Khó Theo Đuổi - Bát Nguyệt Vu Hạ

Chương 65

Khi người đàn ông vừa hỏi câu ấy, Giang Sắt đang run rẩy thở gấp ở trong lòng anh. Lời nói ấy như làn gió lướt ngang qua tai, Giang Sắt hoàn toàn không nghe thấy gì.

Đến khi kết thúc rồi, anh vẫn ôm chặt cô không buông, cất giọng hỏi lại một lần nữa, "Có phải em đang giận anh không?"

Lúc này Giang Sắt mới nghe thấy rõ, cô bần thần cả người.

Vừa nãy quả thật cô có hơi bực bội.

Không phải bực vì mấy tấm ảnh của anh và Quan Gia Di, mà là vì video kia, vì bản nhạc mà anh đã chơi kia.

Cô không chỉ giận anh, mà cô còn giận cả chính bản thân mình.

Hôm nay, Quách Thiển đã nói cô vốn không có ý định yêu đương nghiêm túc với Lục Hoài Nghiên.

Có lẽ là thế.

Từ lúc bắt đầu, cô chưa từng nghĩ đến tương lai của mình và anh, chỉ giữ thái độ tuỳ duyên trong mối quan hệ này.

Sau đó Quách Thiển đã hỏi cô, "Thế hai người định khi nào sẽ kết thúc mối quan hệ này?"

Giang Sắt chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng trong lòng cô vẫn luôn có một đáp án rất rõ ràng.

Cô nói với Quách Thiển, "Khi ngày đó đến, mình sẽ tự biết."

Có lẽ là vì đã biết rõ thái độ của Giang Sắt, Quách Thiển không còn nhắc đến chuyện liên quan đến Quan Gia Di và Lục Hoài Nghiên nữa.

Cô nàng và anh em nhà họ Quan vốn là bạn tốt trên Wechat, cũng follow lẫn nhau trên các nền tảng mạng xã hội.

Để thể hiện thái độ của mình, sau khi nói chuyện điện thoại với Giang Sắt xong, Quách Thiển thẳng tay chặn hết cả nhà họ Quan, chụp lại màn hình rồi gửi sang cho cô, khiến Giang Sắt vừa bực mình vừa buồn cười.

Giữa cô và Lục Hoài Nghiên, chưa bao giờ có chuyện của người thứ ba.

Kết cục giữa hai người bọn họ có ra sao thì cũng không liên quan đến người khác.

Thấy cô không nói không rằng, Lục Hoài Nghiên bật đèn ngủ lên, véo nhẹ cằm cô rồi nhìn thẳng vào mắt cô, "Nói rõ xem em giận anh cái gì, tránh cho sau này lại lôi chuyện cũ ra tính sổ với anh."

Hai người mồ hôi nhễ nhại ôm chặt lấy nhau, dính dớp khó chịu, Giang Sắt rủ hàng mi, liếm môi đáp, "Em không giận."

Nói rồi, cô đẩy mạnh anh, cất giọng đầy bực dọc, "Anh tránh ra đi."

Lục Hoài Nghiên không nhúch nhích, cúi đầu liếm vết máu trên môi cô, anh nói, "Cắn anh dữ dội thế mà bảo là không giận à?"

Nhịp thở của anh cũng không hề ổn định, khi liếm môi cô, hơi thở vừa nóng vừa ẩm. Giang Sắt chớp mắt, đáp, "Vừa nãy anh làm đau em."

Từ trước tới nay, cái cớ này lúc nào cũng hiệu quả.

Người đàn ông nghe thấy thế thì phì cười, "Sao em càng ngày càng mỏng manh thế? Em có biết anh đã kiềm chế cỡ nào không? Anh còn không dám dùng hết sức đấy."

Anh hơi dừng lại một chút, quan sát cô kỹ càng hơn, rồi anh hôn mạnh lên má cô, nói, "Anh biết rồi, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn."

Giang Sắt khép mắt lại, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

...

Trịnh Hoan quay trở về Bắc Thành sớm hơn dự định vài ngày, Giang Sắt trực tiếp đi thẳng đến phòng làm việc của chị ấy.

Tuy nói là phòng làm việc, nhưng thực ra chỉ là một căn phòng ở tầng hầm đã xuống cấp.

