Khó Theo Đuổi - Bát Nguyệt Vu Hạ

Chương 47

"Sắt Sắt, con bé vẫn chưa thoát khỏi bóng ma ấy."

Lúc Sầm Lễ nói chuyện, Lục Hoài Nghiên vẫn không hề ngẩng đầu, từ đầu đến cuối chỉ cụp mắt nhìn ly rượu trong tay.

Đến khi nghe thấy câu nói kia, anh mới chầm chậm nhấc mí mắt lên, nhìn Sầm Lễ chằm chằm.

"Bảy năm trước, sau khi được cứu, con bé có một khoảng thời gian cực kỳ bài xích bị người khác đụng chạm, cũng rất ghét một vài mùi hương và âm thanh. Ngay cả khi tôi chạm vào, Sắt Sắt cũng sẽ buồn nôn. Bác sĩ nói đó là di chứng của vụ bắt cóc ấy, con bé mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương." Sầm Lễ nhìn về phía Lục Hoài Nghiên, "Tôi từng nói với cậu rằng Sắt Sắt từng thích cậu, cậu có biết vì sao tôi lại biết không?"

Lục Hoài Nghiên vẫn im lặng không nói năng gì.

Sầm Lễ tự hỏi rồi tự trả lời, "Trong tấm ảnh mà cậu từng nhìn thấy trong thư phòng, lúc ấy Sắt Sắt đứng giữa chúng ta, con bé lại nhích gần về phía cậu, khuỷu tay chạm vào khuỷu tay cậu nhưng không hề tránh đi. Hôm sau, con bé lại chủ động lên tiếng muốn sang nhà họ Lục thăm ông cụ Lục. Khi đó tôi đã biết con bé thích cậu."

Bắt đầu từ ngày hôm ấy, Giang Sắt không cần phải đến gặp bác sĩ tâm lý do Quý Vân Ý sắp xếp, dường như cô đã khôi phục lại như bình thường.

Lục Hoài Nghiên cười khẽ, "Cậu cảm thấy khi ấy cô ấy thích tôi sao?"

Sầm Lễ gật đầu, "Con bé đã thích cậu suốt hai năm."

"Đó không phải là thích." Nụ cười chế giễu trên gương mặt anh dần phai đi, "Cô ấy chỉ đang tự cứu lấy bản thân. Cô ấy thích đến nhà của ông nội, thích mùi trầm hương ở đó, là bởi vì vào cái hôm mà tôi cứu cô ấy ra, trên người tôi có mùi trầm hương. Mà cái gọi là "thích" của cô ấy, chính là vì tôi là người đã bế cô ấy ra khỏi nhà xưởng bỏ hoang hôm đó. Cô ấy tự xây cho bản thân một ngọn hải đăng hư ảo, vội vã và liều lĩnh muốn thoát khỏi đau khổ lúc bấy giờ."

Sầm Lễ ngơ ngác, "Hải đăng?"

Lục Hoài Nghiên nhìn anh ta, hờ hững hỏi lại, nhưng lời nói hệt như một lưỡi dao, "Tôi thật sự không hiểu, vì sao khi ấy cô ấy thà chọn một người ngoài ít tiếp xúc với cô ấy như tôi làm ngọn hải đăng cho mình, chứ nhất quyết không chịu tìm người thân "ruột rà" như mấy người."

Ngay khi anh vừa dứt lời, Sầm Lễ bất chợt nhớ đến cái câu mà cô út từng nói với mình...

"Vì Sắt Sắt chưa bao giờ tha thứ cho mọi người, bao gồm cả con, Lễ à!"

"Con bé giận chúng tôi..." Sầm Lễ nhắm chặt hai mắt, "Khi ấy Sắt Sắt đã bị... bắt cóc được ba ngày."

Bàn tay cầm ly rượu của Lục Hoài Nghiên bỗng chốc cứng đờ.

Ba ngày.

