Phò mã Phúc Trinh Trưởng công chúa ở trong cung biến lập công lớn, khi Dục Chương thái tử rút kiếm chém lung tung, là phò mã chắn cho đương kim, cũng là phò mã nhịn đau lao ra Đông Cung cầu cứu.
Sau khi Dục Chương thái tử chết cháy, tiên đế chịu đả kích lớn, thương thế tăng thêm, không qua mấy ngày liền hoăng thệ.
Đương kim thiên tử ở dưới sự duy trì của nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu, thuận lợi đăng cơ.
Ban đầu, triều đình cũng không có âm thanh phản đối, trong ngoài triều đình đều bị việc Dục Chương thái tử điên cuồng dọa ngốc.
Sau lại không biết từ nơi nào toát ra lời đồn, nói Dục Chương thái tử là trúng tính kế của đương kim, Dục Chương thái tử tài đức vẹn toàn, ở trước khi cung biến một chút dấu hiệu điên khùng đều không có, dần dần liền có người nói là kim thượng trước lợi dụng Dục Chương thái tử diệt trừ các hoàng tử khác, sau lại thiêu chết Dục Chương thái tử……khi đó Lạc Thuân còn chưa có chấp chưởng Cẩm Y Vệ, cũng không phải tâm phúc của hoàng đế, hắn không biết lời đồn là thật hay giả, hắn cũng không để bụng.
Dục Chương thái tử dù có tốt, cũng không quan hệ cùng Lạc Thuân.
Mọi quyền thế của Lạc Thuân đều là đương kim thiên tử cho, hắn đương nhiên muốn nguyện trung thành với đương kim thiên tử!
Hoàng đế hoài nghi đám người Chương tiên sinh chính là bộ hạ cũ của Dục Chương thái tử, thậm chí cho rằng Dục Chương thái tử vẫn còn huyết mạch ở trên đời, cho nên đám người Chương tiên sinh muốn giúp hậu nhân của Dục Chương thái tử đoạt lại đế vị.
Hoàng đế đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết, đây mới là nguyên nhân Cẩm Y Vệ hai tháng qua bốn phía bắt người.
Dục Chương thái tử đã chết hai mươi mấy năm, trên triều đình lại có thể còn có thế lực trung với Dục Chương thái tử…… Nói thật, Lạc Thuân cũng không phải thực tin tưởng.
Lạc Thuân thậm chí cảm thấy đám người Chương tiên sinh kia cũng chỉ đánh cờ hiệu Dục Chương thái tử để hành sự.
Hoàng đế nghĩ đám người Chương tiên sinh có quan hệ cùng Dục Chương thái tử, có một bộ phận nguyên nhân là do cái tên giả "Chương tiên sinh". Lạc Thuân cũng không tán thành phỏng đoán này, nếu phản tặc là bộ hạ cũ của Dục Chương thái tử, vậy sẽ không dĩ hạ phạm thượng, đi mạo phạm tên huý của Dục Chương thái tử.
Trừ phi là bản thân Dục Chương thái tử sống lại!
Loại suy đoán này càng không thể!
Chương tiên sinh tuổi tác không khớp.
Dục Chương thái tử còn lớn hơn kim thượng mấy tuổi.
Dục Chương thái tử tuy rằng đã chết hơn hai mươi năm, lại thành tâm bệnh của hoàng đế.
"Thần nhất định sẽ thay bệ hạ bắt lấy phản tặc, đợi lột xuống ngụy trang của đám phản tặc này, xem bọn chúng làm sao còn dám đánh danh nghĩa ‘ Dục Chương thái tử ’ hành sự."
Lạc Thuân quỳ trên mặt đất bảo đảm.
Hoàng đế lẩm bẩm nói: "Ngươi cảm thấy trẫm hồ đồ, cảm thấy bọn họ không phải bộ hạ cũ của đại ca —— vậy sao bọn họ biết trong tổ lăng có giấu vàng?"
Hoàng đế chú ý nhất chính là chuyện này.
Người ngoài biết bí mật trong tổ lăng Tiêu gia, hắn làm hoàng đế lại không biết, quả thực là thật đáng buồn buồn cười!
Sau cung biến, tiên đế tuy rằng bị thương nặng, ở dưới sự toàn lực cứu trị của ngự y, cũng kéo mấy ngày mới nhắm mắt.
Tiên đế rõ ràng có cơ hội nói cho hắn bí mật của tổ lăng, cố tình lại không nói, có thể thấy được tiên đế cũng không tán thành hắn kế thừa đại thống, từ trong lòng vẫn nhớ thương Dục Chương thái tử.
Dù Dục Chương thái tử hành thích vua giết đệ, tiên đế trước khi lâm chung vẫn suy nghĩ lý do giúp Dục Chương thái tử giải vây, còn nhớ thương việc chữa bệnh cho Dục Chương thái tử, muốn tìm ra người ám toán Dục Chương thái tử.
Sau khi Ninh tuyển hầu bị biếm vào lãnh cung, hoàng đế một lần cũng chưa đi xem Ninh tuyển hầu, hoàng đế giống như đã quên chính mình đã từng sủng ái tứ hoàng tử bao nhiêu, nghe Lạc Thuân nhắc tới tứ hoàng tử, hoàng đế lạnh nhạt nói:
"Thả lỏng giám thị, nếu hắn lần thứ hai bị phản tặc cổ động, trẫm coi như chưa từng sinh ra nhi tử vụng về như thế."
Lạc Thuân nháy mắt đã hiểu.
Đây là cơ hội cuối cùng hoàng đế cho tứ hoàng tử.