Khó Theo Đuổi - Bát Nguyệt Vu Hạ

Chương 6

Bầu trời âm u, ánh trăng ảm đạm, và cả làn gió mát lạnh.

Nhưng, đôi mắt cô còn tối hơn, lạnh hơn cả màn đêm.

Sau này, mỗi khi nhớ về đêm nay, Lục Hoài Nghiên lại nhớ đến hai ngón tay trắng muốt và ánh mắt lạnh lẽo ẩn sau làn khói mờ. Anh bất chợt phát hiện ra, một vài sở thích đặc biệt của mình đa phần đều có liên quan đến buổi tối ngày hôm nay.

Ví như, dù biết rõ sẽ chọc cô giận nhưng anh vẫn muốn ngậm lấy mấy đầu ngón tay trắng ngần như những ngọn hành đã bóc kia, rồi nhẹ nhàng day cắn.

Ví như, mỗi khi cô im lặng, anh lại cúi đầu đuổi theo ánh mắt của cô, ánh mắt gần như ác liệt chiếu thẳng vào mắt cô, cố tìm kiếm cảm xúc mà cô đã cố giấu đi.

Nhưng giờ phút này, Lục Hoài Nghiên chỉ nghĩ cô đang giở tính tiểu thư của mình ra, lại càng không vì những lời cô nói mà nổi giận.

Anh rủ hàng mi, im lặng không nói lời nào, cứ thế nhìn cô, vẻ mặt thờ ơ.

Trong bầu không khí yên lặng đầy căng thẳng, ngọn đèn trong sân bất chợt sáng bừng lên.

Có người bước vào.

"Chị ba!" Là Giang Dã.

Chàng trai nghiêm mặt sải bước đi về phía cô, bờ lưng vững vàng ngăn trước mặt cô, khéo léo chắn ngang tầm mắt đang chĩa về phía Giang Sắt của Lục Hoài Nghiên.

"Không có chuyện gì chứ?"

Giang Dã miệng thì nói, ánh mắt lại như khoá chặt lấy Lục Hoài Nghiên.

Dáng vẻ kia trông hệt như loài họ mèo đang chuẩn bị xù lông.

Giang Sắt nhìn bóng lưng gồng đến căng cứng của chàng trai, nét mặt cô thoáng khựng lại, ngay sau đó, cô bước tới vỗ lên vai cậu chàng, cất giọng ấm áp, "Không sao đâu, là người quen cũ ở Bắc Thành trước đây. Bọn chị nói chuyện xong rồi, đi thôi."

Sắc mặt Giang Dã mới dịu lại.

Lúc vừa bước vào cậu đã nhận ra ngay, bầu không khí giữa người đàn ông này và bà chị ba từ trên trời rơi xuống của mình vô cùng bất thường.

Vốn cậu định ra đây để bảo kê cho Giang Sắt, nhưng đến nơi rồi mới giật mình nhận ra đối phương cao thế nào, người ta chỉ biếng nhác tựa lên tường mà còn cao hơn cậu vài centimet.

Có lẽ là vì thấp hơn một khúc, nên khí thế của cậu cũng yếu hơn hẳn so với đối phương.

Không hiểu sao Giang Dã lại thấy bực bội.

Cậu chàng kéo dài giọng ồ lên một tiếng, "Sau này nếu có người đến tìm chị ôn chuyện thì nhớ tìm nơi khác mà nói, ông già không có gắng camera ở sân sau."

Nơi đáy mắt của Giang Sắt thoáng vụt qua một cảm xúc khó nói, cô gật đầu, cười đáp, "Được rồi, về thôi, chị mệt rồi."

Đi chưa được vài bước, chợt nghĩ đến đều gì, cô chỉ về phía cánh cửa gỗ phía sau cây bào đồng rồi nói với Lục Hoài Nghiên, "Chỗ đó có cửa ra vào, nếu Lục tổng không muốn quay lại quán bar thì có thể ra ngoài từ nơi đó."

Cô nói chuyện vô cùng dịu dàng, giọng điệu vẫn giữ vẻ lịch sự, hoàn toàn không hề nhận ra những lời mang tính công kích ban nãy đã từng được thốt ra từ miệng cô.

Lục Hoài Nghiên dõi theo bóng lưng rời đi của Giang Sắt, ung dung nhét điếu thuốc vừa bị cô bóp tắt trả lại vào hộp thuốc.