Quai hàm bạnh ra, anh hỏi gằn từng chữ một, "Nghĩa là, hai sau khi cô ấy bị bắt cóc được hai ngày, nhà cậu mới đến tìm ông nội tôi?"

Nói đến đây, anh hơi dừng lại, nở nụ cười mỉa mai, "Gia đình cậu thậm chí còn chẳng báo cảnh sát, là vì nguyên nhân gì? Vì bê bối xảy ra trong phòng tranh sơn dầu sao?"

Sầm Lễ mở choàng mắt, "Nghiên à!"

Lục Hoài Nghiên nhìn xoáy thẳng vào gương mặt của Sầm Lễ, thoáng sau, anh cười tỏ vẻ đã hiểu, "Xem ra tôi đã đoán đúng rồi, đến bây giờ mà cậu vẫn giữ kín như bưng. Vụ bê bối đó có liên quan đến mẹ của cậu? Và Giang Sắt đã tận mắt chứng kiến?"

Sầm Lễ không lên tiếng, đôi môi mím chặt.

Lục Hoài Nghiên chầm chậm huơ ly rượu trên tay, ánh mắt dần lạnh lẽo, "Lúc ấy có phải cậu đã định bỏ rơi cô ấy đúng không, dùng khoảng thời gian "vàng" có thể cứu em gái để đi xử lý bê bối của mẹ cậu?"

"Không có! Tôi không hề bỏ rơi con bé. Nghiên à, tôi đúng là không phải một người anh tốt, nhưng tôi không điên đến mức biết con bé bị bắt cóc mà bỏ rơi không cứu con bé." Cổ họng Sầm Lễ đắng chát, "Chiều hôm ấy, mẹ tôi và học trò của bà ấy ở cùng nhau trong phòng tranh, bà đã tắt hết camera giám sát bên trong. Nhưng không ngờ lại bị Sắt Sắt bắt gặp, con bé vội vàng rời khỏi từ cửa sau. Sau khi con bé rời đi không bao lâu, vợ của hoạ sĩ ấy đã tìm đến tận phòng tranh."

Mọi chuyện sau đó là một mớ hỗn độn.

Không phải Sầm Lễ không biết chuyện ba mẹ mình đều có tình nhân ở bên ngoài, nhưng anh ta không ngờ tình nhân của bà Quý Vân Ý lại là học trò của mình, càng không ngờ đến Sắt Sắt và người vợ của hoạ sĩ kia lại chân trước chân sau tiến vào phòng tranh.

Vợ của hoạ sĩ kia làm ầm ĩ tại chỗ, Sầm Lễ và Quý Vân Ý bận phải xử lý vụ bê bối này, đến khi về đến nhà họ Sầm mới biết chuyện Sắt Sắt vẫn chưa về nhà.

"Mẹ tôi nói Sắt Sắt giận bà nên mới cố tình không về nhà, khi ấy đã qua 24 tiếng. Đến khi gia đình tôi nhận được điện thoại từ Triệu Chí Thành, lúc anh ta bảo chúng tôi chuẩn bị tiền chuộc, tôi mới biết Sắt Sắt đã gặp chuyện. Sau đó, tôi bắt đầu đi tìm con bé, nhưng cậu cũng biết đấy, mấy hôm ấy mưa to kéo dài suốt mấy ngày liền."

Không có camera giám sát, lại mưa liên tục, mọi dấu vết đều bị nước mưa cuốn trôi.

Sầm Lễ không ngủ không nghỉ tìm cả một ngày trời, nhìn thời gian cứ thế trôi qua từng giờ từng phút, cuối cùng ba anh ta đành đến nhà họ Lục nhờ ông cụ Lục giúp đỡ.

Bọn họ chỉ nghĩ Giang Sắt đang giận dỗi, thế nên đã trơ mắt bỏ qua thời gian 24 tiếng "vàng" để giải cứu con tin.

Vì không để lộ bê bối ở phòng tranh sơn dầu, bọn họ đã không báo cảnh sát, đến khi cột mốc 48 tiếng sắp trôi qua, họ buộc phải đi tìm ông nội anh xin giúp đỡ.

