhạt nhẽo, vô vị không có tính công kích kia chứ.

Anh lại cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.

Dòng chất lỏng lạnh buốt lướt một vòng trên quả táo Adam rồi lặng lẽ trượt xuống cuống họng.

Tuy rượu đã được pha loãng với nước đá, nhưng dường như nó lại còn cay nồng hơn cả bình thường.

Lục Hoài Nghiên đặt ly rượu xuống, cất giọng, "Tháng sau Tào Huân sẽ đưa cậu ta ra nước ngoài, ít nhất là trong vòng từ ba đến năm năm cậu ta sẽ không thể về nước."

Xuất ngoại?

Đúng là quá hời cho cậu ta rồi.

Giang Sắt mím môi, ý cười dần phai, "Vì sao Tào Huân lại chịu để cậu ta đi?"

Cái tính không sợ trời không sợ đất kia của Tào Lượng ít nhiều cũng có công lao của người anh trai Tào Huân này.

Quản lý cậu ta trong tầm mắt mình, dù có xảy ra chuyện thì Tào Huân vẫn có thể kịp thời thu dọn tàn cuộc cho cậu ta. Nhưng nếu ra nước ngoài, rời xa tầm kiểm soát, không có Tào Huân, không có nhà họ Tào, vậy thì ai sẽ chùi đít cho tên khốn này?

Tào Huân không thể nào không nhìn thấy rõ hậu quả một khi tống Tào Lượng ra nước ngoài.

"Lần này Tào Lượng đã chọc điên anh trai của mình rồi." Lục Hoài Nghiên không nhắc đến Giang Đường, hiểu ý lướt qua mối quan hệ này, "Dĩ nhiên, chuyện Lục thị tham gia vào dự án ít nhiều cũng khiến anh ta kiêng kỵ. Tôi vừa thêm một điều khoản bổ sung vào bản hợp đồng mới."

"Điều khoản mới?"

Lục Hoài Nghiên bâng quơ ừ một tiếng, "Nếu có một bên bất kỳ nào trong hợp đồng xuất hiện bê bối dính dáng tới pháp luật thì buộc phải rút khỏi dự án hợp tác lần này, đồng thời phải bồi thường thiệt hại cho các bên còn lại với giá gấp đôi."

Nhờ vào vị trí địa lý và các di sản văn hoá độc đáo được bảo tồn, chỉ vài năm nữa thôi, Đồng Thành có thể sẽ phát triển từ đô thị loại III vượt lên loại II, và thậm chí có thể trở thành đô thị loại I.

Một miếng bánh to như thế, nhà họ Tào dĩ nhiên sẽ không từ bỏ.

Chuyện Tào Lượng say rượu tông người chính là mối hoạ ngầm không thể để nhà họ Tào yên ổn mà "ăn" miếng "bánh" này.


Không chỉ mỗi chuyện của Tào Lượng, với tác phong làm việc cẩn thận kín kẽ của Lục Hoài Nghiên, trong tay anh ắt hẳn vẫn còn nắm giữ những chứng cứ không thể để lộ ra bên ngoài của nhà họ Tào.

Cũng giống như chuyện yêu đương tằng tịu của mẹ kế anh và Lục Tiến Cần vậy.

Đến bây giờ mà chuyện này vẫn không hề lọt ra chút tiếng "gió" nào, tất cả đều bị anh dìm xuống.

Kiểu người vừa có lòng dạ sâu xa lại vừa có thủ đoạn tàn nhẫn như anh, rõ ràng là chẳng muốn lãng phí tinh lực vào dự án ở Đồng Thành này, nhưng anh lại cứ đến.

Giang Sắt nhìn về phía Lục Hoài Nghiên, "Vì sao Lục thị lại muốn tham gia vào dự án ở Đồng Thành?"

Người đàn ông không đáp, chỉ cười hỏi lại, "Không phải cô không muốn biết sao?"

Anh đang nhắc đến cái lần hai người uống trà trong căn nhà trúc, sau đó anh đưa cô xuống núi.

Khi ấy cô chỉ muốn nghe chuyện cải tạo khu dân cư cũ, hoàn toàn không có hứng thú tìm hiểu nguyên nhân vì sao Lục thị lại tham gia vào dự án.

Bây giờ cô lại muốn biết.