Gương mặt người đàn ông khá hờ hững, không hề bị kích thích bởi hành động và lời nói gần như xúc phạm đến mình của Giang Sắt.

Đúng lúc này, điện thoại bỗng rung lên, Wechat hiện lên tin nhắn mới.

Sầm Lễ: [Nghiên này, cậu có gặp Sắt Sắt trên máy bay không? Con bé ngồi cùng chuyến bay đến Đồng Thành với cậu đấy.]

Lục Hoài Nghiên hời hợt lướt tin, ngón tay hơi động đậy, trả lời lại, [Không.]

Thoát khỏi khung chat, đang tính tắt điện thoại, khoé mắt chợt lướt qua tin nhắn của Hàn Nhân gửi đến cách đây không lâu, [Sắt Sắt cũng đang ở Đồng Thành, con với thằng Tiêu thay phiên chăm sóc con bé một chút, con bé cũng đáng thương lắm.]

Đáng thương?

Nhớ đến ánh mắt lạnh lùng khi bóp tắt điếu thuốc của anh, Lục Hoài Nghiên khẽ cười, cất hộp thuốc lá vào túi, trả lời tin nhắn của Hàn Nhân, [Cô ấy rất ổn, người đừng lo.]

...

Giang Sắt quay lại quán bar liền ngồi xuống chỗ vừa nãy của mình.

Giang Dã mang cho cô một ly nước lọc, quan sát vẻ mặt của cô, "Vừa nãy không bị người ta ăn hiếp thật chứ?"

Giang Sắt mỉm cười, "Không."

Giang Dã giần giật khoé môi, muốn nói gì đó nhưng sau lưng bỗng truyền đến tiếng Giang Xuyên gọi tên mình, cậu đành nuốt lại những lời mấp mé bên môi.

"Nếu chị không muốn ngồi đây chơi nữa thì nói với tôi, tôi đưa chị về nhà."

"Ừ."

Giang Dã lại nhìn cô một cái, thấy cô vẫn bình thường thì không nói thêm nữa. Cậu vừa đi, Giang Sắt lập tức rút một tờ khăn giấy từ trong hộp giấy bên cạnh bàn, rút một miếng nước trong ly, chầm chậm lau sạch tay phải.

Chuyện Giang Sắt ghét mùi thuốc lá, ngay cả Sầm Lễ cũng không hề biết.

Cô từng ở trong một không gian kín, một lần châm mấy chục điếu thuốc, buộc bản thân phải vượt qua cơn dị ứng mùi thuốc lá. Sau này quả thật cô đã hết dị ứng, hơn nữa còn có thể bình thản ngồi ở những nơi lượn lờ khói thuốc một lúc lâu.

Cô cho phép mình chán ghét, nhưng không cho phép bản thân sợ hãi, dù có lấy sự chán ghét đó ra làm lá chắn cũng không được.

Cô út bảo cô tàn nhẫn với người khác, nhưng lại càng tàn nhẫn với bản thân hơn.

Nói cô không nên chọn thời điểm ấy để "giải mẫn cảm".

Sở dĩ Giang Sắt chọn thời gian ấy xuống tay tàn nhẫn với bản thân ít nhiều cũng liên quan đến Lục Hoài Nghiên.

Bởi vì Lục Hoài Nghiên hút thuốc.

Không tính là nghiện thuốc, con người anh lạnh lùng lại rất giỏi kiềm chế, cô chưa từng thấy anh nghiện bất cứ thứ gì.

Anh hút thuốc hay không cũng tuỳ vào trường hợp và tâm trạng khi ấy.

Thuốc của người lớn mời, anh sẽ hút, nếu không hút cũng sẽ nhận lấy, cầm hờ trên tay rồi để đó.

Những lúc cảm thấy chán, anh cũng sẽ hút.

Mọi người đều biết mỗi khi hút thuốc anh không thích nói chuyện, người ngoài hễ thấy anh đang ngậm điếu thuốc bên môi thì dù chuyện có gấp thế nào cũng sẽ chờ anh rít xong điếu thuốc mới dám lên tiếng. Nếu anh đã hút xong một điếu rồi mà vẫn chưa thôi, vậy thì rõ ràng, không cần mở miệng nữa, anh không có hứng thú, cũng sẽ không quan tâm.

Điếu thuốc vừa nãy của Lục Hoài Nghiên là vì anh cảm thấy vô vị.

Dường như trong mắt anh, chuyện cô rời khỏi nhà họ Sầm, rút khỏi Bắc Thành là một trò cười nhạt thếch.