Lục Hoài Nghiên cau mày nhìn Sầm Lễ, đôi mắt phía sau cặp kính toát ra vẻ lạnh lẽo.

"Dù đã bị bắt đi ba ngày, nhưng Sắt Sắt không bị tổn thương ở đâu cả. Sau khi được cứu ra, con bé đã đến gặp bác sĩ tâm lý một khoảng thời gian, nhưng cảm xúc con bé đều rất ổn định. Tôi cứ tưởng con bé đã khoẻ rồi, tôi thật sự đã nghĩ con bé đã khoẻ rồi." Sầm Lễ nuốt khan, giọng nghèn nghẹn, "Đến tận bây giờ, tôi vẫn không hề hay biết, con bé vẫn còn phải khám bác sĩ, vẫn còn phải uống thuốc, vẫn... chưa khoẻ lại."

Lục Hoài Nghiên hỏi anh ta, "Cậu có biết trong mấy ngày bị bắt cóc cô ấy đã gặp phải chuyện gì không?"

Sầm Lễ lắc đầu, "Sắt Sắt chưa từng nhắc đến, chỉ có một lần duy nhất con bé không kiềm lòng được, chính là cái hôm Triệu Chí Thành chết. Con bé đã làm ầm ĩ với mẹ tôi một trận, nói rằng vụ bắt cóc vẫn còn có kẻ đồng phạm chưa bị bắt. Nghiên à..."

"Câm miệng." Lục Hoài Nghiên ngắt lời anh ta, giọng nói rét căm căm, "Tôi biết cậu muốn nói gì, Sầm Lễ, cậu không có từ cách nói ra lời ấy."

Sầm Lễ hé môi, "Nghiên à."

"Sầm Lễ, cậu nhớ cho kỹ đây. Không phải vết thương nào cũng có thể nhìn thấy, những vết thương vô hình trên người cô ấy cũng có một phần là do cậu gây ra." Lục Hoài Nghiên cụp mắt, hàng mi phủ xuống một cái bóng mờ dưới mi mắt, vẻ mặt hờ hững, "Dẹp cái ý định lợi dụng tôi để giảm bớt áy náy trong lòng cậu đi, cậu tốt nhất là hãy sống trong áy náy cả cuộc đời này."

"Còn bây giờ, trước khi nắm đấm của tôi vung vào mặt cậu, mời cậu ra ngoài cho."

...

Cánh cửa phòng mở ra rồi lại khép lại, một vệt sáng chói loà nhanh chóng len vào phòng bài tối tăm.

Gương mặt trầm tĩnh của người đàn ông được chiếu sáng trong giây lát.

Khoảnh khắc ấy, vô số hình ảnh tán loạn vụt qua trong đầu anh.

Trong sân sau quán bar, khi anh hỏi cô đã quậy đủ chưa, gương mặt cô hiện lên vẻ mỉa mai đầy công kích.

Trong nhà cũ nhà họ Sầm, cô nắm chặt mảnh vỡ thuỷ tinh trong tay, gằn từng chữ một nói với anh, "Tự tôi có thể bước ra ngoài."

Và cả lời cô từng nói với anh trong đêm hôm ấy, Triệu Chí Thành giết hai tên bắt cóc là vì Trương Nguyệt.

Vì Trương Nguyệt.

Trong nháy mắt, Lục Hoài Nghiên gần như đã hiểu rõ mọi chuyện.

Trong ba ngày bị bắt đi, rốt cuộc cô đã gặp phải chuyện gì? Vì sao Triệu Chí Thành lại muốn giết hai tên đồng phạm kia, vì sao cô lại nhân từ với Trương Nguyệt.

Một người có tính cách như cô sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ đối xử nhân từ với một người như thế.

Viên đá trong ly rượu dần dần tan ra.

Lồng ngực Lục Hoài Nghiên như bị một tảng đá đè nặng, ngột ngạt đến độ không thể thở nổi.

