Khó Theo Đuổi - Bát Nguyệt Vu Hạ

Chương 41

Dưới ánh sáng từ ngọn đèn chùm, gương mặt lạnh lùng của người đàn ông như được phủ thêm một chút sắc ấm.

Những khi chỉ có hai người ở bên nhau, anh đều không đeo kính. Lúc nói chuyện với Giang Sắt, anh lại rất thích nhìn thẳng vào mắt cô.

Giang Sắt có thể nhìn thấu suy nghĩ trong đôi mắt anh, cũng biết những lời anh vừa nói có bao nhiêu nghiêm túc.

Người đàn ông này một khi đã muốn che chở ai thì anh đều có thể bảo vệ họ rất tốt, ví dụ điển hình là bà Hàn Nhân. Nếu không nhờ có Lục Hoài Nghiên, quả thật bà không thể sống tự do và thoải mái như bây giờ.

Lúc Lục Hoài Nghiên tống cổ Lục Tiến Tông ra khỏi Lục thị, ông ta cũng đã từng nghĩ tới việc ra tay từ phía bà Hàn Nhân, muốn lợi dụng tình cũ để bà làm người đứng giữa giảng hoà cho ông ta và Lục Hoài Nghiên. Ông ta đinh ninh rằng, chỉ dựa vào tình cảm của bà Hàn Nhân dành cho mình, chuyện này coi như đã nắm chắc phần thắng trong tay. Nhưng lại không ngờ, dù ông ta có lật tung cả Bắc Thành lên cũng không thể nào tìm ra bà.

Trong giới này, không có ai có thể bảo vệ một người kín kẽ đến mức không ai tìm ra như Lục Hoài Nghiên.

Mọi người đều mắng anh lạnh lùng vô tình, dù gì Lục Tiến Tông cũng là ba anh, ông ta có lỗi với mẹ anh chứ đâu có lỗi với anh. Anh đối xử với ba mình như thế có khác gì đám lòng lang dạ sói ngoài kia.

Tin đồn thất thiệt lan truyền sau lưng anh thành tam sao thất bản, người ngoài mắng anh thế nào có lẽ anh còn biết rõ hơn ai hết, nhưng xưa nay anh chẳng bận tâm đến chuyện này.

Chỉ những ai thật sự được anh quan tâm mới có thể nhìn thấy một vẻ mặt khác ngoài sự lạnh lùng của anh.

Trong đám con cháu của ông cụ Lục, anh là đứa cháu lớn nhất, dưới anh còn có gần cả chục đứa em họ, chỉ tính mỗi em gái họ thôi cũng đã có năm, sáu người.

Giang Sắt âm thầm nhớ lại, trước mặt đám em họ của mình, lúc nào anh cũng chỉ trưng ra một vẻ mặt lạnh lùng và thờ ơ.

Nếu anh có một cô em gái ruột cùng cha cùng mẹ, có lẽ thái độ của anh sẽ khác hẳn.

Chỉ cần gọi một tiếng "Anh Hoài Nghiên" mà đổi được sự che chở từ một người anh trai như anh, đây đúng là một "mối" hời.

Nhưng Giang Sắt lại không muốn gọi, cô đã qua cái tuổi cần người bảo vệ và chở che rồi.

Cô có thể tự yêu thương và quý trọng bản thân mình.

Giang Sắt không để tâm đến mấy lời này của anh, cô nghiêng đầu nhìn anh một lúc, rồi nói, "Nếu anh thực sự có một cô em gái thì hẳn anh sẽ càng che chở em gái mình hơn cả mấy ông anh nhà họ Quan kia."

Lục Hoài Nghiên ngắt nhẹ cằm cô, buồn cười đáp, "Thất thần nhìn anh cả buổi trời là vì nghĩ đến chuyện này sao? Nếu em thấy tò mò như thế thì hôm nay anh làm anh trai em một đêm nhé?"

Anh dứt lời liền ngả người ra sau thành ghế, vừa cúi mắt nhìn cô, vừa nhớ lại dáng vẻ khi làm anh trai của đám bạn mình là Quan Thiệu Đình và Sầm Lễ trông như thế nào.

