Khó Theo Đuổi - Bát Nguyệt Vu Hạ

Chương 32

Ba ngày sau vừa hay rơi vào ngày 16 tháng 1.

Mới sớm tinh mơ, bên phía luật sư đã gọi điện sang, nói rằng bà cụ kia muốn hoà giải riêng với cô.

Đối phương cũng mời luật sư, đoán chừng là đã được tư vấn, hiểu rằng dù có ra toà cũng chưa chắc có cơ hội thắng kiện, thế nên đã bắt đầu biết sợ.

Lúc ký tên vào đơn thoả thuận hoà giải, bà cụ đã không còn vẻ ngang ngược như trước, mặt nhăn mày nhó ra vẻ đau khổ than khóc, "Cô Giang giàu có như thế, sao còn bắt bà già này trả tiền thuê luật sư?"

Giang Sắt cầm bút máy, nở nụ cười điềm đạm, "Cụ chỉ có cơ hội hoà giải duy nhất lần này thôi, nếu cụ không hài lòng, chúng ta có thể tiếp tục ra toà."

Trong thời gian này bà cụ đã được người ta phổ cập kiến thức pháp luật, biết rõ nếu mình còn mạnh miệng tiếp tục đấu với Giang Sắt thì về sau sẽ càng chịu thiệt hơn, chỉ đành hậm hực cúi đầu ký tên.

Nội dung hoà giải không chỉ về bức tranh đã bị đập nát kia, mà còn cả vụ tranh chấp quyền sở hữu ban đầu của May Trương.

Giang Sắt cầm thoả thuận hoà giải đi tìm Trương Nguyệt.

Cô đã điều tra tình hình của Trương Nguyệt trước khi đến Đồng Thành, quá khứ của chị ấy đã không còn là bí mật gì với Giang Sắt, bao gồm cả địa chỉ chỗ ở hiện tại của chị.

Đột ngột nhìn thấy Giang Sắt đứng trước cửa nhà mình, Trương Nguyệt cũng không hề bất ngờ, chỉ thản nhiên lên tiếng, "Nếu cô Giang có chuyện tìm tôi, không cần phải cất công đến đây làm gì, cứ nói chuyện qua điện thoại cũng được."

Giang Sắt giơ bản thoả thuận hoà giải trong tay lên, khẽ hất cằm về phía cánh cửa, mỉm cười nói, "Không mời tôi vào sao? Có vài lời giáp mặt trực tiếp nói chuyện tiện hơn là trò chuyện qua điện thoại."

Trương Nguyệt liếc nhìn cô, sau đó lùi về phía sau nhường đường cho cô.

Vào nhà rồi, Giang Sắt chỉ đứng ở huyền quan, lẳng lặng quan sát cả căn nhà.

Đây là một căn nhà có hai phòng được trang trí khá đơn giản, tuy không lớn, nhưng cách trang trí lại cực kỳ ấm áp, thoải mái và dễ chịu. Đồ dùng trong nhà đều có đôi có cặp, ngay cả trong tủ giày cũng đặt sẵn một đôi dép đi trong nhà của nam.

Dép đi trong nhà mới tinh, vừa nhìn đã biết chưa có người mang qua.

Thấy Giang Sắt cúi đầu cởi giày, Trương Nguyệt bèn nói, "Không cần cởi giày đâu, nhà tôi ít người đến chơi, không có dư dép để cô thay."

Nhưng Giang Sắt vẫn cởi đôi ủng ngắn ở trên chân ra, chỉ mang vớ bước vào nhà.

Hai người ngồi xuống sofa trong phòng khách, Trương Nguyệt rót cho Giang Sắt một ly nước ấm, nói, "Cô Giang muốn nói gì thì cứ nói, chuyện của cửa tiệm sườn xám đã có tiến triển rồi sao?"

Trương Nguyệt rất gầy, bàn tay đưa ly nước sang trắng nhợt nhạt tựa như chưa từng phơi ra dưới ánh nắng mặt trời.

Giang Sắt nhận lấy ly nước, "Cám ơn chị, đúng là chuyện về cửa tiệm sườn xám. Đám người quấy rối trước kia sẽ không đến cửa tiệm chị quậy phá nữa, đây là thoả thuận hoà giải vừa được công chứng."