Dường như không thể chờ đợi thêm giây phút nào nữa, anh bất thình lình đặt ly rượu trên tay xuống, bước nhanh ra khỏi phòng.

...

Một giờ sáng, Giang Sắt vẫn còn đang lang thang bên bờ Phú Xuân, cô lấy điện thoại ra xem, không ngờ cô đã đi được hai mươi ngàn bước rồi.

Hai mươi ngàn bước...

Có vẻ như bà Dư Thi Anh và ông Giang Xuyên muốn bù đắp 23 đêm giao thừa mà họ thiếu cô trong một lần. Hai người gần như đưa cô đi ăn hết một vòng bờ Phú Xuân, riêng món trà sữa mặn ở Nhàn nửa hôm thì cô đã uống được hai ly.

Tiếng pháo hoa đì đùng như còn đang văng vẳng trên đỉnh đầu, Giang Sắt lại tiếp tục đi dạo cùng bọn họ thêm nửa tiếng, ăn thêm một xiên dâu tây ngào đường của bà Dư Thi Anh đưa cho.

Lúc quay về đường Lê Viên thì đã gần hai giờ sáng, cô không ngủ lại nhà ba mẹ. Sau khi hái vài quả kim quất bỏ vào túi, cô quay về nhà ở ngõ Hương Thụ.

Tối hôm nay nơi nơi đều ồn ào náo nhiệt, trên đường đều là những con "cú đêm" ham chơi không chịu về nhà.

Giang Sắt vừa vào nhà, điện thoại trong túi áo khoác chợt rung lên, cô bấm vào xem thử, là tin nhắn wechat chúc mừng năm mới của Phó Uẩn.

Suốt hai năm qua, lần nào anh ta cũng đều đặn nhắn tin cho cô vào lúc này.

Giống như những lần trước, đều là tin nhắn với nội dung khá trang trọng và có vẻ như được gửi đi hàng loạt, nhưng phía trước đều viết rõ là "Sắt Sắt".

Giang Sắt có qua có lại gửi cho anh ta một tin.

Bây giờ Phó Uẩn chính là người nối nghiệp duy nhất của ông cụ Phó, cô đoán đêm nay hẳn là anh ta cũng sẽ tham gia vô số bữa tiệc xã giao giống như Lục Hoài Nghiên.

Trả lời tin nhắn xong xuôi, khi định cất điện thoại vào túi, tiếng chuông điện thoại lại bất ngờ vang lên.

Giang Sắt cúi mắt nhìn, nhanh chóng nhận máy, "Tôi tưởng giờ này anh đang rất bận."

"Đúng là rất bận, tôi đang tiếp rượu. Nhưng tình cờ nhận được tin nhắn hồi âm của em nên tôi tranh thủ gọi cho em, xem như để tỉnh rượu một chút."

Giọng Phó Uẩn cũng dịu dàng như chính con người của anh ta, thế nhưng lúc này giọng nói ấy lại hơi khàn khàn như đã thấm men say.

Anh ta cười hỏi cô, "Tôi đây là vì bất đắc dĩ mới phải uống rượu, còn em sao lại chưa ngủ? Vừa thấy tin nhắn Wechat của em, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm."

Giang Sắt cười khẽ đáp lại, "Tôi vừa đi dạo bờ sông với ba mẹ cả đêm, bây giờ đang quay về chỗ ở."

Phó Uẩn khẽ ồ một tiếng, âm cuối hơi nâng lên, mang theo chút vui vẻ.

"Trông em có vẻ thích nghi rất nhanh với cuộc sống bên đó, mấy hôm trước tôi có gặp chị Minh Thục, chị ấy bảo mùng Ba sẽ đến Đồng Thành thăm em."

Đúng là Sầm Minh Thục có dự định như thế, ý cười thản nhiên trên khuôn mặt Giang Sắt lại sâu thêm, "Cô út đang nhớ đến mấy bình rượu mà ba mẹ tôi ủ đây mà."

