Du Hiển tiếp nhận ba vạn binh lực, Cốc Hoành Thái lập tức thu hồi lời nói đổ máu đổ mồ hôi giết địch là vô dụng.
Tiểu Bàn nhỏ giọng hỏi Du Hiển, "Mạnh…… Không, Hoàng Thượng để thiên hộ ngài lãnh binh, có phải không nghĩ để ngài lưu tại Cẩm Y Vệ nữa hay không?"
Du Hiển nhìn Tiểu Bàn, lại nhìn Cốc Hoành Thái.
Đồng dạng là tuỳ tùng, một tỳ nữ như Tiểu Bàn cũng có sự nhạy bén này, Cốc Hoành Thái lại có thể không có.
"Một đời vua một đời thần, ngôi cửu ngũ thay đổi, tình thế cũng thay đổi, tân hoàng đăng cơ, Cẩm Y Vệ khả năng sẽ bị suy yếu, không ở Cẩm Y Vệ, chưa chắc là chuyện xấu."
Du Hiển hy vọng dượng Lạc Thuân cũng có thể sớm một chút minh bạch đạo lý này.
Tiểu Bàn nghĩ nghĩ, cười nói: "Nghe ý tứ của ngài, đây có vẻ là chuyện tốt, thiếu gia mà biết khẳng định sẽ thay ngài cao hứng!"
Trình Khanh sẽ vì chính mình cao hứng sao?
Du Hiển không biết.
Hắn cũng chỉ là thế Trình Khanh cao hứng.
Mạnh Hoài Cẩn làm hoàng đế, so với các hoàng tử khác làm hoàng đế càng có thể bảo đảm Trình Khanh an toàn hơn, tưởng tượng như vậy, Du Hiển dù thế nào cũng phải lưu tại Tây Bắc.
Cẩm Y Vệ suy yếu, hắn ở Tây Bắc chống cự Bắc Tề xâm lấn, cũng kiềm chế Tiêu Vân Đình!
Người sao, tổng phải làm cho sự tồn tại của chính mình có giá trị, không có giá trị, liền không có quyền lên tiếng, Du Hiển có khát vọng của chính mình, nhưng không thể phủ nhận, cho tới nay mỗi một lựa chọn quan trọng của hắn, hoặc nhiều hoặc ít đều bị Trình Khanh ảnh hưởng ——hắn đã trưởng thành, có thể phân rõ cái gì là nặng nhẹ nhanh chậm, cũng lý giải và tôn trọng ý tưởng của Trình Khanh.
Thứ nhất, Trình Khanh không nghĩ khôi phục nữ trang, so với gả chồng sinh con, Trình Khanh càng muốn ở triều đình làm việc.
Thứ hai, Trình Khanh không thích nam nhân không có ý thức trách nhiệm.
Khi Chương tiên sinh bắt Trình Khanh đi, Du Hiển sau khi biết có nghĩ đi cứu không?
Có!
Nhưng hắn không thể đi.
Cẩm Y Vệ đi theo hắn tử thương quá nửa, cần dựa vào hắn ủng hộ sĩ khí.
Cốc Hoành Thái trọng thương cần hắn chăm sóc.
Thành Lan Châu không có tường thành cần hắn thủ vệ.
Càng quan trọng là, Du Hiển cảm thấy chính mình không nên xem thường sự thông minh của Trình Khanh……
Nàng luôn lợi hại như vậy.
Cho nên nàng nhất định sẽ trở lại Tây Bắc.
Trình Khanh sẽ không viết chữ "Thua"!
Nghĩ đến đây, Du Hiển không nhịn được cười.
Cốc Hoành Thái ôm cánh tay, rất là đồng tình.
Có thể lãnh binh lại như thế nào, tật xấu đoạn tụ của thiên hộ đại nhân vẫn không tốt được.
Nếu thiên hộ đại nhân coi trọng những người khác, cùng lắm thì đoạt xong liền chạy, cố tình lại coi trọng Trình Khanh, vô pháp đoạt nha.
Cốc Hoành Thái cảm thấy vẫn là chính mình may mắn, hắn vừa ý Tiểu Bàn, mà không phải nam nhân nào.
Cốc Hoành Thái hướng Tiểu Bàn cười hắc hắc, Tiểu Bàn trừng hắn: "Nếu còn nhìn loạn, ta sẽ móc hai tròng mắt của ngươi ra, cũng không cho ngươi lại đi ra bên ngoài nói hươu nói vượn, bằng không cắt đầu lưỡi ngươi!"
Xem, đây là tiểu nương tử tiểu gia vừa ý, đặc biệt có tính cách, đanh đá hăng hái!
……
Du Hiển thế Trình Khanh cao hứng, Trình Khanh lại không rất cao hứng.
Có người đặt vòng tay của Trình Dung ở địa điểm liên lạc, lại không biết là ai đặt.
Ai có thể biết tình huống trong cung?
Người thứ nhất Trình Khanh nghĩ đến chính là Tiêu Vân Đình.
Nhãn tuyến của Tiêu Vân Đình ở trong cung, so với Trình Ngũ lão gia nhiều hơn.
Hiện tại nàng ở kinh thành, Tiêu Vân Đình ở Tây Bắc, đã bỏ lỡ thời cơ nói chuyện.
Nghĩ đến Trình Ngũ lão gia, Trình Khanh buông xuống kiêu ngạo, viết một phong thơ cho Tiêu Vân Đình, nhờ Tiêu Vân Đình trợ giúp.
Mạnh Hoài Cẩn đối với cách làm của Trình Khanh không quá tán đồng.
"Thái Hậu đã từng chiếu cố Tiêu Vân Đình, ngươi khả năng không hiểu, việc này đối với Tiêu Vân Đình tới nói là tình nghĩa như thế nào."
Thái Hậu đối với Tiêu Vân Đình tới nói, tóm lại là không giống nhau.
Nếu cái chết của Trình Dung thật là do Thái Hậu thúc đẩy, Tiêu Vân Đình sẽ không nói, lấy tính cách hỉ nộ vô thường của người này, khả năng sẽ trực tiếp thừa nhận là hắn làm ——