Sau khi đến bệnh viện kiểm tra thì đứa bé đó chỉ là thân nhiệt hơi thấp, ngoài ra không có vấn đề gì hết, nhưng cho dù bất kỳ ai hỏi gì nó cũng không trả lời một câu, ánh mắt lâu lâu thất thần nhìn về nơi xa xăm.
"Không lẽ là bị câm à?" Tây Môn khom người nhìn đứa bé đang ngồi trên ghế.
Bạch Tố Nguyên ngồi bên cạnh đứa bé, giơ tay choàng qua vai nó, đang dùng khăn lông cẩn thận lau tóc cho nó, sau đó mỉm cười hỏi, "Có đói không? Muốn ăn cái gì? Dì mời con ăn~"
Đứa bé có chút sợ sệt nhìn cô ấy sau đó cúi đầu xuống, Đỗ Hạ Hi đưa ly nước nóng cho nó, sau đó kêu Tây Môn lấy thức ăn vặt trong túi ra, "Socola, ăn không?"
Đứa bé đang tính giơ tay ra nhưng lại buông xuống, lắc đầu.
Đỗ Hạ Hi mở phong socola ra, đặt vào tay nó, "Ngon lắm đó."
Tây Môn không thích Đỗ Hạ Hi dịu dàng với người khác, tuy cô không muốn thừa nhận mình ghen tị với một đứa con nít, nhưng khi Đỗ Hạ Hi bắt đầu 'thánh mẫu' lên là như có vầng sáng bao quanh vậy, ngay đến những người đàn ông đi ngang cũng nhìn vào cô ấy.
"Tên tiểu quỷ này sợ chị bỏ độc nó đó!" Từ lúc xuống máy bay tới giờ, đến ngụm nước cũng chưa được uống, Tây Môn sắp đói chết rồi, vậy mà còn phải ở đây dỗ ngọt con nít nữa.
Đỗ Hạ Hi nghe thấy bụng Tây Môn kêu lên, tất nhiên là biết cô ấy đói rồi, sợ sẽ nói ra những lời khó nghe nữa, liền bẻ một miếng socola nhét vào miệng Tây Môn, "Bịt miệng em lại."
Tây Môn nhai miếng socola đó, sau đó ghé sát tai Đỗ Hạ Hi nói, "Muốn bịt miệng em thì một miếng socola là không đủ đâu~" Nói xong đứng thẳng người dậy cười rất là gian.
Đỗ Hạ Hi đỏ hết cả tai trừng mắt nhìn, bên cạnh vẫn còn người ngoài, sao mà nói ra được mấy lời này vậy, đúng là nữ lưu manh!
"Lúc nãy tôi đi điều tra..." Thạch Nam vừa đúng lúc thấy hai người thân mật thì thầm với nhau, cảnh tượng đó làm trai thẳng như anh ta cũng có chút tự ti, "E hèm, đã điều tra một vài vụ trẻ em mất tích gần đây nhưng không thấy có đứa bé này, có thể phụ huynh cũng đang đi tìm nên chưa có báo án, chúng ta nên đợi xem sao."
"Tôi lúc nãy có đặt bàn rồi, chúng ta đi ăn thôi, sắp chết đói rồi nè." Bạch Tố Nguyên nhân lúc mọi người trò chuyện đã sắp xếp mọi thứ, rất là chu đáo.
Nhà hàng cũng không có xa, chỉ cách bệnh viện vài phút chạy xe, là một nơi rất yên tĩnh, sau khi hỏi không ai kén ăn gì thì Bạch Tố Nguyên gọi một vài món, cả quá trình tiếp đãi mọi người rất chu đáo, Thạch Nam lâu lâu cũng nhìn cô ấy cười.
Bạch Tố Nguyên chăm sóc đứa bé rất tận tình, do biết cô ấy không thể sinh nở được, nên mọi người nhìn cũng thấy hơi chua xót, chỉ trong một thời gian ngắn mà đứa bé bám đã cô ấy như sam, người ngoài nhìn vào còn tưởng là cả gia đình 3 người nữa.
Tây Môn thấy Đỗ Hạ Hi cứ nhìn chằm chằm về phía hai người Thạch Nam, máu ghen nổi dậy, lén lén nhéo đùi Đỗ Hạ Hi dưới bàn, làm Đỗ Hạ Hi giật hết cả mình, quay đầu lại trừng mắt nhìn, nhỏ tiếng trách móc, "Em làm gì vậy?"
Tây Môn liếc nhìn người đối diện thấy bọn họ không có nhìn qua đây, liền nhỏ tiếng nói, "Cho dù chị có thích anh ta thì cũng không được nhìn nữa, chị là của em đó!~"
Mặt Đỗ Hạ Hi đỏ lên, sau đó là hơi tức giận, "Ăn nói bậy bạ gì vậy?!" Cho dù ghen thì cũng không được nói như vậy.
