Nhu Gia lưu trữ Thôi Tam Nương, Thôi Tứ Nương không phải có ý tốt, là muốn ghê tởm đại hoàng tử.
Ngô thị là biểu muội ruột thịt của đại hoàng tử, Thôi Bằng là biểu muội phu của đại hoàng tử, muội muội ruột của Thôi Bằng ở phủ tam hoàng tử làm tỳ nữ…… Nhu Gia đã không phải lần đầu tiên thế đại hoàng tử tuyên dương cửa "Thân thích" này, đại hoàng tử muốn lấy hai tỷ muội Thôi Tam từ trong tay Nhu Gia đi ra, Nhu Gia cười hì hì nói đây là hai tỳ nữ đã bị tam hoàng tử sủng hạnh qua, dù sao tam hoàng tử hiện tại cũng đã chán, nếu đại hoàng huynh thích, đưa cho đại hoàng huynh cũng được.
Đại hoàng tử bị ghê tởm quá sức.
Nếu hắn nhận, người ngoài sẽ cho rằng hắn nhặt giày rách của tam hoàng tử!
Đại hoàng tử ngậm miệng không đề cập tới chuyện này nữa.
Đại hoàng tử mặc kệ, chỉ dựa vào Thôi Bằng, cũng vô pháp đón hai muội muội từ trong phủ tam hoàng tử ra ngoài.
Thôi Bằng ở trong oán giận của thê tử Ngô thị, không phải không hối hận.
Nếu lúc trước hắn không có vô danh vô phận đưa hai muội muội đi phủ tam hoàng tử, hiện giờ hai người chưa chắc không thể giống đích muội Thôi Ngũ Nương gả cho tài tuấn hàn môn như Chu Hằng.
Là cha hắn, Thôi lão gia quá bất công, để lại con rể tốt cho Ngũ Nương, mới bức chính mình đưa hai muội muội cho tam hoàng tử!
—— hắn không sai, đều là cha hắn và đích mẫu sai!
—— những người này hiện tại xem thường hắn, chờ sau khi đại hoàng tử sự thành, hắn muốn cho tất cả mọi người hối hận!
Quản sự phủ tam hoàng tử vẫn rất có đúng mực, chế nhạo Thôi Bằng là một chuyện, tới Thôi gia đưa hạ lễ lại không phải vì đắc tội Thôi gia, ở trước mặt người Thôi gia lại im miệng không nói đến Thôi Tam Nương, Thôi Tứ Nương, giống như hai tỷ muội này không phải nữ nhi Thôi gia, đầy miệng chúc mừng Thôi tiểu thư gả rể hiền.
Trình Khanh và Thôi Ngạn hai mặt nhìn nhau.
"Ngươi cẩn thận một chút, phu thê tam hoàng tử đây là tưởng đào góc tường, hiện tại mọi người đều cảm thấy ngươi là người Ngũ hoàng tử, nếu đã đứng đội, thì không nên dễ dàng thay đổi."
Thôi Ngạn gật đầu, "Ngươi cũng phải cẩn thận, gần đây tình thế trong kinh——"
Thôi Ngạn không nói hết lời, Trình Khanh đương nhiên có thể hiểu.
Gần đây tình thế trong kinh khẩn trương, hơn nữa hoàng đế một ngày chưa lập trữ, loại khẩn trương này sẽ tiếp tục tồn tại.
Hoàng đế rốt cuộc đang đợi cái gì?
"Ta sẽ cẩn thận, hôm nay uống xong rượu mừng nhà ngươi, các xã giao khác ta đều đẩy, ta sẽ đi theo phía sau Lục thúc gia học việc, đây là ý tứ của Hoàng Thượng, ta khẳng định muốn làm theo!"
Trình Khanh nghĩ minh bạch, đáng tiếc những người khác không cho nàng nhẹ nhàng, tham gia xong hỉ yến Thôi gia, xa giá của Trình Khanh ở trên đường về nhà bị cản lại.
"Trình đại nhân, Tam hoàng phi cho mời."
Trình Khanh nhìn nhìn sắc trời, trực tiếp cự tuyệt: "Nam nữ có khác, về sau Tam hoàng phi có việc tìm Trình mỗ, xin tam hoàng tử nhất định phải đi cùng, nếu không Trình mỗ không dám gặp!"
Nhu Gia nghe xong hạ nhân hồi bẩm, cả giận nói: "Không biết điều!"
Tam hoàng tử thở dài, "Xem ra Trình thị đã nhận định ngũ đệ."
Tam hoàng tử không cam lòng nhận thua, Nhu Gia càng không nghĩ vậy.
Sau khi Phúc Trinh Trưởng công chúa biết, cũng cười lạnh: "Bổn cung đối với Trình thị đã là tiên lễ hậu binh, nếu bọn họ không biết điều, vậy mạnh bạo đi."
Trình thị Nam Nghi đối với cái chết của Trình Dung canh cánh trong lòng.
Phúc Trinh Trưởng công chúa một khi hạ quyết tâm, hành động lên cũng vô cùng mau, dưới an bài của Phúc Trinh Trưởng công chúa, thực nhanh có người ở trước mặt hoàng đế nhắc tới Mạnh Hoài Cẩn.
Nói không phải gì khác, mà là hôn sự của Mạnh Hoài Cẩn.
Mạnh Hoài Cẩn đã hai mươi mấy tuổi còn chưa kết hôn, thoạt nhìn cũng không giống như Tiêu Vân Đình thân thể không tốt, vậy nguyên nhân không thành thân cũng chỉ có một: tình cũ khó quên.
"Mạnh đại nhân thật là người chung tình."
Hoàng đế nghe xong lời này, lúc ấy giống như không thèm để ý, hôm sau lại triệu Mạnh Hoài Cẩn tiến cung, nói có người đưa lời đến ngự tiền, muốn cùng Mạnh Hoài Cẩn kết thân, hỏi Mạnh Hoài Cẩn có ý nguyện hay không.