"Lão Lê đầu đối với tiên thái tử trung thành và tận tâm, vì thế ngươi giải độc, thâm nhập thảo nguyên mấy tháng, Chương mỗ vì sao phải giết hắn?"
Về phần Lê lão nhân vì sao không biết sư đệ Đào Bất Ngôn đang làm việc cho Chương tiên sinh, Chương tiên sinh nói là vì bảo mật, càng nhiều người biết, sự tình Đào Bất Ngôn làm liền càng dễ bị thất bại.
Ấn cách nói của Chương tiên sinh, Đào Bất Ngôn đi thảo nguyên chính là vì nuôi dưỡng độc trùng.
"Độc trùng chính là trọng bảo của sư môn lão Lê đầu, trong thiên hạ chỉ có một đôi này, độc trùng giúp người giải độc xong sẽ tiêu hao sinh mệnh lực, mấy ngày sau trùng đực và trùng cái sẽ lần lượt tử vong, ngươi hào phóng đưa một con độc trùng cho Tiêu Vân Đình sử dụng…… Tương lai, khi ngươi chịu dư độc tra tấn, hối hận cũng đã chậm!"
Chương tiên sinh hận sắt không thành thép.
Trình Khanh cười lạnh: "Chương tiên sinh, ngươi nói ta là hậu đại của tiên thái tử, là con gái của Thái Tôn, vậy ngươi nên chú ý thái độ đối với ta một chút, chẳng lẽ trước đây trước mặt Thái Tử và Thái Tôn, ngươi cũng dùng ngữ khí răn dạy như thế ?"
Chương tiên sinh bị Trình Khanh làm cho nghẹn.
Nhưng nghe ý tứ trong lời nói của Trình Khanh, là đã dần dần tiếp thu thân thế của chính mình, Chương tiên sinh không thể không nhẫn tức giận.
"Chương mỗ một lòng vì Thái Tử và Thái Tôn, nếu có chỗ mạo phạm, thật không phải ý của Chương mỗ. Dù cho ngươi không thích cách hành sự của Chương mỗ, sự tình nên làm, Chương mỗ vẫn cứ sẽ không chần chờ. Ngươi tưởng trừng trị Chương mỗ, liền trước lấy thân phận, địa vị thuộc về ngươi đi đã."
Thân phận, địa vị?
Long bào và ngọc tỷ đều đã chuẩn bị tốt, Chương tiên sinh muốn nàng làm hoàng đế!
Nếu Chương tiên sinh có quyết đoán làm nàng lấy địa vị nữ tử đăng lâm, Trình Khanh thật sẽ có vài phần động tâm —— đáng tiếc, Chương tiên sinh che đậy bí mật giới tính của nàng kín mít, hiển nhiên là sợ nhóm bộ hạ cũ của tiên thái tử, biết được nàng là nữ tử, liền từ bỏ "nghiệp lớn".
Trình Khanh tức khắc thiếu hứng thú.
Đương nhiên, Trình Khanh cũng muốn biết Chương tiên sinh có con át chủ bài gì, vì sao phải vào lúc này mang nàng trở lại kinh thành.
Nếu không thể trốn thoát, Trình Khanh không thiếu được phải lá trái, lá phải cùng Chương tiên sinh.
Trình Khanh dù chưa quỳ xuống dập đầu với bài vị tiên thái tử và Thái Tôn, rốt cuộc vẫn thắp một nén nhang.
Chương tiên sinh bị nàng răn dạy một phen, không muốn lại kích phát tâm lý phản nghịch của nàng, thế nhưng cũng đồng ý cách làm của Trình Khanh.
Vài ngày sau, Chương tiên sinh cho rằng Trình Khanh rốt cuộc đã học xong thuận theo, Trình Khanh lại đột nhiên hỏi hắn:
"Khi Thái Tôn điện hạ bị độc phát, mẫu thân ruột của ta còn sống không?"
"Thái Tôn phi vì Thái Tôn điện hạ tuẫn tình."
Khi cung biến, Thái Tôn mới mười lăm tuổi, chưa có cưới Thái Tôn phi.
Sau lại vì truyền xuống huyết mạch hậu đại, phỏng chừng không chỉ tìm một nữ nhân sinh nhi tử.
Đáng tiếc chỉ có một nữ nhân vì Thái Tôn sinh hạ một nữ nhi.
Mặc kệ nữ nhân kia là thân phận gì, vì giữ gìn thân phận chính thống của Trình Khanh, mẫu thân ruột của Trình Khanh cần thiết phải là "Thái Tôn phi".
Trình Khanh truy vấn thân phận này, Chương tiên sinh lại úp mở, nói sau khi chuyện lớn thành, Trình Khanh tự nhiên có thể truy phong cho mẫu thân ruột của mình.
Trình Khanh không tỏ ý kiến.
"Mẫu thân ta có biết thân thế ta không?"
Chương tiên sinh ngẩn người, mới ý thức được "Mẫu thân" trong miệng Trình Khanh là chỉ Liễu thị thê tử của Trình Tri Viễn.
"Việc cơ yếu như thế, sao có thể để một phụ nhân nội trạch biết được, Liễu thị cho rằng ngươi là nữ nhi ruột của nàng, Trình Tri Viễn cố ý khiến nàng hiểu như thế, mới có thể làm nàng toàn tâm toàn ý chiếu cố ngươi! Liễu thị lúc ấy cũng có thai, sinh hạ ra là một cái thai chết, Trình Tri Viễn đổi ngươi cùng thai chết của Liễu thị, người ngoài mới không hoài nghi thân thế của ngươi."
Trình Khanh bĩu môi.