Thấy Đỗ Hạ Hi cau mày lại, trong lòng Tây Môn vừa chua xót vừa uất ức, cô còn nhớ rất rõ lúc trước Đỗ Hạ Hi rất thích Thạch Nam, tuy cô biết hiện giờ trong lòng Đỗ Hạ Hi chỉ có mình mới là quan trọng nhất, tuy nhiên Tây Môn vẫn thấy khó chịu, nếu đã không thích sao cứ nhìn anh ta hoài vậy.
Tây Môn bĩu môi không nói chuyện, cô rất ít khi nổi giận, lúc trước nếu mình không vui thì cũng phải làm cho người khác cũng không vui theo, như vậy mới xả được con giận, còn người ta sao thì mặc kệ bọn họ.
Nhưng đối với Đỗ Hạ Hi thì lại khác, cầm đũa vọc đĩa thức ăn ở trước mặt, trong lòng Đỗ Hạ Hi cũng hơi tức giận, sao giờ lại trở thành Tây Môn nổi giận rồi, mình bị hiểu lầm mà mình còn chưa tức giận nữa là.
Không khí bên đó hơi căng, Bạch Tố Nguyên nhạy cảm phát hiện ra được, ánh mắt nhìn hai người bọn họ, tuy cô không biết mối quan hệ giữa hai người ra sao nhưng từ ánh mắt cho tới hành động của hai người cũng đoán được chút ít.
"Trước khi tìm ba mẹ của đứa trẻ thì giờ phải làm sao đây?" Bạch Tố Nguyên hỏi Thạch Nam.
Thạch Nam đang ăn, ngẩng đầu nhìn cô ấy, biết cô ấy rất thích trẻ con, với lại sở cảnh sát ai cũng bận rộn làm gì có thời gian chăm sóc trẻ con, "Em cứ giữ hộ trước, sở cảnh sát không có nữ cảnh sát, cả đám đàn ông chắc chắn không coi đứa nhỏ được rồi."
Bạch Tố Nguyên hơi cau mày, "Nhưng hai hôm nay trường học em tổ chức thi ca hát, em phải giúp đỡ luyện tập."
Thấy hai người bọn họ khó xử, Đỗ Hạ Hi không nghĩ nhiều liền nói, "Vậy để nó theo bọn tôi đi, tôi không ở nhà thì còn có Tây Môn."
"Hai người ở chung với nhau khi nào?" Thạch Nam suýt chút nữa sặc nước, lần trước Đỗ Hạ Hi nói Tây Môn là bạn gái, mình còn hơi kinh ngạc, vẫn có chút không chấp nhận được.
Tây Môn khoác lấy cánh tay Đỗ Hạ Hi thân mật đặt cằm lên vai cô ấy, cười rất giả tạo, "Nếu đã yêu nhau tất nhiên phải ở chung với nhau rồi, anh với cô Bạch đây kết hôn không lẽ chia nhau ra ở à?"
"Cái này... không phải..." Thạch Nam gãi gãi đầu, len lén nhìn Bạch Tố Nguyên, hoàn toàn không có dáng vẻ của người đàn ông đã 30 tuổi đầu.
Bạch Tố Nguyên mỉm cười gắp thức ăn cho đứa trẻ, cố ý né tránh chủ đề này, gia đình Thạch Nam phản đối, cô cũng cảm nhận được, còn đối với hai người có thể đi được bao xa thì phải xem ý trời, không có miễn cưỡng được.
Thạch Nam tuy chậm hiểu trong tình cảm, nhưng đối với Bạch Tố Nguyên thì lại rất quan tâm, cho nên phát hiện được hành động khác lạ của cô ấy, liền nói, "Đợi bữa nào ba mẹ em rảnh thì mình cho hai gia đình gặp mặt nhau, còn chuyện con cái thì cũng sẽ có cách giải quyết thôi, đến lúc đó Hạ Hi sẽ thành cô của đứa trẻ đó."
Tây Môn trong bụng nghĩ ông này đúng là không biết dỗ ngọt con gái, người ta đau chỗ nào còn chọc vào chỗ đó nữa, do đó châm thêm dầu vào lửa, "Vậy nếu như gia đình cảnh sát Thạch đây kiên quyết từ chối thì sao?"
Câu nói này làm không khí cả bàn ăn rất căng thẳng, hai người đối diện đều ngẩn người không nói chuyện, chỉ có đứa bé ngước đầu lên nhìn Bạch Tố Nguyên, muốn ăn thức ăn ở dĩa khác, sau khi cô hoàn hồn lại thì cười rất ngại ngùng, sau đó lặng lẽ gắp thức ăn cho đứa bé.
Đỗ Hạ Hi lén nhéo tay Tây Môn, tên này cố ý mà! Miệng liền giảng hòa, "Cố gắng nói chuyện nhiều với chú và dì, hai người họ chắc sẽ hiểu thôi."