Phó Uẩn cười điềm đạm, "Có thể khiến chị Minh Thục nhớ mãi không quên thì rượu đó hẳn là rất ngon, bữa nào tôi cũng phải sang đó nếm thử mới được."

"Được, đến lúc đó tôi sẽ mời anh uống thử."

Vì chuyện lúc trước nên quan hệ giữa hai người không tính là xa lạ, nhưng cũng không hẳn là thân thiết, hàn huyên vài câu, Phó Uẩn lịch sự chúc cô "Ngủ ngon" rồi cúp máy.

Đặt điện thoại xuống, người đàn ông tuấn tú đưa tay cầm bia lên nhấp một ngụm.


Đó là một chai bia được thiết kế với thân chai bằng nhôm màu xanh, trên thân chai chỉ in hai chữ vô cùng đơn giản: Gia Thổ.

Dòng bia rẻ tiền lướt qua cổ họng, Phó Uẩn híp mắt lại.

Đã bao năm qua, anh ta vẫn chỉ thích uống mỗi loại bia này.

Ông già đã mời thầy về dạy anh ta cách nếm rượu vang, thưởng thức rượu vang. Anh ta đã từng uống không ít loại rượu đắt đỏ, cũng tích luỹ kha kha kiến thức về nếm rượu.

Chỉ cần bâng quơ bình luận một câu trên bàn rượu, mọi người ai nấy đều sẽ nhìn anh ta bằng ánh mắt tán thưởng, tựa như anh ta là nhà quý tộc có gu thưởng thức.

Phó Uẩn buông thỏng tay, ánh mắt phóng ra phía cửa sổ sát sàn, nhìn màn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ. Hơi nước lạnh buốt đọng lại trên thành chai trượt xuống đầu ngón tay của anh ta.

Giọng nói trong trẻo của cô gái vẫn còn quanh quẩn bên tai anh ta, những bông tuyết trước mắt thoắt cái như biến thành những bông tuyết trên hồ song nguyệt của đêm ấy.

Trên chiếc cầu gỗ hình vòm, anh ta cúi đầu hôn cô, bờ môi lướt qua khoé môi ấm áp của cô, rơi lên má lúm đồng tiền mềm mại và mát lạnh của cô.

Sợi tóc đen dài lướt qua chóp mũi của anh ta, hương cam quýt thoang thoảng len lỏi vào phổi anh ta.

Ngọt ngào và tươi mát.

Phó Uẩn lại nâng tay lên nốc một ngụm bia lạnh rẻ tiền kia.

Người đàn ông trần trụi, bên hông chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm màu trắng.

Từ ngực dọc xuống eo xuất hiện vài vết sẹo cũ, kéo dài từ trên xuống dưới, lan xuống tận phần da thịt ẩn bên dưới chiếc khăn tắm.

Trong hình ảnh phản chiếu trên khung cửa sổ sát sàn, mười ngón tay xinh đẹp như những bông hoa đỏ rực bất ngờ xuất hiện quấn chặt lấy vòng eo của anh ta.

Chu Minh Ly tì cằm lên vai Phó Uẩn, ghé vào tai anh ta khẽ thì thầm, "Chỉ là một món hàng nhái cao cấp thôi mà cũng khiến anh hạ mình chủ động gọi điện sang sao?"

Phó Uẩn hơi nhấc mí mắt, con ngươi đen láy lạnh lùng liếc về phía sau, hờ hững lướt qua gương mặt xinh đẹp của Chu Minh Ly.

Chuyển lon bia sang tay trái, anh ta nghiêng người, tay phải giơ lên bóp cổ Chu Minh Ly rồi ấn cô ta lên khung cửa sổ sát sàn, cúi đầu thì thầm bên tai cô ta, "Tôi đã nói bao nhiêu lần là đừng chọc cô ấy nữa rồi, không nghe sao? Cảnh sát đã bắt đầu điều tra đến bình đường phèn kia rồi. Sao em lại hư thế hả, Minh Minh?"