Không khí tràn ngập mùi ẩm mốc của nơi đã lâu không được ánh nắng mặt trời chiếu rọi.

"Nhóm chú Vu vẫn còn đang ở huyện Bách, dựa theo thời gian đã hẹn thì phải cuối tháng bọn họ mới về được."

Trịnh Hoan lôi một hộp thuốc lá từ trong túi áo jacket ra, chị ấy vốn định hút một điếu, nhưng chợt nhớ ra Giang Sắt không thích mùi khói thuốc, bèn cất điếu thuốc vào, tìm một viên kẹo bạc hà nhét vào miệng nhai cho đỡ thèm.

"Hiện trường vụ tai nạn của Phó Tuyển quả thật có dấu vết bánh xe trượt trên mặt đường, và tài xế xe tải cũng đã lái xe xuyên đêm hai ngày liên tục, trông rất giống như một vụ tai nạn ngoài ý muốn. Nhưng tôi đã điều tra ra một thứ vô cùng thú vị..." Trịnh Hoan mở một file tài liệu trong điện thoại ra đưa cho Giang Sắt xem, "Đây là bệnh án của cô con gái tài xế xe tải, mười hai tuổi, bị bệnh tim. Một tháng trước khi xảy ra vụ tai nạn này, cô con gái vì không tìm được trái tim phù hợp, cộng thêm việc gia đình không có tiền chữa trị nên suýt nữa đã mất mạng. Cô đoán xem chuyện gì đã xảy ra?"

Giang Sắt nhấp một ngụm cà phê, thản nhiên đáp lời, "Sau khi Phó Tuyển chết, cô bé ấy may mắn tìm được trái tim phù hợp, lại có mạnh thường quân hảo tâm tài trợ nên đã được cứu mạng kịp thời. Tôi nói có đúng không?"

Trịnh Hoan đảo viên kẹo bạc hà trong miệng, vỗ tay bồm bộp, rồi nói, "Cũng gần như thế, nhưng không phải sau khi Phó Tuyển chết, mà là cô bé ấy đã được phẫu thuật ghép tim vào mấy ngày trước khi vụ tai nạn xảy ra. Cô bé kia đã được sống tiếp, tài xế xe tải có lẽ đã ra đi trong niềm hạnh phúc."

"Có điều tra ra ai là mạnh thường quân tài trợ không?"

"Cô bé ấy vốn có tên trong danh sách của tổ chức từ thiện, chỉ có điều khi đó thủ tục gặp chút trục trặc nên không thông báo đến gia đình bọn họ. Cô nói xem có khéo không chứ?" Trịnh Hoan nói tiếp, "Nếu sự chậm trễ thông tin ấy là do Phó Uẩn cố tình tạo ra thì gã này đúng là rất biết cách lợi dụng nỗi đau và sự tuyệt vọng của người nghèo. Cũng vì thông tin sai lệch đó mà người tài xế ấy đã nghĩ con gái mình bị loại khỏi danh sách, cam tâm tình nguyện đi chịu chết. Lúc ra khỏi nhà, ông ấy còn nói với con gái mình rằng, ba phải đi công tác xa, bảo cô bé phải ngoan phải nghe lời mẹ."

Nỗi đau của người nghèo thường bắt nguồn từ tiền bạc, một gia đình có hoàn cảnh khó khăn thì chỉ cần một cơn bệnh nặng cũng đủ sức để phá huỷ gia đình ấy.

"Tài xế kia có từng gặp Phó Uẩn chưa?"

"Chuyện này thì tôi không rõ, người đã chết rồi, dù có gặp mặt thì cũng chẳng có chứng cứ. Từ lịch sử cuộc gọi của tài xế và lời khai của người xung quanh, ông ấy và Phó Uẩn không có quan hệ gì với nhau."

Ông cụ Phó đã từng điều tra vụ tai nạn này suốt nửa năm trời nhưng vẫn không tìm ra bất kỳ manh mối nào, sau ba năm mới quay lại điều tra thì càng khó tìm ra bằng chứng mới hơn.