"Hoà giải?" Trương Nguyệt ngạc nhiên, "Tiểu Miêu nói cô không có ý định hoà giải với bọn họ kia mà."

"Tôi đổi ý rồi." Giang Sắt hời hợt đáp lại, "Quá trình kiện tụng phải mất mấy tháng hoặc có thể còn lâu hơn, tôi không muốn tốn thời gian vào chuyện này."

Cô đưa bản thoả thuận hoà giải cho Trương Nguyệt, chị đưa tay nhận lấy, cúi đầu lật xem, "Còn dự án cải tạo khu dân cư cũ thì sao? Đây là dự án trọng điểm của Đồng Thành trong mấy năm gần đây, làm sao cô có thể giúp tôi giữ lại May Trương?"

"Tôi đã xem qua hồ sơ của dự án cải tạo khu dân cư cũ, sau khi cải tạo, khu Liên An sẽ xây lại ngõ Cẩm Tú, đến lúc đó vẫn sẽ có một ngõ Cẩm Tú như xưa, và vẫn sẽ có cửa tiệm mang địa chỉ số 39 ngõ Cẩm Tú như cũ."

Trương Nguyệt đã hiểu, "Thế nên cô có thể giúp tôi lấy lại địa chỉ số 39 ngõ Cẩm Tú sau khi cải tạo xong?"

Giang Sắt gật đầu, "Tôi có thể làm được, chuyện này không khó, chỉ cần thêm một điều khoản bổ sung vào hợp đồng phá dỡ là được."

Trương Nguyệt không chút mảy may nghi ngờ lời nói của Giang Sắt, Giang Sắt trong mắt chị chính là mây ở trên trời, mà chị lại là đống bùn dưới đất. Người như Giang Sắt cần gì phải lừa gạt chị chứ?

Chị thở phào nhẹ nhõm, "Cám ơn cô Giang."

"Chị chủ Trương khách sáo rồi." Giang Sắt cười, "Chuyện của cửa tiệm sườn xám đã được giải quyết, bây giờ chị chủ Trương có thể kể cho tôi nghe về câu chuyện loài chim không chân của chị được không?"

Trương Nguyệt giật mình hốt hoảng, "Nhưng cô Giang vẫn còn chưa trả cửa tiệm sườn xám lại cho tôi, hợp đồng phá dỡ cũng chưa ký kia mà."

"Sườn xám nào có thể may xong chỉ trong một ngày." Giang Sắt nói, "Chi bằng hôm nay chị chủ Trương vẽ mẫu trước đã, chị hãy kể lại lần cuối cùng chị và Triệu Chí Thành gặp nhau có được không? Xem như là điều kiện trao đổi bản thoả thuận hoà giải này."

Khi nghe thấy cái tên "Triệu Chí Thành", vẻ mặt Trương Nguyệt thoáng hiện lên nét hoang mang và khó hiểu.

Giang Sắt quan sát sắc mặt của Trương Nguyệt, cất giọng đầy đăm chiêu, "Vậy là, trước mặt chị, tên của anh ta không phải là Triệu Chí Thành có đúng không?"

Giang Sắt lấy điện thoại ra, mở khoá vân tay, đưa màn hình về phía Trương Nguyệt, "Có phải đây là người chị đang chờ đúng không? Chị gọi anh ta là gì?"

Trên màn hình điện thoại là hình ảnh của một người đàn ông, gương mặt khá phổ thông, là kiểu nếu để lẫn vào đám đông thì chỉ cần nhìn lướt qua rồi sẽ quên ngay.

Nhưng ngay khi Trương Nguyệt nhìn thấy tấm ảnh này, sắc mặt chị thoắt cái trắng bệch, hốc mắt đỏ quạch chỉ sau một giây.

Chị thì thào, "Xưa nay anh ấy không bao giờ chụp ảnh, sao cô lại có ảnh của anh ấy? Anh ấy... anh ấy đang ở đâu?"

