Khoa Cấp Cứu

Chương 117

"Tây Môn!" Đỗ Hạ Hi liền xông đó, ôm Tây Môn vào lòng, tính kéo cô ấy ra khỏi bồn tắm.

"A, chị đừng đụng vào..." Giọng Tây Môn nghe rất yếu, sợ sẽ làm máu dính lên quần áo Đỗ Hạ Hi, "Đừng lo lắng... chỉ là.... tới tháng thôi..."
Tây Môn vừa nói xong thì mắt tối sầm lại, lúc trước kinh nguyệt tới rất đúng ngày, lần này đang tắm thì đột nhiên ập đến, chảy máu chảy tới mất máu nhiều quá suýt chút nữa ngất xỉu, vốn muốn mau mau tắm rửa sạch sẽ rồi ra ngoài, nhưng càng tắm càng mất sức, đến phút cuối cảm thấy mình giống như sắp chết trong phòng tắm vậy.
Thấy Tây Môn đến nói chuyện cũng không có sức, Đỗ Hạ Hi vẫn không tin, "Có thật là tới tháng không? Không phải do... mấy thứ kia hả?" Cô còn ngẩng đầu lên căng thẳng nhìn xung quanh.
Tây Môn lắc nhẹ đầu, sau đó nguyên cả người dựa vào Đỗ Hạ Hi, bụng đau dữ dội, giống như có con quái vật sắp xé nát người mình ra vậy, lúc trước mỗi khi tới kỳ kinh nguyện là cô chỉ có thể trốn trong phòng một mình, giống như là nằm chờ chết vậy, không biết có đau đến chết đi không nữa.
Đỗ Hạ Hi điều chỉnh lại nước nóng rồi cẩn thận tắm rửa sạch sẽ cho Tây Môn, thân hình mỏng manh yếu đuối đó giống như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào, cảm thấy rất đau lòng, hình như là từ khi bọn họ ở chung với nhau thì đều là Tây Môn chăm sóc mình, còn mình thì bận công việc nên không để tâm đến rất nhiều chuyện.
Trong lúc mơ màng, Tây Môn chỉ cảm thấy một bàn tay ấm áp trên thân mình, toàn thân được nước nóng bao lấy, dễ chịu đến nổi muốn ngủ thiếp đi, cô rất thích mùi hương trên người Đỗ Hạ Hi, trong đó còn hòa quyện với mùi thuốc sát trùng nữa.
Được khăn tắm quấn lấy, Tây Môn cảm giác mình được ai đó bồng kiểu công chúa, hai tay cô choàng lấy cổ Đỗ Hạ Hi, được bồng tới bên giường, lau khô người rồi đắp chăn.
Đỗ Hạ Hi muốn ra ngoài mua thuốc, nhưng lại sợ Tây Môn một mình ở trong phòng không an toàn, tuy mình ở bên cạnh cũng không có tác dụng gì, nhưng vẫn muốn ở bên cạnh cô ấy thì mới yên tâm.
Nhân viên khách sạn nhiệt tình mua dùm thuốc và mấy thứ khác về, Đỗ Hạ Hi liền cho Tây Môn uống thuốc, "Còn đau lắm không?" Đỗ Hạ Hi trước giờ không có đau bụng kinh đến thế, tuy không thể cảm nhận được nhưng khi thấy Tây Môn khó chịu đến thế thì mình cũng thấy đau lòng theo.
"Lát nữa là hết à..." Tây Môn nằm trong lòng Đỗ Hạ Hi, "Quen rồi."
Đỗ Hạ Hi lấy tay sờ mặt Tây Môn, ngón tay ma sát nhẹ lên vành tai cô ấy, mấy lần trước Tây Môn tới tháng, mình đều đang đi làm, tuy biết cô ấy sẽ rất khó chịu, mỗi lần đều chỉ có cô ấy ở nhà chịu đựng một mình,còn mình thì không biết gì hết.
