"Thiếu gia, hình như là Cửu thiếu Vinh gia, yêm nhớ, Tư Nghiên đã từng nói người Vinh gia đưa thiếp qua."
Trình Khanh ngay từ đầu không nghĩ quản, nào biết đi ba ngày đường, Vinh Cửu còn đi theo, nàng liền sai Võ Nhị đi mời Vinh Cửu lại đây nói chuyện.
"Vinh Cửu, ngươi chính là muốn nhìn chê cười của bản quan sao?"
Vinh Cửu ấp úng, nghẹn nửa ngày nói chính mình muốn đi theo bên người Trình Khanh học làm việc, hỏi Trình Khanh có thiếu sư gia hay không, làm Trình Khanh tức giận đến cười.
Thiếu gia thương buôn muối làm sư gia cho nàng?
Trình Khanh liều mạng hồi tưởng, khu vực Tây Bắc giống như cũng có hồ muối, chẳng lẽ Vinh Cửu là hướng về phía hồ muối này?!
Chuyện Vinh Cửu muốn làm sư gia cho Trình Khanh, bị Trình Khanh một ngụm cự tuyệt, dù Vinh Cửu kiên trì chính mình không cần Trình Khanh trả bạc, Trình Khanh đối với "Vinh sư gia" cũng không dám nhận.
Vinh Cửu bị Trình Khanh ghét bỏ đã quen, thế nhưng không hề tức giận, đã định là sẽ liếm mặt Trình Khanh, nói Trình Khanh không cần hắn làm sư gia, hắn liền đi nha môn huyện Tần An hưởng ứng lệnh triệu tập làm nha dịch, nếu không làm được nha dịch, vậy làm nhân viên ngoài biên chế của huyện nha, tục xưng là "Bang nhàn"!
Thương hộ tuy rằng địa vị không cao, nha dịch liền càng thấp, Vinh Cửu như vậy, Trình Khanh không lời nào để nói.
Đem chuyện này nói cho Hà Uyển nghe, Hà Uyển cười to:
"Tiểu lang lại nhiều thêm một người ngưỡng mộ, đối với Vinh Cửu thiếu tới nói, đi theo bên người tiểu lang, là vinh hạnh nha!"
Hà Uyển chắc chắn Vinh Cửu là bị tài cán của Trình Khanh thuyết phục, Trình Khanh lại không lạc quan như vậy, "Loại ăn chơi trác táng này, bỏ được Giang Nam phồn hoa, đi theo ta đến Tây Bắc ăn hạt cát, ta không có mị lực lớn như vậy."
Vinh Cửu đi theo nàng có thể học được cái gì?
Trình Khanh không kinh thương.
Nếu Vinh Cửu muốn làm quan, đi theo nàng học, còn không bằng đi theo Thạch tổng đốc.
Trình Khanh không hiểu nguyên nhân Vinh Cửu đi theo đến Tây Bắc, hoài nghi Vinh Cửu nhắm vào hồ muối Đại Thanh Tây Bắc, nếu không chính là muốn đi kiếm tiền từ chiến tranh, dứt khoát xử lý lạnh việc này, vẫn chưa bởi vì Vinh Cửu mà chậm trễ hành trình, nên đi liền đi, nên ngừng liền ngừng.
Dọc theo đường đi, cũng chưa gặp phải "ám sát" gì, đoạt đích ở kinh thành tiến vào gay cấn, nhóm kẻ thù của Trình Khanh phảng phất đã tạm thời quên tiểu nhân vật như nàng.
Gặp được hai lần sơn phỉ đui mù, đều bị Võ Nhị và Tôn An dẫn người đánh lùi, gia đinh bên người Vinh Cửu cũng ra lực, hai bên chiếu ứng lẫn nhau, một đường đi về phía Tần An. Mỗi lần khi dừng lại nghỉ ngơi chỉnh đốn, Trình Khanh đều sẽ sai người hỏi thăm danh y địa phương, mời danh y bắt mạch cho nàng.
Rời kinh thành càng xa, lá gan Trình Khanh càng lớn, khi tiến vào địa giới Tây Bắc, rốt cuộc có một lão đại phu sau khi bắt mạch cho nàng hết một nén nhang, lại xem bựa lưỡi Trình Khanh, còn lật mí mắt Trình Khanh lên xem xét, cuối cùng nói mạch tượng của nàng đích xác có cổ quái, dường như trúng độc.
Hà Uyển và Tiểu Bàn đều vui mừng, cảm thấy Trình Khanh ở Tây Bắc có hi vọng giải được độc, lão đại phu lại lắc đầu:
"Lão hủ chỉ biết vị lang quân này trúng độc, về phần giải độc như thế nào, xin thứ cho lão hủ học nghệ không tinh."
Hà Uyển và Tiểu Bàn thất vọng, Trình Khanh lại không thất vọng, nàng thậm chí còn đưa một viên thuốc Lê lão nhân cấp cho lão đại phu nghiên cứu.
Lão đại phu nói đây là đại bổ hoàn muốn mệnh.
"Lang quân, thuốc viên ngươi đưa cho lão hủ xem, lão hủ cũng có thể phân rõ ra mấy vị dược liệu trong đó, mỗi vị đều quý hiếm hiếm thấy, có thể nói nó là độc hoàn, cũng có thể nói nó là vật đại bổ, chỉ là người bình thường không có phúc tiêu thụ đại bổ hoàn này, nếu tùy ý nuốt xuống, không quá một canh giờ sẽ chết bất đắc kỳ tử."
Độc tính có thể điều hòa, lão đại phu làm nghề y nhiều năm, đối với thuốc viên dược hiệu bá đạo như thế, thực sự chưa thấy qua được mấy lần.