Đôi mắt vô hồn ấy đong đầy nước mắt, và cả vẻ quyến luyến, mong nhớ, do dự, lo lắng, tất cả hoà quyện thành một cảm xúc phức tạp nhưng cực kỳ bi thương.

Chị nhìn thẳng vào mắt Giang Sắt, lặp lại một lần nữa, "Anh ấy đang ở đâu?"

Giang Sắt đặt điện thoại xuống, đảo mắt một vòng quanh căn nhà, điềm tĩnh đáp, "Tám năm trước, vừa đến Đồng Thành chị đã dùng một số tiền mặt lớn để mua cửa tiệm số 39 ngõ Cẩm Tú và căn nhà hiện tại này của chị. Số tiền đó là do anh ta đưa cho chị đúng không? Chị muốn biết anh ta đang ở đâu, muốn lấy lại cửa tiệm sườn xám, vậy thì chị hãy nói cho tôi biết, lần cuối cùng gặp nhau, anh ta đã nói gì với chị? Số tiền mà anh ta đưa chị lấy từ đâu?"

Nước mắt Trương Nguyệt lăn dài trên má, chị nhìn Giang Sắt, bờ môi run rẩy, nghẹn ngào thốt lên từng chữ, "Cửa tiệm số 39 ngõ Cẩm Tú... Khi nào cô trả lại cửa tiệm cho tôi, tôi sẽ kể chuyện của anh ấy cho cô nghe!"

...

Tháng Một ở Đồng Thành còn lạnh hơn cả tháng Mười hai, Giang Sắt ngồi vào xe rồi mới nhận ra bàn tay mình đã lạnh cóng.

Cũng may hôm nay là một ngày có nắng, ánh nắng toả xuống khắp mọi nơi, sưởi ấm luôn cả chiếc Mini điện của cô.

Giang Sắt ngồi trong xe một hồi lâu, đến khi cả người dần dần trở nên ấm áp, cô mới cầm điện thoại lên, mở lại tấm ảnh của Triệu Chí Thành.

Cách một tấm ảnh, cô bình tĩnh đối mặt với Triệu Chí Thành.

"Chị ấy khóc rồi Triệu Chí Thành, vì bảo vệ anh mà chị ấy không hé răng một lời, cũng là do tôi quá sốt ruột."

"Chị ấy nói cửa tiệm sườn xám là ngọn hải đăng của chị ấy, nhưng thực ra ngọn hải đăng ấy chính là anh đúng chứ. Có phải anh đã từng hứa hẹn rằng sau này sẽ quay về căn nhà số 39 ngõ Cẩm Tú để gặp lại chị ấy không? Có phải nơi đặt chân cuối cùng của chú chim không chân anh đây chính là số 39 ngõ Cẩm Tú phải không?"

"Nếu chị ấy biết anh đã chết, biết anh không thể trở về được, anh nói xem chị ấy có còn sống nổi nữa không?"

Giang Sắt nói đến đây thì dừng lại, mỉm cười với bức ảnh, nhìn thẳng vào Triệu Chí Thành, nói, "Anh có sợ không? Có lo lắng không? Nếu trên đời này thật sự có địa ngục, thế thì phiền anh hãy ngoan ngoãn ở lại đó mà sám hối cho tôi!"

***

Trong khoang xe cực kỳ yên tĩnh, Giang Sắt nhắm chặt hai mắt, sau khi hít thở sâu vài lần, cô mới tắt màn hình điện thoại, khởi động xe chạy về phía chùa Hàn Sơn.

Dì Hàn Nhân đã hẹn cô tối nay đến căn nhà trúc ăn cơm.

Lục Hoài Nghiên đáp chuyến bay đến vào chiều nay, tính ra chắc hẳn anh cũng đã đến nơi rồi.

Quả nhiên, xe đi được nửa đường, Wechat hiện lên một tin nhắn mới.

Lục Hoài Nghiên, [Lát nữa gặp.]

Giang Sắt không trả lời anh, giẫm chân ga chạy thẳng đến bãi đỗ xe dưới chân núi Tê Hàn.

