Tiêu Vân Đình đã hơn hai mươi tuổi, nghe khẩu khí của vương phi, còn coi Tiêu Vân Đình là tiểu hài tử sao…… Đôi mẫu tử này, thật đúng là xa xa lạ lạ.
Trình Khanh còn chưa có ra sân, liền nghe thấy trong phòng Tiêu Vân Đình truyền đến âm thanh đồ sứ vỡ, sau đó Thiền Y liền vọt vào, lại sau đó, trong phòng truyền đến tiếng khóc đứt quãng.
Tiểu Bàn đứng ở bên người Trình Khanh, khống chế không được đầu vai run rẩy.
"Sao thế?"
"Vương phi…… Vương phi, nàng hạ độc Tiêu thế tử……"
Nghiệp Vương phi thân thủ đưa một chén canh độc cho Tiêu Vân Đình!
Ngay từ đầu Tiêu Vân Đình cũng không có phát hiện, chỉ khi Nghiệp Vương phi kiên trì muốn xem Tiêu Vân Đình uống xong mới đi, tay Tiêu Vân Đình vừa mới dựa gần bên chén, Tỳ nữ bên người Nghiệp Vương phi bỗng nhiên đẩy ngã chén, nói canh có độc, sau đó Thiền Y nghe được động tĩnh liền vào phòng ——
Tiểu Bàn không hiểu, "Thiếu gia, hổ dữ không ăn thịt con, vương phi vì sao phải hạ độc cho Tiêu thế tử?"
Trình Khanh cũng muốn biết.
"Nữ nhân hậu trạch để ý là trượng phu và nhi tử, nhưng giống như Nghiệp Vương phi coi trượng phu quan trọng hơn nhi tử, thật đúng là không nhiều lắm!"
Trình Khanh có thể nghĩ đến, Tiêu Vân Đình tự nhiên cũng nghĩ được đến, ngay sau đó, Tiêu Vân Đình liền mang theo Thiền Y đi ra, trên mặt Tiêu Vân Đình bao trùm hàn băng, hộ vệ của hắn từ tứ phương trào ra tới, đi theo Tiêu Vân Đình cùng nhằm về phía viện của Nghiệp Vương.
Nghiệp Vương phi sẽ không bỗng nhiên nghĩ tới việc độc chết nhi tử, nhất định là bị người nào ảnh hưởng.
"…… Là họ Đào!"
Trình Khanh buột miệng thốt ra.
Tiểu Bàn hỏi Trình Khanh muốn theo sau hay không, Trình Khanh dùng sức lắc đầu: "Đừng ngớ ngẩn, họ Đào độc công lợi hại, đứng gần không cẩn thận sẽ trúng chiêu."
Trình Khanh không nghĩ đi xem Tu La tràng phụ tử Tiêu Vân Đình và Nghiệp Vương tranh chấp.
Nàng đã xem nhẹ tính nghiêm trọng của sự tình.
Khi Tiêu Vân Đình đuổi tới viện Nghiệp Vương tĩnh dưỡng, Đào Bất Ngôn đã chạy, Nghiệp Vương phi chỉ rời đi một lát, Đào Bất Ngôn đã hạ độc cho Nghiệp Vương, chờ đợi Tiêu Vân Đình, là bộ mặt xanh tím, xác chết chảy máu khắp mắt mũi miệng của Nghiệp Vương!
Không biết khi Nghiệp Vương phi thân thủ bưng canh độc đến cho nhi tử Tiêu Vân Đình uống, đã trải qua nội tâm giãy giụa thế nào, nàng rõ ràng đã từ bỏ nhi tử, lựa chọn cứu trượng phu, trượng phu vẫn cứ chết, tâm thái của Nghiệp Vương phi chết lặng.
Lúc này, hai đại tướng tâm phúc của Nghiệp Vương lại kiên trì muốn tới thăm Nghiệp Vương, thái độ hai người cường ngạnh, xông qua hộ vệ chặn lại, thấy chính là xác chết đổ máu của Nghiệp Vương, Nghiệp Vương phi uể oải ngã xuống đất, che mặt khóc rống, trong miệng nói là Tiêu Vân Đình hại chết Nghiệp Vương.
Hai tướng lãnh lúc ấy liền thay đổi sắc mặt.
Nếu vương phi chỉ trích là sự thật, vậy thế tử chính là giết cha!
Tiêu Vân Đình nhìn hai tướng lãnh, lại nhìn Nghiệp Vương phi uể oải ngã xuống đất, rốt cuộc minh bạch chính mình đã nhảy vào trong âm mưu gì.
Agoura, thích khách, sư đệ Lê lão nhân, đều là thứ yếu.
Có thể đánh tan Tiêu Vân Đình, vĩnh viễn chỉ có người hắn để ý.
Hắn đối với phụ mẫu tồn oán hận, lại vô pháp hoàn toàn không để bụng phụ mẫu.
Nghiệp Vương thu lưu Đào Bất Ngôn, ám sát Tiêu Vân Đình.
Nghiệp Vương phi thân thủ bưng canh độc đi cho Tiêu Vân Đình.
Trên đời này có phụ mẫu yêu hài tử hơn sinh mệnh của chính mình, cũng có phụ mẫu giống như Nghiệp Vương và Nghiệp Vương phi, ưu tiên suy xét chính mình, tình cảm phụ mẫu và con cái, nguyên là không cưỡng cầu được.
Tiêu Vân Đình ở trước mặt hai tướng lãnh, lạnh giọng chế nhạo Nghiệp Vương phi:
"Người muốn hại con không ít, có thể báo thù con tuyệt không nhẫn. Mẫu thân là người thứ nhất muốn hại tánh mạng con mà vẫn còn có thể tránh được trả thù. Người mang thai 10 tháng sinh hạ ra con, ban cho con một tánh mạng. Hôm nay chén canh độc kia thay con hoàn lại tình mẫu tử. Về phần phụ vương, sau khi con trở lại Tây Bắc, đã suy nghĩ biện pháp giải độc trị thương cho phụ vương, là phụ vương không tín nhiệm con, muốn chứa chấp thích khách Agoura phái tới, hiện giờ bị thích khách độc chết, có quan hệ gì với con?"
Nghiệp Vương phi chỉ khóc, ở trước mặt hai tướng lãnh, cũng không có thế Tiêu Vân Đình giải thích.
Thế nhân toàn lấy "Nhu" tới định nghĩa nữ tử, nhu thuận hiền huệ là mỹ đức của nữ tử, Nghiệp Vương phi không thể nghi ngờ là người xuất sắc trong đó.