Cái câu 'quen rồi' giống như nhát dao đâm vào tim Đỗ Hạ Hi vậy, cảm giác áy náy lại ập về, cúi đầu hôn vào môi của Tây Môn, "Làm sao thì em mới đỡ đau hơn?" Trong bệnh viện, Đỗ Hạ Hi luôn biết cách an ủi bệnh nhân, còn hiện tại thì cô hoàn toàn cuống quýt.
Tây Môn có chút ngạc nhiên vì hành động của Đỗ Hạ Hi, nhưng lại cảm thấy rất cảm động, cô thích Đỗ Hạ Hi, cho nên bất luận Đỗ Hạ Hi làm gì thì mình cũng rất vui, đặc biệt là khi Đỗ Hạ Hi chủ động thân mật như vậy, "Hôn thêm mấy cái nữa thì sẽ bớt đau hơn~" giống như là được hồi phục chút sức lực vậy, Tây Môn bắt đầu 'đòi hỏi'.
Đỗ Hạ Hi nhìn cô ấy, sau đó từ từ cúi người xuống, bắt đầu hôn lên mũi, sau đó lên trên, hôn lên chân mày, trán sau đó qua tới tai, mỗi động tác đều rất nhẹ nhàng.
"Còn bây giờ? Thấy đỡ hơn chưa?" Giọng của Đỗ Hạ Hi vang bên tai làm Tây Môn rùng mình một cái, lòng bàn tay của Đỗ Hạ Hi đang ở sau lưng, rồi chuyển ra đằng trước, nhẹ nhàng xoa bụng của Tây Môn.
Tây Môn đột nhiên kẹp chặt đùi lại, nhíu mày, "Bụng thì đỡ hơn xíu rồi, nhưng em cảm thấy máu cũng sắp chảy theo ra ngoài rồi."
Đỗ Hạ Hi ngẩn người, sau đó liền hiểu ra, mặt đỏ bừng lên, mau mau rút tay lại, tính đứng dậy, thì bị Tây Môn choàng lấy cổ cô ấy lại, "Vậy chị ôm em thêm chút xíu đi, hơi lạnh."
Đỗ Hạ Hi nuốt nước bọt, kiềm chế cái 'tà niệm' lúc nãy, kéo chăn qua đắp cho hai người, hai tay ôm lấy Tây Môn.
Người trong lòng rất ấm áp, dán sát vào người cô, cả thế giới cũng trở nên tươi đẹp hơn, Tây Môn mỉm cười để đầu nằm lên ngực Đỗ Hạ Hi, trong lồng ngực nghe được tiếng tim đập, có thể cho người ta sức mạnh vô tận, tại sao thế gian này lại có người tốt đến thế, tốt đến nỗi mình cảm thấy giống như là trộm được từ người khác vậy.
Đỗ Hạ Hi có quy luật vuốt từng cái sau lưng Tây Môn, giống như là đang dỗ ngọt trẻ em vậy, tuy đằng trước ngực bị đè một nửa sức nặng con người, nhưng cô lại không nỡ đẩy ra, đối với cô mà nói thì đây là thời khắc hạnh phúc nhất, có thể yên yên tĩnh tĩnh cảm nhận được thời gian trôi đi từng giây phút, không có cái gọi là trách nhiệm, cũng không có áp lực công việc.
Nếu như là trong quá khứ, Đỗ Hạ Hi sẽ cảm thấy như vậy là rất lãng phí thời gian, nhưng bây giờ thì mới biết đây gọi là hưởng thụ cuộc sống.
Hai người cứ thế nằm với nhau, qua một hồi lâu, Đỗ Hạ Hi tưởng Tây Môn đã ngủ rồi, thì đột nhiên Tây Môn lên tiếng, "Hạ Hi, chị có thể giúp em một chuyện được không?"
Đối với giọng điệu khách sáo của Tây Môn, Đỗ Hạ Hi có chút không vui, "Chỉ cần chị làm được, tất nhiên sẽ giúp em làm."
Tây Môn mỉm cười, "Chuyện này đối với chị sẽ có áp lực rất lớn, hơn nữa là những thứ mà chị sợ."