Người ra đón cô là dì Hàn Nhân, hôm nay trông thần sắc của bà rất tốt, vừa trông thấy Giang Sắt đã cười tủm tỉm, "Nghiên vừa đến, nó đang sửa soạn đồ đạc bên phòng nó, bảo chúng ta cứ uống trà trước, không cần phải chờ nó."

Rừng trúc phủ tuyết trắng xoá, khắp nơi đều là những tia sáng lấp lánh ánh bạc dưới ánh nắng rực rỡ.

Trên mặt đất gần như không còn lớp tuyết đọng, có thể đoán được nơi này có người quét dọn tuyết mỗi ngày.

Giang Sắt dời tầm mắt khỏi mặt đất sạch sẽ, cất giọng điềm đạm, "Dạ."

Trong phòng của Hàn Nhân đốt hương, là hương hoa mơ thơm dịu nhẹ nhàng.

Hai người ngồi bên cạnh lư xông hương uống trà, Hàn Nhân hào hứng trò chuyện, nói liên tục không dứt lời, Giang Sắt mỉm cười lắng nghe bà nói hết, "Dì có chuyện vui ạ? Hôm nay con thấy dì vui hơn ngày thường đó."

Ngẫm lại, cậu con trai hơn nửa tháng không thấy mặt vừa sang đây thăm bà, sao lại không vui cho được?

"Vì sếp Lục nhỏ ạ?"

Hàn Nhân cười đáp, "Đúng là vì thằng Nghiên, nhưng còn nguyên nhân cụ thể thì con cứ chờ chút nữa sẽ biết."

Bà vừa dứt lời, chỗ huyền quan bất chợt vang lên một giọng nói trầm ấm.

"Biết gì cơ?"

Hàn Nhân và Giang Sắt nhất loạt quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang cởi áo khoác, anh vừa tắm xong, mái tóc vẫn còn hơi ướt, vài sợi tóc nghịch ngợm rơi xuống trước trán.

Hàn Nhân nói, "Sắt Sắt nói trông mẹ hôm nay rất vui, mẹ bèn lấp lửng với con bé, bảo nó lát nữa sẽ biết nguyên nhân."

Lục Hoài Nghiên nương theo lời bà đánh mắt nhìn về phía Giang Sắt, ánh mắt hai người giao nhau trong tích tắc, Giang Sắt vội lảng ánh mắt sang chỗ khác.

Lục Hoài Nghiên dời tầm mắt, treo áo khoác sang bên cạnh, vừa bước vào nhà vừa giải đáp thắc mắc cho Giang Sắt, "Hôm nay là sinh nhật tôi."

Giang Sắt nghe thấy thế thì giật mình, thoáng chốc nhớ ra, 16 tháng 1 đúng là sinh nhật của anh.

Cô biết sinh nhật của anh, chỉ là đã lâu rồi không quan tâm đến chuyện của anh, lâu đến mức quên mất cả ngày tháng đặc biệt.

Anh hé mở đáp án nhanh như gió, Hàn Nhân nạt anh, "Đúng là chẳng thể trông mong con giữ bí mật."

Lục Hoài Nghiên cười tủm tỉm, ngồi xuống bên cạnh Giang Sắt, cực kỳ tự nhiên nhận lấy nhiệm vụ pha trà, "Chẳng phải năm nay người lại làm bánh bao đào tiên cho con sao? Nếu lồng bánh bao ấy được mang lên thì người đoán xem Giang Sắt có đoán được đáp án hay không?"

Hàn Nhân nói, "Bánh bao đào tiên đó không dùng để mừng sinh nhật mẹ được à?"

Giang Sắt tiếp lời ngay sau đó, "Sinh nhật của dì Hàn là tháng Bảy, con vẫn nhớ mà. Mấy lần sinh nhật trước đây của dì con đều có mặt đầy đủ."

Cô nói xong liền nhìn sang Lục Hoài Nghiên, nói với anh, "Sinh nhật vui vẻ."

Lục Hoài Nghiên đang thay lá trà, nghe thấy thế thì nghiêng đầu nhìn cô, đáp lại, "Cám ơn em."

Thay lá trà xong, anh lại nhìn cô, hỏi, "Bữa tối nay sẽ là cơm chay, em có thích ăn món chay nào không?"

