Rất nhanh hai người này liền cảm thấy không thích hợp, bởi vì Tiểu Bàn không chỉ có mang bọn họ vào trong thành, phàm là địa phương Tiểu Bàn đi qua, quân lính thủ thành và bá tánh trên đường, đều thực nhiệt tình chào hỏi cùng Tiểu Bàn.
Mỗi người đều gọi "Tiểu Bàn cô nương", vừa tôn trọng, lại có thân cận!
Tiểu Bàn cứ như vậy mang theo mấy người tới phủ Nghiệp Vương.
Tiểu Bàn thuyết minh ý đồ đến, Thiền Y khó xử:
"Vương gia đã nói, không bàn sinh ý cùng người vô danh, này ——"
Vốn nên là Trình Khanh đại nhân tự mình tới nha, Thiền Y không tin Trình Khanh nghe không hiểu lời Vương gia nói, nhưng Trình Khanh cố tình không tới, chỉ phái vị hôn thê và ba học sinh của chính mình tới, Vương gia sao lại cùng nữ nhân nói sinh ý được?
Hà Uyển đứng ở cửa Vương phủ, cũng không nóng lòng biểu hiện chính mình, Tiểu Bàn tức giận: "Uyển tiểu thư ở Hoài Nam thanh danh cũng không nhỏ, nhiều nạn dân Hoài Nam đều đã từng tiếp thu Uyển tiểu thư trợ giúp, chẳng lẽ còn chưa có tư cách nói sinh ý cùng Vương gia sao?"
Tiểu Bàn có thể ở trước mặt Tiêu Vân Đình có hơi chút mặt mũi, đương nhiên không phải bởi vì nàng là tỳ nữ của Trình Khanh.
Mặt mũi của Tiểu Bàn tất cả đều là dựa vào chính nàng kiếm được.
Trình Khanh bị bắt, Tiểu Bàn khẽ cắn môi, vẫn lưu tại thành Lan Châu cứu người.
Quân y quân Tây Bắc đều hướng Tiểu Bàn học thuật khâu lại.
Một lần khi binh lực Agoura mạnh thêm, gần như công phá phòng thủ thành phố, Tiểu Bàn vẫn không chạy.
Cốc Hoành Thái bị thương, là Tiểu Bàn khâu.
Du Hiển bị thương, cũng Tiểu Bàn khâu.
Bên trong người Tiểu Bàn đã cứu, có quân lính bình thường, có cận vệ của Tiêu Vân Đình, có tướng lãnh quân Tây Bắc, người muốn lấy thân báo đáp ân cứu mạng của Tiểu Bàn, có thể xếp hàng từ thành Lan Châu đến huyện Tần An!
Ở thành Lan Châu, căn bản không ai lại coi Tiểu Bàn thành tỳ nữ, mọi người đều gọi nàng là Tiểu Bàn cô nương, nói nàng là Bồ Tát sống cứu mạng người.
Tiêu Vân Đình luôn luôn thưởng thức người hữu dụng, Tiểu Bàn hữu dụng như vậy, Tiêu Vân Đình cũng xem trọng hai phân.
Tiểu Bàn ở dưới loại hoàn cảnh này, tự nhiên càng ngày càng tự tin, đã không có khiếp đảm của tỳ nữ.
Nhưng mà Thiền Y nói Tiêu Vân Đình không muốn thấy Hà Uyển, Tiểu Bàn vẫn là thực tức giận, ở trong lòng Tiểu Bàn, Hà Uyển là người cực lợi hại.
Trình Khanh lợi hại, là nữ giả nam trang, lấy thân phận nam tử xông ra tên tuổi và địa vị.
Hà Uyển lợi hại, là Hà Uyển lấy thân phận nữ tử.
Hà Uyển là hạng người vô danh, vậy ai là hạng người nổi danh?
Hạng người nổi danh, có làm được nhiều như Hà Uyển sao?
Tiểu Bàn ở cửa Vương phủ lớn tiếng nói: "Sự tình Hoài Nam ta liền không nói, Vương gia không quen biết Uyển tiểu thư, có rảnh nên đi huyện Tần An nhìn xem, Uyển tiểu thư thu lưu rất nhiều nữ tử đáng thương không nhà để về, làm các nàng có áo mặc có cơm ăn, cho các nàng một con đường sống…… Chẳng lẽ Uyển tiểu thư tổ chức dệt phường chỉ vì kiếm bạc sao, vậy nàng còn không bằng đi phía nam, bá tánh nơi đó có tiền, Uyển tiểu thư kiếm bạc càng đơn giản hơn! Thiền Y, ngươi cũng là nữ tử, ngươi tới nói thử xem, Uyển tiểu thư làm những việc này, nàng là hạng người vô danh sao?"
Bất luận kẻ nào có thể làm được như Hà Uyển, đều không phải hạng người vô danh.
Chỉ là tình đời như thế, nam tử hơi làm ra chút thành tựu, chính hắn không thổi phồng, cũng có người khác thế hắn thổi phồng nổi danh.
Mà nữ tử làm ra thành tựu, trừ phi là hành động giống như Tiểu Bàn được bá tánh toàn thành xem ở trong mắt, thế nhân đều tưởng xem nhẹ.
Tiểu Bàn chất vấn, Thiền Y không thể nào phản bác.
Thiền Y hướng tới Hà Uyển hành lễ: "Là nô tỳ chậm trễ Hà tiểu thư, nô tỳ sẽ tự mình đi hồi bẩm Vương gia."
Hà Uyển cười cười, "Làm phiền Thiền Y cô nương, cô nương cũng nghe theo phân phó làm việc, nói gì chậm trễ? Ta mạo muội tới cửa, thật là muốn cùng Vương gia bàn sinh ý, nếu Vương gia không muốn làm buôn bán cùng dệt phường, chúng ta cũng sẽ không cưỡng cầu, sẽ nghĩ cách bán cho người khác, Tiểu Bàn nói quá khoa trương, cô nương không cần để ở trong lòng."