Tiêu Vân Đình cùng Agoura so chiêu vài lần, đối với tài năng quân sự của Agoura là bội phục, trên đời này người có thể làm Tiêu Vân Đình bội phục rất ít, Agoura tính là một cái.
Nghiệp Vương đối với Tiêu Vân Đình tràn ngập cảnh giác, lo lắng Tiêu Vân Đình sẽ giết cha, Tiêu Vân Đình không thừa nhận cũng không phủ nhận…… Nói thật, ở trong mấy ngày Tiêu Vân Đình trở về Tây Bắc, nhanh chóng đoạt quyền, nhìn biểu tình phụ mẫu khó có thể tin, Tiêu Vân Đình cảm nhận được vui sướng đã lâu, nhưng mà vui sướng kia rất ngắn ngủi.
Nghĩ đến đôi phu thê kia lúc này có lẽ đang oán trách lẫn nhau, Tiêu Vân Đình nhếch khóe miệng, ý cười chợt lóe rồi biến mất.
Thiền Y chờ hắn phê xong quân vụ, mới tiến vào.
"Thế tử gia, trong thành Lan Châu có một đại phu họ Mã, nói là Trình đại nhân đề cử tới chữa bệnh cho ngài, ngài có thấy hay không?"
Tiêu Vân Đình hơi giật mình.
Nhất thời không phản ứng lại đây là Trình đại nhân nào.
Ngay sau đó hồi phục lại tinh thần, biết Thiền Y nói chính là Trình Khanh!
Nhưng Trình Khanh tiến cử đại phu tới xem bệnh cho hắn?
Là tưởng thăm dò, hắn còn có thể sống bao lâu đi.
Tiêu Vân Đình ném bút trong tay xuống, "Đã bị giáng chức thành tri huyện Tần An, còn không chịu thành thật?"
Đúng rồi, Trình Khanh còn không phải là như thế sao.
Trước kia chính mình các loại mượn sức Trình Khanh, Trình Khanh không chịu đáp lại.
Hiện tại bị giáng chức đến Tây Bắc, sơn cùng thủy tận, liền tưởng hướng hắn cúi đầu?
Đã quá muộn!
"Không gặp, đuổi người đi, không cho bọn họ lưu tại thành Lan Châu."
"Nô tỳ tuân mệnh."
Thiền Y trung thực truyền đạt mệnh lệnh của Tiêu Vân Đình.
Mã lão đại phu một lòng muốn chữa bệnh cho Tiêu Vân Đình, nhưng Tiêu thế tử không gặp nhóm đại phu tụ tập ở trong thành Lan Châu, Mã lão chữa bệnh sốt ruột, liền hỏi Tôn An, Trình đại nhân và Tiêu thế tử có giao tình không.
Tôn An không biết giữa Tiêu Vân Đình và Trình Khanh có hai mạng người là Trình Dung và Tiểu Kế, liền đồng ý cho Mã lão dùng danh hào Trình Khanh thử một lần.
Ai ngờ nổi lên hiệu quả trái chiều, chọc trúng vảy ngược của Tiêu Vân Đình, chủ tớ Mã lão đại phu, mấy người Tôn An, đều bị đuổi ra ngoài thành Lan Châu.
Đây chính là tình huống chưa bao giờ xuất hiện.
Mọi người sôi nổi hỏi thăm nguyên nhân.
Nói đến nói đi, Mã đại phu chân trước vừa mới đánh danh nghĩa tri huyện Tần An tự tiến cử, sau lưng đã bị Tiêu thế tử hạ lệnh đuổi ra ngoài thành Lan Châu……
Hình tượng Tiêu Vân Đình ở Tây Bắc cực kỳ chính diện, nếu hắn không thích người nào đó, kia nhất định không phải Tiêu Vân Đình sai, mà là người đắc tội Tiêu Vân Đình sai —— huyện lệnh Tần An sao? Mọi người đều nhớ kỹ, nhất định phải cách xa!
Mã lão đại phu cười khổ, "Tôn hộ vệ, sao ngươi không nói cho lão phu, Trình đại nhân cùng Tiêu thế tử bất hòa?"
Tôn An xấu hổ.
Aizzz, hắn cũng chỉ là người phủ Mậu Quốc Công điều tạm đến bên người Trình đại nhân làm việc, không có kịp thời hiểu quan hệ xung quanh Trình đại nhân, thật xin lỗi Mã lão đại phu.
Tôn An tỏ vẻ nguyện ý trợ giúp Mã lão đại phu lấy được tín nhiệm của Tiêu thế tử, Mã lão đại phu lại xua xua tay: "Thôi, thành Lan Châu nhân tài đông đúc, lão hủ cũng không phải y thuật tốt nhất, có nhiều đại phu như vậy có thể xem bệnh điều trị cho Tiêu thế tử, lão hủ không cần lại lo lắng."
So sánh ra, Trình đại nhân lại có chút đáng thương.
Mã lão đại phu cuối cùng lựa chọn cùng Tôn An trở về huyện Tần An.
……
Ngắn ngủn mười mấy ngày qua đi, huyện Tần An đã hiện ra khí tượng mới không giống nhau.
Bá tánh huyện Tần An có người phát giác ra loại biến hóa này, biết đều là Trình tri huyện mang đến, có người thực trì độn, chỉ nghe nói Trình tri huyện phát triển huyện học, Trình tri huyện một hơi thu bảy tám chục học sinh.
Đáng tiếc Trình tri huyện không phải học sinh nào cũng nhận.
Trình tri huyện sai người dán thông báo, nói không câu nệ gia thế, hài tử gia đình bình dân đều có thể nhập học, chờ đến khi rất nhiều bá tánh mang theo hài tử nhà mình đi báo danh, lại nghe nói có một yêu cầu cơ bản nhất, phải biết trên một ngàn chữ……
Huyện học lần này tuyển 76 học sinh, có thể vào học chiếm đa số vẫn là nhà giàu—— tuy rằng đây vốn là yêu cầu do Trình Khanh định ra, nhưng nhìn thấy người nghèo muốn dựa vào đọc sách thay đổi vận mệnh con cháu lại không đọc nổi sách, trong lòng Trình Khanh không thoải mái.
Trình Khanh chỉ có thể không ngừng cổ vũ cho chính mình, hành trình ngàn dặm bắt đầu từ dưới chân, có một số việc tổng phải có người làm trước, mới có người theo đuổi.