"Gã này đúng là rất giỏi, từ một đứa trẻ bị coi là "của nợ" ở một huyện nhỏ, thoắt cái đã trở thành người thừa kế của một tập đoàn lớn. Ra tay thực hiện biết bao nhiêu vụ án, nhưng gã ta vẫn thoát tội vô cùng sạch sẽ. Chú Vu nói, gã này quen đường quen nẻo lảng vảng trong thế giới tội ác mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Trịnh Hoan bắt chéo chân, khoé môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, "Nghe nói ông già anh ta sắp đi "bán muối" đúng không? Chậc, sắp sửa được thừa kế cả núi tài sản mấy chục tỷ, sau này anh ta chắc chắn sẽ không dám mạo hiểm giết người nữa đâu."

Chị ấy vừa dứt lời, hai người bỗng chốc chìm vào im lặng.

Một lúc sau, Giang Sắt đặt ly cà phê lên bàn, cho Trịnh Hoan xem danh sách mà Mạc Ký Thẩm đã gửi sang cho mình, nói với chị ấy về chuyện quản gia.

"Quản gia Vu chỉ phụ trách truyền tin, không biết được bao nhiêu." Giang Sắt nói, "Nhưng Chu Minh Ly chắc chắn biết rất nhiều chuyện của Phó Uẩn."

Trịnh Hoan nhìn tờ danh sách chằm chằm, bỗng lên tiếng, "Đây là của đội trưởng Mạc đội cảnh sát hình sự đưa cho cô sao?"

Giang Sắt nhìn cô ấy, "Chị biết cảnh sát Mạc à?"

Trịnh Hoan cười, bỗng nhiên lại lên cơn thèm thuốc, chị ấy bèn lột thêm một viên kẹo bạc hà bỏ vào miệng.

"Đâu chỉ có biết thôi không. Đội trưởng Mạc là đàn anh thời đại học của tôi, lúc tôi đi thực tập còn từng giúp anh ấy phá án. Dạo gần đây anh ấy đang điều tra một vụ án thảm sát cả nhà, anh ấy có thể dành thời gian điều tra bảng danh sách này gửi cho cô đúng là hiệu quả làm việc rất siêu đấy. Nhưng tính ra thì tôi vẫn giỏi hơn, danh sách của anh ấy chỉ là danh sách người mua hàng trong hai tháng trước đêm giao thừa, còn tôi đã tìm ra được danh sách mua hàng từ tháng Sáu đến tháng Mười hai năm ngoái."

Chị ấy vừa nói vừa lôi ra một xấp danh sách, cầm bút khoanh tròn vào một cái tên trên đó, rồi lại nói tiếp, "Người này chính là quản gia của nhà họ Chu, vào ngày 7 tháng 9 năm ngoái người này đã đến tiệm mua một lượng lớn đường phèn hoa hồng."

Ngày 7 tháng 9.

Ngày 7 tháng 9 năm ngoái, cô đã đổi lại họ cũ của mình, và cũng đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Sầm.

Khi ấy cô đã huỷ bỏ hôn ước với Phó Uẩn, chuẩn bị rời khỏi Bắc Thành đến Đồng Thành.

Chu Minh Ly đã bắt đầu chuẩn bị bình đường phèn này từ khi đó rồi sao?

Sầm Du nói Chu Minh Ly luôn cố tình kiếm chuyện chia rẽ quan hệ của cô và Sầm Dụ, muốn mượn tay Sầm Dụ để ngăn cản cô quay về Bắc Thành, trở về nhà họ Sầm.

Giang Sắt nhìn chằm chằm cái tên đã được khoanh tròn bằng bút đỏ, nói, "Cô ta sợ tôi quay trở về nhà họ Sầm."

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng cô không nỡ rời khỏi nhà họ Sầm.

Trong bữa tiệc cuối năm của nhà họ Sầm vừa qua, Chu Minh Ly cho rằng cô muốn quay về nhà họ Sầm, thế nên đã bỏ thuốc cô.

Đêm đó, nếu không phải nhờ cô phát hiện kịp thời, nếu như cô bị những người có ý đồ xấu tìm thấy trước, có lẽ kết quả mà cô nhận được sẽ là thân bại danh liệt.

Tuy nhiên, đêm hôm ấy, khi Lục Hoài Nghiên đến gõ cửa nhà vệ sinh, điện thoại của cô cũng vừa hay đổ chuông.

Là Phó Uẩn gọi đến.