Thạch Nam nắm đũa ngày càng chặt hơn, sau đó đặt xuống, nghiêng người qua rất nghiêm túc nói với Bạch Tố Nguyên, "Thạch Nam tôi nếu đến người con gái của mình còn không bảo vệ nổi thì còn gì là đàn ông nữa, hôn nhân của tôi tôi tự quyết định. Em đừng lo lắng, nếu em không ngại thì mai mình đi đăng ký kết hôn đi!"
Một người đàn ông đỏ cả mặt nghiêm túc nói ra lời hứa nghiêm trang như vậy, nhưng thấy Bạch Tố Nguyên hoàn toàn không có phản ứng gì hết, anh ta liền sốt ruột, "Cái này... tôi không phải hối em cái gì, nếu em cảm thấy không vừa ý với công việc hay điều kiện của tôi, có thể..."
"Em đồng ý!" Bạch Tố Nguyên cắt ngang lời anh ta nói, nhưng lại cảm thấy thái độ nóng vội của mình không tốt chút nào, mím chặt môi cười.
Tây Môn thật không muốn nhìn hai người bọn họ ân ái chút nào, Đỗ Hạ Hi cũng không để cho mình phá đám, cho nên chỉ còn cách rút lui, "Hạ Hi~ dẫn theo đứa nhóc về nhà thôi, em buồn ngủ rồi~~~" Nói xong còn ngáp một hơi dài, "Lúc nãy xuống máy bay tới giờ cũng không được nghỉ ngơi gì hết."
"Vậy tôi đưa hai người về." Thạch Nam đứng dậy tính tiền.
Ngồi trên xe, đứa bé ngồi phía sau, ngồi ở giữa Tây Môn và Đỗ Hạ Hi, nhìn thấy Tây Môn lạnh mặt lại, bồn chồn bất an nắm chặt vạt áo, Đỗ Hạ Hi nhè nhẹ nắm tay nó.
Đứa bé ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, sau đó lặng lẽ nhích qua chỗ của Đỗ Hạ Hi, động tác này vừa hay bị Tây Môn nhìn thấy, liền tặc lưỡi, "Chậc Chậc chậc, chị coi đứa nhóc này mới tí tuổi mà đã mưu mô vậy rồi, chị nói nó có phải muốn người nhà chú ý nên mới cố ý rớt xuống sông không?" đứa bé rùng mình, trực tiếp chui vào lòng Đỗ Hạ Hi, "Chị xem~ chắc bị em nói trúng tim đen rồi."
"Im miệng." Đỗ Hạ Hi liếc một cái, Tây Môn liền im mồm, bĩu môi, khoanh tay ngồi một đống trên ghế.
"Hạ Hi, nếu hai người không tiện, tôi tìm bạn bè giúp đỡ là được." Bạch Tố Nguyên rất thích đứa bé này, quay người qua sờ đầu nó.
Tây Môn biết Đỗ Hạ Hi cũng thích trẻ con, cộng thêm đang ghen tị giận lẫy, liền ôm đứa bé đặt lên đùi mình, "Tiện, rất tiện, tôi lại không có đi làm, ở nhà cũng chán, con mèo cũng không có ở nhà, phải tìm người chơi với tôi chứ~"
"Chị cũng đang lo lắng em sẽ dạy hư con người ta." Ba người trong xe đều cảm thấy giao đứa bé cho Tây Môn là một quyết định rất tồi tệ, đến Đỗ Hạ Hi cũng bắt đầu lo lắng.
Tây Môn bẹo má đứa bé, "Làm gì có chứ~ đứa nhóc mưu mô vậy, chỉ có em mới đối phó được~ chứ nuông chiều nó mới là dạy hư nó đó."
Đỗ Hạ Hi vẫn không yên tâm, "Chị xem hay là..."
"Không được!" Tây Môn vẫn không phục nói, "Chỉ là trông coi một đứa con nít thôi mà, có gì khó đâu, em thử coi một ngày xem sao, nếu 'chơi hư' rồi thì trả lại cho hai người!~"
"Em liệu hồn đó, nó mà có gì bất trắc là chị tính sổ với em đó." Đỗ Hạ Hi cũng sợ Tây Môn luôn, liền lên tiếng hù dọa trước.
Quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, thái độ Tây Môn liền mềm mỏng lại, "Chỉ cần Hạ Hi chị thích thì cho dù em không thích thì cũng sẽ trông coi đàng hoàng mà... em lúc nãy giỡn chơi thôi mà..."
Hai người ngồi đằng trước đổ mồ hôi hột, cảm khái Đỗ Hạ Hi đúng là lợi hại, đến lưu manh vô lại như Tây Môn mà cũng thu phục được, nhưng ai mà biết lời của cô ta lúc nãy là thật hay đùa, cũng cảm thấy có chút lo lắng cho vận mệnh của đứa bé đó.