Giọng người đàn ông vẫn dịu dàng như dòng suối yên ả, nhưng ngữ điệu rét căm căm hệt như chiếc lưỡi của con rắn độc đang khè ra.

Chu Minh Ly lại rất thích anh ta trong dáng vẻ thế này, dù cho có bị anh bóp cổ thì cô ta cũng chẳng sợ, chỉ khẽ cười một tiếng rồi đáp, "Sợ gì, quản gia Vu là người của anh, ai có thể điều tra ra được là do ông ta đổi đường chứ?"

Cô ta vừa dứt lời liền vói tay vào phía trong khăn tắm của Phó Uẩn, "Ai bảo cô ta dám vác mặt về đây, cái thứ hàng nhái đó mà cũng dám lên mặt với em ư? Còn nữa, ba anh muốn anh cưới Sầm Dụ, sao anh lại không từ chối hả? Một con nhỏ quê mùa thấp kém mà anh cũng để vào mắt sao? Em giận đấy, Phó Uẩn, em giận lắm đấy."

Người phụ nữ luôn miệng nói giận dỗi, nhưng giọng nói lại mềm mại đến độ có thể vắt ra nước. Chiếc khăn tắm màu trắng nương theo động tác tay của cô ta cũng chầm chậm rơi xuống khỏi hông người đàn ông.

Phó Uẩn khẽ nghiến răng, cụp mắt nhìn Chu Minh Ly, ngay sau đó anh buông tay ra khỏi cổ cô ta, thấp giọng ra lệnh, "Đi phun thêm chút nước hoa đi."

Chu Minh Ly ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của anh ta, hơi bĩu môi rồi chậm chạp cất bước đi về phía đầu giường, cầm một bình nước hoa màu cam nhạt xịt hai nhát lên cổ.

Lúc quay trở lại, trên người cô ta đã thoang thoảng hương cam quýt nhẹ nhàng.

Phó Uẩn tựa vào cửa sổ sát sàn, nhìn Chu Minh Ly, nói, "Ba tôi đang cân nhắc đến chuyện kết thông gia với nhà em, còn chuyện của em trai em, tôi cũng đã sắp xếp đâu vào đấy."

Bàn tay thon dài giơ lên, gẩy nhẹ mái tóc nâu hạt dẻ được uốn xoăn của Chu Minh Ly, giọng điệu vô cùng ôn hoà, "Ngày mai đi nhuộm đen, duỗi thẳng lại, còn bây giờ..."

Người đàn ông cầm lon bia lên, vừa nốc bia vừa ngạo nghễ nhìn xuống cô ta, ra lệnh bằng chất giọng dịu dàng nhã nhặn vốn có, "Há miệng."

...

Lúc quay về chỗ nhà thuê, Giang Sắt lại nhận được một cuộc gọi.

Là Quách Thiển từ Boston xa xôi gọi đến hỏi thăm cô đón giao thừa có vui không.

Giang Sắt kể cho cô nàng nghe tối hôm nay mình đã đi được hai mươi ngàn bước, Quách Thiển nghe kể đã thấy rất vui.

"Hoá ra phố Phú Xuân vui như thế, gia đình cậu cũng thú vị phết, tiếc là bây giờ mình không thể ở bên cạnh cậu! À đúng rồi Sắt Sắt, mình nghe anh hai nói hình như Lục Hoài Nghiên và anh cậu vừa cãi nhau." Giọng Quách Thiển như đang kể chuyện ngàn lẻ một đêm, "Anh mình còn bảo rất có thể là liên quan đến cậu đấy, còn hỏi mình có biết chuyện của cậu với Lục Hoài Nghiên không. Mình đã nói thẳng với anh ấy là không bao giờ có chuyện đó đâu!"

Giang Sắt lấy một trái kim quất trong túi giấy ra bỏ vào miệng rồi từ tốn nhai, không ừ hử gì với cô bạn.