Khi Giang Sắt bóp tắt điếu thuốc của anh, suy nghĩ của cô cũng rất đơn giản.

Nếu đã thấy nhạt nhẽo, thế thì, DM đừng có mà hút.

...

Đêm đó, sau khi quay lại căn nhà trên đường Lê Viên, Giang Sắt tắm rửa xong rồi đi ngủ.

Tuy đã uống thuốc an thần trước khi ngủ, nhưng đến nửa đêm cô vẫn giật mình tỉnh giấc. Thẫn thờ trong đêm hơn nửa tiếng, cuối cùng quyết định ngồi dậy uống thêm một liều nữa.

Lúc ra ngoài tìm nước, cô bất ngờ chạm mặt Giang Đường đang ngồi học lời thoại.

Giang Đường nhìn hộp thuốc trên tay cô, "Em mất ngủ hả?"

"Vâng, em lạ giường." Giang Sắt lấy chai nước trong tủ lạnh ra, "Không phải sáng mai chị có chuyến bay sớm sao?"

Giang Đường và Giang Dã đều chỉ xin nghỉ một ngày, sáng sớm ngày mai phải rời khỏi Đồng Thành.

"Mai chị đi, nhưng Tiểu Dã đã xin nghỉ thêm một ngày, nói mai sẽ giúp em dọn nhà." Giang Đường nhìn về phía phòng chứa đồ, hạ giọng cười nói, "Nó ở nhà đã quen làm việc nặng, em cứ việc sai bảo nó thoải mái."

Động tác vặn nắp chai bất chợt khựng lại, trước mắt như hiện lên bóng lưng chàng trai đứng chắn ngang trước người cô.

Nuốt viên thuốc vào, cô mỉm cười, "Được."

Hôm sau, Giang Dã thật sự dậy sớm để chuyển đồ giúp Giang Sắt.

Căn phòng cô mướn nằm trong một khu chung cư cũ chỉ có mỗi thang bộ, Giang Dã sải bước khiêng hết đồ của Giang Sắt lên tận tầng sáu.

Chàng trai vẫn độc mồm như trước, "Đừng tưởng trước đây chị là đại tiểu thư thì có thể ra vẻ đại tiểu thư trước mặt bọn tôi. Tôi nói cho chị biết, dù Giang Dụ có ở đây thì chị ấy cũng chả dám mặt nặng mày nhẹ với tôi đâu đấy."

Cậu chàng miệng thì làu bàu, nhưng tay thì cẩn thận kiểm tra cửa sổ, kiểm tra bình gas giúp Giang Sắt, còn tiện tay sửa cả vòi nước bị rỉ ở ngoài ban công cho cô.

Giang Dã loay hoay đến trưa, đầu mướt cả mồ hôi, đến khi bảo đảm phòng này không còn vấn đề gì nữa, cậu mới yên tâm khoá lại cánh cửa chỗ ban công.

Vừa quay đầu bỗng "va" phải ánh mắt tràn ngập ý cười của Giang Sắt, cậu lại thấy bối rối.

Cậu cố tình nhìn Giang Sắt bằng ánh mắt ghét bỏ, "Chị mau vỗ béo mình đi, sau này chuyển nhà chị tự mà cầm đồ, tôi bận lắm, không có rảnh đâu."

"Biết rồi, Tiểu Dã."

Một câu "Tiểu Dã" này khiến Giang Dã càng thêm bối rối.

Trước khi Giang Sắt về đây, cậu cực kỳ bài xích sự xuất hiện của cô.

Ngay khi kết quả xét nghiệm DNA của cô và Sầm Dụ được công bố, người nhà họ Sầm đã gọi thẳng sang đây.

Khi ấy Giang Dã ngồi bên cạnh mẹ mình, người đầu bên kia nói với cái giọng trịch thượng ra vẻ bề trên, ám chỉ gần xa rằng nhà họ Giang không thể cho Giang Sắt một cuộc sống mà cô mong muốn, cũng không thể nâng đỡ Giang Sắt.

Cuộc điện thoại kia vừa kết thúc, mẹ cậu liền bật khóc.

Bao nhiêu năm nay, Giang Dã chưa thấy mẹ mình khóc bao giờ.

Chỉ vì cái chuyện quái quỷ này mà người chị hai xưa nay vẫn luôn kín tiếng phải nhận lời mời đóng phim của đạo diễn Thôi, còn cậu thì xin hoãn việc học đại học một năm, tham gia thi đấu eSport.