Giang Sắt, "Sao cũng được, tôi là khách nghe theo ý chủ nhà."

Cô đến tay không, thậm chí còn chẳng hề chuẩn bị quà sinh nhật, nếu còn dám vượt quyền chỉ định món ăn nữa thì quả thật rất bất lịch sự.

Lục Hoài Nghiên không nói thêm gì, pha trà xong xuôi thì đổi cho Hàn Nhân và Giang Sắt một tách trà mới.

Hàn Nhân nhấp một ngụm trà, cất giọng khen ngợi, "Đúng là chỉ có con pha trà ngon thôi."

Bà lại nói tiếp, "Sao năm nay ông nội không giữ con ở lại nhà cũ đón sinh nhật?"

Mấy năm qua, mỗi lần đến sinh nhật là Lục Hoài Nghiên lại bận bịu chạy hai đầu, trưa bay sang ăn một bữa cơm sinh nhật với Hàn Nhân, sau đó lại vội vội vàng vàng bay về Bắc Thành ăn thêm một bữa tiệc sinh nhật ở nhà cũ nhà họ Lục.

"Có lẽ là ghét con quá độc tài trong chuyện ăn uống của ông nội, nên mượn cơ hội này mà đuổi con đi." Lục Hoài Nghiên cất giọng thản nhiên, "Con với ông nội bây giờ như kiểu nhìn nhau là ngứa mắt ấy."


Ông cụ Lục ghiền rượu, mà cụ đã cao tuổi, chế độ ăn uống phải điều độ. Nhưng ngoài Lục Hoài Nghiên thì chẳng ai có thể trị được ông cụ Lục. Trong thời gian dưỡng bệnh này, ông cụ bị anh "giám sát" phải nói là cực kỳ nghiêm.

Hàn Nhân nghe thế thì bật cười, ngay cả Giang Sắt cũng khẽ rướn khoé môi.

Trước đây Sầm Lễ hay chê Lục Hoài Nghiên lạnh lùng, cứ hễ mở miệng là chẳng thèm nể nang gì ai, không có tình huống nào mà anh không thể phù phép biến nó trở thành Bắc cực, nhưng chỉ cần anh muốn thì không có cuộc trò chuyện nào mà anh không thể "hâm nóng".

Trước khi bữa cơm chay được mang lên, nụ cười vẫn luôn túc trực bên môi Giang Sắt.

Cơm chay thiên về khẩu vị thanh đạm, xưa nay Giang Sắt không thích ăn, nhưng tối nay ngoại lệ lại có vài món cực kỳ hợp miệng cô. Ví dụ như món cá sóc chua ngọt làm từ bột mì này, vị không khác mấy so với cá sóc chua ngọt hàng thật, chua chua ngọt ngọt cực kỳ ngon miệng.

Hàn Nhân dùng đũa gắp thức ăn gắp cho cô một đũa đầy, cười nói, "Đây là món mà Nghiên nó chọn riêng cho con đấy, con ăn nhiều vào, dì và nó không ăn chua được."

Giang Sắt liếc sang Lục Hoài Nghiên, người đàn ông cầm một cái chén lớn bằng nửa bàn tay, hàng mi rủ xuống, cúi đầu húp canh.

Bữa cơm tối nay vô cùng ấm áp, hiển nhiên bà Hàn Nhân rất thích gắp đồ ăn cho mọi người, đồ ăn trong chén Giang Sắt chưa từng vơi đi, tuy đều là món cô thích ăn, nhưng bụng cô thật sự đã hết sức chứa.

Trông thấy Hàn Nhân vừa múc thêm một muỗng đậu hũ gạch cua định bỏ vào chén cho cô, Giang Sắt đang định tìm lời để từ chối khéo, bỗng, bàn tay với những khớp ngón tay rõ ràng ở bên cạnh giơ ra ngăn cản.

"Cho con đi, cô ấy không ăn nổi nữa rồi."

Giang Sắt sững sờ.

Do đã được dạy dỗ từ nhỏ, bọn họ ăn cơm đều rất khuôn phép, ánh mắt cũng nghiêm túc, không nhìn lung tung.