Đỗ Hạ Hi nghe vậy, có chút lo lắng lúc nãy mình có phải là nói dóc không, cô sợ mình do sợ hãi mà làm lỡ chuyện của Tây Môn, nhưng cô tin rằng Tây Môn đã mở miệng nhờ mình thì chắc chỉ có mình mới làm được, cho dù thế nào thì mình cũng sẽ cố hết sức, "Chắc... không sao đâu, làm như thế nào, em nói chị biết là được."
"Hơ hơ, cũng không phải chuyện ghê rợn như chị tưởng, em chỉ là muốn đi tìm một người, nhưng nếu người đó vẫn còn ở đây thì chỉ có mình chị mới giúp em tìm được." Đây là một khúc mắc trong lòng Tây Môn, nhưng lại sợ kéo Đỗ Hạ Hi vào nguy hiểm, nên trong lòng rất mâu thuẫn, "Có thể chị sẽ thấy được mấy thứ ấy, thậm chí sẽ gặp nguy hiểm, em sợ em sẽ không bảo vệ chị đàng hoàng được."
Đỗ Hạ Hi hiếm khi thấy Tây Môn do dự như thế, Tây Môn trước giờ luôn nghỉ tới là làm, xem ra lần này người mà cô ấy cần tìm chắc rất quan trọng, "Đợi qua hai hôm nữa em khỏe lên thì bọn mình đi tìm." Đỗ Hạ Hi không có hỏi nhiều, cô biết quá khứ Tây Môn có nhiều chuyện không thể nói ra được, cô cũng không muốn đụng tới nỗi đau của Tây Môn.
"Uhm." Tây Môn ôm tay Đỗ Hạ Hi chặt hơn, cô không nói nguyên do chuyện này là sợ Đỗ Hạ Hi vì người mình muốn tìm mà không màng đến nguy hiểm, lần này đến đây cũng chỉ muốn thử tìm một lần, nếu có được chút manh mối gì thì tốt quá, nếu không tìm được gì thì cô cũng không cố chấp giống Đỗ Hạ Hi.
Hai hôm nay, hai người không có đi đâu, đều kêu người giao cơm đến tận phòng, thậm chí cũng không xuống giường nữa, cũng không phải là chuyện 'kịch liệt' gì, chỉ là Tây Môn mất máu quá nhiều sức khỏe hơi yếu, còn Đỗ Hạ Hi thì cứ ở bên cạnh, không muốn đi đâu hết.
Mặt trời vẫn chưa ló dạng thì hai người đã tỉnh dậy chuẩn bị ra cửa, thuê một chiếc xe, Đỗ Hạ Hi chạy theo chỉ dẫn của Tây Môn đến một nơi xa lạ.
Do chuyện lần trước nên mảnh đất đó đã không còn ai ở, xung quanh cũng giăng dây ngăn lại, xe dừng ở gần nơi đó, Tây Môn không có vội xuống xe mà đợi tới ánh mắt trời chiếu rọi xuống, lúc này mới kéo Đỗ Hạ Hi xuống xe.
Nhiệt độ sáng sớm hơi thấp, Đỗ Hạ Hi khép chặt áo lại, sau đó một tay choàng qua lưng Tây Môn, theo đi đến mảnh đất đã từng xảy ra chuyện kia.
"Chị còn nhớ lần trước bọn mình gặp nhau ở sân bay không, lần đó em sẩy tay ở đây suýt chút nữa mất mạng." Tây Môn bình thản nói với Đỗ Hạ Hi, cô vẫn nhớ như in lần đó không chỉ nhờ xá lợi tử của sư thái tặng mình, mà còn có khả năng là có ai đó đang giúp cô, nhưng mà cô lại không thấy được.
Lúc hôn mê nằm thấy giấc mơ đó, làm Tây Môn cũng suy đoán nhiều hơn, cho nên mới muốn tới đây tìm thêm lần nữa, tuy không có tác dụng gì, nhưng cô vẫn hy vọng người đã mất có thể không có tiếc nuốc gì mà rời khỏi đây.
