Tuệ nương đã nói qua, nữ tử tâm duyệt trượng phu, sẽ không đồng ý trượng phu nạp thiếp, tựa như chim én, một công một mẫu cùng xây tổ nuôi con, lại gia nhập thêm một con chim én thì tính là gì……
"Thiếu gia, thiếu gia!"
Hạ nhân Kỷ gia cẩn thận nhắc nhở, Kỷ Hạo hoàn hồn, hỏi Kỷ Đại nãi nãi tìm hắn rốt cuộc là có chuyện gì.
"Thiếu gia, không phải đại nãi nãi, là nhị thái thái, nhị thái thái mời ngài nhất định phải trở về một chuyến."
Kỷ Hạo đi theo hạ nhân trở lại Kỷ gia, Kỷ Nhị thái thái ngồi nghiêm chỉnh, Kỷ Đại nãi nãi và tiểu thiếp đều từng người ôm nhi tử, hai đứa nhỏ không biết sao vẫn luôn khóc, dỗ cũng không dỗ được.
Vừa thấy Kỷ Hạo, Kỷ Đại nãi nãi ủy khuất trước, "Phu quân, thiếp không biết vì sao chọc giận nhị thái thái, thái thái nói muốn đưa thiếp về nhà mẹ đẻ."
Kỷ Nhị thái thái một tay đập ở trên bàn, "Hạo ca, cháu ngày thường quản thúc nàng như thế nào, phụ nhân không kiến thức bậc này, tương lai sao có thể làm tông phụ Kỷ gia!"
Kỷ Nhị thái thái thuật lại lời Kỷ Đại nãi nãi và tiểu thiếp nói với nhau một lần, Kỷ Hạo từng đợt choáng váng đầu.
Thê tử ở sau lưng hãm hại Hà Uyển và Trình Khanh, hạ nhân trong nhà không kín miệng, lời này liền có khả năng truyền vào trong tai đương sự.
Hành vi sau lưng loạn khua môi múa mép của Kỷ Đại nãi nãi, quả thực giống Kỷ Đại thái thái lúc trước như đúc!
Hành vi của Kỷ Đại nãi nãi còn bại lộ nàng vô tri, khó trách nhị bá nương tức giận như thế.
Kỷ Hạo chưa từng nặng lời với thê tử, hiện tại cũng không nhịn được tức giận: "Ngươi cho rằng Trình Khanh bị cách chức quan, là có thể để người tùy tiện dùng ngôn ngữ giẫm đạp sao?"
Kỷ Đại nãi nãi không biết vì sao nhị thái thái và Kỷ Hạo tức giận.
Mất chức quan, tổng không phải là chuyện tốt nha.
Kỷ gia hà tất phải sợ Trình Khanh.
Kỷ Đại nãi nãi cắn môi, lã chã chực khóc: "Phu quân, thiếp chỉ vì chàng mà bất bình, không hiểu Hà tiểu thư kia vì sao bỏ phu quân mà lựa chọn Trình Khanh."
Kỷ Nhị thái thái muốn mắng chửi người, trên mặt Kỷ Hạo che một tầng u ám, nhìn kỹ Kỷ Đại nãi nãi vài lần, phát hiện nàng là thật sự không hiểu.
Kỷ Hạo hít sâu một hơi: "Ngươi không hiểu, không tính ngươi sai, là nhà mẹ đẻ ngươi không có dạy dỗ tốt, ta hiện tại là phu quân của ngươi, ta có trách nhiệm dạy ngươi, ngươi buông hài tử xuống, ta mang ngươi đi đến huyện Nam Nghi."
Đi huyện Nam Nghi làm gì?
Đi đến cửa nhà Trình Khanh nhìn một cái!
Bị Kỷ Hạo ở trước mặt mọi người nói nhà mẹ đẻ không có dạy dỗ tốt chính mình, Kỷ Đại nãi nãi quẫn bách đỏ bừng mặt.
Nếu là nữ nhân tính tình lớn hơn một chút, không cần nhà chồng mở miệng, chính mình sẽ thu thập về nhà mẹ đẻ.
Kỷ Đại nãi nãi là xuất thân thứ nữ, ở nhà mẹ đẻ liền thường xuyên bị khinh bỉ, Kỷ Nhị thái thái và Kỷ Hạo không có đáng sợ như đích mẫu Kỷ Đại nãi nãi, quẫn bách của Kỷ Đại nãi nãi có hơn phân nửa là diễn.
Kỷ Hạo nói muốn dạy thê, Kỷ Đại nãi nãi coi như là tình thú phu thê, giao nhi tử cho bà vú trông, chính mình ngoan ngoãn đi theo Kỷ Hạo đến huyện Nam Nghi.
Xe ngựa Kỷ gia còn chưa đi đến hẻm Dương Liễu liền dừng.
Hẻm Dương Liễu hiện tại thập phần chật.
Xe ngựa và cỗ kiệu, xếp hàng dài từ cửa nhà Trình Khanh tới bên ngoài hẻm, muốn được gặp Trình Khanh, ngoại trừ học sinh thư viện Nam Nghi, còn có quan viên thân sĩ địa phương.
Người có thể tới hẻm Dương Liễu đều tính là có thể diện, một ít phú thương và hương thân ở hẻm Dương Liễu không xếp hàng được, chỉ có đi đến Hà gia thử thời vận.
Nhóm chú thím Hà Uyển cũng không thiếu tiền, thiếu chính là thân phận.
Người tới cửa thương tiếc Hà lão gia tử bọn họ thực hoan nghênh, nhưng muốn đi qua bọn họ tặng đồ cho Trình Khanh, người Hà gia cũng không dám thu.
Bọn họ trước kia ức hiếp Hà Uyển bị Trình Khanh bắt đúng lúc, hiện tại đang muốn nghĩ biện pháp chữa trị quan hệ cùng Trình Khanh, nơi nào sẽ làm sự tình khiến Trình Khanh không cao hứng.