Một hồi sau, như nhớ đến điều gì, anh khẽ cười, nói với cô, "Bắt đầu từ chỗ này trước."

Người đàn ông nhổm dậy, nhoài người về phía trước, dán môi lên vành tai của cô, hơi thở ấm nóng phả ra, chất giọng khàn khàn cất lên, "Em gái ơi."

Giang Sắt khẽ chớp hàng mi.

Ký ức chợt ùa về, khi còn rất nhỏ, Sầm Lễ không gọi cô là Sắt Sắt mà chỉ toàn gọi cô là em gái.

"Em gái ơi, mau lại đây."

"Em gái ơi, em muốn chơi cái này không?"

"Em gái à, để anh cõng em nhé."

Khi ấy cô ba tuổi hay bốn tuổi?

Tóm lại đó là độ tuổi mà cô đã bắt đầu có khả năng ghi nhớ, đến mức mỗi khi nhớ lại những chuyện khi ấy, tất cả ký ức đều như được phủ thêm một lớp nền vàng, và đó cũng chính là gam màu của những tấm ảnh cũ dần bị ố vàng theo năm tháng.

Cô nhớ đến một ngày hè nào đó, Sầm Lễ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mủm mĩm của cô đi đến hồ sen trong nhà họ Lục.

Bên cạnh hồ sen, một cậu thiếu niên mặc quần short ngắn và áo gile màu đen đang cầm sheet nhạc trên tay, hờ hững nhìn hai anh em rồi cất giọng lãnh đạm, "Sầm Lễ, cậu mang em gái cậu sang đây làm gì?"

"Lần trước tôi đến đây chơi, dì Hàn nói sen nhà cậu nở rồi, bảo tôi lần sau đưa em gái sang chơi cùng."

Sầm Lễ vừa lấy bà Hàn Nhân ra làm lí do, Lục Hoài Nghiên không nói gì thêm, cậu hạ tầm mắt, nhìn sang cô nhóc mà Sầm Lễ dắt tới.

Dưới ánh mặt trời chói chang, cô nhóc đội một chiếc nón rộng vành màu trắng, trên người là chiếc váy liền màu xanh nước biển cổ bẻ được đính ngọc trai bên trên, đôi giày da màu xanh da trời, khuôn mặt và cánh tay đều tròn um ủm.

Đôi mắt đen lay láy hệt như hai quả nho vừa được rửa sạch.

Lúc cô nhóc nhìn ai đó thì rất tập trung, trông cực kỳ ngoan ngoãn.

Sầm Lễ nắm tay cô nhóc đi tới, hỏi, "Em gái có còn nhớ anh này không? Đây là anh Hoài Nghiên. Tháng trước anh đã dẫn em đi gặp anh ấy rồi đấy."

Giang Sắt cất giọng gọi tên anh vô cùng rõ ràng, "Chào anh Hoài Nghiên."

Chàng thiếu niên chỉ hờ hững nhìn cô nhóc, không đáp lời cô nhóc mà ngước mắt lên nhìn về phía Sầm Lễ, "Quản gia của em gái cậu có đến cùng không? Nếu quản gia không theo cùng thì cậu đừng chơi bóng với bọn tôi nữa, tự cậu ở lại đây xem cá với con bé đi. Mẹ tôi không rảnh mà đi trông em gái dùm cậu đâu."

"Thím Trương có tới, hơn nữa em gái tôi ngoan lắm, sẽ không làm phiền dì Hàn đâu." Sầm Lễ vẫy tay về phía sau, đợi thím Trương đi tới, cậu liền đặt tay Giang Sắt vào tay thím Trương. Cậu khom người, chống hai tay lên hai gối, dặn dò cô nhóc, "Em gái ở đây chơi với thím Trương nhé, anh đi đánh tennis một tí, sau đó sẽ quay về đón em nhanh thôi."

Trong lúc cậu dặn dò với em gái, Lục Hoài Nghiên đã mất kiên nhẫn giao sheet nhạc lại cho người hầu đứng bên cạnh, xoay người đi vào trong nhà thay quần áo.