Quách Thiển chờ một lúc vẫn không nghe thấy hồi âm, cô nàng nhướng mày, "Sắt Sắt, sao cậu không nói gì hết? Chẳng lẽ giữa cậu và Lục Hoài Nghiên thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Đoạn tình cảm giữa Giang Sắt và Lục Hoài Nghiên vốn đã biết trước kết quả sẽ chẳng đi đến đâu, thế nên cô cũng không nói với Quách Thiển.

Giờ lại nghe cô nàng hỏi đến, cô thật sự không muốn lừa bạn mình, bèn thành thật đáp, "Xem như là thế đi."

Cô vừa nói vừa giẫm lên từng bậc cầu thang, thong thả đi lên tầng sáu.

Đèn cảm ứng trên hàng lang đã được sửa xong, ánh đèn của từng tầng cũng sáng lên theo từng bước chân của cô.

Khi gần đến tầng sáu, cuối cùng Quách Thiển cũng đã gọi được hồn về, lờ mờ đoán ra cái câu "Xem như là thế" của Giang Sắt có ý gì.

Cô nàng mắng to một câu "DM" rồi bắt đầu truy đuổi tới cùng, "Chuyện từ khi nào? Hai người ai quyến rũ ai trước? Không ngờ cậu lại dám giấu mình đến tận bây giờ?! Còn nữa! Mau thành thật khai báo với mình, cậu đã ngủ với anh ta chưa?"

Lúc ra ngoài Giang Sắt không mang theo tai nghe, thế nên cô đang cầm điện thoại kề sát bên tai nói chuyện với Quách Thiển.

Giọng nói đầy kích động của cô nàng như vang vọng khắp hành lang yên tĩnh.

Giang Sắt bước lên đến tầng sáu, đèn cảm ứng trên đỉnh đầu sáng lên, ánh đèn mỏng manh như dòng thuỷ triều dâng lên, chầm chậm phủ xuống bóng người đang đứng tựa vào cửa phía bên kia.

Bất ngờ trông thấy bóng người ấy, lời vừa đến bên môi Giang Sắt chợt nghẹn lại.

Bên kia điện thoại, Quách Thiển còn đang gặng hỏi, "Đừng có mà kiếm cớ lừa mình đấy?! Mau thành thật khai báo đi, cậu đã lên giường với Lục Hoài Nghiên chưa?"

Khi ánh đèn vừa sáng lên, có lẽ Lục Hoài Nghiên vẫn chưa nghe rõ lời của Quách Thiển, anh hơi cụp mắt, tựa người vào cánh cửa, lẳng lặng nhìn Giang Sắt.

Còn bây giờ, chắc anh đã nghe thấy rõ ràng, đôi mắt sâu thăm thẳm dần dần đong đầy ý cười. Anh nhấc chân đi tới bên cạnh cô, cúi người kề sát bên tai kia của cô, hỏi nhỏ, "Sao em không trả lời cô ấy?"

Giang Sắt nuốt quả kim quất trong miệng xuống, điềm tĩnh nói lại người ở đầu bên kia, "Thiển Thiển à, mình có chút chuyện, cúp trước nhé."

Dứt lời, cô không để cho Quách Thiển có cơ hội gọi lại để tra hỏi, thẳng tay tắt luôn điện thoại.

*** Jeongie:

Nếu mọi người để ý thì hẳn đã biết được kẻ đồng phạm thứ tư, cũng chính là chủ mưu trong vụ bắt cóc của Sắt Sắt là ai rồi đúng không? ^^ Bây giờ chúng ta sẽ theo dõi xem Sắt Sắt sẽ làm gì để truy tìm ra kẻ ấy nhé. ^^

Sếp Lục nhỏ chỉ mới đoán ra năm ấy cô từng rơi vào tình cảnh giống Trương Nguyệt, chứ vẫn chưa biết chi tiết. Sau này anh lại phải nghe chi tiết câu chuyện từ chính cái gã chủ mưu mới là chuyện đau lòng nhất. TT TT

Bình Luận (0)
Comment