Nếu hôm ấy Lục Hoài Nghiên không xuất hiện, người xuất hiện sau khi cô nhận cuộc gọi chính là Phó Uẩn...

Chu Minh Ly có biết lúc ấy Phó Uẩn cũng đang tìm cô không?

Giang Sắt ra chiều suy nghĩ dời tầm mắt, đặt mấy quyển sách mà Dr.Gina đưa cho lên trước bàn của Trịnh Hoan, cô nói, "Dr.Gina nhờ tôi mang mấy quyển sách sang cho chị, bà ấy bảo nếu chị có thời gian thì hay đến phòng khám tiếp nhận điều trị."

Trịnh Hoan cúi đầu đọc lướt qua dòng tên tác giả in trên bìa sách, cười nói, "Đây là sách của thầy hướng dẫn của Dr.Gia, một chuyên gia tâm lý tội phạm hàng đầu, tôi đã từng viết thư cho ông ấy suốt một năm trời."

Chị ấy ngước mắt nhìn Giang Sắt, "Bệnh của tôi không thể chữa trị, tôi cũng giống như cô vậy, nếu không bắt được kẻ đó thì tôi không thể nào khỏi bệnh được. Năm năm trước nhận lời nhờ vả của cô cũng là vì ánh mắt của cô giống hệt như tôi, không chết thì sẽ không dừng bước."

Giang Sắt cũng không mấy bất ngờ, cô cười đáp, "Thế thì không chữa nữa."

Cô cầm lấy ly cà phê trên bàn, đứng lên nói, "Chừng nào chú Vu về, nhớ dặn chú ấy mang về cho tôi hai chai bia Gia Thổ."

Trịnh Hoan nhướng mày, "Sao thế? Cô muốn uống à?"


Giang Sắt ừ một tiếng, "Uống với người khác."

Trịnh Hoan không hỏi cô uống với ai, gật đầu đồng ý ngay tắp lự, "Được rồi, tôi sẽ bảo chú Vu mang về cho cô một két."

...

Rời khỏi căn phòng làm việc tối tăm ẩm thấp của Trịnh Hoan, Giang Sắt ngắm nhìn bầu trời trong xanh trước mắt, chậm rãi thở phào một hơi.

Cô lấy điện thoại ra kiểm tra.

Trở về Bắc Thành đã hơn nửa tháng, ngày nào cô cũng nhận được vô số tin nhắn.

Tin nhắn từ ông bà Giang Xuyên và Dư Thi Anh, từ Giang Dã và Giang Đường, Trương Nguyệt và Hà Miêu, cô út và Quách Thiển, còn có cả Sầm Lễ.

Qua Tết không bao lâu, Sầm Lễ đã quay về Úc, không biết anh ta nghe tin cô về Bắc Thành từ đâu, liên tục gọi điện cho cô, tin nhắn cũng tới tấp.

Giang Sắt không nhận điện thoại của Sầm Lễ, thỉnh thoảng mới trả lời một vài tin nhắn trên Wechat với anh ta.

Cô thông báo cho anh ta biết, cô trở về Bắc Thành để chữa bệnh.

Đêm đó khi gửi tin nhắn đi, Sầm Lễ vội vàng gọi sang cho cô hơn mười mấy cuộc gọi.

Thấy cô không chịu bắt máy, anh ta lại nhắn Wechat, [Sắt Sắt à, đừng giận anh hai nữa mà, được không em?]

Giang Sắt không hề trả lời tin nhắn này.

Quay về Tân Hoà Mansion, cô lấy một miếng gỗ xếp hình từ trong hộp thiếc ra.

Đó là món đồ duy nhất có liên quan đến Sầm Lễ cô đã mang theo khi rời khỏi biệt thự vào năm ngoái.

Mô hình lâu đài cao hơn nửa thân người ở trong biệt thự là món quà mà Sầm Lễ đã tặng cho cô. Hai anh em đã xếp từng miếng gỗ một để xây thành một toà lâu đài hoàn chỉnh.

Sau khi lắp ráp xong, Sầm Lễ xoa đầu cô rồi nói với cô rằng, "Sắt Sắt của chúng ta mãi mãi là công chúa sống trong toà lâu đài."

Mảnh gỗ dài nằm gọn trên bàn tay, Giang Sắt ngắm nghía nó một lúc rồi ném trở lại hộp thiếc.

