Tiêu Vân Đình nhìn chằm chằm hai con trùng, phát hiện cánh của chúng nó lại đang ẩn ẩn rung động, giống như sắp tỉnh lại, cuối cùng sai Thiền Y đi lấy ngọc tủy.
Ngọc tủy là ngọc cao.
Là “thánh dược” cứu mệnh của Tiêu Vân Đình.
Khi cho sâu ăn ngọc tủy, tay Thiền Y đều run, đó là trong lòng không nỡ.
Cũng may sâu ăn uống không nhiều, một con uống lên hai giọt ngọc tủy sau đó liền nằm trên mặt đất bất động.
Vừa rồi hơi thở sâu thở ra là tanh hôi, sau khi uống ngọc tủy, mùi tanh hôi dần dần tan đi, trong phòng có một cỗ hương thơm nhè nhẹ, Trình Khanh ngửi vào cảm thấy chấn động tinh thần, theo bản năng muốn hít nhiều một ít.
Biến hóa thần kỳ như thế, xem ra Lê lão nhân cũng không nói dối, đây là chí độc, cũng là chí bảo.
Thiền Y cầm hai cái hộp ngọc nhốt sâu ở bên trong, Lê lão nhân thở phào nhẹ nhõm: "Để lão phu xử lý chúng nó."
Tiêu Vân Đình cho Thiền Y một ánh mắt, nói với Lê lão nhân:
"Ngươi chạy tới Tây Bắc, tìm sư đệ ngươi là giả, muốn tìm hai con sâu này mới là thật đi? Vì hai con sâu này, ngươi bồi sư đệ ngươi ở thủy lao chịu rất nhiều khổ, rốt cuộc cũng lừa gạt được tín nhiệm của sư đệ ngươi, sư đệ ngươi cho rằng thời cơ đã đúng thả hai con sâu ra, lại không nghĩ rằng sư huynh tốt của hắn vẫn luôn chờ hắn ra tay……Hai con sâu này ăn ngọc tủy, ngọc tủy là thánh dược tục mệnh, vậy con sâu này đương nhiên cũng có thể cứu mạng."
Cứu mệnh ai còn cần nói sao, đương nhiên là Trình Khanh!
Nghi vấn kia lại dấy lên trong lòng Tiêu Vân Đình.
Ở trong mắt Lê lão nhân, mệnh của Trình Khanh so với chí bảo còn trân quý hơn, vậy Trình Khanh đến tột cùng là ai, giống như cũng ẩn ẩn có đáp án.
Thiền Y vừa nghe nói sâu có thể cứu mạng, liền không muốn giao hộp ngọc cho Lê lão nhân.
Thế tử gia cũng cần tục mệnh!
Hai con sâu ăn ngọc tủy của Thế tử gia, tự nhiên nên thuộc về Thế tử gia.
Trường kiếm của Hình thúc run lên, hộp ngọc trong tay Thiền Y liền văng ra ngoài, hai cái hộp ngọc, một cái được Thiền Y bảo vệ, một cái khác rơi vào trong tay Hình thúc.
"Ngươi ——"
Thiền Y tức giận đến run, Hình thúc ôm hộp ngọc ở trong lòng ngực: "Ai gặp thì có phần, thánh dược cứu mạng này, lưu một phần cho Tiêu thế tử không thành vấn đề, một phần khác liền không cần."
Lê lão nhân sốt ruột, "Trùng này một đực một cái, một khi thành đôi, hai con trùng sẽ không chia lìa, tách ra ngoài mười dặm, hai con trùng đều sẽ chết, trùng chết vô pháp làm thuốc!"
Lê lão nhân thốt ra lời này, sắc mặt Trình Khanh và Tiêu Vân Đình đều trở nên rất khó xem.
"Lê gia gia, sâu này có thể cứu Tiêu thế tử không, nếu hai người chúng ta dùng dược, có đủ hay không?"
Lê lão nhân không quá tình nguyện, "Để lão phu bắt mạch cho hắn."
Thiền Y sợ Lê lão nhân hạ độc, Lê lão nhân dùng sư môn thề, Thiền Y sau đó mới cởi dây thừng cho hắn.
Lê lão nhân bắt mạch cho Tiêu Vân Đình khá lâu, nhíu mày nói:
"Độc của ngươi cũng đã đi vào lục phủ ngũ tạng, toàn dựa vào ngọc tủy tục mệnh sống đến hôm nay…… Ngươi và Trình Khanh, nhưng thật ra cùng mệnh tương liên."
Tiêu Vân Đình là thật sự có bệnh, nhưng bệnh căn này là do trúng độc rơi xuống, thời trẻ trúng độc, không có kịp thời trị tận gốc, tổn thương lục phủ ngũ tạng, lại có độc còn thừa ẩn núp ở chỗ sâu lục phủ ngũ tạng, nội phủ yếu, thân thể sao có thể khoẻ mạnh?
Hai con độc trùng, có thể giải kỳ độc trong cơ thể Trình Khanh, tự nhiên cũng có thể giúp Tiêu Vân Đình nhổ độc còn dư trong người.
Tiêu Vân Đình nhổ độc dư ra, lục phủ ngũ tạng cũng đã chịu tổn thương rất sâu, dù cho có thể sống quá 30 tuổi, vẫn cứ là một ma ốm, thọ mệnh vô pháp so cùng người bình thường —— nhưng cũng tốt hơn hiện tại, hiện tại Tiêu Vân Đình kéo bệnh thể lao tâm lao lực, có ngọc tủy tục mệnh cũng không căng được bao lâu, thánh dược ngọc tủy này cũng không phải không hết, ngoại trừ thế lực và tài lực, còn phải có cơ duyên lớn lao, Đào sư đệ đi theo tân đế Agoura Bắc Tề, cũng là do muốn kiếm lương thực cho hai con trùng, chỉ dựa vào chính Đào sư đệ không nuôi nổi chúng.