Nhưng hắn không dám lộ ra khác thường, chỉ có thể đáp ứng.
Tự nhiên đã không có tâm tư trao đổi hôn sự, vội vàng rời Trình gia, ở sau khi đi ra khỏi huyện nha của Trình Tri Viễn, Tề đại cữu nghĩ tới tố giác Trình Tri Viễn, kết quả còn chưa đi đến nha môn, túi tiền đã bị ăn mày trộm, chờ Tề đại cữu đuổi theo, ăn mày cười lạnh hỏi hắn, có phải đã quên ước định cùng Trình đại nhân hay không!
Tề đại cữu sợ tới mức tay chân cứng đờ.
Cứ như vậy, một đường trở lại huyện Vĩnh Dương, Tề đại cữu đều cảm thấy chính mình bị người nhìn chằm chằm.
Như thế qua hai năm, Thái Bình năm thứ 5, Tề đại cữu bỗng nhiên thu được một phong thơ.
Trình Tri Viễn bảo hắn mau đến huyện Giang Ninh, có chuyện quan trọng muốn nhờ.
Tề đại cữu không dám không đi.
Chờ lúc hắn chạy tới, đã nghe nói Trình Tri Viễn bị chết.
Tề đại cữu còn chưa kịp cao hứng, đã có người tìm được hắn, chuyển giao cho hắn một cái rương, nói là "Di vật" của Trình Tri Viễn, nhờ hắn bảo quản, cũng nói tương lai sẽ có người tới cửa lấy đi.
Trình Tri Viễn đã chết, uy hiếp vẫn cứ tồn tại.
Tề đại cữu thật thất vọng, mang theo cái rương trở về.
Hắn không nhịn được tò mò, trộm mời thợ thủ công mở cái rương ra, đồ trong rương làm hắn sợ tới mức bệnh nặng một hồi.
Tưởng tiêu hủy lại không có can đảm, khóa kỹ cái rương lại, chôn tới trên núi!
Hiện tại bị lão mẫu thân truy vấn, Tề đại cữu mặt đầy nước mắt nước mũi:
"…… Trình Tri Viễn cất giấu ngọc tỷ và long bào!"
Chương tiên từ trong rương lấy ra long bào.
Trình Khanh không chỉ có biểu tình, ngay cả nội tâm cũng chết lặng.
Long bào chỉ có hoàng đế mới xứng mặc, đừng nói người thường giấu diếm, dù có là Thái Tử, trước khi chính thức kế vị cũng không được sở hữu!
Chương tiên sinh không chỉ có lấy ra long bào, còn lấy ra một cái ngọc tỷ.
"Ngươi còn không quỳ xuống!"
Trình Khanh nghiêm mặt: "Ngươi nói ta là hậu nhân của tiên thái tử, thì ta chính là sao? Con người của ta không có sở thích tùy tiện nhận cha."
Chương tiên sinh ngạc nhiên.
Trình Khanh nhìn hai cái bài vị hồi lâu, trái tim nhảy thình thịch, nàng dời tầm mắt đi, hỏi Chương tiên sinh:
"Ngươi nói Trình Tri Viễn không phải cha ta, tiên thái tử là tổ phụ ta, Thái Tôn mới là cha ta. Hơn hai mươi năm cung biến, tiên thái tử đốt lửa tự thiêu, trên dưới Đông Cung không một ai may mắn thoát khỏi, Thái Tôn đã chạy ra như thế nào? Nếu Thái Tôn lúc ấy còn sống, vì sao không chính mình đoạt lại ngôi vị hoàng đế, hắn vì sao lại qua đời, hiện an táng ở phương nào?"
Lúc ấy chỉ cần Thái Tôn từ trong lửa lớn Đông Cung sống sót, đứng ra ngoài vung tay lên, văn võ bá quan đều sẽ nhận hắn là chính thống, tiên đế coi trọng Dục Chương thái tử, sao có thể không coi trọng cháu trai ruột thịt?
Chương tiên sinh giận dữ, nhấp môi gắt gao, không biết nên đối phó với Trình Khanh như thế nào.
Chương tiên sinh ngại ‘ Trình Khanh ’ trước kia không đủ thông minh.
Trình Khanh hiện tại lại quá mức thông minh!
Chương tiên sinh hoài nghi Trình Khanh là cố ý quấy rối.
Nhưng vì làm Trình Khanh phối hợp với chính mình hồi kinh, Chương tiên sinh không thể không áp xuống tức giận, tay hắn nâng ngọc tỷ, hướng Trình Khanh giải thích:
"Tiên thái tử bị cẩu tặc Tiêu Dục Trọng làm hại, cuồng tính quá độ chém bị thương các hoàng tử khác, tiên đế bị kích thích ngã bệnh, vẫn mệnh ngự y phải chẩn trị thật tốt cho Thái Tử. Đợi sau khi Thái Tử thanh tỉnh, đối với sự tình chính mình đã làm vô cùng hối hận, không chờ Thái Tử hướng tiên đế thỉnh tội, Tiêu Dục Trọng đã sai sử phò mã của Phúc Trinh phong kín mọi đường ra của Đông Cung, theo sau phóng hỏa đốt cung, lửa lớn cháy ba ngày ba đêm, Thái Tử uổng mạng, thê thiếp của Thái Tử toàn bộ tuẫn táng, cung nhân cũng không có chạy thoát, chỉ có Thái Tôn điện hạ may mắn chưa chết, lại bị lửa lớn thiêu hủy khuôn mặt!"
Tiêu Dục Trọng là tên huý của đương kim thiên tử.