Giang Sắt không biết vì sao anh lại nhận ra cô ăn không vô nữa.

Lục Hoài Nghiên cầm chén lên nhận lấy muỗng đậu hũ kia, nói với cô, "Lát nữa nếu em không ăn nổi bánh bao đào tiên nữa thì đừng ăn."

Giang Sắt đúng là không ăn nổi nữa, bánh bao đào tiên có ba cái, phần bánh của cô cuối cùng do Lục Hoài Nghiên "hứng" giùm.

Giờ giấc sinh hoạt của Hàn Nhân rất có quy luật, cơm nước xong xuôi ngồi thêm một lát bà liền bắt đầu buồn ngủ.

Giang Sắt biết ý đứng dậy chào tạm biệt ra về.

Hàn Nhân không giữ cô lại, lặng lẽ đánh mắt ra hiệu với con trai rồi cười nói, "Tối nay Nghiên nó không nghỉ lại đây, hai đứa cùng xuống núi đi, để Nghiên tiễn con."

Lục Hoài Nghiên nhìn cô, "Đi thôi."

Vừa dứt lời, anh lại đi tới huyền quan lấy áo khoác và khăn quàng cổ của hai người, Giang Sắt đuổi theo anh, sau khi mặc đồ vào, hai người chậm rãi đi xuống núi.

Tuy hôm nay là một ngày trời trong nắng ấm, nhưng nhiệt độ trên núi về đêm vẫn lạnh như lạc vào hầm băng.

Giang Sắt kéo cao khăn quàng cổ qua khỏi cằm, Lục Hoài Nghiên liếc sang nhìn cô, bỗng lên tiếng, "Em xoè tay ra."

Lúc lên núi, Giang Sắt đã cất găng tay ở trong xe, từ lúc ra khỏi cửa tới giờ, tay cô vẫn luôn nhét trong túi áo khoác, nghe thấy anh nói thế, cô vô thức nhìn anh.

Người đàn ông cúi đầu tháo găng tay của mình, thấy cô không nhúc nhích, anh lại ngước mắt nhìn cô, Giang Sắt cụp mắt, rút tay ra khỏi túi áo khoác.

Lục Hoài Nghiên lại cúi xuống, nắm chặt bàn tay phải của cô kiểm tra vết thương ở lòng bàn tay đã bắt đầu bong vảy, sau đó mới chậm rãi đeo bao tay vào cho cô.

Găng tay bằng da màu đen hãy còn vương hơi ấm của anh, cô lẳng lặng cảm nhận chút ấm áp ấy, một giây sau đó, chợt nghe thấy anh hỏi, "Tối nay em đã no chưa?"

Cô ừm một tiếng, "Còn anh?"

"Tôi vẫn chưa no." Lục Hoài Nghiên thẳng thắn đáp, "Đồ ăn nhạt quá."

Giang Sắt bật cười, "Anh còn ăn nổi không? Tôi mời anh ăn mì trường thọ, hồi tháng Mười một sinh nhật Giang Dã, cả nhà đã dẫn tôi đến một tiệm mì ăn mì trường thọ, cũng ngon lắm.". Được copу 𝙩ại ( 𝘛 г 𝑈 m 𝘛 г 𝓊 у e 𝑛﹒𝖵N )

Người nhà họ Giang không ăn bánh kem trong ngày sinh nhật, trái lại thích ăn mì trường thọ hơn.

Không cần biết là sinh nhật của ai, cả nhà đều vui vẻ dẫn nhau đi ăn mì trường thọ.

Lục Hoài Nghiên ngắm lúm đồng tiền thấp thoáng bên khoé môi cô, đôi mắt đen lay láy cũng ánh lên ý cười, "Được, em dẫn đường đi."

Tiệm mì nằm trong một con hẻm cũ gần khu tài chính, bọn họ sang đó bằng chiếc Mini điện của Giang Sắt, Lục Hoài Nghiên ngồi ở ghế lái phụ, đôi chân dài không cách nào duỗi thẳng ra, vừa nhìn đã biết anh ngồi chẳng thoải mái gì, nhưng anh lại không hề buông lời chê bai.