Hai cậu chàng vừa rời khỏi không lâu, bà Hàn Nhân đã đi tới hồ sen.

Hàn Nhân rất thích Giang Sắt, bà luôn khen cô nhóc như viên bánh nếp trắng trẻo, muốn sinh một đứa con gái đáng yêu giống cô nhóc.

Chiều hôm ấy vốn là một buổi chiều rất đẹp, nếu không cô cũng sẽ không nhớ rõ đến tận bây giờ.

Cô nhóc ngồi xổm bên hồ sen chơi một hồi lâu, hết nhìn cá rồi lại ngắm hoa, sau đó còn cầm cây vợt nhỏ vớt mấy chú cá bé xinh lên rồi lại thả chúng về hồ. Đến khi Sầm Lễ trở về, hai chân cô nhóc đã tê rần, cô nhóc dang tay ra nói với Sầm Lễ, "Anh ơi, bế em."

Sầm Lễ bước tới bế cô nhóc lên, cười hỏi, "Em gái nhà mình hôm nay có ngoan không nào?"

Tiếng "em gái" của cậu thiếu niên khi ấy hiển nhiên không giống với tiếng "em gái" của Lục Hoài Nghiên lúc này.

Giang Sắt chống hai tay lên vai Lục Hoài Nghiên, chậm rãi đứng dậy, cô nói, "Hồi bé mỗi khi anh hai dẫn em sang nhà anh chơi, trông anh lúc nào cũng có vẻ bực bội, anh còn khó chịu khi thấy dì Hàn ra chơi với em nữa."

Thật ra cô cũng đã đoán được nguyên nhân, dì Hàn Nhân vì muốn sinh thêm con gái mà đã bị sảy thai hai lần, kể từ sau đó sức khoẻ bà cũng yếu đi, Lục Hoài Nghiên chỉ sợ bà mệt.

Giọng cô hờ hững lạnh nhạt, vẻ mặt cũng bình thản, nhưng không hiểu sao khi nghe thấy lời này, anh lại có cảm giác cô muốn lôi chuyện cũ ra tính sổ.

Lục Hoài Nghiên quan sát vẻ mặt của cô, cất giọng trêu, "Thù dai nhỉ, lúc ấy em mới bao lớn? Vậy mà ghim đến tận bây giờ?"

Anh khẽ véo mấy đầu ngón tay của cô, "Đợi hè sang, anh trai đưa em về nhà cũ. Em thấy thích đoá sen nào, hay chấm con cá nào thì để anh bắt lên cho em chơi."

Giang Sắt, "..."

Cả ao sen trong nhà cũ đều là loài sen quý, ngay cả đàn cá nuôi trong hồ cũng là giống cá quý, tất cả đều là bảo vật của bà cụ Lục. Người ta thường nói "Nhìn vật nhớ người", sau khi bà cụ Lục qua đời, hồ sen và đàn cá kia hiển nhiên cũng trở thành bảo vật của ông cụ Lục, nếu muốn ăn hạt sen thì phải lén hái sau lưng ông.

"Anh không sợ ông Lục lột da anh à?"

"Sợ cái gì? Những chuyện xấu của em, anh trai đây sẽ chịu trách nhiệm thay em. Hồi bé em rơi xuống hồ cũng là vì muốn ăn hạt sen đúng không, anh sẽ hái hết đài sen trong hồ cho em."

Lục Hoài Nghiên nói xong liền đứng dậy khỏi sofa, nắm tay cô đi về hướng phòng giải trí bên cạnh phòng khách, "Bây giờ để anh trai đây đưa em đi chơi trò khác nhé."

Anh mở miệng ngậm miệng là "anh trai" chẳng chút ngượng miệng.

Giang Sắt hỏi, "Lục Hoài Nghiên, anh đóng vai anh trai tới nghiện rồi hả?"

"Đúng vậy, tối nay anh sẽ là anh trai của em." Dứt lời, anh quay sang nhìn cô một cái, bắt chước Sầm Lễ hồi xưa, đưa tay lên xoa đầu Giang Sắt, rồi lại gọi một tiếng, "Em gái."