Từ lúc hai người đi vào bãi cỏ, Đỗ Hạ Hi cảm thấy dưới chân mình cảm giác lạnh đến thấu xương, chắc do sương ban mai dính vào ống quần thôi, Đỗ Hạ Hi liền đánh bạo nhìn xuống dưới, nhưng không có gì hết, "Xung quanh đây không có gì hết."
Vùng đất hoang vào buổi sáng, yên tĩnh đến đáng sợ, thậm chí ngay cả tiếng chim chóc cũng không có, chỉ có tiếng sột soạt của hai người khi bước vào bãi cỏ.
"Hình như là bên đó." Từ xa, Tây Môn đã chú ý đến chỗ không mọc được cỏ ở đằng trước, căn cứ theo vị trí thì đây chắc là nơi đào được cái hộp lúc đó, Tây Môn kéo Đỗ Hạ Hi đi chậm lại, cẩn thận đi về phía đó.
Tuy trời đã sáng hẳn, nhưng Đỗ Hạ Hi vẫn cảm thấy rất lạnh, một luồng khí lạnh từ đằng trước thổi tới, hoàn toàn không phù hợp với cảnh tượng xung quanh đang tràn đầy ánh nắng.
Càng đến gần thì cảm giác đó lại càng mãnh liệt hơn, đột nhiên, bãi cỏ gần đó động đậy, thấp thoáng thấy được một bóng người không rõ cho lắm, hơi trong suốt, đang lơ lửng trong không trung, hình dạng không ngừng thay đổi, hoặc có thể nói là không thể nào cố định được hình dạng, "Tây Môn...bên đó hình như có gì đó." Đỗ Hạ Hi kéo ống tay áo Tây Môn, chỉ về hướng có ánh mặt trời.
Tây Môn nheo mắt nhìn về hướng đó, nghi ngờ nói, "Hướng đó à? Giờ này mà dám chạy ra đây chắc cũng rất can đảm." Cô lựa ngay lúc âm dương giao thoa mới đến đây, chính là muốn tìm chút manh mối, lại sợ gặp phải những thứ rắc rối, "Thứ đó có qua đây không?" Tây Môn liền cúi đầu lục túi tìm bùa.
Đỗ Hạ Hi lắc đầu, có chút sợ hãi, "Không có, nó hình như dừng ở đó, chắc là sợ thứ gì trong túi em."
"Em xử lý mấy thứ ở đây trước rồi mới lo tới mấy cái khác, Hạ Hi chị canh xung quanh, có thể sẽ có mấy thứ khác tới nữa." Tây Môn dùng dao cứa ngón tay, rồi quệt lên tấm bùa, "Chị đừng sợ, nếu bọn nó qua đây thì chị kêu em."
Tây Môn không phải là có lòng tốt đi xử lý mấy thứ ở đây, chỉ là cô muốn tiếp tục đào thêm ngay cái hố đó xem còn vật gì khác nữa không, thứ lần trước gặp phải oán khí nặng quá, cho đến bây giờ vẫn còn ảnh hưởng xung quanh đây, làm cô không biết làm sao ra tay, chỉ còn cách phí sức xử lý nó trước.
Do ở đây không ngừng tụ tập oán niệm mới, nên thu hút rất nhiều linh thể qua đây, cho nên quá trình xử lý cũng không thuận lợi cho lắm, trán Tây Môn ướt đẫm mồ hôi, nếu chỉ có mình cô thì không sao, nhưng giờ Đỗ Hạ Hi đang ở đằng sau, nếu xử lý không tốt thì sẽ liên lụy cô ấy.
Trong lòng có chút oán trách mình sơ ý quá, còn tưởng sau lần đó thì thứ đó phải hồn tiêu phách tán rồi chứ, ai ngờ còn để lại sức mạnh lớn như vậy.
Trong lúc Tây Môn đang bận thì Đỗ Hạ Hi đột nhiên sợ hãi tiến lại gần hơn, run rẩy nói, "Đến... đến rồi kìa..."

Bình Luận (0)
Comment