Tài ăn nói của Chương tiên sinh thật giỏi.
Trình Khanh buông chén rượu: "Nói miệng không bằng chứng, ta muốn xem chứng cứ."
Chương tiên sinh cười cười, "Đó là tự nhiên, không cho ngươi nhìn thấy chứng cứ, ngươi sẽ không tâm phục khẩu phục, cũng tồn niệm tưởng với Mạnh Hoài Cẩn."
Hoàng đế băng hà!
Cao thủ phụ vội vàng đuổi tới trong cung.
Lạc Thuân thân thủ giao di chiếu của hoàng đế cho Cao thủ phụ.
Cao thủ phụ triệu tập các lão thân vương tông thất, lại mời các đại thần Nội Các làm chứng kiến, trước mặt mọi người tuyên đọc di chiếu của tiên hoàng, không có người đưa ra dị nghị với di chiếu.
Bởi vì nguy cơ Tây Bắc chưa giải trừ, tất cả mọi người nhất trí cảm thấy, Thái Tử hẳn nên nhanh chóng kế vị, ổn định triều cục.
Sau khi tuyên đọc xong di chiếu, Hoàng Hậu nương nương bi thống quá độ, bị tạm thời đưa về Khôn Ninh Cung tĩnh dưỡng, hoàng đế vừa đi, Hiền phi cũng không ngại ánh mắt tân quân, vội vàng đi lấy lòng Hoàng Hậu, theo đến Khôn Ninh Cung —— ở trong ánh mắt của các phi tần khác, hành vi như vậy chính là cỏ đầu tường mười phần!
Nghe thấy tiểu phi tần nghị luận, Huệ phi cười lạnh: đám phi tần tiến cung sau biết cái gì, Hiền phi chụp mông ngựa Hoàng Hậu, lại không phải giờ này ngày này mới có, sớm ở trước kia, Hiền phi đã thường xuyên nịnh hót Hoàng Hậu lúc ấy vẫn là hoàng tử phi, ân ân cần cần, so với tiên đế lúc ấy vẫn là hoàng tử càng thân cận hơn.
Mỗi một thế hệ thiên tử đều có hậu cung của chính mình, sau khi trở thành thái phi, tương lai sinh hoạt như thế nào, liền toàn xem tâm tình của Thái Hậu và tân quân.
Huệ phi mặc đồ trắng quỳ gối trước linh đường, trong lòng thầm mắng Hiền phi chạy thật nhanh.
Tiểu phi tần còn dám chê cười Hiền phi nịnh nọt, nếu cho các nàng một cơ hội đi nịnh hót Hoàng Hậu nương nương, các nàng sợ là chạy rớt cả giày!
……
"Nương nương, ngài nghỉ ngơi một chút."
Khôn Ninh Cung, Hiền phi tự mình đỡ Hoàng Hậu trở về tẩm điện, thiệt tình thực lòng trấn an Hoàng Hậu: "Ngài cần bảo trọng chính mình, ngày lành của ngài còn ở phía sau."
Thái Tử đăng cơ, Hoàng Hậu liền biến thành Thái Hậu.
Quan trọng nhất là, trong cung này, người Hoàng Hậu căm hận đã chết, tâm nguyện của Hoàng Hậu đã thực hiện được, ở Hiền phi xem ra, thực sự là nhân sinh viên mãn ——
Nếu nương nương không gả cho Tiêu Dục Trọng, Cố gia sẽ không bị diệt môn, nương nương cũng không phải chịu hơn hai mươi năm ẩn nhẫn đau khổ.
Nghĩ đến chỗ chua xót, Hiền phi không nhịn được rơi lệ.
Hoàng Hậu vỗ vỗ mu bàn tay Hiền phi, đồng dạng cảm khái vạn ngàn:
"A Đồng, ngày lành của ngươi cũng ở phía sau, mấy năm nay, thật là ủy khuất ngươi."
Hiền phi cúi đầu cười cười, nữ nhân tuổi này, sớm nên ôm cháu.
Ủy khuất sao?
Cũng không ủy khuất.
Một năm kia, nàng chỉ là một tiểu tỳ nữ bình thường trong phủ hoàng tử, bị quản sự ma ma oan uổng trộm tài vật trong phủ, ấn nàng ở trong viện đánh trượng.
Nàng cho rằng chính mình đã sắp chết, hoàng tử phi vừa mới vào cửa lên tiếng cứu nàng.
Người trong phủ đều nói tính tình hoàng tử phi lớn, nàng lại cảm thấy hoàng tử phi rất ôn nhu.
Có một ngày, một ma ma vẻ mặt ý mừng nói cho nàng, nàng sắp trở thành thị thiếp của Tiêu Dục Trọng!
Tin tức này như sét đánh giữa trời quang, nàng chỉ nghĩ hầu hạ hoàng tử phi, không muốn cùng hoàng tử phi đoạt trượng phu. Ngay khi nàng muốn nghĩ biện pháp cự tuyệt, lại nghe được người bên cạnh hoàng tử phi nói, mấy thị thiếp của Tiêu Dục Trọng, mỗi người đều không cho hoàng tử phi bớt lo.
Hoàng tử phi chậm chạp không có thai, thị thiếp lại có mang thai, còn bị thị thiếp khác làm hại đẻ non.
Phát sinh vài lần như vậy, Tiêu Dục Trọng liền ngẫu nhiên có oán giận, cảm thấy hoàng tử phi không có quản lý tốt thị thiếp trong phủ.
Người nói vô tâm, người nghe cố ý.
Tiểu tỳ nữ quyết định làm một thị thiếp khiến hoàng tử phi không phiền lòng.