Trình Khanh còn đang suy nghĩ hoàng đế bị trúng gió gì, hoàng đế lại thình lình điểm danh nàng:
"Trình thiếu chiêm."
"Vi thần ở."
Hoàng đế từ trên cao nhìn xuống, cao thâm khó đoán hỏi Trình Khanh: "Trẫm tưởng lập tứ hoàng tử làm Thái Tử, ngươi có đồng ý không?"
Trình Khanh một trán đầy dấu chấm hỏi.
Nàng đương nhiên không đồng ý!
Vụ án yếm thắng chính là nàng tham dự điều tra, trước kia cùng tứ hoàng tử không thù không oán, hiện tại cũng đã kết thù. Tứ hoàng tử kế vị, đối với Trình Khanh không hề có chỗ tốt.
Đây là xuất phát từ góc độ cá nhân.
Xuất phát từ góc độ giang sơn xã tắc này, Trình Khanh tán thành Ngũ hoàng tử, hơn nữa tạm thời không muốn thay đổi người.
Các triều thần cũng không biết vì sao hoàng đế sẽ đơn độc dò hỏi Trình Khanh.
Chỉ bởi vì Trình Khanh là Thiếu chiêm sự Chiêm Sự Phủ?
Đừng nói giỡn, Lễ Bộ thượng thư kiêm nhiệm chiêm sự Chiêm Sự Phủ vẫn còn quỳ trên mặt đất kìa, nếu hoàng đế muốn hỏi ý kiến của quan viên Chiêm Sự Phủ cũng nên hỏi Lễ Bộ thượng thư!
Rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm Trình Khanh, Trình Khanh da đầu tê dại.
"Hồi bệ hạ, việc lập trữ có quan hệ đến nền tảng lập quốc, sự tình quan trọng, thần không cho rằng chính mình có tư cách phát biểu ý kiến."
Hoàng đế giống như thực thất vọng, cảm thấy Trình Khanh không có dũng khí, không ngờ Trình Khanh tạm dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Nếu bệ hạ không chê thần thấp cổ bé họng, muốn trưng cầu ý kiến của vi thần, vậy vi thần không đồng ý."
Hoàng đế lại không phát hỏa.
Dường như đang giải thích cho Trình Khanh, lại hoặc là cố ý nói cho văn võ bá quan nghe: "Trẫm biết nguyên nhân chư vị ái khanh không đồng ý lập tứ hoàng tử làm Thái Tử, trẫm gần đây mới biết được, chuyện tứ hoàng tử giả tạo ‘ phượng hoàng kỳ thạch ’ đưa cho Hoàng Hậu làm thọ lễ có rất nhiều điểm đáng ngờ, trẫm muốn phúc thẩm vụ án này…… Mạnh Hoài Cẩn, ngươi là Đại Lý Tự thiếu khanh, trẫm giao vụ án này cho ngươi chủ thẩm!"
Mạnh Hoài Cẩn một chút đều không kinh ngạc.
Từ sau khi hoàng đế bỗng nhiên triệu hắn vào cung, hỏi sự tình Trình Dung, Mạnh Hoài Cẩn liền biết hoàng đế muốn bắt đầu hành động.
Lập tứ hoàng tử làm Thái Tử khẳng định là hư chiêu.
Hoàng đế chân chính tưởng lập ai, Mạnh Hoài Cẩn còn chưa xác định.
Văn võ bá quan đều bị hoàng đế chơi xoay quanh.
"Thần tuân chỉ."
Mạnh Hoài Cẩn muốn biết hoàng đế đến tột cùng muốn làm cái gì.
Tầm mắt Mạnh Hoài Cẩn và Trình Khanh chạm vào nhau, ở trong mắt lẫn nhau thấy được sầu lo.
Hoàng đế không ấn kịch bản ra bài, làm hai người đều mờ mịt.
Chỉ sợ văn võ bá quan cũng nghĩ như thế, sau khi tan triều, các triều thần tốp năm tốp ba đi cùng một chỗ, đều đang nghị luận sự tình hoàng đế tưởng lập tứ hoàng tử làm Thái Tử.
Trình Khanh muốn chạy đến bên người Mạnh Hoài Cẩn, Mạnh Hoài Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu.
Trình Khanh nghĩ nghĩ, dứt khoát đi về phía Ngũ hoàng tử.
"Điện hạ, thần bồi điện hạ đi một chút."
Ngũ hoàng tử gật đầu.
Hai người dần dần đi xa, bên cạnh đã không có người khác, Ngũ hoàng tử mới nhỏ giọng nói: "Phụ hoàng muốn lập tứ ca, ta không đồng ý."
Tứ hoàng tử lòng dạ hẹp hòi, làm người kiêu căng, người như vậy làm trữ quân, không phải phúc của bá tánh.
Hơn nữa tứ hoàng tử làm Thái Tử, Ninh phi chẳng phải là sẽ từ trong lãnh cung ra tới?
Hoàng đế sẽ phải tẩy trắng cho tứ hoàng tử, sẽ không để tứ hoàng tử có mẫu thân là tội phi.
Ngũ hoàng tử nắm chặt tay trong ống tay áo: "Trình Khanh, ta không phải thánh nhân, tứ ca và Ninh phi đối đãi với ta như thế nào không quan trọng, bọn họ không nên bức tử mẫu phi của ta, thù này ta không quên được."
Ninh phi bị biếm thành tuyển hầu, chuyển vào lãnh cung, Ngũ hoàng tử có rất nhiều cơ hội bỏ đá xuống giếng, hắn đều nhịn.
Hắn muốn đường đường chính chính báo thù cho mẫu phi, luôn có một ngày sẽ tính sổ.
Cách làm của hoàng đế, bức Ngũ hoàng tử thổ lộ tình cảm cùng Trình Khanh, trước đây, Trình Khanh và Ngũ hoàng tử dần dần đã có ăn ý, nhưng hai người chưa từng nói ra.