Trình Khanh nhận lấy khế đất, “Ngũ thúc gia còn có phân phó khác hay không?”
Tư Nghiên và Tư Mặc liếc nhau, thình thịch quỳ xuống:
“Trong tráp còn có hai tờ khế thân, Ngũ lão gia bảo tiểu nhân đưa cho Khanh thiếu gia, cầu thiếu gia thu lưu!”
Không nghĩ giúp nàng bảo quản khế đất, lại đưa khế bán mình của hai gã sai vặt cho nàng?
Ý tứ là, Tư Nghiên và Tư Mặc về sau chính là người của nàng, không còn quan hệ với ngũ phòng.
Lão gia tử mạnh miệng mềm lòng, vẫn là sợ nàng tuổi còn nhỏ bị người ta lừa, cố ý tống cổ hai gã sai vặt nhìn chằm chằm nàng. Quan tâm như thế, Trình Khanh có thể nào cự tuyệt? Hai gã sai vặt cơ linh biết việc, nàng thật đúng là dùng thuận tay, luyến tiếc vứt bỏ.
“Các ngươi ở ngũ phòng được trả bao nhiêu tiền tiêu vặt?”
“Hồi bẩm thiếu gia, mỗi tháng là một lượng bạc, tiểu nhân và Tư Nghiên về sau là người của thiếu gia, thiếu gia nguyện ý cho bao nhiêu tiền tiêu vặt đều được, dù không cho bạc, tiểu nhân cũng nguyện ý đi theo làm tùy tùng cho thiếu gia, có cơm ăn có áo mặc như vậy đủ rồi……”
“Được rồi, đừng bần như vậy, hai ngươi theo ta cũng nhận một lượng bạc đi, đãi ngộ khác sẽ kém hơn, ai kêu hai ngươi vận khí không tốt, theo một thiếu gia nghèo!”
Hạ nhân nơi nào được tốt như vậy.
Vừa có tiền tiêu vặt, có quần áo mặc, còn có gạo thóc ăn.
Nhưng Tư Nghiên và Tư Mặc có bản lĩnh, đáng giá Trình Khanh mỗi tháng tiêu hai lượng bạc, nếu không có hai gã sai vặt cơ linh này, nàng làm việc liền càng cản tay.
Tư Nghiên và Tư Mặc cười hắc hắc.
Nếu Trình Khanh không cần bọn họ, Ngũ lão gia khẳng định cũng sẽ không trọng dụng bọn họ, kia mới thật là hai đầu không có chỗ dựa.
Dù sao bọn họ đã sớm có chuẩn bị tâm lý, Ngũ lão gia phái bọn họ hầu hạ Trình Khanh liền sẽ không lại gọi bọn họ trở về, hiện giờ ngay cả khế thân cũng cho, hai gã sai vặt tính nhẩm là định rồi.
Gã sai vặt tri kỷ luôn một lòng tính toán vì chủ nhân, Tư Mặc tiến lên chủ động bẩm báo:
“Thiếu gia, mấy ngày nữa chính là khảo thí nhập học thư viện, Tề nhị công tử mấy ngày nay đều không ra khỏi cửa, một lòng học tập.”
Nga, vội vàng kiểm toán, thiếu chút nữa đã quên Tề Duyên Tùng.
“Hắn vẫn luôn không đi qua hẻm Dương Liễu?”
“Hồi bẩm thiếu gia, cũng không có.”
Trình Khanh sờ sờ cằm, cằm nàng thực trơn bóng, không có râu dê giống Trình Ngũ lão gia khi làm động tác này thực khí phái.
Vốn dĩ nàng có thể thọc chuyện này đến trước mặt Lý thị ngũ phòng, tối hôm qua vừa mới nói cùng Ngũ lão gia muốn dựa vào chính mình, lại đi tìm Lý thị hỗ trợ rất vả mặt.
Muốn dựa vào chính mình cũng không phải không có biện pháp, chỉ là có chút phiền phức.
Trình Khanh xin nghỉ hơn mười ngày, lại trở về thư viện, Thôi béo vẻ mặt u oán:
“Ta còn muốn chia sẻ vui sướng tiến bộ xếp hạng thi tháng cùng ngươi, nhiều ngày như vậy qua đi, hiện tại một chút cảm giác cũng không còn!”
“Không quan hệ, không phải sắp thi tháng nữa sao? Thư viện cái gì cũng có thể thiếu, nhưng sẽ không thiếu khảo thí, luôn có cơ hội cho ngươi biểu hiện, lại nói tiếp đã sắp đến kỳ thi một quý một lần vào thư viện, thời gian trôi qua thật mau nha.”
Cách nói của Trình Khanh khiến cho nhóm đồng môn lớp Đinh chín đồng cảm, mấy người lớp Đinh chín đều là lần trước khảo nhập thư viện, những người còn lại khảo nhập thư viện cũng đều không vượt qua một năm, ký ức của tất cả mọi người đối với khảo thí nhập học thư viện hãy còn mới mẻ.
Trình Khanh bất động thanh sắc dẫn đường đề tài, mạc danh liền có người nghi ngờ đề thi nhập học thư viện có chút đơn giản.
Lời này từ lớp Đinh chín truyền khắp mấy lớp Đinh, lại truyền tới lớp Bính và lớp Ất, ngay cả Du Tam nghe xong đều cực kỳ tán đồng:
“Đề thi quá mức đơn giản, ai cũng có thể thi vào được, ngẫm lại chúng ta trước kia khi thi vào thư viện đều là vượt qua năm ải, chém sáu tướng, thư viện nên đề cao độ khó khăn của đề thi nhập học, sẽ tránh được mấy cái hạng người thật giả lẫn lộn!”