Khoa Cử Nghịch Tập Mạnh Nhất Nữ Thủ Phụ

Chương 34


Trình Khanh thi không đậu là tốt nhất, hắn nhất định phải chế nhạo trào phúng tiểu tử này một phen.

Nhưng nếu Trình Khanh thi đậu thư viện, giống như cũng đúng?Kia mới là dừng ở trong tay hắn.

—— chờ Trình Khanh vào thư viện Nam Nghi, hắn nhất định phải dạy dỗ Trình Khanh cách làm người!Người khác nghĩ như thế nào không quan trọng, Trình Khanh tham gia khảo thí vào thư viện vốn cũng không là vì người khác, nàng là vì chính mình.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi một lần khảo thí thái độ của nàng đều thực nghiêm túc, hoàn cảnh trọng nam khinh nữ lại không phải triều Đại Ngụy mới có, hoàn cảnh nàng sinh hoạt từ nhỏ cũng tương tự…… Nhưng nàng đã từng có thể sử dụng thân phận của nữ giới thắng được người khác, hiện tại thay đổi thành thân phận ‘ nam tính ’, Trình Khanh tin tưởng chính mình cũng sẽ không thua.

Liễu thị cảm thấy nàng nữ giả nam trang là ủy khuất, bản thân Trình Khanh lại như cá gặp nước.

Khảo thí nhập học thư viện Nam Nghi, thái độ Trình Khanh trịnh trọng, tâm tình nhẹ nhàng.


Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nơi này chính là địa phương mấy năm tương lai nàng đi học, Trình Khanh đi theo phía sau thí sinh dự thi khác.

Thềm đá hơi nhiều một chút, một đường bò lên trên rất mệt, thân thể nàng kém, bò xong bậc thang suyễn đến lợi hại, các thí sinh dự thi khác có người so với nàng càng phế hơn, có tên tròn vo mập mạp gần như là nằm liệt, quần áo trên người đều bị mồ hôi làm ướt nhẹp, người dẫn đường bảo tất cả mọi người chờ trong viện, tiểu mập mạp đấm chân oán giận:“Ta là tới đọc sách, không phải tới leo núi, thư viện bỏ đi này cao như vậy, chẳng lẽ là cố ý ức hiếp người sao!”Trong các thí sinh, lại có không ít người tán đồng tiểu mập mạp.

Trình Khanh đánh giá, người tán đồng đều ăn mặc không tồi, vừa thấy liền biết là gia cảnh tốt, được nuông chiều từ bé, chút khổ này cũng không chịu được, Trình Khanh không có gia nhập thảo luận cùng bọn họ.

Leo núi cũng cảm thấy vất vả, vậy nên nhân lúc còn sớm bỏ tâm tư tham gia khoa cử nhập sĩ đi, dù sao đọc sách cũng không đọc ra tên tuổi gì.

Một người trẻ tuổi mặc áo xanh từ hành lang đi qua sân, mặt như ngọc, vạt áo bay bay, tiểu mập mạp đang đàm luận chậm rãi tắt tiếng, người trẻ tuổi áo xanh này thật là phong nghi động lòng người, ngay cả Trình Khanh kiến thức rộng rãi như vậy cũng không khỏi nhìn nhiều hai mắt.


“Đó là ai?”“Người dự thi đi!”“Nói bậy, người dự thi sao có thể lên núi trước được, đây là gian lận……”“Im miệng, đó là sư huynh lớp Giáp thư viện Nam Nghi, các ngươi không có lưu tâm xem hoa văn trên đai lưng hắn sao? Thư viện Nam Nghi có lớp Giáp, Ất, Bính, Đinh, đối ứng với trình độ học sinh không giống nhau, sư huynh lớp Giáp, kia, đó là ——”Đó là có công danh cử nhân trong người!Trình Khanh ở trong lòng yên lặng bổ sung.

Thư viện Nam Nghi tuy rằng mới xây dựng mấy năm, quy mô lại không nhỏ, học sinh đông đảo, tự nhiên cũng có một ít người nổi bật.

Trình Khuê mười lăm tuổi trúng tú tài, quy về lớp Ất, Trình Khanh chưa có thành tựu khoa cử, thi đỗ sẽ vào lớp Đinh, nếu nàng khảo trúng đồng sinh mới có thể thuận thế lên tới lớp Bính.

Về phần lớp Giáp, ở thư viện Nam Nghi là sự tồn tại cao cấp nhất, bởi vì phải có công danh cử nhân mới có thể tiến vào!Thầy giáo lớp Giáp điều kiện cũng tốt nhất.

Trình Tri Viễn năm đó chính là dừng bước ở cử nhân, cử nhân là quan viên dự khuyết, người trẻ tuổi áo xanh vừa rồi đã có tư cách làm quan, khó trách mọi người kính sợ, ngay cả tiểu mập mạp kêu khổ oán giận cũng không dám lỗ m ãng.

Người trẻ tuổi kia nhiều lắm mới chỉ hai mươi tuổi, cũng đã thi đậu cử nhân.

Trình Khanh đối với trình độ dạy học của thư viện Nam Nghi càng có tin tưởng!.

Bình Luận (0)
Comment