Bây giờ vẫn chưa phải lúc dùng đến miếng gỗ này.

...

Tháng Tư đã cận kề, cơn rét tháng Ba vừa dứt, tiết trời càng lúc càng ấm áp hơn.

Đã mấy ngày rồi Lục Hoài Nghiên không đến Tân Hoà Mansion, vì mấy anh em nhà họ Quan đến Bắc Thành sớm hơn dự định. Hai gia tộc lớn của hai miền Nam - Bắc hợp tác hiển nhiên không phải là một chuyện đơn giản, Lục Hoài Nghiên thường xuyên phải bận đến tận khuya.

Có mấy lần Giang Sắt nhận được tin nhắn của anh toàn vào lúc nửa đêm.

Anh thường trò chuyện cùng cô bằng những đoạn voice chat với chất giọng trầm thấp thấm đượm men say.

Nội dung chủ yếu cũng chỉ là những chuyện vụn vặt hàng ngày.

Anh hỏi cô đã ăn chưa, rồi anh sẽ cho người mang đồ ăn sang, hỏi cô hôm nay có ra ngoài hay không, có muốn anh đưa Già La sang chơi cùng cô không.

Nửa đêm nếu nhận được tin nhắn trả lời của cô, anh sẽ lập tức gọi lại ngay, ngồi trong xe cười hỏi cô, có phải không có anh bên cạnh nên ngủ không ngon có đúng không.

Mấy ngày anh không đến đây, Giang Sắt quả thật ngủ không được yên giấc, cứ chốc chốc lại giật mình tỉnh dậy.

Anh thường để máy nghe cô nói chuyện, chờ đến khi cô thiếp đi rồi anh mới tắt máy.

Tối nay Lục Hoài Nghiên vẫn không thể đến Tân Hoà Mansion, sau khi bảo quản gia mang canh tổ yến đến cho cô, anh nhắn một tin Wechat, nói rằng tối mai sẽ đến thăm cô.

Quản gia nói, "Sếp Lục nhỏ vốn định tự mang canh tổ yến sang cho cô, nhưng sếp Lục lớn gọi cậu ấy về đột xuất, nên đành phải nhờ tôi mang đến đây, bảo cô ăn ngay cho nóng."

Giang Sắt không ăn nhiều, chén canh tổ yến này cũng chỉ nhỏ chừng một nắm tay, vừa đủ khẩu phần một bữa ăn của cô.

Cô không hỏi ông cụ Lục tìm Lục Hoài Nghiên làm gì, sau khi ăn tổ yến xong, cô chỉ trả lời cho anh một tin, "Em biết rồi."

Đêm hôm ấy, nhà cũ của nhà họ Lục sáng đèn cả đêm.

Giang Sắt hoàn toàn không hay biết gì.

Đến giữa trưa hôm sau, khi không nhận được tin nhắn của Lục Hoài Nghiên, Giang Sắt mới phát hiện có điều bất thường.

Mỗi ngày sau khi thức dậy, anh đều sẽ nói với cô một câu, "Chào buổi sáng, đại tiểu thư."

Dù không ở bên cạnh nhau, anh cũng sẽ chào cô bằng giọng nói lười nhác của mình qua Wechat.

Bỗng nhiên có một ngày không được nghe thấy lời chào ấy, cô cảm thấy không quen cho lắm.

Thói quen hình thành trong vô thức là điều vô cùng đáng sợ.

Trong thời gian này, Giang Sắt đã dần dần hình thành không ít thói quen.

Một số là do anh cố ý, một số lại được hình thành một cách tự nhiên theo thời gian trôi qua.

Cô không muốn cả nghĩ chỉ vì một câu chúc "Chào buổi sáng" đến muộn, đang định quẳng điện thoại sang một bên, màn hình điện thoại bỗng nhiên sáng lên.

Là tin nhắn Wechat của Hà Miêu, [Chị Giang ơi, cô... cô gặp chuyện rồi.]

*** Jeongie:

Con gái người ta vốn dĩ đã có tên trong danh sách mổ tim từ thiện, nhưng gã ta lại bày trò để biến mình thành chúa cứu thế, khiến một gia đình mất đi trụ cột, con mất ba, vợ mất chồng.
Bình Luận (0)
Comment