"..."

Phòng giải trí của phòng tổng thống có đến tận mấy khu, khu chơi snooker và đánh bài, chơi cờ, xem phim, phòng gym, muốn gì là có đó.

Lục Hoài Nghiên dẫn Giang Sắt đi tới phòng chuyên dùng để chơi game.

"Đây là trò chơi mới do công ty game anh đầu tư trước đây phát triển, vẫn chưa ra mắt thị trường. Hôm nay, anh sẽ để em thử trước." Lục Hoài Nghiên lấy một khẩu súng mô hình từ trong ngăn tủ đựng đồ bên tường, ném sang cho Giang Sắt, nói với cô, "Em cầm thử đi."


Đó là khẩu súng đi kèm với bộ game này, ngoại trừ không có hộp đạn thì các bộ phận khác được mô phỏng lại vô cùng chân thật, kết cấu bằng kim loại, cầm rất chắc tay.

Giang Sắt từng chơi bắn súng ở sân bắn của nước ngoài, lần đầu tiên cô chơi trò này vẫn là do Sầm Minh Thục đưa cô đi.

Sầm Minh Thục định cư ở Mỹ, ở bên đó không cấm dùng súng, cũng là nơi liên tục xảy ra vô số vụ xả súng. Khi ấy Sầm Minh Thục đã nói với cô, con có thể không cần dùng súng, nhưng không thể không biết cách sử dụng súng, tối thiểu cũng phải biết cách bóp cò.

Sau khi từ sân bắn trở về, Giang Sắt càng thích cảm giác khi chạm vào súng, đặc biệt là cảm giác phấn khích khi bắn trúng mục tiêu.

Lục Hoài Nghiên vừa nhìn đã biết chắc chắn cô sẽ thích trò chơi này, anh cầm lấy kính VR đeo vào giúp cô, rồi nói, "Đây là một trò chơi bắn súng thực tế ảo, sau khi được kết nối thì sẽ có một nhân vật AI cùng tham gia trò chơi với em. Em có thể chọn vai thợ săn, cũng có thể chọn vai con mồi."

Giang Sắt đáp ngay không chút do dự, "Em chọn làm con mồi."

Lục Hoài Nghiên lấy điều khiển cầm tay ra, để cho cô tự chọn chế độ chơi.

Sau khi Giang Sắt đeo kính VR vào rồi, anh cũng cầm một cái kính khác đeo vào. Trò chơi này có thể cùng chia sẻ góc nhìn, nói cách khác, anh có thể bước vào góc nhìn của Giang Sắt, cùng cô bước vào một thế giới thực tế ảo, cùng chia sẻ cảm nhận của cô.

Bên tai nhanh chóng truyền đến tiếng nước chảy ào ào, Lục Hoài Nghiên nương theo góc nhìn của Giang Sắt đảo mắt quan sát một vòng, phát hiện ra khung cảnh trước mắt là một nhà xưởng trái cây đóng hộp bị bỏ hoang, anh hơi cau mày, đang định tháo kính xuống đổi sang cảnh khác cho cô.

Song, một giây sau, "bằng" một tiếng, tiếng đạn xé gió vang lên.

Giang Sắt bình tĩnh bắn trúng mục tiêu ngay từ phát súng đầu tiên.

Lục Hoài Nghiên hơi nheo mắt lại, một tên thợ săn đã ngã xuống, viên đạn kia xuyên thẳng vào giữa tim của đối phương.

Quyết đoán và đầy tỉnh táo.

Anh bèn thả điều khiển cầm tay trở vào túi.

Thợ săn liên tục xuất hiện, vì đấu với AI nên độ khó càng lúc càng tăng dần, nhưng Giang Sắt không hề hoảng loạn, bình tĩnh bắn ra từng viên đạn một.

Lục Hoài Nghiên đã từng chơi qua trò này, lúc Giang Sắt đang chơi, anh cũng tự động nhập vai theo suy nghĩ của mình.