Suy cho cùng, tất cả đều chỉ muốn kiếm thêm tiền, để cô công chúa từ Bắc Thành trở về không cảm thấy bị chênh lệch quá lớn.

Trước đó cậu còn tưởng cô công chúa này là người khó hầu hạ.

Nhưng sau hai ngày sống chung, Giang Dã phát hiện ra, bà chị ba từ trên trời rơi xuống của cậu thật ra cũng... rất dễ gần.

Lúc chuẩn bị ra về, chàng trai quay đầu nhìn Giang Sắt, nói hết những lời mà mình đã muốn nói từ lúc ở quán bar tối qua.

"Chị yên tâm, sau này tôi sẽ kiếm thật nhiều tiền để chị và chị hai xài thoải mái, cũng sẽ cố gắng để chị có cuộc sống như trước. Thế nên, chị cũng đừng buồn."

Có lẽ cảm thấy mấy lời này quá sến, Giang Dã vừa dứt lời liền bỏ đi một nước đến bậc thang. Được vài bước, sau lưng vang lên giọng nói đầy dịu dàng.

"Được, đã hứa rồi đấy nhé."

Bên tai Giang Dã phớt đỏ, cậu không quay đầu, chỉ giơ tay lên vẫy về phía sau, nói, "5 giờ rưỡi là giờ ăn cơm chiều của cả nhà, muốn ăn gì thì nhớ nhắn tin báo cho ba biết, ba sẽ làm cho chị ăn."

Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của chàng thiếu niên, Giang Sắt mỉm cười, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Căn phòng này chỉ rộng hơn 80 mét vuông, diện tích không lớn, nhưng với cô hiện giờ là khá ổn. Hơn nữa phòng đã được sửa sang lại, cũng xem như sáng sủa sạch sẽ, Giang Sắt rất hài lòng.

Vừa dọn dẹp xong xuôi, Quách Thiển đã gọi video sang, ồn ào đòi xem nhà mới của cô.

Giang Sắt qua loa lướt một vòng quanh nhà cho cô nàng tham quan, Quách Thiển không kiềm lòng được thốt lên, "Bé cưng của mình phải chịu ấm ức rồi! Ráng chờ mình về nước nhé, mình sẽ đổi cho cậu sang một căn hộ lớn hơn."

Quách đại tiểu thư rõ ràng không hài lòng với căn phòng này, cô nàng là sinh viên khoa kiến trúc của đại học Rice, đồng thời còn đang học chuyên ngành thiết kế nội thất, thế nên ánh mắt rất kén chọn.

Giang Sắt điềm nhiên đáp lại, "Cậu cứ tốt nghiệp suôn sẻ đi rồi nói tiếp. Tự cậu tính thử xem, cậu đã hoãn tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi hả?"

Nhà họ Quách giống nhà họ Sầm, trước đây đã chọn sẵn "tấm vải thưa" cho Quách Thiển, vốn định tổ chức lễ đính hôn vào năm Quách Thiển tốt nghiệp đại học.

Ngoài mặt thì cô nàng vâng vâng dạ dạ, nhưng lại lề mề không chịu tốt nghiệp, vận dụng chiêu kéo dài thời gian ngày càng nhuần nhuyễn.

Sau này nhà họ Quách mạnh tay hơn, khoá luôn thẻ ngân hàng của Quách Thiển, buộc cô nàng phải tốt nghiệp về nước.

Quách Thiển, "Mình đã thay đổi rồi, bảo đảm năm nay sẽ tốt nghiệp đúng hạn, nhanh chóng quay về để cứu vớt cậu." Buồn cười, gái đẹp nhà mình gặp nạn, dù có bắt cô nàng chăm chỉ học hành cũng phải cố lấy được tấm bằng tốt nghiệp.

"Ngay cả tầng hầm mà cậu còn chịu được thì sao mình lại không thể ở chỗ này chứ?" Giang Sắt đeo tai nghe vào, lấy một bình trà mơ ra, vặn nắp nhấp một ngụm, "Nếu được thì cậu cứ lo cho bản thân mình trước đã, từ hôm nay trở đi cậu phải tự lực cánh sinh rồi đấy."

Khi Quách Thiển dọn xuống ở căn hộ tầng hầm, Giang Sắt vẫn chưa biết cô bạn bị cắt nguồn tài chính. Sau khi biết thì vội gửi tiền cho Quách Thiển, cứu cô nàng thoát khỏi căn tầng hầm tối tăm ẩm thấp kia.