"Lúc ấy tôi thật sự không muốn biết, nhưng bây giờ tôi đổi ý không được sao?" Ngón tay thon dài của Giang Sắt nhẹ nhàng vuốt ve đôi bao tay vừa mới cởi ra lúc nãy, đuôi mắt hơi nhếch lên, từ tốn lên tiếng, "Sao thế, tôi động đến bí mật kinh doanh thật à? Không thể nói sao?"

Lục Hoài Nghiên hơi lắc viên đá hình trăng khuyết trong ly rượu, hàng mi hơi rủ xuống, ý cười như nở rộ.

"Sao lại không thể nói chứ, tôi đã nói ở chỗ tôi cô không cần có suy nghĩ biết thân biết phận kia." Anh khẽ cười, "Chẳng phải cô đã tung video nặc danh kia ra ngoài rồi sao? Video ấy từ tay tôi mà ra, bây giờ tôi cũng được xem là đồng mưu của cô. Nếu xảy ra chuyện gì, có tôi và Lục thị chắn trước, nhà họ Tào sẽ không thể tra đến cô."

Đồng mưu.

Hai chữ vừa đơn giản lại ngắn gọn, nhưng gợi Giang Sắt nhớ lại một câu mà mình đã từng đọc qua, [Ước nguyện của đời anh chính là có thể trở thành đồng mưu của em.]

Quả là một từ ngữ cực kỳ bình thường nhưng cũng quá đỗi lãng mạn.

Hơn nữa, câu từ được thốt lên từ chất giọng sau khi đã thấm đẫm men rượu mạnh không khỏi mang theo một tầng nghĩa khác.

Mập mờ xa gần, nhưng lại giống như một cuộc tấn công đầy dịu dàng.

Giang Sắt mím môi, khoé môi cố nặn ra một nụ cười nhàn nhạt.

Đúng như lời Lục Hoài Nghiên nói, cô đã gửi video đến tay cô sinh viên khoa Y kia chỉ sau vài ngày nhận được video, có điều cô không để ý đến những chuyện sau đó.

Suy cho cùng, người ta muốn làm gì, cô không thể can thiệp, cũng không muốn can thiệp vào.

"Cô ấy quyết định khởi kiện Tào Lượng rồi sao?"

"Không." Lục Hoài Nghiên đáp, "Chí ít hiện tại thì không. Trái lại là người nhà của cô ta, sau khi nhận được video thì dường như còn muốn đòi thêm một khoản tiền từ nhà họ Tào."

Con người chính là thế, sau khi nếm được ngon ngọt là lại càng tham lam muốn nhiều hơn.

Ban đầu chỉ dựa vào lời khai của người làm chứng tại hiện trường, dù anh trai của cô gái kia có nói thật thì cũng không đủ để định tội Tào Lượng. Còn bây giờ, người bị hại đã tỉnh lại, còn nhận được video hiện trường tối hôm ấy, xác xuất kết tội Tào Lượng đã được tăng lên rất cao.

Nhưng rõ ràng, bọn họ vẫn chọn cách giải quyết riêng, chọn giải quyết bằng tiền.

Đây chính là hiện thực.

Chính nghĩa và công lý có đôi khi là một thứ viển vông xa vời, không phải ai cũng sẵn sàng hy sinh bản thân để đòi lại công bằng, tiền cầm trong tay mới là thứ chân thật nhất.

Giang Sắt cụp mắt.

Rèm mi dài rủ xuống phủ một bóng mờ nhàn nhạt.

Lục Hoài Nghiên cúi xuống nhìn cô, "Thất vọng lắm sao?"

"Tôi không phải cô ấy, không có lập trường phán xét lựa chọn của cô ấy, lại càng không có tư cách để thất vọng." Mí mắt cô hơi nhấc lên, đôi mắt đen láy chẳng mang chút cảm xúc, bình tĩnh như một mặt gương, "Huống chi..."

Cô hơi dừng lại.

Lục Hoài Nghiên nhìn xoáy thẳng vào mắt cô, "Huống chi cái gì?"

"Huống chi..." Giọng Giang Sắt nhẹ bẫng, nhưng cũng rất lạnh lùng, "Có lẽ cô ấy chỉ đang tích góp sức lực, chờ đến một ngày nào đó sẽ đánh trả, chứ không cần phải lấy trứng chọi đá vào lúc này."

Lục Hoài Nghiên lẳng lặng nhìn cô, mãi một lúc lâu sau, anh mỉm cười, "Trước đây Sầm Lễ từng nói một câu khiến đám bạn vô cùng khó hiểu."

"Câu gì?"