Ngay sau đó, anh chợt nhận ra thói quen tư duy của hai người ở một mức độ nào đó giống hệt nhau.

Dù là đóng vai con mồi, nhưng bọn họ đã quen chiến đấu trong tư thế của một thợ săn, và cũng rất giỏi trong việc đặt bẫy đối phương.

Khoé môi anh chầm chậm nhếch lên.

Nửa tiếng trôi qua, "con mồi" đã xử lý toàn bộ số thợ săn, trò chơi cũng kết thúc.

Nhưng Giang Sắt không tháo kính xuống, cô nghiêng đầu nói với anh, "Em muốn chơi nữa."

Lục Hoài Nghiên tiến lên một bước, áp sát lên lưng cô. Anh hơi khom người, tay trái ôm eo cô, tay phải phủ xuống bàn tay đang cầm súng của cô, ngón trỏ xuyên qua đỡ lấy ngón trỏ của cô, cười đáp, "Được thôi, ván này tới lượt anh của em chơi."

Vẫn là chế độ con mồi, súng vẫn đang nằm trong tay Giang Sắt, nhưng người bóp cò lại là anh.

Anh buộc cô phải bước vào góc nhìn của anh, cùng anh chiến đấu.

Vòng eo của Giang Sắt bị anh siết chặt, những bước di chuyển của hai người trong phòng gần như đồng bộ với nhau.

Đến gần cuối, Lục Hoài Nghiên bắn ra phát đạn cuối cùng, vì tránh phát súng kia của đối thủ, anh kéo cô ngã lăn ra sàn.

Hai người ngã xuống mặt thảm mềm mại, Giang Sắt được anh che chở, cả người đè lên người anh.

Trò chơi kết thúc, hai người lại tiếp tục thắng.

Lục Hoài Nghiên ném đi khẩu súng mô hình trên tay, chống tay nhổm người dậy, tháo kính thực tế ảo của hai người, gạt tóc trên mặt cô ra, nhìn xoáy vào mắt cô.

Đồng tử đã dãn ra, quả nhiên cô nhóc này đang hưng phấn.

Giang Sắt ngồi trên đùi anh, nửa người tựa vào lồng ngực của anh, thở hổn hển.

Ánh mắt anh nhìn cô đầy sâu lắng, nhưng cũng rất quen thuộc, cô biết anh muốn làm gì.

Anh muốn hôn cô.

Giang Sắt lẳng lặng đón lấy ánh mắt của anh, khi bàn tay anh vừa chạm vào gáy cô, khi đôi môi chuẩn bị ập xuống, cô mới từ tốn nhếch môi lên nói, "Lục Hoài Nghiên, chẳng có người anh nào lại hôn em gái giống như anh cả."

Cô vừa dứt câu, động tác cúi đầu của người đàn ông chợt khựng lại. Anh nhìn cô đăm đắm, vài giây sau, anh hơi ngả người về sau, không hôn cô nữa, bàn tay đang đỡ gáy cô chầm chậm chuyển sang xoa đầu cô mấy cái, phì cười, "Em gái nhà mình chơi giỏi quá."

"..."

Anh nói xong liền ôm eo cô đứng dậy, nhặt lấy súng mô hình và kính VR lên, nói, "Không thể chơi nữa, nếu không sẽ choáng đầu đấy."

Ánh mắt Giang Sắt đuổi theo anh, nói với giọng chắc chắn, "Trò chơi này không thể tung ra thị trường được."

Quá chân thật, quá bạo lực, ngay cả cây súng mô hình cũng được mô phỏng như súng thật, chắc chắn không được kiểm duyệt để đưa ra thị trường.

Lục Hoài Nghiên chẳng mấy bận tâm, "Anh biết, nhưng anh đã mua đứt quyền phát triển trò chơi này."

Anh cất đồ xong rồi quay lại, bước tới nựng mặt cô, cười đáp, "Không phải em gái nhà mình thích chơi ư? Sau này nó sẽ là game dành riêng cho em, không ai được chơi cả, chỉ có em gái của anh mới được chơi thôi."
Bình Luận (0)
Comment