Những lúc dừng xe chờ đèn đỏ, Giang Sắt lại quay sang nhìn anh vài lần.

Mỗi lần như thế Lục Hoài Nghiên đều bắt trọn ánh mắt của cô, tuy tay chân bị gò bó không thể duỗi thẳng, nhưng trông anh không hề khó chịu, trái lại còn nhàn nhã dựa vào lưng ghế. Lúc Giang Sắt nhìn sang, anh bình thản nói với cô, "Em muốn cười thì cứ việc cười, đừng nhịn làm gì."

Giang Sắt thật sự không nhịn nữa, đôi môi cứ cong cong suốt cả quãng đường đi đến tiệm mì.

Nhưng khi đến nơi, nhìn thấy miếng giấy đỏ dán trên cửa tiệm, ý cười trên mặt cô cuối cùng cũng tắt ngấm.

[Nhà họ Đông có hỷ, tạm nghỉ một ngày.]

Trên tấm giấy đỏ hiện lên nét chữ rồng bay phượng múa, chỉ nhìn thôi cũng có thể cảm nhận được niềm vui của chủ tiệm.

Không những thế, bên ngoài cửa tiệm còn bày một cái bàn gỗ, bên trên mặt bàn bày lác đác vài chiếc túi nhựa màu đỏ.

Trong trong túi đựng một vắt mì sợi kéo tay của cửa tiệm và hai viên kẹo mừng, một bên mép bàn còn dán thêm một tời giấy, [666 túi quà may mắn, cám ơn những lời chúc phúc của bà con dành cho con gái nhà chúng tôi.]

Lục Hoài Nghiên cười nói, "Chọn hôm nay tổ chức tiệc cưới, đúng là rất biết chọn ngày."

Người đàn ông đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trước cửa tiệm tạp hoá ở chếch phía đối diện, "Tôi sang đó mua ít đồ, em ở đây chờ tôi một chút."

Anh nói xong liền bước sang cửa tiệm tạp hoá, lúc trở về thì cầm một cái bao lì xì không ở trên tay, sau đó lại móc bóp từ trong túi áo khoác ra, rút ra một xấp tiền rồi nhét vào bao lì xì.

Giang Sắt hỏi anh, "Gửi cho chủ tiệm sao?"

Lục Hoài Nghiên ừ một tiếng, "Gặp được một tiệc cưới ngay trong ngày sinh nhật của tôi, xem như là có duyên."

"Anh gửi bao nhiêu?"

"1800 tệ, vốn định gửi 1314 tệ, nhưng không có tiền lẻ, đành gửi tạm số này."

* 1314 có ý nghĩa là trọn đời trọn kiếp, hạnh phúc mãi mãi.

Giang Sắt bèn nói, "Trong xe tôi có tiền lẻ."

Xe dừng ngay trước cửa tiệm, chưa đầy hai phút, Giang Sắt đã cầm một tờ mười tệ và bốn xu một tệ quay về.

Cuối cùng, bọn họ cùng góp 1314 tệ tiền mừng.

Lục Hoài Nghiên vốn không định gửi lại lời nhắn trên bao lì xì, nhưng bây giờ anh đã đổi ý, rút một cây bút máy trong túi áo khoác ra, viết lên mặt sau của bao lì xì: Trăm năm hạnh phúc.

Phần kí tên bên dưới là Nghiên - Sắt.

Chỉ là một tiệm mì tình cờ tạt ngang, nhất thời nổi hứng gửi tiền mừng, lại vô tình gắn kết hai cái tên của hai người bọn họ lại với nhau.

Sau khi viết xong, anh khom người nhét bao lì xì qua khe cửa cuốn của tiệm mì, lúc đi ngang qua chiếc bàn kia, anh tiện tay cầm lấy một túi nhựa màu đỏ, rồi đi tới trước mặt Giang Sắt, cười hỏi cô, "Nếu nhà họ Đông đã báo tin có hỷ, vậy tô mì trường thọ này để chúng ta tự nấu, được không?"

***

Jeongie:

Quan trọng là địa điểm nấu mì ở đâu cơ? =))))
Bình Luận (0)
Comment