"Cậu ta nói..." Người đàn ông chậm rãi ngả người ra sofa, ung dung thuật lại, "Mấy người đắc tội ai cũng được, đừng bao giờ đắc tội với Sắt Sắt nhà tôi."

Khi ấy Lục Hoài Nghiên cứ nghĩ lời này chẳng qua là do Sầm Lễ đang cảnh cáo người khác không được ăn hiếp em gái anh ta, bây giờ nhớ lại, dường như có hàm ý khác.

Cô nhóc này, là chúa có thù tất báo.

Tiếng gọi "Sắt Sắt" mang theo âm cuối rất đặc biệt, nhẹ nhàng bay bổng, và khi giọng nói trầm thấp quyến rũ của người đàn ông cất lên, không hiểu sao lại mang theo một vẻ lưu luyến khó tả.

Hàng mi Giang Sắt khẽ run lên, sau đó cô nhanh chóng mỉm cười, gật đầu nói, "Câu này rất chuẩn."

Rồi cô lại đưa mắt nhìn đồng hồ, "Quà cũng đã xem rồi, tình hình sau này của Tào Lượng cũng đã biết, tôi phải về đây."

Lục Hoài Nghiên uống cạn ly rượu trên tay, viên đá hình trăng khuyết đã tan chỉ còn lại một miếng đá mỏng, thuận theo dòng rượu trượt xuống dưới lưỡi.

Người đàn ông nhìn Giang Sắt, chờ đến khi viên đá tan thành nước, anh mới chậm rãi nuốt xuống, sau đó đứng dậy, "Tôi tiễn cô."

Giang Sắt không từ chối, nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười cám ơn anh.

Lục Hoài Nghiên tiễn người xuống thẳng bãi đỗ xe dưới tầng hầm một cách suôn sẻ, anh còn cực kỳ phong độ giúp Giang Sắt mở cửa xe.

Khi Lục Hoài Nghiên cúi người giữ cửa xe, Giang Sắt lướt qua trước mặt anh, khăn choàng của cô sượt qua bờ vai của anh, trong luồng không khí khô hanh bất ngờ vang lên âm thanh "tanh tách".

Sợi tóc vương bên ngoài khăn choàng bị tĩnh điện bất ngờ khẽ chạm vào bờ vai của người đàn ông.

Giang Sắt quay đầu sang, hành động trong vô thức này lại kéo thêm vài sợi tóc đen nhánh tiếp tục lướt qua vai anh.

Hai người đứng rất gần nhau, gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi trầm hương nhuốm đẫm mùi rượu mạnh trên người anh.

Giang Sắt ngước mắt lên.

Ngay lập tức, cô chạm phải đôi mắt sâu hút của anh, hai con ngươi đen như mực phản chiếu ánh mắt lạnh lùng của cô.

Hai người nhìn nhau một lúc.

Giang Sắt nhếch môi, cất giọng nhẹ nhàng, "Ngủ ngon, Lục Hoài Nghiên."

Lục Hoài Nghiên cũng cong môi đáp lại, giọng điệu hời hợt, "Ngủ ngon, Giang Sắt."

Giang Sắt quay đầu đi, khom người ngồi vào xe.

Những sợi tóc vẫn còn nấn ná trên bờ vai của Lục Hoài Nghiên bắt đầu trượt xuống khỏi làn vải mềm mại.

Lục Hoài Nghiên nhìn người con gái ngồi trên ghế lái, rồi anh chậm rãi lui về sau vài bước.

Đến khi chiếc xe Mini điện màu tím hoàn toàn khuất bóng, anh mới nghiêng đầu, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve phần áo vừa bị mấy sợi tóc cô sượt qua kia.

...

Lúc về đến ngõ Hương Thụ đã là rạng sáng.

Trời vẫn còn rất tối, sương giá trên mái hiên phản chiếu ánh sáng bàng bạc từ lớp tuyết đọng.

Cứ ngỡ đêm lại không phải đêm, tưởng đã sáng nhưng vẫn chưa hửng sáng.

Giang Sắt đứng bên cửa sổ, nhìn tia sáng mỏng manh lập loè trong bóng tối, cô gửi Wechat cho Trương Nguyệt, [Được, tôi sẽ giữ lại cửa tiệm sườn xám cho chị, còn chị có trách nhiệm may chiếc sườn xám kia cho tôi. Chị biết tôi muốn kiểu sườn xám nào mà, tôi muốn biết tất cả chuyện xưa trong đó.]
Bình Luận (0)
Comment