Lạc Thuân cảm thấy Du Hiển đối với Trình Khanh, đại khái có một loại tình cảm bằng hữu.
Lạc Thuân cố ý để Du Hiển tiếp nhận việc của chính mình, chờ khi hoàng đế thanh toán chính mình, hắn muốn giữ được Du Hiển, để lại Du Hiển cho tân đế dùng.
Hoàng đế cũng muốn để lại Trình Khanh cho tân đế dùng.
Nếu lãnh tụ văn thần và thủ lĩnh Cẩm Y Vệ là bằng hữu thân mật khăng khít, tân đế chỉ sợ buổi tối cũng không ngủ yên!
Biểu tình Du Hiển không có biến hóa gì.
Cẩn thận nghĩ đến, cũng không biết là từ khi nào, Du Hiển liền trong một đêm trở nên trưởng thành.
Lạc Thuân lúc ấy vội vàng đuổi bắt đám người Chương tiên sinh, chờ đến khi có thời gian rảnh rỗi, Du Hiển đã hoàn thành lột xác, Lạc Thuân muốn biết nguyên nhân Du Hiển thay đổi lại không tìm thấy manh mối.
Nhưng điều này không thể nghi ngờ là chuyện tốt.
Sau khi trở lại kinh thành, Du Hiển quả nhiên thành người trợ giúp đắc lực nhất của Lạc Thuân.
Thậm chí như vậy, yêu cầu của Lạc Thuân đối với Du Hiển ngược lại càng thêm nghiêm khắc, hắn thấy Du Hiển không nói chuyện, lại nhàn nhạt điểm Du Hiển vài câu:
"Sự tình Vương Đại Khí đã trôi qua thì thôi, ta giúp cháu dọn sạch cái đuôi, sẽ không có người hoài nghi đến trên đầu cháu, nhưng không thể có lần sau! A Hiển, không cần bại lộ nhược điểm của chính mình, đừng làm người ta nhìn thấu uy hiếp của cháu, giấu đi hỉ nộ ai nhạc của cháu, cháu mới có thể không ai địch nổi."
Du Hiển bước qua các toà viện Bắc Trấn Phủ Tư.
Hắn hiện tại muốn đi gặp Trình Khanh.
Trình Khanh sẽ trở tay thọc chính mình một đao sao?
Không, Trình Khanh sẽ không.
Mặc kệ Lạc Thuân cảnh cáo như thế nào, Du Hiển chính là thực chắc chắn điểm này.
Hắn theo bản năng sờ cánh tay….Thiếu chút nữa đã quên, hắn đã trả nỏ lại cho Trình Khanh.
"Vù——"
Du Hiển quét tới, hai Cẩm Y Vệ ở trước nhà lập tức câm miệng.
Du Hiển đẩy cửa đi vào, thấy Trình Khanh đứng ở dưới cửa sổ nhỏ.
Trình Khanh cũng thấy hắn.
Chính Du Tam tới thẩm vấn nàng?
Trình Khanh còn tưởng rằng sẽ là Lạc Thuân lại đây.
Không phải Trình Khanh ỷ vào Du Tam thích nàng liền không kiêng nể gì, mà là lúc trước ở tổ lăng, Du Tam ở khi làm bộ hôn mê, đã biết thái độ của đám người Chương tiên sinh đối với nàng không bình thường.
Trong lòng Du Tam khẳng định đã sớm có hoài nghi.
Nếu hắn nói sự hoài nghi này cho Lạc Thuân, khi Trình Khanh ở thành Hào Châu đã bị Lạc Thuân bắt.
Nàng không có bị bắt ở Hào Châu, còn bình bình an an trở lại kinh thành thăng nhiệm thành Thiếu chiêm sự Chiêm Sự Phủ, có thể thấy được Du Tam cũng không có bán đứng nàng.
Tầm mắt Trình Khanh đảo qua mặt Du Hiển, dừng lại ở vết sẹo trên gương mặt Du Hiển trong chốc lát.
Vết sẹo kia cũng không dữ tợn, thậm chí còn giúp Du Tam tăng thêm hai phần oai hùng, nhưng Trình Khanh thấy thực chướng mắt.
Người không thể cả đời đều là thiếu niên, nhưng Du Tam có phải thành thục quá nhanh hay không?
Trình Khanh đánh giá Du Hiển, Du Hiển cũng đang nhìn nàng.
Thăng chức chính tứ phẩm Thiếu chiêm sự, lại cùng thanh mai trúc mã Hà Uyển đính hôn, qua mấy ngày nữa còn gả tỷ tỷ, Trình Khanh gần đây hỉ sự liên tục.
"Trình thiếu chiêm."
Du Hiển đánh vỡ trầm mặc, "Biết vì sao thỉnh ngươi tới Bắc Trấn Phủ Tư không?"
Trình Khanh lắc đầu.
"Bản quan không biết, vẫn luôn chờ có ai đó giải thích nghi hoặc cho bản quan, nếu Du thiên hộ nguyện ý nói, bản quan vô cùng cảm kích."
Ha hả.
Du Hiển chính mình trả lại nỏ là một chuyện, mắt nhìn thẳng không để ý tới Trình Khanh là một chuyện, nhưng khi Trình Khanh dùng loại xa cách này trở lại trên người Du Hiển, thiên hộ đại nhân lại thập phần khó chịu.
Mặc niệm ba lần "vui buồn không hiện ra mặt", Du Hiển mới bắt đầu việc công xử theo phép công tiến vào phân đoạn thẩm vấn.
Du Hiển đại mã kim đao ngồi xuống, uống trà, ăn điểm tâm, nhìn Trình Khanh mồ hôi ướt đẫm, bụng đói kêu vang, mạc danh lại có hơi chút hả giận.
Về phần vì sao tức giận, đại khái chỉ có Du thiên hộ mới biết được.