"Cô nương, cầm kia là……"
Hồng Tiêu không cam lòng.
Thi Thi tức giận, "Nghe ta nói, không được đi nhặt."
Lúc này còn nhớ thương vật ngoài thân, là ngại chết không đủ nhanh sao?
Tuy rằng cây cầm kia do phú thương tặng cho, là đàn cổ giá trị thiên kim, Thi Thi gần hai năm nay cầm không rời thân, ngày thường yêu quý vạn phần, nhưng so sánh với tánh mạng hai chủ tớ, đàn cổ dù trân quý cũng chỉ là vật ngoài thân ——
Tiểu Bàn âm thầm gật đầu.
Nếu lúc này, Thi Thi để tỳ nữ đi nhặt cầm, Tiểu Bàn sẽ lưu Hồng Tiêu tại trên xe ngựa, đuổi Thi Thi xuống xe, để Thi Thi tự sinh tự diệt!
Thi Thi không cho Hồng Tiêu đi nhặt cầm, còn lôi kéo Hồng Tiêu hướng Tiểu Bàn nói lời cảm tạ.
Tiểu Bàn ôm cánh tay cảnh cáo hai người:
"Hai chủ tớ các ngươi đừng nhúc nhích tâm tư gì, đừng tưởng rằng thiếu gia nhà ta tâm địa tốt, các ngươi liền có cơ hội tự tiến chẩm tịch!"
Thi Thi hiện tại nào có tâm tư như vậy!
Trình đại nhân là dạng nhân vật gì, kỹ nữ như nàng nơi nào có thể vọng tưởng, nếu mặt dày vô sỉ đi câu dẫn Trình đại nhân, kia quả thực chính là lấy oán trả ơn!
"Đại nhân là chính nhân quân tử, nô không dám lỗ mãng."
Tiểu Bàn khen ngợi gật đầu.
Thiếu gia không phải chính nhân quân tử, thiếu gia là chính nhân thục nữ, so với chính nhân quân tử càng tốt hơn, mặc kệ là mỹ nhân nào muốn câu dẫn thiếu gia đều chú định sẽ thất bại!
Thẳng đến khi Trình Khanh và Mạnh Hoài Cẩn cùng nhau ra tới, xa phu Nhu Gia phái tới mới vung roi đánh xe ngựa rời đi.
Trình Khanh trực tiếp lên xe Mạnh Hoài Cẩn.
……
"Sư huynh, ngươi thuận tiện đưa ta về nhà đi."
Tâm tình nặng trĩu của Mạnh Hoài Cẩn bỗng nhiều thêm hai phần mềm mại, "Ngươi không sợ các nàng là thám tử Nhu Gia xếp vào sao?"
Trình Khanh không sao cả: "Mỹ nhân kế đối với ta vô dụng, các nàng có phải thám tử của Nhu Gia hay không đối với ta ảnh hưởng không lớn."
Đứng ở góc độ Trình Khanh, Nhu Gia an bài mỹ nhân kế, còn không có tác dụng bằng an bài mỹ nam kế.
Trình Khanh sẽ không lưu lại chủ tớ Thi Thi bên người, nếu các nàng không phải thám tử của Nhu Gia, thuận tay cứu một chút, coi như là làm việc thiện.
Mạnh Hoài Cẩn cũng chỉ thuận miệng hỏi.
Hắn giống như Trình Khanh, đều đang suy nghĩ lời nói của Nhu Gia.
Khi Xe ngựa động lên, Trình Khanh không nhịn được mở miệng:
"Nhu Gia nói đến ai khác cũng thế, nhưng nói đến tỳ nữ tên Tiểu Kế bên người Tiêu Vân Đình kia, hiện tại nghĩ đến đích xác có hơi chút kỳ quái, trước kia Tiêu Vân Đình hai lần đi huyện Nam Nghi, Tiểu Kế đều đi theo một tấc không rời, nhưngThái Bình năm tám, sau khi ta lên kinh xử lý sự tình Dung cô cô, lại rốt cuộc chưa từng thấy Tiểu Kế. Tỳ nữ này hành sự bừa bãi, ta còn cố ý hướng tôi tớ khác ở thôn trang của Tiêu Vân Đình hỏi về nàng, xác nhận nàng cũng không có bị thất sủng ở trước mặt Tiêu Vân Đình."
Tiểu Kế vẫn cứ đi theo bên người Tiêu Vân Đình, chỉ là Trình khanh rốt cuộc cũng chưa thấy qua đối phương.
Sau lại cùng Tiêu Vân Đình giao tiếp, bên người Tiêu Vân Đình đã đổi tỳ nữ mới.
Tiểu Kế đang trốn tránh nàng?
Lấy tính cách bừa bãi của Tiểu Kế, căn bản không nên nha.
Trừ phi là Tiêu Vân Đình ra lệnh, không cho Tiểu Kế xuất hiện ở trước mặt nàng.
Ngẫm lại như vậy, Trình Khanh liền cảm giác phẫn nộ: Tiểu Kế xúi giục Nhu Gia đi nhằm vào Trình Dung, cuối cùng dẫn tới Trình Dung chịu nhục mà chết, mặc kệ Tiêu Vân Đình trước đó có biết hay không, xong việc tuyệt đối là đã phát hiện chuyện mà Tiểu Kế làm!
Trình Khanh không thấy được Tiểu Kế, không phải Tiêu Vân Đình đối với cái chết của Trình Dung hổ thẹn, bảo Tiểu Kế tránh Trình Khanh, mà là Tiêu Vân Đình đang bảo hộ Tiểu Kế.
Nếu Trình Khanh sớm biết Tiểu Kế là ngọn nguồn hại chết Trình Dung, cỏ trên mộ của Tiểu Kế chỉ sợ đã cao một trượng!
Trình Khanh, Mạnh Hoài Cẩn, Trình Ngũ lão gia ba năm nay vẫn luôn nhẫn nại, không phải đã quên cái chết của Trình Dung, là không thể bảo đảm một kích tất trúng, tất cả mọi người mới mặc kệ kẻ thù tiếp tục nhảy nhót.