Quách Thiển tiêu tiền như nước, lúc Giang Sắt vẫn còn là Sầm Sắt, nuôi cô nàng chẳng thành vấn đề.

Nhưng cô của bây giờ, không thể nuôi nổi Quách Thiển đã quen chi sang.

"Còn cần cậu nói sao, mình đã gửi thư cầu cứu đến ông ngoại rồi. Chờ ông ngoại chuyển tiền cho mình, mình chia cho cậu một nửa. À đúng rồi, mấy bữa trước mình gặp một người rất quen, cậu đoán xem... Mà thôi khỏi đoán, Phó Tuyển cũng đã chết, chả có gì hay ho để đoán." Quách Thiển ngáp dài, quay lại chuyện chính, "Cậu ở bên đó sao rồi?"

Giang Sắt ngước lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, biển báo đường Lê Viên khuất sau lưới dây điện chằng chịt.

Cô cười tủm tỉm, "Cũng không tệ lắm."

"Không tệ?" Quách Thiển cảm thấy hứng thú, hỏi ngay, "Nói thử nghe xem nào?"

"Có cơ hội thì cậu sang đây ở vài ngày là biết..." Giang Sắt thong thả nói, "Nơi này rất thú vị."

Đôi mắt vốn nhập nhèm buồn ngủ của Quách Thiển trợn to vì nghe thấy lời cô nói, "Có ý gì thế Sắt Sắt? Mình tưởng cậu về thăm bọn họ xong thì sẽ quay về Bắc Thành, dù có muốn rời khỏi nhà họ Sầm thì cũng không đến mức không trở về Bắc Thành chứ?"

Giang Sắt đặt bình trà mơ trên tay xuống, thản nhiên đáp, "Mình còn có việc cần phải làm ở Đồng Thành, còn chuyện có trở về Bắc Thành hay không... chờ giải quyết xong chuyện bên này rồi tính sau."

Quách Thiển cau mày, "Cậu đến Đồng Thành ngoại trừ thăm người nhà họ Giang thì còn có chuyện gì cần làm nữa thế?"

Giang Sắt lặng thinh ngắm nhìn bầu trời âm u bên ngoài cửa sổ, trước mắt dường như hiện lên hình ảnh màn mưa bị sấm sét nuốt chửng.

Cô híp mắt lại, chầm chậm đáp, "Mình đang tìm một người."

...

Gọi video với Quách Thiển xong, Giang Sắt mới phát hiện ra trong Wechat có mấy tin nhắn của Sầm Lễ.

Anh: [Sao vừa đến Đồng Thành lại bơ anh rồi? Dù em có giận ba mẹ thì cũng không nên giận lây sang anh chứ.]

Anh: [Nghiên đang ở Đồng Thành, em gặp cậu ta chưa?]

Anh, [Dự án khu phức hợp phim trường của nhà họ Hàn cần cậu ta đến trấn ải, cậu ta sẽ ở lại Đồng Thành một tuần. Nếu có việc gì thì em cứ tìm cậu ta, đừng sợ làm phiền người khác, ân tình em thiếu người ta, anh trai sẽ trả thay em.]

Sầm Lễ là một ông anh trai nhưng có tấm lòng mẹ già.

Cô dứt áo ra đi như thế, với sự hiểu biết của cô về Sầm Minh Hoành và Quý Vân Ý, kể từ ngày cô quyết tâm đổi lại họ của mình, người nhà họ Sầm đã bắt đầu ra lệnh "đóng băng" cô.

Bọn họ gần như vẫn giữ suy nghĩ chờ đến khi bị hiện thực quật ngã, cô sẽ ngoan ngoãn trở về nhà họ Sầm.

Sầm Lễ không dám ra mặt giúp cô, đành phải tìm người khác.

Nhưng Giang Sắt chẳng cần bất cứ ai giúp đỡ.

Ai cũng đừng mong đến quấy rầy cô.

Ngón tay nhanh chóng lướt trên màn hình, cô trả lời Sầm Lễ, [Không có. Không cần.]

Ngẫm nghĩ một lúc, sợ Sầm Lễ lo chuyện bao đồng, cô lại nhắn thêm một câu, [Em không muốn gặp bất kỳ người nào từ Bắc Thành, bao gồm cả anh, anh trai.]
Bình Luận (0)
Comment