Trong đội ngũ nghênh đón của Tôn Hủ có không ít đồng liêu Thần Cơ Doanh, những người này sôi nổi ồn ào, Tôn Hủ đỉnh một gương mặt đỏ lựng phản bác đồng bạn ồn ào: "Ta xem nương tử của ta, sao lại kêu là nhìn lén?"
Nha, không ngờ Nhị tỷ phu nhìn trung hậu thành thật, kỳ thật còn có hơi chút muội tao nha!
(*) Muội tao: chỉ người trong ngoài không giống nhau.
Trình Khanh cười to.
Hôm nay lại gả một tỷ tỷ, hiện tại chỉ còn Trình Mẫn.
Bởi vì Huỳnh Dương quận vương cũng tới đón hôn, Trình Khanh đối với Huỳnh Dương quận vương lưu ý thêm vài phần, sợ người này sẽ đánh chủ ý lên tam tỷ của chính mình, kết quả nhìn quét một vòng, phát hiện Huỳnh Dương quận vương nhìn chằm chằm một phương hướng đến xuất thần.
Phương hướng kia, là nơi Hà Uyển và Mai Kiêm Gia đang đứng.
—— cho nên, Huỳnh Dương quận vương không trở thành tỷ phu của chính mình, liền tính toán cho chính mình đội nón xanh?
Đội ngũ đón dâu của phủ Mậu Quốc Công diễn tấu sáo và trống rời đi, Huỳnh Dương quận vương cũng đi theo đội ngũ rời đi, "nguy cơ nón xanh" của Trình Khanh tạm thời giải trừ.
Của hồi môn của Trình Từ không ít, hơn nữa còn có đồ Hoàng Hậu nương nương cho thêm, rất có mặt mũi.
Trình Khanh lưu tại trong nhà chiêu đãi khách nhân, sau khi uống lên vài chén phát hiện chính mình đã lâu chưa có nhìn thấy Mạnh Hoài Cẩn, Trình Khanh chớp chớp mắt: Mạnh sư huynh đã đi đâu?
Nàng không kịp tự hỏi, đã bị người ngăn lại, gia nhập một vòng đua rượu mới.
Sắc trời dần tối, khi cửa thành đóng lại, một thương đội từ Tây Bắc lên đường trở về. Lên đường gấp như vậy, là bởi vì chủ nhân thương đội nhận được tin quê quán đưa tới, lão mẫu sinh bệnh, mong nhi tử nhanh chóng trở về.
Mười mấy chiếc xe ngựa mênh mông cuồn cuộn, xe bò, trở đầy hàng hóa, là thu hoạch của thương đội Tây Bắc lần này tới kinh thành.
Tiểu Kế cuộn tròn thân thể, ẩn nấp ở trong một chiếc xe ngựa, Thiền Y ôm kiếm canh giữ ở bên người nàng.
Tiểu Kế không nghĩ đi, nhưng đi hay ở, không do bản thân Tiểu Kế làm chủ.
"Ngươi lưu lại, Thế tử gia sẽ có vô tận phiền toái, nếu ngươi thật sự suy nghĩ cho Thế tử gia, nên nghe theo mệnh lệnh của Thế tử gia!"
Thiền Y nói Tiểu Kế căn bản không nghe vào.
Tiểu Kế không muốn sống ở địa phương xa Tiêu Vân Đình, đã biết chính mình ở trong lòng Tiêu Vân Đình có địa vị đặc thù, Tiểu Kế chết cũng không hối hận.
"Thế tử gia hẳn nên giao ta cho Mạnh Hoài Cẩn, trước khi chết ta sẽ nói cho Mạnh Hoài Cẩn, châm ngòi Nhu Gia đi khó xử Trình Dung chính là chủ ý của ta, không quan hệ cùng Thế tử gia!"
Tiểu Kế thấy chết không sờn.
Thiền Y từng đợt ghê tởm.
Tỷ tỷ Tiểu Kế vì Thế tử gia chắn rượu độc mà hy sinh, là trung dũng hộ chủ, cũng không có tư tâm.
Tiểu Kế cũng muốn noi theo hành vi của tỷ tỷ, nhưng lại là cố ý muốn dùng tánh mạng của chính mình, chiếm cứ một vị trí nhỏ trong lòng thế tử gia, vì thế không tiếc vi phạm mệnh lệnh của Thế tử gia.
Thiền Y một câu cũng không muốn nói cùng Tiểu Kế.
Chỉ cần Tiểu Kế đi theo thương đội trở về Tây Bắc, trở lại phủ Nghiệp Vương, nhiệm vụ của Thiền Y liền hoàn thành.
Mạnh Hoài Cẩn tạm thời không có năng lực đuổi đến địa bàn phủ Nghiệp Vương đòi người!
Thương đội ra kinh thành, càng lúc càng xa, Thiền Y cũng không dám thả lỏng cảnh giác, quả nhiên không bao lâu, trâu ngựa của thương đội bỗng nhiên rối loạn lên.
Ánh trăng rất sáng, Thiền Y xốc màn xe lên, thấy giữa quan đạo đứng một người.
Tay Thiền Y nắm lấy chuôi kiếm.
Tiểu Kế cũng thấy được người đứng ở giữa con đường, đồng tử nháy mắt co rút lại.
"Chính là hắn!"
Chính người này, ở Hào Châu đã chặt bỏ một cánh tay của chính mình.
Thiền Y vẫn không nhúc nhích.
Chỉ xa xa giằng co, Thiền Y đã có thể cảm nhận được khí thế của đối phương.
Một lát sau, quần áo phía sau lưng Thiền Y đã ướt hết.
Tuy rằng đối phương chỉ tùy ý đứng ở giữa con đường, Thiền Y lại không tìm ra một sơ hở.
—— chính mình không phải đối thủ của đối phương!
Khó trách người này có thể nhẹ nhàng chặt bỏ một cánh tay của Tiểu Kế.