Rốt cuộc cũng tới Càn Thanh cung.
Hoàng Hậu mang theo người cùng đại hoàng tử giằng co, nhưng lại không thấy Trưởng công chúa —— đang nghĩ như vậy, Trưởng công chúa liền hiện thân, nàng dẫn người bắt Thục phi lại đây, còn đặt thanh đao trên cổ Thục phi.
Thục phi sợ tới mức nước mũi nước mắt đầy mặt.
Trên mặt Trưởng công chúa đều là vẻ tàn nhẫn: "Thanh quân sườn? Được được được, bổn cung trước giết Thục phi!"
"Mẫu phi!"
"Nương nương!"
Đại hoàng tử và Dĩnh Xuyên hầu đều bảo Trưởng công chúa thủ hạ lưu tình.
Đại hoàng tử lúc này thấy Mạnh Hoài Cẩn và Trình Khanh.
Hai người này lại có thể chưa chết, còn vào cung?
Mạnh Hoài Cẩn mang theo Trình Khanh xuyên qua hai quân giằng co, đại hoàng tử cũng không ngăn cản.
"Thần cứu giá chậm trễ."
Hai văn thần, có cứu giá hay không không quan hệ, nhưng ở khi đại hoàng tử cung biến dám mạo nguy hiểm tiến cung, tự nhiên là trung tâm.
Sắc mặt của Lạc Thuân tốt hơn không ít.
Mạnh Hoài Cẩn và Trình Khanh một trái một phải đứng ở bên người Hoàng Hậu, Lạc Thuân cười lạnh: "Mang binh bao vây Càn Thanh cung, đây là hiếu tâm của đại điện hạ?"
Đại hoàng tử không nói chuyện, Dĩnh Xuyên hầu đã tỏ thái độ thay: "Điện hạ đúng là một mảnh hiếu tâm, mới có thể dẫn người vào cung. Lạc Thuân, ngươi là tâm phúc của Hoàng Thượng, bệ hạ hiện tại đến tột cùng như thế nào, Càn Thanh cung bị người cầm giữ, đại điện hạ không biết bệnh tình của Hoàng Thượng, đêm không thể ngủ, cần phải tự mình xác nhận an nguy của Hoàng Thượng!"
Nói đường hoàng vô dụng, kỳ thật người ở đây đều minh bạch đại hoàng tử chính là làm phản!
Hoàng Hậu lạnh mặt: "Lạc đại nhân, nhiều lời vô ích, ngàn vạn bảo vệ tốt bệ hạ, đừng để bệ hạ rơi vào trong tay nghịch tử!"
Trưởng công chúa trên tay dùng sức, đao liền cắt qua da cổ Thục phi, máu theo lưỡi dao tích táp chảy xuống.
"Các ngươi tính là thứ gì, cũng xứng xâm nhập vào cung!"
Trên mặt đại hoàng tử đều là phẫn nộ, lại không đề cập tới việc lui binh, giống như tưởng dùng vũ lực đoạt lại Thục phi.
Dĩnh Xuyên hầu hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Sự tình hắn và đại hoàng tử hiện tại làm, hơn hai mươi năm trước, Phúc Trinh Trưởng công chúa đã sớm làm!
Sau cung biến năm Thiên Hiển thứ 6, kim thượng đăng cơ, Trưởng công chúa ở trong cung biến lập công, từ đây hưởng phú quý hơn hai mươi năm.
Con đường bản thân Trưởng công chúa đã đi qua, lại không cho người khác đi, Dĩnh Xuyên hầu không tán thành đạo lý như vậy.
Về phần Thục phi…… Dĩnh Xuyên hầu tự nhiên là yêu thương muội muội này, Thục phi sinh đại hoàng tử, giúp phủ Dĩnh Xuyên Hầu ở kinh thành đứng vững vàng.
Đại hoàng tử đăng cơ, phủ Dĩnh Xuyên Hầu còn có thể hưởng phú quý hai ba thế hệ nữa, Thục phi nương nương nhất định sẽ nguyện ý hy sinh vì đại điện hạ và nhà mẹ đẻ!
Trong miệng đại hoàng tử kêu "Đừng thương tổn mẫu phi ta", nhưng cũng không có ra lệnh cho người đình chỉ tiến công.
Trưởng công chúa đại khái cũng phát hiện điểm này, bắt Thục phi căn bản vô pháp áp chế đại hoàng tử, nàng muốn giết Thục phi, bị Hoàng Hậu ngăn trở.
Lý do là giết Thục phi, lại cho đại hoàng tử có cớ.
Trưởng công chúa tức giận, dùng mũi đao cắt hai nhát ở trên mặt Thục phi, Thục phi thét chói tai ngất đi.
Chó cắn chó!
Trình Khanh lười đến đồng tình Thục phi.
Nàng nhìn Mạnh Hoài Cẩn không hoảng hốt, nàng cũng liền không quá hoảng.
Sau khi tới Càn Thanh cung còn chưa có thấy Ngũ hoàng tử và tam hoàng tử đâu.
Đại hoàng tử tạo phản, là cơ hội biểu hiện cho Ngũ hoàng tử và tam hoàng tử!
Quả nhiên, Ngũ hoàng tử suất binh xuất hiện, Ngũ hoàng tử dẫn dắt người Thần Cơ Doanh, Trình Khanh thấy Tôn Hủ Nhị tỷ phu của chính mình!
Còn có Huỳnh Dương quận vương.
Ngũ hoàng tử có thể mang theo Thần Cơ Doanh cứu giá, Trình Khanh không kỳ quái, rốt cuộc Hoàng Hậu nương nương và phủ Mậu Quốc Công có liên hệ, Tôn Hủ ở trong Thần Cơ Doanh, đây hết thảy đều là có điềm báo trước.
Thần Cơ Doanh mỗi người đều trang bị súng etpigôn, loại súng ống cổ đại này tuy rằng lắp đạn dược thực phiền toái, nhưng tác chiến gần người lại gây ra lực sát thương kinh người, đột phá hạn chế khoảng cách của đao kiếm.
Đại hoàng tử bị làm cho trở tay không kịp.